Chương 9: Đánh đêm

Ánh sáng của đảng đạo hữu 1 like + 5k buff lên truyện

Quandmpt đã đẩy sách

▶ ●─────── 7:35 AM

Ghi mã số của từng người, để khi ai hy sinh thì chôn theo sau này còn biết danh tính liệt sĩ.

nếu tôi nhớ không nhầm thì mã số của tôi ngày ấy là: GA301

Hôm ấy, sau khi đưa cho tôi những miếng bìa ghi mã số dành cho mộ chí khi cần thiết xong. Thằng Đam bỗng thần mặt ra một lúc, rồi hỏi: "không biết sau trận này mình có được ra quân về đi học tiếp không nhỉ "

"chắc chắn rồi mày cứ yên tâm" .Tôi an ủi nó nhưng chính tôi cũng không tin ở lời mình lắm. Tối hôm nay thằng Đam lại nói về chuyện học hành, tôi thấy thương nó quá.

Tôi mong chiến tranh sẽ không bao giờ xảy ra. Để những người lính ham học như thằng Đam, còn có cơ hội bước vào giảng đường đại học.

...................

Đêm đã về khuya, anh em trong tiểu đội đã ngủ yên. Mấy người đi đổi gác, tôi mở cuốn sổ nhỏ ra soi đèn pin ghi chép tóm tắt tình hình trong ngày. Hôm nay đã là ngày 16/2/1979, vậy là chúng tôi đã có biên giới gần 6 tháng rồi.

Cuốn sổ ghi chép của tôi, đã ghi được rất nhiều sự kiện, nhiều chuyện buồn chuyện vui. Ở nơi tuyến đầu này, những kỷ niệm thắng ngày quân ngũ gian khổ như cộm lên trên từng trang giấy .

Chiến tranh đang chờ đợi ở phía trước, cánh lính tráng ở nơi tuyến đầu chúng tôi chưa biết tương lai rồi sẽ thế nào. Khi tôi vừa ngả người xuống sàn nhà, định chợp mắt một lát. Thì trung đội trưởng Phạm Hoa Mùi chạy đến, gọi dậy và ra lệnh rất gấp gáp tiểu đội vô tuyến triển khai ngay các tổ đài xuống các đơn vị.

"khẩn trương lên !! đúng 12 giờ đêm, phải thông mạng liên lạc vô tuyến điện Rõ Chưa?"

Tôi vừa dụi mắt vừa hỏi lại Trung đội trưởng Mùi :

"lại báo động kiểm tra phương án sẵn sàng chiến đấu như lần trước ạ?"

"kiểm tra gì ! mệnh lệnh chiến đấu thật đấy" Mùi hạ giọng.

" trinh sát bám đường biên vừa báo cáo về bọn Trung Quốc đã cắt phá hàng chục mét rào dây thép gai của ta trên tuyến biên giới chỗ gần cửa khẩu Bình Mãng ấy"

" bọn chúng cũng lùa, xua đuổi gần chục con trâu sang đất ta để riệt hạ bãi mìn rồi. Rất có khả năng chúng nó sẽ tấn công ta đêm nay. Ông cho triển khai liên lạc vô tuyến điện. Thật Khẩn Trương Nhé"

RÕ ~

"Trung đội trưởng cứ yên tâm" tôi đáp và lập tức gọi anh em trong tiểu đội dậy giao nhiệm vụ mang máy vô tuyến xuống ngay các đại đội.

Do đã có phương án sẵn sàng, nên các tổ đài lập tức lên đường ngay. Trung đội phó Vũ Văn Tự và Hoàng Quý xuống chốt đại đội 10.

Nguyễn Văn Châu và Hoàng Văn Phùng lên chốt đại đội 11

Trần Đức Đình và Phùng Văn Minh lên trận địa đại đội 12 (hỏa lực trên đỉnh núi đá )

Nguyễn Văn Kết và một chiến sĩ sang đại đội 9

Tại sở chỉ huy tiểu đoàn chỉ còn tôi và chiến sĩ Hoàng Văn Mông.

Anh em chiến sĩ nhanh chóng lên đường làm nhiệm vụ, hình như ai cũng hiểu tình hình khẩn trương lắm rồi. Trong khi chờ anh em triển khai lên trận địa, các đơn vị tôi dặn chiến sĩ Mông trực canh liên lạc.

Rồi đeo súng nhảy cầu thang nhà sàn, đi ra con đường phía trước bản Cốc Vườn. Ngược lên cửa khẩu Bình Mãng.

Gặp thằng Tuất, tiểu đội trưởng ở trung đội vận tải. Tôi hỏi :

" tình hình thế nào rồi ? bọn mày đi đâu ba lô đeo gì nặng thế"

Nhận ra tôi, thằng Tuất vừa thở vừa nói vì đeo nặng.

" có lẽ sắp đánh nhau thật rồi anh ạ, bọn em đang gùi thuốc nổ lên. Cho công binh phá hủy đường giao thông, chặn xe tăng của bọn địch đây"

Thằng Tuất nói xong, rảo bước đi luôn. Tôi nhìn theo, cánh lính vận tải đang gùi thuốc nổ theo hướng biên giới trong lòng thấp thỏm ngổn ngang bao điều.

Phía thị trấn Bình Mãng, bên kia biên giới hiện vẫn sáng rực lấp lánh đêm nay. Miền biên cương này, có vẻ yên ắng hơn mọi đêm. Tôi có biết đâu, chỉ vài tiếng nữa nơi đây sẽ vô cùng dữ dội ác liệt.

Cơn lũ xâm lược của bọn bành trướng sẽ tràn sang nước ta tàn phá nơi mảnh đất địa đầu Tổ Quốc Việt Nam.

Gần 12 giờ đêm, các tổ đài đã gọi về báo cáo đã đến. Đơn vị mạng liên lạc vô tuyến điện sóng cực ngắn trong tiểu đoàn đã được thông suốt. Tôi thấy yên tâm, vì trong đêm tối các chiến sĩ của mình vẫn đến được các đơn vị an toàn tuyệt đối.

Tôi lo nhất là tổ đài của đình và Minh, đêm tối leo dốc lên trận địa của đại đội 12 trên núi cao. Con đường độc đạo lên núi cheo leo, con đường chỉ vừa bàn chân người đi.

Một bên là vách đá, 1 bên là vực sâu người và máy móc vũ khí rất dễ mất an toàn hỏng hóc. Tôi dặn dò các tổ đài, phải luôn bảo đảm canh chừng. Khi tình huống chiến đấu xảy ra, phải kiên quyết giữ vững thông tin liên lạc, phục vụ chỉ huy tác chiến.

Đoạn, tôi chạy đi báo cáo tình hình với Trung đội trưởng và Chỉ huy tiểu đoàn. Xong xuôi quay về nhà thì đã hơn 1 giờ sáng ngày 17/2 .