Chương 178: Trượng nghĩa

Hai tỷ muội cười nói cùng đi ra ngoài.. Tới cửa Thừa Lân mới bừng tỉnh, dừng bước dưới lan can hỏi Tiểu Bộ:

- Đi theo tỷ làm gì? Muội không cần theo tỷ, việc này muội cũng không thích, ở lại trên trấn cùng Tống Dương nói chuyện phiếm đi.

Tiểu Bộ vờ lộ vẻ bất cần, một dáng vẻ không hy vọng bồi tiếp Tống Dương, chính là nói cái gì, Sơ Dung liền nhẹ giọng cười nói:

- Muội đi theo sau hắn, hắn hôm nay phải diễn trò, ta vẫn muốn xem thế nào. Đáng tiếc không xem được. Muội đi xem bữa cơm chiều kể cho tỷ nghe.

Nói xong cũng không giải thích gì, nhảy lên ngựa, rời khỏi trấn nhỏ tới công trường.

Thừa Lân đi không lâu, Nhị ngốc lại tới, Lưu đại nhân nhìn hòa thượng chán, hiện giờ muốn vào trong núi xem đại điểu,Tống Dương gọi người câm và Mộc Ân, trước tiên dặn dò hai người vài câu, lại nói nhỏ với Mộc Ân.

Nói vài lời, liền để bọn họ bảo hộ Nhị ngốc vào núi.

Tống Dương vừa tìm Nam Vinh và A Y Quả tới, nhờ hai nàng vất vả một chuyến, chạy quanh phong ấp một vòng, đi truyền tin cho đám người lão Cố, Kim Mã, A Lý Hán, sắp xếp vài việc. Tiếp đó, quả nhiên như Thừa Lân nói, Tống Dương thật sẽ không đi hòa thượng ngoài nha môn Tháp Lý, đem Tiểu Bộ trước tiên cùng đi thăm thầy trò Trần Phản, lão nhân rất thích trấn nhỏ sạch sẽ yên tĩnh này, ngày đầu tiên thì đã vui vẻ, chỉ là buồn chán mấy vị hòa thượng tụng kinh, La Quan thì nhìn Tống dương:

- Ngươi chẳng lẽ không có cách nào, ta đi đối phó bọn họ, xử lý tới đâu ngươi cứ nói một câu là được.

Tống Dương cười từ chối ý tốt, sau khi rời khỏi chỗ Trần Phản, hắn đi khắp hang cùng ngõ hẻm hỏi thăm bà con cùng quê.

Dân chúng Yến Tử Bình hiền lành chất phác, Tống Dương ở đây tới năm mười tám tuổi, theo hắn nói, nơi đây mỗi một nơi trong viện đều có người thân, có trưởng bối, vào cửa hậu tổng hội nói về chuyện trước kia, cảm giác này khiến Tống Dương rất thoải mái.

Tiểu Bộ không nói nhiều, chỉ ngồi một bên nhìn hắn, mỗi khi Tống Dương cười, nàng cũng cười theo.

Trấn tuy rằng nhỏ, nhưng thời gian Tống Dương dừng ở mỗi nhà cũng không ngắn, mới đi được nửa vòng trời đã chuyển bóng hoàng hôn, Tống Dương cuối cùng quay về nhóm võ tăng. Tiểu Bộ tinh thần phấn chấn, vội vàng đuổi theo, trong con mắt lộ rõ vẻ hưng phấn, còn không kìm nổi xoa hai lòng bàn tay với nhau.

Giám thị Hồng Ba vệ của bọn họ đều đổigác vài phiên, các hòa thượng vẫn ngồi tại chỗ không dám động đậy, tuy nhiên bên người bọn họ cũng đem theo lương khô và nước uống, không biết vì trường kỳ đuổi bắt tội phạm bỏ trốn, hay trước tiên chuẩn bị làm cho trấn nhỏ tổn hao dần. Đang ăn uống, thấy Tống Dương đi tới, lộ ra có chút nhát gan, Huệ Ngôn trên mặt lộ vẻ từng trải khinh thường nhìn thẳng Tống Dương mỉm cười cất lời:

- Ngươi muốn ta ư, có dáng lắm.

Tống Dương không có ý cười nói cùng bọn chúng, dường như chỉ phải đi qua nơi này, ngay cả nhìn cũng không nhìn, đem Tiểu Bộ đi qua bên cạnh bọn chúng. Không ngờ khi muốn đi qua cũng có chút khó khăn, Tống Dương đột nhiên hét thảm một tiếng, lôi Tiểu Bộ cùng ngã nhào ra ngoài, mình ngã sấp trên mặt đất, đúng lúc đó, Trần Tùy không biết từ đâu lao tới tức giận quát mắng:

- Yêu tăng hành thích, phản, phản rồi!

Việc gì cũng không sợ xấu hổ.

Các hòa thượng chơi xấu đã đủ vô sỉ, không ngờ tới cả Thường Xuân Hầu cũng dám quá trớn, bất kể thân phận cứng rắn lộn nhào trên mặt đất đánh ngã cái cột trụ, hơn nữa khiến Huệ Ngôn nghiến răng nghiến lợi, đã muốn hãm hại người khác, cần gì chúng ta phải phơi khô trọn cả ngày.

Tuy nhiên Tống Dương diễn quả thật quá tốt, trong nháy mắt Tiểu Bộ đều nghĩ hắn thực sự trúng ám khí, không cần suy nghĩ, toàn bộ cảm xúc trào dâng òa khóc thành tiếng, ngay sát nàng Tống Dương cũng vừa lăn lộn kêu gào vừa đưa mắt nhìn xung quanh nháy mắt mà cười.

Tiểu Bộ không ngừng, đám hòa thượng đầu óc chậm chạp đều tưởng bạn mình bắn ra ám khí, thật sự ám sát Thường Xuân Hầu… Còn không chờ bọn hắn làm rõ chân tướng, một loạt mưa tên liền trút xuống.

Xạ thủ trên nóc nhà không ngắm vào đầu bọn họ, mục tiêu chỉ là tay, chân, ngay sau đó, Tần Trùy dẫn theo đám vệ sĩ như lang như hổ liều chết xông lên. Tuy nhiên đây cũng chỉ là võ tăng bình thường, sao có thể so sánh với đám người Hán hung mãnh đi theo Tần Trùy, huống chi người phía trước tay không tấc sắt người phía sau nắm chặt hung khí, trước trận đánh bị thương bọn họ kẻ trước người sau sớm đã thủ thế.

Đánh vừa thảm vừa nhanh đợi Mộ Dung đại nhân nghe được tin tức, mang theo đám nha dịch trong nha môn chạy tới Tần Trùy đã thu quân về, từ Huệ Lực, Huệ Ngôn trở xuống tất cả đám võ tăng đều quay cuồng trên đất, không một ai còn có thể đứng lên.

May mà Hồng Ba vệ muốn giữ lại mạng sống của bọn chúng, động thủ hầu hết đao còn chưa rút khỏi vỏ, mà ngay cả mang đao cũng dùng gậy gộc mà đánh, nếu không các hòa thượng cho dù có ba mạng cũng không đủ cho bọn họ giết. Mộ Dung huyện lệnh chạy ra cửa, cố không để ý tới đám hòa thượng, hoảng hốt chạy về phía Thường Xuân Hầu, gã còn đang buồn bực, Hồng Ba vệ như thế nào lại ra sức đánh thích khách, sẽ không có người nào muốn truy cứu thương thế của Hầu gia…, đợi gã chạy tới mới biết, Hầu gia không sao, lão nhân gia hắn đang cười rất vui vẻ.

Mộ Dung huyện lệnh thông minh, lúc này dừng bước, chỉ vào đám hòa thượng chửi mắng:

- Yêu tăng lòng muông dạ thú, dám ra tay ám sát Vương Hầu do Vạn tuế đích thân khâm điểm…

Đợi mắng đủ oai phong mới thét ra lệnh cho bàn đầu đem đám yêu tăng nhốt vào trong ngục. Sắc mặt Bàn Đầu khó coi, lần này phạm nhân so với nha dịch muốn nhiều hơn, tiểu nha môn thật sự không có nhiều chỗ như vậy, Tần Trùy cười ha hả đưa ra chủ ý:

- Liêu tử không đủ hay dùng dây thừng đi, nếu dây thừng không đủ thì không có biện pháp nào rồi, chỉ có thể trước tiên đánh gẫy chân các hòa thượng thôi.

Bàn Đầu hoảng sợ, so với lòng lang dạ sói, sai dịch một trấn nhỏ so với Hồng Ba vệ còn kém quá xa, vội vàng gật đầu đồng ý:

- Dây thừng khẳng định đủ rồi…, đủ rồi.

Đem hòa thượng áp giải xuống, tiếp sau do Hồng Ba vệ đi nghiêm hình bức cung, toàn bộ không cần người ngoài quan tâm, nhưng Tống Dương cũng không ôm hy vọng, đám võ tăng này chưa chắc đã biết được điều gì. Bàn Đầu đợi người lại đánh tới nước rửa đường phố, Tống Dương cũng vén tay áo đứng lên cùng làm việc, vết máu còn chưa kịp rửa, Thừa Lân đã trở về trấn nhỏ.

Tiểu Bộ tiến lên nói liên tục khoa chân múa tay… đem việc pháp thân vừa rồi kể ra, Nhâm Sơ Dung sớm đoán được sự việc sẽ như vậy, nói với muội muội:

- Vô lại trên đường dám ở trên công đường liều mạng, sẽ bị chết dưới loạn côn, nhưng lão quan lão gia nếu không biết xấu hổ, phần dân chúng cả châu phủ cũng chỉ giương mắt nhìn.

Kiểu chơi xấu này , cũng cần nhìn thân phận, địa vị, quyền uy, các hòa thượng ngay điểm này cũng không rõ, bị đánh là xứng đáng.

Tiểu Bộ đã có chút rầu rĩ không vui:

- Lúc bắt đầu hận đám hòa thượng đến chết, nhưng sau nhìn bọn họ thảm hại như vậy, lại cảm thấy đáng thương…

Nhâm Sơ Dung lắc đầu:

- Không thể thương, ắt phải đánh thật mạnh, đó là thái độ. Đối phương ý đồ không rõ lại khí thế dạt dào, lúc này Tống Dương không thể mềm lòng.

Đạo lý này Tiểu Bộ cũng hiểu, chính mắt nhìn qua, thấy các hòa thượng bị đánh tơi tả trong lòng không thoải mái, lập tức hít một hơi thật sâu, rồi thở mạnh ra, đem những chuyện không thoải mái ném ra ngoài, ánh mắt dần sáng long lanh, nụ cười lần nữa lại trở về trên khuôn mặt:

- Hậu Văn kia, đó, lão hòa thượng sẽ đem tín đồ xấu tới, đến lúc đó còn dùng chiêu này sao?

- Khó mà làm được.

Lúc này Tống Dương cũng tiến lên phía trước, thuận miệng nói tiếp:

- Một đám võ tăng đâm ta, là bọn họ mang lòng phản nghịch trong mắt không có vương pháp, nếu vài cái miếu lớn ở gần đây, mấy trăm hòa thượng và mấy ngàn tín đồ tới đâm ta, đó là Thường Xuân Hầu ngu ngốc vô năng , còn dám kêu ca oán thán điều gì.

Nói xong, Tống Dương đổi đề tài, nói với Thừa Lân:

- Nàng ở Hồng thành có tai mắt sao?

Nhâm Sơ Dung phản ứng rất nhanh:

- Đại sư Vô Diễm?

Tống Dương gật đầu:

- Năm trước Thi Tiêu Hiểu và ta chào từ biệt đi Hồng thành, nói qua một trận tới Yến Tử Bình cùng ta hội hợp. Nay đã hơn nửa năm trôi qua nhờ muốn nhờ nàng tìm giúp xem hắn còn ở Hồng thành hay không. Thứ nhất, việc này cà Phật môn có liên quan, hắn ở trong Phật gia có địa vị không thấp, có thể giúp ta không ít; Thứ hai, các hòa thượng tìm ta nháo sự, Thi Tiêu Hiểu rốt cuộc không có tin tức, ta sợ hắn xảy ra việc gì.

Thừa Lân không chút chậm trễ, liền an bài xuống, tin tước khởi hành đi Phượng Hoàng thành trước, lại do tâm phúc hoàng thành xuất phát đi Hồng thành điều tra. Bất ngờ, Quận chúa còn chưa thả tước tử đi, bên ngoài liền có tin tước bay vào trấn, hơn nữa không chỉ một, mà từ ba hướng bay lại, tổng cộng có tới năm phong thư.

Đều là các châu huyện lân cận, thư quân của quan phủ có quan hệ thân cận với Hồng Ba phủ, đúng như Thừa Lân đoán, các chùa lớn xung quanh đang liên kết, đồng thời kêu gọi tín đồ, bây giờ người còn chưa động thủ, nhưng mục đích đã thăm dò rõ ràng, bọn họ muốn tới Yến Tử Bình.

Tập hợp với quy mô lớn như vậy, nói chung triều đình sẽ không cho phép, tuy nhiên Nam Lý kính phật, đối phương là hòa thượng xuất đầu, Phật gia pháp danh nổi tiếng giảng giải kinh kệ, quan gia sẽ không can thiệp. Bất quá dòng chính xung quanh Trấn Tây vương không ít, nếu Quận chúa lên tiếng, bọn họ vẫn sẽ ra mặt, bị xua tan.

Sơ Dung nhìn Tống Dương, sau đó mỉm cười:

- Là phiền toái của ta, đừng làm cho ngươi khó xử, buông ra để chúng ta xử lý.

Trong vài ngày sau đó, tước thư đi lại không ngớt, đều có liên quan tới chiều hướng của hòa thượng, mà trong phong ấp lại yên tĩnh lạ thường, nên giám sát vẫn giám sát, nên tu hành vẫn tu hành, nên lê la vẫn lê la, vẻ mặt Thường Xuân Hầu thả lỏng, bình thường có thể ở trên đường nhìn thấy hắn, có khi cùng các lão nhân chuyện phiếm vài câu, có khi chơi đùa cùng con trẻ một trận; Công chúa điện hạ thì thật sự giống như thần tiên trái cây, sắc mặt trắng hồng, khuôn mặt xinh đẹp tỏa sáng, tinh khí thần thái từ trong xương cốt phát tiết ra ngoài.

Nhâm Sơ Dung vài lần nhìn ngắm khuôn mặt của muội muội tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Thẩm vấn đám võ tăng này sớm đã có kết quả, những người này gần như không biết gì, bọn họ đến từ Hoa pháp, Hồng Loa và mấy đại tự xung quanh, vâng theo pháp chỉ của Phương trượng bản tự, đến tập nã yêu nhân Đàm Đồ Tử, vả lại Phương trượng cũng đã nói trước, mặc dù tiến vào lãnh địa của Thường Xuân Hầu, đêh tử Phật gia cũng không cần khiêm tốn, Thường Xuân Hầu cũng chỉ là một ngón tay bé nhỏ của Phật tổ, không hơn.

Cho đến ngày thứ bảy, rốt cuộc, cuối cùng một đạo thăm dò báo tới, năm tòa đại tự, hơn ba mươi gian miếu nhỏ, hơn bốn trăm danh tăng tụ tập rất nhiều tín đò, tổng cộng gần sáu ngàn người, ở cách phong ấp hai mươi dặm tụ hợp, đang nhằm hướng phong ấp đi tới.

Tham báo là do một đội binh mã đại tị ngoài phong ấp truyền đến, chủ quan không chỉ có thủ hạ của Trấn Tây Vương, còn có Tần Trùy sóng vai giết địch, trên thư viết rõ ràng, đại doanh binh mã nghiêm trang dàn trận đón đợi, nếu cần chỉ phân phó xuống một tiếng.

Tống Dương nhờ Tần Trùy giúp đỡ hồi âm, cảm ơn ý tốt của đối phương, lập tức truyền lệnh xuống, sau một lát, trong phong ấp công việc tất bật hẳn lên, Bàn Đầu dẫn một đám nha dịch đi lên trấn nhỏ, bên đường đánh la, ai gia thông tri khẩn cấp đóng chặt cửa nhà, trừ phi được quan gia báo nếu không nghe được động tĩnh gì cũng không được ra ngoài; công xưởng quân khí và trong Tiêu Kim ổ tiếng la điếc tai, thợ thủ công trong lò làm việc cực nhọc trở về phòng, cũng không cần nói, nhưng quyết không hứa tùy tiện đi lại; trong doanh trại của Thạch Lão Đầu và vệ sĩ Hồi Hột, kèn vang vọng mấy ngày, kẻ trước ở Kim mã chỉ huy xuống, miễn cưỡng tập kết thành đội hình, chạy tới kêu loạn, kẻ sau rút đao lên ngựa, dàn trận chạy hình, cuốn theo vô số cát bụi tung bay; Hồng Ba vệ cũng tập kết một chỗ, ngoại trừ Sơn Khê Man nỏ thượng huyền đao, trong phong ấp có bao nhiêu võ trang đều điều động toàn bộ, vội mà không loạn, một lòng trút giận lên trận đại chiến ở phía trước.

Người mù và Chu Nho sớm đã về tới, trốn vào trong nha môn, Hỏa đạo nhân nghe nói động tĩnh bên ngoài, có chút khẩn trương cũng có chút hưng phấn:

- Tống Dương đây là tính đón đánh cái gì? Trực tiếp điều binh tấn công giải tán Phật đồ sao?

Quỷ Cốc tử lại trợn mắt:

- Hắn làm như vậy cũng không thỏa đáng, tuy nhiên với tính cách của Tống Dương, việc này hắn cũng làm được đi.

Hỏa đạo nhân gật đầu, hơi có vẻ tiếc nuối:

- Đáng tiếc, lửa còn chưa bố trí tốt.

Không lâu sau, đội quân tiền tiêu Hồng Ba phủ đưa tin, mấy ngàn phật đồ đã đến bên cạnh phong ấp.

Tuy rằng không phải đánh giặc, nhưng dẫn mấy nghìn người, một đường phía trước hành quân rầm rộ, cảm giác cũng thật sự kỳ diệu.

Khổ Triệt là phương trượng Hoa Pháp tự Thanh Dương, lần này năm đại tự liên kết, ngay cả lão đứng lên, rõ ràng bị chúng tăng đề cử làm thủ lĩnh cầm đầu, tuy rằng vì đức phật thuyết pháp, thủ lĩnh này đương nhiên làm chỉ vất vả chứ không có thưởng, nhưng Khổ Triệt vẫn cảm thấy vui vẻ.

Chẳng qua khi đi vào sát phong ấp, Khổ Triệt sửng sốt, trong tai tiếng kèn âm vang, nương theo bóng trời chiều mơ hồ thấy được cát bụi bay ngập trời, không ngờ là một phái muốn ỷ vào thế trận. Chỉ sửng sốt trong chớp mắt, Khổ Triệt liền quay đầu, nhìn sang các vị cao tăng, phương trượng bên cạnh mỉm cười:

- Đây là biến chúng ta thành quân đội rồi.

Bên cạnh Khổ Triệt, phương trượng Hồng Loa tự pháp danh Giác Hiểu là hòa thượng trung niên mập mạp, nghe vậy cũng cười nói:

- Thường Xuân Hầu không khỏi nhỏ mọn, bày ra thế trận này, có thể sợ hòa thượng muốn thoát tục sao?

Đại đệ tử bên cạnh Khổ Triệt nhíu mày, thấp giọng nhắc nhở sư phụ:

- Tin đồn Tống Dương lòng lang dạ sói, là kẻ dũng mãnh lại hung ác, nói không chừng thật muốn mời sư phụ dừng bước để để tử đi trước thăm dò…

Không đợi y nói xong, Khổ Triệt liền mỉm cười lắc đầu, nói khẽ với đệ tử:

- Hắn không dám, ta không tin.

Chớ nói Thường Xuân hầu chưa có thực quyền cho dù Phong Long hoàng đế, cũng không dám truyền lệnh cho thủ hạ sát hại, xua đuổi mấy ngàn đệ tử.

Hòa thượng khẳng định Tống Dương không dám giết người, hiện tại Tống Dương đang có hôn sự náo nhiệt như vậy, đợi hắn làm xong việc thì mặt xám mày tro, Khổ Triệt lại muốn cười, lập tức thanh âm nổi lên, cất cao giọng nói với tín đồ phía sau:

- Gặp nhiễu loạn không sợ hãi gặp nguy vẫn thong dong, Phật sáng tỏ ở trong lòng mình.

Nói xong hai tay tạo thành hình chữ thập, dẫn đầu cất bước, hướng về phong ấp của Thường Xuân Hầu đi tới.

Y vừa động, đội quân hơn ngàn người, mỗi người một vẻ mặt thành kính hai tay tạo thành hình chữ thập xướng tụng kinh văn, hành động hết sức đều đặn và khí thế, chẳng qua Khổ Triệt không hiểu được, y mới xướng lên vài câu kinh kệ, cũng là câu kinh mà vài ngày trước Huệ Ngôn vừa niệm xong.

Quả nhiên sau khi tiến vào phong ấp, cách đó không xa ánh lửa lập lòe, nhưng không có người nào thật sự hiện thân đánh tới. Nó khiến phong ấp giống như sân khấu diễn hí khúc dọa người, đi qua rồi tinh thần mọi người thoải mái hơn, Trong khi niệm phật từ bi, trong lòng Thường Xuân Hầu cười hát đoạn kịch Tôn Ngộ Không, không chút khí phách.

Nhưng cũng có chút không ngờ, sau khi tiến vào phong ấp nhóm phật đồ đi chậm lại, khoảng hơn nửa canh giờ, giờ lúc hoàng hôn tới khi trời tối, ngay cả quan viên nghênh đón cũng không có, không thấy người thì đòi hỏi thế nào?

Khổ Triệt nói:

- Thường Xuân Hầu không gặp chúng ta, chúng ta đi gặp hắn cũng được, dẫn đường tới Yến Tử Bình đi.

Nếu tới trấn nhỏ còn nói không gặp người, Khổ Triệt liền cho đám người ngồi xuống đợi, mấy nghìn người yên tĩnh ngồi thị uy, y không sợ Tống Dương trốn không tìm được.

Ngay khi bọn chúng đang phân biệt phương hướng, không lâu sau khi chọn đường đi Yến Tử Bình, bỗng nhiên một hồi vó ngựa vang lên, hơn mười kỵ mã nghiêng mình lao ngựa tới, mỗi một người áo hồng giáp hồng trông thật bắt mắt, chỉ cần là người Nam Lý sẽ nhận ra đó là Hồng Ba vệ.

Xem chừng bọn họ chỉ đi ngang chỗ này, tuy nhiên chợt tỉnh ra một đám người như vậy, Hồng Ba vệ cũng cả kinh, quan tướng cầm đầu quát mắng một tiếng, đội quân dừng lại, cây đuốc trong tay hướng thẳng trước mặt Khổ Triệt thoáng qua, quát hỏi:

- Người nào?

- Chùa Hoa Pháp, chừa Hồng Loa, Thanh Minh thiền viện…

Đại đệ tử của Khổ Triệt bước lên một bước, thông báo thay, tuy nhiên mới nói được vài chữ, lập tức tướng quân mở miệng chặn lại, giọng nói không ngờ còn mang theo chút vui mừng:

- Phật đồ? Chư vị đều là tín đồ Phật gia?

Nói xong, xoay người xuống ngựa, đưa tay mở khôi giáp, mấy vị pháp sư trong lòng có phật, vừa thấy bộ dạng của hắn cũng giật nảy mình, các cơ trên mặt tướng quân bị vặn vẹo, lại bị ánh lửa lập lòe chiếu vào, trông không khác gì bộ dạng của quỷ.

Không đợi các hòa thượng kinh hồn bình tĩnh lại, tướng quân liền chắp tay thi lễ với đám người Khổ Triệt, giọng trịnh trọng:

- Mạt tướng Tần Trùy, thay mặt Hồng Ba phủ, Thường Xuân Hầu, bái tạ chư vị cao tăng đại đức trượng nghĩa viện thủ chi ân, nếu có thể thoát được qua chỗ khó khăn này, Hầu gia nhà ta nhất định hết sức cố gắng trong các ngày trọng sóc của đại tự, đại ân tạc dạ ghi lòng!

Nói xong, dường như còn ngại chưa đủ, Tần Trùy lại đưa ngón tay cái ra với Khổ Triệt, cao giọng nói:

- Trượng nghĩa!

Liền sau đó đội lại mũ giáp, xoay người lên ngựa, cao giọng quát:

- Truyền lệnh xuống, viện binh đang đến, pháp sư các chùa dẫn người đi trước…

Khổ Triệt hoàn toàn chết điếng người, chỉ sợ biết tượng người như vậy chạy trốn, bất chấp thân phận vội vàng đi lên trước, giữ chặt dây cương của Tần Trùy:

- Tướng quân đi thong thả, cái, cái gì đại nạn, đây là đánh giặc sao?

Cho tới lúc này, Khổ Triệt mới hoảng sợ phát giác, trên áo giáp của tướng quân, điểm rất nhiều huyết tương, Tần Trùy a một tiếng, dường như buồn bực:

- Viện binh, thế nào lại không biết đánh giặc, nhưng không cần nói thêm gì, lúc này liền gật đầu:

- Đám mọi rợ trong núi xuống núi cướp phá, Thường Xuân Hầu dẫn chúng ta liều mạng, thề sống chết bảo vệ dân chúng trong ấp!

Tần Trùy thanh âm vang dội, các tín đồ nghe được liền rối loạn, Khổ Triệt cười lạnh một tiếng:

- Tướng quân nói đùa, Thường Xuân Hầu cũng coi như hao tổn tâm huyết.

Tân Trùy nào có kiên nhẫn cùng hắn nói lời vô nghĩa:

- Nói cái gì cổ quá? Chính ngươi mở to mắt ra nhìn, nếu không có địch nhân tiến vào, phong ấp sẽ loạn thành tình trạng như thế này sao?

Vừa dứt lời, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng hí thê lương, một đám người thân hình to lớn, sắc mặt dữ tợn từ Sơn Khê Man xuất hiện hắc ám, từ bốn phương tám hướng hiện thân đánh tới, hiển nhiên đội quân của Thường Xuân Hầu đi trước hoàn toàn tan tác, ngăn không được đám mọi rợ.

Ai cũng chưa từng thấy qua Sơn Khê Man, nhưng không ai không biết bọn họ là Sơn Khê Man, dáng người, hình dạng, số lượng cũng không thể là người Hán ngụy trang, người thật việc thật, mọi rợ ẩn nấp trong thâm sơn giết người không chớp mắt.

Khổ Triệt cảm thấy mồm miệng đắng ngắt, kinh hãi đổ rầm trên mặt đất, mà đám phật đổ chớp mắt đã tan rã, hô khóc chạy trối chết lung tung.

Thường Xuân Hầu quả thật không thể đánh phật đồ, nhưng hắn có thể mời người Man xuất núi, đám mọi rợ này muốn đánh ai thì đánh, hơn nữa đã đánh ai thì đánh rất hết sức…

Tống Dương, Y Nặc của Sơn Khê Man gặp mặt, ngồi trong nha môn hỏi Thừa Lân:

- Ta và mọi rợ đánh giặc, bảo vệ dân chúng phong ấp, triều đình có khen thưởng không?

Nhâm Sơ Dung lắc đầu:

- Thường Xuân hầu chỉ là hư chức, công lao bảo vệ địa phương, cuối cùng sẽ ghi cho Mộ Dung đại nhân.

Mộ Dung huyện lệnh ở bên cạnh, nghe vậy vội vàng đứng lên khom lưng mà nói:

- Ân đức Hầu gia, Công chúa, Quận chúa đề bạt hạ quan tới chết cũng không dám quên.