Đại đội Yến binh áp hộ, người Hồi Cốt đi trên đường ai nấy đều đắc ý dào dạt. Luôn vang lên tiếng cười sang sảng, có người khởi xướng hoan hô thắng lợi, từ Tát Mặc Nhĩ Hãn đến lính Hồi Hột đi theo đều hoan hô, một trận đánh thắng uy phong vô cùng. Người Thổ Phiên đi theo sau bọn họ thì ủ rũ, lo ưu tiên cứu người bị thương, lặng im không nói gì.
Trên đường không còn xung đột nào nữa, bình an thuận lợi quay về dịch quán, ở đường cái, sứ đoàn các nhà quay về, Tống Dương và người Hồi Hột vừa mới so chiêu, tranh thủ mọi người không chú ý quay về dịch quán Nam Lý, vừa vào cửa đã gặp Hồ đại nhân ra đón.
Cái tin trên đường Tứ Bình có người dùng vũ khí đánh nhau đã sớm truyền ra, Hồ đại nhân lại thấy Tống Dương mặc quần áo của người Hồi Hột.
Nhìn màu tóc vàng đã đại khái đoán được một nửa sự tình, Hồ đại nhân bình tĩnh hỏi:
- Là ngươi nhờ Vương tử Hồi Hột dẫn quân đi đánh Thổ Phiên?
Tống Dương vừa gật đầu một cái, Hồ đại nhân lại hỏi:
- Dùng cái vòng tay kia sao?
Tống Dương không giải thích cái gì chỉ tiếp tục gật đầu, Hồ đại nhân thở dài thật dài:
- Người trẻ tuổi, sao không thể nhẫn được một chút vậy chứ. Cái vòng tay kia cực kỳ quan trọng, một phần ân tình lớn như vậy lại dùng để đánh nhau!
Vừa thở dài, Hồ đại nhân vừa gọi hộ vệ và quan viên quan trọng bên người xỏ áo đi giày.
Suy nghĩ một lát, Tống Dương buồn bực hỏi:
- Ngài đi đâu?
- Đi thăm đoàn sứ giả Thổ Phiên!
Hồ đại nhân có vẻ rất tức giận, nhưng nói xong, lão lại cười ha hả:
- Buổi chiều nghe nói chúng ta không được mời, bọn họ không phải đến nhà thăm hỏi sao? Hiện bọn họ bị đánh bất ngờ, sao ta có thể không đi đáp lễ.
Cười vài tiếng, lại thở dài, hiển nhiên cực kỳ đau lòng vì cái vòng tay kia.
Có thể do đã ở chung lâu, có thể thân phận Thường Xuân Úy không phải binh lính bình thường, có thể là do ơn cứu mạng ở Hồng thành, khi đóng cửa lại, Tả thừa tướng không còn quan uy gì với Tống Dương nữa, chỉ giống như một trưởng bối hiền lành, miệng vừa mắng hắn quá kích động, quá tùy hứng, tay cũng rất nhanh mặc quần áo chỉnh tề, trên khuôn mặt già nua mỗi nếp nhăn đều mang theo phần vui sướng khi thấy người gặp họa, dẫn người đi thăm đoàn sứ giả Thổ Phiên.
Mà câu “quá kích động, quá tùy hứng” này không bàn mà giống như lần trước Nhâm Sơ Dung đánh giá Tống Dương.
Mặc dù lúc này, giết người phóng hỏa quay về chính Tống Dương cũng không rõ ràng lắm, hắn cẩn thận chuẩn bị rồi làm ra một trận đại náo nhiệt như thế, đến tột cùng là vì Yến quốc chịu nhục hay vì Trấn Quốc Công Đàm Quy Đức.
Đương nhiên, hai chuyện này cũng chẳng xung đột gì. Tuy nhiên, trước mắt hắn cũng chỉ có thể cố gắng chữa bệnh cho Trấn Quốc công Đàm Quy Đức, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ làm thế nào, vốn định để cho Lý Minh Ky đi làm.
Nhưng từ khi từ Minh Nhật Sơn trang quay về dịch quán, biết chuyện yến tiệc trong Yến cung, ngoài mặt Tống Dương không thể hiện ra cái gì nhưng từ trong đáy lòng lại bốc lên một cỗ xao động khó áp chế. Nguyên nhân đơn giản hơn: Yến Cảnh Thái, Yến Quốc sư đều là đại thù không đội trời chung của hắn. Bất luận nhục nhã gì bọn chúng ban cho, chẳng quan tâm có quan hệ gì với Tống Dương đều đã bị phóng đại lên vô hạn, quấy loạn lên một bụng bực bội không rõ tại sao. Việc tối nay đã như thế, Tống Dương không thể nhẫn càng không muốn nhẫn, một miếng thịt này phải cắn trả lại lập tức, nếu không hắn ăn không ngon ngủ không yên!
Đem hết khả năng, dùng tất cả biện pháp, mặc dù không thu lại được tiền vốn cũng phải cầm trước chút lợi.
Phóng hỏa Tình thành, ra sức đánh Thổ Phiên, tất cả đều là ý tưởng bất chợt nảy ra. Bắt cóc Trấn Quốc Công tại phủ cũng là ý định nhất thời nảy sinh, cứ thuận thế mà làm, kế hoạch an bài gấp gáp nhưng kết quả cũng không tệ lắm, vào đúng ngày lễ Tình thành khắp nơi đều xảy ra đại hỏa, Trấn Quốc công đã “chết”, Cảnh Thái Hoàng đế nổi giận lôi đình. Tối nay Tống Dương có thể ngủ ngon giấc rồi.
Thực ra Cảnh Thái và Quốc sư hẳn là nên vui mới đúng, Tống Dương thà chết không chịu kinh động thi thể Vưu Thái y lần nữa, nếu không nhất định hắn sẽ ném lạo dịch vào Đại Yến, ai sẽ chết, sẽ có bao nhiêu người vô tội, Tống Dương không quan tâm. Chỉ cần có thể đả kích đại thù, tế vong hồn Vưu Thái y trên trời, hắn đều có thể làm một cách cao hứng.
Tóc bị nước thuốc nhuộm thành một đống vàng khè khó sửa được, Tống Dương đi tìm Thi Tiêu Hiểu hỗ trợ cạo trọc đầu mình đi. Người Hán bình thường căn bản không có ai làm nghề cạo đầu này cả, chỉ có hòa thượng mới quen.
Khi đó A Y Quả chạy tới xem náo nhiệt, nhất là khi cạo được một nửa, Hắc Khẩu Dao cười toe toét chỉ hận không thể giơ tay xoa xoa. Đi vòng quanh bọn họ hai vòng, bỗng nhiên nàng nhớ ra cái gì, lục cái túi khóa lấy ra cái gì đó, là một cái sáo nhỏ lắc lắc cho bọn hắn xem.
Giống hệt như của hòa thượng, kể cả vị trí chữ “Địch”, kiểu chữ tiểu triện cũng không hề khác nhau, Tống Dương “A” một tiếng, quay đầu lại liếc Thi Tiêu Hiểu một cái, cười:
- Cây sáo bảo bối của ngươi sao lại đưa cho A Y Quả? Chúc mừng hai vị thành….
Tống Dương đang hí hửng đùa, Thi Tiêu Hiểu vẫn không mặn không nhạt, mỉm cười như mọi khi:
- Cây sáo của nàng không phải của ta. Ta biết.
Nói xong, ngừng tay dao, hỏi A Y Quả:
- Mua bao nhiêu tiền?
- Một lượng bạc! Đêm qua ở Vô Quan Phong nguyệt phường nhìn ra một cửa hàng, không ngờ lại thấy cây sáo này, bèn ghé vào mua một cái.
- Quá đắt rồi đó.
Thi Tiêu Hiểu bình luận.
Sắc mặt A Y Quả đầy đắc ý:
- Không đắt không đắt, có thể đi với sáo của ngươi thành một đôi, một trăm lạng ta cũng mua!
Thi Tiêu Hiểu cười ha ha không nói gì nữa, tiếp tục làm việc, không bao lâu sau Tống Dương biến thành một tiểu tử đầu trọc, nhìn vào gương, hắn sờ sờ đầu mình, không tự chủ được nhớ tới Trần Phản ở Thanh Dương thành, thầm thở dài một tiếng. Lúc này đêm đã khuya, các sứ giả đánh nhau, xung quanh dịch quán các đồn binh đều đầy Yến binh, khi lập kế, không thể để lộ mưu ra, Tống Dương không thèm suy nghĩ chữa bệnh, dùng ít thuốc mang theo, bỏ vào chén mang sang phòng Cho Nho Hỏa đạo nhân..
Không ngờ trên đường đi hắn lại ***ng phải A Y Quả, bật cười:
- Sao lại gặp ngươi nữa, chuyện xui xẻo gì đây?
Nàng cười hì hì:
- Chuyện đêm nay lão tử cao hứng không ngủ được. muốn đi chơi loanh quanh.
Vừa nói vừa chỉ chỉ vào chỗ thuốc của Tống Dương hỏi hắn làm gì.
- Hỏa đạo sĩ thuần túy là bị người ta dụ dỗ, dù sao cũng nên thăm hỏi mới tốt.
A Y Quả nhìn đầy khinh thường, nhưng cũng nhàm chán cùng với Tống Dương vào phòng Chu Nho lão đạo, Hỏa đạo nhân một đêm này chịu đủ kinh hãi, mới nằm xuống đã lại thấy hai vị sát tinh không ngờ lại tới lần nữa, ngạc nhiên há hốc miệng, tội nghiệp nhìn bọn họ, lại thấy Tống Dương bưng chén thuốc trong tay, mặt trắng bệnh.
Trước kia đã từng nghe Tiểu Cửu nói công tử nhà nàng là độc thủ vô song, ngay cả Đại tông sư Trần Phản cũng nói… Bây giờ hắn ở đây là muốn giết người diệt khẩu sao?
Lại nhìn Tống Dương, cái đầu trọc lốc, trên mặt hai vết sẹo thật dài, trong ánh nến chập chờn như một hung thần.
Vừa thấy mặt lão đạo sĩ trắng bệch, Tống Dương liền hiểu lão đã hiểu lầm, đặt chén thuốc trên bàn, vừa muốn giải thích gì đó thì A Y Quả đi sau cười mắng:
- Lão mũi trâu lòng dạ hẹp hòi, muốn giết ngươi còn phải dùng thuốc sao? Ngươi không uống ta uống!
Nói rồi khỏi phân trần, nói rồi đổ hết thuốc vào miệng, nhíu mày le lưỡi:
– Đắng chết người ta!
Vội vàng lấy ra một viên đường từ trong túi ném vào miệng.
Động tác của Hắc Khẩu Dao cực kỳ nhanh, Tống Dương không kịp ngăn cản cũng chỉ có thể cười khổ lắc đầu, nói với Hỏa đạo nhân.:
- Đạo trưởng đêm nay vất vả rồi, cho dù sau này có ai truy cứu cũng sẽ có Tống Dương gánh vác, tuyệt không liên lụy tới ngươi.
Vừa dứt lời, sau lưng bỗng nhiên rầm một tiếng, Hắc Khẩu Dao vừa uống cạn chén thuốc trợn trừng mắt ngãn bịch xuống.
Nghe xong lời Tống Dương nói, Hỏa đạo nhân vốn đã nhẹ nhõm, nhưng thấy A Y Quả đột nhiên trúng độc, đầu chỉ thấy đùng một cái, hóa ra hắn không chỉ muốn giết mình còn muốn giết luôn cả người Dao, tất cả muốn giết, lão cắn răng kêu:
- Tiểu tử ác độc, Đạo gia liều mạng với ngươi.
Còn không đợi lão thi triển thủ pháp phóng hỏa đã bị Tống Dương bắt lấy.
Hỏa đạo nhân cũng đã học qua chút công phu, bảo dưỡng tinh thần, đại khái có thể đánh mười chiêu với Bàn Đầu, mấy lần trước lão từng so chiêu với Tống Dương cũng chỉ bập bập được mấy cái, bị đè xuống không nhúc nhích được. Tống Dương quay người đá A Y Quả một cước, cười:
- Đừng có giả vờ dọa người nữa đi, đứng lên nhanh!
Nàng cười khanh khách, nhổm dậy, giọng nói trong veo, cười ngọt ngào:
- Dọa một tí thì chết người sao? Vui một tí thì chết người sao?
Lão đạo hoàn toàn bị hai người bọn họ làm cho ngớ ngẩn, Tống Dương dở khóc dở cười giải thích một hồi, lão mới dần thoải mái. Tuy nhiên Hắc Khẩu Dao càn quấy, tuy dọa người nhưng quả thực cũng thật vui, Hỏa đạo nhân hiểu ra càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, quan trọng hơn, người ta bày trò chọc cười trước mặt mình khẳng định sẽ không có ý định giết người diệt khẩu, lão đạo cũng thấy nhẹ lòng.
Khi nói chuyện, đương nhiên sẽ nhắc tới bản lĩnh phóng hỏa của lão, Tống Dương còn thật lòng khen ngợi vài câu, không phải khách sao, mà là thật lòng tâm khâm phục, lúc này ngay cả A Y Quả móc họng không ra được lời hay cũng theo hắn liên tiếp gật đầu. Hỏa đạo nhân lớn lên trong núi hoang có được kỳ năng bình thường cũng không thể hiện ra, lại thấy có người hùng mạnh thể hiện sự khâm phục với mình, trên mặt không tự chủ đã dâng lên ý cười đắc ý, khiêm tốn cười ha hả nói:
- Nếu nói về bản lĩnh phóng hỏa, không phải ta kiêu ngạo ngông cuồng, nhìn khắp Trung thổ cũng không chắc có ai mạnh hơn ta được. Đại Yến cường thịnh uyên bác đến thế nào, cho ta chút thời gian, để cho ta cân nhắc cẩn thận một chút, xem có thể đốt cháy cả Yến Cung không!
Tống Dương chỉ đến thăm một chút, nói vài câu phải đứng lên cáo từ, chợt nghe lý do thoái thác của lão, ánh mắt như sáng rực lên, lập tức hỏi lại:
- Có thể không?
- Có thể không?
Lão đạo trừng mắt, nhưng thấy khuôn mặt Tống Dương đầy quan tâm, nghĩ lại lời nói ngông cuồng của mình có muốn rút lại cũng không được, nhất thời cũng không biết nói gì, lắp bắp:
- Có thể….à, nhưng vẫn là không thể.