Chương 236: Bay trên trời

Trước khi đi, búp bê sứ lại lại nhờ Phó Trình phái người tới dịch quán để truyền lời bình an, trong đám người Tạ Môn có chút ẩn ngữ, người ngoài không thể biết được, chỉ cần giáo úy Trấn Khánh nói câu “nói gở” của Tạ Tư Trạc với đám người Tề Thượng, Ba Hạ bọn họ liền biết bên này đều bình an vô sự.

Màn đêm quả nhiên là mát mẻ.

Sau khi Trấn Khánh nhập chủ, toàn thành cấm đi lại ban đêm, không ai dám ra ngoài vào giờ này. Thành nỏ Hồng Dao một màn yên tĩnh, thỉnh thoảng sẽ gặp quân mã đi tuần chặn đường kiểm tra. Đúng như lời của Phó Trình, Tống Dương chỉ cần giơ đao trong tay ra, đối phương lập tức khom người hành lễ.

Tạ Tư Trạc trước sau như một vẫn bình tĩnh, từ ánh mắt tới sắc mặt rồi đến bước chân, thậm chí nàng thuận miệng hừ lên không biết rõ âm điệu, rõ ràng là âm sắc vui vẻ, nhưng lọt vào tai Tống Dương vẫn lạnh nhạt như cũ, vẫn lờ mờ như cũ, chỉ có thể dùng từ lạnh như băng để hình dung sự bình tĩnh.

Nàng đi rất chậm, Tống Dương không giục giã. Sóng vai bước cùng nàng.

Cứ như thế đi rất lâu, cách dịch quán không còn quá xa, Tạ Tư Trạc bỗng dừng chân lại, ngẩng đầu không biết nhìn gì. Tống Dương cũng nhìn theo ánh mắt của nàng. Bên đường có một nhà dân, nhìn quy mô nhà cửa hẳn là quý tộc, trước cửa còn có hai con sư tử đá. Hình thể tuy nhỏ nhưng lại được chạm trổ tinh tế rất sống động, hai con sư tử một mở miệng, một mím miệng, có ý là phun nạp. Búp bê sứ dừng bước đánh giá chúng.

Tống Dương không cảm thấy đôi sư tử bằng đá có cái gì kỳ lạ, liền hỏi nàng:

- Sao vậy?

Tạ Tư Trạc chỉ vào một con trong chúng, hỏi vấn đề gì đó:

- Nó nặng bao nhiêu?

Nói xong, nàng đột nhiên giang hai tay ôm lấy sư tử đá. Dùng sức toàn thân… Sư tử không chút động đậy.

Con sư tử không đến hai thước, vóc dáng tuy hoạt bát nhưng kết quả cuối cùng là vật liệu đã tốt nhất tạc thành. Dựa vào khí lực của Búp bê sứ, muốn lung lay nó cũng không có cơ hội.

Tạ Tư Trạc dùng sức, đến mức hai má đều đỏ hồng lên, sau khi cố gắng mấy lần cuối cùng cũng ném lại, quay đầu nhìn Tống Dương:

- Ngươi thử đi.

Tống Dương tiến lên phía trước chỉ dùng một tay cũng đã nắm được con sư tử đá lên, theo tính toán của kiếp trước, con sư tử đá này trăm cân cũng có, người bình thường rất quý trọng, nhưng đối với những người mười sáu mười bảy tuổi chạy khắp nơi như Tống Dương thì không coi là gì.

Tống Dương cân nhắc con sư tử, cười với tạ Tư Trạc nói:

- Không nhẹ lắm, nhưng chắc là nặng hơn nàng.

Tạ tư Trạc lại hỏi:

- Ngươi có thể ném nó lên cao không?

Nói xong, búp bê sứ giơ hai tay lên ném, để phối hợp động tác, cơ thể còn hơi nhảy lên, cơ thể còn khoa chân múa tay với tư thế cho Tống Dương “ ném lên bầu trời”:

- Ném nó lên chỗ cao kìa… Không những ném lên thì xong, còn phải đónvững mới được.

Tống Dương rút cuộc tỉnh rồi:

- Ý gì vậy?

- Ném nó lên trước rồi nói.

Hiếm khi, trong ánh mắt của Búp bê sứ tràn đầy hi vọng.

Tống Dương thoải mái vuốt cằm, hít sâu một hơi, trong tiếng dặn dò “ cẩn thận không cần xoay đến lưng” của Búp bê sứ, long tước nội lực mãnh liệt lên, “hu” một tiếng xé tan màn đêm, sư tử đã quay cuồng giữa không trung.

Búp bê sứ nhẹ nhàng hoan hô một tràng, đi theo vội vàng dặn dò:

- Đừng miễn cưỡng, không đónđược thì thôi, nghìn vạn lần không được bị thương…

Chỉ ném lên thì không được, còn phải đón vững vàng, Tống Dương bất đắc chí cường, nhưng tự nghĩ nhận cũng không phải vấn đề lớn, nội công tầng tầng chuyển động, đợi sư tử đá rơi xuống, xông lên phía trước mấy bước giơ tay ôm lấy sư tử, trước tiên là ôm lấy tảng đá rồi dùng sức bay lên, chợt cơ thể đảo vài vòng, rất nhanh sau đó đã mất sức, đứng vững trên mặt đất.

Tuy không phải là bản lĩnh cao thâm gì, nhưng trò ảo thuật này lại rất hay, Tống Dương tự thấy rất hài lòng, đem con sư tử đá không bị tổn hại gì đặt về chỗ cũ, rồi chấp hai tay hành lễ vái vài lạy, xin thứ lỗi, tiếp đó quay đầu lại cười nói với búp bê sứ:

- Thế nào, còn muốn ta làm gì nữa?

Ánh mắt của Búp bê sứ trong suốt, càng đi càng gần, dường như đã đi tới trong ***g ngực của Tống Dương, sau đó dùng sức nhảy lên.

Tư thế như vậy, Tống Dương nếu không nhận, Búp bê sứ thể nào cũng ngã lăn trên mặt đất cũng nên, Tống Dương vội vàng giang hai tay đỡ lấy nàng, kinh ngạc cười nói:

- Đây là nghi thức gì vậy?

Không đợi Tống Dương đặt nàng xuống, Búp bê sứ thật thà nói:

- Ném ta lên đi, càng cao càng tốt.

Tống Dương giật mình, trong sự hoảng hốt liền hiểu rõ, vừa rồi Tạ Tư Trạc muốn để mình ném sư tử đã là để diễn tập, bây giờ ném bản thân nàng chính là thật.

Thấy Tống Dương hoảng hốt, Tạ Tư Trạc đột nhiên cười:

- Trong mấy năm, hôm nay là lần thứ hai thật sự vui vẻ, muốn chơi, muốn bay…thì ném một chút, là tốt, cầu xin ngươi.

Tống dương bất đắc dĩ:

- Kiểu giải trí này của nàng…không dùng khí lực thì thật sự không thành được.

Nói xong ngẫm nghĩ một chút, lại cười nói:

- Không bảo đảm có thể nhận được.

Tạ Tư Trạc càng tươi cười, miệng hơi động đậy, còn không đợi nàng nói thêm gì, Tống Dương nuốt lời:

- Đi thôi.

Búp bê sứ như mong ước, một phát vút thẳng lên trời.

Kêu lên sơ hãi.. Cũng không sợ hãi ngay , ngược lại còn che đi niềm vui thích, giống như trong kiếp trước khi chúng ta ngồi trên máy bay giữa không trung. Nhưng một phút ngắn ngủn, lại đủ để tiêu hao đi vô số sự kích động.

Kêu lên sợ hãi rồi lại đảo mắt nhìn quanh đôi mắt trong trẻo cười vui. Theo cơ thể lên xuống của nàng, dễ nghe thấy tiếng cười từ gần rồi xa. Lại phục từ trên trời giáng xuống, Tống Dương không dám sơ suất, nhìn xem điểm rơi chuẩn, hai tay đỡ lấy muội muội từ trên trời rơi xuống.

Cười tươi như hoa, nhưng nàng nháy mắt, hai hàng nước mắt lại lăn xuống, khiến khuôn mặt tươi cười càng trở lên kiều diễm.

Đôi tay nhỏ bé lạnh như băng ôm lấy cổ Tống Dương, Búp bê sứ mặc kệ nước mắt, không chịu xuống đất, chỉ lo xấu:

- Vừa rồi chưa chuẩn bị xong, không kịp nên không tính. Lại lần nữa đi.

Hết lần này đến lần khác, cảm giác ném búp bê sứ tốt hơn nhiều so với ném sư tử đá… Lần này không kêu sợ hãi, từ đầu đến cuối chỉ cười, khi rơi xuống hai tay. Nước mắt sớm đã không biết bị quăng lên mấy tầng mây trên kia rồi. Tạ Tư Trạc con ngươi sáng lên, lắc đầu:

- Hình như bay lên không cao được như sư tử, vẫn không được tính… Lần cuối cùng nào.

Tống Dương rõ ràng không so đo. Cười nói:

- Muốn ném bao nhiêu lần thì ném bấy nhiêu, bao nhiêu mệt mỏi nàng ném bỏ hết luôn đi.

Vẫn cười vui như trước, nhưng không lâu sau, Tống Dương lại đỡ lấy nàng, xung quanh bỗng nhiên có tiếng kêu mãnh liệt, mấy trăm quân mã đang tới. Ngoài ra còn có một đám cao thủ, phảng phất như đang hiện thân trên hai sườn nóc nhà. Túng nhảy không hề có chút tiếng động, lôi hai người đánh lén lại. Tống Dương ngũ quan nhạy bén, hóa ra sớm đã có thể cảm thấy, nhưng tâm tư của hắn toàn bộ đều đặt ở việc đỡ Búp bê sứ, suy xét không chu đáo.

Đối phương đến nhanh kỳ lạ, Tống Dương nghĩ cũng không nghĩ, hai tay biến Búp bê sứ từ ôm trong lòng thành cõng trên lưng, đồng thời thét lên ầm ĩ, cảnh báo với đại doanh Trấn Khánh bên trong, cầu viện, tiếng huýt sáo vừa mới cất lên, một âm thanh quen thuộc lại vọng lại cách đó không xa:

- Thu trận, người mình.

Người hét lên là đại tông sư La Quan, đánh lén là đoàn hộ vệ Nam Lý, các cao thủ trên nóc nhà cũng đều là người mình, Tề Thượng, Tiểu Uyển, Nam Vinh.

Tống Dương và Tạ Tư Trạc tản bộ trong đêm, thong dong bước rất lạ thường, Trấn Khánh doanh sớm đã được chủ quản hạ lệnh, triệt binh từ dịch quán, không nhằm vào đặc phái viên Nam Lý.

Đám người Tề Thượng lại được truyền ẩn ngữ của Búp bê sứ, được biết hai vị thủ lĩnh không hề hấn gì, nhưng phải trái còn không thấy hai người quay lại, trong lòng cảm thấy bất an, liền đến cửa của dịch quán ngênh đón, nào ngờ vừa nhấc mắt, đã nhìn thấy thứ gì đó “ vút thẳng lên trời”, cách đó hai con đường, hắn không nhìn thấy Tống Dương, nhưng có thể nhìn thấy Tạ Tư Trạc bị người ta ném lên không trung, như thế còn thế nào nữa, Tề Thượng chỉ nói chủ nhân gặp nạn, lập tức kêu gọi đại đội tới liều chết, ở giữa mọi người lại thấy Búp bê sứ cứ lên rồi lại xuống, “ thất thượng bát hạ” cũng bất ổn theo, cuối cùng danh xứng với thực.

Quả thật là Tề Thượng nói suông hết lần này đến lần khác, sau khi nhìn thấy chân tướng cũng không biết nên nói gì, vẻ mặt bất đắc dĩ, chỉ để lại một lần vung tay, miệng nói nửa ngày mới nói được với Tống Dương một câu:

- Đừng nói, ngươi ném vẫn rất cao.

Mấy trăm người không biết nên khóc hay cười, không ai đến nói thêm câu gì, tất cả đều như đi ngang qua đường, chỉ cúi đầu mà đi, Tống Dương ngượng ngùng cũng muốn đi theo đoàn người trở về, không ngờ bên tai bỗng vang lên một thanh âm:

- Không vội trở về, ta còn việc cầu xin ngươi.

Tống Dương lúc này mới nghĩ ra, mình còn đang cõng Búp bê sứ, nàng không có ý gì là muốn xuống. Rất nhanh đường phố yên tĩnh trở lại, Tạ Tư Trạc lại nói tiếp:

- Còn nhớ khi ta ở Yến Tử Bình bị Phật sống Vân Đỉnh nhận nhầm là Công chúa, bị hắn bắt đi. Khi hắn trốn đi thì chạy rất nhanh, ta bị hắn kéo đi. Trong mắt mọi thứ đều giống như đang bay qua, trong tai chỉ có tiếng gió thổi vù vù… Thật sự cảm thấy rất tốt, ngươi chạy cũng rất nhanh chứ?

- Còn lại chính là việc này sao ?

Tống Dương nhìn ra, Tạ tiểu thư hôm nay hưng phấn vô cùng :

- Ta chạy không chậm nhưng không thể nào so sánh với Vân Đỉnh được, giống như La Quan cùng chơi cùng đánh với ta, giống như Vân Đỉnh đánh đại tông sư, so sánh thế nào.

- Ta đã từng thấy thân pháp của ngươi…

Nói tới đây, Búp bê sứ hình như nghĩ tới điều gì đó, nhíu mày, nhẹ nhàng thở dài, từ trên lưng Tống Dương nhảy xuống đất:

- Vốn định xin ngươi cõng ta chạy vài vòng, nhưng…, hình như coi ngươi thành ngựa mất rồi, không tốt lắm, thôi bỏ đi.

Ném cũng ném rồi, cõng Búp bê sứ trên lưng chạy vài vòng cũng chẳng sao, khó mà khiến nàng vui như vậy, lắc đầu cười nói:

- Hết cách, nàng muốn chạy, ta cõng nàng chạy

- Chung quy không lo, thôi đi, đã vui lắm rồi.

Búp bê sứ rất kiên quyết, nàng muốn chơi đùa như điên, nhưng không dễ hạ thấp thân phận của Tống dương. Tống Dương cười cười, chuyển đề tài:

- Chỉ vì kéo lại một doanh Trấn Khánh tạo phản, mà làm cho nàng vui như vậy sao?

Búp bê sứ vuốt cằm, đáp lại rất chân thật:

- Từ khi song thân phụ mẫu rời ta mà đi, lần này là chuyện khiến ta vui nhất.

Phó Trình tạo phản cứu cha, hóa ra không liên quan gì tới Búp bê sứ, nhưng nếu thiếu đi lần thảo luận bí mật trong phủ Thái Thú, Trấn Khánh chỉ có kết cục toàn quân bị giết, không gây thương tổn được cho Đại Yến, lại không phải Búp bê sứ hay Tống Dương cứu đội phản quân này, nhưng ít nhất, sáchlược của Trấn Khánh sau này đã định, có cơ hội gây phiền toái cho Cảnh Thái.

Niềm vui của Búp bê sứ, chỉ là vì có cơ hội mang lại phiền phức cho Cảnh Thái.

Bị quăng lên mấy lần, Tống Dương không cảm thấy gì, Búp bê sứ lại có chút mỏi mệt, không muốn đi đường, ngồi trên một tảng đá bên đường, nàng không chê mặt đá bẩn, nhưng lại tùy tiện rải cái khăn mang theo người ra bên đường, làm chỗ ngồi cho Tống Dương.

Chút việc nhỏ này, Tống Dương không nói nhiều, chịu đựng ngồi xuống bên cạnh nàng:

- Cái “song nhận” là nàng nói dối sao ?

- Ta biết, lừa được Phó Trình nhưng không giấu nổi ngươi, căn bản không có cuốn sách đó.

Búp bê sứ cười, nói từ đầu tới cuối:

- Những việc xảy ra ở Tình thành, không trốn được người của ta, sau vụ đại hỏa lần thứ hai, không đếm hết được các tham quan, những kẻ phóng hỏa bị bắt, liên tiếp trong vòng mấy tháng liền, ngày nào cũng có người bị tra tấn cực hình. Nhưng đến khi chúng ta rời khỏi Yến Tử Bình, chuẩn bị xuất ngoại, Cảnh thái lại buông tay, không giết người nữa.

Búp bê sứ khua khua hai chân, hai tay vịn vào đầu gối, chống cằm, một lát sau, những thiếu nữ tinh xảo tập hợp lại thành một đoàn: khi nói chuyện lại chuyển đề tài lên người Cảnh Thái:

- Hai ba trăm năm cũng chưa có vị hoàng đế nào tàn bạo như vậy, nhưng y làm việc cũng có thể lệ của riêng mình, khi phát cuồng cố nhiên ngu ngốc, nhưng khi thái bình, cũng không phải không có chút đúng mực.

Trên đời này còn sống, người quan trọng nhất đối với Tạ Tư Trạc, chính là Cảnh Thái.. Thù sâu như biển, khiến nàng từng giờ từng phút đều chú ý tới đối phương, tất cả những tin tức liên quan tới Cảnh Thái, Búp bê sứ thực sự biết hết, không chút tiếc rẻ trình bày và phát huy hết tâm lực và tinh lực, đi tìm hiểu, có lẽ nàng không cảm thấy bản thân có tư cách trở thành thợ săn, nhưng con mãnh thú này chính là con mồi của nàng.

So với đám người Tống Dương, Tạ Tư Trạc hiểu Cảnh Thái hơn cả:

- Những người bị y giết thì không nói đến nữa, nhưng những quan viên còn sót lại, chỉ cần nói những lời ngỗ nghịch với y, bình thường mà nói, chỉ giam giữ vài tháng đày ra biên ải, đợi đến xứ sở, luôn có những cơ hội ngoài mong đợi, chỉ cần nắm trong tay được cơ hội xoay chuyển, lại lần nữa giành được sự ban thưởng của triều đình… trải qua một lần gây sức ép, lại đạt được trọng dụng như vậy, khi làm việc sẽ cẩn thận hơn gấp bội.

Nói tới đây, Tống Dương đã hiểu đại khái.

- Lưu đại nhân tuy không bị xử tử, phần lớn sẽ không bị giết. Là Phó Trình hiểu được thể lệ làm việc của Cảnh Thái, còn nói nghĩa phụ hạ ngục, kiếp này không còn cơ hội nữa. Nhưng ta không cầnnói rõ những điều này với Phó Trình, có người tạo phản Cảnh Thái, ta cười còn không kịp..

Nói xong, búp bê sứ lại cười, nụ cười hôm nay của nàng, e là còn nhiều hơn so với mấy năm trước.