Chương 317: Đồng lõa

Trong Yến Tử Bình quận chúa bày rượu liên tiếp bảy hôm đã sớm kết thúc rồi, nhưng trong Phong ấp vẫn còn không khí hân hoan vui vẻ, Nhâm Sơ Dung trở nên phấn chấn hơn, chủ nhà vui vẻ, người bên dưới cũng đương nhiên thoải mái hơn.

Vết thương của Tiểu Bộ đã ngày càng có chuyển biến tốt, người bệnh tâm trạng vui vẻ trong lòng tràn đầy niềm vui, cơ thể tự nhiên cũng có sức sống, rất có lợi cho sự bình phục của vết thương, nhưng bị ác điểu Thái Thản cắn mạnh một cái cũng không phải chuyện đùa, trong thời gian ngắn nàng cũng không xuống giường được.

Hôm nay Tiểu Bộ đang nằm trên giường đầu lắc lư ngâm nga câu hát, đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên, Hồng Ba Vệ thông báo có Lão thái bà Mộc Ân đến thăm. Tiểu Bộ có vẻ hơi buồn bực, bình thường Lão thái bà đó tính tình hung hăng, Công chúa điện hạ thường hay tránh né bà ta, không biết bà ta đến đây có chuyện gì.

Người Man thì không chịu sự giáo dục cảm hóa, những người Sơn Kê Tú lại thường được sinh ra ở gần rừng cây, trong tính cách họ ngoài sự hung hãn của người rừng núi ra, lại có thêm chút khô khan chất phác của cây rừng, vừa vào cửa thì ngay cả một tiếng hỏi thăm cũng không có, thẳng thắng nói:

- Vốn dĩ muốn tìm Nhâm Sơ Dung, nhưng không biết nàng ấy bận bịu ở đâu rồi, không gặp được nàng ấy nên mới đến tìm ngươi, Tống Dương có phải còn sống không?

Đợt trước Lão thái bà từ chỗ của A Lý Hán biết được tin Tống Dương đã chết, lại được bên chỗ Quận chúa xác minh, tiếp sau đó nữa bà ta không có việc gì làm, lại thêm chuyện chín màu không trúng, lời nguyền đã được hóa giải, bà ta liền quay trở lên núi một phen để thăm viếng thân thích. Giờ mới về đến đây, lập tức cảm thấy không khí trong phong ấp trở nên vui tươi, bà liền đến tìm chủ nhà để dò hỏi.

Vừa nhắc đến Tống Dương thì Tiểu Bộ liền cười:

- Còn sống còn sống, chàng còn kết hôn với Tam tỷ của con nữa!

Nửa câu sau không đầu không đuôi, Mộc Ân hoàn toàn không hiểu là ý gì, tuy nhiên chí ít thì bà cũng hiểu được rằng Tống Dương vẫn còn sống trên thế gian này. Lập tức hít một hơi thật sâu, hỏi ra vấn đề mấu chốt nhất:

- Thế ngươi hẳn biết, Tống Dương căn bản là chưa chết, hay là chết rồi phục sinh?

Tiểu Bộ chớp chớp mắt:

- Có khác biệt sao?

- Khác biệt rất lớn, sự việc trọng đại!

Lão bà cũng không giải thích cặn kẽ.

Tiểu Bộ lại hỏi:

- Kết quả nào thì tốt hơn?

- Chết rồi sống lại, mới thật sự là điều đáng vui mừng.

Tiểu Bộ làm như chuyện có thật mà nói:

- Tống Dương không phải chưa chết, mà là chết đi rồi sống lại, chàng là chết rồi sống lại.

Thật hiếm thấy, Lão bà cười rồi:

- Ngươi nói cho có để lấy lệ với ta, ta vẫn là chờ hắn về rồi tự mình đi hỏi hắn vậy! Ta đi đây, ngươi dưỡng thương cho tốt vào.

Bên Tống Dương gặp gỡ với một đám bạn bè, cuộc gặp gỡ đương nhiên dẫn đến một phen huyên náo vui mừng, sau khi làm loạn cả lên một hồi thì mọi người lại cùng nhau nói đến những việc đã trải qua, lúc này Tống Dương mới biết đám người La Quan bị Sa dân ném vào cốc, quay một vòng trước quỷ môn quan không ngờ lại còn mạng sống xót trở về.

Liên quan đến tung tích của đám bạn này, Búp bê Sứ đã nói dối hắn, nhưng Tống Dương cũng hiểu suy nghĩ của cô, đương nhiên sẽ không truy cứu, điều quan trọng nhất vẫn là mọi người đều bình an vô sự, đối với Tống Dương mà nói vậy là đủ rồi.

Tống Dương không biết rằng không lâu trước đó khi Búp bê Sứ gặp được đám người La Quan, lúc phát hiện bọn họ không ngờ vẫn còn sống, niềm vui sướng đó còn hơn hẳn Tống Dương lúc này.

Dạo trước, đám bạn của Tống Dương có gặp qua Ban đại nhân. Từ doanh trại của Sa dân xuất phát đi nhanh đến biên giới Khuyển Nhung và Hồi Hột, tuyến đường đi của bọn họ rất giống với của Tống Dương, sau đó Búp bê sứ dẫn quân quay ngược lại, tụ họp với bọn họ trước. Từ đây chó săn Tạ Môn liền chia quân làm hai đội, Bạch phu nhân dẫn theo vài người con gái đi theo Búp bê Sứ trở về, còn những người khác thì tiếp tục lên đường.

Chuyện nghiêm túc còn chưa nói được mấy câu, Tề Thượng liền tiến đến gần kéo Tống Dương đi ra hai bước, thay đổi vẻ mặt cười cợt bình thường, làm như chuyện có thật nói:

- Chuyện cậu chết đi sống lại là do trước có nhân, nên sau mới có quả.

Tống Dương nhíu mày lại:

- Ý gì đây?

Tề Thượng tỏ ra có chút kinh ngạc, dường như đang ngạc nhiên sao mà Tống Dương lại trở nên ngốc như thế, lời nói đơn giản như vậy mà nghe không hiểu, đành phải nói thẳng:

- Từ cái bệnh lạ chảy máu mũi đến chuyện chết giả rồi sống lại, đều là do một vị cao nhân sắp đặt sẵn.

Sau khi Tống Dương khôi phục trí nhớ thì chuyện này chính là chuyện nghi hoặc nhất, nhưng do chân tướng sự việc tạm thời chưa thể tìm được nên cũng bỏ qua trước, lúc vừa gặp lại đám bạn bè liền quên khuấy nó đi mất, lúc này nghe Tề Thượng nhắc đến thì Tống Dương lập tức lên tinh thần :

Ngươi biết nội tình à?

Tề Thượng vẻ mặt nghiêm trọng, hít một hơi thiệt là sâu sâu sâu sâu nói:

- Ta không biết.

Hơ…Tống Dương vẻ mặt chẳng biết làm sao, Tề Thượng không vội không vàng mà lắc đầu nói:

- Ngươi đừng nôn nóng, sự việc cụ thể thế nào thì ta không biết, nhưng ta biết ai biết.

Nói đến đây gã đột nhiên im bặt, cúi đầu bắt đầu đếm số kiến trên cỏ hoang, không nói chuyện nữa.

Tống Dương cũng nghe đến kinh ngạc:

- Sao thế, còn có điều kiện thì ngươi mới chịu nói à?

- Ta nào dám đưa điều kiện với ngài hoài.

Tề Thượng đột nhiên lại trở nên cười hi hi rồi:

- Nhưng con người ta ngươi biết mà, bình thường không có đam mê gì, chỉ có một cái tật duy nhất: chính là nói nghĩa khí nhất, quan tâm bạn bè nhất, để tâm huynh đệ nhất, ngươi xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu như ta không làm rõ nguyên nhân, có chết tcũng không nhắm mắt được…hiểu rồi chứ?

Tống Dương bật cười:

- Hiểu rồi, ngươi nói ta nghe người biết chuyện là ai, sau khi hỏi rõ ràng rốt cuộc sự thể ra sao, sẽ nói lại y nguyên với ngươi.

Nói về trái tim bát quái kia, sau khi con gái Tiểu Cửu của Yến Tử Bình bị trúng phong ấn, chó săn của Tạ đại nhân Tề Thượng xưng vương ở Nam Trung…Thường Xuân Hầu chết đi sống lại, vụ án này quá ư thần kỳ, nếu như không làm rõ đầu đuôi sự việc, Tề Thượng thật sự có chết cũng không nhắm mắt được.

Vẻ mặt Tề Thượng mừng rỡ, gật đầu không ngớt:

- Chính là ý này đấy, được không?

Tống Dương gật đầu cười nói:

- Một lời đã định, ngươi nói đi.

Nhưng còn chưa đợi đến lúc Tề Thương mở miệng nói, thì La Quan đã cất bước đi ra trong đám đông, Tề Thượng thấy vậy vẻ mặt sợ hãi, vội không ngừng vẫy tay với Đại Tông Sư:

- Ngài đừng nói.

La Quan đầu thèm để ý đến Tề Thượng, nói thẳng với Tống Dương:

Ta chính là người biết chuyện, đi theo ta.

Mắt nhìn Tống Dương và La Quan đi khỏi, Tề Thượng vừa tiếc nuối vừa phiền não, tiếc là chuyện mua bán đúng lúc sắp thành công thì lại bị nhân vật chính cướp mất, phiền não chính là buồn bản thân mình, rõ ràng thấy La Quan đi đến, vậy mà lại đi ngăn Đại tông sư chứ, trực tiếp giành nói trước khi La Quan mở miệng bảo với Tống Dương “chính là lão”, chuyện mua bán này chẳng phải đã thành rồi sao…

Khi có người hỏi La Quan thì lãochỉ có bốn chữ “hỏi Hổ Phách đi”, tống cổ đi, nhưng đối với Tống Dương thì lão phải có sự trình bày rõ ràng. Tuy nhiên còn chưa đợi lão ta mở miệng, Tống Dương đã chau mày:

- Ông bị thương à?

La Quan cười một cái:

- Đã đỡ nhiều rồi.

Trong cuộc chiến ác liệt ở biển hoa, La Quan vì bảo vệ đồng đội mà kình lực bên trong bị hao tổn cạn kiệt, sau đó lại gặp phải tộc người Bạch Âm và bão cát đen bị thương nặng, đến giờ cũng chỉ mới hồi phục được một nửa, bình thường cử động thì không sao, nhưng nếu thật sự dùng sức thì vẫn còn yếu lắm.

Tống Dương có thể nói là một đại phu đỉnh nhất thiên hạ, trước đó lúc La quan còn ở trong đám đông, hắn cũng không để ý cho lắm, giờ chỉ riêng hai người nói chuyện với nhau thì hắn vừa nhìn đã thấy La Quan có điều không ổn.

Tống Dương từ trong túi đeo trực tiếp lấy ra kim châm cứu và dược phẩm, đồng thời ngỏ ý La Quan ngồi xuống, thấy bộ dạng hắn muốn bắt tay vào trị thương cho mình. La Quan có hơi bất ngờ:

- Trị thương trước ư? Không nôn nóng nghe chuyện sao?

Tống Dương cười nói:

- Có ông ở đây thì chuyện cũng chẳng chạy đi đâu được, vẫn là việc trị thương, tuy rằng sẽ từ từ hồi phục, nhưng tốt nhất đừng chần chừ.

La Quan là người thế nào, đối nhân xử thế và cách làm việc đều rất dứt khoát làm theo lời căn dặn của Tống Dương mà cong chân ngồi xuống, tập trung hít thở thả lỏng kình lực, tạm thời Tống Dương không nói thêm lời dư thừa, vận kim như gió giúp Đại tong sư đả thông kinh mạch điều trị ngũ tạng, giúp ông ta trị thương.

Vất vả cả một canh giờ, Tống Dương mới thở phào nhẹ nhõm, thu ngân châm về lại dùng những nguyên liệu sẵn có trong túi đeo phối thành một bài thuốc và nói với La Quan rằng:

- Mỗi ngày đều phải trị một lần như thế này, lâu thì nửa tháng chậm thì mười ngày, là có thể khôi phục như ban đầu rồi.

La Quan cũng không nói lời cảm ơn, mà lại vui vẻ cười nói:

- Nội lực không đủ luôn cảm thấy trong lòng không thoải mái, có ngươi giúp thì đỡ nhiều rồi.

Nói xong dừng một chút, tiếp đó lập tức chuyển sang vấn đề chính:

- Còn nhớ lần trước, từ Thập Vạn Hồng Hoang chạy trở về Nam Lý, lúc mọi người tạm biệt Hổ Phách, bà ta đã từng gọi riêng ta và Thi Tiêu Hiểu ra nói chuyện riêng không?

Việc đã qua lâu rồi, lại là một chi tiết nhỏ nhặt như vậy, Tống Dương nhớ lại một hồi mới mơ hồ nhớ ra hình như có chuyện như vậy.

Lúc đó Hổ Phách gọi riêng La Quan và Thi Tiêu Hiểu ra vốn không phải ba người cùng bàn bạc chung mà là tách ra nói riêng với từng người, chuyện mà bà ta nói với La Quan chính là: Tống Dương uống thuốc.

Từ sau khi Tống Dương được chọn làm kỳ sĩ Nam Lý, hắn quay về Yến Tử Bình thăm người thân, giữa đường từng phát bệnh lạ, hàn độc tam quan (tam quan: miệng, tay , chân) bộc phát toàn thân cứng ngắc bất lực, sau đó Hổ Phách đã đích thân xem bệnh cho con, nói rõ là di chứng để lại sau khi Trần Phản ép Tống Dương đả thông tam quan tăng cường năng lực, không thể xem là bệnh tình lớn lao gì, ra đơn thuốc, lệnh cho Tống Dương mỗi tháng phải uống một lần, từ đó về sau Tống Dương luôn chiếu theo lời căn dặn của Hổ Phách uống thuốc theo đơn, chưa gián đoạn lần nào.

Hổ Phách nói biết rõ vị thuốc này sẽ khiến cho ngươi phải chết một lần, chuyện mà bà ta căn dặn ta chính là: lúc dược tính phát tác thì phải bảo vệ cho cậu không bị thương, nhìn chừng thi thể cậu nhập thổ lại giữ chừng phần mộ của cậu chờ cậu bò ra. Nhưng thời gian cụ thể để dược tính phát tác, bà ta cũng dự đoán không chính xác lắm, nhưng cũng có điềm báo trước: là chảy máu mũi.

Mãi đến bây giờ Tống Dương mới biết được không ngờ thuốc mà Hổ Phách cho mình lại ẩn chứa huyền cơ, bất luận nói về y đạo độc thuật hay là dược lý thì trình độ của Hổ Phách đều hơn hẳn Tống Dương, bà ta ra tay thì khó trách hắn trước sau không tài nào phát giác được.

Tống Dương ngạc nhiên:

- Để làm gì chứ?

Câu hỏi y như vậy, La Quan cũng từng hỏi Hổ Phách.

Hổ Phách xem Tống Dương như con trai ruột của mình, đương nhiên sẽ không hại hắn, lúc đó đại khái là bà ta đã giải thích cho La Quan một chút, phương thuốc của bà ta không chỉ để trị bệnh, còn có thể giúp cho việc tu luyện của Tống Dương lại có thêm sự đột phá, vỗn dĩ bài thuốc này chỉ có bổ ích chứ hoàn toàn không tác dụng ngược lại hoặc có nguy hại gì, nhưng Hổ Phách lại làm thêm một động tác nhỏ, cố tình thêm vào đó vài vị thuốc, như vậy mới khiến Tống Dương sau khi uống thuốc được một thời gian sẽ chết giả.

Nói đến đây, La Quan đột nhiên chuyển đề tài:

- Cậu chịu lời nguyền chín màu không dính, cậu còn nhớ không?

Tống Dương không hiểu ra sao cả:

- Với chín màu không dính, có liên quan gì chứ?

La Quan bật cười:

- Liên quan lớn đấy, ai bảo cậu thôi phồng ra với Hổ Phách là người núi Sơn Khê Man hung hãn như thế nào, có quan hệ gần gũi với cậu như thế nào, lại bởi cửu sắc không dính mà không thể qua lại quá thân…Hổ Phách là người thế nào chứ? Ngươi thấy bà ta bình thường chẳng quan tâm, không đế ý chuyện gì cả, nhưng từ nhỏ bà ta đã giữ kho báu trong núi, bà ta xem qua vô số sách cổ, những chuyện trên đời ở mảnh đất Trung Thổ này có mấy thứ là bà ta không biết đâu? Đối với Sơ Khê Man, bà ta hiểu biết còn cặn kẽ hơn cả ngươi nhiều! Biện pháp duy nhất để phá được lời nguyền cửu sắc không dính này, chính là chết rồi sống lại.

- Trong mắt người Sơn Khê, người thân hay bạn bè của người chín màu không dính đều sẽ chết sạch, nhưng bọn người mọi rợ cũng sẽ đổi một góc độ khác để nhìn lời nguyền này: nếu như cậu chết rồi, những người khác sẽ có thể sống xót. Cậu chết giả một lần, chính là lời nguyền phát tác; Cậu chết rồi, lại bò trở ra từ phần mộ, đối với người Sơn Khê Man mà nói là một sinh mạng hoàn toàn mới, lời nguyền trước đó đã tan biến mất, trừ phi lần sau bọn họ dùng nước màu tạt ngươi, ngươi lại tránh nữa.

Nói đến đây Tống Dương liền hiểu ra mọi chuyện: Sơn Khê Man coi Tống Dương như ân nhân, bạn thân, nhưng do nguyên cớ chín màu không dính, hai bên trước sau không thể qua lại quá thân mật, Hổ Phách đành dùng lần chết giả này để giúp hắn hóa giải lời nguyền, sau này mọi người không còn khúc mắc, sẽ qua lại thường xuyên hơn, sau này bất luận có chuyện gì thì Tống Dương cũng có thể trốn lên chỗ người Man để lánh nạn hay là người Man xuất binh giúp hắn đánh giặc đều không thành vấn đề, Mà điều quan trọng hơn là, bất luận người làm mẹ nào, đều không muốn trông thấy trên người con trai mình bị dính lời nguyền tuyệt hậu, nào phải sợ lời nguyền này chỉ là của đám người Man chưa được khai hóa, nào sợ bản thân Tống Dương chẳng xem nó ra gì. Vì vậy Hổ Phách ra tay, phá bỏ mê tín cho con.

Tống Dương không biết rằng vừa nãy Lão bà Mộc Ân còn tìm đến “công chúa hợp thân” của hắn, dò hỏi xem Tống Dương rốt cuộc là chưa chết, hay là chết rồi phục sinh, đối với chín màu không dính mà nói, cái phía trước thì không có ý nghĩa gì, nhưng cái sau, chết rồi phục sinh lại mang ý nghĩa phá giải lời nguyền thật sự.

Tuy nhiên Tống Dương trái lại nhớ ra một chuyện khác, nói với La Quan:

- Tôi nhớ là, lúc mọi người dụ cho Khuyển Nhung rơi vào trong thâm cốc ở bên bờ cốc biển hoa, người còn đề cập với tôi chuyện muốn giúp tôi phá giải lời nguyền của chín màu không dính.

La Quan cười ha hả:

- Biết sau hiểu sau, giờ mới phản ứng lại, còn tác dụng gì nữa.

Tống Dương cùng cười vài tiếng, lại quay trở lại vấn đề chính:

- Nhưng vẫn là nói không thông, Hổ Phách giúp ta phá giải lời nguyền, cho nên mới khiến ta chết giả một lần, nếu nói như vậy thì chỉ cần giấu người Núi Khê Man là được rồi, cần chi phải giấu luôn cả Thừa Hợp, công chúa nữa?

Kỳ thật chết giả, cũng không phải chuyện to tát gì chỉ cần nói trước với Tống Dương và những người trong nhà, mọi người chuẩn bị sẵn tinh thần, tất cả đều coi như hắn ngủ một giấc dài thôi.

Nhưng Hổ Phách lại khư khư không chịu để cho La Quan nói ra sự thật, mấu chốt của vấn đề là ở đây, bao gồm cả Tống Dương, tất cả mọi người đều không biết rằng việc hắn chảy máu mũi chỉ là một triệu chứng, chứ không phải bệnh lạ gì, càng không biết rằng hắn chảy máu mũi thì sẽ nhanh chóng “chết đi” thôi.

- Cách nghĩ của Hổ Phách rất đơn giản, sáu chữ : không tin được, thử xem xem.

La Quan đáp.

Tống Dương hơi khó hiểu:

- Không tin được ai?

- Không tin được công chúa, không tin được Cố Chiêu Quân, không tin được Mộc Ân, không tin được Bạch tiên sinh…người cậu yêu và những bạn bè bên cạnh cậu, sự chắc chắn mà cậu đối với bọn họ, nhưng Hổ Phách không tiếp xúc nhiều với họ, sợ bọn họ sẽ giả tình giả nghĩa với cậu, dù sao cũng để cậu chết giả, chi bằng cũng đừng bỏ lỡ cơ hội tốt lần này, lấy nó thử xem xem những người bên cạnh cậu, bà ta xin tôi đứng bên cạnh quan sát, xem sau khi cậu chết, ai là người đau lòng thật sự, ai sẽ xã giao cho có lệ rồi vỗ mông mà đi.

Tống Dương nghe đến nổi há hốc mồm, trong miệng ấp a ấp úng mới nói được ba chữ:

- Chỉ vì điều này sao?

Nói xong cũng không cần La Quan trả lời thì bản thân hắn cũng đã lắc đầu gượng cười, dựa theo tính cách của Hổ Phách, chuyện không đáng tin thế này bà ta cũng thật sự có thể làm ra được.

Hổ Phách phối thuốc xong, vốn dĩ muốn để Tống Dương chết giả ở nhà một lần, nhưng bà ta đâu ngờ tới, đến thời khắc quan trọng nhất Tống Dương lại đi công tác, đi rồi, kết quả là xảy ra chuyện trên thảo nguyên.

Nhưng nếu đem sự việc đảo ngược lại mà xem, nếu như Tống Dương không chết giả, bất luận là cuối cùng vượt qua bão cát đen hay là bị Bạch Âm chém chết tại chỗ, hoặc là giống như các đồng bạn khác bị vứt xuống cốc nuôi cá, kết quả sẽ không giống như bây giờ, Tống Dương có cơ hội làm quen với Bạch Âm, thi ơn đại tộc, tìm được một nguồn viện trợ mạnh mẽ cho mình từ sâu trong vùng thảo nguyên hoang vu.

Ngoài ra, nếu như Tống Dương không chết giả hay “chết” ở trong nhà, Hồi Hột cũng sẽ không nổi binh gây chiến với thảo nguyên; quận chúa càng sẽ không phái Bát thiên thiền dạ xoa đi lên Cao nguyên…

Tống Dương đập trán vẻ mặt bất đắc dĩ, lại hỏi La Quan:

Không nói với người khác thì thôi, sao ngay cả ta cũng không nói chứ?

- Ý của Hổ Phách là, nếu ngươi biết ngươi sẽ chết giả, ngươi sẽ nỡ lòng không nói với công chúa sao? Làm gì có chuyện thử chứ? Vì vậy vẫn là miễn đi, giấu cả cậu luôn; Còn về phần ta, ta cũng không muốn nói với cậu.

La Quan đảo mắt nhìn chừng Tống Dương, cũng không đợi hắn hỏi thêm :sao ông lại không muốn nói trước với tôi’ thì đã hỏi ngược Tống Dương, giọng điệu cũng có lơ đãng nói:

- Cậu thật sự không biết Tâm Tử Nhiệt sao?

Tống Dương nhất thời không phản ứng lại được, ngây người phút chốc mới ho một tiếng, gượng cười lắc đầu:

- Phục rồi, tâm phục khẩu phục, tôi đáng đời.

Lúc trước Hổ Phách qua mặt La Quan có được tâm tử nhiệt, Tống Dương biết rõ chân tướng nhưng lại không đi vạch trần, coi như đồng lõa, làm hại La Quan cứ nghĩ mình chỉ còn xót lại nửa cái mạng thôi, ngay cả chuyện hậu sự cũng sắp xếp ổn thỏa rồi; Lần này Hổ Phách kê đơn “ hại” Tống Dương, khiến hắn không chuẩn bị gì mà giả chết một lần, La Quan cũng không lên tiếng, đồng lõa ai mà không biết làm chứ.

La Quan trong lòng thoải mái cười ha hả, Tống Dương thì lại đứng bên cạnh nghiêm túc nói:

- Cám ơn.

Hổ Phách để Tống Dương chết giả, cũng không phải hoàn toàn không chút lo lắng, vì vậy bà ta nhờ La Quan trông chừng bên cạnh, La Quan tu hành đỉnh cao, con người cũng đáng tin, có ông ta chăm sóc Tống Dương cũng đủ để Hổ Phách yên tâm rồi. Mà sau người này cũng không phụ lòng ủy thác, Tống Dương đi theo đoàn sứ giả Nam Lý sang Hồ Hột tham gia nghi lễ, vốn dĩ không cần La Quan đi theo, vì sợ Tống Dương trên đường dược tính phát tác, kết quả là đi theo suốt chặn đường, La Quan tận chức tận trách, thiếu chút là cho đi cả tính mạng của mình.

Tuy rằng lúc Tống Dương chết giả, La Quan không giúp được gì, nhưng nếu không có ông ta, chuyến đi của Tống Dương trên căn bản là không thể thoát ra khỏi tiểu thành Khuyển Nhung được, sau khi xuống cốc cũng không thể thoát khỏi vòng vây của yêu quái cá chạch.

La Quan phẩy phẩy tay, tỏ ý những chuyện này căn bản là không cần phải cám ơn, tiếp đó lại nói:

- Còn có chuyện khác, lúc đó Hổ Phách tỉ mỉ nói rõ dược tính cho ta nghe, chảy máu mũi và chết giả đều nói rồi, nhưng lại không đề cập đến chuyện mất trí nhớ, chuyện lớn như vậy bà ta sẽ không cố ý che giấu đâu, theo ta đoán, chuyện mất trí nhớ của cậu ắt hẳn cũng là nằm ngoài dự đoán của bà ta.

Hổ Phách y thuật tinh xảo, nhưng dù sao bà ta cũng không phải thần tiên, mà bài thuốc bà ta phối ra cho Tống Dương vốn đã vô cùng phức tạp rồi, tốn không biết bao nhiêu tâm huyết, Hổ Phách cũng từng hỏi đi hỏi lại xác minh dược tính và hiệu quả của thuốc, không ngờ đến cuối cùng vẫn xảy ra lỗ hỏng nho nhỏ, khiến Tống Dương bị mất trí nhớ trong thời gian ngắn.

Kỳ thật nếu là người khác, việc mất trí nhớ tạm thời này sẽ nhanh chóng hồi phục, nhưng Tống Dương là người của hai thế giới, sự quen biết, đạo lý, quy tắc của cả hai kiếp người đều hoàn toàn tương phản với nhau, xung đột nghiêm trọng, cản trở lớn đối với tốc độ hồi phục trí nhớ của hắn, tuy nhiên trái lại giúp cho hắn trong cái họa có cái may, cái không tin được, thử xem xem của bà Hổ Phách, không thử ra được bất kỳ ai trong số những người thân cận với Tống Dương, ngược lại việc mất trí nhớ còn giúp hắn kiếm thêm một cô vợ.

Tống Dương vừa ngẫm nghĩ vừa cười ngọt liệm, tiếp đó hắn lại đột nhiên nhớ ra một chuyện khác:

- Lúc chia tay với Thập Vạn Hồng Hoang, Hổ Phách đã lần lượt tìm ông và Thi Tiêu Hiểu nói chuyện riêng ư? Bà ta nói gì với Thi Tiêu Hiểu nhỉ?

Cái chết giả mà Hổ Phách và La Quan nói, kết quả là vòi ra không biết bao nhiêu là chuyện, gây nên không biết bao nhiêu phiền toái. Thế bà ta tìm hòa thượng xinh đẹp nói những gì? Bài học xương máu vừa rồi của Tống Dương nào dám chậm trễ thêm phút giây nào nữa.