Chương 214: Vân Đỉnh

Yến Đỉnh vừa nhắc đến nàng.

Quốc sư đang tìm cách đi Yến Tử Bình bắt Thường Xuân Hầu và Huyền cơ công chúa; Tống Dương và Tiểu Phất lại chạy đến Tình thành tính kế phóng hỏa đốt Yến cung, hai bên không ai biết kế hoạch của ai, chỉ có điều mục đích của cả hai đều rất giống nhau, đều để tặng quà cho Hoàng đế của mình nhân ngày đại lễ quốc khánh.

Tống Dương ho khan một tiếng, tạm thời không truy cứu tận cùng nguyên nhân vì sao Tiểu Bộ tới tận đây, trước tiên cùng người quen trong phòng chào hỏi, Nam Vinh Hữu Thuyên mở miệng đầu tiên:

- Lão gia nhận được thư của Quận chúa, biết ngươi lại tới đây phóng hỏa, lão nhân gia thật sự rất vui, tuy nhiên Tiêu Kim Ổ đang trong quá trình xây dựng bận rộn, Tình thành bên này lại không đề cập tới việc mua bán đất đai hay tiền bạc, không cần ông ấy đích thân đi nên không có mặt ở đây, có liên quan tới nhân sự, tiền bạc ta có thể sắp xếp. Lão gia nhờ ta chuyển tới ngươi hai câu: Có chuyện tìm Nam Vinh; Chúc Thường Xuân Hầu náo nhiệt ở Tình thành.

Dừng một chút, Nam Vinh lại mỉm cười nói:

- Ngươi yên tâm, việc phóng hỏa này, ta so với lão gia càng thêm phần thành thục.

Cùng tới với nàng từ phong ấp còn có Quỷ Cốc mù, lúc này cũng nhân cơ hội mở miệng, cười nói khiêm tốn:

- Đúng, đúng, việc này chúng ta đều rất quen thuộc.

Hai người bọn họ nói xong, Bạch phu nhân liền nói:

- Ta cũng vậy, nhận được thư của Quận chúa, dẫn người tới hỗ trợ ngươi.

Bà dẫn người đang trộm mộ ở Đại Yến, Thừa Hợp không có cách nào trực tiếp tới tìm bà, nhưng Tạ Tư Trạc ở phong ấp, bên người có chó săn, nòng cốt, đương nhiên có thể liên lạc bất cứ lúc nào, nhận được tước thư tới Yến Tử Bình, trải qua tay họ liền tới tay Bạch phu nhân.

Bạch phu nhân tiếp tục nói:

- Lần này giúp công tử là ông lão nhà tôi, lần này vốn cũng là ông ấy tới, tuy nhiên không biết có phải do ông trời sắp xếp hay không, lúc ta nhận được thư thì ông ấy lại đang đi Yến Tử Bình, cho nên ta mới tới, cũng may phần lớn đều là các lão huynh đệ, sẽ không làm chậm trễ đại sự.

Tống Dương buồn bực:

- Có việc gì quan trọng, khiến Bạch tiên sinh cần đi Yến Tử Bình?

Lần này không cần Bạch phu nhân trả lời, Tề Thượng đợi một lúc lâu, sau đó nhếch môi mỉm cười:

- Hầu gia không biết rồi, chúng ta đã mở đất, đã có được mối buôn bán đầu tiên.

Tống Dương nghe vậy mừng rỡ:

- Thế nào?

- Tốt lắm!

Ba Hạ vốn ít nói cũng không kìm nổi trả lời, đủ thấy thu hoạch rất cao, Tiểu Bộ cũng cười híp mắt, nói theo:

- Chúng ta phát tài!

Bản đồ kho báu, ngôi mộ thứ nhất có thể mở ra, thu hoạch vượt xa tưởng tượng ban đầu cảu Bạch phu nhân. Bởi vì đây là món mua bán Tạ Môn rất coi trọng, Bạch tiên sinh tự mình đem mớ gia tài đi Yến Tử Bình, đi báo tin vui cho Tống Dương. Bạch phu nhân thì ở lại Đại Yến, bắt đầu chuẩn bị đào ngôi mộ thứ hai. Ai cũng không ngờ, lúc này Nhâm Sơ Dung sợ tin tức rơi vào tay Bạch tiên sinh ông ấy quay về không kịp, bèn báo tin cho Bạch phu nhân tới trợ giúp.

Lý Minh Ky vẫn cắm rễ ở Tình thành, không có gì để nói, đàm luận vài câu, Tống Dương lại nhìn về phía Tiểu Bộ:

- Nàng sao lại chạy tới Tình thành?

Ngay trước mặt nhiều người như vậy, Nhâm Tiểu Bộ ngượng ngùng thừa nước ***c thả câu:

- Ta cũng nhận được thư của Tam tỷ.

- Là Nhâm Sơ Dung bảo nàng tới?

Tống Dương đầu tiên ngạc nhiên, tiện đà lắc đầu:

- Không thể nào, ta cũng không tin.

Tiểu Bộ nhún vai:

- Ta cũng chưa nói là tỷ ấy nhờ ta làm một việc. Tỷ bảo ta an bài Tiểu Cửu và Nam Vinh, Quỷ Cốc đám người đồng hành.

Nói tới đây, Tiểu Bộ mỉm cười lấm lét:

- Tỷ sợ chàng ở một mình buồn tẻ không có ai chăm sóc.

Tống Dương chưa từng cần người khác chăm sóc, huống chi Tiểu Cửu không biết võ công ở nhà hay đi du ngoạn bên người mang theo nha đầu này còn có chút hứng thú, nhưng khi làm chuyện xấu mang theo nàng ta, khác chi bị bó chân tay.

Dụng ý của Nhâm Sơ Dung không khó đoán, Tống Dương thoáng suy nghĩ liền hiểu được Sơ Dung chính là muốn bó chân bó tay hắn nên mới bảo cho Tiểu Cửu đi cùng.

Đơn cử như nói phóng hỏa, đích thực không có quá nhiều nguy hiểm, Nhâm Sơ Dung không quá lo lắng, có điều nàng sợ Tống Dương lại làm những việc liều lĩnh khác, tỷ như mạo hiểm ám sát người nào đó ai biết được trong đầu hắn lúc nào nảy sinh những ý tưởng bất ngờ, đầu óc lúc nào lại nổi cơn điên. Quận chúa điện hạ sớm đã bị Tống Dương dọa cho kinh hãi.

Bạch phu nhân, Nhâm Sơ Dung, Lý Minh Ky những người này đều có bản lĩnh tự bảo vệ mình, Tống Dương muốn nổi điên cũng không liên lụy tới bọn họ; Nhưng Tiểu Cửu yếu đuối, lại là người thân cận với Tống Dương, có nàng đi theo bên mình, Tống Dương trước khi kích động phải vì nàng mà suy nghĩ một chút, thật muốn nảy sinh ý đồ xấu không chỉ tổn thương tới mình, còn có thể hại tới cả tiểu cô nương này.

Mặt khác Tiểu Cửu thông minh biết điều, nếu Tống Dương chỉ phóng hỏa, nàng tuyệt đối sẽ không gây rối, lại càng không làm điều gì ảnh hưởng tới đại sự.

Nói trắng ra, Thừa Hợp muốn cho Tiểu Cửu đi cùng, chính là thêm một sợi dây trói tay Tống Dương lại.

Nhìn lại, Nhâm Sơ Dung tặng sợi dây trói tới đây, ngẫm lại cẩn thận, trong đó cũng ẩn dấu một phần khổ tâm.

Nếu có thể phân thân, Nhâm Sơ Dung tình nguyện chính mình đi theo Tống Dương chuyến này.

Tuy nhiên Nhâm Sơ Dung tuyệt đối sẽ không đồng ý cho Tiểu Bộ chạy tới Đại Yến, việc này chính là làm phản, là phiêu lưu lớn lại không an toàn, sao có thể để muội muội dấn thân vào những chỗ nguy hiểm.

Kết quả không ngờ, Tiểu Bộ lần này lại thông minh đột xuất, nhìn thấu được tâm tư của tỷ tỷ, tự mình chạy tới phân tích nỗi băn khoăn của tỷ tỷ, so sánh giữa nàng và Tiểu Cửu, trọng lượng của nàng hơn nhiều lắm.

Nhâm Tiểu Bộ cười hì hì, miệng nói đầy từ hoa mỹ:

- Ta và Tiểu Cửu lăn lộn không ít, từ phong ấp đến Tình thành xa như vậy, nàng ta không có võ công hộ thân, vội vã chạy tới đây nhất định sẽ bệnh nặng, ta thương nàng ấy, rõ ràng sẽ không để nàng ấy phải vất vả đi chuyến đi này.

Tống Dương không biết nên khóc hay nên cười, nhỏ giọng hỏi nàng:

- Nhâm Sơ Dung không biết.

Tiểu Bộ mở to hai mắt nhìn:

- Đương nhiên không biết, nếu không chưa kịp rời khỏi biên giới đã bị bắt trở lại rồi.

Công chúa điện hạ là lén lút chạy tới đâu, vì thế trước khi đi nàng còn cố tình làm một số việc: lừa một người, hung dữ với một người, cầu cạnh một người.

Người bị lừa đó là Tần Trùy, Công chúa nhận được tin tức, Bạch phu nhân khai quật đại mộ, thấy được vô số vàng bạc châu báu, Tần Trùy giả dạng dân thường vào Đại Yến tiếp ứng, Tống Dương Thừa Hợp đều không ở nhà, chuyện này chỉ có Tần Trùy có thể làm, người đán ông xấu biết Công chúa ngẫu nhiên hồ nháo, có thể không ngờ tới tình huống thái quá như vậy, vô cùng vui mừng dẫn người đi, tính thời gian, có lẽ gã đã tới nơi Tiểu Bộ nói bừa rồi.

Người bị đe dọa chính là huyện lệnh Mộ Dung đại lão gia, Công chúa chấp hành mật vụ, hành tung không được tiết lộ ra ngoài, nếu không làm chậm trễ đại sự, sẽ phải trị tội, Công chúa khi không ở phong ấp còn muốn Mộ Dung đại nhân chiếu cố nhiều hơn nữa.

Về phần cầu cạnh chính là Cố Chiêu Quân. Lão Cố là người nghiêm túc, lúc này gật đầu đồng ý, còn sai Nam Vinh đi cùng Tiểu Bộ tới Tình thành.

Nghe thế, Tống Dương có hai suy đoán. Hướng thứ nhất, lão Cố có lẽ cảm thấy, nếu chính mình cự tuyệt, Tiểu Bộ vẫn lén lút chạy đi, căn bản ngăn không được, như thế chẳng bằng sai người đi cùng nàng, dọc đường còn có thể hỗ trợ; hướng còn lại có lẽ Cố Chiêu Quân đã nghĩ, việc lớn phải hết sức cẩn thận, việc nhỏ phải đặt kế sách rõ ràng từng bước…

Mặt khác, Tiểu Bộ đi ra tước còn an bài nha haonf bên người, chính mình cả ngày giả bệnh không đi ra khỏi phòng, phỏng chừng trước khi Nhâm Sơ Dung trở lại phong ấp, ngoại trừ lão Cố cũng sẽ không có người thứ hai biết Công chúa đã rời khỏi đây.

Công chúa điện hạ vừa cười vừa nói, dáng vẻ không ra sao, tuy rằng nàng cố gắng che dấu vẻ bất an kia, nhưng ánh mắt vẫn trốn tránh ánh mắt của Tống Dương. Tiểu Bộ biết mình lần này càn quấy, nàng sợ Tống Dương sẽ mắng.

Tống Dương không nói lời nào, chỉ nhìn nàng.

Đôi mắt xinh đẹp kia từ bất an biến thành tội nghiệp, Tống Dương không đành lòng, đành mỉm cười, Nhâm Tiểu Bộ thấy vậy mừng rỡ.

Sau khi nói hết ngọn nguồn, mọi người lại bắt đầu bàn bạc chính sự.

Phóng hỏa và hướng gió ảnh hưởng lẫn nhau, lần này là cuối thu, nếu bọn họ đốt Yến cung giống như mùa xuân, trước kia mùa hạ đất đều không dùng được, may mà hiện tại chỉ kém một tháng nữa là sang đầu đông, hướng gió khí hậu cũng không thay đổi lớn, người mù mới tới hai ngày, trước tiên đã cùng Tống Dương đi xem qua xung quanh. Không khác nhiều so với tưởng tượng, không cần thay đổi nhiều.

Chính vào thời điểm này, hai năm trước nơi này bỗng chốc biến thành đổ nát thê lương, không có nơi nào có chút thay đổi, đang bắt tay vào xây dựng, đương nhiên không phải thật sự xây nhà, tuy nhiên dáng vẻ này, nhân cơ hội chứa nhiều đồ nhóm lửa rất tốt.

Những tay già đời đang ngồi thảo luận, trò cũ lặp lại hoàn toàn không cần Tống Dương phải bận tâm.

Bởi vì có Tiểu Bộ bên cạnh, vài ý niệm nguy hiểm vừa lướt qua đầu Tống Dương đều buông xuống, việc phóng hỏa không cần hắn hỗ trợ, liền trở nên nhàn rỗi, vợ chống son rõ ràng trầm tĩnh lại, toàn bộ trở thành thời gian tới đây du ngoạn, song hành sớm tối, cùng nhau du ngoạn. Đến với vùng đất Phật sống khổ tu, không cần nghe theo pháp chỉ của đại Phật sống, Phật sống Vân Đỉnh đó là người như thế nào?

Phật sống Vân Đỉnh nhìn kỹ dường như đôi mắt của anh ta bị khoét sâu xuống, ***c ngầu dị thường, ranh giới giữa đen và trắng trong mắt dường như đã không còn; Sắc da ngăm đen, đen từ đầu trọc tới ngón chân, làn da toàn thân, nói vui thì giống như Cổ Hà ở bãi sa mạc vậy, héo rũ, ảm đạm, bởi vì khô cạn lâu lắm rồi nên làn da bị nứt nẻ. Đây không phải việc kỳ quái, anh ta là người khổ tu chân chính, đa số người sinh ra trên cao nguyên đều để trần truồng. Từ khi mười lăm tuổi, hàng năm anh ta đều phải bôn ba, đến ngọn núi cao nhất Trung Thổ Vân Đỉnh tắm dưới ánh sáng của Phật ở núi Cách Lạp Đan Đông, thẳng cho tới năm mười bảy tuổi.

Anh ta không cầu phổ độ chúng sinh, thầm muốn rửa sạch tội ác của chính mình.

Sống được rất khổ, cũng càng ngày càng già nua, nếu nói anh ta hai trăm tuổi, chỉ khiến người ta kinh ngạc nhưng tuyệt không có ai nghi ngờ; Sống một mình gần như đã có hương vị của người độc thân, nếu anh ta đứng yên không nhúc nhích, mặc dù là con khỉ thông minh nhất, cũng cho rằng anh ta là một gốc cây khô, trèo lên một cách hứng thú.

Khổ tu đối với cơ thể mình cực tàn khốc, gần như đó là sự tự ngược đãi, tuy nhiên bọn họ sẽ không tự tìm đến cái chết, cho nên Phật sống Vân Đỉnh tín đồ rất ít, số lượng không quá một trăm người. Bởi vậy vị Phật sống này không có thế lực làm khuynh đảo thế giới, nhưng bản thân anh ta thực rất mạnh.

Gian khổ không người nào từng nếm trải, ánh mắt cứng ngắc lạnh lẽo vỡ toác, mùa hè nóng bức Vân Đỉnh đứng dốc ngược trên đỉnh núi cao, gió thổi cuốn bay mọi vật, mùa đông tuyết lớn đóng băng thành khối Vân Đỉnh vẫn sống ở đó, ấy chính là thực lực của anh ta.

Anh ta là người ngoại thế, đương nhiên có liên quan đến Phật sống, nhưng cũng không phụng chiếu, càng không để ý tới quốc sự. Nhất phẩm lôi năm đó khi Đại Phật sống từng lộ ra ý định mời anh ta ra tay, anh ta cũng không buồn để tâm.

Nhưng lúc này Vân Đỉnh Phật sống đi Yến Tử Bình.

Yến Tử Bình hôm nay rất náo nhiệt.

Đúng giữa trưa, Bạch tiên sinh dẫn theo đệ tử tinh nhuệ áp giải vàng bạc châu báu đi vào Yến Tử Bình, dân chúng trong trấn không biết chiếc xe ngựa kia giấu gì, tuy nhiên một đội nhân mã khổng lồ như vậy tiến vào, vẫn khiến trấn nhỏ trở nên náo nhiệt không ngừng.

Cố Chiêu Quân, Mộ Dung huyện lệnh, Tạ Tư Trạc dắt nhau ra ngoài nghệnh đón, Bạch tiên sinh biết Tống Dương đi Tình thành, nhưng không biết Sơ Dung, Tiểu Phất cũng không ở đây, nhà không chủ thật là điều không ngờ, đợi sau khi màn chào đón, liền trêu đùa hỏi:

- Hai vị nãi nãi của các ông đâu rồi?

- Tam tiểu thư đang trên đường trở về, rất nhanh sẽ về tới nơi.

Mộ Dung huyện lệnh trả lời thay:

- Công chúa, công chúa điện hạ có chút bệnh trong người, đang nghỉ ngơi, thầy thuốc nói không thể xuống giường, càng không thể ra gió.

Mộ Dung huyện lệnh không dám làm trái lời dặn dò của Tiểu Bộ, hàm hồ bịa ra một lý do, sao có thể giấu diếm được Bạch tiên sinh, Bạch Bàn Tử lúc này chau mày đưa mắt cho Cố Chiêu Quân, Cố Chiêu Quân đánh mắt ra hiệu cho lão, bấy giờ lão mới không truy cứu nữa.

Chủ nhân không có nhà cũng không có gì trở ngại, vàng bạc vừa rồi đều đưa vào phủ Hầu gia, Cố Chiêu Quân công việc lại ngập đầu, bắt đầu kiểm kê, làm sổ, định giá mọi thứ. Mộ Dung đại nhân thì điều phối nhân sự, nấu cơm nấu nước để đội quân nhập cảnh tẩy trần. Bên này huyên náo chưa hết, Yến Tử Bình lại rộn ràng lên, thêm một đội quân nữa tới, nhân số tuy rằng không đông như đội của Bạch tiên sinh, nhưng càng làm cho dân cư trấn nhỏ phấn trấn bởi đó là thương đội của người Thổ Phiên.

Quy mô thương đội không tính là nhỏ, ngoại trừ Đông trùng hạ thảo, tuyết liên, hàng dệt từ lông cừu này đều là đặc sản, thương đội còn đưa theo rất nhiều loại vật còn sống.

Hơn ba mươi còn bò cao nguyên Tây Tạng, hình dáng to lớn, lông dài, trong mắt của dân cư trấn nhỏ không thể nghi ngờ con vật có chút đáng sợ. Bò Tây tạng tới đồng bằng khó sống được, nhưng ỷ vào thân thể cường tráng cộng thêm dọc đường được chăm sóc kỹ lưỡng, vẫn có thể kiên trì thêm một thời gian, thương đội cũng không cần chúng sống lâu lắm, chỉ cần có thể chống đỡ qua đợt đại lễ ở Phượng Hoàng thành là được, dù sao sau khi trao đổi mua bán xong chúng cũng đều phải chết.

Mà khiến cho dân cư trấn nhỏ hưng phấn, thương đội này mang theo một gánh hát đêm.

Gánh hát đêm là đặc sản của cao nguyên, kỳ thật so với gánh xiếc thú của người Hán cũng không khác biệt lắm, nhưng bọn họ tin tưởng vào lúc ban ngày tình hình đặc biệt thần linh thường lui tới, nên không diễn trò để quấy rầy thần linh. Phải chờ tới khi bóng đêm phủ xuống mới bằng lòng biểu diễn. Bầu trời đêm quang đãng, khi lửa trại bốc lên hừng hực, thịt nướng và rượu ngon được đưa ra khắp nơi, lão ấu trong tộc ngồi vào chiếu, vừa hưởng thụ mỹ thực vừa xem gánh hát biểu diễn, cũng coi như có chút phong tình của cao nguyên.

Phong tục văn nhân cao nguyên và Hán cảnh không giống nhau, gánh hát đêm và gánh xiếc thú về hình thức giống nhau, nhưng vẫn có chút khác biệt, gánh xiếc thú của người Hán coi trọng vào tài nghệ, dựa vào tay nghề và bản lĩnh để kiếm tiề; gánh hát đêm của Cao nguyên theo đuổi những điều mới mẻ, tỷ như những việc thú vị, quái nhân dị dạng, đội ngũ tiến vào trấn nhỏ cũng không nggoại lệ, dẫn đầu bọn họ chính là một con chó cao nguyên thân hình to lớn.

Mắt thấy người vây quanh không ít, chịu trách nhiệm trông nom con chó giữ là một người gầy gò, vẻ mặt đắc ý:

- Chó của ta là hùng bi chảo, một mình chiến đấu, chó săn lớn nhất của nhà Hán cũng phải khiếp sợ.

Cao nguyên có nhiều chó dữ, con chó trong gánh hát này, dòng máu vốn không thuần, nhưng bởi vậy nó thích ứng với đồng bằng càng nhanh, rất dễ nuôi, chó hoang ăn thức ăn ở trấn, quả nhiên uy phong lẫm lẫm.