Chương 260: Kẻ truy đuổi đáng ghét

Quả nhiên một lát sau, theo tiếng kêu lành lạnh của con chim, đám liệp ưng đã dần dần hội tụ, xoay quanh trên đỉnh đầu mọi người, nếu không bay đi nơi khác, hiển nhiên bọn chúng đã phát hiện được tung tích của cả đoàn rồi.

Tiểu Cổ nhỏ giọng nhắc nhở:

- Nhiều nhất hai canh giờ nữa, lang tốt sẽ đuổi tới đây.

Điều này có thể. Sự thật đáng ghét như vậy, trên đầu bị đám ưng điên dõi mắt nhìn theo, bất kể bọn họ chạy tới nơi nào người ta cũng đều phát hiện để đuổi tới.

La Quan nheo mắt, lại hướng về đám chim ưng đang dàn trận trên không, đột nhiên thân mình nhảy lên, trường cung trong tay xuyên không lao vào đám ưng đang vần vũ, trong một chớp mắt để lại nửa mũi tên của mình trên không trung.

Đi không một tiếng động, trong đó còn có một tên diệt hai con chim, đi một vòng tất cả đám chim ưng đều bị một người bắn hạ, rơi khỏi bầu trời.

Thứ đáng ghét là, tên có thể giết người, về sau lại không còn để giết người… La Quan vẫn là La Quan, lão muốn giết người, cũng không nhất định phải dùng cung tên.

Tề Thượng nhìn cảnh này cười ha hả, lớn tiếng quát mắng, Ba Hạ thì đứng lên, hướng về không trung nhìn một lát, đột nhiên co chân bỏ chạy. Tề Thượng nhìn về phía Ba Hạ buồn bực gọi:

- Ngươi làm gì thế?

Ba hạ trả lời ngắn gọn đơn giản mà vô cùng rõ ràng:

- Nhặt tên.

Thi thể đám chim ưng rơi xuống lùm cây lớn, diện tích xõa bóng không nhỏ, Ba Hạ vòng một vòng lớn cũng chỉ nhặt về được năm mũi tên…

Bắn chết một đám chim ưng, nhưng hiện tại chỗ ẩn thân cũng bị bại lộ, bất đắc dĩ đoàn người lại lần nữa phải khởi hành. Nhưng lúc này bọn họ không còn sức để chạy, trên trời lại bắt đầu thấy xuất hiện bóng dáng liệp ưng.

A Y Quả tức giận chửi ầm lên, quay sang Tiểu Cổ trợn mắt nhìn nói:

- Khuyển Nhung có loại ưng này, rốt cuộc có bao nhiêu con?

Tiểu Cổ trên mặt lộ vẻ nghi hoặc, lắc đầu nói;

- Sự tình có vẻ không thích hợp!

Lợi dụng liệp ưng để bắt giết chim đưa tin, quan sát tình hình địch , truy tìm tung tích trọng phạm là thủ đoạn đắc ý của quan gia Khuyển Nhung. Để phòng ngừa độc gia tuyệt kĩ bị kẻ địch học trộm, phương pháp huấn luyện liệp ưng của Khuyển Nhung được giữ bí mật nghiêm ngặt. Ngày trước, lúc Lão Cổ còn sống, đã từng muốn trộm pháp môn này, nếu có thể thành công, Tạ đại nhân báo lên Tình thành, nhất định là lập một đại công, Lão Cổ muốn dùng việc này để báo đại ơn của Tạ Bàn Tử, tiếc là cho đến lúc lão Cổ chết cũng chưa thể thành công.

Liệp ưng trong không trung đều đến từ quan phủ Khuyển Nhung, dân du mục hay thợ săn bình thường vốn không thể huấn luyện được súc sinh khác thường đến mức này.

Ngoài ra, theo những gì Tiểu Cổ biết, liệp ưng dùng để ‘sung quân’ toàn bộ đều là dị chủng quý giá, số lượng có hạn, hơn nữa quá trình huấn luyện tiêu hao rất nhiều, ‘giá trị huấn luyện” rất cao, thành ấp bình thường trên thảo nguyên, thủ quân cộng với thành chủ có thể được năm sáu con đã là không tệ rồi, tiểu thành như nơi họ ở đêm qua, liệp ưng mà quan gia nuôi nhiều nhất cũng không thể có quá ba con.

Về phần các đại doanh quân trướng của Khuyển Nhung, thường là hai đến ba đội lính Lang được phân một con liệp ưng.

Nhưng trong đêm qua, lúc vừa ra khỏi thành, La Quan đã ba mũi tên bắn giết phi ưng ngoài thành, vừa rồi lại một hơi giết chết mười mấy con, bây giờ giữa không trung lại có một đàn bay đến… Tiểu Cổ càng nói ánh mắt lại càng nghi hoặc:

- Vốn là việc không thể xảy ra, sao bỗng dung lại có nhiều ‘Khố Tát’ thế này.

Ngôn ngữ Khuyển Nhung gọi loại liệp ưng bị xem là ‘quân khí’ này là Khố Tát.

Trước sau ba đợt, cộng lại mấy chục con Khố Tát, mà đó cũng chỉ là số lượng mọi người thấy được, có thể nghĩ mà biết, trong lúc truy bắt phạm nhân, người Khuyển Nhung sẽ thả liệp ưng bay về các phương hướng khác nhau, nếu tính cả Khố Tát bay đến những phương hướng khác mà họ không nhìn thấy, chẳng phải sẽ có hơn trăm con à.

Âm thanh của Ban đại nhân bình bình:

- Rất khó đoán sao? Gần đây có trú đại quân, binh mã nhiều, Khố Tát tự nhiên sẽ nhiều.

Tiểu Cổ lắc đầu quầy quậy:

- Nơi này không phải là trọng địa, trước giờ vốn không có nhiều binh mã đóng quân, sao lại đột nhiên xuất hiện đại quân chứ?

Ban đại nhân lạnh lùng:

- Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai.

Nếu có cách đưa phi ưng trên trời xuống đây, cho dù số lượng có tăng thêm mười lần, Tống Dương vẫn có tự tin giết sạch bọn chúng, nhưng Khố Tát đều đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, cho dù có làm cách nào thì bọn chúng cũng không bay xuống thấp… Đang lúc hết đường xoay sở, toàn bộ Khố Tát trên cao đột nhiên lại kêu gào cả lên!

Tiểu Cổ lại càng kinh hãi, không chỉ Tiểu Cổ mà đến Ban đại nhân vốn luôn vững vàng lúc đó cũng nhíu cả mày.

Hai người đều hiểu Khố Tát, lúc liệp ưng truy đuổi hành tung tội phạm bỏ trốn, thường sẽ không kêu ra tiếng, ngoại trừ hai tình huống. Một là lúc phát hiện tung tích phạm nhân mà gần đó lại có đồng loại thì sẽ kêu lên cho đồng loại biết ‘nhìn phía dưới, nhìn phía dưới’; còn lại là… bọn chúng trong lúc truy đuổi tung tích tội phạm bỏ trốn, phát hiện dưới mặt đất có đội ngũ nước mình chạy đến thì sẽ đồng thời kêu gào dữ dội, ý nghĩa đại khái có lẽ là: ở đây này, ở đây này.

Lúc này, việc toàn bộ Khố Tát đều đang hết sức kêu gào đã lọt vào mắt hai người Tiểu Cổ, lão Ban. Sự tình đã quá rõ ràng, đang có kỵ binh Khuyển Nhung phi nhanh đuổi tới, ít nhất lính Lang đã tiến vào tầm nhìn của Khố Tát rồi, cách mọi người hẳn không xa.

Tiểu Uyển vừa kinh hãi vừa tức giận, trừng mắt nhìn Tiểu Cổ nói:

- Sao nhanh thế này đã đuổi đến được, không phải nói phải sau liệp ưng một hai canh giờ mới có truy binh đuổi đến nơi à?

Các sự việc liên tiếp đều khó mà tưởng tượng được, đầu óc Tiểu Cổ sớm đã loạn cả lên sao còn có thể trả lời được, Ban đại nhân vẫn còn bình tĩnh:

- Vận may không tốt đó!

Ban đại nhân cả đời này không phải tự nhiên làm đại quan, từ ‘Khố Tát’ đến truy binh, trước sau mấy chuyện khả nghi liên tiếp mà đến. Sự tình liền sáng tỏ hẳn ra, gần đây Khuyển Nhung không biết xảy ra việc gì. Ở một một tòa tiểu thành không mấy quan trọng, đại đội quân mã được điều động đến; đám người Tống Dương trú ở tiểu thành, sau khi thân phận bại lộ thì chạy trốn, quan viên trong thành không chỉ tự mình đuổi theo mà còn truyền thư cho quân mã lân cận, yêu cầu mọi người cùng nhau chặn đường; các đại doanh lân cận nhận được thư truyền, thả Khố Tát truy tìm tung tích kẻ địch, đồng thời cũng xuất binh tìm kiếm; Khố Tát mà La Quan vừa bắn giết là đến từ ‘giáp đại doanh’, liệp ưng bây giờ đang xoay vòng trên đỉnh đầu coi như bọn chúng đến từ ‘ất đại doanh’, mà đám lính Lang sắp đuổi tới chắc hẳn là đội ngũ tìm kiếm được phái đến bởi đại doanh đúng lúc đang ở cách đó không xa…

Đúng lúc thôi.

Chính là như lão đầu tử đã nói: vận may của bọn họ không tốt!

Khoảng cách hai bên không xa không gần, ít nhất với ngũ cảm của La Quan vẫn chưa thể phát hiện động tĩnh của đối phương, đây vốn là một thảo nguyên rộng lớn, đối phương cũng chưa chắc có thể tìm được họ nhưng vì sự tồn tại, chỉ dẫn của liệp ưng trên đỉnh đầu mà sự tình hoàn toàn thay đổi.

Khố Tát trên không trung bay khá phân tán, La Quan lại chỉ còn có năm mũi tên, không đủ để bắn giết bọn chúng lần nữa. Đại tông sư vẫn bình tĩnh, thong thả, quay đầu nhìn Tống Dương, hỏi:

- Còn có thể đánh không?

Người nghe cười ha hả, chỉ nhướng mày mà không nói lời nào, không cần phải nói.

La Quan gật gật đầu, mọi người lập tức phân tán vào các bụi cỏ, mỗi người tự cầm vũ khí trên tay, bắt đầu lẳng lặng chờ đợi, chuẩn bị đánh một trận tao ngộ chiến, người có mặt đa số đều là ‘diêm vương sống’, nếu chỉ chạy mà không đánh thì không phải là cách làm của họ… Nhưng một lúc qua đi, sắc mặt La Quan đột nhiên thay đổi, trở tay đưa trường cung giắt sau lưng, quay đầu thấp giọng quát đồng bạn:

- Chạy mau!

Không đánh là bởi vì không đánh được.

Vốn tưởng truy binh đuổi đến chỉ là một tiểu đội ngũ tìm kiếm, nhiều nhất cũng chỉ là một trung đội nhưng đến khi đối phương thoáng tiếp cận, động tĩnh truy binh truyền lại, La Quan đã phát hiện mình đoán sai rồi.

Ngũ cảm nhận ra rõ ràng, nếu không có vạn mã phi đến thì tuyệt đối không thể phát ra động tĩnh như thế này!

Một vạn kỵ binh xông đến? Thực lực của đám người Tống Dương có nhân lên mười lần cũng không hề có phần thắng.

Mọi người không nói gì nữa, nhảy dựng lên liền chạy!

Chiến mã chạy không lại đám ‘phi tặc’ này nhưng phi tặc cũng chạy không bằng Khố Tát trên trời, đám người Tống Dương không cắt đuôi được liệp ưng, lính Lang thì dựa vào chỉ dẫn của liệp ưng không ngừng đuổi theo… Trước đây, Tống Dương không tài nào tưởng tượng ra nổi, vào thời điểm ‘ngàn năm trước’, sự truy sát, trốn chạy vượt ra khỏi tầm mắt thật sự đã xảy ra trên thảo nguyên, phát sinh ngay trên bản thân mình.

Cuộc trốn chạy chỉ vừa mới bắt đầu.

Chạy chưa được thời gian một nén hương, liệp ưng trên trời bỗng nhiên lại huyên náo hẳn lên, tiếng ngân dài vốn khiến lòng người hào hứng hẳn lên mà lúc này nghe vào tai lại chỉ thấy bực bội vô cùng, A Y Quả tức giận nói:

- Chúng nó lại kêu cái quái gì vậy!

Tiểu Cổ nghiến răng đáp:

- Chúng nó lại thấy người nhà rồi.

Truy binh sau lưng vẫn còn, nơi xa lại có một đường truy binh xuất hiện? A Y Quả vội vàng hỏi tiếp:

Hướng nào vậy?

Câu hỏi không ai có thể trả lời được, La Quan vừa vung tay lên, tất cả mọi người dừng bước… hướng của lính Lang thứ hai không rõ, nếu mọi người tiếp tục chạy về phía trước, nói không chừng sẽ đưa đầu ra đón ngay bọn chúng, lúc đó ai cũng đừng mong sống nữa. Không còn cách nào khác, mọi người tạm dừng, La Quan tịnh tâm tĩnh khí, toàn lực điều động ngũ cảm, theo sự đến gần của đối phương để nhanh chóng tìm ra đường truy binh thứ hai từ đâu tới.

Về khoảng cách, đường truy binh thứ nhất chắc chắn gần hơn so với đường truy binh thứ hai cho nên không đợi La Quan tìm hiểu rõ ràng thì mọi người đã mơ hồ cảm thấy mặt đất bắt đầu rung động, phía cuối tầm mắt lại có cát bụi bay mù mịt… Lại qua một lát, đến tiếng vó ngựa inh ỏi cũng có thể nghe thấy được.

Động tĩnh của truy binh sau lưng càng ngày càng lớn, đối với thính lực của La Quan cũng có gây ảnh hưởng, do đó sự thăm dò của đại tông sư càng trở nên chậm chạp hơn. Mọi người đứng xung quanh lão, nắm chặt vũ khí trong tay, bất giác trong lòng bàn tay đã toàn là mồ hôi lạnh. Không ai dám lên tiếng hay thôi thúc mà ngược lại, tất cả đều thở nhẹ nhàng, sợ rằng lại quấy nhiễu đại tông sư.

Tiểu Uyển gần như có thể nhìn ra bóng dáng truy binh phía sau, chính vì vậy nàng cũng phát hiện, vạn kỵ thật không sai, nhưng không phải vạn người mà là một đại dội, ba ngàn Lang kỵ. Chắc hẳn là nhận được truyền báo từ trong thành, biết được thân thủ ‘tội phạm bỏ trốn’ rất khá, cho nên mỗi một kỵ mang theo hai quân mã đi cùng.

Đây thật sự là hành quân gấp gáp, đối phương phải khoa trương như vậy cũng đủ để thấy Khuyển Nhung đánh giá rất cao sứ đoàn lọt lưới!

Thật ra đối với đám người Tống Dương mà nói, ba ngàn người và một vạn người cũng thật không có gì khác biệt, một khi đã rơi vào trận địch thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.

Lúc này, La Quan cuối cùng cũng đưa tay chỉ về một phương hướng:

- Bên này!

Tề Thượng phản ứng cực nhanh, miệng hô đáp một tiếng, xoay người chạy ngay về hướng nam, nhưng mới vừa cất bước, La Quan liền mắng ngay:

- Hồ đồ. Là theo hướng ta chỉ mà chạy!

Đường truy binh thứ nhất đến từ tây nam, đường truy binh thứ hai đến từ đông nam, La Quan chỉ về phương bắc là phương hướng mà mọi người nên chạy theo. Tề Thượng hiểu sai ý, còn tưởng La Quan chỉ phương hướng đến của đường truy binh thứ hai, lại vội vàng quay đầu, lúc hoảng loạn chạy trốn cũng không ngăn gã hắc một tiếng rồi nói nhảm:

- Ngài như vậy có thể xem là chỉ đông đánh tây không.

La Quan không để ý đến gã, đợi sau khi đồng bạn chuyển hướng chạy trốn sang phương bắc, lão lấy trường cung từ sau lưng xuống, quát một tiếng, liên tiếp năm mũi tên hướng thẳng về truy binh đang đến gần mà bắn nhanh đi! Vẫn rực rỡ sáng lạng như trước, mũi tên bắn trúng ngay mục tiêu, lực giáp đỉnh phóng ra, thịt nát và mưa máu hỗn loạn khắp nơi khiến đám lính Lang kinh hô một trận.

Đuổi Đại tông sư, là người muốn chết.

Chạy nhanh một canh giờ, truy binh sau lưng đã biến mất nơi cuối tầm mắt, nhưng tất cả mọi người đều hiểu, dù không thể thấy nhưng bọn chúng vẫn tồn tại. Không biết lúc nào, đàn ưng trên trời tăng thêm số lượng, từ hơn mười con đã biến thành gần bốn mươi con, không ngừng xoay quanh lượn lờ giữa không trung, trời quang yên tĩnh nơi thảo nguyên dường như bị chúng nó quấy phá đến chướng khí mù mịt.

Lần thứ ba, đàn ưng lại bắt đầu ầm ĩ kêu gào.

La Quan không thể hiện thái độ gì, lại dừng bước chân, cẩn thận lắng nghe.

Lợi dụng thời gian rảnh ít ỏi này, mọi người cũng nghỉ ngơi một chút, Ban đại nhân lại dường như phát hiện điều gì đó, nhìn xuống mặt đất mà thoáng chút suy nghĩ.

Một canh giờ toàn lực chạy nhanh, chạy một mạch mấy chục dặm đường, nơi này nền đất dường như đã có thay đổi đôi chút, cỏ cao dần dần thưa thớt, đất vàng lộ ra từng khối. Nhìn không bao lâu, vẻ mặt của Ban đại nhân trở nên hơi kì lạ, để tránh quấy nhiễu La Quan, ông kéo Tiểu Cổ đi sang một bên vài bước, nhẹ giọng hỏi:

- Cỏ nơi này đâu? Ta nhớ nơi này vẫn phải là thảo nguyên mới đúng.

Tiểu Cổ đang căng thẳng, mệt mỏi, lúc này nói chuyện, phân tán tâm trạng tất nhiên là biện pháp thả lỏng tốt nhất:

- Lúc ngài đến nơi này, ít nhất cũng là mười mấy năm trước rồi chăng?

Ban đại nhân lắc lắc đầu, nhíu mày suy tư một lát, giọng điệu chần chừ:

- Sự tình ba mươi năm trước qua lâu rồi, khó tránh việc nhớ không quá rõ ràng.

Năm đó, lúc Ban đại nhân đi vì việc công đến Hồi Hột, từng đi qua vùng này, lúc đó nơi này cỏ xanh um tùm, màu xanh vô tận đến tận chân trời, đâu trụi lủi như bây giờ.

Nhưng hai mươi năm trước, Hồi Hột với Khuyển Nhung bùng nổ một trận đại chiến, chiến sĩ đại mạc công phá biên quan, một đội ngũ tiên phong thâm nhập đến đây nhưng do không quen thuộc địa lý, vô tình xâm nhập vào lãnh địa bầy sói với quy mô chưa từng có, lúc đó vào cuối thu, chính là lúc sói đói thiếu ăn, thời điểm chúng vô cùng tham ăn, sau nhiều lần rình rập cuối cùng cũng bắt đầu tấn công dữ dội.

Chiến sĩ Hồi Hột dũng mãnh, bầy sói hung ác cùng cực, sau trận ác chiến dữ dội, hai bên đều tổn thương nặng, bầy sói bị tiêu diệt triệt để nhưng mấy ngàn chiến sĩ Hồi Hột cũng không còn lại mấy người.

Người Khuyển Nhung cung phụng sói là vật thiêng, dù là dân du mục hay kỵ binh thảo nguyên, bình thường cũng không đi mạo phạm lãnh địa của bầy sói, đối với sói đói lạc đàn, chỉ cần nó không chủ động gây thương tích cho người thì nếu có thể thả đều sẽ thả đi, lần này Hồi Hột ***ng tới vật tổ của họ, lính Lang Khuyển Nhung trong trận ác chiến sau này, người người hưng phấn, anh dũng, rất nhanh là đến đông rét, mùa đông trên thảo nguyên cũng không hề kém so với cao nguyên, Hồi Hột chỉ còn có thể rút về đại quân…

Sau trận ác chiến đó, đồng cỏ lân cận dần dần sa hóa, người Khuyển Nhung cảm thấy là do Lang thần bị quấy nhiễu, không tiếp tục bảo hộ nơi này, từng có không ít Tát Mãn đến nơi này cầu nguyện, tế bái, mong lại được Lang thần chiếu cố nhưng cũng không có hiệu quả gì!

Không lâu sau, La Quan đã xác định rõ truy binh mới sẽ đến từ hướng đông.

Tây nam, đông nam và đông là ba đường truy binh nối gót nhau tiến tới nên phương hướng trốn chạy của mọi người không cần có thay đổi lớn. Dựa trên tốc độ của bọn chúng, tạm thời không cần lo lắng nhiều. Nhưng điều đáng nói nhất là rõ ràng họ đang ở ngay trong vòng vây của vô số binh lính.

Hoặc cũng có thể họ không ở trong vòng vây, đội lính lang có lẽ chỉ là tình cờ đi ngang nơi này, ít có khả năng là được điều động đến để đối phó với họ. Tuy nhiên, việc xung quanh nơi này có đại quân của kẻ địch là không sai, nếu cứ tiếp tục chạy thế này thì có trời mới biết có bao nhiêu truy binh lần lượt đuổi tới.

Càng phiền phức hơn là kẻ theo dõi từ trên trời, ‘Thiên nhãn’ không hề tản đi, mọi người sẽ không bao giờ chạy đến nơi, thảo nguyên rộng lớn đúng là không còn nơi để ẩn nấp.

Trong mắt đám người Thất Thượng, Bát Hạ đều thoáng ẩn chút ưu phiền, ánh mắt La Quan nhìn quanh một vòng, mặt không biểu lộ gì mà nói một câu:

- Tiếp tục chạy, đừng để lạc đội.

Không đếm được số lần khởi hành, người võ công cao cường cố gánh việc ‘nặng’, Tiểu Cổ được La Quan cõng, A Y Quả thì được Thất Thượng, Bát Hạ và Nam Vinh luân phiên cõng. A Y Quả bình thường da mặt dày nhưng lúc liên quan đến tính mạng lại tự nhiên khách khí, lắc đầu nói với ‘ba con ngựa nhanh’ của mình:

- Không phải lo cho lão tử, chỉ có mấy ngàn tên, thật không đáng lọt vào mắt lão tử.

Không ai quan tâm, A Y Quả vẫn không cam tâm, lại nhắc lại:

- Yên tâm đi, lão tử số mệnh rất tốt, lúc sinh ra Đại A Mỗ đã bói rồi, sống lâu trăm tuổi, tam thê tứ thiếp…

Lần này, lời chưa dứt thì Tề Thượng đã bắt chước giọng điệu của A Y Quả để chen ngang:

- Chính vì mệnh phúc quý của người, chúng tôi mới phải dẫn người theo chạy cùng. Người mệnh lớn sẽ che chở đại đội cùng sống lâu trăm tuổi, tam thê tứ thiếp.

Ba Hạ không để ý đến chuyện phiếm, chạy nhanh để đến bên cạnh Tống Dương:

- Chạy thế này không phải là cách giải quyết.

Tống Dương cười:

- Chạy đi. Chạy thật xa. Bọn chúng có thể sẽ không đuổi theo nữa.

Ba Hạ hơi sửng sốt, bình thường gã không thích phí lời nhưng cũng không nén nổi phải hỏi thêm một câu:

- Sao không đuổi theo nữa?

Búp bê sứ đưa tay vỗ nhẹ vai Tống Dương, có vẻ như lo lắng việc nói chuyện sẽ làm hắn hao phí sức lực nên ra hiệu hắn tập trung chạy, sau đó nàng quay đầu trả lời thay:

- Truy binh không phải quân thường trú nơi này, có thể chỉ là đi ngang qua. Bọn họ còn có trọng trách khác nữa.

Ba Hạ cũng không ngốc, được nhắc nhở một tí liền hiểu ra ngay. Bây giờ, lính lang được điều động qua đây truy đuổi. Giúp đỡ tức thời thì không có vấn đề gì nhưng đuổi theo ba ngày ba đêm mà không bắt được người thì sao? Đã là binh đội điều động tất nhiên có việc quân phải làm, thời gian lãng phí mà nhiều thì đại đa số bọn chúng sẽ sớm không còn kiên nhẫn. Đuổi không kịp người là chuyện nhỏ, chậm trễ việc quân là chuyện lớn, tất nhiên không thể vì bắt mấy người này mà không tuân theo sai khiến của triều đình… Đợi đến lúc bọn chúng thấy không thể tiếp tục trì hoãn nữa thì dù cho biết rõ người chạy trốn ngay phía trước cũng sẽ không tiếp tục truy đuổi nữa.

Tình hình bây giờ rất rõ ràng, tốc độ của lính lang khá chậm, tạm thời sẽ đuổi không kịp nhưng đám người Tống Dương cũng không thể cắt đuôi truy binh được… Tình hình khá tương quan, bây giờ so đấu không chỉ là về tốc độ và thể lực, còn về lòng kiên nhẫn.

Tống Dương có hai phát hiện lớn trong chuyến đi này, một có liên quan đến phương pháp tinh tiến của long tước, còn hai là về Búp bê sứ. Trước đây thật chưa từng phát hiện ra cô bé lạnh băng này có trí tuệ và tầm nhìn không tệ chút nào, nhìn sự việc rất thông suốt.

Búp bê sứ nói rất đúng, cách nghĩ hoàn hoàn giống với Tống Dương. Nghe vậy, tay phải Tống Dương vỗ nhẹ. Lúc này, hắn đang quay lưng về phía búp bê sứ, động tác này rất đơn giản, có ý nghĩa là đồng ý với cách nói của nàng. Tuy nhiên, Tống Dương lại không hề để ý thấy rằng do tư thế quay lưng nên cái vỗ này của hắn hơi không đúng chỗ.