Đối với vấn đề thứ ba mà Tống Dương nói, Phó Trình vô cùng tin tưởng: Nghĩa phụ sớm đã có hai con trai yêu, ta và ông ấy không phải cốt nhục thâm sinh, hai năm trước ta đã có con, đã nói cùng nghĩa phụ, đem nói làm con thừa tự của Lưu gia, xem nó như cháu đích thực trong nhà, hương khói cho Lưu gia, tuy nhiên khi nói chuyện về đứa trẻ, sau khi cai sữa, không ngờ còn đem lại cho lão nhân gia hắn nhiều rủi ro như vậy…
Phó Trình cũng không nghĩ nhiều tới việc “con thừa tự”, tuy nhiên ý tứ của ông cũng khá rõ ràng, Lưu, Phó hai nhà thân như một (đó là điều ông ta vẫn thường tự nhủ trong lòng như vậy).
- Tướng quân hiểu lầm, Lưu đại nhân mạo hiểm nuôi nấng ngài lớn lên, tướng quân vì cứu nghĩa phụ sẵn lòng dấy binh tạo phản, ta lịa không hiểu chuyện cũng tuyệt không dám nghi ngờ tình nghĩa phụ tử này, tương lai sau khi đoàn tụ Lưu đại nhân cố nhiên sẽ cùng ngài cùng tiến cùng lui, đây là điều không sai. Ý tứ của ta là…
Tống Dương ngừng một lát:
- Vì trốn tránh “lo gần”, không nói, tướng quân không cần trốn tránh, mang quân đội trốn vào thâm sơn cũng tốt, lãnh binh ẩn nấp trong rừng rậm cũng thế, tóm lại tránh né được sự truy đuổi của quân Yến; vì giải quyết vấn đề “họa trong”, tướng quân cần đem sự tình nói rõ cùng huynh đệ tướng sĩ, ngài là người vũ dũng, đối với việc binh gia hiểu rõ hơn ta, làm rõ được vấn đề tạo phản này, nahats định phải đồng sức đồng lòng, chỉ cần có người khác ý sẽ không đủ sức mưu cầu việc lớn, bọn họ chẳng những không giúp được gì, ngược lại, ở bên cạnh sẽ là thêm nguy hiểm.
Đợi Phó Trình gật đầu, Tống Dương tiếp tục nói:
- Từ đây trấn Khánh Doanh trốn sang Tây Tạng phía đông sẽ mệt mỏi, thuộc hạ nếu tự mình chạy tán loạn sẽ bị quan quân tiêu diệt, cho dù tướng quân có thể chống đỡ qua một năm, người bên cạnh còn lại lúc đó sẽ như thế nào? Hơn hai ngàn tàn binh đã có tám trăm binh mệt mỏi? Đến lúc cục diện như vậy, ngươi làm sao có thể khiến Lưu đại nhân giúp đỡ ngươi? Cho dù lão nhân gia hắn thực sự có tài thông thiên không bột sao có thể gột nên hồ! Đây mới là “nhìn xa trông rộng” mà ta nói!
Phó Trình im lặng không nói gì… Trong “Song nhẫn” nghĩa phụ được xếp hạng bảy, trấn Khánh nếu được ông ấy tương trợ nói không chừng thật sự có thể thành đại nghiệp một phen, nhưng sau một năm, liệu Phó Trình hắn còn sống hay không, trấn Khánh vẫn là trấn Khánh hay biến thành dạng gì rồi? Hiện tại ngựa chiến chỉnh tề. Các đội chiến mã trong doanh trại đầy biên giới, một năm sau liệu còn được bao nhiêu.
Tống Dương giọng điệu thả lỏng:
- Lo gần, họa trọng, nhìn xa. Nói về ba việc này, tuy một mà ba, tuy ba mà một. Ta suy nghĩ dài dòng, điều thứ ba mà Tạ tiểu thư vừa nhắc tới còn một việc. Nói trắng ra một câu, trong một năm này, tướng quân nên làm gì bây giờ.
Búp bê sứ mắt đã nhắm lại, lưng tựa vào ghế, khóe môi lại khẽ nở nụ cười. Tống Dương trong lòng cũng nhẹ nhàng thở dài, hắn nhớ đời trước trên TV có một một kênh nói về một người dâng tấu. sơ suất là lúc ở ngoài hồ khoe loạn, giống như lạc đà nhà hắn mất do nó chết đuối trong chén nước trà, người có tình thấy vậy, liều mạng giúp hắn kiếm một con trâu về bù vào.
Tình hình trước mắt tuy rằng khác nhau rất lớn. Nhưng cảm giác cũng tương tự. Búp bê sứ miệng nói còn một việc rồi bỏ lại, để Thường Xuân Hầu phải theo sau giải thích giúp. Mà mấu chốt là trước đó mọi việc Tạ Tư Trạc nói đều rất tốt, Phó Trình hùng tâm tráng chí đã được dựng lên rồ. Một đại daonh, hơn vạn tinh binh, nói nhiều không phải nhiều nhưng cũng đâu phải ít, Tống Dương vừa nói đã khiến ông ta thối lui, lại không nghĩ tới bọn họ làm sao mù quáng hy sinh vì mình, thế nào cũng phải đem cái nhìn của quân sĩ ra xem xét mà giải thích với họ…May mà cuối cùng, tất cả những điều đó tuy một mà ba, tuy ba cũng là một.
Tống Dương nuốt nước miếng. Tiếp tục nói:
- Tướng quân mang theo trấn Khánh, muốn chạy trốn, muốn sống. Nhưng rõ ràng chạy trốn rồi, cuộc sống sau đó còn xa không biết ra sao, tướng quân muốn đưa ra kế hoạch lớn, thỏa chí vẫy vùng, còn muốn dùng thời gian một năm này tạo ra một cục diện hoàn hảo, chỉ có thể như thế, Lưu đại nhân đến lúc đó có thể thực sự làm chỗ dựa cho tướng quân hay không. Hành động này cũng tỏ rõ Lưu đại nhân có tin tưởng tướng quân hay không, thử nghĩ, ông ấy đến khi sự nghiệp của tướng quân đã có một bước phát triển, ông ấy lẽ nào lại không động tâm, không thăm hỏi, không thoải mái!
Trong vô tình, đôi chân mày của Phó Trình giãn ra, Tống Dương không ngại dài dòng, đem lý lẽ nói rõ không lẽ nào ông ta không hiểu được, muốn trấn Khánh có được thành tích sự nghiệp chẳng những cần phải sống sót, còn phải không ngừng lớn mạnh hơn, nhưng cũng lại nói tiếp, để phát triển nó đương nhiên nói dễ hơn làm.
Chần chừ một hồi, Phó Trình rốt cục từ trong suy nghĩ khôi phục lại tinh thần, ông ta không nghĩ được cái gì tốt, tuy nhiên tướng quân có thể hiểu được một việc… Ba người trong phòng đều là phản tặc, mọi người đều giống nhau, không phải cố ý nói điều khó xử, nếu Tống Dương đã đưa ra đề mục, đương nhiên hắn cũng đã có lời giải đáp. Phó tướng quân rõ ràng không cần nhọc tâm suy nghĩ, trực tiếp đứng dậy, chắp tay cung kính nói:
- Phó mỗ ngu dốt, xin nhờ tiên sinh chỉ giáo.
Tống Dương đứng dậy đáp lễ, khách khí vài câu sau đó lại ngồi xuống nói:
- Trước đó nghe tướng quân từng nhắc tới một câu: “được sống lâu thêm một ngày sẽ cảm ơn Phật tổ đã chiếu cố”
Trước đó không lâu Phó Trình đã nói một câu như vậy, chỉ là thuận miệng cảm thán thôi, hiện tại Tống Dương đem những lời đó nói ra, khiến ông ta lại chìm trong mê hoặc, Tống Dương không vội vàng giải thích mà hỏi lại;
- Ta nhiều chuyện xin hỏi một câu, tướng quân tin Phật sao?
Phó Trình lắc đầu, Tống Dương mỉm cười:
- Đó là sự thật, trấn Khánh nếu muốn có cục diện tốt, thật sự cần nhờ Phật tổ chiếu cố. Lại xin hỏi tướng quân, trong thành Hồng Dao có nơi nào giống như chùa miếu hay không?
Tống Dương càng nói càng không hiểu ra sao, tuy nhiên Phó Trình vẫn gật đầu trả lời:
- Hồng Dao là thành cổ, có cổ tháp, phía đông thành có Giáo pháp tự, xây dựng đã được bảy trăm năm, hương khói quanh năm quy mô không nhỏ, toàn bộ trong cảnh nội trừ Tu Di Thiền viện, thì Giáo Pháp tự là nổi tiếng nhất.
Nhắc tới Tu Di Thiền viện, Tống Dương lại hỏi thêm một câu:
- Giáo Pháp tự cũng do Tu Di Thiền viện quản lý sao?
Phó Trình gật đầu, so với Nam Lý thật sự không giống nhau, Đại Yến không có chùa miếu vô chủ, Đại Lôi Âm Đài ở Tình thành quản lý chung hết hai mươi mốt tòa Tu Di Thiền viện, Tu Di Thiền viện quản lý tất cả chùa miếu nằm trong mỗi châu.
Tống Dương tiếp tục hỏi:
- Giáo Pháp tự có khoảng bao nhiêu hòa thượng?
- Tất cả có hơn trăm người thường trực.
Phó Trình trả lời cặn kẽ, Tống Dương gật đầu chau mày, giọng nhẹ bẫng:
- Giết hết đi.
Phó Trình còn tưởng mình nghe nhầm, nhất thời có chút giật mình, cho tới khi Tống Dương trầm giọng nói:
- Phái người tâm phúc, giết người, hủy thi thể, hòa thượng trong Giáp Pháp tự một người cũng không được sống sót.
Một mặt thì nói cần nhờ Phật tổ phù hộ, mặt khác lại vì Phó Trình không tin Phật tổ mà cười vui, hiện tại lại muốn tướng quân đi giết hòa thượng trong tháp cổ… Phó Trình thật sự chấn động!
- Thực sự nói tới can qua, hành quân, chọn sào huyệt, nuôi quân…tất cả những sách lược đó, ta không giúp được việc gì, ta chỉ có thể nghĩ được bốn chữ: “xuất sư chi danh” nghĩa là lấy danh tiếng mà dẫn quân.
Tống Dương thanh âm không ngừng:
- Quốc sư và Hoàng đế hình thành trận hình như nước với lửa, triều đình Đại Yến và phật tong mâu thuẫn cực lớn, tình hình nội bộ trong nước không cần nói nhiều, tướng quân chắc hiểu rõ hơn ta. Cục diện đã có sẵn, chỉ cần người vận dụng một chút là được.
Bởi vì tạo phản, tâm tư của Phó Trình có chút không bình tĩnh, tuy nhiên có thể làm chủ một doanh trại quân đội cũng không phải người đơn giản. Suy nghĩ đương nhiên không tồi, chỉ cần nghe Tống Dương nói một chút liền hiểu rõ ý tứ trong cách nói của Tống Dương:
- Ý của tiên sinh là …
Ánh mắt Phó Trình lóe sáng. Thấp giọng:
- Ngày hôm qua ta nhận được mật hàm cầu cứu từ Giáo Pháp tự, quân trấn giữ thành Hồng Dao nhận lệnh từ triều đình, giam giữ tăng lữ trong chùa có ý đồ mưu hại chăng?
- Bản tướng khó phân biệt thật giả, nhưng Giáo Pháp tự từ bi nổi tiếng trăm dặm, sự sống chết của tăng lữ trong chùa quan trọng, đề phòng ta liền từ trấn Khánh đi Hồng Dao điều tra, nếu Giáo Pháp tự vô sự ta chẳng thà chịu đòn nhận tội, mặc cho triều đình truy cứu ta một mình động binh, nếu mật hàm là sự thật, kiểu gì cũng muốn cứu lấy tính mạng của chư vị cao tăng.
- Không ngờ. Ta vẫn đến chậm một bước, đợi khi đuổi đến nơi, Giáo Pháp sự đã gặp nạn, tăng lữ trong chùa đã không thấy ai. Nhưng hiện trường hung thủ còn chưa kịp xóa. Khắp nơi hỗn độn, máu vương xung quanh, không cần hỏi cũng biết, đám cao tăng đã bị bọn hung thủ giết hại rồi… Đợi ta sẽ ra mật lệnh lục soát khắp trong ngoài phủ Thái thú. Chứng minh đám hung thủ chính là người của Thiên tử đương triều làm.
- Phật – Thế vô tranh, chỉ cầu phổ độ chúng sinh, Cảnh Thái đối với hòa thượng mà còn dám giết, hôn quân bậc này bảo vệ y còn có ích lợi gì? Người tốt sớm muộn gì cũng bị y dìm trong biển máu, bản tướng giận dữ làm phản! Lúc này, danh nghĩa xuất quân liền có rồi.
Phó Trình nói rất chậm, đợi ông ta nói xong toàn bộ. Tống Dương khẽ vuốt cằm:
- Vừa mới nói qua rồi, họa bên trong phải trừ. Mang đội trước tiên rời khỏi thành Hồng Dao, ngươi cuối cùng cũng phải nói với các huynh đệ “mọi người theo ta đi làm phản” không phải là miễn cưỡng; ai nguyện ý theo ngươi thì đi, ai không đồng ý thì đừng miễn cưỡng.
Phó Trình cân nhắc càng thêm lung lay:
- Ta không tin Phật, nhưng các huynh đệ trong đó nhiều người tin, chỉ bằng danh nghĩa xuất quân của ta, số người nhất định theo ta khẳng định không phải ít! Tiên sinh vừa mới nói “họa bên trong” liền được tiêu trừ đi hơn phân nửa rồi.
Tống Dương lại nói:
- Tướng quân còn phải truyền tước thư rộng rãi, đem việc triều đình tàn sát cao tăng Giáo Pháp tự nói ra, ép đại doanh trấn Khánh làm phản loan ra, tay sai Tạ Môn và thủ hạ của ta sẽ toàn lực giúp đỡ, thảm họa Giáo Pháp tự là cần phải loan truyền cho khắp thiên hạ cùng biết.
Mắt Phó Trình càng lúc càng sáng:
- Thông báo khắp thiên hạ, trấn Khánh tạo phản vì hộ pháp!
Tống Dương nói:
- Mượn tiếng hộ pháp chiếm đoạt lòng quân, đoạt lòng dân, ta chỉ nghĩ tới việc này thôi, có liên quan tới lo gần, họa trong, nhìn xa ba vấn đề này, vẫn cần tướng quân tự mình tháo gỡ.
Phó Trình bộ dạng vui vẻ, không ngừng gật đầu.
“Họa bên trong” gần như đã được hóa giải, về phần lo gần, Thiền tong đã được coi là Quốc giáo của Đại Yến, bất kể trong quân ngũ hay ngoài dân gian, tín đồ Phật giáo nhiều không kể xiết, trấn Khánh mang danh “hộ pháp” mà tạo phản, sao có thể không chiếm được lòng dân, khi đối mặt với đại quân bao vây tiễu trừ, nếu được muôn dân tương trợ, trấn Khánh sẽ dễ chịu hơn rất nhiều. Về vấn đề “tầm nhìn” về đạo lý vẫn giống nhau, mượn tiếng hộ pháp có thể tranh thủ được sự ủng hộ của một bộ phận dân chúng, có nền móng này, sẽ có cơ hội phát triển lớn mạnh hơn.
Chỉ đợi hủy đi Giáo Pháp tự, phản nghịch của trấn Khánh liền người người hô hào, tạo thành giá trị đáng kính nể, lòng mang danh anh dũng đấu tranh hộ pháp từ bi, một chuyển biến nho nhỏ, nhưng mang đến sự ảnh hưởng quả là khác cả một trời một vực.
Tống Dương trên mặt vẫn không thấy vẻ vui mừng, giọng điệu vẫn nghiêm túc:
- Một việc cuối cùng, quan trọng nhất, Quốc sư, Đại Lôi Âm đài, Tu Di Thiền viện, xem xét tình hình chung vẫn kiên trì tranh đấu cùng Cảnh Thái, thực tế cũng là người, tình nghĩa giữa yêu tăng Yến Đỉnh và hôn quân Cảnh Thái, tuyệt không hơn thâm tình phụ tử giữa tướng quân và Lưu đại nhân, ngàn vạn lần phải cẩn thận. Hai người bọn họ bề ngoài làm ra cục diện thế này, cho chúng ta thấy cơ hội mà làm tới, nhưng trấn Khánh “hộ pháp” đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, trong lòng ngươi và ta đều hiểu rõ.
Nếu Tống Dương không mở miệng đúng lúc, Phó Trình gần như đều muốn nói ra “binh mã của ta về sau có thể tranh thủ sự ủng hộ của Quốc sư”, lời vừa tới miệng lập tức bị nghẹn lại, vừa mới hứng trí bỗng chốc bị tạt một chậu nước lạnh cho tỉnh ngộ… Phó Trình lại ngây dại.
Tống Dương sớm đoán biết tình hình sẽ như vậy, lắc đầu nói:
- Tướng quân tạo phản, chẳng những không thể trở thành bằng hữu của Quốc sư, ngược lại còn trở thành kẻ tử thù của lão ta. Thực sự sai tín đồ Đại Lôi Âm đài cúng bái, cũng là giúp Cảnh Thái ngồi vững chắc hơn trên chiếc long ỷ thôi.
- Quốc sư và Cảnh Thái vẫn kiên trì, kỳ thật bọn họ chỉ là một; trấn Khánh lấy danh nghĩa “hộ pháp” tạo phản, thế nhân đều nói ngươi và Quốc sư là một phe, nhưng các ngươi cũng là kẻ thù đáng giết nhất trong mắt người ta; Quốc sư nghĩ lão có thể sẽ giúp ngươi, lại không nói cho ngươi biết lão và Cảnh Thái căn bản tuy hai mà một…
Ngoắt ngéo nói lại một phen, nói xong một nửa Tống Dương đột nhiên mỉm cười:
- Tổng cộng tuy chỉ ba người, nhưng quan hệ lại loạn thành một mớ thế đấy, không biết tướng quân nghĩ thế nào, chính ta lại cảm thấy, kỳ thật đây mới chính là điều thú vị quan trọng nhất! Đáng tiếc ta còn có việc phải đi xa tiếp, nếu không thực muốn lưu lại, cùng ngươi đánh thêm vào trận này.
Tống Dương không để ý sắc mặt Phó Trình, chính mình cười đến híp mí, dứt bỏ thù riêng của mình với Yến Đỉnh và Cảnh Thái không nói đến, đơn giản lấy hứng thú của thế giới ngàn năm trước của hắn mà nói, cũng chỉ dựa vào loạn thế, mới có thể làm cho hắn thấy thú vị, có được sự hào hứng thôi.
Cười thêm một trận, Tống Dương mới kiềm chế sắc mặt, giọng điệu khôi phục lại bình thường, một lần nữa mở miệng:
- Yến Đỉnh và Cảnh Thái là người một nhà, tướng quân lấy danh nghĩa “hộ pháp” để khởi binh, Đại Lôi Âm đài sắp xếp thế nào? Quốc sư ra mặt làm sáng tỏ mọi chuyện, chiêu cáo tín đồ trấn Khánh là tà ma ngoại đạo, ta môn sinh của Phật tổ không chịu được sự mê hoặc này, Quốc sư một khi kim khẩu mở ra, tướng quân việc lớn sẽ “hấp hối”. Đây là chiêu thức đơn giản nhất bọn họ sẽ dùng, tuy nhiên ta cũng cảm thấy, bọn họ phân nửa sẽ không làm như vậy.
Khiến Tống Dương thoáng chút không ngờ chính là, Phó Trình vẫn giống như không thể nào khôn khéo, không thấy được sự nhạy bén lộ ra, đầu óc vẫn đang chìm trong viễn cảnh tươi đẹp, bỗng nhiên mở miệng nhắc đến điểm mấu chốt:
- Nếu hai người là một, vì sao bọn họ phải bày ra cục diện kiên trì như thế?
Tống Dương nhún vai, ra hiệu câu hỏi này khó giải thích, trừ phi hỏi trực tiếp đương sự.
Phó Trình cũng chưa thật tâm muốn nhận được đáp án, tiếp tục nói:
- Chung quy đây là một cục diện, trong đó ắt phải có âm mưu gì.
Ông ta nghĩ ngợi một chút, ngữ khí tăng lên, nhấn mạnh từng chút một:
- Âm mưu cực kỳ quan trọng.
- Bọn họ mưu đồ càng lớn càng tốt.
Nói xong, Phó Trình trên mặt tươi cười, giơ tay chỉ về cái mũi của mình:
- Về phần ta, tuy chỉ là hơn một vạn quân binh, trong lúc nhất thời tức giận không làm ra được việc gì, cũng không rơi vào trong mắt của Quốc sư, không đáng vì ta mà làm rõ sự tình, sẽ đứng ra mà điều tra làm sáng tỏ việc gì cả.
Quốc sư và Hoàng đế liên kết tạo thành thần quyền, quân quyền Đại Yến đứng kiên trì, mỗi người đều có thể hiểu được việc này, bọn họ vất vả làm như vậy hẳn có mưu đồ kinh người, trong mấy năm gần đây, Đại Lôi Âm đài và hoàng cung Yến đối địch ngày càng kịch liệt, đủ thấy âm mưu của bọn họ sắp đến điểm mấu chốt rồi.
Lúc này trấn Khánh “hộ pháp” mà phản, thì nhìn vào cục diện hiện tại lúc này giữa Phật chủ và Đại Yến vẫn kiên trì, đương nhiên có thể khẳng định phản quân này với Yến Đỉnh thực có lợi, cũng là nói, Quốc sư nếu muốn duy trì cục diện này, nếu lão muốn cùng Cảnh Thái mưu đồ mà không khiến người ta nghi ngờ đàm tiếu, lão cũng không có lý do đi công khai tuyên bố tín đồ trấn Khánh là tà ma môn đạo… Sự tình không còn phức tạp nữa, chỉ là không được xuôi, Phó Trình không có sở trường về nói năng, nói cả nửa ngày mới đem giải thích được ý tứ của mình.
Mà lý lẽ này, vốn là điều đầu tiên Tống Dương tính toán giảng giải cho Phó Trình nghe, không ngờ tới cuối cùng lại không cần hắn phải mở miệng, đối phương liền tự mình lĩnh hội được đầy đủ, điều này khiến hắn bớt được lo lắng rất nhiều.
Phó Trình còn chưa nói xong, ông ta không phải người dài dòng, nhưng hôm nay thảo luận bí mật trực tiếp liên quan tới sinh tử của bọn họ sau này, nên ông ta không kìm nổi sự thật mình phải chống đỡ, trong quá trình nói chuyện, đã nghiên cứu thảo luận qua, cũng muốn sửa sang lại ý nghĩ một chút:
- Cố nhiên, Đại Lôi Âm đài sẽ không tùy ý nhìn cờ hiệu “hộ pháp” của chúng ta đánh mà không bỏ, đến tột cùng thiên hạ Đại Yến, Quốc sư cũng có một phần, đối với quân phản nghịch vẫn là muốn tận diệt càng sớm càng tốt để tránh mất mát. Về phần lão sẽ làm như thế nào… Kỳ thực cũng không khó lường trước, Quốc sư đã khiến ta không hiểu được, không ngờ ta lại nắm bắt rõ ràng, lão và Hoàng đế cũng chỉ là một phe.
Tống Dương đứng dây, hắn theo cấp bậc lễ nghĩa chắp tay, giọng điệu khẩn thiết:
- Tướng quân tài hoa vượt xa ta, có thể nghĩ tới mọi việc, đều được ngài nhìn thấu, lời đã nói hết, thực mong trấn Khánh dương oai thiên hạ, nghiệp lớn của Phó tướng quân sớm thành.
Thật sự là “Lời đã nói hết”, có thể đã nói rõ ràng rồi, về sau trấn Khánh như thế nào, có thực sự trưởng thành lớn mạnh hơn không, người khác không giúp được nhiều, xét cho cùng vẫn là dựa vào chính bọn họ mà thôi.
Đêm đã về khuya, Phó Trình còn rất nhiều việc phải làm, cũng không giả dối làm khách, giữ lại, đồng thời chắp tay đáp:
- Được tiên sinh và Tạ tiểu thư chỉ điểm, Phó Trình may mắn biết bao, đại ân không lời nào cảm tạ hết, chỉ trông mong hai vị chân trọng, nếu phải vào lửa sôi nước bỏng cũng không từ, nói rồi nâng ly rượu uống cạn liền tạm biệt.
Nghe nói phải “ tan họp”, Búp bê sứ mở to đôi mắt, từ trên ghế đứng dậy:
- Trừ việc nghĩ cách cứu Lưu đại nhân, Tạ Môn còn có hai món lễ vật muốn tặng cho tướng quân, một là tiền bạc quân lương, sau này nếu có cần Tướng quân cứ nói, nhà tôi dâng hiến cả hai tay; ngoài ra, môn hạ nhà tôi không phải không có sở trường gì, chỉ nghe phong phanh thôi cũng rất được, lâu là một tháng, ngắn là hơn mười ngày, sẽ có mấy con chó nhỏ đuổi theo tới đại quân trấn Khánh , làm thăm dò trước, chỉ e sức non nớt.
Phó Trình mừng rỡ, cái thứ nhất thì không cần phải nói, mà món lễ vật cuối cùng, Tạ Môn săn dò hỏi thiên hạ, có “chó săn” đến thu thập thông tin, hỏi thăm tình hình quân địch, rất có lợi cho việc đại sự.
Đến lúc này, không thể thiếu một phen khách sáo, búp bê sứ không có ý định xã giao, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu:
- Tướng quân dám tạo phản, tức là bằng hữu của Tạ gia, là ân công của Tạ Tư Trạc, chút việc nhỏ ta làm không đáng kể.
Tốt xấu gì cũng hàn huyên đôi câu, Tống Dương cùng Búp bê sứ cáo từ, Phó Trình dự tính sắp xếp quân mã để đưa tiễn, nhưng Búp bê sứ lại nói muốn nhân dịp đêm mát mẻ để đi dạo, lần này Phó Trình không nói suông, liền cởi luôn chiến đao trên người mình ra hai tay dâng tặng:
- Đêm nay có chút hỗn loạn trong thành, hai vị mang theo đao, gặp phải ngựa chiến kiểm tra, đao sáng có thể thông suốt không bị ngăn trở.