Chương 301: Xung phong ngược

Phía trước trận chiến Bạch Âm vừa dựng lên cờ Đại Vương , phía cuối tầm mắt liền xuất hiện cát bụi mù mịt….. Đại quân Sa tộc đã đến.

Lại qua một lúc, cát bụi cuồn cuộn gần như tràn nhập cả đường chân trời, nhưng đối phương vẫn ẩn nấp trong sa mạc, đến Tống Dương cũng nhìn không ra đội quân của bọn họ.

Sa dân lấy chữ ‘ Sa’ không phải là không có đạo lý, Bọn họ thích từ trong sa mạc xuất phát, từ trong sa mạc tập kích, trừ phi song phương tiến đến khoảng cách có thể quyết chiến, nếu không địch nhân đừng hi vọng đến việc có thể nhìn thấy bọn họ một cách rõ ràng.

Sa vương Sa vương Bạch Âm truyền lệnh, đơn giản mà có lực:

- Khởi Sa!

Phía sau trận sớm đã có chuẩn bị, một đội quân binh Bạch Âm hơn hai nghìn người lập tức bộn rộn làm việc, khắp doanh dần dần tràn ngập tiếng thanh niên hô, tiếng gia súc kêu, bụt đất mù mịt, không lâu sau chỗ này trở nên cát bụt cuồn cuộn che lấp thiên địa

Chỉ có hai ngàn người lại có thể cất chứa gần mười vạn người, toàn bộ đại doanh to lớn bị chìm trong cát bụi chỉ có ngọn cờ đại vương là đứng cao hơn bụi cát đang đón gió phấp phới bay.

Khởi Sa còn gọi là ‘Cản Sa’, là món nghề gia truyền của Sa dân, nếu đổi thành người Hán hoặc người Khuyển Nhung thì cho dù nhân lực có lớn gấp mười lần sợ rằng cũng không tạo lên một trận cát bụi lớn như vậy, nhưng nói qua cũng phải nói lại, nếu như không có trận khô hạn gần đây, khiến bùn đất khô ráo tới xốp, hoặc để Người Sa chuyển đến nơi khác như đồng cỏ hoặc nơi gần nguồn nước hoặc thao nguyên um tùm hay trong biên giới người Hán mà ‘Cản sa’ thì dù có có sức đến chết họ cũng không tạo ra được thanh thế lớn như vậy.

Ngay tại lúc Bạch Âm tạo ra bụi cát đồng thời phụ nữ trong tộc cũng bắt đầu công việc, họ đem rất nhiều rượu đặt trên bàn thờ dâng lên trước trận, không biết dùng để làm gì…..

Hai chi đại quân đều ẩn mình trong gió cát, đại tộc từ từ tới gần, Bạch Âm lại ngưng trọng bất động, song phương đều không nhìn rõ nhau, mà Sa vương Sa vương Bạch Âm lại bước về phía trước, đi đến phạm vi cát bụi, ở phía sau hắn chỉ có hai mươi võ sĩ cường tráng đi theo, đại quân Bạch âm vẫn bất động đứng im tại chỗ.

Dù sao cũng là đồng tộc, trước khi khai chiến cũng muốn nói chuyện một chút, nếu không có bất ngờ xảy ra, đợi đến lúc đại quân binh mã tiến đến một khoảng cách nhất đinh, thủ lĩnh hai bên cũng sẽ đi ra, sau đó hai bên sẽ đàm phán

Tống Dương cũng đi ra cùng Sa vương Bạch Âm , Sa vương nhìn hắn một cái, Tống Dương vộ vàng giải thích:

- Bên trong rất ngột ngạt, hay là ta cùng ngươi cùng đi ra đi.

Sa vương do dự một lát cuối cùng cũng gật đầu:

- Lát nữa ta cùng Sa chủ nói chuyện ngươi đừng mở miệng, đây là chuyện riêng của Sa dân, ngươi tham gia thì không tốt.

Tống Dương tự nhiên đáp ứng, đồng thời cũng không quên oán giận nói một câu:

- Sa dân các ngươi đánh nhau cũng thật là chẳng ra sao…. không đúng a, ta căn bản nghe không hiểu các ngươi nói gì, sao có thể tham gia, trừ phi các ngươi dùng tiếng Hán đàm phán.

Sa vương khụ một tiếng, giơ tay gõ gõ lên trán, mỉm cười…... ngày mai giờ này, cánh đồng bát ngát trước mắt và gia viên mới xây dựng sau lưng sẽ phủ kín bởi thi thể, hiện tại cho dù trên mặt người nào cũng thong dong bình tĩnh nhưng trong lòng thầm sinh khẩn trương, Sa vương cũng không ngoại lệ, cho nên vừa rồi cũng thất thần mà nói sai.

Ngoại trừ khẩn trương ra trong lòng Sa vương cũng ẩn dấu một phần áy náy.

Chuyển nhà đến đây cũng là lựa chọn bất đắc dĩ, nhưng ông ta cho rằng, Bạch Âm thực lực không tầm thường, chính mình lại là mang đại danh “ Thần quyến võ sĩ” , Sa chủ chắc hẳn không dễ dàng khai chiến. Dựa vào tính toán của ông ta, sau khi trở về sứ giả hai bên cũng lui tới, cuối cũng cũng phải cãi nhau một trận, hơn nữa lúc này cũng đến cuối thu, không lâu nữa mùa đông lạnh giá sẽ tới.

Từ chỗ đại tộc ở cho đến doanh địa của Bạch Âm, hành quân nhanh nhất có lẽ cũng phải mất ba ngày hai đêm, địch nhân nhất định phải ở qua đêm tại bên ngoài hoang dã, phải biết qua đêm tại thảo nguyên hoang vu vào lúc đầu đông có thể chết chứ không phải trò đùa, chỉ cần một trận tuyết rơi, mặt đất sẽ đông cứng đến độ sắt thép đâm không được, đến lúc đó căn bản không đào đất được, lều trại của Sa dân lại không chống được giá lạnh, hơn nữa bọn họ có cuộc sống kham khổ, số lượng da cừu có thể chống lạnh lại hạn chế, không đủ làm mỗi người một kiện áo choàng chống lạnh, hai đêm qua đêm dưới cái lạnh như vậy thì chiến lực cũng không còn đáng nói.

Trừ phi Sa chủ phát điên muốn nhận phần bại trận, nếu không không thể ngay trong mùa đông mà động binh.

Sa chủ không thể biết Bạch Âm dựa theo trận thế mà bố trí doanh địa, y cũng khổng để ý nhiều lắm đến mùa đông, nhưng đối với Bạch Âm mà nói, đợi sau khi mùa đông dài qua đi, đại doanh của bọn họ sẽ có thể mở rộng qui mô, cho dù không tính Bạch Âm nữ tử, chỉ lấy cường tráng dũng sĩ mà nói, Sa chủ muốn công hãm một tòa thành có ba vạn binh tốt dũng mãnh trấn thủ, thành lũy thì như doanh trại quân đội, thì Sa chủ phải đem bao nhiêu người đến?

Sa chủ không có tiền vốn nhiều như vậy.

Nhưng điều làm Sa vương nghĩ mãi không ra là cho dù Sa chủ không chịu đợi lâu, nhất định trong mùa đông đem quân đến đánh Bạch Âm thì ít nhất cũng phải qua mười ngày mới đến được

Sa dân là tộc người ai cũng có thể là binh sĩ, nhưng nói cách khác, ai cũng có thể là binh nhưng cũng không phải là binh, Sa tộc điều kiện gian khổ, không nuôi nổi binh sĩ chuyên nghiệp, bình thường thanh niên cường tráng đều phải lao động, đến lúc có chiến sự liền vứt cuốc xẻng cầm binh khí liền biến thành chiến sĩ. Sau khi Sa chủ thống nhất toàn tộc tình trạng này cũng có chút biến đổi, tuy nhiên ngày thường vẫn duy trì tình trạng này, binh mã thường trực có thể điều động xuất chinh không quá ba vạn, lúc có nguy hiểm dựa vào bọn họ mà bày trận kháng cự còn có thể, nếu chỉ dựa vào số người đó, muốn chinh phục gần mười vạn Bạch Âm thì đúng là nằm mơ.

Sa chủ dám đến, đã nói rõ y có điểm nắm chắc phần thắng, y tự nghĩ có thể thắng, thì không thể không có đại quân. Tập kết quân mã, vận chuyển quân nhu, lộ trình hành quân mất thêm ba ngày nữa, nhanh nhất cũng phải mười ngày mới có thể đánh đến trước mặt Bạch Âm.

Nhưng tính đến hiện giờ, Bạch Âm chẳng qua mới đến đây có bốn ngày. Như vậy mà tính, dường như lúc Bạch Âm nhổ doanh đồng thời Sa chủ cũng động binh mà đánh đến. Vậy thời gian của đối phương do đâu mà có ? Dường như Sa chủ sớm đã tập hợp tốt binh mã đợi bọn họ vậy.

Nếu là bình thường thì bốn ngày hay hơn mười ngày cũng không có khác biệt nhiều lắm, nhưng là lúc mà Bạch Âm vẫn chưa kịp ổn định thì sai lệch vài ngày lại là khác biệt lớn, đơn giản nhất trong thời gian mười ngày ít nhất bọn họ cũng có thêm thời gian đem tuyến đầu trận tu chỉnh hoàn thiện, nhưng hiện tại…. Nếu đánh trận này thế cục căn bản là trên bình nguyên mà xung phong vậy.

Sa vương thở dài

Tống Dương còn muốn hỏi thêm, tuy nhiên nhìn Sa vương lằng lặng thất thần, hắn liền không lên tiếng, lúc này nhìn thấy hắn phục hồi tinh thấn, liền giơ tay hướng đại tộc đang bị che khuất trong cát bụi hỏi:

- Có thể nhìn rõ đối phương có bao nhiêu người không ?

Sa vương Bạch Âm lắc đầu:

- Nhìn vào bụi cát thì qui mô khoảng một vạn người đang ‘Khởi sa’, về phần bên trong giấu bao nhiêu, trừ phi hiện tại có mưa xóa sạch hết bụi nếu không từ bên ngoài nhìn thì đừng nghĩ đến việc phán đoán chính xác.

Chỉ riêng số người tạo bụi cát đã hơn một vạn, có thể dùng cụm từ che trời phủ đất để để hình dung ra đối phương, trong đó có khả năng ẩn dấu mười vạn trọng binh, lại có thể….. chỉ có một vạn địch nhân kia lại đang cố làm ra vẻ huyền bí? Tống Dương lắc đầu cười, hoàn toàn không thể có chuyện đó.

Sa đoàn của đại tộc ngày càng đến gần, Sa vương Bạch Âm cũng không đợi thêm, liền phất tay ra hiệu cho người phía sau, người phía sau hiểu ý, giơ kèn hiệu lệnh đeo bên hông lên thổi ba tiếng dài ba tiếng ngắn, ra hiệu đối phương dừng bước mời thủ lĩnh ra nói chuyện.

Trong Sa đoàn đại tộc vang lên một tràng trống trận đáp lại.

Không để ý đến tình hữu nghị đồng tộc, không theo trình tự chiến trận điển hình từ xưa đến nay, Sa chủ căn bản không muốn cùng Bạch Âm nói chuyện, trực tiếp nổi trống khai chiến.

Ù ù chấn động cả vùng thảo nguyên hoang vu, đối diện với Sa đoàn bùng nổ mạnh mẽ như che trời phủ đất này, người trong Sa tộc tay múa lưỡi đao sắc bén tựa như thủy triều dâng.

Tất cả người trong Bạch Âm bao gồm cả Sa vương đều sửng sốt, không phải là do phản ứng chậm hay bị dọa đến thất thần mà là chuyện giống như thế này trong dân tộc Sa chưa hề phát sinh qua. Bạch Âm cho rằng cho dù tín ngưỡng bất đồng, cho dù không thỏa hiệp được, nhưng mọi người vẫn là cùng một dân tộc, mấy chục năm trước thôi cha chú của bọn họ vẫn xưng huynh gọi đệ…. Cho dù cuối cùng có thể phát sinh chuyện sống chết, ít nhất trước lúc đó hai bên cũng nên nói chuyện một chút, hướng đối phương kính một ly rượu cáo biệt.

Bạch Âm đã chuẩn bị tốt rượu, nhưng không dùng đến.

Thật ra Tống Dương phản ứng nhanh nhất. Người Hán không có tâm tư giản dị như Sa dân Bạch Âm, vừa nhìn thấy đại tộc bắt đầu xung phong, liền giơ tay kéo Sa vương vẫn còn đang ngơ ngẩn, xoay người chạy vể phía đại quân mình.

Nhưng Tống Dương tuyệt đối không ngờ đến, Sa vương Bạch Âm bị hắn kéo thì chỉ hướng về phía sau lùi một bước, liền phục hồi lại tinh thần, một chân làm trụ dùng lực đẩy Tống Dương ra, sau đó liền rút ra trường đao, nhưng không lùi lại sau nữa, mà còn hét lớn một tiếng, nhằm hướng địch nhân đang chen chúc mà chạy tới.

Kẻ thù xung phong, ông ta cũng xung phong; kẻ thù che trời phủ đất, hắn chỉ một mình. Một mình tập kích.

Tống Dương công lực chưa hồi phục, sức lực vốn không bằng ông ta lại thêm bị bất ngờ không kịp phòng bị, bị Sa vương dũng mãnh quăng đi, đứng không vững ngã trên mặt đất, có điều mông vừa chạm đất thắt lưng liền phát lực nhảy vọt lên, nhìn nhìn về phía sau lại nhìn nhìn về phía trước, Tống Dương cắn răng một cái rồi đuổi theo cùng với Sa vương sóng vai, vừa chạy vừa hỏi:

- Không cần chỉ huy người nhà ngươi sắp xếp trận pháp nữa sao ?

Vừa mới hỏi một câu, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kèn leng keng, hai mươi Bạch Âm võ sĩ lúc trước cùng Sa vương đến phía trước trận vẫn theo sát Sa vương cũng đồng thời xung phong, giơ kèn lệnh bên hông lên thổi.

Sa vương chạy cũng không tính là quá nhanh, nhưng bộ cước bình tĩnh vẻ mặt ổn trọng, chắc chắn, lúc chạy trường đao trong tay cũng chầm chậm huy động, xuất ra một màn đao hoa:

- Trận pháp sớm đã diễn luyện thuần thục rồi, không cần ta tới chỉ huy nữa.

Tống Dương 'Ồ' một tiếng:

- Cho nên xông lên chịu chết, hay là Sa dân các người lúc đánh nhau tộc trưởng thường đi đầu?

Sa vương mỉm cười một chút, giống như có chút bất đắc dĩ:

- Nếu khai chiến, ta không thể không xông lên trước nhất, không liên quan đến việc ta có phải là tộc trưởng hay không. Ngươi quên rồi sao? Ta chính là Thần Quyến Võ Sĩ. Vĩnh viễn không có chuyện lùi về phía sau……. Ta là tượng trưng cho tộc người Bạch Âm, nếu ra chạy trở về, người trong tộc tâm trạng không thoải mái, sẽ ảnh hưởng đến khí thế chiến đấu của binh sĩ.

- Có điều

Trong thanh âm của Sa vương có lộ chút hưng phấn:

- Cũng có cái tốt, chỉ cần ta dám xông lên, người của ta liền dám điên.

Vừa nói đến đó, tiếng kèn lệnh phía cũng sau dừng lại, hiệu lệnh đã truyền đến Bạch Âm, một tiếng hét nổ vang trời, vạn người hòa một , tiếng hét vang khắp bốn phía doanh địa, tất cả chiến sĩ Bạch Âm đều nhanh chóng tiến lên, đuổi theo Sa vương của mình, đuổi theo niềm kiêu ngạo trong tộc, hướng về cường địch xông lên.

Trong đó Sa vương là người cất bước đầu tiên, chạy như điên, khoảng cách với địch nhân mỗi lúc một gần, Sa vương nhìn Tống Dương nói:

- Bây giờ ngươi có thể lui lại, không ai trách ngươi , trận chiến này không liên quan đến ngươi.

- Nếu thực sự có đường lui, ta cũng chưa chắc cùng đi với ngươi.

Câu trả lời củaTống Dương rất dễ hiểu, nếu đại doanh bị địch nhân công hãm, Tống Dương không cho rằng mình cùng thân quyến có thể trong chiến loạn mà sống sót, tiếp cùng với Bạch Âm sánh vai chính là cũng vì bản thân mình mà đánh trận.

Sa vương cười ha hả, không nói chuyện nhảm nữa, đưa tay vào trong ngực lấy ra một đồ vật nhét vào trong miệng.

Tống Dương còn có chút buồn bực, lợi dụng thời gian cuối cùng còn sót lại hỏi một câu:

- Ăn cái gì đấy?

Lúc này cũng đã có thể nhìn rõ nốt ruồi trên mặt địch nhân rồi.

Sa vương không trả lời, chỉ vứt lại một câu,:

- Theo sau ta

Đồng thời chân cũng tăng tốc , giống như một con trâu rừng nổi điên, một mình nhảy vào trận địa địch, chiến đao trong tay muôn hoa nở rộ rực rỡ, đi đến chỗ nào liền chỗ đó máu chảy đầu rơi.

Phía sau Sa vương là Tống Dương, phía sau Tống Dương là hai mươi vị Bạch Âm chiến sĩ. Mà đại quân Bạch Âm vẫn còn bên ngoài hơn trăm trượng, bọn họ cước bộ mỗi lúc một nhanh, trên vẻ mặt thần tình càng thê lương, lợi đao trong huy vũ càng thêm lực chung qui là do bọn họ ở phía sau một đoạn, không biết làm sao để trong một khắc đến được vị trí chém giết. Hai mươi hai người xông lên trước nhất, cực kỳ giống hai mươi hai con tiểu trùng, rõ ràng không gì ngăn được bọn họ, vừa nhe nanh múa vuốt, vừa lao đầu về phía trước đối diện với trận thủy triều đang cuồn cuồn dâng…

Tống Dương chưa bao giờ nghĩ tới một ngày kia chính mình sẽ trở thành một binh sĩ đứng đầu trận chiến, hơn nữa lại còn là một trong số hai mươi hai người đối kháng với đại quân vạn người, hắn lại càng không nghĩ tới, sau khi sống lại lần đầu tiên xung phong đánh vào trận địch lai là ‘ xung phong ngược’

Đánh nhau trên sa trường vĩnh viễn không có chuyện ai chiếu cố ai, chỉ có bao hộ cho nhau, cùng nhau hợp tác, Sa vương để Tống Dương theo sau ông ta, chính là giúp Tống Dương cản kẻ địch công kích phía trước, đồng thời đem phía sau lưng mình giao cho Tống Dương.

Cho nên Tống Dương xoay người dựa lưng vào Sa vương, nên mới nói là Tống Dương xung phong ngược, cứ tư thế đó xông vào trận giết địch.

Thật giống như con kiến chui vào nước lũ, hơn nữa lại là cơn lũ dính chặt. Khi tiến vào trận địa địch, Tống Dương chỉ có một cảm giác: bó tay bó chân.

Áp lực khổng lồ, nhìn không thấy nhưng lại thực chất, nó đến từ sát tâm, sát ý, sát khí của nghìn vạn địch nhân, nó đến từ tiếng hô hào trong miệng, tiếng gió phát ra từ lợi đao trong tay địch… tất cả những thứ vô hình này, thời khắc này liền biến thành lực vô hình, khó có thể tiếp xúc nhưng thực sự tồn tại, áp lực này gắt gao đặt trên mình Tống Dương, khiến hắn hít thở khó khăn, di động khó khăn, cái gì cũng khó khăn! Trong giây phút sinh tử, áp lực khiến hắn có lực nhưng không thể sử dụng được.

Còn cách nào khác? Muốn sống thì phải liều mạng trước, liều mạng chém giết, muốn không bị kẻ thù giết thì phải kiên định tâm chí, không bị ngoại động bên ngoài tác động, sử dụng được hết những lực lượng của bản thân.

Mỗi chiến sĩ đều có ảo tưởng trên sa trường chém giết, chém địch vô số, mưa máu gió tanh. Tống Dương cũng không ngoại lệ, tuy rằng trong kí ức không còn, nhưng mộng ảo kiếp trước vẫn còn bảo lưu trong ý thức, nhưng đợi hắn chân chính xông vào chiến trường mới mãnh liệt phát hiện ra, thời khắc này trong lòng chỉ có duy nhất một ý niệm, nhưng không phải là giết địch mà là bảo mệnh.

Bốn phương tám hướng, giáo dài đoản đao… Tống Dương không kịp nhìn chủ nhân của binh khí, hắn chỉ biết quanh mình vô số binh khí rơi xuống, mỗi kiện binh khí đều muốn cái mạng nhỏ của hắn, việc có thể làm chỉ có đem ra tất cả khí lực của bản thân, chiến đao trong tay múa như gió gắt gao bảo vệ thân thể, đem tất cả đao thương hết thảy ngăn lại.

Chiến đao trong tay múa như gió, tiếng kim thiết giao kích sớm đã gắn thành một, giống như vĩnh viễn không thể dừng lại

Chỉ có thể ngăn cản, không thể tránh né. Căn bản không chỗ có thể trốn, vả lại hắn cũng không thể trốn, phía sau hắn vẫn còn có một người dựa vào, ta nếu bước đi nửa bước người phía sau liền biến thành bông sen máu.

Tuy rằng thời gian ngắn ngủi lại dài như thất sinh cửu kiếp; tuy chỉ huy động chiến đao, lại mất sức như muốn lật ngược tam sơn ngũ hồ, nhưng chân chính khiến Tống Dương khó có thể chịu được lại không phải chuyện sống chết không hề có chút hi vọng trong khốn cảnh, mà là trong ***g ngực bị đè nén

Long tước hống hách coi trọng tâm huyết đường hoàng, sát trung vấn đạo, Đại khai sát giới mới là con đường tiển thủ của Long Tước, giương buồm trong bể máu mới là bản tính của Long Tước. Tống Dương mất đi ký ức, nhưng cái công pháp hung bạo này vẫn chưa tiêu tan, vẫn ẩn náu sâu trong thân thể hắn, thời khắc Tống Dương chỉ lo bảo mệnh không lo giết địch, đã đi ngược với ý niệm Long Tước, trong ngực không cảm thấy bị đè nén mới là lạ.

Tống Dương không biết chính mình còn có thể kiên trì bao lâu, thậm chí hắn mơ hồ hoài nghi, trước lúc lợi đao của địch nhân chém xuống thân mình, bản thân ***g ngực đã bị nổ tung, áp lực ngày một đè nặng khiến hắn hoảng tâm thoái chí.

Ngay tại thời khắc này, trước mắt mọi người đột nhiên bùng nổ một đạo cường quang, cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, thổi mạnh đến nỗi người cơ hồ không đứng vững, chợt một tiếng sấm sét xé rách trời đất u ám, bầu trời nổ vang, giống như thiên binh từ đỉnh đầu ù ù đạp qua, mưa to chấn động còn kèm mưa đá tạt vào người, vào mặt rất đau đớn.

Thời tiết khác thường, mưa đá chỉ có thể vào mùa hè mới có, chưa từng có vào mùa thu, nhưng khiến người ta giật mình là bên trong tiếng sấm cuồn cuộn, đột nhiên một đạo tử hình vòng cung từ phía mây đen, thẳng tắp đánh vào cột cờ Đại Vương được dựng lên trong trận địa Bạch Âm!

Cột cờ gào thét đều bị lôi đình rống giận che lấp, nháy máy biến thành tro bụi, chỉ còn lại có một nửa cháy đen.

Thình lình xảy ra biến cố, khiến bước chân của chiến sĩ Bạch Âm chậm lại, càng làm cho Sa dân đại tộc kinh hãi muốn chết…. Đại kỳ dựng thẳng rất cao, thật sự rất bắt mắt, mặc dù Sa dân đại tộc lúc tiến công đều được ẩn trong cát bụi thị lực bị ảnh hưởng bọn họ cũng có thể rõ ràng nhìn thấy ngọn cờ Vương.

Quân đội của Sa chủ đương nhiên không biết dụng ý của Bạch Âm khi dưng lên đại kỳ, khi bọn họ từ xa xa nhìn đến đại vương kỳ, trong lòng phần lớn lý giải thành: Bạch Âm có ý đầu hàng, không dám ít nhất không muốn cùng đại quân của Sa chủ giao chiến, nếu như quyết ý tử chiến cần gì phải treo đại vương kỳ của chúng ta?

Tuy nhiên nghĩ đến khi Bạch Âm đầu hàng, đại quân Sa chủ không biết phấn chấn tới mức nào, thật ra vui mừng càng lớn hơn một chút. Kế thừa tình hữu nghị giữa đồng tộc từ trăm ngàn năm, không phải mấy chục năm quang âm có thể xóa sạch, từ sâu trong thâm tâm mà nói chiến sĩ Sa dân cũng không nguyện lòng giao chiến cùng Bạch Âm, nếu Bạch Âm có thể đầu hàng, thì đó là kết cục tốt nhất mà họ mong muốn.

Nhưng mệnh lệnh của Sa chủ lại ngoài dự kiến, đối phương rõ ràng đã lộ ra ý thần phục, vẫn còn truyền lệnh đồ diệt.

Đồ sát đồng tộc đầu hàng khiến người ta khó hiểu, đại quân tuy rằng phụng lệnh hành sự, nhưng tâm ý của mỗi người đều ẩn dấu một phần không thoải mái…. Mà hiện tại đại chiến mới bắt đầu một tiếng sấm sét đánh gãy vương kỳ rõ ràng là thần linh nổi giận mà!

Thừa dịp địch nhân bên cạnh thất thần, thế công sát ngừng lại giây lát, Sa vương Bạch Âm đem toàn lực, dùng tiếng man hô lớn:

- Sa chủ vô đạo, thiên lôi khiển trách. Giết!

Không cần dài dòng, chỉ đơn giản giải thích, một đạo sét vừa rồi cùng đủ đem lại nhiệt huyết cho chiến sĩ Bạch Âm . Vài nhịp thở qua đi, Bạch Âm hổ lang cũng xông được đến phía trước, một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái giết vào trận địch.

Sĩ khí mình tăng thì địch giảm, đại quân tiên phong của Sa chủ cơ hồ dễ dàng sụp đổ, địch nhân vây quanh Tống Dương và Sa vương rất nhanh bị chiến sĩ Bạch Âm tách ra, hai người áp lực giảm đi rất nhiều, xem như tạm thời bảo vệ được tính mạng, còn không đợi Tống Dương thở một hơi, Sa vương Bạch Âm bỗng nhiên nắm sấp trên mặt đất, sờ sờ mó mó giống như đang tìm một vật gì đấy.

Tống Dương buồn bực:

-Răng rớt à ?

Sa vương có hỏi liền có trả lời:

- Lúc nãy hô lên dùng sức quá, đem cái còi thổi rơi ra ngoài.

Tống Dương không biết là cái còi gì, muốn hỏi lại bỗng nhiên có một tên lính địch không biết từ đâu đến, trong tay cầm giáo dài đâm thẳng vào hướng ngực hắn, Tống Dương không chút nghĩ ngợi, cất bước tránh trường mâu, cùng lúc chiến đao trên tay vung lên, đem gã chém xuống.

Chiến tranh tàn khốc, mỗi một sinh mệnh bị nhốt trong sa trường đều trở nên bé nhỏ, tên lính địch đến một tiếng kêu thảm một tiếng cũng không kịp phát ra liền chết, mà Tống Dương trong mắt Bạch Âm thì tính tình luôn hiền hòa, tâm niệm thiện lương, mà khi đao phong nhiễm huyết sau khi giết chết một địch nhân lại không kìm lòng nổi mỉm cười một tiếng… chân chính không kìm lòng nổi trảm chết một người, lòng dạ đột nhiên sảng khoái vạn phần, buồn bực biến thành hư không. Tống Dương cũng không biết vì sao lại vậy, nhưng hắn nghe rõ ràng tiếng cười khẽ của mình phảng phất giống như ác ma tà mị.