( Chương "9" - con số may mắn, up ngay thời khắc giao thừa, chúc các đạo hữu năm mới vui vẻ )
Khi Lận Bảo còn chưa có bất kỳ phản ứng gì, liền bị cái bóng đen kia đập té ngã xuống đất, nhìn kỹ thì cái thứ đập ngã nàng chính là xúc cúc!
Nàng lảo đảo choáng váng, ngẩng đầu đang muốn tranh luận với người nọ, nhưng không nghĩ tới chỉ với cái nhìn liền ngây dại.
Người tới là một thiếu niên ước chừng mười hai mười ba tuổi, mắt to mày liễu, môi mỏng cong cong, hai gò má ửng đỏ, mái tóc dài đen như mực được buộc lên nhẹ nhàng bằng sợi dây, nổi bật lên da càng thêm trắng nõn của hắn.
Một thân y phục giản dị màu nâu viền vàng, tỏa sáng lấp lánh rạng rỡ dưới tia nắng mặt trời như vầng hào quang bao quanh.
Thiếu niên như vậy thật khó để người ta dời tầm mắt.
Lận Bảo cứ như vậy té trên mặt đất, hai mắt mở thật to, thẳng tắp nhìn hắn, trong con ngươi hoàn toàn không giấu được kinh ngạc.
Chờ khi người thiếu niên tiến tới một đoạn ngắn, lúc này Lý công công mới cúi gập người, "Nô tài khấu kiến Hạ Hầu công tử, không biết công tử giá lâm, không tiếp đón từ xa, mong rằng công tử thứ lỗi."
Người thiếu niên được gọi là Hầu công tử nhẹ nhàng gật đầu, vô cùng ung dung điềm tĩnh nâng tay ý bảo hắn đứng dậy.
Lận Bảo lấy tay chống đất, đang chuẩn bị đứng lên, đã thấy ngón tay hắn thon dài chỉ hướng này, khí phách nói: "Ngươi —— mới vừa rồi quên chưa hành lễ với bản công tử."
Cho nên —— ý của hắn là muốn trách phạt nàng? Xin nhờ, nàng vừa rồi chính là bị hắn đá lệch xúc cúc nện vào đầu mà được không? Hắn không giải thích thì thôi, cư nhiên lại còn hung hãn, bá đạo như thế, nói sai là nàng.
Lận Bảo đứng lên khỏi mặt đất, nhìn thị vệ bên cạnh hắn nhặt lên xúc cúc, hai tay đưa cho hắn.
Hành động đó như thể đang dâng lên một tuyệt thế trân bảo, nhưng này hết lần này tới lần khác cũng không phải tuyệt thế trân bảo, vì vậy trông nó khá khôi hài.
Hạ Hầu Cẩm Niên ôm xúc cúc của mình như đang nâng niu sủng vật vậy, thấy nàng chậm chạp mãi chưa hành lễ, không khỏi cáu bẳn, lườm sang Lý công công, "Lý công công, đây là thái giám cung nào?"
Ý ở ngoài lời, chính là hắn muốn thăm dò nội tình chuẩn bị thu thập người.
Lý công công cả kinh, phải biết rằng hiện tại Lận Bảo chính là người bên cạnh hoàng thượng, diệt trừ nàng đơn giản là dễ như trở bàn tay, nhưng hết lần này tới lần khác không dễ làm chính là, hiện tại nếu diệt nàng, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không tìm được người đến thay thế, không chừng lại rước lấy mặt rồng giận dữ a.
Hậu quả của việc đó, hắn tuyệt đối không tiếp thu nổi a.
Đúng lúc này, Lận Bảo ngược lại cũng bất chấp học theo Lý công công cúi nghiêng người, "Nô tài khấu kiến Hạ Hầu công tử."
"Hừ, coi như ngươi thức thời." Hạ Hầu Cẩm Niên cao ngạo hất cằm, từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống, bộ dáng kia thật có vài phần giống Tiểu Bá Vương.
Lận Bảo cúi đầu, co quắp khóe miệng, nếu không phải vì về sau nơi này cấp đồng lương cắc bạc, nàng làm sao sẽ không có cốt khí tùy tiện quỳ trước người ta chứ? —— Hơn nữa đối phương còn là một tiểu nhóc xấu xa như thế.
"Nói đi, ngươi tên gì? Hầu hạ ở cung nào ?" Hạ Hầu Cẩm Niên vẫn như trước không chịu buông tha nàng, nhất quyết không tha hỏi.
Nàng đang muốn mở miệng, Lý công công lại nháy mắt nàng, nàng không thể làm gì khác hơn là im lặng.
Song phương lúc đó giằng co.
Đợi một lúc lâu, Hạ Hầu Cẩm Niên cũng không để cho nàng đứng lên, Lận Bảo đành phải duy trì tư thế lúc đầu, nhưng thân thể đã cứng ngắc vài phần.
Nàng nghĩ, nếu đếm tới năm, mà hắn còn không nói cho đứng, nàng liền bất chấp tất cả tranh luận với hắn một phên. Từ nhỏ đến lớn nàng còn chưa từng ăn nói khép nép như vậy nha!
Một...
Hai...
Ba...
Bốn...
Năm...
Lận Bảo mím môi, nắm chặt hai đấm, thẳng người lên, thì đã có người nói trước nàng: "Cẩm Niên, ngươi lại gây chuyện."