Tên thủ hạ tìm Tống Dương xin cứu viện lúc đó cũng ở trong đội quân đi sau, thấy đương gia gặp chuyện không may lập tức vượt lên trước cứu nạn. “Qua tam ba bận” loại độc này cũng không lấy đi tính mạng người ngay lập tức, nhưng trừ việc có thể nói được còn lại tứ chi mềm nhũn vô lực, nếu không có cứu viện thì chỉ vài ngày nữa là chết khát.
Hiện nay Bạch phu nhân Bạch phu nhân và Đàm Quy Đức đã được cứu ra khỏi núi sâu, nhưng thứ độc này lại xuất phát từ chỗ sư môn của Vưu Ly, người bên cạnh sao có thể hóa giải được. Đoàn người đã dùng hết biện pháp, người trúng độc vẫn không cử động được, mỗi ngày chỉ có thể miễn cưỡng cho uống chút nước quả, canh thịt duy trì tính mạng.
Bạch tiên sinh đã được báo tin, nhưng lão vẫn đang giằng co không ngừng với hòa thượng trấn giữ đình, tạm thời không thể thoát thân, hơn nữa lão có đến lúc này cũng vô dụng. Lúc này liền sai thủ hạ đi tìm tiểu thư, nhờ cao thủ giải độc Lão Tứ ra tay cứu giúp.
Sự tình đại khái đã được nói rõ ràng, Tề Thượng muốn nói nhiều vấn đề, miệng động động còn chưa kịp thành tiếng, Tống Dương đã cười nói với Tề Thượng:
- Tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng dù sao cũng là độc dược, càng để lâu trong người càng không tốt, mau mau lên đường, còn chuyện gì trên đường đi nói tiếp.
Nói xong hắn đứng dậy, nói với tên thủ hạ:
- Dẫn đường đi, ta đi xem sao.
Tên thủ hạ của Bạch phu nhân Bạch phu nhân bỗng nhiên mừng rỡ, đứng dậy dập đầu tạ ơn, Tống Dương đỡgã dậy, cười nói:
- Người một nhà, đây cũng là phận sự của ta, không cần cảm tạ.
Tên thủ hạ vẫn muốn kiên trì cảm tạ, đến lúc Tạ Tư Trạc khoát tay nói:
- Không cần, nếu phải tạ ơn thì nên để ta đến tạ ơn.
Nói xong nàng gật đầu với Tống Dương, tuy rằng không nói cái gì nhưng vẻ mặt nghiêm túc khác thường…Thậm chí có chút chấp nhặt, ý của cô nương họ Tạ đã rõ, ân tình này nhất định nàng sẽ hoàn trả lại.
Đi cứu người như vậy tất nhiên là phải rờikhỏi đoàn, ý của Tống Dương là ám chỉ việc tên thủ hạ rời khỏi đám tay chân của Tạ môn là tốt rồi, nhưng La Quan lại lắc đầu một cái, đại tông sư không cần phí lời như vậy, dù sao cũng tỏ rõ thái độ Tống Dương đi đâu lão sẽ theo đó.
Mà Nam Vinh cũng tốt, A Y Quả cũng được, các nàng vốn là là bởi vì chuyến đi ra ngoài làm việc lần này của Tống Dương nên lúc này Tống Dương tách khỏi đoàn, hai nàng kiên quyết đi theo. Về phần Mộ Dung Tiểu Uyển càng sẽ không ở lại đây một mình cùng đám với quan viên đoàn sứ giả giao tiêp qua lại.
Tống Dương không phí lời nữa, muốn đi thì nhanh chóng đi, lúc đó qua nói với Chủ quan Khâu đại nhân một tiếng, đoàn sứ giả sớm mai phải đi như thế nào thì cứ thế mà đi. Tống Dương xong xuôi mọi việc thì lại lẻn vào thảo nguyên, đuổi theo nhập vào đại đội.
Sau khi thương lượng xong xuôi thì chờ đêm xuống cả nhóm Tống Dương lên đường. Một điều đáng nhắc tới nữa là nhóm Tống Dương tất cả cũng không phải người một nhà, còn đem theo cả lão già không thể già hơn nữa, Hữu thừa tướng Ban đại nhân. Nhóm người đều rời đi, để lão ta ở lại một mình trong đoàn sứ giả khiến Tống Dương không thể không lo lắng, nên kiên quyết mang lão ta cùng đi.
Sau khi khởi hành, Tạ Tư Trạc cưỡi chung một con ngựa với Tống Dương, nhỏ giọng nói:’
- Sự việc Bạch phu nhân Bạch phu nhân cướp vàng, ta không được biết, nếu không sẽ không giấu diếm ngươi.
Tống Dương cười ha hả:
- Mọi người đều là phản tặc, không sai, nhưng bình thường ai làm việc của người ấy, không phải là ai có con đường kiếm tiền thì đều phải phân chia cho nhau, huống hồ lần này đi cướp vàng ta cũng thật sự không làm được gì, không nói với ta cũng là lẽ bình thường, không cần phải nghĩ nhiều.
Tạ cô nương như có chút chần chừ, lát sau lại nói:
- Không phải ta nghĩ nhiều, ta chỉ nói sẽ không giấu diếm ngươi.
Giọng rất mơ hồ. Tống Dương không biết đáp lại thế nào.
Sau đó không lâu, Tề Thượng thúc ngựa vượt qua, song vai với Tống Dương mà hỏi:
- Hầu gia, loại độc dược “Quá tam ba bận” kia có phải là độc dược từ chỗ của trưởng bối của ngài chế ra không?
Tống Dương gật gật đầu, Tề Thượng giơ tay vỗ mạnh lên yên ngựa:
- Thì ra là độc của Quốc sư, thảo nào lúc trước không tài nào điều tra ra được.
Tạ Tư Trạc ngồi sát sau lưng Tống Dương, nghe thấy đột nhiên mỉm cười… lại có chút không hiểu, Tề Thượng, Ba Hạ đều hiểu rõ chuyện này như vậy. Nàng thật không hiểu nổi hành động của Bạch phu nhân, nhưng theo như câu hỏi của Tề Thượng thì nàng có nhảy xuống biển cũng không gột hết tội. Tạ cô nương không có gì để giải thích, cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, dựa đầu vào vai Tống Dương, nhắm hai mắt lại.
Tề Thượng còn chưa nói xong:
- Ngươi nói xem Quốc sư có phải đầu óc không tỉnh táo lắm hay không, bày ra loại độc dược phức tạp như vậy, y không cảm thấy rất phiền phức sao? Cứ trực tiếp hạ kịch độc ***c khoét vào tận xương, ai chạm vào thì dính độc chết luôn không được sao.
Tống Dương cười ha hả:
- Về điều này thì có nhiều nguyên nhân lắm, loại độc dược “ Quá tam ba bận” này sức bám vào kim loại rất mạnh, nước rửa lửa thiêu đều khó có thể giải trừ được, không dùng loại nước thuốc đặc biệt thì không thể rửa được, các loại độc khác đều không có được tính chất này. Hạ độc thì dễ nhưng độc bay đi cũng nhanh, nếu không duy trì được lâu lắm thì đã mất hiệu lực rồi.
- Mặt khác, loại độc dược mà dính phải thì tử vong ngay cũng không phải không có. Lúc trước ta đã từng giúp Bạch tiên sinh hạ độc qua loại độc dược này, nhưng bỏ chúng lên trên vàng, cho dù là lúc độc tính vẫn còn, lúc gặp phải kẻ trộm, người đầu tiên chạm vào liền bị trúng độc mà chết, đồng bọn của hắn sao có thể tiếp tục hành động, hoặc là dùng thuốc độc có tính chậm, lúc đó không phát tác, đợi vài canh giờ sau mới phát tác… Thứ nhất, đừng nói là vài canh giờ, cho dù có tăng lên vài năm thì Yến Đỉnh cũng không thể bảo đảm, người trộm vàng sẽ đi tìm lại vàng; Thứ hai lúc này rất khó khống chế, vẫn dùng kế sách của Bạch phu nhân mà nói, cách vài giờ công phu, nói không chừng đã hơn mười khối lưới vàng lớn được thả vào dòng nước, mấy vạn lượng vàng không thấy, Yến Đỉnh cũng không phải nghĩ ra cách giết người trộm vàng, quan trọng hơn cả, lão muốn bảo vệ vàng của chính mình.
- Độc dược quá tam ba bận phát tác nhanh, lây lan cũng nhanh, quan trọng hơn cả chính là, ba loại thuốc bí mật không hợp cũng sẽ không bay ra, dược lực vĩnh viễn nằm trong người, đến lúc này ai có thể trộm được vàng của y? Lệch vị trí, nếu như người của ta đủ tay đủ chân, cũng sẽ ở trên đống vàng này mà nói độc, ổn thỏa không nói, còn có thể khiến kẻ trộm trơ mắt nhìn núi vàng, cứ mặc vậy sống chết trong đói khát.
- May mắn là tay sai Tạ Môn các người tìm được phương pháp vận chuyển vàng đơn giản, chỉ dẫn theo hơn trăm người vào núi, nếu thật sự đi tới mấy ngàn người, kết cục cũng không có gì khác nhau, tất cả đều phải ngã xuống hết rồi, như vậy sẽ có nhiều người hơn bị thương cần phải đưa ra, cũng thật không phải việc gì dễ dàng.
Giải thích một hồi, Tề Thượng cái hiểu cái không. Tuy nhiên gã cũng không có ý kiên trì theo đuổi tới cùng vấn đề này, lại hỏi tiếp:
- Khoản tiền này đều muốn chảy về phía Khuyển Nhung, Hầu gia có cảm thấy, quốc sư cấu kết với lang sói trên thảo nguyên, đây là đang tính toán làm gì?
Lần này Tống Dương lắc đầu, không nói thêm điều gì.
Quốc sư dùng một triệu lượng vàng làm gì tạm thời không ai nhìn ra, Tống Dương không phải thần tiên, hắn cũng đoán không ra, nhưng đoán không ra không có nghĩa hắn không có biện pháp. TUy nhiên khoản tiền này của người ta tay sai Tạ Môn rất coi trọng, Tống Dương cảm thấy chính mình nói nhiều có chút không thích hợp.
Đám người Tống Dương nhằm về hướng đông nam đi suốt ba ngày đường, cuối cùng dưới sự dẫn đường của tên thuộc hạ nhỏ, tiến vào một tòa thành trì ở phía bắc. Trong thành đoàn người phải đi thất điên bắt đảo, đi vào trước cửa của một cái sân nho nhỏ, tên thuộc hạ ra hiệu cho đồng bạn phía sau, tự mình tiến lên đập cửa. Không lâu sau. Một giọng say khướt, mang theo vài phần nóng nảy ở phía sau cửa truyền đến:
- Mẹ ngươi rác rưởi. Cút!
Tên thuộc hạ sắc mặt không đổi, đáp:
- Cha, con không đi!
Một tiếng “cạch”, cánh cửa mở ra, tên thuộc hạ đưa mọi người vào trong sân… Trong đám người ngoại trừ tên tay sai Tạ Môn, tất cả mọi người sắc mặt kinh ngạc, nhìn nhau, không biết nên cười hay nên lắc đầu. A Y Quả nhanh mồm nhanh miệng, hỏi tên thuộc hạ:
- Hai câu này, là mật khẩu sao?
Sau khi tên thuộc hạ gật đầu, A Y Quả cười đến toàn thân run rẩy:
- Mật khẩu như vậy, đứa nhỏ ngươi thật sự chịu thiệt thòi lớn, không tức giận sao?
Tên thuộc hạ lắc đầu, giơ tay chỉ người đàn ông trung niên vừa mở cửa:
- Ông ấy vốn chính là cha của ta.
Tống Dương cũng không kìm được nở nụ cười, trong lòng thầm nói khẩu lệnh này xem như do tình thân của bọn họ tạo nên, còn tính biến hóa gì.
Sân chỉ là một nơi trung chuyển, dọc theo đường đi tiến vào mật đạo. Đi theo con đường rối rắm phức tạp một hồi, khi bước trên mặt đất, mọi người đặt mình trong một đại viện mới bẩn thỉu, khắp nơi đầy dầu mỡ. Những vò rượu không tem mã vứt lăn lóc nơi góc tường, phía đông một đám vịt nháo nhác, trong chuồng còn mấy con gia súc đang đợi làm thịt. Cách đó không xa từng đợt âm thanh cười đùa ồn áo truyền tới, còn có mùi thức ăn và rượu phiêu lãng nhẹ nhàng, đương nhiên sẽ có tiểu nhị trẻ tuổi chạy vào trong viện. Hoặc dừng lại trong mớ hỗn loạn này hoặc tiếp tục lên đường, nhưng đám người Tống Dương hoàn toàn làm như không nhìn thấy gì… Sào huyeent của tay sai Tạ Môn, là hậu viện của một tòa tửu lâu.
Tất cả những người trúng độc trong thâm sơn đều đã được đưa về đây, Đàm Quy Đức cũng không ngoại lệ, ông ta là chủ soái một quân, đến hiện tại việc bị trúng độc vẫn dấu thuộc hạ, để tránh quân tâm rối loạn, Tuy nhiên lần này thời gian ra đi trì hoãn càng lâu, đã có chút gánh không nổi nữa.
Đối với việc giải độc, Tống Dương cũng không có nhiều phần nắm chắc… Hắn từ nhỏ đi theo Vưu Thái Y học tập quả không sai, nhưng sư môn của cậu để lại muôn ngàn vạn cách hạ độc, như thế nào có thể loại nào cùng học được, huống chi Tống Dương trong lúc học tập, hắn chỉ tập trung học hạ độc coi nhẹ việc giải độc, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ một ngày kia sẽ chống lại đồng môn, mà cậu khi rời khỏi trận đại hỏa ấy, hết thảy đều đã bị thiêu rụi cả rồi, ngoại trừ một hòm gia tài khổng lồ, một chiếc xe ngựa và một thanh long tước, không lưu lại chút đồ vật gì nữa.
Tống Dương không nhớ được nhiều về phương pháp giải độc “quá tam ba bận”, cũng không có sách dạy về giải độc hay dùng để tham khảo cũng vậy. Hắn chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm dùng độc, bản lĩnh và tấm lòng của mình, mày mò tìm hiểu một chút, may mà “quá tam ba bận” dược tính kỳ lạ nhưng độc tính không tính vào loại quá cổ quái. Dựa vào bản lĩnh của Tống Dương, sau bảy tám ngày tìm hiểu dần đã hé lộ ra một cánh cửa, liền thêm bốn ngày, cuối cùng đã tìm được biện pháp giải độc.
Tiếc nuối chính là trong nửa tháng dò dẫm, trước sau vài người thử đã không chịu được dược tính của thuốc, phải chết thảm tại chỗ, khiến Tống Dương không ngừng tự trách bản thân, nhưng đây là việc không có cách nào khác nữa, đám người dưới trướng hẳn không biết nên trách cứ lên người ai.
Thi châm, dùng thuốc, lại mười ngày liên tục ít ngủ, cuối cùng cũng đại cáo công thành, tất cả những người đi đào vàng đều có thể khôi phục lại như cũ, Tống Dương cực kỳ mệt mỏi, ngay cả đợi Đàm Quy Đức và Bạch phu nhân cảm ơn cũng không đợi nổi, liền ngả đầu lên tháp bên cạnh mà ngủ mất.
Nhẹ nhàng sảng khoái ngủ chừng hai ngày, khi tỉnh lại tinh thần tăng lên gấp trăm lần, còn cái bụng thì đói muốn chết… Khiến hắn vui vẻ không ngờ, khi mở mắt ra, Tề Thượng trên tay trái bưng một hộp cháo thơm nồng, tay phải bưng vào một đĩa thức ăn cười nói với hắn:
- Mau tới ăn, tiểu thư nhà ta tự tay nấu cháo cho ngài đó.
Cháo hoa quế, ngọt mà không ngấy, còn lộ ra một mùi hương thơm ngát, hương vị thực không tồi, Tống Dương kinh ngạc:
- Tạ Tư Trạc còn biết nấu cháo sao?
- Đây là nơi nào? Cái đầu tiên không thiếu chính là sư phụ, tiểu thư nhìn ngài ngủ một ngày không tỉnh lại, cho rằng khi tỉnh lại nhất định ngài sẽ đói bụng, bởi vậy mới tìm thầy học được cách nấu món cháo này.
Tống Dương ăn cảm nhận được hương vị ngọt nào, vốn muốn tự mình nói lời cảm ơn với Tạ Tư Trạc, hỏi qua mới biết, Tạ Tư Trạc cơ thể mệt mỏi, sau khi nấu cháo được không lâu liền đem một lò lửa nhỏ để giữ ấm, vô tình ngủ quên mất, hiện tại đã được Bạch phu nhân bế vào trong phòng nghỉ ngơi.
Cũng vừa mới xong, Đàm Quy Đức vội vã trấn an lòng quân, không có cách gì chờ đợi, vội vàng rới đi, Bạch phu nhân tiễn thêm một đoạn đường, tính thời gian hẳn sẽ nhanh chóng trở lại. Vừa ăn cháo, vừa cùng Tề Thượng thuận miệng tán gẫu, lúc này tấm màn được vén lên, vốn Tạ Tư Trạc đang ngủ lại đi tới.
Người sáng suốt vừa nhìn thấy, hiểu được Tạ Tư Trạc là mộng du mà đi, tóc xõa ra, quần áo có chút nhàu nhĩ, trong ánh mắt tơ máu cũng không ít, khiến mắt có chút đỏ lên… Nhìn thấy Tống Dương đã tỉnh, lại thấy hắn đang ngồi ăn cháo, nàng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, liền quay trở lại phòng mình, lần này có thể an tâm mà ngủ một giấc thật say.
Đem gối đầu ôm vào ngực, Tạ Tư Trạc nhắm mắt lại, cười thật xinh.
Khi Bạch phu nhân trở về, Tống Dương đã ăn xong cháo, rửa mặt thay đồ.
Đám bạn từ trong sứ đoàn chạy tới đây cùng hắn, ngoại trừ Tạ Tư Trạc ngủ say, tất cả đều tập trung ở trong phòng, reo hò cười nói. Trong đó đề tài của mọi người cũng không ngoài Đường địch Lăng vận trong phong ấp, trước trận bọn họ đã nhận được thư của đám tay sai Tạ Môn Môn, biết được Lăng Noãn đại danh đỉnh đỉnh đã giá lâm Yến Tử Bình, đây là một điều gì đó rất cao xa, A Y Quả đã vụng trộm bàn bạc với Nam Vinh vài lần: hay chúng ta không tới Hồi Hột nữa, về nhà xem mặt mỹ nhân đi thôi?
Nam Vinh tò mò tới ngứa cả con mắt, tuy nhiên, cũng may, nàng không bừa bãi như Hắc Khẩu Dao, biết được nặng nhẹ, lắc đầu cự tuyệt… Cố Chiêu Quân dặn dòphải tới Hồi Hột cùng Tống Dương, chuyện này không có đường thương lượng.
Tống Dương vừa mới cứu người, tâm tình rất tốt. Một đời này hắn ngộ danh sư, bái cậu làm thầy, trở thành độc – y song tuyệt, hai bản lĩnh này mặc dù hội tụ trên mình hắn, nhưng nếu tách ra từng thứ một thì Tống Dương vẫn được coi như đứng đầu Trung thổ, mạnh hơn hắn cũng chỉ có mấy người Quốc sư, Hổ Phách, Hoa Tiểu Phi mà thôi.
Là ấn tượng đầu tiên quá mạnh, hay kiếp trước có xảy ra chuyện gì đó khắc cốt ghi tâm mà khiến cho Tô Hàng kia vĩnh viễn không chịu chấp nhận thế giới này. Có lẽ Tống Dương không tuyệt tình như nàng, nhưng đối với hắn mà nói, khắp thiên hạ này, cũng chỉ có vài cái tên Vưu Ly, Tiểu Phất, Thừa Hợp, Lưu Nhị… Hắn chạy đôn chạy đáo khắp Trung thổ, kiếm tiền, không phải là hắn đã thừa nhận cả thế giới này, hắn chỉ thừa nhận những người đó mà thôi.
Ngoại trừ những người hắn yêu quý, những sinh mệnh khác Tống Dương không đặt vào trong mắt, mặc dù vậy, mặc dù lão Tứ Phó gia sát phạt vô tình, cũng không sợ hại phải người vô tội, mặc dù yêu tinh đến từ Trái đất này đang vắt kiệt óc suy nghĩ cách phá tan Trung thổ, nhưng hắn vẫn phải thừa nhận, cảm giác dụng y cứu người tốt hơn dùng hạ độc hại người nhiều lắm.
Cho nên hiện giờ hắn rất vui vẻ. Tuy nhiên, cao hứng đến thế nào cũng sẽ không rảnh tới mức vào trong phòng cùng mấy người kia bàn luận về nữ nhân. Tống Dương ngồi ngoài lầu, tán gẫu câu được câu mất với La Quan. Đại Tông sư hôm nay dường như có chút cổ quái, không thể nào nói chuyện được, luôn đánh giá Tống Dương, vừa mới rồi còn nhắc nhở hắn phải chú ý thân thể.
Tống Dương cũng đâm ra buồn bực, hắn vốn tự hào là thánh thủ thần y đệ nhất thiên hạ này, lại có tập luyện thêm võ công, hiểu rất rõ thân thể của chính mình, quả nhiên là còn khỏe hơn cả trâu, Đại Tông sư dặn dò như thế thật là vô lý. La Quan nhìn hắn nghi ngờ, cười cười:
- Ta xem sắc mặt ngươi không tốt lắm, nên nhắc một chút, nếu ngươi cảm thấy không sao thì là không sao.
Vừa lúc này Bạch phu nhân đã trở lại, đoàn người biết điều đều tìm lý do lảng đi, ngoài trừ Tề Thượng Ba Hạ ra thì tất cả đều đứng dậy cáo lui. Vừa mới rồi cả nhà còn ồn ào náo nhiệt đảo mắt đã an tĩnh.
Bạch Phu nhân có thể không giảo hoạt như phu quân của bà, so ra cũng không lão luyện bằng Cố Chiêu Quân, nhưng không thể nghi ngờ bà ta cũng là một tay lợi hại, tuy nhiên lần này đối mặt với Tống Dương chân tay cũng có chút luống cuống.
Khi vừa mới trúng độc rút khỏi núi, bọn họ có gửi thư cầu cứu tới Bạch tiên sinh, sau đó Bạch tiên sinh truyền thư trở lại, đám thuộc hạ cũng có nói lại với Bạch phu nhân… Một phong tước thư chia làm ba phần, phần đầu tiên là biện pháp giải quyết, tìm Tống Dương ra tay giúp đỡ, đoạn thứ hai là dòng an ủi của phu quân dặn phu nhân không cần lo lắng, vợ chồng đồng tâm không gì khó vượt qua vân vân, đoạn cuối cùng là Bạch Bàn Tử cảm thán: Lần này thực sự là tay sai nhà họ Tạ phải da mặt dày ném đi thể diện rồi.
Một tai nạn như thế sao có thể ghi lại như một chuyện đơn giản như vậy, thật không nghĩ có thể nhìn được tình lý bên trong, tuy nhiên cuối cùng còn phải cầu Tống Dương tới giúp, thực sự là mất mặt… Vẫn là đạo lý đó, trước kia Tống Dương phát tài không keo kiệt chút nào, gặp người đều giúp; hiện giờ đám tay sai Tạ Môn Môn không mang theo Tống Dương đi cùng cũng không sao cả, nhưng từ đầu tới cuối ngay cả một thông báo cũng không có, không khỏi có chút không thể nói nổi.
Tống Dương mỉm cười, không di chuyển, chỉ cảm thấy Bạch phu nhân luôn giỏi giang thông minh khi quẫn bách nhìn bộ dạng rất cổ quái.
Hắn cười Bạch phu nhân cũng cười, ngồi xuống đối diện Tống Dương, ho khan một tiếng:
- Những từ cảm tạ ta không nói nhiều, mặc kệ đám tay sai Tạ MônTạ Môn , từ nay về sau Tạ Tam nương thực sự chỉ biết một người huynh đệ là ngươi thôi.
Bà ta cũng họ Tạ, tuy nhiên không có chút quan hệ với Tạ đại nhân, cái họ giống nhau chỉ là trùng hợp mà thôi.
Tống Dương cười ha ha:
- Cái này cầu còn không được, tuy nhiên, về chuyện giải độc, bà không cần để trong lòng. Nếu đổi lại, Bạch tiên sinh và bà cũng sẽ tới cứu ta.
Bạch phu nhân lắc lắc đầu, tuy nhiên không nói gì nữa, chuyện này càng nói càng dở, thật sự là không nên dài dòng, bèn đổi đề tài:
- Độc trên vàng, hẳn là ngươi có thể phá giải?
Nói xong, không đợi Tống Dương trả lời, Bạch phu nhân tiếp tục nói:
- Xin ngươi hãy tìm cách phá giải độc trên vàng, ta sẽ tiếp tục đi tìm Đàm Quy Đức đem khoản tiền này về. Dựa theo bàn luận ban đầu, đám tay sai Tạ Môn và Đàm lão soái sẽ chia đều số tiền này, nhà ta có thể được chia ba mươi lăm vạn lượng… Ta đã thương lượng với lão gia, chúng ta sẽ không lấy một xu, sau khi đắc thủ sẽ thẳng tới Yến Tử Bình. Nếu ngươi từ chối, khoản tiền này bất kể thế nào chúng ta cũng không có mặt mũi nhận lấy, lại không định sẽ trơ mắt nhìn nó được chuyển tới thảo nguyên, làm như vậy, trong lòng vẫn có chút thoải mái.
Ý tứ của Bạch phu nhân rất rõ ràng, chỉ cần Tống Dương tìm cách phá giải cái đó, chuyện còn lại hắn không cần phải quan tâm, cứ thế ngồi chờ ba mươi vạn lượng hoàng kim đi.