Phóng hỏa, cũng cần phải học.
Khéo làm sao trong đoàn kỳ sĩ Nam Lý lại có một Hỏa đạo nhân tinh thông môn này, người cũng như tên.
Hỏa Đạo Nhân khi vừa mới sinh không phải Chu Nho, không giống những đứa trẻ khác, từ nhỏ đã thích nghịch lửa.
Khi những đứa trẻ nhà khác tranh nhau chuồn chuồn tre, máy xay gió bằng giấy, lão lại nghiên cứu gỗ tùng và gỗ liễu cái nào dễ đốt hơn; khi những đứa trẻ nhà khác ở trường mặt nhăn mày nhó ghi nhớ trăm họ, lão ở nhà suy nghĩ vắt óc vì sao tảng đá không thể dùng để nhóm lửa… Khi lão tám tuổi, rốt cuộc bởi vì nghịch lửa gây ra tai họa, một trận lửa lớn quét qua sơn thôn, may mà không chết người, nhưng lợn trâu dê ngựa trong chuồng chết cháy không ít. Chính lão không biết là bị kinh hãi hay trúng lửa độc, sau trận lửa đó sinh ra căn bệnh kỳ lạ, không bao giờ…lớn được nữa.
Người trong thôn đều nói lão tự làm bậy, bị trời phạt nên biến thành Chu Nho, cha mẹ cũng không dám nuôi dưỡng tai họa này, trùng hợp có một lão đạo đi ngang qua, thấy đáng thương liền nhận mang Chu Nho đi theo.
Nhưng dù vậy, sở thích chơi đùa với lửa của lão cũng chưa từng thay đổi, trước ba mươi tuổi, gần như lão đi tới chỗ nào, chỗ ấy liền có cháy, không phải lão cố ý phóng hỏa, mà là bản lĩnh chưa được tốt, không khống chế được ý nghĩ nghịch lửa của mình, cũng khống chế không được thế lửa lên; nhưng đợi sau ba mươi tuổi, trình độ Hỏa Đạo Nhân dần dần trở nên thành thục hơn.
Tất cả có liên quan tới bí quyết luyện "lửa", tất cả là bản thân lão tự tìm tòi, coi như ông trời cho lão chút tay nghề đi.
Bản lĩnh của Hỏa Đạo Nhân chia thành hai tầng: thứ nhất là nhóm lửa, lúc trước ở địa phương khi chọn hiền tài, trên lôi đài lão chỉ dùng mấy mẩu gỗ bình thường, hơn nữa phối hợp với một chút thuốc bí mật do mình tự làm ra, chớp mắt đốt ra được ngộn lửa cháy rực rỡ thuần màu trắng, còn không hết thời gian uống một chén trà, ngọn lửa đã thiêu chảy một chiếc chậu đồng.
Một bản lĩnh khác của lão là phóng hỏa.
Nếu đưa một gian nhà lớn cho lão đốt, trước tiên lão sẽ làm ba việc:
Bày ra trong phòng những tài liệu dễ cháy nhất, mặc dù cùng một cái cột ngang, ở trong mắt lão, vị trí khác nhau cũng có khả năng cháy hiệu quả khác khau;
- Tìm được vị trí mấu chốt nhất trong phòng, làm sao cho không đốt thì thôi, đã đốt thì căn phòng sẽ không còn gì;
- Còn muốn tìm được dòng lưu khí trong phòng, hướng gió.
Làm tốt ba việc này, đại hỏa cũng sẽ tới.
Chậm thì ba tới năm chỗ, nhiều thì hơn mười chỗ, Hỏa Đạo Nhân phóng lửa, sẽ cùng lúc đồng loạt nổi ngọn lửa, không mất nhiều công phu, nhiều điểm cháy sẽ tạo thành một đám cháy, càng không thể cứu vãn…Tóm lại, muốn phóng hỏa, tìm Hỏa Đạo Nhân là đúng rồi.
Tống Dương đêm nay sẽ phóng hỏa.
Tuy nhiên Hỏa Đạo Nhân nhìn qua tính tình cổ quái, nhưng lão cũng giống như người muôn năm cũ, ẩn sâu trong xương cốt cũng là tính sợ phiền phức, nếu khách khí đi tìm , muốn lão phóng hỏa giữa Tình thành, bất kể thế nào lão cũng không đồng ý, cho nên Tống Dương tìm đến A Y Quả, kẻ hung ác nhất trong đám kỳ sĩ đó.
Việc yến tiệc Hoàng cung sớm đã khiến tâm can A Y Quả tức giận không thôi, nghe nói kế hoạch của Tống Dương, lập tức vui mừng đồng ý, khi Tống Dương liên lạc ở khắp nơi, nàng đã tìm được Hỏa Đạo Nhân…
Đợi Tống Dương trở về, chuốc lấy thất bại, liền mang theo A Y Quả, Hỏa Đại Nhân đi ra phố, từ đầu tới cuối đặt hơn mười điểm phóng hỏa, các nơi bị cháy đều giống nhau, tất cả đều là tửu lầu khí thế…Những tiệm cơm tiệm cơm tiếng tăm lừng lẫy trong Tình thành gần như đã bị đột một nửa. Đây là chủ ý của A Y Quả, vừa cho Hỏa Đạo Nhân tập luyện, cũng coi như trả thù. Hắc Khẩu Dao báo thù không có chút phong độ, ngươi không mời ta ăn cơm, ta liền đốt luôn tiệm cơm của nhà ngươi.
Cuối cùng bọn họ mới đến tường ngoài sau phủ Trấn Quốc công, khi đó sứ đoàn dân tộc Hồi Hột, Thổ Phiên còn chưa tới đây, đám người Tống Dương không vội lẻn vào, mà ẩn mình như một bóng ma ở trong góc, lẳng lặng chờ đợi, không lâu sau có tiếng bước chân truyền tới, cuối con phố dài một thiếu nữ cầm đèn ***g, khoan thai đi tới, vừa đi, vừa cùng một lão hán ở phía sau khẽ giọng đùa giỡn, dáng vẻ vô cùng thoải mái. Nhưng đi tới chỗ đám người Tống Dương ẩn nấp, đôi mắt đẹp của thiếu nữ quét qua kiểm tra, xác định tả hữu không có người, phất tay tắt ngọn đèn dầu, thân hình chợt lóe lên đứng trước mặt Tống Dương.
Thân hình thoăn thoắt như chim yến, chạm xuống đất tiếng khẽ như mèo, tuy rằng kỹ thuật so với Nam Vinh Hữu Thuyên không được tuyệt vời bằng, nhưng so với Nhâm Tiểu Bộ tâm tư kín đáo võ công cao cường của y, rõ ràng mạnh hơn không ít.
Tâm phúc của Lý Minh Ki, thiếu nữ đứng đợi trước cửa Sương các, Diệp Phi Phi. Mà lão hán đồng hành cùng nàng, trong khoảnh khắc ngọn đèn dầu tắt, lại đột nhiên biến mất một cách quỷ dị, cả người như biến vào đất không thấy tung tích, tựa như lão cũng là cái bóng, như một thứ cháy đi, lão cũng lại chẳng còn hình bóng… Tống Dương gật đầu với Diệp Phi Phi, còn không có mở miệng, A Y Quả ở bên liền cười hì hì tiến lại gần:
- Muội tử xinh đẹp nhà ai, thanh sạch đẹp đẽ giống như một đứa trẻ con làm từ nước ý.
Nói xong, đưa tay nắm lấy bàn tay thiếu nữ.
Diệp Phi Phi liếc A Y Quả một cái, lãnh đạm nói:
- Đừng nghĩ hóa trang lão không nhận ra, lão sớm đã biết rồi.
A Y Quả ngạc nhiên, nhìn Diệp Phi Phi lại nhìn Tống Dương hỏi:
- Biết cái gì?
Khi đấu võ với người dân tộc Hồi Hột trên đường Tứ Bình , vệ sĩ vương phủ phần lớn đều bị điều đi ra trước viện, đám người Tống Dương trèo tường tiến vào hậu viện, cũng là lúc này Tống Dương mới giật mình phát giác, lão hán đi cùng Diệp Phi Phi vẫn chưa rời đi, thậm chí đến nửa bước cũng chưa di chuyển, lão chỉ là nằm úp trên mặt đất…Vạt sau của quần áo hòa vàomàu đêm tối, hơi thở cũng được kiềm chế, lập tức đi tới bên cạnh ý, nếu không phải thật sự để ý tìm kiếm cũng không thể nhận ra sự tồn tại của lão ở đó.
Lão hán theo bọn họ vào phủ, nhưng từ đầu tới cuối chưa từng đứng lên, lão dùng cách đi của lão, bay nhanh không một tiếng động, tuy rằng nhìn buồn cười, nhưng ai có thể cười nổi, lão bí ẩn hơn tấ cả, nếu đêm đen là một lùm cây lớn, lão chính là con rắn độc ẩn giấy trong những bụi cây đó.
Hỏa đạo nhân ra tay, hậu viện vương phủ lửa cháy ngút trời, chiếu vào trong mắt A Y Quả nóng bỏng mà xinh đẹp, có vẻ nắng sáng lạ thường, A Y Quả cười, giơ tay nắm lây bả vai Hỏa đạo nhân:
- Nhìn không ra, lão hán ngươi bản lĩnh phóng hỏa quả nhiên rất cao.
Hỏa đạo nhân vẻ mặt đau khổ:
- Đợi trở về, ngươi đừng quên cho ta thuốc giải…
Nói xong ngẫm nghĩ một chút, lão lại do dự, nhỏ giọng nói:
- Lửa này phóng rồi… ngươi đã nói tiếng hài lòng, có thể giúp ta cho người mù Quỷ cốc uống loại thuốc cổ đó hay không, càng đau càng ngứa lại càng tốt.
Đang nói hươu nói vượn, Diệp Phi Phi cúi đầu nói:
- Lúc này, đi theo ta.
Ba người chuyển mình, theo nàng nhanh chóng lặn đi. Diệp Phi Phi có trong tay sơ đồ, hành động nhanh chóng, trực tiếp đi vào phòng Trấn Quốc công Đàm Quy Đức đang nằm dưỡng bệnh, trong phòng, nắm bắt được thời cơ tốt, thế lửa chưa tràn tới, có mấy người hộ vệ đang muốn thu xếp đưa Đàm Quy Đức tới nơi an toàn.
Tống Dương đang muốn động thủ, không ngờ lão hán luôn bò sát ở bên cạnh kia lại lại còn mau lẹ hơn, thân hình đột nhiên nhảy dựng lên, trong tay áo hàn quang lóe lên, đao ở hai tay, tay trái trường thích tay phải dao găm, mấy tên hộ vệ ngay tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra liền tắt thở.
Nhưng vào lúc này, Tống Dương đột nhiên cảm thấy, ấn đường nơi trán hơi có chút đau đớn. Dường như có người cầm vũ khí đâm tới gần, cũng không phải đâm trúng, nhưng cảm giác rõ ràng về độ sắc bén và cự ly với làn da chỉ chút xíu.
Không phải đau đớn thật sự, mà là ngũ cảm nhạy bén phát hiện báo trước nguy cơ sắp tới.
Vị trí của ấn đường, bị thương liền có thể mất mạng, Tống Dương kinh hãi thất sắc, trong tiếng quát mắng lôi "Hồng tụ" từ trong ngực ra, bảo vệ chỗ hiểm, toàn bộ tinh thần cảnh giác chuẩn bị kháng cự mạnh mẽ; lão hán lao vào trong vòng giết người cũng phát hiện nguy hiểm, thân hình xoay mình ngược trở lại, sóng vai đứng cùng Tống Dương, đưa đám người Diệp Phi Phi đồng loạt che ở phía sau.
Chỉ biết có cường địch mai phục, lại không biết nguy hiểm từ nơi nào, Tống Dương tìm không được kẻ thù, lão hán hai tay cầm đao cũng như vậy, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, trán hai người đều chảy mồ hôi lạnh.
Áp lực vô hình đè nặng, trước ngày hôm nay, Tống Dương chỉ từng một lần lĩnh hội qua: trên Thanh Dương lôi, đối mặt với đại tông sư Trần Phản…
Nhưng bất ngờ, rất nhanh, áp lực đáng sợ đột ngột tan biến, đối phương lại xóa tan địch ý, lại không ra tay tính toán với bọn họ.
Đám người Tống Dương không dám loạn động, lại đợi một lát, kẻ thù đáng sợ ẩn nấp âm thầm không một tiếng động, mà nhóm vệ sĩ vương phủ chạy đi cứu lửa tiếng là lại ngày càng gần hơn, Tống Dương và lão hán liếc mắt nhìn nhau, lại bất chấp, xoay người chạy ngược vào trong phòng, nâng Đàm Quy Đức giao cho lão hán cõng, lại chọn người có vóc dáng gần giống với ông ta đặt nằm lên giường, cuối cùng Hỏa đạo sĩ ra tay, đặc biệt ở căn phòng này phóng hỏa một phen, mọi người cứ như vậy rút khỏi đám cháy.
Cao thủ kia ẩn núp âm thầm, từ đầu tới cuối không lộ diện, mặc kệ cho bọn họ làm mọi việc…
Quá trình ban đầu có chút phức tạp, nhưng cuối cùng xem như thuận lợi, chờ cả bọn chạy trốn tới nơi an toàn, Tống Dương nói với Diệp Phi Phi:
- Ngươi đưa người bệnh về trước.
Diệp Phi Phi nhíu mày:
- Ngươi không cùng về sao?
Tống Đương cởi bỏ lớp áo ngoài và khăn trùm đầu, lộ ra một thân áo khoác của dân tộc Hồi Hột và mái tóc nhuốm màu vàng nói:
- Ta còn muốn đánh một trận.
Nói xong, lại gật đầu với lão hán đó:
- Đa tạ tiền bối tương trợ.
Lão hán khi giết người mau lẹ như gió, trình độ uyên thâm, nhưng giờ phút này phản ứng lại chậm chạp, Tống Dương nói chuyện một hồi lão mới gật đầu, ngẫm nghĩ một chút, mới chậm rãi nói:
- Không cần cảm ơn!
Mọi người cứ như vậy mỗi người đi một ngả, Diệp Phi Phi, lão hán cõng Đàm Quy Đức lặng lẽ trở về Vô Quan Phong Nguyệt phường; A Y Quả và Hỏa đạo nhân chạy về dịch quán Nam Lý, mà trên đường Tứ Bình đang chiến đấu kịch liệt không biết từ nơi nào chui ra một tiểu tử tóc vàng, đoản đao phủ một màu hồng, miệng kêu ô lý quang quác tiếng quỷ dị ai nghe cũng không hiểu gì, nhưng không cần nghe hiểu, hắn mặc áo choàng người Hồi Hột, là một người không rõ ràng nhưng thực ra lại hết sức rõ ràng.
Bộ dạng chẳng ra gì, dáng người so với hình dáng vạm vỡ của người phiên bang cũng kém hơn chút, nhưng tiểu tử tóc vàng thanh thế hiện tại thực khiến người ta sợ hãi, như một tê giác bị chọc giận, vọt vào chiến trường hỗn loạn oanh liệt, nơi đoản đao màu hồng đi qua, võ sĩ Thổ Phiên đều xuất hiện tiếng kêu thảm thiết!
Nhiều lần, hắn vọt tới bên cạnh Tát Mặc Nhĩ Hãn, tính toàn cuối cùng dừng lại nói ma quỷ, dùng tiếng Hán cười nói:
- Đa tạ vương gia tương trợ, Tống Dương ghi nhớ trong lòng đại ân!
Đối với việc gia nhập của Tống Dương, Vương tử dân tộc Hồi Hột có chút không ngờ:
- Sao ngươi lại tới đây?
Tống Dương cười ha hả;
- Vương tử giúp ta đánh nhau, ta không đến làm sao được.
Dân tộc Hồi Hột chiếm thế thượng phong, Vương tử đặc biệt vui mừng, cười nói:
- Cũng không phải tất cả vì giúp ngươi, Lão tử sớm muốn đánh nhau với thằng nhóc cẩu bang…
Nói xong, gã đem loan đao kẹp dưới sườn, giơ tay cầm chiếc vòng mới đây không lâu Tống Dương mới đeo cho gã cởi ra, đưa cho Tống Dương.
Tống Dương khó hiểu:
- Đây là…
Vương Nhi dân tộc Hồi Hột hào sảng nói;
- Sau đó ta ngẫm nghĩ một chút, đám Cẩu tử Thổ Phiên này chính ta cũng muốn đánh, cho dù hiện tại không đánh, đợi sau nhất phẩm lôi nhất định cũng đánh, việc này chỉ có thể tính ngươi và ta cùng nghĩ tới, dùng nó để nói tới ban thưởng, không thích hợp, không thích hợp. Vòng tay ngươi nhận, muốn cái gì lại tới tìm ta.
Sau đó dừng lại một chút, lại tiếp tục cười nói:
- Còn nữa, ngươi có thể trở lại cùng chiến đấu, thì đã tăng giá trị của vòng tay này.
Một hai câu nói, khiến ấn tượng của Tống Dương đối với gã đã tốt thêm nhiều, hắn nói:
- Nếu Vương tử có chút tâm ý này, cũng không cần phải trả lại vòng tay làm bằng chứng.
Lập tức lại đem vòng tay đưa trở lại.
Vương tử dân tộc Hồi Hột cười lớn:
- Ngươi đó, thật thú vị, quả thực không cần phải dùng vòng tay này.
Nói xong, mặt bỗng nhiên lộ vẻ buồn bã, cẩn thận đánh giá Tống Dương:
- Tóc ngươi như thế nào lại thành màu này, giống màu ***!
Tống Dương cắn răng:
- ***ng phải một kẻ không được khéo tay!
Đem đoản đao múa thành một cơn gió màu đỏ, liều chết tấn công ra ngoài.
Trên phố dài nhiều người dùng binh khí đánh nhau, Thổ Phiên thảm bại!
Một là người Hồi Hột vừa thấy lửa thì phấn khích đến phát cuồng, tất cả chiến đấu không màng tới mạng sống; những người khác gia nhập vào đội của Tống Dương… Cao thủ đánh lôi thực sự song phương phái đến toàn bộ đều ở một bên quan sát trận chiến, mà trình độ Tống Dương ép bức trực tiếp của Tống Dương đã đạt tới bậc thầy, tại tràng đàn này hắn tuyệt đối có thể đánh, lại thêm long tước khí thế huy hoàng, càng như trêu chọc ý chí chiến đấu của dân tộc Hồi Hột.
Đấu pháp của Tống Dương Tát Mặc Nhĩ Hãn nhìn xem cũng cười to, cố ý dùng tiếng Hán hô lớn:
- Hảo tiểu tử!
Nếu không sau này lại tham gia đại quân nước Yến, sợ là chủ quản Thổ Phiên đều đã bị đánh chết tại chỗ.
Sứ đoàn đánh nhau là "chó cắn chó" không cần quản, nhưng phủ Trấn Quốc công cháy không thể không để ý đến, sau khi lửa cháy lớn không lâu quân kỵ binh đóng quân gần đó tiến vào phố dài, chia ra một phần chiến đấu một phần vào phủ cứu hỏa.
Nhưng thế lửa lớn rất mãnh liệt, căn bản không thể cứu, người tới nhiều cũng vô ích, cuối cùng phủ Trấn Quốc công bị đốt thành một đống gạch vụn, Trấn Quốc công Đàm Quy Đức chết thảm trong đám cháy, hoàn toàn bị đốt thành tro bụi, thoáng cái đã vỡ tan.
Tin tức nhanh chóng bay vào cung, Cảnh Thái nổi trận lôi đình!
Biên ải bị hủy mất một đại bản doanh, thi thể bảo bối để ở Nam Lý, dùng Đàm Quy Đức bị chết để lôi kéo lòng người…Còn nữa, Tô Hàng từ hải ngoại trở vê, hôm nay không ngờ không lại đây kể chuyện cho y nghe, Cảnh Thái cảm thấy thời gian gần đây, vận khí của mình cực kém, và y muốn quay đầu tự kiểm điểm lại chính mình, xem rốt cuộc mình đã phạm vào vị Thái tuế nào.