Chương 131: Tất thắng.

Người áo trắng không nói thêm gì, tay áo nhẹ run lên, giơ hai tay ra, hai tay đều đi găng tay màu đen, giống hệt với đôi găng tay Vưu thái y truyền cho Tống Dương. Người áo trắng cởi một chiếc găng tay ra, lộ ra bàn tay trái, trông rất ghê người.

Tay y căn bản không nhìn thấy nổi da tay, nùng sang, ghẻ lở lan rộng, nếu nghe kĩ, thậm chí có thể nghe thấy tiếng “ sàn sạt”, vang ra từ thịt thối.

Bất cứ lúc nào đều ở tay trái thối rữa, nhẹ nhàng giơ ra trước mặt a Thái, người sau lại không kháng cự, nét mặt thản nhiên nhìn sư phụ, khi hai đầu ngón tay của hai người tiếp xúc, a Thái nét mặt đầy thống khổ, thân thể run lên, mắt thường có thể thấy, từ ngón tay thối mà hắn tiếp xúc, bắt đầu sinh mủ, thối rữa, và chậm rãi lan ra, không ngừng cắn nuốt da thịt còn hoàn hảo.

Nhưng tuyệt đối không ngừng lại sự thối rữa, còn có trọng dài, một bên thối nát như vậy, một bên lành lặn, chỉ là mức độ của người trước nhanh hơn một chút.

Người áo trắng giọng điệu mơ hồ:

- Ba ngày sau ngươi sẽ chết. Ta dạy ngươi ba mươi năm, chỉ dùng ngươi ba ngày, cứ vậy đi.

Nói xong, không nhìn vào mắt a Thái, sau khi đeo lại găng tay lại nhìn về phía hai đệ tử khác:

- Triệu tập mọi người tối nay xuất phát.

Như dự đoán của Tống Dương, Yến quốc sư đã sớm về Nam Lý, bạch bào liền đi. Lão chậm mất một bước, khi đủôi theo đoàn bảo hộ Nam Lý, chỉ còn lại thi hài đầy đất, mà khi Sơn Khê Tú leo lên cây, cho dù lão thần thông quảng đại cỡ nào, cũng khó có thể truy ra được hướng bọn chúng bỏ chạy.

Tuy nhiên truy đuổi độc nguyên không chỉ có Đại Yến, còn có cả triều đình Nam Lý.

Đây là địa bàn của người ta, Quốc sư khó có thể hành động, nhưng về Nam Lý chắc chắn có thể toàn tâm toàn ý truy tìm manh mối, một khi có được tin tức, triều đình sẽ biết ngay, Quốc sư có tâm phúc ở bên cạnh Phong Long, lão tạm đang ở Bạch tháp tự trong kinh, cũng là để có thể nắm giữ được manh mối của người Nam Lý.

Quốc sư đã hạ mệnh lệnh, nhưng hai đệ tử vẫn nhìn nhau, ánh mắt hơi do dự, a Nhất thành thật nói:

- Lạo dịch ở thôn đó có liên quan tới Vưu Ly. Có thể là hắn học nghệ không tinh, độc nguyên trấn phong không vững, trong mùa mưa đã dây rớt ra, nhưng cũng có thể là có tai mắt.

A Nhị cũng gật đầu phụ họa:

- Không thể không phòng.

Quốc sư bỗng nhiên quay đầu, nhìn phía a Thái đang bị kịch độc ăn mòn không nói gì:

- Ngươi nói xem? Nói tốt, ta không để ngươi chịu khổ nữa.

Mặt a Thái co giật, dồn tất cả sức lực, chỉ nói ra một chữ: Thất.

Quốc sư cười, nhìn hai đệ tử kia, lắc đầu nói:

- Vẫn là a Thái thông minh hơn.

Nói xong liền đến trước mặt a Thái, nhẹ nhàng ấn một cái vào mi tâm của y, quả nhiên lão không bắt y chịu khổ nữa, đã hủy diệt tính mạng y.

Sau đó Quốc sư lại dặn dò:

- Còn nữa, gửi cho Hoàng đế một lá thư. Một là nói cho ông ta biết sự thất lạc cuả độc nguyên, để ông ta không giết người bừa bãi nữa, cái nữa là A Thái chết rồi, nhất phẩm lôi thiếu một trò, để ông ta tìm người thay thế.

Hai tăng ni mặc áo đen cùng kêu lên tuân lệnh, chỉ có a Nhất lại cười:

- Nhất phẩm lôi có một mình sư phụ ra tay là đủ rồi, thêm một chút, bớt đi một chút đều không hay.

Quốc sư cười một tiếng lắc đầu:

- Chỉ một người giáp đỉnh không xem là uy phong của đất nước, người người đều là tôn sư mới là khí thế của Đại Yến, cho nên lần này ta mới đem theo ba bọn ngươi cùng đi, đến hôm đó hai người các ngươi đều phải toàn sức ra tay, không cần sợ đoạt lấy sự nổi bật của ta.

Hai đệ tử không nói thêm lời nào, quay người bước đi, rất nhanh, a Nhất đưa thư trình lên sư phụ, sau khi xác thực nội dung, Quốc sư lại cởi găng tay lần nữa, viết một câu chỗ hoành chỉ, rồi dùng máu để lại một dấu ấn, giao cho đệ tử:

- Truyền thư đi thôi.

Từ trong trướng một người hầu cận đến trước ngựa, gần như mọi người đều nhìn thấy, gần đây trong thời gian ngắn, tướng quân đại nhân luôn có chút không thích hợp, dường như hưng phấn hơn nhiều.

Tướng quân họ Lâu, xuất thân võ cử, đã từng đăng khoa võ nghệ trước mặt bệ hạ, nghe nói hai vai có thể vác được mấy trăm cân, nhưng không biết tại sao, đường quan của y luôn không thuận lợi, nhập ngũ hơn hai mươi năm mới thăng chức, đến nay vẫn là chưa tới chức ngũ phẩm, đang quản một đội kỵ binh bên ngoài Thanh Dương, điều khiển một ngàn năm trăm kỵ binh.

Những người nhập ngũ với y từ trước có người đã là tướng quân thượng trung tứ phẩm, thấp nhất cũng hải lên chức ngũ phẩm.

Trước đây không lâu quân lệnh truyền xuống, lệnh cho bọn họ nhổ trại đi công vụ, Lâu tướng quân phấn khởi đến mức em bé cũng biết, muốn thăng quan phải góp từng tí một quân công, Tướng quân mang lính xuất chinh đương nhiên phấn khởi, không có gì ngạc nhiên, nhưng lần này không phải đánh giặc cũng không phải tiễu phỉ, chỉ là thanh dã phong lộ, có viên mãn thế nào cũng sẽ không thể được ban thưởng.

Không chỉ không có gì đáng vui, trái lại nên nhăn nhó mặt mày mới đúng. Quan quân cao cấp một chút trong doanh trại đều nghe nói, một thôn phía trước cách đây mấy chục dặm đang có ôn dịch nên mới phải dùng dến quân đội đến phong tỏa, để phòng bệnh lây lan. Trời mới biết ôn dịch có thể truyền vào những người đi làm công vụ khổ sai như thế này khôngt, không rõ tướng quân tại sao lại mừng như vậy, không phải là muốn lập công đến phát điên rồi chứ?

Tướng quân hành tung khác thường, thuộc hạ khó tránh khỏi có nghị luận, hai Giáo úy thầm thì với nhau, đột nhiên có tiếng bước chân lại gần, Lâu tướng quân từ trong trướng bước ra, thét to:

- Mang ngựa, bổn tướng phải ra khỏi doanh trại điều tra.

Hai Giáo úy lập tức truyền lệnh, triệu tập thân vệ chuẩn bị theo tướng quân ra ngoài, không ngờ Lâu tướng quân lắc đầu:

- Không cần người theo, một mình ta đi.

Lời của y chính là quân lệnh, ai cũng không dám cãi lời, tướng quân sải bước chiến mã chạy như bay, y chỉ cảm thấy khí phách lùa trong gió, tự nơi sâu thẳm nhất trong lòng cảm thấy khoái lạc. Lần trước nhấm nháp cảm giác này, chính là ba năm trước, khi được ân sư chọn là người nhập vào môn tường.

Theo sư phụ học nghệ năm năm, bị phái tới Nam Lý tham dự võ tuyển, vốn mọi việc đã được an bài, sau khi đăng khoa sẽ được lưu lại Phượng Hoàng thành, tưởng là hơn mười năm có thể được cai quản một đội cấm quân, đến lúc đó sẽ giúp sư phụ mưu đồ việc lớn. Không ngờ trời mưa nắng thất thường, vị quan lớn ở Nam Lý bất ngờ mắc bệnh rồi chết, trong phúc chốc mọi sự an bài đều tan biến, tuy vẫn được đăng khoa, nhưng lại bị phân tới tây bắc.

Mà sư phụ thì lại có việc khác, kế hoạch có liên quan tới “Lâu tướng quân” hoàn toàn bị gác lại, mấy năm nay tuy không ngừng liên hệ, mỗi lần hội ở Phượng Hoàng thành đều có thể nhận được lời thăm hỏi và khen ngợi của Đại lôi âm đài, nhưng từ trước tới nay vẫn chưa từng có sự “giúp đỡ” thực chất. Lâu tướng quân cũng chỉ có nhẫn nại và nhẫn nại, thay Nam Lý quản một chút binh mã, ngóng chờ cơ hội được sư phụ trọng dụng.

Có lẽ thật sự Phật tổ đã hiển linh, nghe được điều cầu xin trong lòng y, trước đây không lâu quân lệnh truyền xuống đội của hắn, ngay sau đó sư phụ truyền tin tới, Lâu tướng quân mới biết trong thôn có ôn dịch có sư tôn ở đó.

Đang nhớ lại chuyện cũ, trên đường đột nhiên xuất hiện một đám người, đều mặc áo bào trắng, đeo mặt nạ sắt, chính là cách ăn mặc của sư phụ, Lâu tướng quân lập tức kìm ngựa nhảy xuống.

Người áo trắng đứng xa xa nhìn y:

- Thiên Ma?

Môn hạ đệ tử thân tín của Quốc sư vừa có hạng cũng có pháp danh, Thiên Ma chính là pháp hiệu khi nhập môn của Lâu tướng quân, cũng đã hai mươi năm, vừa nghe thấy cách gọi này, Lâu tướng quân như bừng tỉnh. Còn không đợi y nói gì, Quốc sư lắc đầu thở dài:

- Không ngờ, ngươi cũng già rồi.

Nói xong, đi lại gần, giơ tay vỗ vai y.

Lâu tướng quân bi từ trong tâm cắn răng cố không nức nở, quỳ rạp xuống trước sư phụ, thi lễ với sư huynh, a Nhất, a Nhị cùng tiến lên phía trước đỡ hắn. Môn hạ của Quốc sư ai nấy đều tinh thông Phật hiệu, nhưng người người đều không tin Phật, khi gặp mặt không cần che giấu cảm xúc trong lòng.

Sau khi ân cần hỏi han, Quốc sư chuyển về vấn đề chính:

- Tổng cộng binh mã đánh bất ngờ có thể có bao nhiêu?

- Dưới trướng của đệ tử có một ngàn năm trăm người, mỗi người đều có thể đánh du kích, xông pha bốn mươi dặm tới Yến Tử Bình đều có thể còn bảy sức chiến đấu.

Lâu tướng quân lúc này thật sự rất vui, cho nên nói cũng nhiều:

- Đệ tử ngày ngày đều không ngừng luyện binh, chưa từng dám qua loa, chính là đợi đến ngày hôm nay, cống hiến cho sư phụ.

- Con ngoan.

Quốc sư gật đầu, giọng điệu vui vẻ:

- Làm xong việc này, ngươi cùng ta về Đại Yến.

Lâu tướng quân trong lòng vui mừng khôn xiết, lại quỳ rạp xuống đất, muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại bị nghẹn lại không nói lên lời. Quốc sư lại cười, sai người đem túi thuốc giải lạo dịch lên, còn dặn dò:

- Trước khi xuất chinh thủ hạ của ngươi đều phải ăn thuốc giải trước, ngươi phải tính chuẩn canh giờ, thuốc giải này sau ba canh giờ sẽ thành thuốc độc, cho dù có lạo dịch hay không, tất cả mọi người đều sẽ chết.

Nói xong, lại đưa thuốc giải cho Lâu tướng quân:

- Cái này là của ngươi.

Tiếp theo, Quốc sư lấy ra một chiếc bình sứ:

- Đưa cái này cho các đốc giam trong trại ngươi ăn. Y cũng chỉ có thể gật đầu không nói ra tiếng, lại không có cách nào ngăn cản ngươi điều binh mã.

Sau đó là giao ước thời gian khởi binh, mấy chi tiết nhất nhất phải thỏa đáng, Lâu tướng quân lại lạy.

Trở về quân doanh.

Quan binh Nam Lý trong doanh trại nghe nói tối nay phải nhổ trại xuất binh, ai cũng bất ngờ, nhưng đích thân Tướng quân truyền lệnh, đốc giám gật đầu đáp ứng, cũng không có bất cứ nghi ngờ gì, nghĩ là sự sắp xếp của triều đình, ăn thuốc giải lạo dịch, đợi đến giờ tý, tiếng kèn xuất chinh thổi lên, một ngàn năm trăm kỵ binh theo sát chủ tướng, lao thẳng tới Yến Tử Bình.

Khi được nửa đường, đột nhiên trong đội xông ra hơn ba mươi kỵ binh, muốn nhập vào đại đội, đội kỵ binh tuần tra đang định ngăn cản Lâu tướng quân truyền mệnh lệnh xuống:

- Người đến là triều đình bí mật cử tới, cộng tác với bản doanh.

Lâu tướng quân muốn cất tiếng cười thật to. Triều đình bí mật cử tới không sai, nhưng không phải là triều đình Nam Lý, mà là Quốc sư Đại Yến.

A Nhất theo sau Quốc sư cũng muốn cười lớn. Sư phụ quả nhiên lợi hại. Nếu Yến Tử Bình thật sự xảy ra ôn dịch, thì không còn gì đáng nói nữa, đột ngột không kịp ăn thuốc giải, chỉ e truyền nhân của Vưu Ly đã chết, bọn họ sẽ vào thôn tìm độc nguyên; nếu là cạm bẫy, đệ tử của Vưu Ly có thể đã chặn giết người của Nam Lý, trên tay khẳng định có nhân vật lợi hại.

Mà A Nhất và sư đệ a Nhị tu vi cũng đều là tông sư hàng thật giá thật. Sư tôn của bọn họ hẳn phải xa hơn rất nhiều. Ba mươi đệ tử theo sau mỗi người đều có chiến lực rất cao, ai có thể đánh thắng bọn họ? Được thôi, lùi nửa bước, ngộ nhỡ đệ tử của Vưu Ly người đông thế mạnh, muốn lấy nhiều đánh ít nhưng bên cạnh có sư phụ, còn dẫn theo đại đội kỵ binh.

Coi như là bẫy, nhiều nhất cũng là cái bẫy bắt sói, nhưng Quốc sư đi là một con voi táo bạo, bên kia chỉ có một kết cục: Voi mà giẫm một chân lên bẫy là bẫy sẽ mục nát.

Vừa nghĩ vừa cười vừa chạy theo, không ngờ vô ý ánh mắt của a Nhất nhìn tới sư đệ, lập tức càng tức cười.

Chủ yếu là sư phụ đột nhiên dẫn một đại đội kỵ binh tới, khiến a Nhất quá bất ngờ, thế cho nên trong lúc nhất thời quên mất là đã để hung khí trên lưng a Nhị, còn cõng cả một hạp gỗ rất lớn.

Hễ chạm đến, ngàn vạn lưỡi dao sắc như ánh trăng sẽ tủa ra tứ phương, trước mặt nó coi như tôn sư cũng không có cơ hội sống sót. Hung khí tuyệt đỉnh, chế tác phức tạp, cho dù trong tay quốc sư nắm giữa nửa nước Đại Yến, cũng chỉ chế được hai thành phẩm, một cái ba năm trước đánh rơi đâu không thấy, cái còn lại lần này bị Quốc sư mang đi.

Có cao thủ Giáp đỉnh, có một đội kỵ binh, còn có cả một hung khí có lực sát người vô cùng hống hách, thực sự là nắm chắc phần thắng, muốn đánh thắng bọn họ, trừ phi đối phương có một đại quân. Trước đây, Quốc sư sớm kín đáo tìm hiểu tình hình lần này căn bản sẽ không xảy ra.