Chương 130: Áo bào trắng

Lúc đến thì vội vàng, lúc đi thì khoan thai.

Nếu quyết định không chiếm đoạt độc nguyên, Tát Mặc Nhĩ Hãn cũng không có việc gì gấp, hiện nay cơ thể lại không chịu nổi xóc nảy, dứt khoát muốn đi bộ, đi rồi nghỉ, ven đường thưởng thức phong tình thế thái, tâm trạng rất thoải mái.

Đi đến nửa tháng, bọn họ vẫn chưa rời khỏi Nam Lý, hôm nay vừa mới khởi hành từ nhà trọ không lâu, đột nhiên một con khoái mã chạy như bay đến, A Hạ vẻ mặt ngạc nhiên, giơ gay che kín lại, nấp trong bọc hành lý, nhưng rất nhanh nàng lại thả lỏng, người đến là người của họ, là cơ sở bí mật ở Nam Lý, cơ sở cuối cùng và mới nhất còn lại.

Sau một hồi nói chuyện, vẻ mặt A Hạ trở nên nghiêm trọng, ra hiệu với mấy người ở cơ sở bí mật, quay người đi lên xe của Vương tử, nàng vốn là người phụ nữ của Tát Mặc Nhĩ Hãn, trong xe không có người ngoài, không cần quan trong lễ nghĩa, nói thẳng:

- Vừa biết được một chuyện, rất quan trọng.

“ Nhật xuất đông phương” đang chán vô cùng, giơ tay kéo A Hạ vào lòng, cười hỏi:

- Việc gì vậy?

Nói xong, một tay từ sau đến trước, theo cổ nàng tiến vào trong.

A Hạ không kháng cự, cơ thể trái lại còn mềm nhũn ra, trong miệng trình báo:

- Mấy ngày trước, một tin tức mật truyền vào triều đình Nam Lý, một tiểu trấn tên Yến Tử Bình dựng ở phía tây…

Vừa nói đến đây, nàng đột nhiên hô nhỏ thành tiếng, Vương tử mò đến chỗ y muốn, sau đó nhéo một cái.

Sắc mặt A Hạ đỏ ửng, quay đầu lại như cười như không liếc Vương tử một cái, nói tiếp:

- Thôn đó đột nhiên bị ôn dịch, cả trấn không có ai may mắn thoát chết.

Nghe tới hai chữ “ ôn dịch”, Vương tử dừng tay, ngữ khí chăm chú hơn nhiều:

- Ôn dịch như thế nào? Tình trạng của người chết ra sao? Và lạo dịch….

A Hạ lắc đầu:

- Việc này vừa vào tới triều đình, lập tức bị giữ kín, cụ thể thế nào không rõ được, nhưng có vài manh mối, vẫn được tiết lộ ra.

- Hiện việc này là một tên quan sai của trạm thư dịch, gã tới trấn đó đưa tin. Quan trọng là, trước đó, sau đó, khu vực này trời mưa không ngớt, đúng ngày hắn đi thì trời lại nắng.

- Việc xảy ra ở phía tây, là thuộc Trấn Tây Vương cai quản, dường như nhắc đến “tranh công”, Trấn Tây Vương không cho người khác nhúng tay vào, phái binh mã tới phong tỏa thôn đó, nhưng vòng phong tỏa đến hơn mười dặm, hơn nữa trước sau cũng chưa từng phái người tới gần thị trấn đó, một tin tức truyền ra từ trong quân đó là...phải đợi mưa tạnh.

Có liên quan tới mưa và dịch độc, Hồi Hột Nhi sớm đã tìm hiểu rõ, nghe tới đây, Tát Mặc Nhĩ Hãn nào có thể còn không hiểu, trầm giọng nói:

- Chính là lạo dịch.

Trong tay Nam Lý, không có thuốc giải lạo dịch, thuốc giải ban đầu đã đi theo thi thể rồi, một phần tinh chất cũng bị Sơn Khê Tú cướp đi.

Sau khi A Hạ trình báo, hạ giọng nói:

- Vương tử, chuyến này thiếp đi nhé, lấy danh nghĩa thánh hỏa, A Hạ thề sống chết phải mang độc nguyên về.

Tát Mặc Nhĩ Hãn lại trầm ngâm, một lúc lâu sau, mới chậm rãi nói:

- Khi ở Phượng Hoàng Thành, Tống Dương đã nói với ta một câu. Hắn muốn ta nhớ, trên đời này không có lạo dịch nữa, hắn dùng tính mạng của hắn thề. Lúc đó khẩu khí của hắn rất nặng.

A Hạ quay người lại, nhìn Tát Mặc Nhĩ Hãn, ánh mắt khó hiểu:

- Nhưng lạo dịch rõ ràng, đang ở Yến Tử Bình. Đây là một cơ hội tốt, cho dù người tín nhiệm Tống Dương, ít nhất cũng phải cử người tới xác minh chứ.

- Hoặc là tin hắn, hoặc là không tin hắn, mãi mãi không có chuyện đã tin lại còn muốn xác minh này.

Tát Mặc Nhĩ Hãn bỗng nhiên lớn giọng, bộ dạng hung ác.

Nói thì nói vậy, nhưng chính hắn vẫn rất do dự, lại qua một hồi lâu, hắn mới cắn răng một cái, oán hận nói:

- Coi như không phải lạo dịch. Việc Tống Dương dùng tính mệnh bảo đảm, ta sẽ tin hắn một lần. Đợi lần sau gặp mặt, ta sẽ cần một lời giải thích của hắn, nếu nói rõ ràng thì vẫn là huynh đệ, nói không thông…hắn sẽ không còn là bằng hữu của ta nữa, người thân của hắn càng không phải người thân của ta nữa.

Vương tử lắc đầu, đem những việc phiền toái vứt ra khỏi não:

- Đừng nghĩ thêm nữa, nào, làm việc khác đi.

Nói xong, hai bàn tay bận rộn làm việc.

A Hạ tươi cười, nói:

- Làm việc khác ư? Thiếp...

Buổi sáng, phong tình khác lạ.

Nam Lý thờ Phật, xung quanh thành Phượng Hoàng vô số miếu thờ, Bạch Tháp Tự là một trong số đó. Kế thừa một trăm năm, không quá dài nhưng cũng không quá ngắn, diện tích hơn mười mẫu, không nhỏ cũng không lớn. Hơn ba mươi hòa thượng, không quá nhiều cũng không quá ít. Tóm lại, tòa chùa này là nơi chẳng có gì thu hút, duy nhất đáng để nhắc đến, chỉ có vẻn vẹn một tòa bạch tháp cao cao phía sau hậu viện của chùa.

Bạch tháp nhìn vào tối mờ mịt, gạch màu xanh mái hiên màu đen bên ngoài loang lổ, khác hoàn toàn so với cái tên của nó, nhưng nếu được phương trượng cho phép, may mắn vào trong tháp, sẽ được bừng tỉnh, hóa ra đúng thật là một tòa bạch tháp.. Vách tường bên trong toàn bộ là màu trắng. Thuần khiết vô cùng, nước sơn không biết là trộn lẫn bột trân châu hay không, thỉnh thoảng ánh huỳnh quang lóe lên, đãng ra vài phần thiêng liêng.

Vì nội tháp màu trắng, do đó, ba tăng nhân mặc áo đen rất bắt mắt, bọn họ đứng đó, sắc mặt thành kính.

Cũng vậy, cũng là vì màu sắc bên trong, khiến một người khác gần như “không thể thấy”. Áo bào trắng, ngồi tĩnh tọa trước mặt các tăng nhân hắc y, chiếc áo dài từ đầu tới chân che toàn thân, không có bất cứ một khe hở nào, trên mặt cũng đeo một cái mặt nạ màu trắng bệch, gần hòa trộn vào không gian xung quanh.

Tất cả mọi người không mảy may động đậy, im lặng không nói, nhìn một lúc lâu, dần dần có chút không nhận ra rút cuộc bọn họ là người, hay là pho tượng đất trong tòa tháp, một lúc lâu sau, người áo trắng cuối cùng cũng lên tiếng:

- A Nhất, con thấy thê nào?

Giọng nói của ông ta rất cổ quái, giống như đang bị bí hơi ở trong một cái bao da trâu mà nói chuyện, trầm thấp, mơ hồ, còn có âm thanh ù ù cộng hưởng, hơn nữa tiếng nói cũng không phải truyền ra từ sau mặt nạ, mà là vang lên từ giữa ngực… Phúc ngữ.

Bị chủ thượng hỏi, tăng nhân già tên gọi A Nhất lập tức nói:

- Triều đình Nam Lý truyền tin đến, hẳn không phải là giả.

Có lẽ là do lí do thoái thác mơ hồ “ hẳn không phải là giả” này mà rước lấy cái nhìn phản cảm của người áo bào trắng, không muốn nghe A Nhất nói thêm nữa, mặt nạ trắng bệch hơi đổi sắc, lại hỏi lão tăng tiếp theo:

- A Nhị, ngươi nói đi.

A Nhị giọng nói như đinh đóng cột, nói rất đơn giản rõ ràng,

- Là thật. Ôn dịch, nước mưa, Yến Tử Bình !

Ba từ cuối cùng, hắn nhấn mạnh.

Nụ cười truyền ra từ trong bụng, hoàn toàn không có ý vui thích, giống như tiếng kêu quái dị “cô cô cô” của một con cú mèo. Người áo trắng gật đầu:

- Đúng vậy, Yến Tử Bình. Thú vị nhất chính là Yến Tử Bình này, nếu ta nhớ không nhầm, trước đây hắn trốn ở chỗ đó phải không?

“Hắn” chính là Vưu Ly, người trong tháp đều rõ.

Người áo trắng lại chuyển hướng đến tăng nhân thứ ba, tạm thời chuyển đề tài:

- A Thái, ngươi có biết, tại sao ngươi lại không giống với huynh đệ sếp theo thứ tự là A Tam, mà bị đổi thành tên này không?

A Thái bộ dạng khoảng ngoài bốn mươi, diện mạo tao nhã.

Người áo trắng hỏi xong, cũng không đợi a Thái trả lời, tự đưa ra đáp án:

- Vì ngươi thông minh nhất, hợp nhất với sở thích của ta, ta không nỡ đặt cho ngươi một cái tên lạnh băng “ theo số thứ tự”, vậy giống như ngươi không phải người sống. Nếu không xuất gia, ta sẽ nhận ngươi làm nghĩa tử. Có người cha nào không muốn đặt cho con mình một cái tên hay? Cho nên ngươi không tên là a Tam, mà là A Thái. Nói đi nói lại, cái tên A Tam cũng thực sự rất khó nghe.

Giọng nói phúc ngữ rất buồn, ngữ khí cũng rất mơ hồ, nhưng nói đến cùng, phần tiếu ý trong đó rất rõ ràng.

A Thái chắp tay hành lễ, phục trên mặt đất:

- Ân sư chiếu cố, đệ tử khắc sâu trong lòng.

Người áo trắng không để ý tới việc gã quỳ lạy:

- Gần đây có vài việc ta không thể hiểu rõ… Nhìn khắp thiên hạ, có thể phát hiện trước lạo dịch, lại biết cách kiềm chế độc nguyên, ngoài nhất mạch ta ra, chỉ còn lại hai người, một người đã chết đó là Vưu Ly, nếu người kia, ta có mười phần nắm chắc, bà ta tuyệt đối không ra khỏi núi.

- Người chết rồi thì không thể ra tay, huống hồ hắn lại bi cưa làm hai đoạn, chắc chắn không phải là phần dưới bị độc, phần trên thì hiển linh chứ?

Người áo trắng giọng nói không vội vàng không chậm chạp:

- Còn về người kia, bà ta không có truyền nhân, giữ đứa con ngốc ẩn cư không ra, sau chiến sự biên cương ta đã từng cử người đi điều tra, bà ta trước sau không hề rời khỏi núi, đương nhiên cũng sẽ không phải bà ta phá vỡ Hồng Thành.

- Do đó, ta nghĩ không thông. Lẽ nào là ta kiến thức nông cạn, thiên hạ còn có kỳ nhân có thể phá vỡ thủ đoạn của độc môn ta?

Người áo trắng nói tiếp:

- Thật ra ta vẫn còn một chút hoài nghi, chỉ là bản thân không quá tin. Hơn nữa sau khi gặp chuyện luôn vội vàng, vội vã đoạt lại độc nguyên, tạm thời cũng không nghĩ tới nữa. Nhưng bây giờ Yên Tử Bình lại xảy xa lạo dịch, việc này cũng trở nên khó hiểu rồi. A Thái, ngươi thông minh, rút cuộc là chuyện gì, ngươi cũng có thể nghĩ tới, ngươi nói xem.

A Thái không tỏ rõ thái độ, tiếp lời nói:

- Vưu Ly có truyền nhân.

Vẫn là một tiếng “cô”, người áo trắng ngữ khí vui vẻ:

- Rất tốt! Chuyện này vậy là đã thông. Lúc đó hắn vừa ở Hồng Thành, cho nên đã phá được lạo dịch, đoạt được độc nguyên, cuối cùng còn thiết kế đội ngũ vận chuyển thi thể đến Nam Lý. Hắn là truyền nhân của Vưu Ly, phần lớn là muốn sư phụ được an nghỉ, cho nên hắn mới đưa sư phụ quay lại cố hương Yến Tử Bình an táng. Lúc này mới có lạo dịch ở trấn đó. Nhưng dù nói thế nào, hậu sinh vãn bối, có thể có một phần hiếu tâm như vậy, xem như rất tốt.

Tạm dừng một lát, người áo trắng lại đổi chủ đề:

- A Thái, lúc đầu bọn ta đã phát hiện Vưu Ly trốn ở Yến Tử Bình như thế nào?

A Thái trả lời:

- Các sư đệ đến vùng núi Nam Lý cướp Tôn Thi của người Man, kết quả toàn quân bị giết, pháp khí ân sư truyền xuống cũng bị mất, ngài truyền lệnh, lệnh cho ba sư đệ Tứ, Lục, Cửu và con cùng tới tra hỏi nguyên nhân thất bại của bọn họ. Kết quả vô tình đã phát hiện Vưu Ly trốn trong tiểu trấn.

- Chỉ là giấu Vưu Ly sao?

Người áo trắng hỏi ngược lại một câu, sau đó tiếp tục nói:

- Việc tra xét là do ngươi chủ trì, nếu không phải A Tứ, A Lục, A Cửu cùng theo, có phải là ngay cả Vưu Ly trốn ở Yến Tử Bình, người cũng sẽ thay hắn giấu diếm rồi đúng không?

A Thái bình tĩnh gật đầu:

- Vâng, việc này con cũng không ngờ, Vưu Ly không ngờ ẩn cư ở Yến Tử Bình, đem theo ba vị sư đệ bên cạnh, con không có cách nào thay hắn che đậy, hao tâm tổn sức, chỉ bảo vệ được truyền nhân của hắn:

Nói đến đây, A Thái cười:

- Ba vị sư đệ đều rất thông minh, để giấu bọn họ, con phải tính toán ba ngày ba đêm không ngủ.

Người áo trắng cười lớn:

- Ừ, ta còn nhớ, lần đó sau khi ngươi trở về mắt đỏ y như thỏ, khiến ta còn thấy đau lòng, đặc biệt đưa cho ngươi thuốc làm khỏe mắt.

Cười cười, người áo trắng đột nhiên thở dài. Thở dài không phải từ trong bụng, là mà thở dài thật sự, nhưng “cơn gió trút giận” dường như chọc thủng ống bễ mười mấy lỗ thủng vậy.

- Cho nên ta chỉ biết có Vưu Ly, lại không hề biết hắn có truyền nhân. Điều này cũng coi như là ở dưới chân đèn nên mờ mắt. Vốn định điều tra lại sự tình, nhưng vì tin ngươi, nên không điều tra nữa.

Người mặc áo trắng chậm rãi lắc đầu:

- A Thái à, ngươi khiến vi sư đau lòng quá.

A Thái chỉ trả lời một câu:

- Vưu Ly có ơn với con, trước người. Đệ tử xin chịu phạt.

Nói xong, cúi rạp đầu xuống đất, không nói thêm gì.