Chương 241: Đấu một trận

Tiểu Trùng Tử đuôi mày nhăn tít hoan hỉ, dường như cao hứng lắm, ngoại trừ Quốc sư, hắn chính là người thân cận nhất của Hoàng đế. Cảnh Thái và hắn khi ở cùng một chỗ sớm đã không dùng cách xưng “trẫm”, đủ thấy quan hệ của hai người. Giờ phút này trong phòng không có người ngoài, Tiểu Trùng Tử nói chuyện cũng không cần chú ý, lại tiếp tục nói:

- Sư phụ quả nhiên không nhìn lầm ngài, lão nhân gia hắn đã sớm nói qua, Vạn Tuế gia tài trí tuyệt đối xuất chúng, chỉ có điều tính tình không tốt, đôi khi vì nóng giận mà che mất tâm tính, nếu có thể bình tĩnh làm việc, sẽ trở thành bậc minh quân lưu danh thiên cổ.

Cảnh Thái sắc hỉ càng đậm, nhưng vẫn lắc đầu cười nói:

- “Minh quân thiên cổ” bốn chữ đó ta đảm đương không nổi, ta chỉ nhớ rõ hai việc. Lần trước lão rời nhà đi xa, loạn ra một trận đại họa, rút kinh nghiệm xương máu, khi lão không ở nhà, ta cũng có vài việc để làm, nhưng không dám tự mình dính vào; Một việc khác thì, mặc kệ lão có nhà hay không, ta đều tận lực không giận dữ, khí lực một đời tổn tương đến thân thể, lại liên lụy tới lão, còn phải khiến lão dốc sức lo lắng chăm sóc. Tuy rằng lão nói đúng, nhưng khi trong lòng giận ngút trời, quả thức trong lòng lay động không ít.

Nói xong, Cảnh Thái lại khôi phục giọng điệu cũ:

- Chỉ có điều ngươi nói có chút không đúng, bất luận thế nào, trấn Khánh làm phản là một việc xấu, truyện xấu động trời, sao có thể nói “bọn họ phản tốt” được.

Tiểu Trùng Tử ra sức gật đầu, khom người nói:

- Ta sớm đã chuẩn bị hành trang, càng sớm càng tốt chuẩn bị khởi hành đi tây nam, mời sư huynh địa phương rat ay, giết thủ lĩnh nghịch tắc.

Cảnh Thái lại dặn dò vài câu mới để tiểu thái giám rời đi, một mình y ngồi lại, đem câu chuyển sắp xếp suy nghĩ một hồi, xác định không còn chút sơ hở y liền tính toán trở về tẩm cung.

Có trà thuốc giữ gìn sức khỏe, một tháng y có thể gần gũi phụ nữ ba lần, đêm nay Cảnh Thái rất hài lòng, tính toán khao chính mình, không ngờ khi vừa đứng dậy mới phát hiện lúc này phía chân trời đã sáng, không lâu nữa đến lúc phải lâm triều rồi.

Hoàng đế hơi buồn bực, lắc đầu hít một hơi, rõ ràng không trở về cung, ngồi nguyên vị, liền ghé lên bàn nghỉ một lát…

Cảnh Thái vừa mới ngủ. Cùng lúc đó ở nơi khác, bà ngoại lại vừa tỉnh dậy, bà còn muốn ngủ tiếp, vừa vặn đứa nhóc con đáng ghét đạp vào người, miệng liến thoắng kêu không ngừng:

- Gãi, gãi.

Bà ngoại không phải không có vai vế, chỉ có điều là bà ngoại của nhóc con nên Tô Hàng gọi là Bà ngoại.

Nhóc con hô “gãi” chính là gọi người người chị em của Tô Hàng, tiếng bà ngoại này cũng thật bất đắc dĩ, nhưng nghe gọi nhiều, dần cũng thành quen. Đáng tiếc Tống Dương không ở đây, nếu không có thể cũng được nghe nhóc con gọi cha.

Kiếp trước tốt nghiệp chuyên ngành tiếng Anh, từ khi sinh con nàng cũng dạy cho nó… biết thêm được một loại ngôn ngữ cũng tốt, tuy rằng biết thêm ngoại ngữ lợi ở chỗ nào, Tô Hàng cũng không nghĩ tới.

Bà ngoại ngồi dậy đi tới, nở nụ cười với đứa trẻ, ngày thường trên mặt bà đều trắng toát, xấu xí và quái dị, giờ phút này vừa tỉnh dậy, trên nét mặt già nua sạch bóng, đây lại không hề kỳ lạ, nhưng vẻ xấu xí càng đậm, bộ dạng bà ngoại cũng không tốt để nhìn. Tuy nhiên khi bà cười cũng thật tâm:

- Tiểu thiếu gia, muốn làm gì?

- Đi bơi.

Đứa bé trả lời giọng đặc mùi sữa, phần lớn thời gian đứa trẻ đều nói tiếng Hán.

Tuy rằng chỉ mới là tiểu tử hai tuổi, nhưng sinh ra trên khoang thuyền, nó học bơi trước khi học chạy.

Đứa trẻ làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật nào cả, ban ngày ăn no ngủ kỹ, hiện giờ trời mới sáng, nó đã ngồi không yên, vừa ngáp, vừa ôm nó ra khỏi khoang thuyền, đứa nhỏ bơi lội không vấn đề gì, tuy nhiên có người lớn đi theo, muốn tìm người bơi cùng nó, không đợi bà ngoại đi lên boong tàu, đột ngột một tiếng chuông “ bong, bong” vang lên.

Bà ngoại lập tức đổi giọng kêu lên:

- Tô Hàng đang nghỉ, có việc gì lớn cũng không được gây ồn ào!

Tô Hàng mấy ngày nay bị cảm, tuy rằng không vấn đề gì, nhưng bọn họ đi đã lâu, lần trước dựa vào hàng đảo nhỏ tiếp tế đã hơn nửa năm rồi, trên thuyền thiếu ít thuốc, bệnh Tô Hàng chuyển biến chậm. Nếu không như vậy, cũng sẽ không tạm thời giao đứa bé cho bà ngoại chăm sóc.

Tuy nhiên, đợi sau khi bà ngoại bước lên boong tàu miệng quát lớn đột nhiên dừng lại… Biển rộng yên tĩnh, gió thổi vừa đủ, tầm nhìn thoáng đạt, cuối tầm mắt khu bờ song phảng phất như có giao lòng nằm sấp rời bến.

Rất nhanh Tô Hàng bị tiếng chuông đánh thức cũng bước lên boong tàu.

Mấy năm phiêu bạt, một lần sinh nở, Tô Hàng vóc dáng cũng không thay đổi nhiều, chỉ có điều làn da đen hơn vì gió biển, so với khi Tống Dương mới gặp, thiếu đi chút thanh tú nhưng nét thành thục lại nhiều hơn một chút.

Vừa nhìn thấy chủ nhân đi lên, bà ngoại thất sắc kinh ãi, bất chấp sự ngạc nhiên phát hiện ra đất liền, cả kinh đẩy nàng xuống nói:

- Còn bệnh, phải tránh gió, mau xuống mau xuống, có chuyện gì ta đều có thể báo lại.

Tô Hàng lắc đầu:

- Không việc gì…

Nõi xong nhìn về phía đứa nhỏ:

- Nên nói thế nào?

Nhóc con hai hàng lông mi nhíu chặt, suy nghĩ cặn kẽ một phen, cuối cùng dè dặt thăm dò mẫu thân:

- Thử coi… có thể…kẻ trộm chăng?

Tô Hàng cười khúc khích bộ dạng vui vẻ, quay đầu bảo chủ quản trên thuyền:

- Quy củ cũ.

Nếu là quy củ cũ liền không cần mỗi lần phải dặn dò, kỳ thật không đợi Tô Hàng truyền lệnh, tài công cũng đã điều chỉnh hướng đi, thuyền lớn vẫn chưa trực tiếp tiến vào đất leienf, mà chỉ song song với bờ song. Mỗi lần phát hiện đảo nhỏ, thuyền đều lập tức vòng một vòng quanh đảo, theo đó sư đồ trên thuyền sẽ vẽ lại toàn bộ hình dáng của đảo làm mẫu.

Tô Hàng không để ý đến thế giới này, nhưng nếu có cơ hội hoàn thành một bức bản đồ thế giới… Việc long trời lở đất thế này nàng cực kỳ yêu thích, đặc biệt nguyện ý làm.

Tuy nhiên lúc này đây, thuyền vẫn đi dọc theo đường ven biển đã nửa tháng, không thấy đảo cuối cùng, hướng đi cũng không được điều chỉnh, bởi vậy mọi người mơ hồ hiểu được, lúc này phía trước mặt chưa chắc đã là một hòn đảo nhỏ…

Tô Hàng nhiễm cảm cũng đã được hơn một tháng, xa xa ngắm nhìn mảnh đất liền, cắn chặt răng đầy hung phấn, trong lòng thầm nghĩ, nơi này có thể là châu mỹ không?

Tuy rằng cách xa ngàn dặm, nhưng Bạch phu nhân và Tô Hàng tâm tình tương đối giống nhau, khác biệt chỉ là Tô Hàng là vì giấc mộng châu mỹ, Bạch phu nhân thì vì vàng, vàng thực sự.

Hồi trước Bạch phu nhân đi thâm sơn tìm nàng, tay sai Tạ Môn chỉ điều tra được mười ba châu Đại Yến đang âm thầm điều chuyển một lượng vàng lớn, nhưng sau khi rời núi hợp sức điều tra, dần dần điều tra rõ chân tướng, không chỉ mười ba châu, mà khắp cả Đại Yến, hai mươi mốt châu dốc sức điều động, một lượng cực lớn, hơn một triệu lượng vàng, đang ở trên đường tới Đan Sa Hãn, vận chuyển nhằm về hướng bắc.

Một triệu lượng vàng, chính là ngàn vạn lần bạc trắng, số lượng này rốt cuộc lớn thế nào? Nam Lý khắp cả nước, một năm nhập vào quốc khố được hơn ba triệu lượng bạc, đây vẫn là con số của mấy năm gần đây trấn an được man di, kết quả sau khi khôi phục được nguyên khí.

Cho tới hiện tại, khoản tiền này tột cùng nguồn gốc từ nhà ai còn còn chưa thể tra ra, tuy nhiên không liên quan, từ nhà nào cũng đều được cả, nếu khoản tiền này vận chuyển ngầm, liền không thể để lộ ra ngoài sáng, giờ phút này bị tay sai Tạ Môn theo dõi, khoản tiền này liền sớm sẽ đổi họ không xa rồi.

Để đồng tiền lớn Nam Lý được ba tuổi, Bạch phu nhân vừa nghĩ liền không kìm nổi muốn cười… Chính lúc vui vẻ, tiếng bước chân truyền đến, rèm cửa vén lên, Bạch tiên sinh bước vào.

Bạch phu nhân hơi sửng sốt hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

Việc lớn tra ra không mấy khác biệt, thuộc hạ bắt tay vào làm vạch ra kế hoạch cướp đoạt, Bạch tiên sinh hôm trước khởi hành, đi về hang ổ của Đàm Quy Đức, đi bàn với lão Soái về việc này, một chuyến đi tới đi lui nhanh nhất cũng phải mất nửa tháng, không ngờ mới hai ngày ông đã trở lại rồi.

Bạch tiên sinh vẻ mặt thoải mái:

- Hôm qua ở trên đường, có con chó nhỏ nhận được tin tức trấn Khánh xảy ra việc.

Mấy ngày trước hai vợ chồng mới nhận được thư của Tạ Tư Trạc, biết được thành Hồng Dao xảy ra binh biến, hiện tại phản quân vừa không cần chi viện về tiền bạc, cũng không cần lập tức đi cứu nghĩa phụ, chỉ có điều dựa theo hiệp nghị giữa Tạ tiểu thư và Phó Trình, tay sai Tạ Môn phái ra hai người có bản lĩnh cao đi cùng phản quân, chuyện này trong thư Tạ tiểu thư đã nói rõ ràng, Bạch tiên sinh liền sắp xếp thật gọn gàng.

- Trấn Khánh xảy ra chuyện gì?

Bạch phu nhân hỏi.

- Gia quyến. Chúng ta đi tìm vàng, đều quên mất một việc, theo tính khí của Cảnh Thái, sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho gia quyến của phản quân trấn Khánh.

Bạch tiên sinh đã đi về phương bác, chính là ở trên đường bất ngờ nghe được tin tức gia quyến phản quân trấn Khánh gặp họa, nên vội vàng trở về, cùng phu nhân thương lượng việc này.

Bạch phu nhân chau mày:

- Việc này chúng ta quản được sao ?

- Cảnh Thái hành động chính là “thi hình” mấy nhà gặp chuyện không may đó nhìn bên ngoài, đều là thiên tai tà họa, không có chút liên quan tới quan phủ… Nhưng đã điều tra được, làm việc thay cho hôn quân chính là Võ Di Vệ.

Nói xong, Bạch tiên sinh lãnh đạm nói:

- Đều là trò chơi của Thường Đình Vệ chúng ta để lại, họ Gia Cát chơi không ra bộ dạng gì mới… Chuyện này chúng ta phải quản.

Bạch phu nhân ngẫm nghĩ một chút, lập tức mỉm cười. Phu nhân trên đường đi vòng vèo chính là tính toàn che chở cho gia quyến của trấn Khahs. Mà nếu quả thật hành động thay cho hôn quân chính là các giám, ti, vệ khác, ông ấy muốn quản thật sao?

Thường Đình Vệ bị Hoàng đế phá hủy, từ trên nền tảng kế thừa Võ Di Vệ cũng không có chút quan hệ, nhưng bởi vì trước sau chức trách của hai bên giống nhau nên quan hệ giữa tay sai Tạ Môn sớm trở thành nghịch tặc trong mắt Võ Di Vệ. Từ sâu trong lòng đều thấy không vừa mắt. HƠn nữa Võ Di Vệ đối với tàn dư của Thường Đình Vệ lại dốc toàn lực truy nã, đôi bên thù hận càng sâu. Bạch tiên sinh muốn nắm lấy việc này, cũng nói là bảo vệ cho gia quyến phản quân trấn Khánh, tiếp tục lôi kéo phản quân, nhưng cũng là muốn đấu với Võ Di Vệ một trận.

Ông già này dỗi sao? Nếu không có việc gì làm thì kiếm việc để làm sao… Bạch phu nhân cười cười, cũng không có ý phản đối… Phu quân là người thế nào bà là người hiểu rõ nhất, nếu nói về sự cứng đầu chưa từng không phục, không tiếp thu, ông ta cũng sẽ không tự xưng là thuộc hạ của Tạ đại nhân, sau khi lão Tạ qua đời ông thà làm phản tặc cũng không muốn thay ông chủ lấy lại công đạo; Nhưng có phần cứng rắn này, mặc dù bận rộn thế nào chật vật thế nào, chiếm được một cơ hội so tài cùng Võ Di Vệ, ông ta cũng không kìm nổi. Đây là bản tính trời sinh ra, cùng tâm tư mưu tính, sách lược lâu dài cũng không có chút quan hệ.

Bà đồng ý gả … Đồng ý lấy Bạch tiên sinh diện mạo bình thường nói chuyện dài dòng, làm sao không biết bản tính của ông cho nên bà cũng không phản đối, ông nói thế nào bà liền sẽ làm theo như vậy.

Tuy nhiên Bạch tiên sinh muốn ra tay… Cũng không phải tất cả đều bởi vì ông “dỗi”. Ông còn một suy nghĩ quan trọng khác “Hiện tại mấy nhà đều gặp chuyện không may, đều là thân thích của quan quân, theo ta phỏng đoán, Cảnh Thái cố ý chỉ chích như vậy, chỉ đối với quan trên, còn tha cho đám sĩ tốt ở dưới”.

Bạch phu nhân thử thăm dò hỏi:

- Y muốn làm cho lòng quân sĩ dao động sao?

Bạch tiên sinh gật đầu:

- Thử nghĩ một chút, nếu tin tức này truyền tới phản quân, quan quân chiến tướng trong quân đội người người đều đỏ mắt, chỉ cần là người đàn ông còn mang trong mình máu nóng đều liều mạng hành đồng. Nhưng Phó Trình sẽ không “loạn”… Nhất là trước khi khởi binh chắc chắn ông ta đã dàn xếp sớm cho thân quyến, ông ta còn muốn kiên trì một năm nữa để cứu nghĩa phụ. Lại nói binh sĩ, cũng không biết có gia đình mình có gặp phải xui xẻo hay không, chẳng còn lòng dạ nào mà chiến đấu… Kẻ trên cao ý tưởng gặp nhau, kẻ dưới thấp ý tưởng kỳ dị, mà cao thấp tâm tư cũng không khác, trong một đội quan, từ chủ tướng đến quan quân rồi sĩ tốt… Tất cả đều lục ***c, có thể kiên trì được mấy tháng?

Nói tiêu diệt nơi đây, Bạch tiên sinh bỗng nhiên chuyển đề tài:

- Thảm họa chiến tranh trong thành Hồng Dao, nàng cảm thấy tiểu thư làm thế nào?

- Không tồi, rất giống phong cách của đại nhân.

Bạch phu nhân gật đầu khen ngợi.

Bạch phu nhân chung quy vẫn là hắc đạo, mặc dù không khôn khéo, nhưng nàng nhìn từ góc độ quan gia, binh gia khác nhau rất lớn, tin tức thu được từ thành Hồng Dao vốn dĩ cũng không biết là cái gì, mà sau đó lại thấy Bạch tiên sinh cươi toe toét, đem quân báo nhìn mấy lần, cuối cùng mới quay sang giải thích cho phu nhân, ở mỗi sự kiện, trong mỗi tấc lòng của Tạ Tư Trạc, Bạch tiên sinh đều có thể hiểu được rõ ràng.

Bạch tiên sinh tiếp tục nói:

- Khúc mắc của tiểu thư, ta và nàng đều thấy được, khó có được cơ hội cho tiểu thư biểu hiện thủ đoạn như lần này…

Tình cảm đối với Tạ Tư Trạc, Bạch phu nhân so với Bạch tiên sinh càng thêm phần sâu nặng, dù sau vài năm không rời xa, chăm sóc bên cạnh, nghe được vậy bà tự nhiên cười tươi:

- Không sai, nha đầu cuối cùng cũng làm được việc thứ nhất có liên quan tới báo thù, đáng tiếc lúc đó chúng ta không có bên cnahj, nếu không nói không chừng, còn có thể thực sự nhìn thấy tiểu thư cười vui vẻ.

- Nguyên nhân chính là như thế, ngươi cam lòng bỏ đi tâm tư của nàng sao? Nếu không tính tới liên lụy, hiện nay Cảnh Thái nếu làm khó dễ, ta sao có thể ngồi yên không để ý đến.

Bạch phu nhân đứng dậy, rót cho phu quân một chén trà thượng hạng, đồng thời cười nói:

- Quả thực là đạo lý này, tuy nhiên thiếp còn có một việc muốn hiểu rõ: phát động tay sai Tạ Môn đi cứu thân quyến của quân nhân trấn Khánh, truy tìm căn nguyên, trong lòng chàng rốt cuộc muốn giúp tiểu thư một chút, hay muốn cùng Võ Di Vệ đấu khí một phen. Làm vợ chồng đã nhiều năm cũng không chút ngại ngùng, Bạch tiên sinh khi đón chén trà, cũng không quên nắm lấy cổ tay nương tử một phen, cười nói;

- Nữ nhân mọi nhà, bất kể sự tình gì đều muốn rõ ràng cái chủ yếu và thứ yếu… Có thể thiên hạ này, có khả năng phân rõ mọi chuyện rõ ràng chăng! Vừa có thể khiến cho tiểu thư vui vẻ, vừa có thể khiến cho ta xả giận, hai nguyên nhân cùng tiến đến, làm là được rồi!

Hai vị thủ lĩnh không hề nói lời vô ích, thương lượng một lúc rồi phân công, vàng vẫn tiếp tục đoạt lấy, tuy rằng trọng trách đều rơi vào người Bạch phu nhân, do bà đi phương Bắc cùng Đàm Quy Đức trao đổi việc này; Bạch tiên sinh tập trung tinh thần, toàn lực phát động, lấy lực lượng còn sót lại của Thường Đình Vệ, lo việc bảo vệ thân quyến của quân binh trấn Khánh và đấu với Võ Di Vệ một phen.

Sau khi lập kế hoạch, hai vợ chồng ân ái một đêm, sáng sớm hôm sau đều lo chạy đông chạy tay, quả thật công việc lu bù.

Cách ngày thành Hồng Dao xảy ra binh biến khoảng hai mươi ngày, đặc phái viên Nam Lý sớm đã rời xa nơi xảy ra sự cố. Tuy nhiên hành trình của bọn họ cũng không được thuận lợi.

Phía trước cũng khỏe, sứ đoàn chuẩn bị thủ tục, người Yến cũng không làm khó dễ, một đường nhằm hướng bắc mà đi, nhưng từ bảy ngày trước, sứ đoàn liền gặp trở ngại.

Bảy ngày trước, Tống Dương gặp một đám người vào thành Cẩm Thục giàu có phía Tây Yến, nơi này chung quy là một nơi đóng quân nhỏ, chủ quan Khâu đại nhân khai ân, khiến cho mọi người được nghỉ ngơi một ngày, nếu người nào thoải mái có thể ra ngoài đi dạo nhưng cần thận trọng từ lời nói đến việc làm, không được gây ra phiền toái.

Cẩm Thục từng thành trung tâm của nước Thục cổ, từ xưa đến nay ba hình dạng đặc thù có tiếng trong thiên hạ, một là Thục Tú Cẩm, một là Ma Lạt Ẩm, còn lại là mỹ nữ Thiên thành… Mười năm trước đi lại không tiện, không phải muốn đi nơi nào thì có thể tới nơi đó, nơi này phong tình một cõi, đã tới rồi đương nhiên muốn có những kỷ niệm đẹp, Tống Dương cùng đám người của mình cũng không ngoại lệ. Hắn cùng Tạ Tư Trạc, Nam Vinh kết bạn đi du ngoạn, thời gian đó đương nhiên không quên mua chút đặc sản làm quà, trở về tặng cho hai nương tử.

Trên đường du ngoạn, Tề Thượng từng vài lần thấp giọng cảnh báo, có người không phận sự đợi và theo dõi bọn họ.

Tống Dương kinh nghiệm giang hồ vẫn còn chưa nhiều, nhưng ngũ cảm lại đặc biệt linh mẫn, Tề Thượng phát hiện sự lạ, hắn đương nhiên cũng nhận ra, tuy nhiên hắn không để tâm, Nam Lý và Đại Yến gần đây trở mặt, ở trên địa bàn của người ta bị người ta giám sát cũng là chuyện bình thường, chỉ cần mình không gây chuyện, đối phương hẳn sẽ không làm gì khó dễ. Quả nhiên, một ngày vui chơi tận hứng vẫn chưa hề bị quấy rầy, nhưng sang ngày khác, khi chuẩn bị khởi hành, Tống Dương mới biết trong đoàn sứ giả có người vẫn chưa trở về.

Không trở về tổng cộng có mấy mấy người, có cấm vệ Nam Lý, cũng có sử quan tiểu lại, tuy không phải nhân vật quan trọng, nhưng có thể mất tích không rõ ràng như vậy, không khỏi có chút kỳ quái.

Chủ quan Khâu đại nhân tìm được quan viên Yến quốc đi cùng sứ đoàn, đối phương hoàn toàn không chút lo lắng sự tình, chậm rãi trả lời:

- Bản quân vâng lệnh hộ tống sứ đoàn của Khâu đại nhân quá cảnh, ở giữa đường có cường đạo mạo phạm, trạm kiểm soát hiểu lầm, bản quan bụng làm dạ chịu, chắc chắn sẽ dốc hết sức bảo vệ cho sứ đoàn an toàn thông hành. Nhưng người trong sứ đoàn nếu kỷ luật không nghiêm, có người thà rằng lưu vong nơi Yến quốc cũng không nguyện trở về Nam Lý làm quan, thứ lỗi bản quan không giúp được trong việc này.

Ý tứ của đối phương khá rõ ràng, người đã mất là việc của sứ đoàn, Đại Yến hoàn toàn không liên quan.

Nói xong, sứ giả Yến lại chuyển đề tài câu chuyện:

- Khâu đại nhân dẫn theo đội quân tới, nếu muốn tìm người, đại thể có thể phái binh sĩ tìm, hoặc chính mình động thủ… Niệm tình Nam Lý và Đại Yến là bằng hữu, quan sai Cẩm Thục cũng sẽ dốc lòng giúp đỡ. Tuy nhiên ta lại nói thêm một câu, tìm người là tìm người, ngàn vạn lần chớ tìm lấy phiền toái, luật lệ Yến quốc viết rõ mọi người có thể hiểu, người ngoại bang xâm phạm vào lãnh thổ, là tội nặng hàng đầu!

Bình tĩnh suy xét, trong pháp luật Yến quốc, đối với nhân sĩ nước bạn phạm tội phạt nặng thêm một bậc… Điều này Tống Dương quả không ngờ.

Từ khi Cảnh Thái đăng cơ, người Yến dần dần có tính bài ngoại, nhưng khí thế đại quốc vẫn không chút tổn hại, từ khi sứ đoàn Nam Lý quá cảnh đều được tiếp đãi hết sức chu đáo liền có thể nhận ra được, tuy nhiên về lễ nghi, ta làm người chủ nhà nhiệt tình đón ngươi, không có nghĩa ngươi ở đây có thể cố tình làm bậy, viết vào quy củ của hình luật, đương nhiên đối xử bình đẳng với phạm nhân Nam Lý phạt nặng thì phạm nhân Thổ Phiên, Hồi Hột hay Khuyển Nhung cũng sẽ không ngoại lệ. Tống Dương khâm phục chỉ là phát hiện tình cảnh của sứ đoàn Nam Lý lúc này với luật lệ của Yến quốc không có chút quan hệ gì.

Sống không thấy người chết không thấy xác, vô duyên vô cớ mười mấy người không thấy đâu, sứ đoàn Nam Lý sao có thể tiếp tục lên đường, may mà khoảng cách tới thời điểm Nhật Xuất Đông Dương đăng cơ vẫn còn sớm, thời gian còn dài rộng, nán lại một chút cũng không đáng lo.

Nhưng ba ngày liên tiếp, không chỉ người mất đi không tìm thấy, trong phái đoàn lại có hơn ba mươi người mất tích. Điều kỳ lạ nhất chính là trong đó còn có một vị quan viên bậc ngũ phẩm.