Ngày mười lăm tháng mười một, cách ngày đại lễ mừng tân hoàng đế Nam Lý đăng cơ khoảng bảy ngày, Phượng Hoàng thành gần đây liên tiếp phát sinh huyết án, trên phố lời đồn đại xôn xao, bộ Hình phải chịu áp lực rất lớn.
Thủ đoạn gây án đẫm máu, rất nhiều người chết, việc cắt rơi đầu Phật khiến nhiều người phẫn nộ… Nhưng những điều này mới chỉ là thứ yếu, điều mà khiến triều đình thật sự quan tâm là người chết trong ba vụ án trước, tất cả đều có liên quan đến một sự kiện.
Trong việc bình phản, lão đại Mộ Dung không ở trong thành, Tiểu Uyển mượn thực lực trong nhà giúp Tống Dương không ít, lập công lớn, xong việc lúc luận công ban thưởng Tiểu Uyển chẳng những không kể công, mà còn thông qua Tống Dương thỉnh cầu Trấn Tây Vương đem công lao của nàng tính vào cho cha nàng. Đây là việc hiếu thuận nên vương gia nhận lời. Đến bây giờ người ngoài vẫn chỉ nghĩ là lão đại Mộ Dung chủ trì cục diện bên ngoài thành, hiệu lệnh cho môn sinh giúp Tiên đế giải oan.
Đại Tiến Phúc tự càng không cần nói đến nữa, pháp sư cầu phúc chính là do bọn họ dắt mối dẫn tới, phương trượng Vô Tiện và lão ni Cô Thạch hợp sức, được dân chúng coi là cánh tay trái đắc lực của Vô Ngư sư thái. Điểm đáng nói nhất là sau khi xong việc pháp sư cầu phúc, Cô Thạch trước nay không ai biết đến bỗng chốc danh tiếng được truyền đi khắp nơi. Trước đó không lâu Cô Thạch nhận lời mời của một đại am tới Lâm Phụ lập đàn giảng kinh, đã không còn ở trong kinh thành nữa, nếu không thì cũng lành ít dữ nhiều.
Người thứ ba gặp chuyện bỏ mạng chính là một vị quan to, họ Chu, quan bái Công bộ Thị Lang, vốn là một nhánh của phe phản bội Tĩnh vương. Sau khi sự việc thất bại y là người đầu tiên đứng ra ủng hộ tân đế. Để trấn an lòng dân, tả thừa tướng không đem người ra trị tội, ngược lại còn cho y con đường sống. Kì thực sau việc bình phản, các vị đại quan trong triều càng tăng thêm sự cẩn trọng, ra vào đều có đội thị vệ đi theo bảo vệ, đề phòng bất trắc. Nhưng Chu thị lang là tướng phản đầu hàng, không dám dẫn nhiều người theo để tránh điều nghi kị là đưa thích khách tới.
Người chết đều có liên quan đến Tĩnh Vương. Thích khách ngoại trừ võ công tinh tường còn tinh thông độc thuật, phần đông tăng lữ ở chùa Đại Phúc Kiến đều trúng độc mà chết. Hung thủ từ đâu đến cũng không khó đoán… Án tử có liên quan đến địch quốc, Đỗ đại nhân sẽ không chậm trễ.
Lúc hoàng hôn, một mình Đỗ đại nhân ngồi trong đại sảnh Hình Bộ, hai mắt khép hờ chẳng nói một lời, nếu không xảy ra việc ngoài ý muốn, lão sẽ ngồi đó cả đêm… Mỗi lần trong thành có án chưa được phá, lão đều như thế này, ngồi lại trong Hình Bộ không về nhà, cũng không bừa bãi nổi giận mà phạt ai, chỉ ngồi như vậy. Dù sao lão là thượng thư còn chưa về, tất cả quan viên trong Hình Bộ trên dưới đều không dám nghỉ ngơi.
Đỗ đại nhân bình thường sẽ không nói nhiều, nhưng ý tứ của lão thì tất cả mọi người đều rõ: Nếu phá không được án, cả đám sẽ phải làm việc liên tục đến mệt chết.
Đáng tiếc, sự nỗ lực của mọi người trong Hình Bộ đều chưa thu được gì, Đạo Thảo lúc này đang ngang nhiên ngồi trên một chiếc xe lớn. Vừa ra khỏi Hoàng thành, y liền thu tay lại…
Đúng lúc thích khách Yến quốc được phái tới rời khỏi Phượng Hoàng thành, thì phản tặc đến từ Nam Lý cũng nói nói cười cười cáo biệt Tình thành.
Việc phóng hỏa đều đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ còn châm lửa nữa thôi, khâu cuối cùng này do Lý Minh Ky phụ trách. Có thể tưởng tượng khi đại hỏa hoạn bùng lên, Tình thành sẽ lập tức giới nghiêm, người ngoài mọc cánh cũng khó mà bay được, cho nên Tống Dương, Tiểu Bộ, Bạch phu nhân đều rời khỏi đây trước giờ.
Tống Dương nghe lời Nhâm Sơ Dung nhắc nhở, để an toàn, trước khi phóng hỏa, rút lui trước đã, cũng không đợi đến thời điểm đại lễ mừng thọ 39 tuổi, thời điểm ấy nguy hiểm, cho nên lần này bọn họ vô cùng thong dong, hành lý đầy ắp túi lớn túi bé, còn mang theo không ít quà tặng.
Quà tặng đều là Tiểu Bộ tự tay chọn mua, khó khăn lắm mới đi một chuyến xa nhà, sao có thể tay không trở về? Đồ đem tặng phụ vương, mẫu phi, bạn bè thân thiết cũng chẳng có gì đáng nói, chỉ có tâm là quý rồi. Duy chỉ có quà cho hai người làm công chúa điện hạ phải nhọc lòng: một là tam tỉ Sơ Dung, hai là thiết vệ Tần Trùy. Nàng tự ý lén chạy đến đây, có lỗi nhất là đối với hai người bọn họ. Mà so đi tính lại thì tam tỉ cũng dễ xử lý vì dù sao cũng là chị em thân sinh, nàng sao có thể tức giận được, cười trừ một phen thì có thể lừa qua được. Nhưng còn Tần Trùy, vừa nghĩ tới người đàn ông xấu xí này, Tiểu Bộ liền từ trong lòng cảm thấy có lỗi với gã.
Cho nên quà tặng cho Tần Trùy là nhiều nhất. Một chiếc áo bào dài bằng lụa màu xanh lam của người thợ cắt may già nổi tiếng ở Bảo Lệ các. Một cái tẩu thuốc bằng gỗ mun đen có nạm vàng và ngọc phỉ thúy cùng với một thanh đoản đao bọc da cá làm bằng thép thượng hạng, bằng này mà Tiểu Bộ còn thầm nghĩ quà tặng chưa đủ, lúc rời khỏi thành còn thương lượng với Tống Dương, đi lòng vòng xem có đồ gì tốt nữa.
Tống Dương cười lắc đầu:
- Mua nhiều lễ vật không thành vấn đề, tuy nhiên nàng cũng không dùng thì quá lãng phí, nàng nói đi, nàng tin Tần đại ca tốt như vậy sao? Chưa biết chừng có lẽ hắn cố ý thả nàng đi một lần cũng nên.
Tiểu Bộ không cho là đúng. Nàng cảm thấy tài lừa bịp của chính mình hết sức điêu luyện.
Diệp Phi Phi thay Lý Minh Ky, tiễn bọn họ đến ngoài thành. Tiểu nha đầu rút từ trong túi đeo trên lưng ra một chiếc hộp gỗ, đặt vào tay Tống Dương, cười nói:
- Đây là quà của chủ nhân ta tặng công tử và Nhâm tiểu thư, ngài muốn chúc hai vị sống bên nhau đến đầu bạc răng long.
Tiểu Bộ tươi cười cảm tạ:
- Đa tạ Lý đại gia…
Tống Dương quá quen với Lậu Sương các, không khách khí cười nói:
- Lý đại gia thật có tâm, là bảo bối gì vậy?
Diệp Phi Phi lắc đầu, nàng cũng không biết quà tặng là gì:
- Lý đại gia nói, quà tặng này phải hai vị sau khi trở về mở ra xem, nhất định phải thế.
Nói xong nàng lại kéo Tiểu Bộ ra một bên, hai nha đầu thân phận cách biệt một trời một vực nhưng khoảng thời gian ở Tình hành, tình cảm thực tình rất tốt, nhân lúc chia tay, Diệp Phi Phi cũng có một món quà tặng Tiểu Bộ.
Diêp Phi Phi thần thần bí bí lấy từ trong lòng ra một quyển sổ, bọc vải đỏ, nhét vào tay Tiểu Bộ, nói nhỏ:
- Khi nào chỉ có ngươi và Tống Dương thì hai người hãy mở ra xem nhé.
Mọi người lập tức cáo biệt, Diêp Phi Phi quay người trở về thành. Người đi rồi, Tống Dương sớm đã chọn được một chỗ cao bên ngoài thành, chuẩn bị buổi tối xem khói lửa. Lúc lên cao Tiểu Bộ kiểu gì cũng không kìm được tính hiếu kì, lôi Tống Dương tạm thời rời khỏi đám người đi cùng, tìm chỗ yên ắng mở món quà Diệp Phi Phi ra xem xem, Rõ ràng là một quyển xuân cung( truyện xxx), Tiểu Bộ kêu “ối” một tiếng, đỏ bừng mặt, phì ra :
- Đồ nha đầu…thật không đứng đắn.
Đồ không đứng đắn không chỉ có một mình món quà Diệp Phi Phi đưa, lúc Tống Dương mở cái hộp Lý gia tặng, cả hai người há hốc mồm trợn mắt, cũng là một bộ sách xuân cung. Tống Dương cười ha hả:
- Hai bọn họ hợp ý nhau không này?
Tiếu Bộ tự nhiên chột dạ:
- Chàng nói nhỏ chút, mau cất đi…đừng để người ta thấy.
Quà tốt như thế này nhất định không được để người khác xem, chỉ có thể mình ta xem.
Tình cảnh hiện tại của Quốc sư Đại Yến , cũng vài phần giống với Đỗ Thượng thư, lẳng lặng ngồi trong điện sau lôi âm đài, nhắm mắt dưỡng thần không lên tiếng, Hoa Tiểu Phi cũng ở đây, hắn phải đợi sau đại lễ mừng thọ Cảnh Thái Hoàng đế 39 tuổi mới được rời khỏi Tình Thành.
Ngồi lặng yên hồi lâu, Yến Đỉnh đột nhiên mở mắt:
- Ta nói với ngươi chuyện này.
- Nói.
Hoa Tiếu Phi lời ít mà ý nhiều.
- Lạt Ma Vân Đỉnh không có tin tức gì, việc của gã đã bại, hơn nửa cũng không thể trở về được.
Quốc sư lại thở dài, ánh mắt tiếc hận, lập tức nói sang chủ đề khác:
- Ta lại cùng bàn với ngươi một chuyện… Ngươi không phải bảo Đạo Thảo đến Phượng Hoàng thành mang mấy cái đầu người trở về sao, có thể, có thể cho ta mượn hay không?
Biết được Tống Dương tránh được một kiếp nạn, Hoa Tiểu Phi sắc mặt âm u lạnh lẽo, nhưng lại nghe qua câu nói sau cùng của Quốc sư, lão già sử tử ấy lại mỉm cười.
Quốc sư giọng bất đắc dĩ nói:
- Lúc trước vốn nói là không cần, nhưng lễ mừng "tam cửu" của Cảnh Thái , ta tìm không ra lời chúc mừng nào như thế, thật sự… mấy cái đầu tên Đạo Thảo mang về kia, ta cũng không lấy không, ta sẽ cho gã vài cái đơn thuốc tốt để bồi thường.
Hoa Tiếu Phi cười lắc đầu:
- Đầu người đưa ngươi không ngại, nhưng tốt nhất ngươi nên chuẩn bị, ta trước đây bắt hắn đi Phượng Hoàng Thành tổn hại vài phần não bộ, những cái đầu người này rốt cuộc đáng giá bao nhiêu, ta cũng không nói được, đều phải xem gã mà tùy cơ ứng biến. Quan trọng nhất là Đạo Thảo không có lòng tham, nhất quán thấy được thì lấy… cho nên đầu người hắn mang về, chưa chắc đã mượn được.
- Dù sao cũng hơn là không có gì! Nhờ ngươi, lần này lấy được đồ của gã.
Quốc sư cũng cười, chuyển giọng, ngữ khí cũng nghiêm túc hẳn: “Ngườii trẻ tuổi mà hiểu chuyện, biết tiếp thu cái phải, thật không tồi.
Hoa Tiểu Phi gật đầu:
- Ta coi trọng nhất ở gã là điểm này. Lúc làm việc chỉ trông đợi cơ hội, không miễn cưỡng càng không ỷ mạnh…
Nói chưa hết câu đột nhiên bên ngoài truyền đến một chuỗi tiếng nổ như sấm rền, âm thanh lớn ấy quét qua Tình hành, cả tòa thành như run rẩy theo! Yến Đỉnh nhảy dựng lên, truyền lệnh cho đệ tử đang đợi lệnh bên ngoài:
- Mau đi xem có chuyện gì.
Không đợi đệ tử quay về bẩm báo, Yến Đỉnh, Hoa Tiểu Phi liền nhảy lên nóc đại điện, phóng mắt nhìn ra xa, chỉ thấy khắp các ngõ ngách trong Tình Thành quầng lửa sáng rực dội ngược lại, bùng lên. Đang đêm yên bình, việc này xảy ra nhất định do có người cố ý làm. Mà giờ phút này, Yến Đỉnh còn chưa nhìn ra hướng của ngọn lửa, chỉ nhíu mày quan sát. Chuyện này sẽ có cấm vệ quân lo liệu xử lý, không cần Quốc sư lão phải động tay.
Nhưng nhìn khắp một lượt, ánh mắt Quốc sư đột nhiên thê lương, từng đám từng đám lửa đang theo hướng gió chập lại thành một vùng lửa lớn, lan ra rất nhanh, nuốt hết mọi thứ trên đường đi, đại hỏa hoạn rừng rực quét về hướng hoàng cung.