Mộ Tiểu Uyển đáp ứng hỗ trợ tìm người, nhưng nàng không nói rõ biện pháp cụ thể, Tống Dương để lại địa chỉ hiện tại của mình, sau khi nói lời cảm tạ liền quay về nhà trọ.
Đến lúc hoàng hôn vẫn chưa thấy Hồ đại nhân tìm đến, nhà trọ bỗng nhiên náo nhiệt , trong đại sảnh đám tiểu nhị túm tụm lại nghị luận điều gì đó, không biết đang thảo luận cái gì mà nước miếng bay tứ tung.
Đúng lúc Tống Dương cùng lão đạo đi xuống ăn cơm, nghe thấy bọn họ nói chuyện có mấy chữ “ Vạn tuế, lão sư thái”, liền tìm một tiểu nhị hỏi rõ.
Tiểu nhị nghe vậy liền hỏi:
- Ngài vẫn chưa biết gì sao ? Hoàng cung vừa ra thông báo, chiêu cáo toàn thành..
Tống Dương có hứng thú lấy thêm một đôi đũa kéo tiểu nhị ngồi bên cạnh cười nói:
- Ngồi xuống vừa ăn vừa nói.
Người dân Nam Lý so với người dân Đại Yến chấc phác hơn rất nhiều, cấp bậc, quy củ trong dân gian cũng không tính là chặt chẽ, nói chung chỉ cần khách nhân nguyện ý mời, việc trong quán nếu không quá bận tiểu nhị có thể cùng khách uống một ly, tán gẫu mấy câu, chưởng quầy đều không quản.
Tiểu nhị là người thích ba hoa, vừa ngồi xuống liền cố ý hạ thấp giọng:
- Sự kiện ngày mười lăm tháng tám ngài đã nghe qua chưa.
Đợi Tống Dương gật đầu. tiểu nhị tiếp tục nói:
- Đã điều tra ra nguyên nhân rồi. thật sự là có yêu tà quấy phá, yêu nghiệt cũng thật lợi hại , ngay cả Vạn tuế cũng bị mê hoặc.
Nói xong, tiểu nhị nhìn ra trong mắt Tống Dương có ý cười, ngữ khí lại tăng thêm :
- Cái này cũng không phải do ta nói, là tin tức trong cung truyền ra, Vô Ngư sư thái cũng vì việc này mà xuất quan, đến hoàng cung điều tra chân tướng , cuối cùng cũng tìm ra, là ác quỷ Rama dưới địa ngục trốn vào nhân gian, vào ngày mười lăm tháng tám đã hại Vạn tuế gia… hiện nay bốn cửa thành đã dán thông báo, nếu không tin ngài có thể tự đi xem.
Tống Dương thu lại ýcười, thay vào đó là vẻ mặt kinh hãi, tiếp thêm cho tiểu nhị ca một chén rượu, biết rõ rồi vẫn cố hỏi:
- Vô Ngư sư thái?
Tiểu nhị cảm ơn liên tục , có rượu hứng thú nói chuyện càng tăng:
- Đương nhiên là Vô Ngư sư thái, lão nhân gia ngài phật pháp thông thiên đạo hành thâm sâu, toàn bộ đệ tử phật môn Trung Thổ người nào dám bất kính với ngài? Có loại yêu quái nào có thể thoát được pháp nhãn của ngài? Đêm mười lăm tháng támvừa rồi, Vô Ngư sư thái chính đang lúc thanh tu, đột nhiên phát hiện nơi hoàng cung yêu khí ngút trời…
Tống Dương không kìm nổi mỉm cười:
- Cái này cũng là trên thông báo của Hoàng cung sao?
- Cái này không phải trên bảng thông báo nói, là ta nói có điều sự việc rõ ràng, ngà thử nghĩ xem, Vô Ngư sư thái bế quan lâu thế, làm sao có thể khéo vậy, mười lăm tháng tám sự việc xảy ra, ,sáng sớm mười sáu tháng tám lão nhân gia ngài liền xuất quan? Đương nhiên là cảm thấy có yêu tà quấy phá nhân gian, lúc này mới bất chấp việc đang tu hành, quay về phàm trần trừ ma vệ đạo.
Tiểu nhị nói như là sự thật đương nhiên phải vậy, vỗ đùi rồi nói tiếp:
- Khụ, kì thật thời điểm đầu năm, Biệt Lai thiền viện đã truyền triệu đệ tử: phải chú ý cảnh giác yêu tà đến quấy phá, lão nhân gia đã sớm cảnh báo mọi người, nhưng không ai để ý, nay tốt rồi, đại họa giáng xuống náo loạn lên như vậy đấy.
Lúc này một vị khách ở bàn bên ngắt lời hỏi:
- Thế bây giờ yêu nghiệt ra sao rồi?.
- Vạn tuế dù sao cũng có chân long hộ thể, cái yêu nghiệt tuy rằng có hại ngài nhưng cũng bị phong ấn trong long thể Vạn tuế gia, trong vòng ba ngày không thể nào chạy thoát được, Vô Ngư sư thái lưu lại trong cung suốt đêm chủ trì phật môn pháp sự, đưa ác quỷ trở lại địa ngục. Khách quan yên tâm, có lão sư thái ở đây ác quỷ sao có thể quấy phá lần nữa được. Có điều long thể Vạn tuế gia bị yêu tà khinh nhờn quá, trở thành đường tối tiếp dẫn U minh, không thể theo thông lệ cũ mà đại táng được, phải được hỏa táng sau đó tro cốt nhập đàn, chôn sâu với phật hiệu Trẫm Hạ, thế mới có thể vĩnh viễn thái bình
. Tiếp đó tiểu nhị càng nói càng lưu loát nhưng nói đi nói lại cũng chỉ là mấy việc vô dụng, chỉ đơn giản là khen Vô Ngư sư thái lợi hại thế nào. Tống Dương cũng không còn hứng thú nghe tiếp, Sau khi ăn no liền trở vê phòng tiếp tục chờ Tả thừa tướng.
Mãi đến chiều hôm sau khi Tống Dương sắp hết nhẫn nại chờ đợi, Hồ đại nhân mới đến.
Tả thừa tướng thay đổi trang phục, nhìn qua giống như lão bán dạo ngoài phố, chỉ đem theo hai hộ vệ bên người. Tống Dương lúc này mặt còn đang hóa trang, có điều Hồ đại nhân nói một câu đã xác thực thân phận hắn.
Lúc gặp được thừa tướng, Tống Dương rất cao hứng, trong lòng còn thầm khen Mộ Dung Tiểu Uyển làm việc không tồi, không ngờ Hồ đại nhân sau khi ngồi xuống câu nói đầu tiên đã bao hàm oán giận:
- Cái biện pháp ngươi tìm ta, sao lại đường đột thế
Ttừ lúc xảy ra việc, Hồ đại nhân cùng với các quan lớn trong triều đều lưu lại trong cung, mãi đến tận sáng hôm nay mới về phủ, may mà Tống Dương không tùy tiện đến tìm người, nếu không tìm không được người mà sợ rằng còn gây hoài nghi cho mật thám.
Hồ đại nhân về đến nhà còn chưa kịp thay quần áo, thất phu nhân liền tóc tai bù xù, ánh mắt sưng đỏ chạy đến bên cạnh lão thất thanh kêu khóc , cầu xin tả thừa tướng cứu cháu ruột của nàng, trong nhà nàng có duy nhất một mình hắn để nối dõi, nhưng vì thiếu nợ sòng bạc Phú Quý một khoản mà bị Mộ Dung Tiểu Uyển dẫn người đến bắt.
Nàng ta còn âm hiểm nói:
Khoản nợ này đã kéo dài quá lâu, chỉ trả thôi chưa đủ, không phải đích thân tả thừa tướng đến trước cửa tạ tội thì không được, nội trong ba ngày nếu không đến , giết con tin.
Phù một tiếng, Chu Nho lão đạo vừa uống được ngụm nước lập tức phun trả ra ngoài.
- Đêm hôm mười năm ta từng chuyển lời cho người trong phủ, mặc kệ xảy ra sự tình gì, không có lệnh của ta không được phép vọng động, người trong phủ mới nhịn mối hận này, nếu như lúc đó không có lời dặn của ta, vệ sĩ trong phủ đã giết tới tận cửa rồi
Hồ đại nhân lại không hề giận, trái lại còn cảm thấy buồn cười.
Thời điểm hiện tại là lúc vô cùng nhạy cảm, Hồ đại nhân không có ý định khiêu khích sòng bài, gọi thất phu nhân tới trách móc một hồi, rồi lệnh cho vệ sĩ vương phụ đem tiền đi chuộc người, lấy thân phận của tả thừa tướng thì tuyệt đối không tự mình đến sòng bài được, làm như vậy kì thực đã xem như cấp thể diện cho Mộ Dung Tiểu Uyển rồi.
Không ngờ đại tiểu thư bất chấp tất cả, không gặp thừa tướng thì không thả người, vệ sĩ trong tướng phủ đâu phải là loại dễ bắt nạt, tại chỗ liền động thủ. Rất nhanh liền kinh động đến binh mã tuần thành, một Tiểu Uyển có giỏi đến mấy cũng không thể đối phó được với quân đội, bị bắt sống tại chỗ. Thủ lĩnh đội vệ sĩ phủ tướng quốc đem nàng về phủ đợi tướng quốc xử lý.
Tả thừa tướng không cần xem xét trực tiếp mệnh lệnh thủ hạ giải nàng tới bộ hình, để quan bộ hình tùy theo luật mà xử lý, không ngờ không lâu sau thất phu nhân lại tới tìm, hóa ra cháu trưởng của nàng từ khi bị bắt vẫn chưa phải chịu một chút ủy khuyất nào, Tiểu Uyển còn nói rõ với hắn:
- Ta có việc quan trọng hơn rất nhiều, đành phải làm khó ngươi trước vậy, ngươi cứ ở chỗ ta vài hôm, khoản nợ trước kia coi như xóa bỏ
Hồ đại nhân lúc này mới biết là có chuyện, vội vàng truyền lệnh đội ngũ áp giải trở lại, rồi tự mình đi đến gặp Mộ Dung Tiểu Uyển, cuối cùng cũng hiểu rõ những việc đã xảy ra, Mộ Dung tiểu thư cũng vì lời hẹn với Tống Dương mà hành động, việc Tống Dương hẹn gặp mặt tả thừa tướng do chính nàng nói ngoài nàng và tả thừa tướng ra không có người thứ ba biết
Hồ đại nhân lắc đầu cười nói:
- May mà tên thủ lĩnh ta phái đi cũng là người có chút giao tình với cha của Mộ Dung, nếu đổi là người khác sao lại phiền phức áp giải nàng về phủ, liền tại chỗ lập tức chém đầu rồi, Lần sau ngươi phái người đi làm việc tốt nhất đầu tiên hãy suy nghĩ đến tính mạng của họ
Hồi tưởng lại quá trình Mộ Dung Tiểu Uyển giúp đỡ mình, Tống Dương cũng đại khái đoán ra, Mộ Dung lúc trước nói:
- Chắc chắn có cách để truyền tin.
Chính là là muốn nói: cháu ngoại của tả thừa tướng nợ chúng ta tiền
Nghe xong sự tình trải qua, Tống Dương chỉ cảm thấy sống lưng đổ mồ hôi lạnh, trong lúc nhất thời không thấy được Hồ đại nhân còn chưa tính, phải vì chuyện này liên lụy Mộ Dung Tiểu Uyển đã đánh mất mạng nhỏ, trong lòng vừa thật băn khoăn, trên mặt tràn đầy cười khổ:
- May mà không xảy ra chuyện gì, Tiểu Uyển hiện nay…..
Hồ đại nhân đáp:
- Diễn trò phải diễn trọn vẹn, nàng không nể mặt phủ thừa tướng, nếu như cứ như vậy mà để nàng đi sẽ gây cho người ngoài nghi ngờ, có điều ngươi yên tâm, ta và nàng đã nói rõ rồi, nàng tạm thời làm khách ở phủ thừa tướng một thời gian, được rồi, nói vào chuyện chính đi.
Tống Dương ngồi vào chỗ của mình, đem hết chuyện mình trải qua từ đầu đến cuối nói một lần, đến kinh tróc nã Vô Ngư sư thái cũng không giấu diếm.
Theo lời Tống Dương kể, mà sắc mặt của Hồ đại nhân biến đổi, biết được Phong Long hoàng đế vẫn sống sắc mặt thể hiện thập phần bất ngờ, nghe nói lần phản loạn này sau lưng có Đại Yến quốc, lão đầu tử sắc mặt thâm trầm như nước, cuối cùng một lần nữa hiểu rõ mối quan hệ giữa Yến quốc và Vô Ngư sư thái, trong mắt Tả thừa tướng đã hiện ra sát khí.
Sự tình không ít, Tống Dương nói đến khô cả miệng, uống một ngụm trà rồi hỏi Hồ đại nhân
- Tình hình trong triều thế nào?
Hồ đại nhân không vội vã trả lời, mà là hỏi lại Tống Dương:
- Ngươi có biết Tĩnh vương sao?
Thái hậu, Hoàng đế, Hoàng hậu đồng thời hi sinh vì nước, Trấn Tây Vương không ở kinh thành, hiện tại hoàng thất bên trong nói chuyện có trọng lượng nhất chính là Tĩnh vương Nhâm Đường
Theo gia phả tính, phụ thân của Tĩnh vương vùng với ông nội của Phong Long hoàng đế là anh em ruột, Tĩnh vương lại là đương huynh của Trấn Tây Vương , là thúc bá của Phong long, vẫn là huyết mạch trong ba đời của hoàng đế, xem như hoàng đế đích truyền, lúc còn trẻ cũng cầm quân đánh trận, ông ta chủ yếu ở phương bắc chống đỡ với Đại Yến, trước sau lập được không ít công huân, nhưng so với Trấn Tây Vương uy danh con xa lắm.
Mười mấy năm trước, Tĩnh vương khi đốc chiến bản thân bị trọng thương, từ đấy ông ta bắt đầu sinh thoái ý, đem binh quyền giao lại triều đình, trở về Phượng Hoàng thành làm Vương gia an hưởng thái bình
Ông ta là huyết mạch đích truyền, có quân công trên người, thân phận lại cao, ở trong dòng họ hoàng thất rất có uy vọng, tuy nhiên Tĩnh vương bình thường cũng không hỏi đến chính sự, cho nên cũng không bị chú ý nhiều.
Đại khái nói xong chuyện về Tĩnh vương , Hồ đại nhân nói tiếp:
- Hiện nay ở hoàng gia người có quyền quyết định chính là Tĩnh vương gia, chưa xảy chuyện thật không nhận ra, nhưng sau đêm trung thu, mọi người cũng rõ ràng rồi, mấy năm ẩn nhẫn của Tĩnh vương, chính là một phen chuẩn bị cẩn thận
Tống Dương nhướn mày hỏi:
- Chuyện này là thế nào.
- Nha môn quân.
Ba chữ, hồ đại nhân nói thật sự dụng sức.
Cùng với Đại Yến Tình thành quân chế tương tự, Nam Lý Phượng Hoàng thành cảnh vệ cũng chia làm hai bộ phận trong ngoài.
Bên trong thành là cấm quân, cũng gọi túc vệ binh, phụ trách hoàng cung, cửa thành, trong thành và các nơi chuyên trách: ngoài thành đóng quân thì gọi chung là Lang Nha Quân, phân làm trung quân, tả hữu vệ ba đại doanh, ngày thường cũng không đảm nhận nhiệm vụ hộ vệ , nhưng bất cứ lúc nào chuẩn bị nhận lệnh mà hành động.
Công phu hơn mười mấy năm của Tĩnh vương Nhâm Đường đều thể hiện ngay trên bốn vạn nha môn quân trú trong doanh trại Kinh Giaon…… tướng lĩnh cốt cán củaLangNha Quân chủ yếu đến từ “hai hướng” một là con em trong hoàng thất nếu không cũng là nhưng dũng sĩ chiến đấu dũng mãnh trung thành trên sa trường được điều về kinh, một phần tướng lĩnh này, nếu cẩn thận xem xét đến tận cùng, thì bon họ đều có một điểm chung: từng ở phương bắc cầm quân giết giặc, hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp, đều từng là thủ hạ của Tĩnh vương gia..
Sự việc như thế cũng không có thể tính Binh bộ hồ đồ khốn khiếp, Nam Lý nếu có trận để đánh cũng phải là hướng tây
Bắc hai tuyến, Trấn Tây Vương bây giờ trong tay còn cầm binh quyền, đương nhiên không thể lại điều tướng lĩnh tây tuyến đến bổ sung cho Lang Nha Quân, nếu không Hồng Ba phủ thế lực chẳng phải là càng ngày càng lớn: mà Tĩnh vương sớm tháo giáp quy điền không hỏi đến chuyện triều đình tình, thuyên chuyển bộ hạ cũ của ông ta cũng là chuyện bình thường.
Trấn Tây Vương cũng để tránh hiềm khích, nên với việc bổ nhiệm , bãi nhiệm tướng lĩnh cũng chưa bao giờ từng có đôi câu vài lời, lại thêm Tĩnh vương mấy năm nay cố ý điều phối, nên trong mười mấy năm cục diện của Lang Nha Quân biến thành như hiện tại.
Kỳ thực cấm quân cũng tốt, Lang Nha Quân cũng thế, đều là quân đội tinh nhuệ phụ thuộc trực tiếp vào sự lãnh đạo của hoàng gia, Hoàng đế ra lệnh một tiếng họ gặp núi qua núi gặp sông qua sông, nếu cho bọn họ chọn giữa hoàng đế và Tĩnh vương, Tĩnh vương chỉ có thể đứng dựa sang bên.
Nhưng hiện tại Hoàng đế hi sinh vì nước , Trấn Tây Vương lại ở tây bắc xa xôi, hiện tại có nhận được trình báo về thảm hoạ đêm Trung thu hay không còn cũng chưa biết: trái lại Tĩnh vương, thân ở kinh thành vả lại là đại biểu duy nhất của hoàng thất, Lang Nha Quân tự nhiên sẽ hướng về Tĩnh vương
Hồ đại nhân trong tay không có quân quyền, nhưng cứ theo sự tình binh gia mà nhìn cũng đủ rõ ràng, vừa mở miệng đã thao thao bất tuyệt, Tống Dương thực sự không đủ kiên nhẫn nghe lão nói hết, ngắt lời hỏi:
- Còn cấm quân trong cung thì sao ?
Nói xong mới vội bổ sung câu:
- Không cần giảng giải nguyên nhân phân tích đạo lý, ta biết bọn họ nghe ai như vậy đủ rồi.
Trong cấm quân không có nhiều tướng lĩnh thân cận Tĩnh vương như thế, có điều bọn họ đều là quân đội của hoàng thất, hiện tại sự tình trong hoàng thất đều do Tĩnh vương làm chủ, cấm quân đương nhiên cũng nghe lệnh của ông ta, hơn nữa một khi tân hoàng đăng cơ bọn họ có thể lập tức nguyện trung thành. Xem tình hình hiện nay, tân hoàng nhất định sẽ lên ngôi Hoàng đế trước khi Trấn Tây Vương trở về.
Tống Dương nghe được chau mày:
- Không đúng, ta không hiểu. Trấn Tây Vương ở trong kinh không có thế lực sao? Lẽ nào toàn bộ mọi việc đều do Tĩnh vương làm chủ?
- Trấn Tây Vương đương nhiên có thế lực, nhưng lão không ở đây, quần long vô thủ không cách nào phát huy được. Ở nơi này có hai điểm mấu chốt rất quan trọng, thứ nhất chính là Trấn Tây Vương hiện nay không có mặt tại kinh thành, hiện không có ai trong kinh thành có thể ngồi ngang hàng với Tĩnh vương.
Hồ đại nhân nói tiếp:
- Quân đội kinh thành và sự tình của hoàng gia đại khái giống như vừa nói, lại nói về triều đình, từ sau đêm trung thu, Ban đại nhân cũng đã đứng ra và tỏ ra rất thân cận với Tĩnh vương
Nếu việc phản loạn đã được ấp ủ từ lâu và có sự thạm dự của trọng thần trong thì cũng không tính là bất ngờ, tuy nhiên nghe được “ Ban đại nhân,” ba cái chữ này,Tống Dương vẫn sửng sốt:
- Hữu thừa tướng
Nói xong dừng lại một chút rồi lại hỏi:
- Vậy còn các đại thần khác đâu.
Nói trắng ra chuyện này cuối cùng chính là Tĩnh vương và Bình Tây vương tranh đấu, những người khác trong hoàng tộc không liên quan, các đại thần hết thảy đều đứng ngoài xem náo nhiệt. Với ta mà nói, trước khi nghe ngươi kể mọi chuyện ta cũng không có lập trường rõ ràng. Chỉ cần không ai động đến miếng cơm của ta, ai làm hoàng đế đều không thành vấn đề…
Nói đến đây giọng của Hồ đại nhân nhỏ lại, trầm lại ngữ khí trầm xuống:
- Trấn Tây Vương hiện nay cực kỳ bị động. Rất đơn giản, lúc lão quay về theo ngươi lão có muốn đem theo binh mã không ? Nếu đem theo binh mã, thì lý do là gì, thế chẳng phải lão muốn bố cáo thiên hạ đem binh về đoạt quyền sao, còn nếu không đem theo binh mã nói không chừng đến cửa Lang Nha Quân cũng không qua được, khác gì tặng người ta cái đầu của mình.
Tống Dương đối với mấy chuyện chính sự đúng là dốt đặc cán mai, nói tiếp:
Đ đương nhiên phải đem quân về, Phong Long chết rồi, hoàng vị vốn dĩ là của ông ấy, đem quân của mình về đoạt ngôi vị của mình thì có gì không thỏa đáng?
Hồ đại nhân cười lạnh :
- Hoàng vị lại trước nay chưa từng có, nên là của ai thì là của người đó. Nói như vậy, cũng chính như vừa nãy đã nói, điều thứ hai trong hai điểm mấu chốt chính là gian tặc ni cô Vô Ngư.
Bây giờ nhớ lại, Vô Ngư hiệu triệu đệ tử:
- Nhìn thẳng nghe thẳng, không phải chuyên dùng để đối phó với Tống Dương. Nếu thông minh hơn một chút sẽ nhận ra, bà ta dùng Tống Dương làm bia ngắm nhằm tạo dựng thanh thế.
Nếu chỉ có một đám hòa thượng tụng niệm : "yêu tà tương chí” sức ảnh hưởng chung qui là có hạn, nhưng nếu nói: "yêu tà lẽ nào lại là Tống kỳ sĩ?” lập tức sẽ biến thành đề tài nóng hổi bàn tán trên phố, cái gì gọi là cảnh cáo, dự ngôn đều không bằng: bát quái, lưu truyền càng rộng.
Làm cho dân chúng Nam Lý lại càng chú ý đến "tranh đấu giữa Tống kỳ sĩ và hòa thượng, đồng thời, cũng nhớ kỹ đến lời tiên đoán từ Phật môn
Tín đồ xung quanh Yến Tử Bình tấn công phong ấp, cũng là cái đạo ý này, Vô Ngư sư thái không cần biết Tống Dương ra sao, bà ta chỉ cần mượn từng đợt từng đợt phong ba đem “ Lời tiên đoán yêu tà giáng thế truyền ra ngoài, đến thảm họa ngày mười lăm tháng tám, chúng nhân mới bừng tỉnh ngộ, thật sự có chuyện yêu tà giáng thế, mà cao tăng phật môn sớm đã nhắc nhở mọi người rồi, chỉ là mọi người đều hiểu sai ý, vẫn cho rằng Tống kì sĩ có cái gì không ổn. Vài tòa đại tự trong ngoài Phượng Hoàng thành cùng lúc tuyên truyền ra ngoài, bọn họ lúc trước đã tổ chức pháp hội cảnh tỉnh tín đồ, chính là được Vô Ngư sư thái chỉ điểm
Lập tức, danh tiếng của Vô Ngư sư thái so với khi đưa ra cảnh báo với dân chúng tăng lên gấp bội, lại thêm phật danh của nàng tại Nam lý có một không hai, đến đây chỉ có thể dùng nổi danh để hình dung về Vô Ngư sư thái, cùng với việc ngày càng nhiều cao tăng của các đại tự tuyên bố “ chân tướng”, uy vọng của Vô Ngư sư thái sẽ ngày một tốt
Về phần xung quanh Yến Tử Bình, tín đồ làm loạn phong ấp là do mấy đại tự chủ trì, chỉ là bon họ phật pháp không tinh, hiểu lầm ý Vô Ngư sư thái, dù sao Vô Ngư sư thái truyền cho bon họ cũng toàn là mật ngữ, người ngoài không thể hiểu được.
Tống Dương thật đúng là rất khâm phục Vô Ngư , thủ đoạn tính toán được như vậy thực huyền diệu, toàn bộ câu chuyện, các chi tiết tỉ mỉ không nói, từng bước từng bước cơ hồ có thể dự đoán trước được tất cả.
Hồ đại nhân uống trà, vẻ mặt cười có chút bất đắc dĩ.
Tống Dương gật đầu, nói tiếp :
- Vô Ngư có cái danh thần phật, bách tính đều tin lời bà ta, sẽ rất nhanh bà ta có thể có động tĩnh, phật gia cúng bái hành lễ cũng tốt, mời Diêm vương lão gia hiện thân cũng được, xét cho cùng có thể nói một câu: Tĩnh vương lên ngôi, giúp con dân Nam Lý an khang giàu có đông đúc Dân chúng Nam Lý lập tức sẽ đi ủng hộ Tĩnh vương.”
Tả thừa tướng cười lạnh:
- Đại Yến gửi quốc thư tới chia buồn Phong Long sợ rằng sớm đã nghĩ tốt rồi, phong thư thứ nhất lấy dùng phi tước đưa đến, phỏng chừng không đến vài ngày sẽ đến Phượng Hoàng thành, trong đó hẳn sẽ lộ ra một tin tức: Tĩnh vương đăng cơ thiên hạ thái bình, Trấn Tây Vương xưng đế việc binh đao sẽ lặp lại”
Tống Dương tiếp lời:
- Trong nước có dân chúng ủng hộ, bên ngoài có Đại Yến ép bức, hoàng gia, trừ con cháu đệ tử đích truyền của Trấn Tây Vương đều sẽ ủng hộ Tĩnh vương , Ban đại nhân thì lấy cái danh nghĩa của quần thần mời Tĩnh vương đăng cơ nắm lấy thiên hạ, Tĩnh vương xưng đế thuận lý thành chương. Nếu đoán không sai, sau khi Tĩnh vương đăng cơ sẽ sắc phong cho Vô Ngư làm hộ quốc pháp sư, Nam Lý liền biến thành hậu viện của Yến quốc.
- Trấn Tây Vương hoặc là thuận theo đại cục mà giao binh quyền, hoặc là thống lĩnh tây cương tự phong vương. Lựa chọn đầu tiên không cần nói rồi, nếu như lựa chọn thứ hai thì phần thắng của ông cũng xa vời, tướng sĩ phía tây đối với ông trung thành là không giả, nhưng số tín đồ thờ phụng phật tổ lại càng nhiều, Tĩnh vương cầm chắc hai chữ “ thần phật" trong tay gần như nắm chắc thắng lợi.
Nói xong tả thừa tướng suy tư một lúc lâu, sau đó vẫn là nặng nề thở dài :”
- Tĩnh vương có hoàng thất có địa vị, Ban đại nhân trong triều đình có kinh nghiệm, Vô Ngư tại nhân gian thì có danh vọng, bọn họ ba người liên thủ…, thế cục này thật khó phá
Tống Dương nghe vậy lại mỉm cười
- Không sao, thực tế nếu ngăn không được, thì cho y lên ngôi trước, chúng ta lại một phen dùng lửa đốt sạch hoàng cung Nam Lý, không phải là chỉ mất thêm chút tiền thôi sao, ta có tiền!