Trước lúc xông vào trận địch, Sa vương Bạch Âm có đem một vật bỏ vào trong miệng, lúc đó Tống Dương từng hỏi hắn “ăn cái gì đấy” , nhưng đó không phải là đồ ăn mà là chiếc còi gỗ nhỏ bằng ngón chân trẻ con dài không quá nửa tấc.
Cái còi rất nhỏ, ngậm ở trong miệng cũng không ảnh hưởng đến việc nói chuyện, nhưng vừa rồi Sa vương tâm tình có hơi kích động, rống lên cho toàn tộc nghe vô tình làm chiếc còi rơi ra ngoài
Ngay lúc Tống Dương giết người rồi mỉm cười khó hiểu Sa vương Bạch Âm cũng tìm thấy chiếc còi từ dưới đất, qua một trận mưa tốt xấu gì thì nước mưa cũng rửa qua mấy lần chiếc còi lại được nhét trở lại trong miệng, sau khi đứng dậy vẫn không nhíu mày hỏi Tống Dương:
- Sao lại cười quỉ dị vậy?
Giờ phút này chiến sĩ Bạch Âm tầng tầng xông lên, đã bảo vệ được cho Sa vương và Tống Dương, hai người tạm thời thoát hiểm, lúc này mới có thể nói chuyện vài câu.
Tống Dương cũng bị tiếng cười của chính mình làm cho hoảng sợ, nhún vai nói:
- Ta cũng không hiểu….. cái mà ngươi ăn rốt cuộc là cái gì?
Sa vương dùng răng cắn vào chiếc còi đưa ra, nhếch môi nhìn Tống Dương cười, giống như đem chiếc còi triển lãm cho hắn xem, Tống Dương càng thêm tò mò một chút:
- Chiếc còi? Chiếc còi nhỏ như vậy có thể thổi to không?
Đầu lưỡi cuộn lại, Sa vương đem chiếc còi cất vào trong miệng:
- Âm thanh rất lớn cho dù sấm sét đầy trời cũng không át được âm thanh…. Có điều các ngươi đều không nghe thấy!
Giải thích như vậy cũng coi như chưa giải thích điều gì, lại đem chuyển chủ đề lên người Tống Dương:
- Giết người xong người cười với bộ dạng rất sung sướng, có giết nữa hay không ?
Chiến trường chém giết chỉ có ngươi chết ta sống, nào có cái gì là chính nghĩa là tà ác? Toàn bộ không cần phải già mồm cãi láo, Tống Dương chỉ quan tâm bản thân nghĩ gì, nghe vậy liền cười rạng rỡ. Sa vương thấy thế cũng cười ha hả:
- Theo bên người ta, cùng nhau giết, thuận tiện so sánh một chút.
Nói xong, Sa vương quay đầu truyền lệnh cho chiến sĩ đứng bên cạnh vài câu, đội ngũ tập kết gần Sa vương Bạch Âm lập tức hành động, nhân lúc khí thế đang hứng khởi, tiếp tục hướng trận địa địch mạnh mẽ xông lên, đi đầu đội ngũ chính là hai người Sa vương và Tống Dương
Thần Quyến Võ sĩ phải xông lên đầu tiên, giống như lời Sa vương Bạch Âm nói, hắn dám xông lên thì huynh đệ của hắn liền dám điên.
Không lâu sau khi sấm sét giận dữ đánh vào cờ Đại Vương kỳ, khiến sĩ khí hai bên biến đổi một trời một vực, do đó lần thứ nhất xông lên quân đội của Sa chủ lập tức bị Bạch Âm đánh vỡ, tuy nhiên cũng chỉ là những người đi tiên phong mà thôi, đại quân chân chính vẫn còn ở phía sau. Sa trường quyết thắng, sĩ khí đương nhiên quan trọng, nhưng yếu tố quan trọng hơn, Sa chủ lần này có chuẩn bị mà tới nên nhân số hơn xa con số của Bạch Âm. Vả lại người ta cũng là những Sa dân dũng mãnh, một trận này còn lâu mới đánh xong.
Sa dân thiên tính nhiệt tình, tuy nhiên bọn họ nhiều thế hệ đầu chỉ ở trong thảo nguyên hoang vu, chưa từng đi ra ngoài, người ngoài cũng khó tiến vào, cho nên trăm ngàn năm qua cuộc sống của bọn họ gần như cách biệt với cuộc sống nhân thế, rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Đạo lý rất đơn giản cho dù chủ nhà có nhiệt tình hiếu khách đến mấy, không có khách đến thăm cũng là không tốt.
Bọn họ không có buôn bán với bên ngoài, tất cả đều dựa vào thảo nguyên, thảo nguyên có cái gì thì bọn họ dùng cái đó, ngược lại cũng vậy, cái mà thảo nguyên không có Sa dân cũng liền không cách nào phát triển… ngay như quân đội mà nói: Sa dân không có tiễn trận, bởi vì trên thảo nguyên không có gỗ nên không tạo được cường cung.
Tuy rằng gân của dê vàng và chó sói là nguyên liệu thượng đẳng để làm dây cung, nhưng bọn họ không có vật liệt thích hợp để chế tạo cánh cung.
Cung trong tay Sa dân đều rất mềm, khó có thể bắn xa luận về lực lượng thì bình thường dùng để đối phó với những động nhỏ còn khả dĩ, dùng trên chiến trường thì gần như vô ích.
Trong nhiều năm Sa dân bị mục dân đàn áp gắt gao một phần nguyên nhân trọng yếu chính là trong tay bọn họ không có cung, “Cản sa” có thể giúp bản thân ẩn nấp nhưng lại không cách nào giết địch, chung qui cũng không địch lại được với mưa tên, nên lúc đánh nhau Sa dân thường chịu thiệt thòi lớn.
Hiện tai Sa dân nội chiến, song phương đều không có cung tiễn, cũng không cưỡi ngựa, chỉ có cách nguyên thủy nhất, dã man nhất cũng trực tiếp nhất là bộ binh ác chiến. Mà tình hình càng như vậy thì trận pháp càng lộ ra tầm quan trọng. Quân đội của Sa chủ cũng có một chút chiến pháp mộc mạc, nhưng cái mà Sa dân tự tổng kết cũng chỉ là cái đạo lý đánh trận nho nhỏ, sao có thể so với sự tổng kết, lắng đọng tâm huyết của vô số danh tướng Trung thổ về binh lược.
Song phương giao chiến, cao thấp liền rõ, thủ đoạn của đại quân Sa chủ không ngoài việc tập hợp dũng sĩ phát động tập kích, hoặc dựa vào ưu thế tiến hành hợp vây, còn Bạch Âm thì lấy một đội quân tám nghìn tinh binh làm chủ công, những tiểu đội nhỏ gồm mấy trăm người, một ngàn người hay hơn hai ngàn người, tất cả đều có những vị trưởng bối am hiểu chiến lược dẫn dắt, phối hợp với nhau, yểm trợ cho nhau, không ngừng tiến vào trận đại quân của kẻ thù, mỗi khi kẻ thù muốn lấy ưu thế về nhân số bao vây lại bị mấy đội Bạch Âm phá nát vỡ loạn, lộn xộn không thể tác chiến; Chỉ có lực lượng tinh binh của Sa chủ xung trận, vô tình lại bị bao vây bởi ưu thế của Bạch Âm không thế thoát thân… Dù vậy, Sa vương Bạch Âm vẫn không hài lòng lão đại, vẻ mặt vẫn có chút lo lắng, phiền muộn. Binh sĩ của mình luyện tập còn tốt hơn hiện tại nhiều lắm.
Dù sao Bạch Âm cũng không có năng lực cung cấp, nuôi dưỡng quân đội, chiến sĩ của bọn họ cũng chỉ là thanh niên cường tráng bình thường trong tộc. Có điều trước kia chỉ là thường xuyên thao luyện qua trận pháp mà thôi lần đầu tiên dùng cho thực chiến khó tránh khỏi không phát huy đầy đủ sức mạnh của trận pháp, nhưng là dùng để đối phó với cường địch trước mắt thì coi như đủ dùng.
Sĩ khí nâng cao cùng với trận pháp tinh diệu, bù lại sự yếu thế về quân số, Bạch Âm thật sự ngăn cản địch nhân lớn hơn họ gấp ba lần về quân số… Nếu như nói đại quân của Sa chủ như nước lũ đánh tới, chiến sĩ Bạch Âm lại là con mãnh thú trong dòng nước lũ cuồn cuộn đó. Nước lũ cùng mãnh thú ầm ầm ác đấu. Hai đội quân đến từ đồng tộc, đã nhiều đời cùng xưng huynh gọi đệ đồng cam cộng khổ đang ác chiến không ngừng trên thảo nguyên hoang vu.
Quả nhiên như Sa vương Bạch Âm suy đoán, mây đen trên không đang từ từ ép tới không bao lâu nữa sẽ có trận mưa to, trận mưa này hung mãnh vô cùng lại kèm theo mưa đá và sấm chớp, nhưng chỉ kéo dài chưa tới nửa canh giờ liền kết thúc.
Mưa đã tạnh, nhưng trời vẫn chưa quang. Mây đen trên đỉnh đầu bắt đầu tản ra, mọi người mới phát hiện, phía trên mây lại có mây, vẫn như cũ mây đen giăng kín trời, thiên không vẫn chưa lộ ra sắc màu cũ, chỉ có một mảng không gian xám xịt tuy là là ở cao và xa nhưng nếu chú ý nhìn sẽ thấy một bầu không khí nặng nề trực tiếp ép thẳng vào lòng người.
Mưa đã tạnh, trận chiến vẫn chưa dừng. Mười vạn người vẫn đang giằng co ác ác chiến. Bất kể Bạch Âm hay đại tộc Sa dân, đều giết đến đỏ mắt, đâu rảnh rỗi đi quản chuyện mưa tạnh gió ngừng. Tống Dương cũng thế cũng không để ý đến thời tiết.
Có điều không giống như người khác, Sa dân đã biết mưa tạnh rồi, chỉ có điều không để ý tới, tiếp tục ác chiến, Tống Dương thì căn bản không biết mưa tạnh. Không chỉ thời tiết, hắn thậm chí đến tình hình chiến trường cũng không để vào trong mắt, trong lòng, hắn chỉ chú ý làm một việc : giết người
Sau khi giết người đầu tiên hắn vui vẻ cười quái dị, lúc giết chết người thứ hai hắn hưng phấn đến nỗi da đầu run lên, giết người thứ ba chỉ cảm giác tâm thân sung sướng, người thứ tư, thứ năm, thứ sáu….. Lúc này bản thân hắn cũng không đếm được mình đã giết bao nhiêu người, cái cảm giác có được từ việc giết người không còn, đổi thành toàn tâm toàn sức giết chóc.
Hắn giết quả thực hết sức chăm chỉ.
Nghiêm khắc mà nói giết người cũng là một môn nghệ thuật, trên đời thực sự có người trầm mê trong đạo lý này.
Tỷ như Đại Lạt Ma có thủ hạ rất đắc lực ‘ Bì Tượng’. Cảnh giới y theo đuổi là khiến cho người khác muốn sống không được muốn chết không xong, việc y thích làm nhất là lột một tấm da người hoàn chỉnh, sau đó đem tấm da bầy ngay trước mặt nạn nhân vẫn chưa tắt thở hỏi một câu:
- Ngươi xem hoàn hảo không ?
Lại tỷ như bộ Hình Nam Lý Đỗ đại nhân dưới tay có một đao phủ họ Lư, người này mỗi ngày đều dùng quỉ đầu đao chặt đầu người, nhưng lại là một phật đồ thành kính, nghệ thuật giết người mà y theo đuổi là hai chữ: nhanh, toàn. Lúc y hành hình một đao hạ xuống chắc chắn từ khoảng giữa của đốt thứ hai và đốt thứ ba của xương cổ mà chém tới. Không cần cắt cổ cắt họng trước hết chặt đứt tủy sống, kinh mạch, thần kinh, nạn nhân cũng sẽ không cảm thấy đau đớn, cũng không có tình trạng một đao mà không chém chết, phạm nhân nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy cổ chợt lạnh sau đó liền qui thiên, Đó chính là nhanh, còn ‘toàn’ chính là muốn chỉ toàn thây, bất luận là phạm nhân là đai hán cường tráng như gấu hay là già yếu y cũng không để đầu rơi xuống đất, đao của y chỉ chém xuống một nửa quyết không chém sâu thêm một phần.
Cổ có hình trụ từ phía sau chỉ chém một nửa, phạm nhân đã chết, nhưng khi cho vào khâm niệm từ phía trên mặt mà nhìn xuống vết thương không lộ ra một chút nào cả, ít nhất là chôn xuống một cái thi thể toàn vẹn. Cho nên vị họ Lư này ở Nam Lý tuy làm nghề đao phủ nhưng lại được sinh từ cung phụng, được vô số gia quyến của phạm nhân chúc phúc.
Có điều sự chuyên chú hiện tại của Tống Dương so với Bì Tượng và đao phủ họ Lư không giống nhau, đao của hắn chém ngang chém dọc, hoàn toàn không có qui luật đáng nói, càng không có cái gì gọi là tiết tấu, ký ức, địch nhân bị hắn chém giết trên thân thể miệng vết thương dữ tợn, người nào cũng bị chết thê thảm vô cùng, đây tuyệt đối không phải nghệ thuật hay trình độ gì, giống người điên đang phát tiết hơn…...thực sự khiến tinh thần hắn chú ý không phải là làm thế nào giết người mà là chỉ đơn giản là giết người và bản thân hắn
Giết người trước mắt xong lại giết thêm người kế tiếp.
Hắn không cần quan tâm đối phương chết thế nào, giết người với hắn mà nói không phải là bản lĩnh cũng không phải là một kĩ nghệ ma là một thái độ.
Một lòng nghĩ đến việc giết người, Tống Dương hoàn toàn trầm mê trong sự hống hách của Long Tước, mưa tạnh mây tan cũng không ảnh hưởng tới hắn, song phương thành bại cũng thế thậm chí toàn bộ trời đất cũng không quan hệ tới hắn, trong mắt hắn chỗ nào địch nhân đông là hắn xông tới, mọi hành động của hắn đều do sát tâm làm chủ!
Từ khi Vưu thái y chết thảm, Tống Dương thường mang đao ra sau trấn nhỏ sau đó trước sau trải qua bao trận khổ chiến, nhưng chính thức tâm tính nhập ma cũng chỉ trải qua có hai lần, lần đầu là lúc mới quen Trần Phản, bị đối phương đẩy vào tuyệt cảnh dẫn đến tẩu hỏa nhập ma xung phá tam quan, lần thứ hai chính là lúc này.
Đột ngột rống to một tiếng, Tống Dương thủy chung vẫn lặng lẽ trầm mặc mà giết người bỗng nhiên gào to:
- - Chết đến nơi rồi.
Âm thanh vừa phát ra chiến đao liền tà dị chém tới, từ dưới chém lên lao thẳng vào địch nhân trước mặt chém giết.
Đao phong xuất ngược, trước tiến vào bên trái khố của địch nhân sau đó nghiêng nghiêng một đường chém lên trên, cuối cùng từ dưới nách vút ra, nửa tiếng kêu thảm, cái xác đã phân thành hai đoạn.
Sau khi rống to lần thứ nhất, Tống Dương chém giết không còn trầm mặc nữa, nhưng cũng không còn lời nào khác, lặp đi lặp lại cũng chỉ có tiếng leng keng và bốn chữ, mỗi khi hắn chém xong một đao, cướp đi một mạng liền nhớ hô :
- Chết đến nơi rồi
Cái uy của Long Tước, mỗi một kích đều là được ăn cả ngã về không, mỗi một lần đều là ngươi chết ta sống, mỗi lần vung đao là ‘chết đến nơi rồi’! Nếu gặp nhau nơi ngõ hẹp, chắc chắn có một người sẽ ngã xuống, một tiếng hô to ‘chết đến nơi rồi’ chính là nói cho ngươi và cũng nói cho bản thân ta.
Thiên hạ này không có từ ngữ nào có thể so sánh với bốn chữ trên nếu để miêu tả chuẩn xác Long Tước.
Chết đến nơi rồi ở giữa ngươi và ta
Tống Dương không biết lần đầu hắn bị Trần Phản bức đến nhập ma, trong lúc khổ chiến miệng cung hô quát là bốn chữ này. Tống Dương chỉ biết là mỗi lần mở miệng rống to đều khiến hô hấp thêm thông thuận, có thể khiến lực lượng phát ra lớn hơn một chút, có thể khiến chấp niệm hống hách trong lòng càng thêm kiên định một chút, chỉ cần thế là đủ rồi.
Giờ phút này chuyện cũ thật sự không còn quan trọng nữa, hoàn toàn tương phản là chính là bởi vì không có sự ràng buộc của trí nhớ, không có ân oán tình thù quấy nhiễu, khiến tâm tính hắn trở nên đơn thuần, càng dễ dàng trực tiếp hỏi lòng.
Mà còn một điều quan trọng khác, người mất đi trí nhớ, dù có thế nào cũng luôn lạc quan hướng về phía trước, cũng khó tránh khỏi có lúc hoang mang. Tìm không ra đường đi hợp lý, cũng nhìn không rõ phương hướng, càng giống như trong sương mù, thời gian sau chính bản thân dường như cũng trở lên nhẹ nhàng hơn, trước mắt không có mục tiêu, cuộc sống không có trọng tâm, rất dễ bị gió thổi bay. Nhưng không còn ký ức, Long Tước vẫn còn, khi gặp trận gió máu mưa tanh, nó liền nở rộ nhấp nháy quang hoa…. Tống Dương bây giờ cực kỳ giống lữ khách bị lạc trong đêm tối giữa rừng bỗng nhiên nhìn thấy ánh sáng phía trước tự nhiên sẽ bước tới truy đuổi.
Tống Dương lại thêm một lần nhập ma, thậm chí so với lần đầu càng triệt để, càng quên đi bản ngã, mặc cho bản thân bị sát tâm dẫn đường, truy đuổi bản ý của Long Tước.
Tống Dương sớm đã thoát ly khỏi đội ngũ từ lúc mưa còn chưa tạnh, không cùng với đội ngũ của Sa vương Bạch Âm, một mình du đãng trong chiến trường, tùy tâm tùy ý mà đi, giết chết mọi địch nhân xuất hiện trong tầm mắt.
Sa vương Bạch Âmdẫn đội nghịch chiến là muốn cùng với đồng đội phát động trận pháp, đương nhiên không thể đi theo hắn xông loạn chạy lung tung, chiến trường vốn hỗn loạn, mỗi người bước vào vốn đã đặt một chân vào quỷ môn quan, sao có thể lo lắng cho người khác, không tiếp tục để ý đến Tống Dương, Sa vương ngưng thần chỉ huy chiến sĩ Bạch Âm giết địch. Thời gian chậm rãi trôi qua, ác chiến vẫn giằng co như trước, hồi lâu không nhìn thấy Tống Dương, Sa vương trong lòng thầm than lo lắng hắn đã bất hạnh.
Đối với bản lĩnh của Tống Dương, vẫn là Sa Vương hiểu rõ, biết đao pháp của hắn rất cao, ứng biến kinh người, nhưng sự chịu đựng có hạn khó mà kéo dài, đánh đến lúc này hắn đã sớm mất sức, người đã rơi vào trong sa trường, mất sức chính là đồng nghĩa với đợi chết….. nhưng Sa vương vạn lần không thể ngờ tới, chính lúc ông ta dẫn suất đội ngũ tinh binh đón đầu chặn đánh một đội mãnh sĩ dưới trướng Sa chủ, chính ông ta còn đang cắn răng ác chiến thì đột nhiên trong tai liên tiếp truyền đến tiếng rống hận của Tống Dương“ chết đến nơi rồi” . Tống Dương một người một đao không biết từ nơi nào chui ra, cùng với Bạch Âm sóng vai cùng chiến đấu, phảng phất giống như ác ma phát điên giết địch! Không lâu sau vài chi đội của Bạch Âm vu hồi đánh lại khiến cho quân địch triệt để bị đánh bại, Sa vương nhìn Tống Dương cười nói:
- Ngươi vừa chạy đâu vậy?
Không ngờ Tống Dương chỉ thản nhiên nhìn ông ta, giống như không quen biết vậy rồi vung đao vẫn còn vết máu xoay người nhằm hướng khác chạy đi giết địch.
Sau một lúc Sa vương lại gặp lại Tống Dương hai lần, lần đầu giống trước hắn vẫn đang chuyên tâm chăm chú giết địch, không có mất sức, trái lại càng giống như lực có rất nhiều dùng không hết, nếu không hắn cần gì phải mỗi đao đều chém xuống với khí thế mãnh liệt, cần gì phải dùng đến lực đủ chém chết bò để giết một người?
Đến trời đất cũng bị Tống Dương vứt bỏ rồi, thời gian tự nhiên cũng theo đó mà tiêu trừ, Tống Dương không biết cuối cùng bản thân đã đánh bao lâu, hắn căn bản không suy nghĩ đến chuyện này. Tuy nhiên cũng không phải tất cả ngoại vật đều không quấy nhiễu tâm cảnh hắn, ít nhất hắn nghe thấy một chuỗi âm thanh bén nhọn kêu to, giống như trong đêm mùa hè đàn dơi bay qua ngẫu nhiên phát ra tiếng kêu quái thanh, rất chói tai. Nghe xong khiến trong lòng bất an, nhưng cũng rất quen thuộc. Tống Dương nhớ không ra lúc trước ở chỗ nào nghe qua, nhưng loại âm thanh này đem đến cho hắn một cảm giác: bị giam trong tử địa, không có đường thoát, hi vọng duy nhất chính là giết sạch bọn nó.
Đó chính là tiếng còi của Sa dân, vừa được thổi ra từ miệng Sa vương.
Sa dân là dị tộc. Nhìn bề ngoài cũng chỉ là hai cái bả vai khiêng một cái miệng, cùng với người Hán và người Khuyển Nhung không có nhiều khác biệt lắm, nhưng bọn họ trời sinh có thính lực đặc biệt, dựa theo cách nói kiếp trước của Tống Dương , thính lực của nhân loại là có hạn, bước sóng âm thanh nếu vượt qua phạm vi này thì không nghe được, phạm vi thính lực của Sa dân so với người Hán thì có rộng hơn một chút, cho nên tiếng còi của Sa dân, người Hán không nghe được, nhưng lạc vào tai của Sa dân thì rõ ràng dị thường, mặc dù mưa to sấm chớp cũng không thể che lấp.
Trong lúc ác chiến không rảnh mở miệng, cho dù có rống to đến mấy thì trong chiến trường hỗn loạn cũng sẽ bị che lấp mất, nhưng âm thanh của còi thì khác. Mỗi Sa dân đều có thể nghe được rõ ràng, khi Sa dân tác chiến, đều đã ngậm sẵn một chiếc còi gỗ dùng để liên lạc.
Cũng phải nói đến công lao của luyện huyết thuật, khiến Tống Dương tai thính mắt tinh, tiếng còi của Sa dân hắn cũng có thể miễn cưỡng nghe được, lần trước hắn nghe thấy âm thanh, là trong bão cát tại biển hoa, ký ức đã trải qua rồi nên cảm giác vẫn bảo lưu trong ý thức, lần đó lúc trong tai tràn ngập tiếng còi Tống Dương đang bị giam trong tuyệt cảnh. Đầu tiên là La Quan bảo vệ tất cả mọi người, nhưng sau đó Tống Dương lại liều chết quyết chiến… giờ phút này tiếng còi tiếng còi vang lên liền đưa Tống Dương trở qua khứ.
Mà cái cảm giác trong trận tử chiến tại biển hoa đối với việc nhập ma của Tống Dương hiện tại không có ảnh hưởng, ngược lại càng khiến cho tâm cảnh ‘ chết đến nơi rồ’ dứt khoát tiến thêm một bước quan trọng.
Sắc trời ảm đạm lúc nào không hay, đã là lúc hoàng hôn rồi, hai bên vẫn chém giết chưa phân thắng bại, lúc này trong hậu doanh của đại quân Sa chủ, truyền ra từng đợt kèn ngân nga, bao gồm cả Bạch Âm đều có thể nghe hiểu được hiệu lệnh, Sa chủ đang hướng Bạch Âm trưng cầu: trời đã tối đen không đánh nữa, sáng mai tái đấu, được không ?
Kỳ thật không cần trưng cầu, tuy rằng là hai bên cùng xung phong nhưng Bạch Âm chung qui vẫn là thế thủ, bọn họ có thể không cho địch nhân tiến gần doanh địa nhưng cũng không cách nào đánh bại hoàn toàn đối phương, rất nhanh bên phía Bạch Âm cũng đáp lại, lại sau một lúc , tại đại doanh hai bên đồng thời vang lên tiếng kèn trong trẻo, trước đó một lúc vẫn còn dũng sĩ liều chết chiến đấu, nghe được hiệu lệnh đồng thời dừng tay chém giết xoay người trở về trận doanh bên mình
Long Tước có sát tính, nhưng sự hống hách của nó đến từ ác chiến chứ không phải lạm sát ngươi vô tội. Lúc đao binh loạn chiến trong tình hình đặc biệt lúc ấy nó mới kích phát hung tính, tuy nhiên khi tất cả mọi người đều dừng tay Long Tước uy cũng thu liễm.
Tống Dương nhìn chiến đao trong tay sớm đã bị cong, sau khi hít sâu một cái, ánh mắt lại khôi phục sự thư thái, phân biệt rõ ràng phương hướng, một đường chạy về ăn cơm……
Các chiến sĩ đi xuống nghỉ ngơi, song phương đều có phái người đi thu dọn chiến trường, thu dọn thi thể bỏ mình sau đại chiến, mà bên Sa chủ lại có hành động kỳ quái, một đám thợ thủ công bộ dáng Sa dân chạy lên, tại nơi chiến trường tràn đầy máu tươi lầy lội lựa chọn vị trí khoảng cách giữa trận địa song phương vội vội vàng vàng bận rộn, đồng thời bên Sa chủ cung phái sứ giả mang tin tới Sa vương
Hôm nay mời Bạch Âm nghỉ ngơi, Sa chủ lấy tên thần linh thề, tuyệt đối không thừa dịp đêm đánh lén.
Mặt khác sáng mai khi trời mới sáng mời Bạch Âm Sa chủ đến lều lớn đang xây dựng nói chuyện, Sa chủ sẽ rót rượu đợi ngài.