Chương 192: Ai là kẻ đứng sau bức rèm?

Tống Dương vốn cũng không có ý định che dấu thân phận, bèn nói:

- Ta cải trang, vốn là vì có việc khác cần làm, bằng hữu của ta vô tình phát hiện ra các người ở đây, liền chạy đến.

Nói xong Tống Dương liền cầm tay Hoàng đế định xem tình trạng thương tích, không ngờ Phong Long lại lắc đầu:

- Xem cho Lý Dật Phong trước đi.

Câu nói này đã khiến cho Tống Dương có chút thiện cảm hơn với ông ta, Tống Dương gật đầu quay lại xem vết thương cho Lý Dật Phong… ngực, lưng đều bị thương nặng, ở bụng bị trúng một đao đâm sâu vào trong nội tạng, rất nghiêm trong,

Người giống như Lý Dật Phong, bất cứ lúc nào cũng mang theo thuốc trị thương, nhưng miệng vết thương của gã chỉ đổ một chút thuốc cầm máu, cơ bản chưa hề đắp thuốc. Tống Dương sau hiểu rõ, gã đem thuốc trị thương dùng cho Hoàng đế, Tống Dương thở dài, bất luận nói thế nào, người có lòng trung thành cũng đều đáng được tôn trọng, lập tức bảo Lý công công đi lấy nước, còn mình thì tiếp tục kiểm tra tình trạng vết thương, đồng thời mở tay nải lấy kim châm cứu và các loại thuốc chuẩn bị trị thương cho gã.

Phong Long hỏi:

- Gã bị thương thế nào?

Tống Dương đáp:

- Cũng may là kịp thời, nếu muộn một chút thì vô phương cứu chữa.

Chưa nói hết câu, Tống Dương đột nhiên hỏi Lý Dật Phong:

Thế này là sao?

Nhưng lúc này, Lý Dật Phong lại ngất đi, không thể trả lời. Phong Long nhíu mày hỏi dồn:

- Sao? Có gì không ổn?

Tống Dương thay đổi nét mặt, trầm giọng trả lời:

- Ngoài vết thương do đao kiếm, còn có triệu chứng trúng độc

Phong Long bất giác cảm thấy việc này có gì bất thường:

- Trên binh khí của thíchkhách có độc.

Tống Dương lắc đầu:

- Chất độc này không đi đường máu, không liên can tới binh khí.

Nói xong, hắn đột nhiên cúi rạp người xuống, vừa bò vừa ngửi quanh người Lý Dật Phong, cuối cùng hắn dừng lại ở hai tay gã, khẽ hừ lên một tiếng.

Giống lần trước Lý công công lại đem nhúng y phục xuống giếng lấy nước mang về, nhờ sự chỉ bảo của Tống Dương, bắt đầu giúp Lý Dật Phong rửa sạch vết thương.

Lý Dật Phong toàn thân nóng ran, thần trí mơ hồ. Sau khi thân thể bị trọng thương, dường như các bệnh trạng đều bắt đầu phát tác, mà điều kì lạ là nội lực của gã… Gã là thị vệ dũng mãnh nhất bên cạnh Hoàng đế, mặc dù không được như thầy trò Trần Phản, nhưng cũng đạt đến cảnh giới tông sư, nội lực thâm hậu căn cơ vững chắc, thế nhưng lúc này toàn bộ nội lực của hắn đều biến mất, kinh mạch cũng không lưu chuyển, càng không thể trợ giúp cho thân thể đang trọng thương, hoàn toàn trong trạng thái “ngưng đọng”

Nội lực có thâm hậu như thế nào, muốn cử động cũng vô dụng, chính là vì nguyên nhân này khiến Lý Dật Phong gần như không có gì khác biệt với người thường, thân thể không có cách nào cử động, càng không thể vận công chữa thương, vết thương toàn thân cũng sẽ càng lúc càng nặng Nếu không với bản lĩnh vốn có của gã, cho dù vết thương có nặng một chút, cũng không thể yếu đi như vậy được.

Mà càng quan trọng hơn, Vưu Thái Y khi còn sống đã truyền lại một bài thuốc chuyên dùng để đối phó với độc của cao thủ võ công, có thể đem nội công của người trúng độc nhập vào kinh mạch, chỉ có uống thuốc giải mới có thể giải được. Cao thủ giỏi như thế nào, sau khi trúng độc cũng sẽ bị mất hết võ công…Ngọc đẹp giá trị tuyệt thế của ở chỗ phải tìm kiếm, đào bới, phải mài giũa, nhưng trước khi mài chẳng qua cũng chỉ là một hòn đá bình thường cho nên phương thuốc này gọi là “Phác Ngọc”(ngọc thô).

Phác Ngọc, giống như hòn đá chưa được mài rũa không đáng giá.

Phác Ngọc thông qua tiếp xúc với làn da, lỗ chân lông hấp thụ chất độc. tình trạng sau khi trúng độc cũng giống như Lý Dật Phong bây giờ, độc môn cực độc của Vưu Thái Y cũng chính là tuyệt kỹ gia truyền của Quốc sư Yến Đỉnh, có thể chấn áp được Phác Ngọc không ngoài hai người, một là bản thân Tống Dương, người còn lại là môn đồ của Quốc sư.

Trong việc này lại có bóng dáng của Quốc sư, Tống Dương lạnh người, không ngờ lại đối đầu, đúng là trời sinh ra để đối đầu.

Tống Dương bận bịu với việc giải độc, đắp thuốc, trị thương,từng bước tiến hành gọn gàng không chút rối loạn.ắn còn bỏ chút tâm sức, đem độc tính của Phác ngọc giải thích cho Hoàng thượng và Lý công công..

Lý công công nói:

- Lúc trước Lý Dật Phong và thích khách giao đấu, bảo vệ chúng ta chạy trốn giữa đêm khuya, cho đến khi tìm được nơi ẩn nấp này, đều dũng mãnh khác thường, sau đó anh ta nói muốn đi dò xét xung quanh, rồi trở về thì không được, anh ta đúng là trúng độc trong lúc đó ?”

Tống Dương không nói gì, tiếp tục chữa thương.

Phong Long nằm nhìn Tống Dương, vẻ mặt có chút phân vân, hồi lâu mới quyết định lên tiếng:

- Tống Dương ta hỏi ngươi một câu, người đứng sau chuyện này có phải là Trấn Tây Vương?

Tống Dương không dừng tay, cũng không quay đầu, hỏi:

- Sao người lại nghi ngờ Vương gia?

- Nếu trẫm mất ngôi người có tư cách đăng cơ nhất không phải y thì còn ai, y quả thực đã rời kinh thành nhưng nếu trên đường đi muốn chuyển hướng, lén lút quay về chủ trì đại cuộc cũng không phải là việc khó, lại còn ngươi, ngươi là rể hiền Vương Phủ, cải trang trở về Kinh vốn là muốn hỗ trợ nhạc phụ, không biết vì sao các ngươi quay lưng, ngươi lại đến giúp trẫm…

- Lời nói của Phong Long rõ ràng mạch lạc, phân tích sâu sắc, nếu không phải đang trong hoàn cảnh gặp nạn, Lý công công nhất định sẽ quỳ xuống mà tán dương một tiếng:

- Vạn tuế anh minh

Tuy nhiên trong trong tình huống hiện tại, Lý công công không dám lên tiếng.

Tống Dương mỉm cười:

- Vật mà ta quý trọng nhất chính là do Vương gia ban cho… Nói như thế, nếu ông ấy muốn ta giúp đỡ hành thích hoàng thượng, ta sẽ làm mà không chút suy tính.

Trong hoàn cảnh bình thường đây là lời đại nghịch bất đạo, nhưng bây giờ Phong Long nghe lại thấy vô cùng yên tâm, gương mặt hiện ra vẻ phấn khích:

- Nói như vậy,Vương thúc không phải là người chủ mưu, lão nhân gia hắn đúng là người trung thành.

Thế lực của Trấn Tây Vương rất lớn, nếu bây giờ lão là người trung thành lại cùng với con rể Vương phủ đứng cùng một chiến tuyến, cơ hội trở về của Phong Long rất lớn.

Tống Dương hiểu được ý tứ của ông ta, liền nhắc nhở:

- Cho dù Vương gia hết sức tương trợ, người cũng không thể trở lại ngai vàng.

Phong Long đã thông suốt việc này, trầm giọng đáp:

- Trẫm không cầu lại có thể làm vua, chỉ mong tìm bắt được gian thần chém thành trăm ngàn mảnh báo thù cho mẫu hậu.

Tống Dương ừ một tiếng:

- Thần giúp người

Sau đó không nói gì nữa, chuyên tâm chữa trị cho người bệnh.

Tình trạng thương tích của Lý Dật Phong quả thực rất phức tạp, Tống Dương bận rộn vài canh giờ, cho tới khi sắc trời tối hẳn cuối cùng cũng thu tay, thở dài một hơi:

- Được rồi, không việc gì rồi.

Liền đó không nghỉ ngơi, quay đầu xem xét vết thương của Phong Long, lại bận rộn thêm nửa canh giờ nữa, mới xử lý ổn thỏa.

Lúc này, trong thành đã bắt đầu giới nghiêm ban đêm, binh mã tuần tra nghiêm ngặt, Tống Dương không mạo hiểm vô ích, tiếp tục vững vàng ẩn nhẫn, tối nay gặp Hoàng đế lâm vào cảnh hoạn nạn, hắn quyết định ở lại trong phòng này.

Phong Long trong lòng phiền loạn, không ngủ được, hết nói chuyện lại than vắn thở dài về những việc đã xảy ra, Lý công công nhẹ giọng khuyên giải an ủi:

- Vạn tuế chớ tự trách mình, trong chuyện này đều liên quan đến tà môn, không trách người được, phòng không phòng được, đã nói cái "bóng" kia vốn tay trói gà không chặt lại đột nhiên trở thành kẻ thân thủ rất cao… ”

Tống Dương nhíu mày:

- Thế thân không biết võ công?

Lý công công gật đầu trả lời:

- Đương nhiên không biết, hơn nữa thân thể y gầy yếu, ngay cả tiểu thái giám so với y khí lực còn nhiều hơn, nếu không nhận định y sức không thể tổn thương người khác, sao có thể an bài y đi cùng Thái hậu và Hoàng hậu. Ai có thể ngờ được… Ngay chỉ một cái va chạm sau cùng đó, ngay cả trụ của bảo liễn cũng bị ***ng gãy đôi.

Tống Dương không lên tiếng, trong lòng cười nhạt, cũng là một vị kịch độc bí truyền của Vưu thái y, có thể khiến cho người ta trước khi chết khí lực tăng vọt, vả lại không sợ đau đớn.

Khi bình minh, Lý Dật Phong vốn hôn mê cuối cùng đã tỉnh. Gần chết gặp được quý nhân, đồng thời bảo vệ được tính mạng, cũng từ đường cùng tìm thấy ánh sáng, đổi lại là ai cũng đều cảm kích, hưng phấn, nhưng y vẫn một vẻ mặt như vậy, thậm chí tới một tiếng "cám ơn" cũng không có, chỉ gật đầu với Tống Dương mà thôi.

Nhưng Lý công công lại hơi ngại ngùng, nhỏ giọng nói với Tống Dương:

- Lý hộ vệ trời sinh tính như vậy, bên ngoài lãnh đạm nhưng rất nhiệt tình.

Tống Dương không để tâm, điều hắn quan tâm hơn chính là Lý Dật Phong rốt cuộc đã trúng độc như thế nào.

Sự việc xảy ra đêm đó, Lý Dật phong hộ tống Hoàng đế đột phá vòng vây chạy trốn, nhưng ngay lúc đó tình hình khẩn cấp và rối loạn, quyền quý trong triều ai cũng có thể là chủ nhân đứng sau vụ bạo loạn này, Phong Long lâm vào hoàn cảnh khó khăn hết sức, một tòa Tình thành lớn như vậy, nhưng tìm không ra một trọng thần đáng tin cậy, Lý Dật Phong quyết định thật nhanh, không cầu thần tử mà cầu Phật tổ, mang theo Hoàng đế hướng về phía thành nam đến Biệt Lai Thiền viện.

Lý Dật Phong muốn nhờ Vô Ngư che chở.

Nghe đến đó Tống Dương âm thầm gật đầu, nếu hắn là Lý Dật Phong, lại không biết Vô Ngư là chỗ đáng nghi nhất, cũng sẽ chọn lựa như vậy.

Người bên ngoài đều biết rõ Vô Ngư sư thái nổi tiếng ở bên ngoài, cũng nghĩ nàng nhất định trợ giúp Phong Long, mà Biệt Lai Thiền viện là nơi Phật môn thanh tịnh vả lại đia vị rất lớn, được đồng đạo kính ngưỡng, được tín đồ cung phụng, mặc dù thích khách biết Phong Long ẩn thân nơi này, đủ can đảm muốn tới cưỡng ép hành hung cũng phải cân nhắc trước sau, huống chi khi đó Lý Dật Phong đã thoát khỏi sự theo dõi, không ai biết được bọn họ trốn ở nơi nào.

Lý Dật Phong giết người, nhưng tin Phật, cho nên cũng tin Vô Ngư, tuy nhiên việc liên quan đến an nguy của Phong Long, khiến y cũng không khỏi làm việc cẩn thận, vẫn chưa trực tiếp trốn vào thiền viện, mà đem Hoàng đế tạm thời ẩn náu ở trong phòng bên cạnh, tự mình lẻn tường đi vào phía sau thiền viện.

Theo chủ ý ban đầu của Lý Dật Phong, tự mình vào trước, tìm đến Vô Ngư sư thái nói rõ mọi chuyện, lại lặng lẽ đem Vạn tuế chuyển tới thiền viện, việc này phải làm lặng lẽ thần không biết quỷ không hay mới tốt, nhưng điều y không ngờ nhất chính là, khi hai tay y đặt lên bức tường, nội lực lúc này không thể vận chuyển, lúc phát hiện mình trúng độc, Lý Dật Phong đã xoay mình lại, lập tức y nhận ra điều không ngờ tới thứ hai, một tên thị vệ y biết ở trong cung, đang từ phía sau điện đi ra ngoài.

Biệt Lai thiền viện không nên có quan hệ cùng thị vệ trong cung.

Lý Dật Phong sao còn ý nghĩ đưa Hoàng đế vào trong, liều chút sức lực còn lại miễn cưỡng quăng mình ra ngoài, trở lại nhà sau sức lực cũng không còn, lại thêm thương tích đầy mình…

Phác ngọc đến từ tường của thiền viện.

Biệt Lai thiền viện chỉ có một nhánh của Quốc sư mới thông hiểu phòng vệ kịch độc, thế thân trước khi đi dạo đã ăn qua độc dược do bọn họ bào chế, tối mười lăm tháng tám Hoàng đế trúng tà, sáng sớm mười sáu tháng tám Vô Ngư xuất quan tới hoàng cung.

Sự việc gần như rõ ràng nhìn có thể hiểu được.

- Cũng có cái lợi.

Lời Tống Dương nói nghe có chút mơ hồ, liền giải thích:

- Vô Ngư hẳn cũng đứng sau màn bí mật điều khiển, bởi vậy xung quanh Biệt Lai thiền viện rất yên tĩnh, bậy bạ trốn tới đây, thật ra so với những chỗ khác càng an toàn hơn một chút.

Khi nói chuyện, ánh bình minh đã chiếu khắp trong thành, Tống Dương đứng dậy:

- Lệnh giới nghiêm đã hết, ta đi trước, các người trước tiên phải ở lại đây, ta sẽ nhờ người tới hỗ trợ chăm sóc.

Nói xong, đi ra khỏi phòng kéo La Quan tiến vào.

Từ đầu tới cuối đám người Phong Long không biết bên ngoài còn một vị đại tông sư bảo vệ, thấy La Quan tiến vào trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Rất nhanh, Phong Long lại nhíu mày:

- Trước tiên lưu lại chỗ này? Không thể đưa chúng ta về Hồng Ba phủ sao?

Tống Dương lắc đầu:

- Hoàng thượng không biết khi chúng thần tới, dọc đường chịu qua bao nhiêu lần kiểm tra, hiện tại nếu đưa mọi người chuyển đi, ngay cả ba dặm cũng không thể ra, hoàng thượng yên tâm chớ sốt ruột, thần trước tiên sẽ nghĩ biện pháp.

Liền đó, gật đầu với La Quan, giữa hai người không cần nói lời vô nghĩa, lại càng không cần nhắc nhở gì, Tống Dương mang theo hỏa đạo nhân rời đi như vậy.

Một lớn một nhỏ giả dạng làm hai cha con, Tống Dương nắm bàn tay nhỏ xíu của hỏa đạo nhân, từ trong mắt hai vị kỳ sĩ đều không được tự nhiên… Hai người trước tiên về nhà trọ, rửa mặt thay quần áo, nhằm hướng Hồng Ba phủ đi tới, nhưng đi đến nửa đường, Tống Dương bỗng nhiên chuyển hướng, không tới gần Hồng Ba phủ nữa. Hỏa đạo nhân buồn bực, ngẩng đầu nhìn hắn:

- Có ý gì?

- Khắp đường đều là mật thám thăm dò, đi vào có lẽ không khó, nhưng khi đi ra khẳng định sẽ bị bắt.

Tống Dương đáp, hắn ngũ cảm minh duệ, mật thám bí ẩn thế nào, chỉ cần thoáng nhìn qua hắn đều có thể nhận ra được.

Lão đạo Chu Nho mặt nhăn mày nhó, Tống Dương lại thoải mái, cười nói:

- Đi thăm bằng hữu, xem nàng có thể giúp gì không.

Nói xong, chân bước nhanh hơn, chuyển từ đông sang tây, không lâu sau khi tới Phượng Hoàng thành, đổ phường Phú Quý đã nổi danh lừng lẫy.

Bây giờ còn là buổi sáng, hơn nữa trong thành lòng người hoảng sợ, đổ phường kinh doanh chịu ảnh hưởng lớn, bên trong vắng lạnh, gần như không có khách nhân, tiểu nhị thấy Tống Dương tiến vào, khách khí cười nói:

- Hiện tại không có người nào, tiến vào cũng không có gì hay, nếu quý khách hứng thú, có thể vào trong phường chia bài chơi cùng mấy vị.

Tống Dương lắc đầu:

- Không đánh bài, ta tới tìm Mộ Dung tiểu thư. Nhận lời nhờ vả bạn tốt của nàng, ta tới thăm nàng.

Tiểu nhị có chút khó xử, vẫn khách khí như trước;

- Khách quan, chỉ dựa vào mấy câu nói của ngài…Ngài dù sao cũng phải nói ra vị bằng hữu của ngài tên gì, ta mới vào thông báo được. Hoặc là, ngài đưa ra một tín vật gì cũng được.

Không phải tiểu nhị cố ý gây khó dễ, chủ yếu là tính tình của Mộ Dung Tiểu Uyển kia… Mà lúc bình thường, Tống Dương cũng không tính toán nói ra tên Tiểu Bộ, trực tiếp lấy ra một thỏi bạc nhét vào tay đối phương, cười nói:

- Thật sự là bằng hữu, Tiểu thư nhà ngươi đến có thể tự nhận ra, ta không lừa dối để hại ngươi dâu.

Tiểu nhị cân nhắc lại cân nhắc, cho dù Tống Dương cố ý trêu người mua vui, vì cái giá này mình bị tiểu thư đánh một cái cũng đáng, lúc này vui vẻ đáp lời, bảo bạn dâng trà lên cho khách nhân, chính mình nhanh như chớp đi tìm Tiểu Uyển.

Tống Dương sớm đã nghe Tiểu Bộ nói nhiều về vị bạn thân này, biết Mộ Dung Tiểu Uyển có thể tin cậy, nàng thân lại ở hắc đạo, nói không chừng lúc này có thể giúp được.

Mộ Dung Tiểu Uyển đang uống sữa đậu nành, nghe nói có người tìm, đặt chén xuống, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng đi ra, vừa nhìn thấy Tống Dương ở cửa đã mặt mày lấm lét, tay nàng nắm thành nắm đám, may mà bên cạnh người đàn ông gian xảo kia còn dắt theo một đứa bé, Tiểu Uyển không động thủ, cất giọng hỏi:

- Ngươi là người ở đâu? Tìm ta làm gì?

Tống Dương nhờ nàng đưa mình tới căn phòng bí mật nói chuyện, sau đó thật thà nói thân phận, cũng không khách khí:

- Ta có chuyện, muốn nhờ nàng giúp đỡ.

Chuyện của Tiểu Bộ chính là chuyện của Tiểu Uyển, tuy rằng người trước mặt xưng tên Tống Dương, nhìn qua không đáng tin, Tiểu Uyển chớp mắt:

- Ngươi làm thế nào chứng minh ngươi là Tống Dương?

Tống Dương đến Phượng Hoàng thành vốn là chuyện bí mật, trên người không mang theo tín vật gì chứng minh thân phận, đáp:

- Tiểu Bộ và nàng từng nói chuyện, chuyện có liên quan khi chúng ta ở cùng một chỗ, nàng cứ việc hỏi.

Tiểu Uyển ngẫm nghĩ một chút, hỏi:

- Tiểu Phất vẫn nhớ mãi không quên, ngươi ở trong Thanh Dương dịch quán cho nàng nghe Phát như tuyết…

Nói đến đây, Mộ Dung Tiểu Uyển liền ngậm miệng, bắt đầu nháy mắt…Dần dần, trên mặt lộ rõ vẻ phiền muộn.

Tống Dương đợi một hồi, có thể hiểu được:

- Ngươi là muốn hỏi ta đã hát bài gì?

Tiểu Uyển không cãi lão, cười ha hả:

- Nói lưu loát… Làn điệu này Tiểu Phát từng ngâm cho ta nghe, ta còn nhớ rõ, ngươi có thể hát được, chứng tỏ ngươi là Tống Dương.

Mới ngân được một nửa, Tiểu Uyển mừng rỡ mà cười, răng lợi lộ ra nhấp nhô, kêu Tống Dương:

- Tỷ phu!

Lập tức lại quay ra ngoài lớn tiếng thét lên:

- Mang sữa đậu nành đến!

Cừu nhân nắm tay bằng hữu, Mộ Dung Tiểu Uyển làm người làm việc đều giống nhau rõ ràng gọn gàng. Uống sữa đậu nành, Tống Dương nói ra ý mình:

- Có thể giúp ta đưa tin tới Tả thừa tướng Hồ đại nhân không, ta muốn gặp ông ấy.

Hỏa đạo nhân ở bên cạnh đang bưng bát sữa đậu nành nghe vậy sửng sốt, nhíu mày nhìn Tống Dương, hắn khoát tay áo ra hiệu y không cần mở miệng, lại tiếp tục nói với Tiểu Uyển:

- Việc này phải làm kín đáo thần không biết quỷ không hay, tốt nhất… Mộ Dung nàng cũng đừng báo cho ai biết.

Nói xong, Tống Dương lại nói lời xin lỗi:

- Yêu cầu quá đáng, vạn lần xin chớ trách móc.

Tiểu Uyển có thể tin tưởng được, nhưng nàng cả đời chà trộn trong hắc đạo, tâm tư láu lỉnh, khó có thể khống chế.

Tiểu Uyển lại không để tâm, phất tay nói:

- Cha ta ở ngoại ô sơn trang, hiện tại không về được, việc trong thành ta làm chủ.

Trong kinh giới nghiêm, từ đêm Trung thu gặp chuyện không may bắt đầu bốn cửa thành cũng đóng kín, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Trừ phi trên tay có lệnh quân của nha môn.

Tiểu Uyển cân nhắc một hồi, nói với Tống Dương:

- Ta trước tiên phải hỏi tiểu nhị tính toán, mới có thể xác định có thể giúp hay không, tỷ phu ở đây chờ ta một chút.

Nói xong đứng lên rời khỏi phòng.

Hỏa đạo nhân lúc này mới hỏi:

- Không phải ngươi muốn đến Hồng Ba phủ sao? Như thế nào giờ lại tìm Hồ đại nhân?

- Trấn Tây Vương và Nhâm Sơ Dung đều không ở đây, lúc này ước chừng bọn họ ngay cả tin tức mọi chuyện ở kinh thành đều không nhận được, Hồng Ba phủ không có người có thể đưa tin, tìm họ cũng vô dụng.

Tống Dương đáp:

- Việc của Phong Long quá lớn, thế nào cũng phải tìm cách giải quyết, người có thể làm việc lại có thế lực để thương lượng, chỉ có thể tìm Hồ đại nhân.

Hỏa đạo nhân đè thấp giọng:

- Nhưng… Hồ đại nhân có đáng tin không?

Rốt cuộc là ai tạo phản hiện vẫn chưa biết được, hỏa đạo nhân băn khoăn là chuyện bình thường, nói không chừng mưu phản trong kinh lần này có một phần đóng góp của lão. Nhưng giọng điệu của Tống Dương chắc chắn:

- Hồ đại nhân tin được. Mưu phản lần này là quỷ trong cấu kết với trộm ngoài, kẻ trộm bên ngoài chính là Đại Yến.

Tống Dương không biết ai cấu kết với Đại Yến, nhưng có thể xác định Tả thừa tướng nhất định không phải nội gian Yến quốc, đơn giản nhất, lúc trước ở Nhất phẩm lôi Hồ đại nhân đoán được Tống Dương sẽ phát hỏa, nếu lão là nội gian sẽ thông báo với Yến đế một tiếng, sao có thể xảy ra trận đại loạn sau đó. Cảnh Thái căm giận Hồ đại nhân, chỉ e còn vượt qua cả nỗi hận mà y dành cho Tống Dương. Mà sau ngày mồng tám tháng chín, Hồ đại nhân cũng nhìn Yến đế như rắn rết.

Gần như có thể khẳng định, Hồ đại nhân nếu biết có Đại Yến ủng hộ sau lưng trận đại loạn này, nhất định sẽ toàn lực đánh tới.

Gần như lúc Tống Dương giải thích rõ ràng mọi việc cho hỏa đạo nhân, Mộ Dung Tiểu Uyển lúc này cũng trở lại, vẻ mặt đắc ý:

- Vận khí của ngươi không tồi, quả thực có cách, có thể đưa tin tới… Ngươi yên tâm, ngươi phó thác chuyện cho ta, ta sẽ tự mình chuyển lời cho Tả thừa tướng, lời từ miệng ta qua tai tả thừa tướng, tuyệt không có người thứ ba biết chuyện.