Phật đồ khóc lóc chạy toán loạn, chỉ hận cha mẹ sinh mình có hai chân, liều mạng chạy vào phong ấp, vài tên thủ lĩnh đại tự trong lúc chạy loạn đã bị bắt lại, không ai biết tung tích bọn họ, chỉ thấy nói bọn họ đều chết trong chiến loạn, công trường quân khí, Tiêu Kim ổ, Yến Tử Bình và Hầu phủ đều bình an vô sự, huyện lệnh gửi thư cho triều đình, trên tấu biểu ghi rõ Sơn Khê Man xuống núi cướp bóc, mọi người trong trấn già trẻ đồng tâm hiệp lực, kết thành khối sức mạnh cùng bảo hộ gia viên, Sơn Khê Man đang rút khỏi phong ấp, các đại thủ lĩnh toàn bộ đã bị bắt lại, Hồng Ba vệ dẫn đường cho Tống Dương lên hỏi thăm: Tiểu Bộ và thủ lĩnh Man tử cũng xem như có chút giao tình, đem theo vệ sĩ thay Tống Dương đi đưa tiễn một đoạn, đợi vào lúc canh ba, trong phong ấp lại yên bình trở lại.
Tất cả hòa thượng nắm giữ các vị trí quan trọng của mấy ngôi chùa đều đã bị bắt giam vào ngục, đám Phật đồ gần đó không có thủ lĩnh, trong khoảng thời gian gần nhất cũng sẽ không gây rối nhưng Sơn Khê Man tấn công đánh tan đám phật đồ, cách này chỉ trị được ngọn mà ko đánh được vào gốc, nếu muốn sau này hòa thượng không đến gây sóng gió, trước tiên vẫn nên tìm ra gốc rễ của bệnh. Đến tột cùng là vì cái gì.
Tống Dương không về nhà, đi vào trong nha huyện, chờ Hồng Ba vệ thẩm vấn lấy khẩu cung của đám thủ lĩnh phật đồ kia, trong lúc yên lặng ngồi bỗng nhiên đột ngột mở miệng:
- Lúc trước có thể nghĩ phức tạp vậy, nên không phải là Yến Đỉnh.
Hòa thượng tìm đến Thường Xuân Hầu quấy rối, chỉ có thể nói "không hiểu ra sao cả" hoặc là "không có việc gì kiếm việc gây sự" để hình dung, không chỉ Tống Dương, gần như tất cả những người biết nội tình đều hoài nghi mọi việc do Quốc sư Đại Yến sai khiến, nhưng sắp xếp lại các sự kiện lại khiến Tống Dương nghĩ không ra chính là, hòa thượng náo loạn như vậy, mình không tổn hao chút gì, Quốc sư làm như vậy căn bản thù không báo được. Đơn giản nhất, chỉ cần Tống Dương đem Đàm Đồ Tử giao cho hòa thượng, ngay lập tức sẽ trời yên biển lặng rồi.
Bút tích của Quốc sư, hẳn sẽ không nhỏ mọn như vậy mà Tống Dương lại mời Sơn Khê Man rời núi, vốn chính là vì muốn chứng thực việc này rốt cuộc có quan hệ với Quốc sư hay không.
Yến Đỉnh tự mình ở Yến Tử Bình nếm qua thất bại lớn, mặc dù lão không biết lần trước cũng là Tống Dương tự mình trù tính, lần này vừa nghe nói Thường Xuân Hầu được phong ấp ở Yến Tử Bình, khẳng định cũng sẽ tăng cường đề phòng. Yến Đỉnh là ai, sao có thể cùng một chỗ thảm bại hai lần.
Đám Phật đồ vào phong ấp, bị Sơn Khê Man xông ra đánh cho tơi bời, đại bại mà về, ngay cả phương trượng của chùa cũng bị bắt sống nếu sau lưng lộ ra việc này thực sự là do Quốc sư sắp đặt, trừ phi sau đó nghĩ được cách đối phó với đám Sơn Khê Man, nếu không tuyệt đối sẽ không sao đám tín đồ tiến vào phong ấp.
Vừa nghĩ tới chuyện này và Quốc sư không có liên can, Tống Dương cũng không tính toán để tâm tới, ngồi trước ánh nến, một dáng vẻ vô tình. Mà trong lúc vô tình, Nhâm Sơ Dung ngồi đối diện với hắn, đã gối đầu lên ghế dựa lưng vào thiu thiu ngủ…
Tống Dương cười cười, khoát tay cho đám thị nữ của Quận chúa, ra hiệu tự mình vào trong lao xem thẩm vấn phạm nhân, không cần đánh thức Sơ Dung, nhưng không ngờ tới, hắn vừa đứng dậy, đột nhiên một Hồng Ba vệ xông vào:
- Khói lửa ở Tiêu Kim ổ cảnh báo, ba đài châm lửa, đại nạn đến rồi!
Tiêu Kim ổ truyền tới tin cảnh báo " đại nạn đang tới", Nhâm Sơ Dung cả kinh bừng tỉnh, Tống Dương cũng bị kinh hãi không ít, người Man đến tập kích là diễn trò, như thế nào lại có kẻ thù thực sự? Giờ phút này không rõ tình hình, lại chưa kịp thăm dò, Tống Dương trước hết nhờ Hồng Ba vệ đi thông báo cho La Quan thay mình trông nom trấn nhỏ, tiện đà triệu tập vệ sĩ Hồi Hột chạy tới Tiêu Kim ổ, Quận chúa cũng truyền lệnh cho Hồng Ba vệ đóng giữ trấn nhỏ, phòng ngừa kẻ địch dùng kế điệu hổ ly sơn, đồng thời lệnh cho Thạch Lão Đầu lần nữa chạy ra doanh trại chạy tới các điểm gặp nạn, chính nàng và Tống Dương đồng hành cùng kỵ binh một đường khẩn trương, vừa mới chạy được nửa đường, Cố Chiêu Quân từ phía đối diện đi tới đón đầu, ở phía sau lão còn rất nhiều thợ thủ công, sắc mặt mỗi người đều hốt hoảng, hiển nhiên là kinh sợ không ít, lão Cố vừa thấy Tống Dương liền hổn hển hô lớn:
- Thường Xuân Hầu, ngươi phải bồi thường cho ta.
Tống Dương thấy lão Cố không việc gì, lập tức yên tâm phân nửa, truy hỏi:
- Kẻ thù lai lịch thế nào? Còn có… bồi thường tiền gì?
- Tự ngươi đi xem!
Cố Chiêu Quân vốn muốn tìm Tống Dương, sau khi gặp mặt chuyển hướng như vậy, cả bọn cùng nhau trở lại Tiêu Kim ổ.
Cố Chiêu Quân sắc mặt không vui vẻ chút nào, tuy nhiên nhìn bộ dạng của lão ít nhất không phải "đại nạn đến nơi" không biết như thế nào tín hiệu khói lửa lại truyền đến như thế, Tống Dương cùng lúc yên tâm, trước mắt dâng lên một dấu hỏi, lập tức không hỏi nhiều ra roi thúc ngựa chạy tới Tiêu Kim ổ.
Khi tới gần Tiêu Kim ổ, không ngờ ròng rã một đội kỵ binh, tất cả chiến mã đều phát ra tiếng hí kinh hãi, dường như nhận ra có cái gì nguy hiểm, mặc cho kỵ sĩ ra roi như thế nào, tuyệt nhiên không đồng ý tiến lên phía trước.
Mà lúc này, mọi người đã có thể nghe được tiếng chim hót lảnh lót, trong gió đêm cũng hòa lẫn từng trận hôi tanh, Tống Dương thoáng suy nghĩ, quay đầu nhìn lão Cố:
- Chim?
Lão Cố cắn răng"
- Còn có thằng ngốc nữa!
Tống Dương ngạc nhiên buồn bực:
- Đến đây làm gì?
- Ăn cơm!
Tống Dương hoảng sợ:
- Bị thương bao nhiêu người?
May mà, Cố Chiêu Quân lắc đầu:
- Chưa ăn người nào. Nhị ngốc quản rất tốt.
Hỏi đáp súc tích, Tống Dương xoay người xuống ngựa, vẻ mặt không biết nên khóc hay cười:
- Ngươi có thể nói rõ một chút không?
- Trên công trường có nuôi lợn và dê thành đàn, vốn là thức ăn của thợ thủ công. Bị Nhị ngốc đem ra mời khách.
Chạy một trận, Cố Chiêu Quân rốt cuộc cũng khôi phục được chút, không hề buồn bực đau lòng cho đám lợn dê của mình còn đang tiếp tục ở phía sau, chủ yếu vừa rồi lão bị dọa khiếp thôi.
Phong ấp trong đêm đại loạn, kêu to khiến người Man xông tới, Cố Chiêu Quân sớm đã được thông báo, trước tiên quản lý thuộc hạ đóng cửa công trường, miễn cho rước lấy tai bay vạ gió, vốn hết thảy mọi việc đều tốt, toàn bộ không ngờ, trong phong ấp bấy lâu yên tĩnh, đột nhiên truyền tới từng trận run rẩy, một đoàn quái điểu nghìn nghịt vọt vào công trường. Lúc ấy không riêng gì thợ thủ công, ngay cả Cố Chiêu Quân cũng bị dọa cho hồn bay phách tán, ai cũng chưa từng thấy qua cục diện như vậy.
Đoàn người như ong vỡ tổ vọt ra ngoài, có người hoảng loạn ở bên trong châm khói tín hiệu "đại nạn đến nơi".
Là Nhị ngốc mời khách, không phải quân địch tập kích, Tống Dương vừa tức vừa buồn cười, xem như hoàn toàn yên tâm, nhưng đợi hắn chạy tới Tiêu Kim ổ, khi nhìn cục diện trước mặt, lại chấn động thêm lần nữa.
Nhâm Sơ Dung từ đầu tới cuối đi bên cạnh hắn cũng trợn tròn hai mắt, hoàn toàn quên mất khoảng cách nam nữ, hai tay ôm chặt lấy cánh tay Tống Dương:
- Như thế nào lại nhiều chim như vậy?
Đúng vậy, như thế nào lại nhiều như thế, sơ lược nhìn qua, chim Thái Thản ở trước mặt ít nhất cũng hơn trăm con. Tuy nhiên quân Lưugia ở trước mắt nhân số tuy rằng nhiều, nhưng phần lớn đều gầy trơ xương, xem ra chúng bị đói không có cái gì ăn.
Vài ngày trước, ba người Nhị ngốc, người câm và Mộc Ân vào núi, bọn họ không trực tiếp đi tìm đại điểu, Mộc Ân chịu sự nhờ vả của Tống Dương, phải đi trước tới nơi ở của người Man nhờ Đại thủ lĩnh xuất binh, tuy nhiên tách ra một đám người Hán bình thường, hoàn toàn không có nguy hiểm và không khó khăn, đại thủ lĩnh vui vẻ đồng ý, tất cả giống như ra ngoài chơi một chuyến, sau đó đám người Nhị ngốc mới đi tìm quân Lưu gia
Gần như không gặp phải trắc trở gì, Nhị ngốc liền tìm được Lưu gia quân của mình, quy mô so với trước đã mở rộng hơn nhiều, hẳn là tự mình sinh sản cộng thêm hợp nhất các đàn nhỏ mới. thủ lĩnh Lưu gia quân chưa thay đổi, Lưu Tứ năm xua đối với Nhị ngốc thân mật như trước. Đại điểu cũng trưởng thành, mới gặp chủ nhân cũ, Lưu Tứ không nhận ra, cho tới khi nghe được trạm gác báo, mới chạy tới chào hỏi Nhị ngốc.
Nhị ngốc tìm được đội ngũ của mình, vui vẻ vô cùng cũng nhìn ra đoàn người đều "đang đói" nhưng khiến gã đau lòng, cân nhắc chính mình được mời khách, đem đám người mời ăn trong cách nhìn ngốc nghếch của chính gã, phân biệt được họ hàng xa gần, công trường quân khí là chỗ mua bán của Tống đại nhân, không tốt đi ăn, chỉ còn Tiêu Kim ổ của Cố lão đầu và với chính mình dường như rất quen thuộc.
Bởi thế lúc này mới có cảnh tượng quân Lưu gia đại náo Tiêu Kim ổ, cũng may Nhị ngốc bản lĩnh thuần điểu kinh người, chim Thái Thản hung hãn máu lạnh nhưng vẫn một mực nghe theo sự ước thúc của gã, sau khi nhảy vào Tiêu Kim ổ, nghe lời gã không đả thương người. Dù sao súc vật trước mắt cũng đủ cho bọn chúng ăn no nê, hơn nữa mọi người chung quanh chạy loạn, muốn ăn còn phải đuổi, gia súc đều bị nhốt trong chuồng không có chỗ trốn.
Tống Dương hít một hơi khí lạnh. Trước tiên lớn tiếng hét lên:
-Nhị ngốc , ta vào đây, chớ để cho đại điểu mổ ta.
Liền đó đang muốn đi vào, Thừa Lân kéo tay áo hắn lại, giọng kiên quyết:
- Ta vào cùng ngươi.
Tống Dương không khuyên can, hắn chắc chắn rằng, cho dù quái điểu có phát cuồng, hắn ôm Quận chúa vẫn có thể thoát khỏi đó, hai người cùng nhau đi vào Tiêu Kim ổ, Nhị ngốc ước thúc đội quân, gioa cho Mộc Ân và người câm, chạy ra vui mừng hớn hở, bộ dạng vui vẻ.
Kỳ thật lần này Nhị ngốc gây ra tai họa không nhỏ, quái điểu phá công trường Tiêu Kim ổ tan nát, ăn một lượng lớn gia súc, đây cũng không có cách nào, duy có một điều: Ai có thể cam đoạn, hơn một trăm con chim lần này thấy thức ăn dễ kiếm, nhớ đường, lần sau khi không có Nhị ngốc dẫn đường sẽ lại không tới?
Lần sau lại tới, nói không chừng chính là thảm họa đẫm máu. Tống Dương vốn định mắng Nhị ngốc vài câu, nhưng vừa thấy bộ dạng cao hứng của gã, lòng chợt mềm ra, cười khổ thở dài.
Nhị ngốc thấy vậy lo lắng cho hắn, nhíu mày hỏi:
- Sao vậy, có phiền toái? Ta giúp ngươi.
Tống Dương càng không nói ra được.
Nhâm Sơ Dung tâm tư so với Tống Dương không hề thua kém, những băn khoăn trong lòng hắn, Quận chúa hoàn toàn có thể nghĩ được, hạ giọng nói:
- Nếu không,…nuôi dưỡng chúng đi!
Chim Thái Thản về sau đói bụng, khả năng sẽ lại tới phong ấp kiếm ăn, vậy cung cấp cho nó trâu dê, không để chúng đói, mỗi ngày được ăn no, tự nhiên sẽ không việc gì.
Càng quan trọng hơn, hơn một trăm con chim hung hãn này đến tột cùng là dạng lực lượng gì, cho dù Nhị ngốc cũng có thể dự đoán được. Lưu gia quân nghe Nhị ngốc, Nhị ngốc nghe Tống Dương, nếu quả thực huấn luyện thích hợp, đây là "đội quân chiến lực, cũng chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung, thực nếu có thể giữ bọn chúng trong tay, thực lực của Thường Xuân Hầu quá bành trướng rồi.
Chỉ có điều Nhâm Sơ Dung lại càng buồn rầu, đám ác điểu đó tiêu thụ lượng thức ăn lớn, sợ là trên đời này nuôi chim tốn nhất, là tiền.
Nhị ngốc nào biết Thừa Lân đang buồn rầu, nghe nàng nói có ý nuôi nấng Lưu gia quân của mình, cảm động nước mắt rơi xuống, tay trái bắt tay của Tống Dương, tay phải bắt tay của Thừa Lân, muốn nói gì, nhưng nói không nên lời, nghẹn ngào một lúc lâu, chỉ nói được vài chữ:
- Ngọn núi hoang tàn chim đều bị chết đói…
Lập tức miệng mím lại run run, không nói được lời nào nữa
Tống Dương hơi bất ngờ, hắn không biết nguyên nhân hậu quả, chỉ là thấy Nhị ngốc nhất thời cao hứng lấy gia súc của Cố Chiêu Quân ra mời "khách", truy hỏi:
- Ngọn núi hoang? Nói vậy là có ý gì?
Mộc Ân đi lên trước nói:
- Trong hai năm nay mấy mạch nước trong núi xuất hiện chút thay đổi, nước có độc, độc tính không mạnh, người thường uống vào không hề gì, nhưng ảnh hưởng tới muông thú và cây cỏ, nhìn bề ngoài không có nhiều thay đổi lắm, nhưng trên thực tế núi hoang đi rất nhiều.
Nói xong, dừng một chút, Mộc Ân lại giải thích:
- Hẳn là do động đất ba năm trước, có lẽ mạch nước thay đổi dòng chảy, chảy qua nơi có độc, hoặc có lẽ dòng nước độc ngầm giờ mới xuất hiện, hợp với mạch nước cùng một chỗ, tóm lại không tránh được liên quan đến trận động đất đó.
Tống Dương phản ứng rất nhanh:
- Sơn Khê Man đó đâu?
Mộc Ân lắc đầu:
- Núi hoang rồi, bọn họ đương nhiên cuộc sống cũng không dễ chịu, thực vật ngày càng ít, hiện tại đang thương lượng kế hoạch di dời.
Tống Dương nhíu mày:
- Chuyện như vậy, ngươi hẳn nên nói với ta sớm một chút để ta biết, ta dù nghèo vẫn có thể tiếp tế cho bọn họ.
Hiếm có, trên gương mặt Mộc Ân ngoại trừ vẻ u ámcũng không có biểu hiện gì khác, hiện ra một nụ cười khổ:
- Ta cũng lần này vào núi mới biết, từ khi theo ngươi làm việc, ta ít khi về thăm đồng tộc.
Tống Dương là sắc mặt không khỏi nhăn nhó, nguyền rủa trong người. Ngươi, Mộc Ân dẫn ba trăm Sơn Khê Man cùng hắn thì không tính toán có thể sống bao lâu, Mộc Ân dễ dàng không trở về trong núi, cũng là bởi cô ta hiện giờ cùng lời nguyền có mối liên kết, sợ hãi sẽ thông qua mình đem vận hạn cho đồng tộc.
Tống Dương lắc đầu cười khổ, bà cố tin tưởng không có cách nói khác, nhưng bảo vệ đối với đồng tộc cũng giống nhau không có cách nói khác.
Thừa Lân lại cắn răng:
- Giúp! Trời sáng ta sẽ kiểm tra lại việc này, thu mua lương thực đưa vào trong núi.
Không có thực phẩm, người Man sớm hay muộn cũng rời đi, Nhâm Sơ Dung phải giữ các nàng lại, huống chi cũng không riêng là "giúp đỡ, quan hệ, Tống Dương và Sơn Khê Man đã hỗ trợ lẫn nhau, đã sớm được cho là bằng hữu".
Tống Dương đưa mắt nhìn Nhâm Sơ Dung, nàng hiểu được ý hắn, đáp lại bằng một nụ cười:
- Không có cách nào, chỉ có thể tìm phụ vương vay tiền.
Mấy ngàn người Sơn Khê Man, hơn trăm con chim Thái Thản, Thường Xuân Hầu ở tình hình hiện tại thật không nuôi nổi.
Cho tới lúc trời sáng, quân Lưu gia mới ăn uống no nê, quân do Nhị ngốc mang tới, ăn xong trở về tổ trong núi nhanh như chớp giật. Đám người Tống Dương cũng trở lại nha môn, Tiểu Bộ tiễn Sơn Khê Man trở về, Thừa Lân bận rộn không ngớt, trở về nhà vay tiền, sắp xếp kế hoạch chọn mua lương thực mấy việc này chung quy không bằng những thay đổi nhanh tới Sơn Khê Man, Thạch Lão Đầu cùng với quân Lưu gia, vốn tưởng rằng bọn họ đều có thể tự cung tự cấp, không ngờ hết thảy đều cần nuôi dưỡng rồi.
Còn lần ăn cơm này của quân Lưu gia, đã đem tới cho Tiêu Kim ổ tổn thất không nhỏ, lão Cố hiện tại chưa nói gì, nhưng Tống Dương sao có thể không bồi thường cho lão.
Tống Dương biết tiền là thứ tốt, nhưng từ trước tới giờ chưa từng rơi vào cảnh thiếu tiền, A Hạ theo quà tặng hậu hĩnh từ Hồi Hột tới, tuy rằng "sính lễ, một phần là cho người Hồng Ba phủ, mà ban thưởng chau ngọc quý giá cho vị Vương gia này, mà những chau báu này còn đều có một giá trị khác ví như trên hoàng kim đao, có tiền bối hộ vệ Thánh Hỏa vương khắc dấu chú văn, ví như Hỏa Tâm Ngọc Thụ, từng là đại Khả Hãn khai quốc của dân tộc Hồi Hột lúc tuổi gà nhàn tản tự tay làm nên…
Mấy thứ này quả thực đáng giá, nhưng lại không thể biến thành của cải tiền mặt, con mắt của Tống Dương đảo qua đảo lại, cân nhắc biện pháp kiếm tiền, Nhâm Sơ Dung trong lúc vô tình liếc thấy vẻ mặt của hắn, xì một tiếng bật cười, lắc đầu nói:
- Ngươi chớ nghĩ ngợi nữa cho dù nghĩ ra cũng e lệch mất phương pháp, có lễ lại gây họa, tốt nhất cứ yên ổn chút đi.
Quả thực Tống Dương nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ là phương pháp cướp của người giàu chia cho người nghèo. Lúc này vốn là thanh toán tổn thất ở công trường của lão Cố, bước chân phiêu phiêu từ ngoài đi đến, Tống Dương nghi hoặc:
- Nhanh như vậy đã tính được rồi sao?
Trải qua một lúc lâu, Cố Chiêu Quân đã khôi phục lại thần khí thường ngày, cười nói:
- Ta cũng không sốt ruột, ngươi gấp gáp cái gì. Vừa mới nhận được truyền thư, có bằng hữu tới cửa, khẩn trương dọn dẹp một chút, cùng ta đi đón khách.
Còn không hiểu Tống Dương đặt câu hỏi, thì Hồng Ba Vệ đến đưa tin, có một đội quân đi vào gần phong ấp, xin gặp Thường Xuân Hầu, đối phương rất khách khí, mà tên hiệu báo lên cũng cực kỳ cổ quái:
- Chó săn họ Tạ.
Tống Dương bất ngờ nhiều, cũng thực vui vẻ, cười nói:
- Bạch tiên sinh đến đây?
- Không chỉ vậy, còn có vợ ngươi!
Trên đường đi đón chó săn họ Tạ, Cố Chiêu Quân sơ lược nói qua, lần này Bạch tiên sinh đưa Tạ Tư Trạc tới đây, một là xuất phát từ suy nghĩ an toàn, Tạ Tư Trạc ở Nam Lý, so với ở Đại Yến an toàn gấp ba lần, mặt khác còn biểu lộ rõ thái độ kết minh, Có lẽ lo lắng Tiểu Bộ, Thừa Lân sẽ không vui, lão Cố âm lượng tăng lên, còn cố ý thêm một câu:
- Đứa trẻ đó, nói trắng ra, chính năm đó Tạ Bàn Tử dùng cách này để đền đáp ân tình của ngươi, hiện tại hai nhà đều đảo lộn, không ai có thể để trong lòng.
Tống Dương cười ha hả, không nói thêm điều gì, kỳ thật cũng không cần nhiều lời.
Sơ Dung, Tiểu Bộ đã biết thân thế của Tống Dương, đương nhiên cũng hiểu được Tạ Tư Trạc là vợ của hắn, nghe xong những lời của lão Cố, hai tỷ muội nhìn nhau cười, trong lòng cũng không có chút cảm giác không tự nhiên, nhiều lắm cũng chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ.
Mặc dù hợp tác cũng phản tặc nước Yến, Tống Dương vẫn là chính mình, không phải là Phó lão Tứ.
Tống Dương căn bản không phải họ Phó, người sai vặt phía trước giống như đang trong lễ ngân hôn (lễ kỳ niệm hai lăm năm ngày cưới), lúc thành hôn, hắn cũng không để ý, một việc này Tiểu Bộ và Thừa Lân vốn cũng hiểu được.
Sau đó không lâu, cả bọn Tống Dương nửa đường nghênh đón đội ngũ chó săn họ Tạ, nhân số đối phương không tính là nhiều, tổng cộng hơn hai mươi kỵ binh, Bạch tiên sinh từ xa liền xoay người xuống ngựa, dọc đường nhỏ chạy tới, trước sau cười vờ vịt, cúi đầu khom lưng:
- Khiến Thường Xuân Hầu đích thân ra nghênh đón, Bạch Bàn Tử kinh sợ, không dám nhận, không dám nhận.
Lão và Cố Chiêu Quân vẫn có liên hệ, Tống Dương sau khi chuyện xảy ra liền trở về nước cùng với tình hình trong phong ấp phần lớn nắm rõ, dựa vào tâm tư của lão, đương nhiên trước mặt Công chúa, Quận chúa sẽ không gọi Tống Dương một tiếng:
- Cô gia!
Bạch Bàn Tử gọi phu nhân của mình, khách khí một trận, ngăn đón không được, thế nào cũng phải thỉnh an Công chú và Quận chúa, lại cùng với Cố Chiêu Quân, một vài kỳ sĩ quen biết gọi một tiếng, thi lễ chu toàn, sau đó mới nói rõ ý đồ đến của mình, cùng với những điều lão Cố nói lúc trước không sai biệt lắm, chẳng qua đổi lại cách nói uyển chuyển hơn, về phần vợ hắn căn bản không đề cập tới.
Đi theo Tạ Tư Trạch xuống xe đi vào, vốn khi danh môn, thế nhưng gia tộc không nề hà, nàng muốn chào hỏi đúng cấp bậc lễ nghĩa, Tống Dương sao có thể nhận lạy của nàng, hắn không làm được điều gì, Nhâm Sơ Dung từ bên cạnh ngăn cản Tạ Tư Trạc, lập tức cả kinh:
- Tay nàng lạnh vậy.
Nói xong, đem hai tay của đối phương ủ trong lòng bàn tay mình, trao cho nàng chút hơi ấm.
- Thân thể của ta vốn không khỏe, từ nhỏ đã như vậy. Tạ Tư Trạc nhẹ nhàng rút tay ra cũng không phải cự tuyệt sự quan tâm của quận chúa, đơn giản nàng trươc giờ chưa từng gặp cha mẹ, cũng không có thân nhân, không có thói quen thân mật như vậy.
Thừa Lân cũng không để ý, chỉ cười cười:
- Trấn rất thanh tịnh, Tống Dương là đại phu tốt, tu dưỡng một trận là không ngại nữa, đến lúc đó sẽ bảo Tiểu Bộ đưa nàng vào núi săn thú.
Tạ Tư Trạc lộ ra nụ cười nhạt, cũng không có gì vui mừng, nàng chỉ cười có điều bởi vì nghe được thiện ý của Quận chúa, hẳn là hướng về đối phương mỉm cười đáp lại.
Tiểu Bộ sớm đã mang bộ mặt kinh ngạc, nhìn Tạ Tư Trạc từ trên xuống, trong miệng không ngừng tấm tắc:
- Không ngờ có người đẹp như vậy, trông thật rạng rỡ.
Tạ Tư Trạc vẫn gật đầu, mỉm cười, trong ánh mắt không thấy niềm vui, trên nét mặt cũng không lộ ra tia phiền não, nàng dùng tay trái nắm lấy tay phải của mình, hai tay đều lạnh nên cũng không nhận ra tay mình lạnh.