Chương 967: Một đường sinh cơ (3)

Thời điểm này Trang Duệ mệt mỏi muốn hư thoát, hòn đảo mơ hồ cũng từ từ rõ ràng, chỉ là mặt trời lặn về phía tây, trên đại dương bao la từ từ xuất hiện sương mù, cả hải đảo đều chìm vào trong sương mù, tràn ngập cảm giác thần bí.

- Còn cách năm trăm mét...

Trang Duệ sử dụng linh khí, đã có thể nhìn thấy bờ cắt trắng, điều này thiếu chút nữa hắn lệ rơi đầy mặt, hắn bơi trong biển nhiều tiếng đồng hồ, Trang Duệ chỉ cảm giác toàn thân của mình như sưng vù.

Nước biển ở chỗ này đã không còn quá sâu, chỉ còn chừng hai ba mươi mét, mà những con cá và rùa biển vừa rồi nhìn thấy, cũng đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại lũ cá có hình thù tương đối nhỏ, từ trong các tảng đá san hô ra ra vào vào.

Mặt trời từ từ chìm xuống mặt biển, mà biển cả bĩnh tĩnh lúc này đã có gợn sóng, một ít sóng nhẹ, làm cho Trang Duệ bơi lội cực kỳ gian nan, thường thường là bơi được mấy mét, bị một lớp sóng đầu lui về.

- Như vậy không được, phải lặn vào trong nước mới được.

Trang Duệ cảm giác được nước biển đang từ từ cải biến, hình như hiện giờ là lúc thủy triều bắt đầu rút, sóng biển cũng không nắm bắt được, mà đây chính là điều báo hiệu trước khi thủy triều hạ xuống.

Hít sâu một hơi, Trang Duệ lặn sâu vào trong biển, trong đầu nhắm chuẩn phương hướng của hòn đảo mà tiến lên, mà nước ở dưới biển cũng tương đối bình tĩnh.

Sau khi bơi được mười mét, thẳng đến thời điểm ngực như muốn nổ tung, Trang Duệ mới thò đầu ra khỏi mặt nước, hít sâu một hơi không khí.

Cứ như vậy, liên tục lặn không ngừng, khoảng cách Trang Duệ tới hòn đảo càng ngày càng gần, hắn có thể nhìn thấy cây dừa từ xa xa trên đảo, Trang Duệ lập tức kích động rơi lệ đầy mặt.

- Có cây dừa, cho dù không có nước, ta cũng không bị khát chết.

Nhưng thời điểm Trang Duệ còn cách hải đải còn ba bốn mươi mét, hắn cảm giác được, thân thể ở trong nước, đột nhiên bị một côt hấp lực lớn, hút thân thể của hắn ra sau hai mươi mét.

- Thủy triều sắp rút xuống rồi.

Trang Duệ đột nhiên kịp phản ứng, điều này làm cho hắn sợ vỡ mật, loại hấp lực này không phải là hắn có khả năng kháng cự.

Mắt thấy hải đảo lại từ từ xa xôi, vào thời điểm Trang Duệ cảm thấy tuyệt vọng, đột nhiên bị một sóng đánh qua, đã đẩy Trang Duệ đi tới trước cỡ mười mét.

- Chơi ta à?

Trang Duệ vừa mừng vừa sợ, mãnh liệt hít một hơi, sau đó lặn vào trong biển, liều mạng già bơi tới vách đá, hiện tại hắn chỉ khẩn cầu thủy triều rút xuống chậm thêm vài phút, chỉ cần có thể dẫm lên trên bờ cát, là có thể thoát khỏi đại nạn.

Thủy triều cũng không phải là quá mãnh liệt, mà là một quá trình, trong giai đoạn này, thủy triều ở bờ biển đặc biệt lớn, chúng sẽ mang tất cả sinh vật ở bờ biển, kéo vào đáy biển.

Nhưng Trang Duệ may mắn là, ở chung quanh hải đảo này, khắp nơi đều là đá ngầm san sát nhau.

Những đá ngầm này đã ngăn lực hút của biển cả, cho dù là thủy triều hạ xuống, cũng trở nên hòa hoãn, lúc này mới cho Trang Duệ một đường sinh cơ.

Mà lúc này hạm đội cứu nạn đã tới vùng biển Ấn Độ Dương, mà điểm đến đầu tiên là vùng biển chỉ định, cũng là nơi máy bay gặp nạn và tìm thấy nhân viên bị rủi ro còn sống sót.

Thời điểm hơn sáu giờ sáng, bọn người Bành Phi đã trèo lên chiến hạm, thay một bộ quần áo sạch, hai nữ hài bởi vì kinh hãi quá độ, xuất hiện sốt cao, được an bài gian phòng đi ngủ.

Mà Bành Phi chỉ nghỉ ngơi một chút, sau đó theo đội cứu nạn đi tìm Trang Duệ khắp bốn phía, nhưng phạm vi tìm kiếm không ngừng mờ rộng, thủy chung không phát hiện tăm hơi của Trang Duệ.

Theo thời gian qua đi, Bành Phi bắt đầu sốt ruột, tính tình cũng trở nên táo bạo, mấy lần yêu cầu điều khiển phi cơ trên chiến hạm đi tìm tung tích của Trang Duệ đều bị cự tuyệt, thiếu chút nữa đã xảy ra xung đột với chỉ huy chiến hạm.

...

- Cái gì? Còn không có tìm được, các người có tới mấy chiến hạm, lại có mấy trăm máy bay, trong khu vực ba mươi hải lý, không tìm thấy người sao?

Sắc mặt Âu Dương Lỗi tái nhợt, ngày hôm qua hắn ngủ không được tốt lớm, thời điểm sáu giờ sáng, đã bị điện thoại đánh thức.

Sau khi nghe được tin tìm được nhân viên đội bay đã tìm được, Âu Dương Lỗi cho rằng Trang Duệ được bình an, ai biết tin tức kế tiếp làm cho Âu Dương Lỗi không cách nào ngủ được nữa, một mực canh giữ điện thoại cho tới bây giờ.

- Phái tất cả máy bay đi ra cho ta, nhưng vẫn không tìm thấy tăm hơi của Trang Duệ, ta... Ta hoài nghi...

Đầu dây điện thoại bên kia nói chuyện chần chờ, ấp a ấp úng không nói thêm gì nữa.

- Không nên hoài nghi, sống thì thấy người, chết phải thấy xác, đây là mệnh lệnh, còn nữa, hạm đội Nam Hải sắp đuổi tới, các ngươi song phương hiệp đồng, mở rộng phạm vi tìm kiếm, nhớ kỹ, nhất định phải tìm được người cho ta!

Âu Dương Lỗi thô bạo chen ngang lời nói của đối phương, nếu như tìm không thấy Trang Duệ, hắn không biết mình làm cách nào bàn giao với lão đầu tử đây, làm cách nào ứng phó được với dì nhỏ thủ tiết của mình đây, làm sao đôi mặt với lão bà sắp sanh của Trang Duệ?

- Vâng, cam đaon hoàn thành nhiệm vụ.

Người trong điện thoại nói chém đinh chặt sắt, nhưng trong lòng Âu Dương Lỗi phi thường bất an, sau khi cúp điện thoại, Âu Dương Lỗi ngồi một hồi, sau đó vội vàng đi ra khỏi văn phòng.

- An bài máy bay, ta muốn đi kiểm tra công tác của hạm đội Nam Hải...

Có một số việc chính là như vậy, đổi lý do có thể trở nên danh chính ngôn thuận, tuy ai cũng biết giờ phút này Âu Dương Lỗi mục tiêu chính là hạm đội Nam Hải, nhưng không có bất cứ người nào nói lời chỉ trích.

...

- Lão Tạ, ngươi thấy thế nào?

Chỉ huy trưởng trên bong tàu, hai bên cầu vai đeo quân hàm thiếu tướng hải quân, đang tiến hành đối thoại một phen.

- Còn có thể thấy thế nào? Hạm đội Nam Hải cũng điều ra, tiếp tục tìm thôi...

Mà người được gọi là lão Tạ, chính là quân hàm cao nhất của hạm đội ở nước ngoài, cũng là một trog ba viên phó tư lệnh của hạm đội Đông Hải, đứng ở bên cạnh hắn, chính là phó chính ủy Trầm Hoa.