Chương 10: Niên Hoa, chỉ có thể nhìn không thể chạm

Nghe vậy, mọi người đồng thời nhìn hướng người đi tới.

Người này mặc một chiếc áo bào trắng thanh nhã, khí chất tuyệt vời, mắt sáng lấp lánh, môi mỏng, mày ngài khe khẽ chớp. Dáng dấp rực rỡ như người trong tranh vẽ —— chỉ có thể nhìn, không thể chạm.

Lý công công thấy người tới, vội vàng túm Lận Bảo hành lễ, cung kính nói: "Nô tài khấu kiến Niên đại nhân."

"Lý công công không cần đa lễ." Niên Hoa khẽ vuốt cằm, trong con ngươi tản ra cỗ khí tức thư mực (sách vở - mực tàu) thật văn nhã, khiến người nhìn rất ưa thích.

Nhưng khiến Lận Bảo mở rộng tầm mắt chính là —— Niên Hoa một giây trước đó tác phong nhẹ nhàng, một giây tiếp theo liền hướng sang khiển trách Hạ Hầu Cẩm Niên đang cực kỳ sợ hãi: "Cẩm Niên, ngươi thật sự là càng lúc càng không để người khác bớt lo."

Ngữ khí kia quả thực có thể so với phụ thân của Hạ Hầu Cẩm Niên rồi!

Hạ Hầu Cẩm Niên vừa nghe, vẻ mặt cầu xin, kẹp xúc cúc dưới nách, sờ nắm dái tai, ủy khuất nói: "Niên Hoa ca ca, rõ ràng là nàng ta sai trước , sao ngươi chỉ nói ta a!"

Sau đó, lời nói xoay chuyển, mũi nhọn lại hướng về phía Lận Bảo.

Lận Bảo không khỏi kêu thảm trong lòng, nhưng vẫn kiên trì cúi người thỉnh tội nói: "Là tiểu nhân đi đường không có mắt, mong Hạ Hầu công tử thứ lỗi, đừng tức giận tiểu nhân."

—— Nếu không sau này nàng có thể không ngóc đầu ở trong cung được nữa a!

Lúc này, Hạ Hầu Cẩm Niên vẫn chưa chỉ vào mặt nàng chửi ầm lên, mà làm một bảo bảo ngoan ngoãn, cúi đầu đứng một bên nín thinh.

Ngay tại thời điểm vô cùng xấu hổ, Niên Hoa đứng dậy, hắn bước về phía trước, một tay để sau lưng, một tay nhẹ nhàng nhấc lên, ý bảo nàng đứng dậy.

Động tác kia thật sự muốn bao nhiêu tao nhã có bấy nhiêu nhàn nhã.

Lận Bảo ngước mắt, thụ sủng nhược kinh nhìn hắn. Đôi mắt như nai con đong đầy ướt át, bộ dạng kia xinh đẹp không nói nên lời.

Do đó Niên Hoa chợt ngẩn ra.

Vì tránh sinh thêm sự cố, Lý công công túm lấy Lận Bảo liền nói: "Niên đại nhân, Hạ Hầu công tử, lão nô còn có việc phải làm, xin cáo từ trước."

"Đi đi! Đi đi!" Hạ Hầu Cẩm Niên tức giận trừng mắt Lận Bảo đang bị công công túm đi.

Hừ, hãy chờ xem, hắn nhất định khiến cho tên tiểu thái giám kia đẹp mặt!

Bừng tỉnh lại, hắn thoáng thấy Niên Hoa còn đang sững sờ, không khỏi khập khiễng tiến lên vỗ vỗ vai hắn, hỏi: "Niên Hoa ca ca, ngươi sao vậy? Chẳng lẽ tiểu thái giám kia cũng chọc tới ngươi rồi hả?"

Một tiếng kinh tỉnh người trong mộng.

Niên Hoa thu hồi suy nghĩ, nhàn nhạt lắc lắc đầu, liếc mắt Hạ Hầu Cẩm Niên cười hì hì ở một bên, không khỏi nhíu mi, nói: "Cẩm Niên, ngày sau không được lại khi dễ tiểu thái giám này nữa."

"Tại sao a?" Hắn vẻ mặt nghi hoặc và bất mãn, phải biết rằng đúng là trong lòng hắn lặng lẽ thề nhất định phải thu thập tên tiểu thái giám kia, sao có thể nói mặc kệ liền mặc kệ a?

"Không có tại sao. Còn nữa —— trở về nhớ rõ viết mười lần 《 Luận Ngữ 》, sau bữa tối đưa cho ta xem."

Dứt lời, Niên Hoan thả hay tay sau lưng, thong thả đi khuất trong tầm mắt hắn.

Hạ Hầu Cẩm Niên thở dài, vỗ vỗ vai thị vệ bên cạnh, bất đắc dĩ thở dài nói: "Thật sự ngại quá, lần này lại phải vất vả ngươi rồi."

Thị vệ kia giật giật khóe miệng, nhìn xuống đôi tay đầy vết chai của mình, khóc không ra nước mắt, đáp: "Có thể được công tử thưởng thức, là vinh hạnh thuộc hạ."

*

Sau khi đi được một lúc lâu, chân Lận Bảo đã hơi tê rần, nàng nhìn Lý công công đang đi phía trước, vội vượt theo, chân chó hỏi han: "Lý công công, có thể cho ta biết hai người mới vừa rồi kia là ai không?"

Lý công công bỗng dưng dừng lại.