Chương 316: Ta không đi

A Hạ vui, không cách nào che giấu được niềm vui của mình.

Tống Dương vừa cấp cho nàng “một anh trai một em trai”, kỳ thật chính là người thân của mình cấp cho nàng, giúp cho mối nhân duyên giữa nàng và Đại Khả Hãn trở nên dễ dàng hơn.

Bất luân “anh trai” hay “em trai” cũng không thể nằm trong tay hắn được. A Hạ có thể làm nghĩa muội của Bạch Âm vương hay trưởng công chúa Nam Lý hay không, vẫn là chuyện chưa rõ ràng. Hiện giờ hắn một lời đáp ứng xuống, về sau hắn sợ là có phiền não rồi. Nhưng chỉ như vậy đã khiến A Hạ trước mặt vui cười hạnh phúc, Thường Xuân Hầu liền cảm thấy sự việc này có thể làm được.

Hai người đang tán gẫu vui vẻ, bỗng nhiên trong quân truyền tới từng trận kèn. A Hạ nghe tiếng kèn lập tức nhảy dựng lên:

- Là Đại A Đáp triệu tập tướng lĩnh thảo luận việc quân cơ, ta phải đi rồi. Ngươi ở trong doanh trại đi dạo, đói hay khát thì nói với nàng ta.

Nói rồi A Hạ chỉ vào thân binh bên cạnh, là người con gái tóc vàng mắt xanh, lông mi thật dài và cái mũi thật cao.

Thân binh nghe hiểu chữ Hán, từ trong tay lấy ra một vốc nho khô nhét vào trong tay Tống Dương:

- Mời ngươi ăn!

Còn không đợi Tống Dương ăn hết nho khô, thân binh bên cạnh chủ tướng lại tới ngồi cùng hắn, mời hắn đi họp… Tống Dương vốn đang có chút buồn bực, chính mình mang tin quân báo tới bọn họ mới thảo luận quân vụ, vì sao muốn thảo luận, đợi sau khi Đại A Đáp giải thích ý nghĩ hắn mới bừng tỉnh ngộ: ban đầu nghe thấy tiền phương có mai phục thời điểm nhất thời không có phản ứng, bọn họ lập tức chuẩn bị chạy trốn; hiện tại tỉnh táo lại, chủ tướng bắt đầu tính toàn, muốn thống lĩnh tinh nhuệ trên tay, tương kế tựu kế cho một nhóm người đi giáo huấn lang tốt một phen.

Mời Tống Dương đến chủ yếu là muốn hắn kể lại tỉ mỉ một câu, hắn còn biết được ít nhiều tình hình của địch, nhưng tin tức của Tống Dương đưa tới nay này quả thật không hữu dụng, số lượng lang tốt, quy mô, cách bố trí hắn đều không biết. Cái duy nhất hắn có thể xác định là vị trí đại khái đối phương mai phục, điểm này sớm đã nói qua rồi.

Tính đi tính lại, người Hồi Hột hiện tại có duy nhất một ưu thế là ở chỗ “Lang tốt không biết bọn họ đã bị mai phục ở phía trước”. Thường Xuân Hầu tốt xấu cũng ở nhà mấy tháng học binh pháp, hiểu được cứ như vậy dựa vào căn bản không trừng phạt được. Nhưng tộc quân A Hạ chỉ bằng một chút ưu thế, thật sự lại muốn đánh một trận.

Tống Dương nghe nói chỉ húp lấy một hơi khí lạnh, nhỏ giọng nói với A Hạ!

A Hạ lại cười tự nhiên:

- Thử xem nào.

Trong tộc A Hạ luôn có ngươi thiện mưu, một đám Hồi Hột mở ra bản đồ da dê thật lớn, mọi người xúm lại bắt đầu nhao nhao ồn ào, bắt đầu tính toán cho tốt, đến khi mỗi người đều mặt đỏ tai hồng, đơn giản nhìn dáng vẻ của bọn họ, dường như không cần chờ lang tử đánh tới bọn họ đã nội chiến một phen.

A Hạ tuyệt không sốt ruột, ở một bên nhìn cảnh náo nhiệt mỉm cười, những người cãi nhau đó đánh đơn lẻ không bằng nàng, nhưng luận về đánh giặc mỗi người đều mạnh hơn nàng rất nhiều, cho nên mỹ nhân dân tộc Hồi Hột không hòa lẫn cùng bọn họ, dù cuối cùng quyết định thế nào nàng sẽ chấp hành như thế.

Tống Dương càng cân nhắc càng thấy chuyện này không đúng, không kìm nổi muốn thức tỉnh cho A Hạ, nhưng dù sao cũng là người ta chiến đấu, hắn chính là người ngoài cuộc thật sự nói gì cũng khó. Đang do dự tìm từ, A Hạ nhìn đã hiểu được tâm ý của hắn, thấp giọng giải thích:

- Ngươi yên tâm, sẽ không đánh lung tung, bọn họ đang bày trận.

Nói xong, giơ tay chỉ ra các vị tướng quân đang bắt đầu đặt các vị trí trên tấm bản đồ mới trải ra.

Tống Dương chớp mắt:

- Bày trận sao?

- Coi mình chính là quân lang tử, dựa vào hình dáng của địa hình, xem xét sẽ bố trí thành kiểu mai phục gì từ đó mới có thể mất ít sức, hiệu quả cao nhất mà có thể tiêu diệt được hai vạn kỵ binh Hồi Hột.

Một khi nhắc nhở, Tống Dương liền rõ ràng, người Hồi Hột đây là nghĩ biện pháp trận thế kẻ thù đã bày ra để tìm cách đối phó.

Tống Dương càng kinh ngạc, đạo dùng binh thiên biến vạn hóa, một tướng quân một ý tưởng. Hiện giờ người Hồi Hột có thể bày cùng lúc thành bảy dạng mai phục quả thực rất giỏi, muốn có chút không tồi quả thực là việc không có khả năng, nhưng hành quân đánh giặc hiểm ác đủ loại, một chút sơ hở nho nhỏ nói không chừng đều có thể khiến toàn quân bị tiêu diệt.

Nếu quân mã nhà khác đều sớm chạy mau, chỉ cầu khoảng cách với đại quân lang tốt xa một chút, tộc quân của A Hạ lại không dựa vào biện pháp như vậy, bắt đầu cân nhắc tìm biện pháp phản kích lại, không thể không nói đội ngũ này quả thực hung hãn không phải bình thường; đương nhiên, cũng không phải đầu óc bọn họ không bình thường.

Tống Dương cực kỳ may mắn, không ngờ gặp được những kẻ so với hắn còn bốc đồng hơn. Đừng nhìn Thường Xuân Hầu tùy hứng lên không nghe người khác khuyên, khi hắn khuyên người khác thật ra đạo lý vô cùng chặt chẽ, đến bên A Hạ tận tình khuyên bảo, nói tới hậu quả xấu của dân tộc Hồi Hột khi bọn họ tùy tiện phản kích mà đại bại, lý lẽ hùng hồn hợp tình có lý, chỉ có điều hết sức cẩn thận.

A Hạ kiên nhẫn, rất chăm chú lắng nghe, từ đầu tới cuối không từng ngắt lời phản bác. Cho tới khi hắn thao thao bất tuyệt hết thảy xong, mỹ nhân Hồi Hột khẽ nhăn trán, cười:

- Ý của ngươi ta hiểu được, những điều ngươi nói chúng ta đều hiểu được, nhưng tâm tư của Đại A Đáp ta càng hiểu hơn, trận này không thể không đánh.

Một hồi nói tốt cũng phí công rồi, Tống Dương lập tức nhụt chí:

- Vì sao không thể không đánh?

- Chiến sự cùng chỗ, nhà của ta xung phong ra trận đầu tiên, cũng là đội quân duy nhất cắm trong lòng địch, không thể vừa thấy gió liền rút chạy, lang tử muốn ăn chúng ta chúng ta liền bỏ chạy sao? Không có đạo lý này, lui là đương nhiên, nhưng trước khi đi thế nào cũng phải căn chúng nó một miếng. Điều này ngươi hiểu được không? Đánh tới bây giờ, đã không việc có công lao hay không, mấu chốt là đội quân này cảu chúng ta, là uy phong của người Hồi Hột.

Ý tứ như vậy nếu cho Tống Dương nói, nhất định có thể nói rất dõng dạc, nghe rồi cả người huyết mạch sôi sục. Đáng tiếc A Hạ tiếng Hán tuy rằng hiểu được nhưng dù sao vẫn là người Hồ, ngôn ngữ bình thường, giọng điệu đều đều, nói một hồn hoàn toàn không tỏ được sự phấn chấn hay ủng hộ.

Tuy nhiên đối với người Hồi Hột mà nói như vậy cũng đã đủ rồi.

Nói tới phần này, Tống Dương tự nhiên sẽ không khuyên nữa, lúc này bên cạnh bản đồ tướng lĩnh Hồi Hột cuối cùng cũng có người rảnh tay, A Hạ cũng đưa cho Tống Dương một nắm nho khô, sau đó xông lên khuyên can…

Một trận tột cùng đánh thế nào thương lượng còn chưa có kết quả, nhưng tộc quân A Hạ sĩ khí tràn đầy, “đi đánh” đây là đề mục ván đã đóng thuyền, bởi vậy Đại A Đáp trước tiên truyền xuống một mệnh lệnh: phái một đội quân tinh nhuệ, hộ tống A Hạ và Tống Dương trở về phía sau trước tiên.

Không nắm chắc chỗ để dựa vào, đến bây giờ Đại A Đáp cũng không rõ rốt cuộc bọn họ đi chịu chết hay là phản kích, A Hạ là nữ nhân của Đại Khả Hãn, thậm chí có thể nói, thanh niên cường tráng trong tộc chết hết không sao, chỉ cần nàng có thể gả cho Đại Khả Hãn, gia tộc lại một lần nữa có thể quật khởi như cũ. Bởi vậy chiều chuộng nhân vật như vậy không thể dễ dàng để tổn thất, về phần Tống Dương càng không cần phải nói, chính bởi hắn nên người Hồi Hột mới có cuộc tấn công thảo nguyên.

Nghe được quân lệnh, A Hạ vẻ mặt buồn bã, đi đến trước mặt Đại A Đáp quỳ rạp xuống đất, cắn môi lấy hết can đảm, lần đầu tiên trong cuộc đời nàng cò kè mặc cả trước quân lệnh:

- Có thể không đi không… người thân của A Hạ đều ở trong này, ta không muốn đi.

Một câu nói nước mắt đã muốn rơi xuống, trước kia Tống Dương thật không biết, A Hạ lại là nữ nhân dễ động lòng như vậy.

Đại Khả Hãn muốn đánh một trận, một trong các nguyên nhân chính là muốn gia tộc A Hạ cướp lấy công lao, vinh dự. Làm như vậy đều là vì việc hôn nhân của hai người. Hiện giờ người thân trong nhà đều phải đi mạo hiểm, nàng có thể đồng ý rời khỏi đây sao?

Đại A Đáp khoảng sáu mươi tuổi, là tộc trưởng cũng là đại bá của A Hạ, không vì chút bộ dạng đáng thương của cháu gái mà động lòng, cười lạnh nói:

- Có đi hay không không do ngươi định đoạt, quân lệnh đã ban xuống, không chấp nhận ngươi ở trong này khóc óc nỉ non. Đi ra!

A Hạ nước mắt chảy dài:

- Cháu không đi!

Đứa cháu gái luôn nghe lời, bởi vì mẫu thân là người Hán nên cũng hiểu được đạo lý cơ bản, thông cảm cho đại nhân. Ai ngờ đến nàng đột nhiên bướng bỉnh thốt r aba chữ này, Đại A Đáp còn tưởng mình nghe nhầm, ngẩn người hỏi:

- Ngươi nói gì?

- Cháu không đi!

A Hạ không chút do đự, trực tiếp lặp lại một lần nữa.

Đại A Đáp giận tím mặt, điềm nhiên nói;

- Quân lệnh như sơn, chớ tưởng ngươi là hoàng thân quốc thức nhưng trước tiên ngươi vẫn là nữ nhân trong tộc, A Hạ, ngươi cho rằng ta thật sự không dám chém đầu ngươi sao?

Nói xong, giơ tay giả làm đaoo chém xuống, làm thành một tư thế chém đầu.

A Hạ ngẩng đầu lên:

- Ngươi chém, ngươi chém, ngươi chém… Chém cũng không đi.

Đại A Đáp trợn tròn mắt, ông thật không dám chém A Hạ, may mắn trong trướng không có ai là người ngoài, tất cả đều là thúc bá, huynh đệ trong đại gia tộc, ai cũng không cãi nhau, ngươi nhìn ta rồi ta nhìn ngươi, nhướn mày nháy mắt không ngừng cười trộm.

Người ở bên cạnh Tống Dương xứng đáng là một thông dịch viên, thấp giọng đem những chuyện người Hồi Hột nói với nhau phiên dịch lại cho hắn, Tống Dương cũng muốn cười, không biết A Hạ học cùng ai.

Đại A Đáp phản ứng cũng không chậm, vừa thấy dùng sức mạnh không được, lập tức thay đổi giọng điệu, chẳng những không chỉ trích, ngược lại A Hạ đối với quan hệ đồng tộc, thấy khó không lùi tính thăm hỏi cổ vũ vài câu, liền đó chuyển hướng câu chuyện:

- Ngươi không đi, Tống Dương vương gia cũng phải đi từ nơi này lui về sau cũng không phải việc đơn giản, thế nào cũng cần người có năng lực hộ tống, chẳng phải chính ngươi nói, trọng trách này, trong mấy vị tướng lĩnh kia không ai thích hợp bằng ngươi?

Nói như vậy tự nhiên A Hạ có chút do dự, dù sao nàng cũng là một người thân thủ tốt, làm bảo tiêu thích hợp nhất, vả lại còn tinh thông Hán ngữ. Có nàng đi theo hộ tống bên cạnh Tống Dương có thể giảm đi rất nhiều phiền toái.

Nhưng ai cũng không ngờ, lúc này Tống Dương bỗng nhiên bước lên hai bước, khom người thi lễ với Đại A Đáp, cung kính nói:

- Ta trước tiên cũng không quay về.

Vài ngày trước khi chia tay cùng Tạ Tư Trạc và Sa dân, trong lòng Tống Dương chỉ ngóng trông nhanh chóng ngăn được tộc quân A Hạ, ngàn vạn lần chớ làm bọn họ rơi vào mai phục của lang tốt, những chuyện khác chưa từng tồn tại trong lòng. Hiện giờ đại công cáo thành. Vả lại tin tức mình vẫn bình yên vô sự, A Hạ đã phái người truyền về hậu phương, không bao lâu tin tức tốt có thể về tới Nam Lý, cứ như vậy hắn cũng không vội vã tiến vào Hồi Hột, tuy nhiên Tống Dương lại không ngờ tộc quân A Hạ lại đi mạo hiểm giết địch, hắn càng muốn lại lách qua trận địa địch, đi hội hợp cùng Sa dân.

Từ trong đại doanh nói lời thề son sắt sẽ hộ tống hắn tới được với Sa dân, biểu thị hơi quá mức hắn cần, đại tộc nhất định sẽ tận khởi tinh binh báo ân, không phải Tống Dương không tin Sa dân, nhưng nếu bọn họ vì báo ân xuất binh, ân nhân tự mình trở lại xem xét mới càng đảm bảo chắc chắn.

Tiểu Bộ và Sơ Dung đều ở Yến Tử Bình, Tống Dương thật tâm muốn sớm nhìn thấy các nàng, nhưng Công chúa và Quận chúa dù sao vẫn ở nơi thái bình, trong lòng nhung nhớ thế nào, chung quy vẫn là nơi an toàn không cần lo lắng; Tạ Tư Trạc thì không như vậy. Nàng đi theo trong đại quân Sa dân sắp trải qua một trận chiến quy mộ lớn chưa từng thấy, muốn đem nàng quăng vào trong quân, Tống Dương một mình vui vẻ về nhà, việc thế này hắn bất kể thế nào cũng làm không được.

Nghe xong suy nghĩ của Tống Dương, Đại A Đáp vẫn không tức giận, ngược lại, trong mắt ông còn hiện lên tia vui mừng, Đại A Đáp trong lòng có một lo nghĩ khắc; Phía sau quân đội nhà mình, là tiền tuyến của dân tộc Hồi Hột, Khuyển Nhung giao chiến, hiện giờ đang chiến đấu kịch liệt, muốn đem vương gia bình yên vô sự đi qua chiến trường khốc liệt cũng không phải việc dễ dàng, so sánh lại, đại quân hộ tống sẽ trở thành mục tiêu khổng lồ, còn không bằng để một tiểu đội ẩn mình hành quân qua chiến trường càng thỏa đáng, nếu không hắn cũng không chuẩn bị tốt cho việc tập kích lang tốt ở phía trước.

Mà bất luận đại quân hay tiểu đội, muốn trở lại hậu phương đều phải mạo hiểm thật lớn, tìm được Tống Dương cũng là cấp cho Đại Khả Hãn một công lao lớn, sau khi tìm được lại khiến vương gia chết trong loạn chiến thì có chết muôn lần cũng không chuộc hết tội. Nhưng nếu tìm được rồi phải đưa trở về, Đại A Đáp không có con đường khác có thể đi, khó được Tống Dương tự mình đề xuất nếu luồn lách qua trận địa địch đi hội hợp cùng Sa dân… Công lao tìm được vương gia vẫn không đổi, Đại A Đáp tháo được gánh nặng trên người, đó là cục diện không thể tốt hơn nữa.

Người Hồi Hột khác chân thật, Đại A Đáp khuyên cũng chưa khuyên liền đồng ý, từ trong trướng đi ra, Tống Dương một lần nữa mặc áo tơi lên người, quay lại chào từ biệt A Hạ và những tướng lĩnh đưa tiễn, vẫn không quên cười nói với A Hạ:

- Ta trước tiên tìm ca ca ngươi đã, đợi mọi người đánh thắng trận này, nếu không xảy ra chuyện gì các người có thể gặp mặt nhau.

A Hạ vui ra mặt, dặn theo:

- Ngươi cẩn thận một chút, ta chờ ngươi.

Việc nơi này xong, Tống Dương lại đường cũ trở về, đến như thế nào thì về như vậy, cứ lách qua đại quân của Khuyển Nhung trở về nơi đã chia tay với Tạ Tư Trạc. Tính toán thời gian, từ khi chia tay tới giờ cũng đã tám ngày trôi qua, Tạ Tư Trạc cũng đã đi xa, tuy nhiên cũng không thành vấn đề. Tống Dương nhớ rõ bọn họ đến bằng đường bộ, hơn nữa ba nghìn Bạch Âm hành quân bất luận thế nào cũng phải thận trọng, vì vậy chắc cũng có lưu lại dấu vết. Dựa vào khả năng quan sát của Tống Dương, giữa cánh đồng hoang vu, sau khi thoát được sự theo sát của Khố tát, có thể mở rộng cước trình, một đường đi xuống.

Lúc đầu đông, là thời điểm gió lạnh dần lên, đối với người thường mà nói rét lạnh đến thấu xương, nhưng đánh thẳng vào ngực Tống Dương lại chỉ có sự thống khoái đến vô tận. Người trong nhà cũng sắp nhận được tin bình an của hắn, chỉ cần các nàng yên tâm, Tống Dương liền kiên định. Một hồi chết đi sống lại, hết thảy đều không có thay đổi gì lớn, và lần đầu “xuyên không” bất đồng, lúc này trở lại cũng là lại làm người, có thể hắn chưa từng mất đi cái gì, chỉ điểm này cũng khiến hắn vô cùng hưng phấn.

Chạy như điên trên cánh đồng hoang vu, nụ cười luôn thường trực trên môi hắn.

Lại qua sáu ngày, đang ở trong lúc chạy trốn, cuối tầm mắt Tống Dương bỗng lóe lên bóng người, chợt biến mất không thấy… Hắn chỉ giữ lại một động tác cuối cùng, giấu trong cỏ hoang, không phải một người, mà là một đám người.

Phải biết rằng thị lực của Tống Dương người thường không thể sánh kịp, nhưng rất rõ ràng, đối phương nhãn lực so với hắn còn cao hơn một bậc, sự tình phía trước rõ ràng, đám người này Tống Dương còn chưa phát hiện ra họ họ đã thấy hắn rồi, bởi vậy mới ẩn mình vào trong cỏ như vậy.

Đối phương thị lực so với mình còn tốt hơn, đủ để chứng minh trong đám người kia có tuyệt đỉnh cao thủ, Tống Dương biết trong Sa dân cũng không có cao thủ giỏi như vậy, do đó lúc này một ý niệm lóe lên trong đầu hắn: chính là người của Quốc sư.

Trên cánh đồng hoang đột nhiên xuất hiện một đám người hung mãnh, Tống Dương liền nghĩ như vậy cũng là điều đương nhiên. Hắn không trốn, mà tiếp tục ẩn nấp chạy về phía trước. Đối phương người nhiều, vả lại có ngũ cảm tốt hơn mình nhiều, tấn công trực diện sẽ chuốc lấy thiệt thòi, Tống Dương không phải không thể lẩn trốn, nhưng nếu hắn né tránh, đối với đôi bên mà nói không ai ngờ gặp được cảnh này trong chiến tranh. Kế đó chính là so bì về kiên nhẫn, là thủ đoạn ẩn mình giết giặc. Nhưng long tước chú trọng vào sự mãnh liệt và dũng mãnh, là sát pháp hống hách nhất trong thiên hạ, lấy được võ công như vậy so với săn bắt đối phương, không thể nghi ngờ là bỏ dài lấy ngắn, việc ngốc như vậy Tống Dương sẽ không làm. Hắn cần phải tới gần hơn chút nữa, sau đó đoạt lấy thế chủ động lao tới trước đột nhiên động thủ gây khó dễ. Tính toán đánh cho bọn họ rối loạn, nhưng mới chạy về phía trước mấy bước, đám người ở phía xa đột nhiên nhảy dựng lên, một tiếng hét như sư tử rống giữa cánh đồng hoang:

- Tống Dương!

Khoảng cách đôi bên quá xa, đến giờ tất cả mọi người vẫn chỉ có thể nhìn thấy phía trước có người, không nhìn rõ được diện mạo thật sự. Nhưng Tống Dương luôn thi triển thân pháp long tước xung, điều này rất bắt mắt, hắn hơi tới gần đã bị mọi người nhận ra.

Tiếng rống lớn có chút quen tai, Tống Dương suy nghĩ thêm một chút sau đó ánh mắt sáng ngời, lên tiếng đáp lại:

- Tiểu Uyển?

Không phải Mộ Dung Tiểu Uyển thì ai, đại gia tỷ chủ sòng bạc Phượng Hoàng thành cười ha hả, trong lúc chạy trốn toàn thân thịt béo run rẩy, trong lòng cao hứng phấn chấn, miệng mở rộng mãnh liệt đủ nhét cả hai nắm tay; mà cặp mi lướt qua cái trán hẹp sắp nhảy lên da đầu rồi.

Làm sao ngăn được Tiểu Uyển gặp người quen? Tề Thượng cười hì hì, Ba Hạ dường như buồn bực, Nam Vinh bước như mây lay động lưu loát như nước chạy, Cố Chiêu Quân bóng dáng phiêu đãng, Thi Tiêu Hiểu phong hoa tuyệt đẹp không giống nam nhân, ghé trên lưng Ba Hạ còn có người chạy trốn chậm là A Y Quả, Lạt Ma Vân Đỉnh, tông sư La Quan, ni cô Vô Ngư, chó săn Tạ Môn… tất cả bằng hữu của Tống Dương gần như đều hội tụ đông đủ rồi.

Có Vân Đỉnh và La Quan đi trong đội ngũ, cũng khó trách bọn họ phát hiện ra Tống Dương trước khi hắn phát hiện ra họ.

Niềm vui này đến quá đột ngột cũng thật quá lớn, Tống Dương vui chỉ cảm thấy ngực muốn bùng nổ vỡ òa.

Bên ngoài ngàn dặm, lại đối diện bên bờ đại dương, hưng phấn cũng như vậy trong lòng Tô Hàng… Ngày mai trang chủ sơn trang đại nhân hoàn thành tâm nguyện lớn nhất trong kiếp này, sau khi nàng tìm được quả ca cao, tiếp tục tiến vào rừng cậy, rốt cuộc đã tìm thấy cây ca cao.

Đem một hạt cài cao nhét vào trong miệng, Tô Hàng thích thú hít một hơi dài, tuy rằng nguyên liệu không được bằng sản phẩm chocolate có hương vị ngọt ngào trong kiếp trước, nhưng hương vị cơ bản của nó vẫn còn.

Làm mẹ bất lúc nào cũng không quên đứa con của chính mình. Tô Hàng cũng đem một hạt ca cao bỏ vào trong miệng đứa con nhỏ, bà ngoại ôm nhóc con lại gần hỏi:

- Tiểu Tô, ăn ngon không?

Đứa con của Tống Dương vẫn chưa có tên chính thức, đây là Tô Hàng cố chấp, đứa nhỏ nhất định phải do cha nó đặt tên, tuy nhiên nàng cũng không ngại đặt cho nó một cái tên mụ để gọi: Tiểu Tô.

Trong kiếp trước bạn bè cùng họ hàng luôn gọi nàng bằng biệt hiệu thân thiết “Tiểu Tô”. Kiếp này với nàng đứa con bé nhỏ chính là Tiểu Tô.

Tiểu Tô không biết hạt ca cao có gì ngon, không lên tiếng, bà ngoại lại cười hỏi Tô Hàng:

- Tìm được chocolate rồi, Hàng tỷ, chúng ta tìm cái gì nữa?

Tô Hàng cân nhắc, lập tức mỉm cười, đưa tay vuốt hai má của Tiểu Tô, đáp lời bà ngoại:

- Ta nhớ cha của nó, chúng ta đi tìm hắn thôi.

Có lẽ bởi vì nguyên do là con của hai người xuyên không, có lẽ vì vừa sinh ra đã được ở trên biển lớn bao la làm lễ rửa tội nên so với bạn bè cùng lứa đứa con của Tô Hàng trưởng thành hơn một chút, trước kia mẹ chưa từng nói về cha, nó cũng không dám hỏi nhiều, hiện giờ rốt cuộc đã thấy nói về đề tài này, nó vội vàng hỏi:

- Cah là người như thế nào?

Tô Hàng đem đứa con ôm vào trong lòng mình nói:

- Cha con à…Giống như ta vậy.

Tiểu Tô quá kinh hãi:

- Cha con cũng là con gái sao?