Khi đi đường vòng, Tống Dương có thể né tránh thì né tránh, nhưng thực sự có lúc tránh không được, quyết một sống một còn, tuyệt không hề nương tay. Y phục mỏng manh, đao kiếm vô tình, sinh mệnh kết thúc, không chỉ hắn mà đồng bọn ai cũng vậy.
Người Khuyển Nhung lấy chữ lang cho mình mà giờ phút này đám yêu tinh đến từ Yến Tử Bình mới đích thực là lang sói! Trên đường bất luận cái gì trở thành vật cản trở bước chân đều sẽ ngã xuống dưới làn đao kiếm. Hàng loạt thi thể bổ nhào trên mặt đất, người bị giết trước khi chết cảnh tượng cuối cùng nhìn thấy cũng chỉ là một đám lang tử nhe nanh, hàng xóm bên cạnh bọn họ lại hoàn toàn không biết được chút việc gì.
Rất nhanh, bốn nhóm người đã tụ tập, Tề Thượng lại chỉ mục tiêu mới, mọi người lại lần nữa tản ra… sự việc cứ lặp đi lặp lại như thế không ngừng.
Khi toàn dân chúng đều trở thành binh lính đánh trận là việc tốt, nhưng lại gây thêm phiền hà khi đuổi bắt mấy tên tiểu tặc võ công cao cường. Tuy người dân Khuyển Nhung vừa thấy binh lính tới đều lập tức tránh đường, nhưng dù họ có nhanh chóng nhường đường cũng vẫn gây cản trở, huống hồ trên rất nhiều đoạn đường lớn có thể dân chúng không biết là quân binh đã đến, vẫn phải có binh lính la hét để mở đường.
Dù sao ở trong thành, vẫn có chỗ để ẩn nấp được, nhóm người của Tống Dương hoặc thân pháp mau lẹ, hoặc ứng biến rất linh hoạt, vả lại thân thủ của ai cũng dũng mãnh. Và quan trọng hơn chính là, còn có một Đại tông sư tinh thông tiễn nghệ ở chỗ cao bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng phối hợp tác chiến. La Quan vẫn giữ nguyên vị trí, sau khi đợi đám người Tống Dương rút lui về hướng tây Thành không lâu, lão liền mang theo Tiểu Cổ đi, chỉ có điều chưa nhập vào đoàn người thôi… Đám người Tiểu Uyển, Tề Thượng đã mấy lần rơi vào dòng người phẫn nộ, tưởng chừng bó tay không có cách nào thoát thân, thì bên cạnh lại đột nhiên có những luồng ánh sáng lóe lên liên tục đâm vào những kẻ bao vây khiến chúng không thể mở mắt, và khi cường quan tiêu tan, người dân Khuyển Nhung phục hồi lại tinh thần thì đã không còn thấy bóng dáng của đám “tiểu tặc” nữa.
Một chặng đường đầy kinh hãi nhưng không nguy hiểm, đoàn người Tống Dương người nào lưỡi dao cũng dính máu, cuộc chạy trốn thật vô cùng chật vật, nhưng cuối cùng cũng thoát được và chạy khỏi “vùng đất chết”, đợi đoàn tụ mọi người ở vùng ngoại thành, dân chúng vẫn ở trong thành hô “giết”.
Vốn đáng ra đang được chìm trong giấc ngủ nồng nàn, kết quả bỗng nhiên lại bắt đầu cuộc lánh nạn, hơn nửa đêm chạy đến thảo nguyên lạnh giá, A Y Quả càng nghĩ càng tức giận, nghiến răng nói với Tống Dương:
- Đợi quay về, ngươi đem Hỏa đạo nhân cho ta mượn, lão tử quay trở lại giúp con trai.
Không ai hiểu đầu đuôi lời chửi mắng, Tề Thượng đứng điểm lại số người, ngoài La Quan tất cả mọi người đều đã có mặt ở đây.
Tề Thượng mặt mày nhăn nhó, chần chừ nói:
- La gia…
Chưa dứt lời, Tống Dương bỗng nhiên hừ một tiếng, cúi xuống đất nhặt lên một hòn đá, một tay vận toàn lực, hô, một chuỗi âm thanh xé gió phát ra, đánh hòn đá bay thẳng lên cao, xuyên màn đêm mà đi.
Tiểu Uyển bị hành động cổ quái của hắn ta làm cho sợ hãi, ấp úng hỏi:
- Làm gì vậy?
Vừa hỏi xong, bên tai lại nghe thấy tiếng dây cung vù vù, La Quan không biết từ đâu lặng lẽ xuất hiện trước mặt mọi người, cũng như Tống Dương giỏi về trường kích trong đêm, có điều thứ mà lão dùng chính là cung tên.
Ở bên cạnh La Quan, còn có Tiểu Cổ gây đại họa cho mọi người.
Sau ba mũi tên liên tiếp, La Quan lên tiếng thay Tống Dương trả đáp:
- Trên trời có chim ưng.
Liệp ưng Khuyển Nhung vang danh đến tận Trung thổ, ngoài việc ngăn chặn thư tín từ bên ngoài vào, liệp ưng với quân lính thảo nguyên còn có hai công dụng khác quan trọng, thứ nhất là thăm dò, Đại Yến và Khuyển Nhung liên tiếp nhiều năm chinh chiến, trong đó phiền hà nhất chính là những con chim trên trời, không biết bao nhiêu kế hoạch mai phục rất hoàn hảo, bố trí bao vây rất công phu đều vì liệp ưng cảnh báo trước mà mất đi tác dụng.
Tác dụng khác nữa chính là truy tung, chỉ cần trên bầu trời có liệp ưng xoay quanh, phạm nhân liền chạy trốn, tuy nhiên đám lang tốt truy đuổi giờ phút này cứ theo tiếng ưng bay lượn trên trời, dựa vào thị lực của đám người Tiểu Uyển vốn nhìn không ra, cũng chỉ có Tống Dương và La Quân nhìn thấy bọn chúng… Lúc này Tiểu Cổ quỳ rầm một tiếng trước mặt mọi người, miệng run rẩy nghĩ xem phải nói gì, Tề Thượng thở dài, xua tay nói:
- Đứng lên đi, có việc gì trở về rồi nói.
La Quan cũng nói theo:
- Đi thôi.
Tề Thượng phân biệt phương hướng, vẫn là căn cứ vào tuyến đường phía trước, hướng về phía tây bắc nhanh chóng rút lui.
Thân phận “Sứ quan Nam Lý” bị tiết lộ, cho nên họa sát thân đột ngột giáng xuống, mặc dù đám người Tống Dương còn không biết cuộc hội ngộ của sứ đoàn nhưng dựa vào sự mưu trí của mấy người thông minh trong đám người này, ít nhất cũng có thể hiểu được thái độ của Khuyển Nhung với sứ giả Nam Lý.
Hơn nữa có thể nghĩ được, thời điểm Tiểu Cổ thoát khỏi nhà thông gia nghe được rõ ràng, người quen đó đã cho truyền tin đi… Đừng nói bọn họ hiện tại mang theo người già cùng người yếu, ngay cả Yến Đỉnh tới, dựa vào hai cái chân cũng chạy không khỏi đám chim ưng đang chờ bọn họ ở biên quan. Lang tốt khẳng định đã có phòng bị trước, còn muốn lén lút rời khỏi biên cảnh r rằng không phải việc dễ dàng.
Tuy nhiên hiện tại quan trọng nhất chớ chạy xa khỏi tòa thành này. Về phần cả bọn, sau khi thoát khỏi đám truy lùng phía sau đều đã rút lui đến chỗ an toàn. Cũng bởi vì lộ trình phía sau không xác định, mọi người đối với thảo nguyên hoàn toàn xa lạ, cho nên La Quan mới nhất định phải đem theo Tiểu Cổ.
Vừa mới hé lộ ra, xa xa đã truyền tới vài tiếng “thịch, thịch” trầm ***c. Không ít người giật mình kinh hãi, La Quan định thần giọng điệu nhàn nhạt giải thích:
- Đừng sợ, là liệp ưng rớt thôi.
Nói xong, La Quan lại lắc mình tới bên cạnh Tống Dương, sóng vai đi cùng hắn, thản nhiên hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
Mất chút máu không có nhiều thời gian điều dưỡng, khiến thể lực của Tống Dương không được như trước, tuy nhiên cơ thể của hắn bình thường khỏe như trâu, nên cũng không gây trở ngại nhiều lắm.
Tạ Tư Trạc cũng ở phía sau hạ giọng nói:
- Đem ta đổi cho người khác cõng đi.
Tống Dương mỉm cười:
- Về chuyện này nàng không cần chú ý, không cần tính toán như vậy.
Tạ Tư Trạc không nói gì nữa, mà hít thở thật sâu, ép bụng lại, dường như làm như vậy có thể khiến cho cơ thể của mình vốn đã nhẹ, nay lại nhẹ thêm một chút.
Trải qua một thời gian dài chạy đi điên, phía đông ánh bình minh đã bắt đầu ló rạng, nửa bầu trời đêm đã bị đẩy lùi bởi ánh sáng chói lòa. Phía sau không có động tĩnh của truy binh, mọi người tạm thời dừng chân, mượn cây cối che dấu bản thân, ngồi dưới đất nghỉ ngơi một chút.
Mấy người đứng đầu tiến lại cùng nhau, bắt đầu thương lượng về lộ trình.
Một là tiếp tục đi về phía trước trốn khỏi vùng biên qujan, bọn họ người ít, mục tiêu nhỏ vả lại thân thủ không tầm thường, mặc dù Khuyển Nhung có tăng cường thêm lực lượng phòng bị, bọn họ cũng có cơ hội thành công vượt qua biên giới tuy rằng phải phiêu lưu cũng không nhỏ, không cần nhiều, chỉ cần bị một ngàn binh mã vây quanh sự sống chết sẽ không nằm trong tay của bọn chúng.
Bọn họ có thể chuyển hướng về phía Nam, rời khỏi thảo nguyên trở về Đại Yến, chỉ cần đi vào Hán cảnh, Phó đảng, Cố đảng và chó săn Tạ Môn đều có thể giúp đỡ họ. Đến lúc đó lại có thể thong dong lựa chọn , hoặc một đường nhẹ nhàng về phủ, coi như chưa từng rời đi, trở về Nam Lý thôi. Nói như vậy đương nhiên an toàn không thành vấn đề, có thể không khỏi khiến người ta có chút không cam lòng; hoặc là ở cảnh nội Đại Yến hướng về phía tây, lén chọn con đường trên cao nguyên đi tới Hồi Hột nhưng ở trên cao nguyên sẽ gặp phải nguy hiểm thế nào, điều này thì không ai có thể đoán trước.
Vừa mới đưa ra ba sự lựa chọn, còn chưa kịp thảo luận cẩn thận, La Quan bỗng nhiên chau mày, thở ra một hơi thật dài, bộ dạng không chịu nổi giận dữ ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Đám người nhìn theo hướng mắt của lão, trên vầng trời sáng, tầm nhìn rõ ràng hơn lúc nửa đêm nhiều, đám người Tề Thượng Ba Hạ cũng có thể nhìn thấy, hơn mười con chim ưng đang quần đảo trên bầu trời, bọn chúng lượn qua lại không ngừng. Không còn hỏi cũng biết, bọn chúng đang tìm cái gì.
Tề Thượng cũng phiền không dừng được, nói với La Quan:
- La gia, đừng đau lòng với đám súc sinh này, bắn chết liền hiểu rõ sự tình.
Không ngờ La Quan lại lắc đầu:
- Ta không xót xa cho đám súc sinh này, ta đau lòng cho mũi tên của mình thôi.
Nói xong giơ tay vỗ vào hộp đựng tên của mình nói :
- Đây là hộp tên cuối cùng rồi.
Đại tong sư kỹ thuật bắn cung tuyệt luân, tên của lão đương nhiên cũng là đồ đặc chế, hiện tại đã không còn nhiều nữa, hộp tên cuối cùng cũng không còn nhiều, chỉ có hơn mười mũi tên thôi.
Tiểu Uyển đứng một bên đưa ra ý kiến:
- Không có việc gì, ta cũng đừng nhúc nhích, cây cỏ lớn như vậy, chim ưng cao như vậy, bọn chúng không nhìn thấy chúng ta đâu.
Nói xong còn cố gắng co mình lại, thu lại càng nhỏ càng tốt… Tuy nhiên hiệu quả không được tốt lắm.
Tiểu Cổ nghe nàng nói vậy cười khổ, nhưng gã vừa gây ra họa lớn, hiện tại không dám nói một câu khiến người ta mất hứng, miệng khẽ động mà không cất lên lời. Mà Ban đại nhân thông thạo về thảo nguyên lại không chút khách khí, lạnh lùng nói:
- Liệp ưng ăn thịt cáo, ăn thịt thỏ con, ngay cả con chuột nằm trong đám cây cỏ đều có thể bị đôi mắt bọn chúng phát giác, ngươi lớn như vậy lẽ nào chúng không thấy ngươi sao?
Giảng giải chút đạo lý, Ban đại nhân còn ngại chưa đủ, lại bổ sung thêm một câu với Tiểu Uyển:
- Ngươi có co mình thêm nữa cũng vô dụng thôi.