Chương 363: Quân tình (P1,2)

- Lại đờ ra rồi, sao cứ cảm thấy có cái gì đó không thích hợp.

Ba Hạ nhíu mày.

- Có muốn đi qua hỏi hay không?

Tề Thượng tràn đầy đồng cảm, những ngữ khí lại có chút chần chừ.

- Không cần để ý đâu, không có chuyện gì cả.

La Quan giơ tay ngăn lại Tề Thượng vốn đang muốn cất bước, một tay khác cần trường cung đang run nhè nhẹ, những giọt máu còn vương trên cây cung rơi xuống… Đại Tông sư đánh từ xa phải dựa vào thuật bắn tên, vật lộn thì dùng cung giết, vừa lúc nãy mới đánh một hồi ác chiến với quân Thổ Phiên, dưới cung của hắn không thể tránh được lại nhiều ra vài cái mạng người, mà trên cung thì càng khó tránh khỏi dính lại vài vết máu.

Lúc ba người đang nói chuyện, ánh mắt đều nhìn về một hướng, nhìn vào một người… đứng ở trước trung tâm của cuộc chiến nơi diễn ra kích đấy, vẫn đang cúi đầu nhìn thanh bảo đao trong tay mình – Tống Dương.

Từ lúc giết đến tên địch cuối cùng, Tống Dương đã bắt đầu đờ ra.

Một thân máu tanh. Thậm chí còn chưa khô, đang chảy từ trên tóc của hắn xuống tí tách, bốc lên một màn sương trắng dày trong gió lạnh.

Một mảnh đất trống trải rộng lớn như vậy, khắp nơi trên mặt đất toàn là thi thể của Phiên binh, thiền Dạ Xoa chia làm nhiều đội nhỏ, chạy quanh chiến trường, kiểm tra thi thể, nhặt về chiến lợi phẩm, nếu thấy Phiên binh nào còn chút hơi tàn, đám Dạ Xoa cũng không thèm chớp mắt, trực tiếp đâm một đao vào yết hầu của đối phương.

Ba Hạ nghe nói, cũng không đi hỏi thêm cái gì, lau sạch vết máu còn dính trên đao rồi nhét vào vỏ, hăng hái bừng bừng chạy vào giữa đám thi thể, cùng Thiền Dạ Xoa lục xoát tài vật của Phiên binh, tìm được tài sản của người chết mới là một trong những việc mà Ba Hạ thích làm nhất.

Tề Thượng không đi, cho dù thế nào thì Ba Hạ cũng sẽ lưu lại cho hắn một phần, lại hỏi La Quan:

- Mỗi lần hắn đều đờ ra như vậy… Có phải là do giết hại nhiều quá, trúng, trúng tà rồi?

Vừa nói, Tề Thượng vừa chỉ vào Tống Dương còn đang lăng lăng xuất thần.

Sau khi Đa Lan đại thắng, dù cho trong Nam Cảnh vẫn còn một cái Phiên chủ có thế lực cường đại đi nữa, tính hình đã như thế này, cũng không nguyện ý phát sinh xung đột chính điện với Nam Hỏa. Từ Tiểu Lạt Ma chết thảm, Sài Thố Đáp Tháp nội loạn, Phiên chủ đều có ý niệm bảo tồn lại thực lực trong đầu, mang binh lính tới đối kháng với Nam Hỏa, dù cho là có đánh thắng thì người chết cũng vô số thực lực tiêu hao, sao này sợ là cũng không có khả năng đặt chân rồi hơn nữa dựa vào sĩ khí của Phiên binh hiện nay, làm sao có thể chiếm được lợi ích từ đám Nam Man như lang tự hổ này.

Trên cơ bản chỉ cần Nam Hỏa vừa tới gần một cái, Phiên chủ sẽ lập tức chọn phương án thối lui, không chịu nghênh chiến.

Chiến sự bên Nam Hỏa lại trở nên buồn chán lúc này tiến quân cũng không thành vấn đề, nhưng địch nhân hầu như không còn. Hàng ngũ của đại quân, việc tác chiến, tự nhiên có một đám lương tướng đứng ra lo liệu, Tống Dương chỉ là treo một cái danh Nguyên soái, cơ bản không có việc gì làm, không bao lâu hắn cũng không chờ được nữa rồi, kêu đám tướng quân lại thương lượng dự đinh một mình mang theo một đội quân tinh nhuệ, tách ra khỏi đại đội chủ động đi công kích một số mục tiêu nhỏ khác mà không cần đại quân phải tự mình tới. Đương nhiên hắn cũng không cách đại đội quá xa, chỉ là đi đánh mấy trận ở xung quanh.

Tống Dương là đầu lĩnh của Nam Hỏa, hắn nói thế nào thì là thế ấy, yêu cầu lại cũng chẳng có gì, mọi người liền tùy hắn làm, những tinh binh theo hắn đi ra đánh trận, thì ngoài Thiền Dạ Xoa ra không còn ai khác mà anh em Trinh Chuyển, Trinh Kỷ vốn là cảm thấy tình hình chiến sự hiện tại cũng chẳng có chút tác dụng luyện binh nào cả, ước gì có thể đi đánh thêm vài trận,rốt cuộc cũng coi như hai bên có ăn ý với nhau.

Thiền Dạ Xoa vẫn chưa hoàn toàn xuất động chỉ điều ra hai nghìn người đi theo Tống Dương, những người còn lại tiếp tục ở lại trong đại quân, dùng để dự bị tùy thời có thể ra trận. Mặt khác Đại Tông sư La Quan cùng anh em Tề Thượng Ba Hạ cũng đi theo bên cạnh Tống Dương.

Mấy ngày này, Tống Dương chủ động xuất kích, mang theo người cũng đánh được không ít trận, mỗi lần xung phong giết giặc Tống Dương đều xông ra đầu tiên, Bôn phật hóa thân nhân đồ, giống như đương niên Sa dân nội đấu, dáng dấp của Bạch Âm lúc cùng đại tộc ác chiến, một người một đao chạy vào chiến trường, giết người.

Cũng không ngoại lệ chính là, sau mỗi lần ác chiến, Tống Dương đều cúi đầu trầm tư một lúc lâu, làm cho Tề Thương, Ba Hạ còn tưởng rằng do trên người hắn nhiễm huyết khí quá nặng, nên bị oan hồn quấn thân trúng tà đờ ra…

Đối với vấn đề mà Tề Thượng hỏi, La Quan lắc đầu đáp:

- Cứ yên tâm đi hắn không phải là bị trúng tà đâu!

Nói rồi hắn bỗng nhiên xoay lại câu chuyện, hỏi lại Tề Thượng:

- Ngươi nghĩ rằng Tống Dương dẫn hai nghìn Thiền Dạ Xoa đi ra, thật sự là cảm thấy hắn muốn tham gia chiến sự, vì muốn đánh chết thêm nhiều Phiên tử sao?

Tề Thượng nháy mắt, mờ mịt:

- Không phải là để đánh Phiên tử thì còn là vì sao?

La Quan không trả lời, vẫn hỏi lại:

- Bắt đầu từ thành Thanh Dương Tống Dương vẫn cứ giết, cho đến bây giờ, ngươi không cảm thấy võ công của hắn cùng trước đây bất đồng sao?

Câu này vừa hỏi ra thì thật là có chút khó rồi, cũng không phải là Tề Thượng quan sát không đủ tỉ mỉ, nhưng mà võ công của Tề lão đại vốn hơn hẳn Tống Dương, ánh mắt của hắn đã bị cảnh giới hạn chế, đúng thật là không nhìn ra Tống Dương có biến hóa cái gì…

Thì Tề Thượng không nhận ra, Đại Tông sư sao có thể không phát hiện ra được, không đợi Tề Thượng mở miệng lại La Quan đã tiếp tục nói:

- Võ công của Tống Dương lại có tiến bộ… Một mạch giết người như thế, chiến lực cũng tăng mạnh rồi.

Tề lão đại rốt cục nghe ra được một chút đầu mối, mặt có chút hoảng sợ:

- Ý của ngài chính là… hắn giết người… là tu luyện? Công pháp mà Tống Dương đang tu luyện có phải… có phải là quá tà môn rồi.

- Long tước của hắn, nguyên bản vốn là phải sát trung thủ đạo. Công pháp đúng là có chút tà môn, nhưng mà phối hớp với người như hắn lại rất thích hợp.

La Quan nở nụ cười, song song cũng đem trọng tâm câu chuyện kéo về:

- Hắn lĩnh binh đi ra, vốn cũng không phải là vì muốn đánh đám tán binh kia, mà là vì giết người, vì tu hành loại võ công tà môn kia của hắn.

Một câu đã nói trúng rồi, Tống Dương đi ra là vì giết người, vì tu hành.

Chiến trường càng đãm máu, hắn lại càng có thể nhập ma, Long tước cũng càng lúc càng sắc bén, càng phát ra đột phá tinh tiến. Mà hắn mang binh từ Thanh Dương đề kháng, phản công tới giờ, cũng đã nhìn quen sự tàn bạo của Phiên binh cùng với tình cảnh thảm hại của Tây Cương Nam Lý trong chiến hỏa, hôm nay tiến nhập cao nguyên đại khai sát giới hắn hoàn toàn không càm thấy có chút gì là gánh vác tâm lý cả.

Đương nhiên cuộc chiến hay nên gọi là sự tu luyện của hắn, chỉ nhằm vào đám quân nhân trên cao nguyên, đối với bình dân Tống Dương cũng không hề tập kích phá hoại.

La Quan vẫn chưa nói xong, lại nói tiếp với Tề Thượng:

- Hắn không phải là trúng tà gì cả, đờ ra phân nửa là lĩnh ngộ, phần nữa là khiển ma.

- Khiển ma?

Tề Thượng nghe thấy một từ mới, tinh thần đại chấn.

Lúc tu hành Tống Dương cần phải tâm sinh sát niệm, nhập ma mà chiến, lúc này mới có thể khấu hợp sự bá đạo cảu Long tước, khi giết chóc kết thúc, còn cần một đoạn thời gian để thu liễm sát tâm bình phục tâm tình, đó chính là Khiển ma trong lời nói của La Quan.

Nhưng mà cứ liên tục giết chóc mãi, thời gian nhập ma của Tống Dương càng ngày càng ngắn, mà thời gian khiển ma càng ngày càng dài, không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu đây, chỉ có thể xác định được một chỗ, đó là nhờ vào máu tươi kích thích, lần lượt đại khai sát giới, võ công của hắn tinh tiến rất nhanh.

Những thứ trên cảnh giới như thế này, Tề Thượng không có hứng thú đi tra hỏi, trực tiếp hỏi vào đề:

- Thế bản lĩnh hiện tại của Tống Dương, cuối cùng là mạnh đến mức nào?

Đối với cái này La Quan cũng suy tư một lát, tối hậu chính là cười, lắc đầu nóiL

- Nói tới nội kình thì hắn chưa được, còn nói đến đánh… Phải đánh rồi mới biết được.

Mà những lời thế này, cũng làm cho Tề Thượng chân chính ngây ngẩn… phải đánh mới biết được – đánh với ai? Người nói là La Quan, đương nhiên chính là đánh với La Quan. Ngụ ý của Đại Tông sư cũng quá rõ rồi: chỉ ‘xem’ thôi, ta cũng không phân biết được chính mình cùng Tống Dương cao thấp thế nào, phải động thủ thì mới có thể phân biết rõ ràng được.

Lúc này Tống Dương đã phục hổi lại tinh thần – sát mặt mấy cái, mang một thân toàn máu là máu đi về phía đồng bạn, hỏi về trạng huống thương vong của binh sĩ bên mình, tiếp theo lại hỏi thủ lĩnh của Thiền Dạ Xoa Trịnh Chuyển:

- Trạm tiếp theo là đâu?

- Gần nhất là La Cổ trại cách đây bốn mươi dặm về phía Tây Bắc, chiến địa bàn ở đó không phải là Phiên binh, mà là một đám mã tắc hung hãn, quy mô vào khoảng ba nghìn người – bình thường hay giết người cướp của tứ phương, thật sự nên giết.

Tống Dương cười:

- Thay dân Thổ Phiên trừ hại a? Cũng không tệ, chí ít trong đám trộm đó cũng có không ít vàng bạc, cũng không phải là đi một chuyến vô ích.

Mặc cho ngươi là quan quân hay là sơn tặc, chỉ cần có vũ trang thì đều phải tiêu diệt… Quân xâm lược ngọn lửa Nam Lý, mọt công vài việc.

Tống Dương đã có hứng thú này, Thiền Dạ Xoa cũng có cái lực này, vậy thì cũng không cần phải thảo luận gì thêm. Thanh lý xong chiến trường – binh mã nghỉ ngơi chỉnh đốn ngay tại chỗ, chỉ chờ hừng đông là có thể lại xuất phát, tiến công mã tặc Cổ La trại.

Đáng tiếc chuyến đi này không thể đi được – không đợi đến hừng đông Trịnh Chuyển đã thu được thư của đại đội Nam Hỏa, có quân tình khẩn cấp, gọi bọn họ mau chóng quay lại đại đội, lúc này Tống Dương liền mang binh khởi hành, trở về đại đội.

Trở về trong quân không được bao lâu, A Nam kim Mã, A Lý Hán mấy vị tướng lĩnh đã tụ họp đầy đủ trong quân trướng, hướng Tống Dương trình lên một phong tước thư được gửi đến từ thành Phượng Hoàng, thư do Tả thừa tướng Hồ đại nhân tự tay viết: do thám của Nam Lý biết được Yến quân ở phía bắc Chiết Kiều quan đang lặng lẽ tập kết, các loại quan như tiếp tế tiếp viện đều đã đến đủ… Yến nhân bày ra tư thế muốn Nam hạ, Nam Lý vừa mới đánh đuổi Phiên cẩu – sợ là lại phải tiếp tục kinh lịch lần binh họa nữa rồi.

Hướng đi của Yến binh bí ẩn dị thường, dựa vào cơ sở ngầm cũng trạm gác ngầm của Nam Lý ở Đại Yến, thậm chí cũng không thể phát hiện ra hành động của họ, tin tức này còn là do Tạ Môn Tẩu Cẩu đưa tới. Nhân số của Yến quân đến bây giờ vẫn chưa xác định cụ thể được, nhưng ít ra có thể xác định quy mô của họ rất lớn, giống như lần này dân Thổ Phiên xâm lược Nam Lý vậy – Yến nhân cũng không phải chỉ muốn đánh vài trận nhỏ cho xong, mà họ tới để diệt quốc.

Mặc cho chiến sự ở Thổ Phiên có thuận lời tới mức nào, dù cho có tiếp tục tiến binh để đạt được kết quả chiến thắng càng huy hoàng hơn nữa, nhưng bây giờ Nam Hỏa nhất định là phải trở về, gia viên gặp nan, không thể không cứu. Không còn có gì để do dự nữa, chúng tướng bắt đầu thương nghĩ những chuyện liên quan tới việc rút quân. Triệt chứ không phải trốn, không thể cứ ba chân bốn cẳng chạy về quốc nội mà không quan tâm tới ở đây, nếu muốn nghĩ cách ngăn trở Phiên tử thừa thế phản công, phải chiếu cố đến an toàn của đồ quân nhu bắt đầu vận chuyển, còn phải bảo chứng sĩ khí của Nam Hỏa, liên quan đến rất nhiều chi tiết khác, thực là phải cẩn thận bố trí một phen.

Các tướng tĩnh cũng bắt đầu bận rộn, vẫn không cần đại nguyên soái phải quan tâm cụ thể tới cái gì cả, thế nhưng từ lúc Tống Dương đọc xong lá thư của Hồ đại nhân, vẫn chứ nhíu mày, trầm tư không nói, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

La Quan vỗ mạnh vào vai hắn:

- Không cần lo lắng quá, Đại Yến tuy mạnh, nhưng vào trận, còn không biết là ai thắng ai thua.

Tề Thượng cũng đứng một bên phụ họa:

- Đương so lúc Phiên tử mới tới cũng hùng hổ, hôm nay không phải cũng bị chúng ta đánh cho rối loạn rồi sao, Yến nhân tới cũng vậy thôi!

A Y Quả liếc nhìn Tề Thượng:

- Nhà người không phải là Yến nhân?

Tề Thương lại vui vẻ:

- Đúng rồi, thiếu chút nữa là ta quên luôn.

A Y Quả bĩu môi, nói lại chính đề:

- Ta thấy lần này nam Lý gặp phiền phức rồi, Đánh thắng Thổ Phiên toàn bộ đều là nhờ vào một mồi lửa, khéo ở chỗ là Phiên tử muốn càn quét Yến Tử Bình ở quy mô lớn, lại tình cờ là Yến Tử Bình còn ẩn chứa thiết kế của Hỏa lão đạo… Dù cho Yến nhân có là kẻ ngu si, nhìn thấy Phiên tử gặp không may như vậy cũng không biết phòng bị, Dương Nha Tử cũng không có thời gian đi bố trí thêm một phen hỏa hoạn nữa, đám cháy ở Yến Tử Bình, là nhớ vào công lao nhiều năm của Hỏa lão đạo và Quỷ Cốc Tử.

Hắc Khẩu Dao lại sinh ra cùng một cái hắc chủy thần, lời nói ra cũng chẳng được xuôi tai cho lắm, nhưng dù mọi người không thích nghe cũng không phản bác lại nàng được, những gì nàng nói đều là tình hình thực tế.

Nam Lý yếu nhất trong Trung Thổ, Yến Quốc lại là mạnh nhất thiên hạ, hơn nữa Nam Lý chỉ vừa mới bị trọng thương… Phải biết rằng chiến tranh không chỉ tổn thất về nhân số, mà càng quan trọng là tổn thất về quốc lực, chiến tranh phải dùng tới tiền. Đối với chiến sự ở Thổ Phiên tuy rằng không ảnh hưởng đến phía bắc nam Lý, nhưng để chống lại Phiên tử, trưng dụng binh sĩ, điều quân, tạo vũ khí, trù bị, chu cấp cho những tướng sĩ chết trong chiến tranh, trấn an bahcs tính ở Tây Cương, phái lương thực, thêm quân y, kiến tạo lại nhà cửa các loại, từ lâu đã làm cho triều đình phải chịu một gánh nặng to lớn, phía bác lại có chiến tranh, Hồ đại nhân có lẽ phải thật sự mang Tiểu Phúc Nguyên ra phố xin cơm ăn rồi.

Nói trắng ra, đánh một trận với Thổ Phiên, đã làm cho Nam Lý nguyên khí đại thương, dựa vào quốc lực cùng thực lực hiện nay, căn bản không chi trì được một trận đại chiến mới.

Lúc này Tống Dương lắc đầu, đáp lại lời mấy câu an ủi của La Quan:

- Ta không lo lắng tới chiến sự, chỉ là có một cái suy nghĩ mơ hồ, nhưng vẫn chưa tìm được chỗ thật sự.

A Y Quả lại có hứng thú:

- Suy nghĩ gì, nói ra nghe xem nào, mọi người cùng giúp ngươi nghĩ.

Miệng Tống Dương giật giật, hình như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng ại lắc đầu, cười khổ nói:

-Nói không nên lời, đã nói là một ý niện không rõ trong đầu mà, nếu có thể nói ra, ta cũng không cần nghĩ tới mức đau đầu thế này.

Vừa mới dứt lời, bỗng nhiên có thân binh ở ngoài trướng đến báo, nói là có một tiểu đội Thổ Phiên mặc trang phục của người Hán đang tiếp cận đại quân, lại còn đưa ra tín vật của Tạ Môn Tẩu Cẩu, yêu cầu được gặp đại nguyên soái.

Đại Yến cùng Khuyển Nhung, Thổ Phiên đều có giáp giới đương niên vẫn thường đình vệ trên thảo nguyên Bố Hữu Am Thung, bọn Tống Dương lúc đi qua Khuyển Nhung cũng từng được địa phương Tiểu Cẩu tiếp ứng, cũng đồng dạng như vậy, trên cao nguyên cũng có Đại Cẩu Tiểu Cẩu, trên đường hành quân của Nam Hỏa Tạ Môn Tẩu Cẩu cũng không ngừng dâng tham báo để hiệp trợ, Tống Dương từng truyền lệnh đến các cấp quân giáo, nói rõ Tạ Môn Tẩu Cẩu là bạn không phải thù, nếu bọn họ có yêu cầu gì thì cứ tận lực thỏa mãn. Sở dĩ tiền phương thấy tín vật cũng không dám thất lễ, tuy rằng cảm thấy chỉ rõ mặt muốn gặp nguyên soái có chút buồn cười những vẫn báo lại.

Tề Thượng ôm đồm:

- Nguyên soái còn đang mơ hồ, bọn Tiểu Cẩu nào chẳng có chút nhãn lực gì cả, ta đi là được rồi nguyên soái ngươi cú tiếp tục mơ hồ đi, nếu là chuyện gấp thật thì ta sẽ gọi người.

Nói xong mang theo huynh đệ lắc vai đi ra gặp người.

Không lâu sau hai anh em co vai trở về, phía sau còn có ba người đi theo: bên trái là một tên mập đến lụt cổ, tú chi ngắn ngủn bụng phình ra, bên trái là một người phụ nữ nhan sắc bình thường, khóe mắt chân mày lộ ra một tia anh khí; người ở giữa toàn thân được bọc trong một cái áo da dày, nhưng cái áo to lớn ấy cũng không che được thân thể nhỏ gầy của nàng, sắc mặt táu nhợt trong suốt, con mắt lại tràn đầy thần thái rực rỡ…

Tống Dương a lên một tiếng, thật sự là không nghĩ ra, hai vợ chồng Bạch tiên sinh cùng tới Từ Oa Oa dĩ nhiên đã tìm tới cửa rồi!

Thái độ của Bạch tiên sinh rất khác thường không muốn khách khí hàn huyên giả mù sa mưa như bình thường, lại càng không chờ Tống Dương hay Từ Oa Oa nói, hắn đã giành trước mở miệng nói với Tống Dương:

- Nếu không bận, mời Hầu gia giúp tiểu thư xem bệnh.

Lấy thế chất của Tạ Tư Trạc, là không thể đi tới cao nguyên, một đường đi như thế thân thể vốn không khỏe đau đầu, phát sốt, hô hấp không được, tim đập bất ổn… Hầu như mọi loại bênh trạng cao nguyên đều phát tác lên người nàng, trước sau ngất vài lần, thực là hôm nay đứng trước mặt Tống Dương, nàng vẫn cứ cười.

Tống Dương vội vã đi tới, sau đó bắt mạch châm cứu, Từ Oa Oa không cự tuyệt cũng không nói năng gì, chỉ nhìn Tống Dương, không ngừng mà nhìn, ngoại trừ lúc chớp mắt mới dừng một chút… Một lát sau, Từ Oa Oa đã ngủ say rồi, cuộn mình lại trên tràng kỷ, càng hiển rõ vẻ gầy gò nhỏ bé, mái tóc dài buông xuống che khuất nửa gương mặt, nhưng lại vừa vặn lộ ra khóe miệng hơi nhếch lên.

Tống Dương rón rén đi ra khỏi quân trướng, vợ chống Bạch tiên sinh lúc này mới tiến đến làm lễ, nói đến ý đồ Bạch Bàn Tử cười:

- Chẳng có chuyện gì cả… À, chính là vì không có việc gì, nên tiểu thư mới đi tìm Hầu gia.

Chiến sự bên Sa dân đã gần xong rồi, Tạ Tư Trạc có ngồi đấy thì cũng chẳng có chuyện gì làm chẳng có chút ý nghĩa nào cả. Theo ý Bạch tiên sinh thì tất cả mọi người nên trở lại Đại Yến, tạm thời Tạ Tư Trạc cũng không nên đi Nam Lý. Yến Tử Bình cũng đã bị lửa thiêu cháy rồi, nàng tới Nam Lý cũng chẳng có chỗ đặt chân, chỉ có thể tới phủ Hồng Ba ở thành Phượng Hoàng, nhờ công chúa quận chúa an bài.

Giao tình với Tạ Môn Tẩu Cẩu thì rơi lên người Tống Dương, đi phiền phức phủ Hồng Ba Bạch tiên sinh cảm thấy không được hay lắm cũng muốn tất phải làm thế.

Tạ Tư Trạc cũng không muốn tới phủ Hồng Ba, lại càng không muốn đi Đại Yến, nàng nhớ Tống Dương, muốn đi tìm.

- Hầu gia dương uy ở cao nguyên, nhưng thân thể của tiểu thư, không thể ở lại nơi này lâu được, ta vốn không đồng ý đâu,

Bạch tiên sinh lầm bầm:

- Thực là lúc trước, tiểu thư muốn gì, nếu ta lắc đầu nàng cũng không kiên trì nữa, chỉ có lần này… À, nàng cũng không có làm ầm ý nhất định phải đến, tiểu thư cũng không có kiểu tính tình điêu ngoa như thế, nàng chỉ có do dự, còn nói rất nhiều lần muốn tìm ngài… Ai, không đành lòng, ta thực sự không đành lòng lại lắc đầu.

Cho tới nay, Tạ Tư Trạc rất ít khi kiên trì yêu cầu cái gì, lần đầu tiên là nàng đòi Tống Dương phải mang nàng đi Hồi Cốt để xem điển lễ đăng cơ của Đại Khả Hãn; đây là lần thứ hai, nàng xin Bạch tiên sinh mang nàng tới cao nguyên gặp Tống Dương.

Bạch tiên sinh cũng không nhẫn tâm cự tuyệt, thế nhưng cũng không dám mù quáng hành động, cố ý lệnh cho Tiểu Cẩu tìm tới một vị đại phu giỏi, chuẩn bị dược liệu làm cho chuẩn bị vạn toàn, lại đưa cả danh y đi theo. Trên cao nguyên loạn thành một đoàn, người thường rất khó mà bình an đi qua, nhưng mà chuyện này đối với Tạ Môn Tẩu Cẩu lại chẳng có gì là khó cả. Đến mức không sớm liên lạc với Nam Hỏa, đó là tiểu tâm tư của Tạ Tư Trạc, nàng muốn tặng một cái kinh hỉ cho Tống Dương.

- Mặt khác, còn có một tin tức tốt muốn báo với cô gia.

Xưng hô của Bạch tiên sinh với Tống Dương, cho tới nay vẫn cứ xoay quanh hai cái ‘cô gia’, ‘hầu gia’:

- Cục diện bên Sa dân đã ổn định rồi, đối với việc thắng lớn của Lang Tử, lại có một cái minh hữu mạnh như Hồi Cốt, uy tín của Bạch Âm vương trong tộc đã lên rất cao, còn có Ban đại nhân hỗ trợ toàn lực, Bạch Âm vương có thể ngồi chắc chắn vào cái ghế Sa chủ rồi.

Đó là chuyện đã ở trong dự liệu, Tống Dương gật đầu hỏi:

- Ban đại nhân đâu? Không cùng các ngươi trở về sao?

Đại cục của Sa tộc hôm nay đã định, đương sơ Tống Dương đáp ứng Ban đại nhân, đưa hắn về Nam Lý sống hết quãng đời còn lại. Có thể chôn xương ở cố thổ, đây là tâm nguyện cuối cùng của lão nhân, thực là lần này hắn không đi cùng Bạch tiên sinh tới đây, quả là quá kỳ quái.

- Vị lão đạo nhân này thật quá tài giỏi,

Bạch tiên sinh giơ lên cái ngón cái vừa mập vừa ngắn, trong giọng tràn đầy tán thán, chính là làm cho người ta phân không ra chân tình hay giả ý:

- Hắn biết trạng huống hiện tại của Nam Lý, cảm thấy nếu chính mình về nước lúc này, chẳng có ích gì cho đại cục, nói không chừng còn vô duyên vô cớ làm nhiễu loạn thêm, quyết định không trở lại.

Ban địa nhân là ai, trong ngực hắn biết rất rõ, chỉ cần chính mình vừa về nước, những môn sinh cũ, các thế lực cũng sẽ xúm vào, chính Ban đại nhân cũng khẳng định là sẽ không để ý tới, nhưng trong lúc đó khó tránh được sẽ gặp chút sự cố, nếu như thế cục trong nước bình ổn thì không sao, nhưng hôm nay Nam Lý gặp quốc nạn, những chuyện vô vị như thế này có thể tránh được thì tránh đi, lão nhân này rõ ràng trong lòng rất muốn về nước, nhưng vẫn quyết định tạm thời ở lại Sa tộc.