Tống Dương không có ý kiến gì, nghĩ qua một lát, hỏi:
- Đàm Quy Đức lão ta đồng ý sao?
Bạch phu nhân sửng sốt:
- Ý tứ của huynh đệ là… Ngươi muốn bảy trăm ngàn lượng?
Bà ta nheo nheo mắt, cũng không chờ Tống Dương nói thêm điều gì, tiếp tục:
– Lão ta đã nghèo tới sắp chết đói rồi, muốn lão buông tay thì không có khả năng. Tuy nhiên chúng ta lấy vàng trước, lão không thể không buông tay.
Một câu ngắn ngủi, Bạch phu nhân đã hạ quyết tâm:
- Ngươi chỉ cần đưa cách giải độc cho ta là tốt rồi, chuyện khác không cần xen vào. Hoàng kim bảy trăm ngàn lượng, chỉ trong nửa năm ta sẽ đưa tới quý phủ.
Bạch phu nhân là con gái của đạo tặc, thân nhận lấy thanh danh của cha, vì báo đáp đại ân cứu mạng, đắc tội Đàm Quy Đức cũng đành. Nói lại, Đàm Quy Đức thật không muốn mất tiền cho dù có trở mặt thì sao, cùng lắm là hai nhà từ nay về sau không qua lại với nhau nữa, dù sao cũng không có khả năng phát binh đi diệt họ Tạ.
Bà ta nói rất nhanh, không kịp để Tống Dương nghe cho hết, khó mà bàn luận cùng, Tống Dương lắc đầu:
- Đàm Quy Đức thiếu tiền, thì cứ cho hắn phần đó đi….
Nói xong, lại nhìn Bạch phu nhân:
– Phần của bà, thật sự sẽ từ bỏ sao?
Bạch phu nhân nhíu mày, vừa có chút hồ đồ, cũng hơi cảm thấy hình như Tống Dương không tin tưởng mình lắm, bèn cao giọng:
- Từ bỏ!
- Ta cũng không cần.
Tống Dương hỏi nửa ngày, đột nhiên ném ra một câu như thế, khiến cho ba tên tay sai Tạ môn trong phòng đều ngây ra, mà Tống Dương lại vẫn trầm ngâm, không biết đang tính toán gì. Một lúc lâu sau mới hỏi Bạch phu nhân:
- Đám tay sai Tạ Môn có thể đánh với biên quân không?
Bạch phu nhân không rõ hắn đang nghĩ cái gì, cũng không luận đoán, đáp chi tiết:
- Cái này là muốn xem ngươi tính toán cái gì, chuyển lời thì một hai câu thì vẫn được, tuy nhiên đừng hy vọng có thể dàn xếp được gì với đối phương.
Tống Dương lại mỉm cười:
- Không cần dàn xếp với bọn họ, là cho bọn họ lập đại công đấy…
Nói tới đây, bỗng hắn cảm thấy trong phổi nhói một cái, không kìm nổi ho khan một tiếng. Võ học cao thâm chú trọng khí tức, căn bản sẽ không vô duyên vô cớ mà ho khan, nhưng còn chưa cảm thấy buồn bực, hắn lại cảm thấy một dòng ấm ấm – máu mũi.
Không chút dấu hiệu, không chút cảm giác, máu mũi Tống Dương chảy tràn.
Chỉ trong nháy mắt, máu tươi đã chảy quá cằm, nhỏ cả lên vạt áo, đám người Bạch phu nhân bất ổn nhìn nhau hoảng sợ, ai cũng không rõ có chuyện gì xảy ra. Không chỉ bọn họ, ngay cả Tống Dương tinh thông y lý cũng không biết vì sao lại như vậy.
Chuyện này căn bản là không có khả năng xảy ra. Nhưng máu rất đỏ rất tươi, lại rất mãnh liệt, cũng không phải ảo giác lại càng không phải là mơ, nhất thời hoàn toàn không thể khống chế, thậm chí Tống Dương lấy ra ngân châm ra tự châm cứu cũng không thể cầm máu… Một lát sau, máu tự nhiên ngừng, cằm, miệng, quần áo của Tống Dương đâu đâu cũng dính vết máu. Nhìn qua đặc biệt đáng sợ.
Đám tay chân vội vàng dọn sạch máu, khăn, Bạch phu nhân cầm một chén trà nóng tiến lên, thân thiết hỏi:
- Không sao chứ?
Tống Dương miễn cưỡng cười cười, thuận miệng bịa ra một lý do:
- Gần đây vẫn không chịu được, hư hỏa quá vượng, hiện giờ xịt ra chút máu mũi ngược lại là chuyện tốt, không cần lo lắng.
Lý do này tạm thời mọi người cũng không có cách nào hỏi nữa, mấy người giúp Tống Dương thu dọn sạch sẽ, không dám quấy rầy thêm, để cho hắn nghỉ ngơi trước, không được làm gì nữa, có chuyện gì chờ hắn khỏe lại đã rồi nói sau.
Ngay khi Bạch phu nhân rời đi, Tống Dương vẫn không quên dặn lại một câu:
- Không cần truyền thư tới Yến Tử Bình, ta không sao, đỡ mất công các nàng lo lắng.
Chảy máu cũng không lâu nhưng lưu lượng lớn, Tống Dương mất máu quá nhiều tinh thần cũng hơi uể oải, tuy nhiên giờ hắn sao mà ngủ được, trước hết là tự bắt mạch cho mình, sau đó vận chuyển nội kình kiểm tra, lại lấy ra ngân châm lần lượt châm thử vào tiểu phúc, đỉnh đầu của mình, nhưng bận rộn một phen, thân thể không thấy bệnh, lại càng không trúng độc, hoàn toàn không tìm thấy nguyên nhân.
Cuối cùng Tống Dương cũng không thể không từ bỏ, chỉ là giảm bớt hư hỏa, bổ huyết dưỡng khí, điều hòa trung lý, nhờ bạn bè hỗ trợ.
Thể chất của hắn vô cùng tốt, tuy lần này mất máu không ít, nhưng uống thuốc rồi lại ngủ thêm vài canh giờ, tinh thần cũng khôi phục hơn phân nửa, tỉnh dậy tự kiểm tra một hồi, xác nhận hết thảy đều bình thường, đứng dậy thấy hơi choáng, lòng gợn lên chút lo lắng, nhưng cũng nhanh chóng tìm lại được tinh thần sảng khoái như thường.
Vưu Thái y một thân y thuật thông thần, nhưng dù sao mình cũng không phải thần tiên, thân thể rất phức tạp, lại có những điều huyền bí chưa ai có thể hoàn toàn phá giải. Bệnh lần này tới không rõ tại sao, có lẽ chỉ là chút mất cân đối khí huyết nhất thời mà thành, có thể là một chứng bệnh nan y không tiện nói ra, tuy nhiên bất kể là bệnh gì, việc phải làm vẫn phải tiếp tục làm, Tống Dương sẽ không tiếp tục chìm vào đống rối rắm không đáp án này.
Khi hắn ra khỏi phòng, trong tay cầm một phương thuốc phần lớn bạn bè xúm lại, đồng thanh kêu:
- Là thuốc hả? Đưa cho ta đưa cho ta.
- Ta không cần uống thuốc nữa, phương thuốc này không phải cho ta.
Tuy nói vậy, hắn vẫn đưa tờ giấy cho Tề Thượng :
– Đây là phương thuốc đối phó với “quá tam ba bận”.
Tề Thượng nghe vậy rất vui vẻ, cười một tiếng:
- Chỉ có mấy chục chữ ít ỏi lại là mấy vạn lượng hoàng kim. Phương thuốc này của Hầu gia đúng là “một chữ ngàn vàng’’ hàng thật giá thật.
Tống Dương cười:
- Vào rồi nói chuyện.
Vừa mới tính toán tới xịt máu mũi, giờ lại phải tiếp tục nói chuyện, tất cả đều biết hắn y thuật thông thần, thấy hắn nói không sao cũng yên tâm, nhưng lúc này vào trong phòng bàn chuyện bí mật còn có thêm một người nữa : Búp bê sứ Tạ Tư Trạc.
Đối với chuyện cướp bóc, Tạ Tư Trạc cũng không có ý kiến gì, từ đầu tới đuôi, nàng chỉ lặng lẽ nhìn Tống Dương, mỗi khi ánh mắt của hắn lướt lại tới đây, nàng đều đón lấy bằng một nụ cười có chút quan tâm.
Mật nghị liên quan tới hoàng kim cũng không kéo dài, nửa canh giờ sau đã có kết quả, Bạch phu nhân vội vội vàng vàng vừa ăn xong bát cơm chiều liên dẫn đám tay sai rời đi.
Qua ngày khác, đoàn người Tống Dương cũng cáo từ khởi hành.
Mọi chuyện liên quan tới hành trình, đám tay sai Tạ Môn đều đã an bài thỏa đáng, toàn bộ không cần Tống Dương bận tâm. Ba Hạ dẫn mọi người vẫn theo con đường cũ xuất quan. Ba ngày sau, bọn họ quay lại nơi đã chia tay cùng Khâu đại nhân.
Tới giữa chiều, mọi người nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại đội ngũ, chuẩn bị tới khi trời tối sẽ quá cảnh, sau đó sẽ chạy một hơi hai ngày hai đêm, chỉ cầu tới sáng nay ra khỏi được biên cương… Hai bên biên cương quân mã song phương đều quấy rầy bá tánh, thường thường sẽ có những trận chiến quy mô nhỏ phát sinh. Đợi tới khi thực sự tới được đại thảo nguyên sẽ không lo lắng bị chiến loạn liên đới tới mình nữa.
Hoàng hôn, đoàn người đang ăn cơm chiều, Tạ Tư Trạc lấy ra hộp cháo, vẫn như lần trước, là cháo sen quế hoa.
Tề Thượng thấy vậy, thấp giọng cười với Tống Dương:
- Lần trước ngươi uống hết cháo tiểu thư nhà ta nấu, kết quả là bổ không chịu nổi mà chảy máu mũi, lần này uống ít thôi… Tốt xấu gì cũng chia cho ta nếm thử một chút.
Giọng nói của gã nhỏ, nhưng Tạ Tư Trạc ngồi gần nhất nghe thấy rõ ràng, cười cười, không để ý tay cường đạo này, nàng chỉ nhìn Tống Dương:
- Xuất quan rồi sẽ không có chỗ kiếm sen đâu, ta lại chỉ biết làm mỗi món cháo này, ăn nhiều thêm một chút đi.
Không ngờ vừa dứt lời, mở bao cháo ra, chính là thứ gạo ngon nhất, là sen chính tông Giang Nam và hoa quế phương bắc… Ba Hạ bình thường trầm mặc ít lời, bởi vì không cần nói những lời vô nghĩa, nên tâm tư lại càng trầm xuống, trước khi khởi hành cố tình mang theo rất nhiều nguyên liệu nấu cháo từ tửu lâu, là mang cho tiểu thư.
Cái bao mở ra, bao gồm cả Tạ Tư Trạc, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, một lát sau Tạ Tư Trạc nhìn Ba Hạ, gật đầu:
- Cám ơn ngươi.
Ba Hạ cười, không hé miệng.
Lần trước sứ đoàn đóng quân, đại đội nhân mã kéo đến vừa có biên quân Yến quốc cũng lại có cấm vệ Nam Lý, trong thôn không ai dám nhìn, lần này đoàn người Tống Dương đi rất ít, người trong thôn cũng không phòng bị bọn họ lắm, tới đâu cũng có trẻ con thò đầu ra nhìn. Hơn nữa, bọn họ là tò mò nhìn A Y Quả nhất, nhìn một hồi, lá gan cũng lớn hơn, bèn tiến lại nhỏ giọng thì thầm với nhau gì đó, đôi khi còn có thể thấy vài bàn tay giơ lên chỉ chỉ nàng.
A Y Quả dùng một thanh âm mà cả thôn đều nghe được, lớn tiếng nói với bạn bè:
- Uống cháo không thì sao gọi là lạc thú, mau đi bắt vài đứa trẻ con nướng lên ăn cùng!
Vừa dứt lời, đám trẻ con bắn ra chạy tứ phía, A Y Quả như thể mới lấy được Đồ Long về, cười ha ha đắc chí. Không ngờ mới cười được hai tiếng, bên ngoài đột nhiên có tiếng đồng la vang lên, chợt mọi người kêu la ầm ỹ, đảo mắt đã loạn thành một đống.
Tiếng cười của A Y Quả khựng lại, ngạc nhiên:
- Ta dọa điên cả thôn được rồi sao? Làm sao thế được?
A Y Quả tự hỏi tự đáp một hồi, đám người Tống Dương, La Quan lắc mình tránh ra ngoài, chỉ thấy vẻ mặt thôn dân hoang mang hoảng sợ, dìu già dắt trẻ, lôi kéo gia súc thứ duy nhất đáng gọi là “gia sản”, hò hét chạy về phía nam, người có hảo tâm chạy qua vẫn không quên hô lên một tiếng “Chạy mau!” với hắn, nói xong, vung tay chỉ chỉ về phía sau.