Trấn Tây Vương thay đổi.
Tâm tính không thay đổi, tính cách nóng nảy vẫn như xưa, nhưng nay thân phận đã khác. Trước kia Trấn Tây vương chỉ chú ý bảo vệ biên cương, đánh giặc Thổ Phiên, việc chính sự triều đình quyết không can dự. Nhưng giờ là đại thần phụ chính lại còn là một trong sáu đại thần trọng yếu. Cho đến trước khi tiểu Hoàng đế trưởng thành trọng trách gánh vác giang sơn đặt cả lên vai Vương gia.
Nghĩ cách làm cho quốc thái dân an, làm mở mang bờ cõi, rồi đem giao vào tay tiểu Hoàng đế, … Đến khi đó thì bản thân cũng già rồi, không còn sức để rong ruổi chiến trường, diễu võ dương oai hùng tráng mà chỉ còn là thân già yếu ớt ngồi trên ghế chờ từng ngày thần chết đến mang đi.
Nghĩ đến đây, Trấn Tây Vương bỗng mỉm cười, cả đời con người ta cũng chỉ có vậy, đừng nên kì vọng quá nhiều, có người đào một cái hố nói đó là đào mồ chôn người khác… nhưng ai có thể trốn thoát được, cuối cũng đến lúc sức tàn lực kiệt, nhắm mắt xuôi tay, Vương gia sớm đã nghĩ thông rồi, ông không sợ chết, điều lo lắng duy nhất chỉ là khi xuống Hoàng tuyền gặp lại tổ tiên, huynh trưởng có thể khảng khái mà nói với đại ca rằng: đệ đã cố gắng hết sức rồi.
Có phải anh em nhà đế vương đều là kẻ thù? Có lẽ phần lớn đều như thế, nhưng tiên đế và Trấn Tây Vương là trường hợp ngoại lệ, tình thân thủ túc, năm đó ca ca chiếu cố hiền đệ, giờ đây đệ giúp ca ca gìn giữ gia nghiệp, chuyện chỉ giản đơn là như vậy thôi.
Nhâm Sơ Dung lưu lại Phượng Hoàng thànhmột thời gian, đương nhiên không phải để vui chơi, sau khi Tống Dương đi rồi nàng viết thư gửi đi Yến Tử Bình.
Vụ hoả hoạn lần trước ở Tình thành là do Phó đảng, Cố đảng và Tạ Môn (chó săn họ Tạ) ba nhà cấu kết làm thành, lần này chỉ dựa vào một thế lực của Lý Minh Ky e rằng chưa đủ mạnh, Nhâm Sơ Dung gửi thư đi một là báo cho bọn Cố Chiêu Quân và Tạ Môn, nhờ bọn họ ra tay giúp đỡ. Ngoài ra còn bảo chuyển thư cho Tiểu Bộ, bảo nàng làm tốt một việc khác.
Thư vừa truyền đi, quận chúa liền đi hỏi thăm Vô Ngư sư thái, chuyện “Tôn giả chuyên thế” không cần nàng quản, nhưng trong phong ấp cần xây dựng Diệu Hương Cát Tường, nàng không thể không quan tâm, hơn nữa Nhị vương tử mới tiếp nhận Hồng Ba phủ, xử lý sự việc còn nhiều chỗ chưa quen, quận chúa muốn giúp Nhị ca lo liệu một tay, nên đã hoãn lại đến nửa tháng sau mới trở về Phong ấp.
Đại Tông sư La Quan và Phong Long cũng đi cùng quận chúa. La Quan từng bị thương rất nặng, nhưng Tông sư vốn sức khoẻ tốt, lại có tài dự liệu công việc, mấy ngày trước đã được Tống thần y tận tình cứu chữa, đến giờ vết thương đã lành, sức khoẻ mau chóng hồi phục. Nhưng khiến người ta có chút băn khoăn là Phong Long hoàng đế, việc ông ta đi Phong ấp Yến Tử Bình đã nằm trong dự liệu, nhưng ai cũng nghĩ rằng, ông phải đợi nhìn thấy con trai mình đăng cơ rồi mới đi.
Phong Long đề nghị việc rời kinh cùng quận chúa, Trấn Tây Vương có chút nghi vấn, lúc này Phong Long mỉm cười lắc đầu:
- Trẫm… ta chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường, đã từ bỏ rồi, thì hà tất còn phải vương vấn làm gì, tiểu Hoàng đế đăng cơ, đại điện, việc triều chính, đều không có quan hệ gì với ta nữa, không dự lễ đăng cơ không sao.
Trấn Tây Vương hiểu rõ gật đầu, vỗ vai Phong Long không nói gì thêm.
Khi quận chúa vừa khởi hành thì Tống Dương đã sớm vượt qua biên cảnh.
Nam Lý và Đại Yến quản thần dân hai bên đi lại giao thương rất nghiêm ngặt, nhưng Tống Dương không cần lo lắng, vì Hồng Ba phủ đã lo liệu cho hắn một thân phận mới, chỉ có điều trên đường kiểm tra liên tục, tốn không ít thời gian.
Thân phận mới của Tống Dương là người dân nước Yến bị Nam Lý vừa đuổi về nước, lại cải trang hoả đạo nhân thành người cháu trai bị câm điếc của ông, nhưng lần cải trang này phải theo yêu cầu của Tống Dương, hoả đạo nhân phải biến thành một tên nhóc vô cùng xấu xí.
Dáng mặt tủn mủn của Chu Nho đạo sĩ, được hóa trang thành một cô bé xinh đẹp, đối với thân phận thật của hắn ta mà nói thì đó là một cực hình, thà rằng cải trang thành xấu xấu một chút còn khiến Tống Dương thoải mái, dễ chịu.
Sau khi nhập cảnh vài ngày, bọn tay sai Tạ Môn hợp hội ra đón, nên toàn bộ quãng đường còn lại Tống Dương không cần phải lao tâm nữa, ngày đêm thần tốc, tính từ khi Tống Dương rời khỏi Phượng Hoàng thành, đã hơn ba mươi ngày, cuối cùng cũng đến được Tình thành Yến quốc. Khi vào thành trời tối đen như mực, đoàn người vừa mới vào thành, xung quanh đột nhiên bỗng ầm ầm tiếng trống. Hoả Đạo nhân giật mình ngạc nhiên phản ứng đầu tiên là “có phục binh” không chút nghĩ ngợi liền quay đầu hướng ra ngoài thành mà chạy.
Tống Dương nhanh tay túm lấy tay áo lão đạo sĩ, kéo hắn lại cười nói:
- Mộ trống, chạy đi đâu?
Hằng ngày vào hai giờ Thìn, Tuất thành Đại Yến sẽ có trống mộ, thông báo cho toàn thành biết sớm tối đã đến. Nam Lý cũng như vậy chỉ có điều cách thức hơi khác một chút, Nam Lý đến đúng giờ Thìn sẽ đổ chuông.
May mà hoả đạo nhân cải trang thành một tên tiểu tử, nên lính gác thành Yến quốc không nghi ngờ, chỉ cười nhạo tên tiểu tử nhát gan.
Hồi trống nổ vang, cả toà Tình thành có thể nghe thấy. Ngay Đại Lôi Âm đài cũng không phải ngoại lệ, đến khi hồi trống cuối cùng kết thúc, Yến Đỉnh buông cây kim châm, đưa một tay lên bỏ mặt nạ xuống. Trên khuôn mặt hư thối mồ hôi lấm tấm, nhưng vì dính máu nên mồ hôi cũng biến thành màu đỏ loang trên mặt.
Gương mặt vĩnh viễn bị hư hỏng như vậy, dù có hỉ nộ ái ố đều chỉ có duy nhất một vẻ mặt hung ác. Tuy nhiên hai con mắt trên khuôn mặt, giờ phút này lộ rõ vẻ vui mừng.
Quốc sư nhận lấy chiếc khăn Hoa Tiểu Phi đưa, lau mồ hôi trên trán, rồi gật đầu với Hoa Tiểu Phi.
Hoa Tiểu Phi cũng thấy cay mắt, suốt ba ngày ba đêm không chợp mắt, dồn toàn bộ tinh lực vào cây kim châm trên tay, Hoa Tiểu Phi cũng cảm thấy mệt mỏi. Tuynhiên cuối cùng việc lớn đã thành, nhìn Cảnh Thái đang nằm ngủ nặng nề trên tháp, gã cũng nở nụ cười mãn nguyện.
Bên trong căn phòng bí mật có tất cả bốn người, ngoài Quốc sư, Yến đế, Hoa Tiểu Phi, còn có một tên thái giám tâm phúc là Tiểu Trùng tử.
Tiểu Trùng tử bận rộn việc thu châm thuốc, và lau người cho Hoàng đế, Hoa Tiểu Phi dâng một ly trà cho Yến Đỉnh, cười nói:
- Rất thuận lợi, lần thi châm này, so với hai lần trước còn tốt hơn nhiều, thiếu dương tam tiêu kinh ở tay và dương minh kinh ở chân, rõ ràng là có hiệu lực, đúng là dấu hiệu tốt.
Ánh mắt Quốc sư tràn đầy sung sướng nói:
- Ngươi cũng cảm thấy như vậy à? Ta cũng nhận thấy thế, nhưng cứ tưởng là do quan tâm quá mà nhìn lầm ra … vậy là rất rốt.
Y thuật Trung Thổ nhà Hán chia cơ thể kinh mạch làm mười hai kinh chính, kì kinh bát mạch, ngoài ra còn có mười hai thứ khác như mười hai cơ gân, chủng loại nhiều không đếm xuể. Cảnh Thái tuy rằng chỉ có hai trong số những kinh mạch đó còn có chút sức sống, chuyện nhỏ này cũng đủ để cho Quốc sư vui mừng.
Hoa Tiểu Phi an ủi vài câu, Quốc sư đang nặng nề lại quay sang cười sung sướng, giống như người đang uống rượu ngửa cổ dốc cạn chén trà trong tay, vừa nhai lá trà vừa cười, rồi chuyển đề tài:
- Đạo Thảo đã có tin tức gì về chưa?
Hoa Tiểu Phi lắc đầu:
- Đây là chuyến đi quan trọng đầu tiên của hắn, trước khi đi đệ đã nói rõ, không có viện binh ủng hộ, từ đầu tới cuối chỉ có một mình hành động, đến bây giờ hắn sống chết thế nào đệ cũng không biết.
Lễ cầu phúc đã qua hơn một tháng, chuyện xảy ra ở Nam Lý, Đại Lôi Âm đài đều đã sớm được trình báo, Đạo Thảo cũng đi từ một tháng trước, tính ngày tháng, nếu thuận lợi thì giờ phút này hắn đã vào Phượng Hoàng thành rồi.
Yến Đỉnh không vội vã đeo mặt nạ, nhíu mày có thể nhìn thấy bộ mặt thối rữa của mình nhăn lại, ngẩng đầu lên nói:
- Tốt xấu gì hắn cũng là vãn bối, không cần phải nghiêm khắc như vậy.
- Hắn còn trẻ nghiêm khắc một chút cũng không có hại, nhưng hắn với những chuyện xấu lại làm rất dễ dàng, không bàn đến rèn luyện, ta lại cho hắn thêm chút ngân lượng, hắn sẽ mang từ Phượng Hoàng thành về mấy cái đầu cho ngài, cụ thể là ai không quan trọng chỉ cần có ngân lượng là được rồi.
- Mang đầu người về cho ta?
Yến Đỉnh có vẻ hơi bực mình.
- Đúng là mang về cho ngài.
Hoa Tiểu Phi cười nói:
- Món quà ngươi định tặng cho Cảnh Thái đã không còn nữa, thay bằng mấy cái đầu người có phần khinh bạc, nhưng méo mó có hơn không, … lễ tam cửu quốc khánh không phải là việc nhỏ, ngài không thể đến tay không.
Yến Đỉnh lắc đầu:
- Ý tốt của ngươi ta lĩnh hạ, nhưng không cần mang đầu người về, đừng làm phiền đến ĐạoThảo hành sự, đầu mang về coi như chính hắn dâng lễ vật là được, làm Cảnh Thái đi thưởng. Về phần ta, lễ vật dâng tam cửu không cần ngươi quan tâm, ta đã có tính toán khác.
Hoa Tiểu Phi không khách sáo, gật đầu đồng ý tiện thể hỏi:
- Lễ vật mới là cái gì vậy?
- Cũng là người, nhưng không phải đầu mà là người sống. Tống Dương đó, người này ngươi có biết.
Người Yến không biết được thân phận thật của Tống Dương, không biết Tống Dương là chủ mưu của vụ kích động hôm mùng tám tháng chín, gây ra hoả hoạn hoàng cung nước Yến. Nhưng ai cũng biết hắn là người giỏi mua chuộc, lấy lòng Tông sư La Quan nhất, lại còn mang theo một vị Hoàng phi Tô Hàng tương lai.
Hoa Tiểu Phi gật đầu:
- Kì sĩ Nam Lý Tống Dương, Vạn tuế gia rất hận hắn ta.
- Người này về nước may mắn được phong tước Thường Xuân hầu, không biết vì sao lại trở thành Vương gia thân tộc Hồi Hột, có cơ duyên kết thân với công chúa.
Nói đến đó, Quốc sư vứt bỏ phúc ngữ, nói giọng yết hầu, cổ họng phát ra âm thanh rè rè:
- Có điều là…. Hắn chọn phong ấp ở Yến Tử Bình.
Nhắc tới Yến Tử Bình Hoa Tiểu Phi biến sắc.
Hai năm trước chính Hoa Tiểu Phi là người cứu Yến Đỉnh từ Nam Lý trở về, Yến Tử Bình có liên quan đến việc Quốc sư trọng thương, điều này gã hiểu rất rõ, nhưng giờ phút này nghe đến địa danh đó, có thể nào không kinh ngạc. Rất nhanh, ánh mắt Hoa Tiểu Phi trở nên hung ác:
- Tống Dương chính là…
Yến Đỉnh biết gã muốn nói điều gì, không đợi gã nói hết câu liền chặn họng:
- Không cần phải gấp, đợi bắt được hắn rồi tự nhiên sẽ biết.
Hoa Tiểu Phi và Quốc sư tình như thủ túc, gã tỏ vẻ bất mãn:
- Việc quan trọng như thế mà sao bây giờ mới bàn tới?
Quốc sư cười gượng:
- Ngươi nghĩ ta là thần tiên sao? Không đi đến đâu cũng biết rõ thiên hạ à? Hai năm nay, ngoài việc lo cho sức khoẻ của Hoàng đế tất cả tâm tư của ta đều đặt ở phía tây, nào còn thời gian để ý đến Nam Lý. Mùa xuân vừa rồi ta mới biết Tống Dương đi Yến Tử Bình.
Từ sau khi về nước, tất cả tinh lực của Quốc sư đều đặt ở một chuyện đại sự khác, nhất phẩm lôi vừa chấm dứt, lão thỉnh thoảng còn chú ý đến Nam Lý, nhưng bọn Tống Dương phiêu diêu bên ngoài một chuyến, một năm sau mới trở về nhân gian, khi đó Quốc sư không quá chú ý đến bọn họ rồi.
Ở Phượng Hoàng thành Quốc sư đã có Tĩnh vương làm tai mắt. Mọi việc ở Nam Lý Tĩnh vương đều cẩn trọng báo tin, nhưng tin tức truyền đi không thể trình bày dài dòng chi tiết, tin mật báo cũng phải có sự chọn lọc.
Tống Dương thụ phong Thường Xuân Hầu, trở thành vương gia dân tộc Hồi Hột, kết duyên cùng Huyền Cơ công chúa. Việc này đều là chuyện đại sự, Tĩnh vương không dám bỏ sót, nhưng Thường Xuân Hầu chọn chỗ nào làm phong ấp thì quả không đáng nhắc tới.
Nay việc Phong ấp của Thường Xuân Hầu trong Yến Tử Bình không còn là bí mật, nhưng quốc sư biết được tin này thì đã là sau mấy tháng rồi.
Hoa Tiểu Phi lại quắc mắt:
- Mùa xuân biết được tin tức này, vậy mà giờ đã đến đầu đông rồi, thả cho hắn tự do sung sướng sống tận nửa năm trời.
Quốc sư đáp:
- Ta đã cân nhắc rồi, việc ở phía tây quan trọng hơn, nên đặt Tống Dương sang một bên, hắn ta cũng không thể bay lên trời được.
- Tống Dương không quan trọng? Ngộ nhỡ hắn là truyền nhân của Vưu Ly vậy người trước kia bị cướp đi duy nhất chính là hắn, việc như thế mà còn là không quan trọng.
Hoa Tiểu Phi càng nói càng tỏ ra sốt ruột.
Yến Đỉnh ngược lại giọng điệu chậm rãi, khoa chân múa tay, ra hiệu đối phương không cần sốt ruột:
- Ngươi biết, phương thức chế tạo lạo dịch là ta theo lời sư tổ lưu lại, chỉ nói vài lời không thể lấy ra, nói một cách đơn giản chính là cất giữ, hơn nữa so với thủ đoạn của sư tổ còn kém xa. Cỗ thị thể đó để trong thời gian dài, nếu không có bí dược để nuôi dưỡng, sợ rằng đã mất hết hiệu lực, có lấy lại cũng không khả dụng, hiểu chưa? Bây giờ giữa ta và Tống Dương chỉ là tư thù, không đề cập đến những cái khác. Nếu đã là tư thù thì thả một lúc cũng không vấn đề.
Nói xong Quốc sư tạm dừng, thấy Hoa Tiểu Phi vẫn có vẻ chưa thuận theo lại kiên nhẫn giải thích vài câu. Không phải Yến Đỉnh không muốn báo thù mà lão đã tự mình có tính toán cân nhắc riêng.
Bây giờ chưa phải là thời điểm tấn công Nam Lý. Bắt Tống Dương chỉ có thể phái cao thủ lặng lẽ hành động. Nhưng lần trước, ở Nam Lý hôm mùng 8 tháng 9, tay chân thân tín gần như thương vong hầu hết, ngược lại võ công Tống Dương không tầm thường, lại ở trên đất của mình, làm sao dễ dàng đối phó. Đáng lo ngại hơn, Tống Dương còn có hai pháp bảo bên mình là: xe ngựa(cỗ vũ khí bí mật Vưu Thái y để lại cho hắn) và Đại tông sư La Quan. Quốc sư cũng suýt chết trên cỗ xe ngựa đó. Nhưng Yến Đỉnh không dám chắc, sau nhất phẩm lôi, hai người Tống Dương và La Quan kết bạn, đến bây giờ có còn cùng nhau nữa không, nhưng không thể không phòng ngừa.
Muốn thần không biết quỷ không hay bắt Tống Dương từ Yến Tử Bình về Đại Yến, cao thủ bình thường đi không thể thành công, mà lại còn rút dây động rừng.
Hoa Tiểu Phi lại lắc đầu:
- Có thể để đệ đi, La Quan không là gì với đệ, cỗ xe ngựa kia đệ cũng đã biết rõ, tất nhiên không có cơ hội xảy ra lần thứ hai như trước.
Yến Đỉnh xua tay chặn lại:
- Nhiệm vụ của ngươi ở việc khác, so với việc đối phó với Tống Dương việc ở phía Tây quan trọng hơn nhiều. Ngươi giúp ta thi châm đã là tốt lắm rồi, ngoài ra không có việc gì khác quấy rầy đến ngươi, càng không nên mạo hiểm…, bọn Phiến Môn ngươi đã dò la 30 năm, cuối cùng đã có manh mối, ngoài ra còn nhiều sự quấy nhiếu khác nữa? Chuyện này không cần bàn cãi nhiềul.
Tiểu Trùng tử đứng một bên nghe chuyện kinh ngạc sửng sốt, không hiểu chuyện gì mà mất đến 30 năm để thăm dò, càng không nghĩ ra phía sau Phiến Môn kia có cất giấu vật báu gì mà khiến Yến Đỉnh phải dùng đến cao thủ Hoa Tiểu Phi như vậy.
- Thiên hạ.
Quốc sư cười nói:
- Phía sau phiến môn chính là thiên hạ.
Trong chớp mắt Tiểu Trùng Tử giật mình hoảng sợ vì sư phụ đã trả lời được sự nghi vấn trong lòng mình, nên cũng không biết nói gì.
Hoa Tiểu Phi không hứng thú với màn khôi hài của hai thầy trò bọn họ, liền hỏi:
- Vì sao bây giờ lại muốn đi bắt Tống Dương? Phái người nào đi? Có đáng tin không?
Quốc sư vốn không có ý định giấu giếm, thoải mái, dựa lưng vào ghế chậm rãi trả lời:
- Vốn cũng không nghĩ tới việc đi bắt Tống Dương, nhưng Tam Cửu sắp tới, món quà định tặng lúc trước đã không có, thì cũng phải bù cho Cảnh Thái món khác chứ.
Với lời giải thích như vậy, Hoa Tiểu Phi cũng không biết là nên cười hay nên ca thán đây.
Quốc sư không để ý đến vẻ mặt cổ quái của gã, tiếp tục nói:
- Cảnh Thái hận Tống Dương đến tận xương tủy, hắn lại còn là kẻ thù của ta, bắt lấy hắn từ từ tra tấn…
Nói rồi Quốc sư mỉm cười:
- Tính tình Cảnh Thái ngươi cũng hiểu được, cân nhắc nặng nhẹ không rõ ràng. Đương nhiên như vậy không ổn, nhưng cũng không phải là quá tệ, ví dụ như lần này.
Lời nói có vẻ mập mờ không rõ ràng, nhưng những người hiểu tâm tình của Cảnh Thái thì đều có thể rõ ý của Quốc sư.
Lễ tế Tam Cửu nếu được lễ vật là Nam Lý đương nhiên Cảnh Thái hết mực vui mừng, nhưng nếu lễ vật mà đổi thành một kẻ thù để y tra tấn rửa hận, bình thường mà nói thì đúng là không thể so sánh, nhưng đối với Cảnh Thái mà nói, y nhất định sẽ không thất vọng.
- Hơn nữa lễ vật ta muốn tặng không chỉ có một mình Tống Dương, ta nghe nói, hai nước Nam Lý và Hồi Hột kết thân, Tống Dương để thê tử là công chúa Nhâm Tiểu Phất thường xuyên ở Yến Tử Bình.Tống Dương chiếm mất người đẹp của Cảnh Thái, ta lại đem vợ của Tống Dương làm hạ lễ, Ngươi đoán xem, Cảnh Thái sẽ sung sướng như thế nào?
Quốc sư càng nói càng cười lớn:
- Càng thú vị hơn, vị Huyền Cơ công chúa này lại là viên ngọc quý của Trấn Tây vương. Sau thất bại của Nhâm Đường,. Trấn Tây vương độc chọn lương quân đại thần, điều khiến ta ghét nhất ở bọn người này là hắn chọn ngày ấu chúa lên ngôi lại là quốc khánh Cảnh Thái Tam cửu. Hắn muốn chống đối sao? Tốt nhất hiện giờ Đại Yến chưa so đo với hắn, nhưng tối đó ở đại điện Vạn tuế gia của ta sẽ cùng công chúa của bọn chúng ân ái.
- Về phần những thủ hạ đi đi Yến Tử Bình, không phải chỉ đệ tử của ta, Tiểu Phi người có biết Phật sống Vân Đỉnh không?
Hoa Tiểu Phi không hiểu gì lắc đầu, với thân phận của mình gã cũng không quan tâm, chỉ hỏi vào trọng tâm:
- Rất giỏi à?
Quốc sư giọng điệu nghiêm túc:
- Rất giỏi hắn rất giỏi, hiện tại có khi ngươi cũng không trị nổi hắn.
Hoa Tiểu Phi đang muốn hỏi lại, trên tháp Cảnh Thái đột nhiên hắt hơi một cái, vì mơ ngủ kinh hãi mà tỉnh dậy. Vừa mới được thi châm tăng cường thể lực, lại vừa ngủ dậy, Cảnh Thái cảm thấy khí huyết thông nhuận, sảng khoái, không còn có cảm giác lúc nào cũng bị cái rét đeo đuổi đến khó chịu, thấy mình giống như khi đang là thanh niên, lại vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu, sinh lực dư thừa, hận một nỗi là không thể ngay lập tức nhảy xuống giường chạy đi chạy lại một lúc.
Lòng đầy hoan hỉ, Cảnh Thái quay người nhìn về Quốc sư cười cười, rồi lại hướng về phía Hoa Tiểu Phi:
- Cảm ơn Phi thúc.
Y không cần phải nói gì nhiều với Quốc sư, nhưng với Hoa Tiểu Phi nhất định phải lễ nghĩa chu toàn, không thể so đo thân phận, đây là việc Yến Đỉnh đã dạy bảo, Cảnh Thái đã ghi tạc trong lòng.
Tiểu Trùng tử lập tức mang chiếc áo lông cừu, muốn đắp thêm cho Hoàng đế, Cảnh Thái đưa tay thoái lui:
- Nóng lắm, không cần.
Quốc sư và Hoa Tiểu Phi đều lắc đầu, người trước thì ra lệnh:
- Phải mặc vào, không được để nhiễm lạnh.
Người sau thì nói:
- Thôi mặc vào đi, tiết trời thu gió hanh lạnh, không chịu nổi gió đâu, vừa lạnh vừa hanh khô rất khó chịu.
Cảnh Thái nghe lời khuyên bảo mặc thêm áo lông cừu. Tống Dương đang có Diệp Phi Phi mang theo, đi vào phòng của Lý Minh Ky, trong phòng không ngờ rất nhiều người, Lý Minh Ky ngồi ở giữa.Từ đầu đến chân khoác bộ quần áo màu đỏ, Bạch phu nhân ngồi bên cạnh, Tề Thượng và Ba Hạ đứng ở đằng sau,
Khoảng cách từ Phong ấp đến Tình thành và từ Phượng Hoàng thành đến đây cũng tương đương, đám người Nam Vinh bắt đầu khởi hành đã có bọn Phó đảng bảo vệ trên đường đi, gần như không gặp phải trở ngại nào trên đường đi, nên mặc dù xuất phát chậm mà lại đến trước. Việc này thì không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng có điều ngoài dự đoán của Tống Dương là phu nhân của mình Nhâm Tiểu Phất cũng đang ở trong phòng, đang mong chờ mình, khuôn mặt xinh đẹp rạo rực và vui vẻ đắc ý.
Tống Dương vừa ngạc nhiên vừa cười:
- Sao nàng lại ở đây?
- Giúp chàng phóng hỏa!
Nhâm Tiểu Phất trả lời như lẽ đương nhiên, vừa nói hết lời, bỗng nhiên thấy ngứa mũi liền hắt hơi ba cái, càng lúc càng to. Tiểu Phất xoa mũi thì thào nói:
- Không biết ai đang nhắc tới thiếp.