Đến lúc này mặc tất cả mọi người đều hiểu được, sự việc không đơn giản như vậy. Khâu đại nhân tiến thoái lưỡng nan, đi không không được, nói ở lại lại sợ có người vứt bỏ những việc trước mắt, một là trói buộc thuộc hạ tất cả đều nghỉ chân lại, quyết không để lọt ra ngoài, đội cấm vệ quân canh phòng nghiêm ngặt. Lại lộ ra tính tình chủ quan sứ đoàn Nam Lý,cùng sự can thiệp của sử giả Yến. Mặc kệ tình hình cụ thể như thế nào, trước tiên chắc chắn rằng trong thành Cẩm Thục có địch thường lui tới, âm thầm bắt cóc người của sứ đoàn Nam Lý. Sứ đoàn sẽ như thế vô hình biến thành lính tốt vô năng của Yến quốc.
Sứ giả Yến đương nhiên không gánh lấy tiếng xấu này, vẫn lấy lý do ban đầu thoái thác, bọn họ chỉ chịu trách nhiệm tiếp dãi, không chịu trách nhiệm bảo vệ sứ đoàn, người Nam Lý tự mình bỏ trốn khỏi đoàn, không liên quan tới Đại Yến…, dựa vào tình hình này đánh không ra được kết quả gì, tuy nhiên theo thái độ cứng rắn, mạnh mẽ của Khâu đại nhân, áp lực của sứ đoàn Yến vẫn lớn hơn rất nhiều, bọn họ cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra việc gì. Dù sao chăm sóc sứ đoàn Nam Lý là trách nhiệm của bọn họ, khiến sứ đoàn trước sau mất đi mấy chục con người, quan trên nếu muốn truy cứu, bọn họ trốn không được sai lầm này.
Cho nên quan phủ trong thành, dần cũng phát động canh phòng cẩn mật hơn, trợ giúp sứ đoàn tìm người. Nhưng ba ngày sau, vẫn không có chút manh mối gì, người Nam Lý dường như dừng ở bờ tuyết trên lò lửa, ngay cả một tiếng động hay một dấu vết lưu lại cũng chưa hề thấy, cứ biến mất như chưa từng tồn tại vậy.
Sứ đoàn vẫn không ngừng tìm kiếm, quan phủ hai bên đều bận rộn, Nam Vinh A Y Quả cả đám người đều liên hệ với bản môn, chỉ có điều thế lực hai nhà Phó, Cố ở cách xa nơi đây, cơ bản không giúp được gì, chủ lực vẫn là hai người Tề Thượng, Ba Hạ.
Từ khi bắt đầu đến thành Cẩm Thục, thoáng cái đã mười ngày trôi qua.
Nửa đêm, Tề Thượng từ bên ngoài trở về, vẻ mặt hơi mệt mỏi, nhìn thấy đám người Tống Dương, Tạ Tư Trạc, gã lắc lắc đầu. Không cần hỏi, vẫn là không có tin tức gì, làm khó cho gã phải chạy đôn đáo nửa đêm.
Tề Thượng uống nước, hỏi Tống Dương:
- Hầu gia, những người mất tích đó không tìm ra thì phải làm sao?
Người cùng một nhà, quan viên quan trọng trong sứ đoàn cũng không tổn thất nên Tống Dương hiểu được ý tứ của gã bèn đáp:
- Ta nghĩ như vậy, mọi người cùng nhau đi từ Nam Lý, trên đường đi cũng hòa hợp, chung quy cũng không thể bỏ lại. Lại nói về chuyện này vốn có những chi tiết kỳ lạ, một người không thể tự mình biến mất, nói đi nói lại, hoặc bị giết, hoặc bị bắt.
La Quan nói tiếp:
- Nói là bị giết, không ngoài hai việc, một là người của chúng ta nảy sinh xung đột với người địa phuonwg, lại chính là những người Yến có suy nghĩ cực đoan, vốn hận người Nam Lý không đội trời chung, cho nên mới ra tay hại chết mấy chục mạng người. Mặc kệ là chuyện gì, đều giấu diếm sự truy hỏi của chúng ta.
Tề Thượng gật đầu, gã và Ba Hạ là người xuất thân giang hồ, vốn xông pha trận mạc thì không tồi, sau đó đi theo bên cạnh Bạch phu nhân, trong giới hắc đạo Yến quốc đưa tên tuổi của hai người bọn họ lên, coi như danh tiếng cũng không phải nhỏ, lần này khi bọn họ tìm người, tạm thời không kinh động tới tay sai Tạ Môn, mà liên tiếp tới hỏi thăm tin tức từ mấy bang phái địa phương, hai huynh đệ việt lại mấy chữ cũng đồng ý xuất tiền, mấy vị thủ lĩnh đều nguyện ý hỗ trợ.
Địa đầu xà đã tham gia vào, quả thực giống như La Quan đã nói “bị bắt hay bị giết” đều giấu không được bọn họ.
- Không phải giết người, đó là bắt người.
La Quan tiếp tục nói:
- Bắt người cũng chia làm hai loại, một là giống như Phó Trình vậy, dọa nạt vơ vét tài sản.
Không đợi đại tông sư nói xong, Tề Thượng không kìm nổi liền chen vào :
- Cũng không giống, hiện tại không thấy ai đòi tiền mới thả người.
- Nói về chuyện thứ hai, cũng rất phiền phức.
La Quan vừa mới nói tới đây, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân, Ba Hạ cũng đã trở lại, sắc mặt của gã tối sầm, sau khi vào cửa cũng khong khách sao, nói thẳng vào vấn đề:
- Một trong số những nhà giúp đỡ ta đã xảy ra chuyện.
Ba Hạ và Tề Thượng làm việc giống nhau, nhưng thế lực hắc ám địa phương vốn có nhiều nhóm, hai huynh đệ chia nhau tìm người hỗ trợ. Giống như mấy đêm trước, tối hôm qua hai người rời khỏi dịch quán, đều tự tìm đến bang phái của mình tìm hiểu một vòng, Tề Thượng một đường bình an vô sự, nhưng khi Ba Hạ đi đến nhà cuối cùng, bước qua cửa đã thấy vô số xác người bị người ta giết, tất cả tổng cộng có mười mấy người.
Sở sĩ đến nhà này cuối cùng, bởi vì bọn họ làm việc giỏi nhất, hiểu biết nhất, là nguồn hy vọng tìm thấy những người mất tích cao nhất.
Nhìn thấy thi thể liền trở về, Ba Hạ lúc đó không để ý, trận đánh giết này tránh không được, người chết không thể nói là quá quen thuộc, nhưng cũng không có cảm giác ngạc nhiên. Tuy nhiên Đà gia họ Vương của nhà đó dạo một vòng quanh nội đường, khi trở lại tay nắm ngân phiếu đưa trước mặt Ba Hạ:
- Việc của các hạ chúng ta không thể làm được, xin được hoàn trả lại số tiền đã nhận.
Ba Hạ chau mày hỏi:
- Đà Gia nói thế có ý gì?
Người đàn ông trung niên cười khổ, giơ tay chỉ hơn mười thi thể đang nằm trong sân:
- Bọn họ đều là những người phụng lệnh ta hành sự, đi tìm các huynh đệ đã mất tích của ngươi.
Vậy Ba Hạ mới biết những người có liên quan tới việc tìm người của mình đều mất mạng, người chết cũng không ngoại lệ, trên miệng đều để lại một ấn chưởng màu đỏ, là bị người dùng một chưởng đánh vỡ lục phủ ngũ tạng mà chết, mấy người trong số đó bản lĩnh không tồi, vậy mà cơ hội chạy trốn cũng không có.
Cẩn thận quan sát ấn thủ trên thi thể người chết, không khó phát hiện được, những dấu tay để lại lớn nhỏ khác nhau, hiển nhiên hung thủ không phải một người, mà do rất nhiều cùng hợp sức.
Tất cả những người được phái đi đều bị giết một cách thảm thương, Vương Đà Gia sống trong giang hồ mấy chục năm, nhìn thế làm sao không hiểu, đây chỉ là hành động cảnh cáo của đối phương, không được tiếp tục giúp bọn họ tìm người.
Chỉ với chưởng lực của người ta, một người đến nhà cũng khó đối phó, huống chi hung thủ lại đông như vậy. Bởi thế Đà Gia cũng hiểu được, môn sinh đã chết, đối thủ mình cũng không thể đối phó được, về phần Ba Hạ, đương nhiên ông ta cũng phải khước từ.
Ba Hạ thu hồi lại bạc, chỉ nói an bài cho các huynh đệ đã chết, rồi trở về dịch quán. Nói dăm ba câu mọi việc liền rõ ràng, Ba Hạ lại bổ sung thêm:
- Hiện tại môn sinh trong nhà ông ta chết thảm, tin tức hản đã lan truyền ra ngoài. Ở đây sẽ không có ai giúp chúng ta nữa.
Tống Dương thở dài:
- Không giúp cũng không chùn bước. Chuyện này vốn cũng không phải việc bọn họ có thể quản…
Nói xong, quay sang phía La Quan:
- Mời ngài nói tiếp.
- Sứ đoàn Nam Lý bị bắt, không phải nói về vơ vét tài sản. Còn có thể vì cái gì? Trước kia ta thay Cảnh Thái làm việc cũng không khác lắm, nay hoài nghi một đám người. Lại không thể trực tiếp động thủ, liền tìm cơ hội bắt người của bọn họ về thẩm vấn trước.
Suy nghĩ của La Quan và Tống Dương gần như giống nhau, hơn nữa tin tức Ba Hạ mang về, càng thêm phần khẳng định cho suy đoán của bọn họ, có người hoài nghi sứ đoàn Nam Lý, nhưng không thể nào trực tiếp đem đao tới chém giết, bởi vậy trước tiên bắt người về thẩm vấn. Bước tiếp theo sau đó không khó đoán, thẩm vấn cái gì? Hỏi trong sứ đoàn có nhân vật nào quan trọng nhất, hỏi sứ đoàn và phản quân thành Hồng Dao có quan hệ như thế nào?
Sứ đoàn quá cảnh vốn không có gì đáng chú ý, nhưng trải qua binh biến tại thành Hồng Dao, quả thật không tránh khỏi sự nghi ngờ.
Ngoài việc khiến cho bị nghi ngờ, liên quan tới việc mưu phản, nha môn phụ trách điều tra loại sự tình này, thì chỉ có một…
- Võ Di Vệ? Đó ngược lại nói không thông, khó trách quan phủ bản địa ngay cả rắm cũng không điều tra ra được, khó trách thực lực địa phương chống lại bọn họ sẽ dễ dàng bị sụp đổ. Võ Di Vệ bí mật điều tra, tuy rằng so với Thường Đình Vệ chúng ta không bằng, nhưng cũng là một hệ thống hoàn thiện, làm việc không cần thông qua quan lại địa phương, chỉ cần xong việc là được.
Nói xong, Tề Thượng lại nheo mắt, quay lại câu chuyện cũ:
- Chuyện này quả là bị oan uổng, việc này đã không thể kết thúc rồi.
Đám người Tống Dương tiến vào sứ đoàn, vỗ cũng cải trang thay đổi thân phận, ngoại trừ Khâu đại nhân, chủ tướng cấm vệ và vài vị thủ lĩnh của sứ đoàn, không một ai khác biết được thân phận của bọn họ. Nhìn qua cũng chỉ là binh sĩ thông thường đi cùng sứ đoàn thôi.
Những người Nam Lý bị bắt đi thân phận bình thường không cao, mặc dù đối phương là Võ Di Vệ, có người giỏi tra tấn ép cung, cũng hỏi không ra được việc mà bọn họ không biết. Thân phận của đám người Tống Dương tạm thời sẽ không bị bại lộ. Nếu không hiện tại sứ đoàn Nam Lý sớm đã bị Cảnh Thái phái người tiêu diệt. Lại nói nếu Cảnh Thái biết nhất phẩm lôi năm đó thủ phạm là La Quan, Tống Dương cộng thêm hai nhà Phó – Tạ, nay dư nghiệt Tạ Tư Trạc lại đang ở trong phái đoàn, lại cũng chẳng e dè gì phong độ Đại Yến.
Tuy nhiên, biết đối phương tạm thời không tra ra điều gì, có thể mọi người cũng hiểu được, dọc đường đi có phiền toái, Võ Di Vệ kế thừa từ Thường ĐÌnh Vệ, hiện tại sở trường của bọn họ cũng là “giết oan hơn bỏ sót”. Chỉ cần sứ đoàn còn trong cảnh nội Đại Yến, bọn họ sẽ còn không ngừng giằng co tiếp, tìm được cơ hội sẽ bắt vài người trở về tiếp tục điều tra nghi vấn.
Ba Hạ lời lẽ ngắn gọn:
- Liên lạc với lão gia.
Tề Thượng và Ba Hạ là người được Bạch phu nhân phái tới, biết hai vị đương gia gần đây bận việc tìm vàng, mà đặc phái viên sứ đoàn Nam Lý mất tích, thoáng nhìn qua không có liên quan tới phản tặc nhiều lắm, cho nên hai anh em bọn họ chỉ ở địa phương tìm người, không kinh động tới đương gia.
Tống Dương nhíu mày:
- Không cần.
Hắn không biết Bạch tiên sinh gấp gáp chuyện gì, nhưng hiểu được ông ta hẳn không ở gần đây, tước thư đi lại cũng mất vài ngày, chờ tiếp viện lâu như vậy, mấu chốt ở chỗ, mặc dù tay sai Tạ Môn rat ay thì phải làm thế nào? Trừ phi lật đổ vương triều Đại Yến, trừ tận gốc Võ Di Vệ, nếu không đối phương sẽ không dừng lại việc điều tra sứ đoàn. Giờ đem Bạch tiên sinh cuốn vào việc này cũng không có tác dụng gì, ngược lại càng khiến cho Võ Di Vệ thêm phần nghi ngờ mà thôi.