Chương 364: Muốn chết

Ngủ một giấc dài tới hai ngày, Tạ Tư Trạc mới tỉnh dậy, mơ mơ màng màng mở to đôi mắt, nhìn thấy Tống Dương, rất rõ, nàng giật mình kinh hãi… Từ từ tỉnh lại, Tạ Tư Trạc mới rốt cục nhớ tới hiện giờ mình đang ở nơi nào, lập tức lại cười.

Tống Dương nhje giọng hỏi:

- Cảm thấy thế nào rồi?

Một đôi tay vươn ra khỏi chăn, Từ Oa Oa tạo một tư thế đại lực sĩ, vừa buồn cười lại đáng yêu. Nàng dùng động tác để trả lời câu hỏi của Tống Dương, miệng dùng để cười, không rảnh nói chuyện… Rời giưỡng rửa mặt, ăn đồ ăn sau đó lại uống vào một bát thuốc do chính Tống Dương sắc, Từ Oa Oa đã hoàn toàn khôi phục lại tinh thần, người khác cũng thức thời, lúc này không ai tới quấy rầy bọn họ.

Nói tới Sa dân, nói tới Ban đại nhân, nói về chiến sự của Khuyển Nhung lúc trước, hai tay Từ Oa Oa ôn đầu gối, ngồi trên thảm lông dầy, thuận miệng mà nói mấy việc này, không liên quan tới tương lai, càng không liên quan tới tư niệm của nàng, chỉ có điều mỗi lần hai ánh mắt gặp nhau, nàng nhất định sẽ tặng cho Tống Dương một nụ cười.

Tống Dương cũng cười, bộ dạng lúc đầu của hắn rơi vào trong mắt Từ Oa Oa, là thích ý cùng thỏa mãn, nhưng nhìn lâu Từ Oa Oa lại thấy có gì đó không đúng, cái kiểu cười của Phó lão tứ lại thêm phần cổ quái, giống như thấy một thứ gì đó buồn cười.

Từ Oa Oa buồn bực, không từ kìm chế được lấy tay sờ sờ lên mặt hỏi:

- Làm sao vậy? Có gì không được hả?

Tống Dương không giấu diếm:

- Đỏ cả hai má, nhìn buồn cười.

Nói xong hắn cười càng to hơn.

Trong quân lữ không có loại gương đồng tinh tế chuyên dùng cho các cô gái, lúc nãy Từ Oa Oa rửa mặt cũng không nhìn thấy rõ bộ dang của mình: từ lúc thức dậy, hai má vẫn cứ đỏ ửng trên mặt nàng, không xấu, nhưng buồn cười.

Dựa vào đạo lý trong y kinh, lúc vừa mới vào cao nguyên mai má sẽ hiện đỏ ửng, đó là do phản ứng từ tim phổi phải chịu áp lực nặng, không phải là chuyện tốt. Nhưng Từ Oa Oa thân thể quá yếu, lúc trước ngay cả điềm báo bệnh cũng không thấy, lúc nào sắc mặt cũng tái nhợt, cái này cũng giống như việc tụ máu mà không nôn ra được còn nghiêm trọng hơn cả nôn ra máu, trải qua mấy lần được Tống Dương điều trị, ít nhất tâm hỏa của nàng có thể phát tán ra, so với ban đầu cũng tốt lên rất nhiều.

Cường một lúc, Tống Dương nói:

- Bây giờ thì không sao, tuy nhiên thân thể của nàng, không thể cứ ở trên cao nguyên mãi được, phải mau chóng ly khai.

Từ Oa Oa gật đầu:

- Đúng dịp Nam Hỏa phải rút quân, thiếp cùng chàng đi.

Tống Dương nghe vậy cực kỳ kỳ quái, Từ Oa Oa vừa tới đây một cái đã ngủ mất rồi, trong lúc đó nàng cùng không tiếp xúc với ai khác, sao lại biết được tin rút quân, lúc này liền hỏi luôn:

- Sao nàng biết được?

Nhưng vừa mới hỏi ra thành lời, chính Tống Dương lại nghĩ tới, tin tức bí mật tập kết của Yến Quân là do Tạ Môn Tẩu Cẩu thông tri đến cho Nam Lý, nếu biết biên cảnh phía bắc của nam Lý đang căng thẳng, dựa vào tâm tư của Tạ Tư Trạc, tự nhiên sẽ đoán ra Nam Hỏa chuẩn bị rút quân.

Thấy Tống Dương hiểu ra, Từ Oa Oa cũng không giải thích nữa, mà chủ đề của hai người chuyển sang việc thế cục loạn lạc hiện nay ở Trung Thổ.

- Trên thảo nguyên, Yến binh vẫn đánh thắng Lang tốt, mối họa ở Yến bắc cơ bản đã được trủ đi, Khuyển Nhung tạm thời không uy hiếp được bọn họ.

Tạ Tư Trạc nhẹ nhàng mở miệng:

- Trung thổ loạn thành như thế này, chí ít có một nửa nguyên nhân là do Cảnh Thái cùng Yến Đỉnh, bọn hắn hiện nay làm sao không muốn loạn trung cầu thắng? Sau khi biết được Yến binh đại phá Lang tốt, thiếp đoán rồi ba lần chiến sự, ba lần đều là phải thành chiến tranh, hiện giờ đã nghiệm chứng được một cái, còn lại hai cái phải từ từ mới biết được kết quả.

Tống Dương có hứng thú:

- Nói nghe đi.

- Yến quân đã đánh lênh cao nguyên, không phải là để chinh phục Thổ Phiên, mà là để đánh trọng thương quân viễn chinh của Hồi Cốt. Hiện giờ nhìn khắp Trung thổ, có tư cách tranh hùng với Cảnh Thái chỉ còn lại mỗi bên Đại Khả Hãn thôi, Yến nhân cũng sẽ không trơ mắt ra nhìn Hồi Cốt kiêu ngạo, chỉ đợi đến lúc thích hợp bọn họ liền muốn động thủ. Nhưng trước khi khai chiến với Hồi Cốt, Yến quốc nhất định phải làm cho xong hai việc: tiêu diệt phản quân Đàm Quy Đức, bình ổn nội loạn; bắt đồng mình phía nam của Hồi Cốt, xuất binh hủy diệt Nam Lý.

Từ Oa Oa thoáng nhấn mạnh, lại tổng kết lại những gì vừa nói một lần:

- Ba lần đại chiến của Cảnh Thái: đánh Đàm soái bình nội loạn, xâm Nam Lý diệt hậu hoạn, cuối cùng là tranh hùng Hồi Cốt, giành giật Trung thổ.

Nữ tử này, có lẽ sinh ra đã được kế thừa khả năng quan sát sắc sảo của phụ thân, lại lớn lên trong Tướng phủ, mưa dầm thấm lâu theo Phó thừa tướng đã học được cách đối đãi sự tình một cách chính xác, trong tay nàng lại nắm giữ rất nhiều tình báo, hơn nữa tâm tư phân tích bình tĩnh lạnh lùng của nàng, cho nên mục quang vẫn rất tốt, đặc việc là khi liên quan đến xem xét thời thế.

Ba cái ý định của Yến hoàng đế, ba lời đoán của Từ Oa Oa, hiện giờ đã được chứng thực chính là Yến quân sắp công kích Nam Lý.

Tống Dương còn chưa nghe xong vẫn không thấy đủ, lại hỏi Từ Oa Oa:

- Có thể nói rõ hơn được không?

- Chằng muốn nghe thì thiếp nói.

Từ Oa Oa cười sạch sẽ:

- Tuy nhiên… Kỳ thật cũng chẳng có gì đáng để nói thêm nữa, Yến nhân chuẩn bị tấn công Nhân Lý là chuyện đã rõ rồi, không cần dông dài; Cảnh Thái muốn tiêu diệt Đàm Quy Đức, Hoàng đế đánh nghịch tặc, chuyện này cũng là chuyện đương nhiên, mấu chốt là ở chỗ, Yến quân tìm ra chỗ ẩn thân của phản quân như thế nào và Yến quân định đánh trận ra làm sao. Thiếp đã nhờ Bạch tiên sinh đưa thư tới cho Đàm Quy Đức, để hắn cẩn thận đề phòng, cho dù là thiếp có đoán sai, nhưng trong lúc loạn lạc thế này cẩn thận vẫn hơn; cái khác thì, Tạ Môn Tẩu Cẩu bên thiếp đã bắt đầu làm việc, đi hướng khả nghi mà Yến quân phía bắc có động tĩnh, tuy nhiên chỉ bằng mấy thủ đoạn này cũng không đủ, Bạch tiên sinh đã tính động tới mấy cái Tu Tử bảo bối của ông, mọi chuyện vẫn đang tiến hành, tạm thời còn không có kết quả.

Nói đến đây, mặt Từ oa Oa không khỏi lộ ra về đắc ý, thực lực của Tạ Môn Tẩu Cẩu không chỉ đơn giản là như vậy… phía sau Tạ Bàn Tử còn có cựu đảng đang ẩn nấp trong triều đình, cũng khá nhiều năm, có một số đã bị Cảnh Thái bắt được, có một số trong lúc tranh giành quyền lực bị bại trận, có một chút già yếu chết bệnh, nhưng cũng có những người vẫn yên lặng ẩn nấp, bọn họ mới chính là những cái Tu tử quý giá nhất của Bạch tiên sinh, mới là lực lượng sở tại chân chính của Tạ Môn Tẩu Cẩu.

Phản quân Đàm Quy Đức có ý nghĩa trọng đạ đối với Tạ Môn Tẩu Cẩu, bất kể như thế nào đều phải bảo vệ quân vũ trang này, cho nên Bạch tiên sinh mới cần phải động tới Tu Tử.

- Mặt khác chính là chuyện của Hồi Cốt, bất kỳ lúc nào Cảnh Thái cũng có thể đánh vào cao nguyên, chuyện này không coi là bí mật.

Từ Oa Oa tiếp tục nói:

- Nhưng đến khi nào Cảnh Thái mới phát động hùng bình, là chuyện không ai biết, sợ rằng ngay chính cả Cảnh Thái cũng vẫn chưa có một cái xác định chính xác, tóm lại, hắn đang chờ thời cơ… Chờ Phiên binh dùng cách tiêu trừ ở trình độ lớn nhất đối với quân đội Hồi Cốt. Chuyện này thiếp đã nói với Đại Khả Hãn, hắn sẽ cẩn thận.

Không dùng thư, mà tự thân nói, hành trình Từ Oa Oa tìm tới Tống Dương trước tiên là từ chỗ doanh địa của Sa dân đi tiến vào Hồi Cốt, sau đó từ Hồi Cốt chuyển đi hướng nam lên cao nguyên.

Mặc dù Đại Khả Hãn không ngự giá thân chinh, mang theo binh lính cùng nhau sát nhập Thổ Phiên, nhưng cũng không ở trong hoàng cung hưởng phúc, hắn ở phía của tây Hồi Cốt trấn thủ, Từ Oa Oa đi nang qua nơi đó tự nhiên phải vào chào hỏi, lúc gặp mặt nàng đem suy nghĩ của mình nói chi tiết, xin đại quân Hồi Cốt vẫn đang rong ruổi trên cao nguyên tất phải coi trọng động tĩnh của Yến quân ở sườn đông.

Trong nước Hồi Cốt cũng có cao nhân, bên người Đại Khả Hãn có đủ hiền tài tương trợ, dù cho Từ Oa oa không nhắc nhở thì bọn họ cũng sẽ lưu ý, nhưng mặc cho có cẩn thận thế nào, ‘lưu ý’ thế nào, cũng chỉ có thể là Yến quân động trước, Hồi Cốt mới đến ứng đối, chung quy vẫn là bị động. Muốn nắm giữ quyền chủ động còn cần phải dựa vào tình báo, chuyện này dĩ nhiên là phải rơi lên người của Tạ Môn Tẩu Cẩu.

Là thân là thù, Tạ Môn Tẩu Cẩu giúp Hồi Cốt là việc không thể chối từ, Từ Oa Oa đáp ứng Đại Khả Hãn sẽ chú ý với tiệc tập kết đại quân của Yến quốc ở Tây Cương, nhưng cũng phải nói rõ trước, không thể đảm bảo là có thể moi ra được chuyện gì trước khi có việc xảy ra, cho dù là có bọn Tu Tử bảo bối, cũng không có khả năng tìm ra được mọi thứ.

Hiện tại Hồi Cốt đã giảm chậm lại tốc độ tấn công, làm đâu chắc đấy bảo tồn lực lượng.

Nói xong chuyện, Từ Oa Oa kéo tay của Tống Dương, để lên đầu gối của nàng, sau đó đặt cằm lên, ra vẻ rất thoải mái.

Đối với Tống Dương, Từ Oa Oa luôn có lòng tin vào hắn, mặc dù loại tín nhiệm này so với Tiểu Bộ cái loại sùng bái mù quáng có thể làm bất kỳ chuyện gì, có thể đánh bại thiên hạ có khác nhau, nàng biết bản lĩnh của Tống Dương ở đâu, cũng biết hắn có những chuyện gì không làm được, chuyện ‘đại thế’ vừa mới nói qua đó chính là nhược điểm của Tống Dương, lúc Tống Dương đang làm việc, thường thường cũng không nói được phải lý giải những ‘bối cảnh’ thế này, càng nghĩ nhiều, đối với hắn trói buộc càng lớn.

Từ Oa oa cũng không muốn dạy cho Tống Dương cái gì, nàng chỉ là thích nói chuyện với Tống Dương, cùng hắn nói một ít vấn đề, cùng hắn nói thiên nói địa, luôn luôn rất vui vẻ.

Nhưng vào lúc này, Tống Dương vốn không quan tâm lắm đến đại hoàn cảnh cũng không khỏi nghe có chút nhập thần, Từ oa Oa ngừng lại rồi hắn vẫn suy tư một lúc, sau lại mở miệng chuyển đề:

- Việc Yến quốc tấn công Nam Lý, nàng thấy thế nào?

- Chết chắc rồi.

Từ Oa Oa không thèm nghĩ, trực tiếp nói ra đáp án:

- Có thể thấy lối thoát của Nam Lý là ở chỗ tận lúc kiên trì, kiên trì đến cái ‘thời cơ’ mà Cảnh Thái muốn tấn công Hồi Cốt xuất hiện. Trong mắt Cảnh Thái, Nam Lý cùng Hồi Cốt cái nào nặng nhẹ, ai mới là cường địch chân chính, là không thể đơn giản hơn, hắn sẽ không vì chiến sự với Nam Lý chưa xong mà bỏ qua cơ hội đả kích Hồi Cốt. Đến lúc đó Đại Yến đã ở cao nguyên, hai bên Nam Lý cùng tác chiến, nhờ vậy áp lực của Nam Lý có thể giảm bớt một chút… Nhưng tình hình Nam Lý bây giờ, có thể kiên trì tới lúc đó sao? Sợ là Chiết Kiều quan vừa bị đánh một cái, không cần tới hai tháng thành Phượng Hoàng cũng không thể phát ra trợ cấp chết trận, điều không đến ân thưởng trọng chiến, không tiền lại thiếu lương thực, còn có thể đánh trận nữa sao, làm sao có thể nói đến kiên trì? Cho nên Nam Lý chết chắc rồi.

Cho dù là Nam Lý có thể kiên trì đến lúc Hồi Cốt cùng Đại Yến khai chiến, cũng vô dụng. Hai cường quốc đánh nhau trên cao nguyên, áp lực của Nam Lý sẽ giảm bớt được à? Chỉ là nghĩ thôi… đều có thể nói, Cảnh Thái nếu đã muốn khai chiến với Hồi Cốt trước tiên phải dẹp được hai cái phiền toái là Đàm Quy Đức cùng Nam Lý, nhưng khi có cơ hổi để đối phó với Hồi Cốt, cho dù Yến quốc vẫn không giải quyết xong hai cái phiền toái này, Cảnh Thái cũng không quan tâm, đừng nói là hai bên tác chiến, thì ngay cả khi tăng thêm Đàm Quy Đức, ở ba mặt của Đại Yến khai chiến, dựa vào thực lực của nước hắn cũng có thể gánh vác được. Cho nên Nam Lý vẫn sẽ chết.

Lực lượng của Đàm Quy Đức và Khuyển Nhung đối với việc uy hiếp đến Đại Yến căn bản là không cùng cấp bậc; hiện trạng Nam Lý lại càng không cần nói, cho nên hai tuyến chiến sự này đối với Cảnh Thái mà nói, cũng không làm mất bao nhiêu tinh lực, có thể giải quyết xong trước thì là tốt nhất, nếu không thể diệt xong được hai bên nay đúng lúc, đối với Đại Yến mà nói cũng chỉ là chiến sự về sau càng mất sức thêm một chút, nhưng vẫn nằm trong phạm vi năng lực của hắn.

Nói đến chiến sự trong tương lai của Nam Lý, tự nhiên muốn nhắc tới bên Nam Hỏa đang ở trên cao nguyên, Từ Oa Oa cũng không giấu diếm, cũng không sợ đả kích Tống Dương:

- Đạo lý đã nói trước, đánh giặc không chỉ là dựa vào dân, còn phải dựa vào tiền, chàng mang về mấy vạn binh lính, cũng là mang về mấy vận cái mồm, triều đình lại phải thêm ra mấy vạn phần quân lương. Không phải là thành Phượng Hoàng không muốn nuôi các người, mà căn bản là Nam Lý không muôi nổi, hiện tại chàng còn đang ở trên cao nguyên đánh trận, hôm nay cướp của Phiên chủ mai cướp phú ông, tự cung tự cấp tiêu dao sảng khoái, chờ đến khi chàng trở lại Nam Lý, chẳng nhẽ còn có thể cướp đoạt của chính dân chúng nhà mình? Lại nói, cho dù là chàng dám lấy, cũng chẳng lấy được thứ gì, về phía chuyện tiền bạc này, Nam Lý cũng sắp sụp đổ rồi.

- Cũng không chỉ là Nam Lý, nếu để cho Cảnh Thái tìm được chỗ ẩn thân, trong tay Đàm Quy Đức cũng chỉ có mấy vạn người, cũng không kiên trì được bao lâu; còn có Hồi Cốt, mặc dù cũng hùng mạnh, nhưng chung quy là vẫn kém Đại Yến một bậc, đã không có cái kềm của Thổ Phiên và Khuyển Nhung, chỉ dựa vào Hồi Cốt tự mình đối kháng với Yến quốc là lành ít dữ nhiều… Tóm lại hiện tại Yến quốc đang vững vàng chiếm thế thượng phong, ít nhất là hiện tại thiếp cũng không thấy được có cơ hội nào để xoay chuyển Càn Khôn cả.

Từ Oa Oa nhổ bả vai lên, nhưng trên biểu tình, trong ánh mắt cũng không tỏ vẻ nản lòng, chỉ là luận sự mà thôi.

Tống Dương cũng hiểu tính tình của nàng, những vẫn không kìm được nói đùa:

- Xem nàng chẳng nóng nảy gì, thực là không nhận ra nàng không có cách.

- Thật sự không có cách.

Tạ Tư Trạc lắc đầu cười:

- Nhưng thiếp nghĩ tới nhân số của Cảnh Thái cùng Yến đỉnh, cái này có liên quan tới chuyện Đại Yến vẫn không thể thống nhất Trung thổ. Có chàng giúp thiếp, thiếp không lo lắng rồi.

Tống Dương cười cười, hắn cũng không có ý nản lòng, tuy nhiên cũng không nói nữa, không biết đang suy nghĩ việc gì, Từ Oa Oa không quấy rầy, liền ở một bên lẳng lặng nhìn hắn…

Một lúc lâu sau, Tống Dương mới nngaangr đầu lên, trong ánh mắt có chút hỗn độn, hiển nhiên là hắn vẫn không nghĩ ra kết quả, tạm thời cũng không nói thêm gì nữa, lại bắt mạch lại một lần nữa cho Từ Oa Oa, xác định thân thể nàng tạm thời không có vấn đề, dỗ nàng nằm ngủ sau đó liền đứng lên đi ra.

Quay lại quân trướng, Tống Dương truyền ra một đạo quân lệnh, Nam Hỏa tạm thời dừng việc chuẩn bị lại. Lệnh này làm cho chư tướng đều buồn bực, đối với câu hỏi của đám Kim Mã, Tống Dương cũng không giải thích gì cả, chỉ là mong mọi người cho hắn hau ngày, để hắn nghĩ một ít việc thật cẩn thận.

Tống Dương là đầu lĩnh, ai cũng không dám hỏi nhiều, dù sao chuyện rút quân cũng không sợ nhanh chậm hai ngày.

Lại qua mấy hôm, Tống Dương vẫn chưa ra được quyết định gì, thì có hai cái tìn tức trọng yếu được đưa tới chỗ Bạch tiên sinh, một cái là tin tức tốt, Tư Tử bảo bối đã phát huy tác dụng, tìm được một cái quân tình cơ mật chân chính: chủ lực Yến quân đánh vào Khuyển Nhung đang lặng lẽ lui về, quay mũi giáo hướng về phía hang ổ của Đàm Quy Đức. Suy đoán thứ hai của Từ oa Oa đã được chứng thực, Cảnh Thái tìm được chỗ của Đàm nghịch tặc, bí mật điều quân viễn chinh trên thảo nguyên quay về, muốn đánh cho Đàm Quy Đức trở tay không kịp, diệt trừ hoàn toàn cái mối họa trong lòng này.

Bạch tiên sinh thu được tin tức thứ hai thì thấy rất không ổn rồi, là một phong thư đến từ ‘Đàm nghịch tặc’.

Thư do chính tay Đàm Quy Đức viết, thân thể hắn đang mang bệnh, lão soái tướng nghĩ rằng thời gian của mình không còn nhiều nữa rồi.

Mặc dù đang mắc bệnh, nhưng Đàm Quy Đức cũng không hồ đồ, sao hắn lại không rõ, chỉ cần hắn chết, đám phản quân đi theo mình cũng sẽ tự sụp đổ. Hắn không có thời gian, tự nhiên cũng không nói tới ‘cơ hội’ rồi, cho nên Đàm Quy Đức cũng không định trốn nữa, đợi nữa, trước khi chết nhất định phải phát động phản công, đao thật thương thật mà đánh mấy trận với Cảnh Thái.

Trong thư Dầm Quy Đức cũng biểu lộ rõ ý cảm ơn sự giúp đỡ tương trợ của Tạ Môn Tẩu Cẩu và Tống Dương, nói rõ kiếp này ơn nhiều mà chưa báo đáp hết, chỉ mong kiếp sau lại có thể liên thủ với vài kẻ ‘phản tặc’, làm nên một phần sự nghiệp thật to.

Lão Soái cũng rất rõ ràng, trước khi chết hắn khởi binh, làm loạn, nhiều nhất chỉ có thể làm cho Cảnh Thái thêm tý phiên toái mà thôi, không có khả năng làm đối phương chân chính bị thương gì… Giữa những hàng chữ khó gặp được sự uy phong dũng cảm xưa nay của vị nguyên soái thiết huyết, chỉ còn lại thổn thức vô tận, càng nhiều hơn nữa là thù hận cùng hùng tâm, cuối cùng còn là không đấu lại được với thời gian.

Không sợ kẻ thù càng cường đại, chỉ cần tình báo chuẩn xác bố trí thích đáng thì nhất định còn cứu được, nhưng giờ khắc của lão soái đã tới, thật không có cách nào vãn hồi, không còn đường thoát nữa rồi.

Mặt khác, Đàm Quy Đức còn chuyên môn nhắc nhở một việc, hắn có một tên tâm phúc, vốn cũng là một vị tướng quân, thống lĩnh một đại doanh ở trong tay, tuy nhiên người này cùng hắn có quan hệ bí ẩn, không để người ngoài biết, khi Đàm Quy Đức khởi sự vẫn chưa đem thu về dưới trướng, mà làm cho hắn án binh bất động tiếp tục làm công việc tướng lĩnh cho Yến quốc của hắn, dùng làm phục binh để ngày sau còn có trọng dụng. Đáng tiếc, không được đến lúc ‘phục binh’ có thể được trọng dụng đại nạn của Đàm quy Đức đã tới rồi.

Còn về việc sau khi Đàm Quy Đức chết, người này tiếp tục làm phục binh hay là trở về làm Yến quân chân chính, vẫn còn chưa biết được, trong thư lão soái không lộ ra người này là ai, chỉ nói nếu sau này người này có liên hệ với Bạch tiên sinh, không cần phải bất ngờ; nếu hắn không muốn làm phản tặc, lão soái cũng không miễn cưỡng.

Thư Đàm Quy Đức viết vào tay Bạch tiên sinh, phản quân vẫn ẩn nấp ở Yến bắc đã toàn diện phát động, chủ động nhảy ra, cùng với quan bản địa của Yến quốc ác chiến không ngừng, căn bản là khong đợi Yến quân từ thảo nguyên trở về tiêu diệt bọn họ.

Phản quân đột nhiên làm khó dễ, Yến binh trở tay không kịp, chỉ trong khoảng thời gian ngắn Đàm Quy Đức đánh cho sinh động, nhưng cũng không khó tưởng tượng, chính là mấy vạn nhân mã chung quy cũng không tạo được sóng gió gì, không bao lâu sau, bọn họ cũng sẽ bị Yến quân quay lại đánh cho chết sạch.

Đàm nghịch tặc kết thúc rồi.

Bạch tiên sinh nhận được tin tức tự nhiên sẽ đưa tới chỗ Tống Dương, đọc xong thư tay của Đàm Quy Đức, Tống Dương hít sâu một cái, trong ánh mắt vốn vẫn đầy rối rắm do dự một ngày nay trở thành hư không, cuối cùng hắn hạ quyết tâm, nói ra suy nghĩ của mình cho lúc này đang ở trong trướng - Tạ Tư Trạc, Bạch tiên sinh nghe.

Tạ Tư trạc nghe vậy rõ ràng chấn động, bật thốt lên:

- Thế này là tìm chết.

Vừa lúc đó ngoài trướng có thân binh tới báo, Trần Tây vương vừa mới trở về, bỗng nhiên lại quay trở lại, mọi người hiện tại đã tới Viên môn.

Tống Dương cũng sớm nhận được tin từ quốc nội, Trấn Tây vương lần này tới là để tuyên chỉ, cũng chẳng phải là chuyện gì chính kinh, Nam Hỏa đánh không sai thành Phượng Hoàng cũng có khen thưởng, đương nhiên, Tiểu Hoàng Đế chỉ là không ngừng tặng cho những tướng lĩnh có công thăng quan, vàng bạc thì một lượng chân chính cũng không thấy.

Tuy nhiên Vương gia tới so với dự đoán còn nhanh hơn. Vẻ mặt Tống Dương vui vẻ, lập tức đi ra đón, ân chỉ khen ngợi gì đó chỉ là công phu bên ngoài, Tống Dương toàn bộ không thèm để ý, một phen lễ nghi phiền phức ắt là không thể thiếu, hắn đưa Vương gia vào trướng bí mật thảo luận, nói lại cho Trấn Tây vương từ đầu đến cuối những gì mà mình vừa mới quyết định.

Lão vương gia chinh chiến một đời, là Thống soái xuất sắc nhất Nam Lý, Tống Dương vừa đúng dịp mời hắn đến thương lượng.

Nghe xong ý tưởng của Tống Dương, phản ứng của cha vợ cùng Oa Oa thân hoàn toàn giống nhau, lại thốt lên:

- Ngươi muốn tìm chết!

Trấn Tây vương hiện giờ ở trước mặt Tống Dương đã không mang uy nghiêm nữa, lúc ở chung càng giống như trưởng bối đối với vãn bối, giống người một nhà, Tống Dương cũng thả lỏng, cười đáp:

- Vạn nhất không tìm thấy thì sao.