Chương 886: Tôi xong rồi, ngài cứ tùy ý.(1)

- Tạ trưởng phòng quá khách khí rồi, tôi cũng chỉ làm việc của mình thôi.

Trang Duệ cũng không phải là đứa trẻ không hiểu thế sự, tục ngữ nói đưa tay không đánh khuôn mặt tười cười, người khác cung kính như vậy, chính mình lại kiêu căng, thì đó mới là không hiểu sự đời, lập tức một ngụm uống cạn chén rượu.

Tạ trưởng phòng thấy Trang Duệ nể tình như vậy thì không khỏi lộ ra sắc mặt vui mừng, sau khi uống hết chén rượu liền ho khan vài tiếng, sau đó giơ cái chén lên úp xuống dưới tỏ ý chính mình đã uống hết.

Động tác này của Tạ trưởng phòng khiến mấy người ở đây không hiểu gì cả, người như Tạ trưởng phòng tại sao lại có thể làm ra hành động như vậy ở trước mặt mọi người chứ?

Nhìn thấy vị Tạ trưởng phòng cố gắng uống rượu như vậy, Trang Duệ mở miệng hỏi:

- Không biết hiện tại Tạ trưởng phòng đang làm việc ở nơi nào vậy?

Kỳ thật hỏi như vậy cũng là có chút không lễ phép, nhưng mà lúc này Trang Duệ cũng đã có chút say rượu, nói chuyện cùng tùy ý hơn, những chuyện trên bàn rượu cũng không cần chú ý nhiều như vậy.

Tạ trưởng phòng nghe thấy lời nói của Trang Duệ, vội vàng lấy ra danh thiếp, dùng hai tay đưa cho Trang Duệ, nói:

- Trang lão bố, đây là danh thiếp của tôi, có rảnh thì mời ngài đến chơi, cá nhân tôi cũng ưa thích sưu tầm đồ cổ, hy vọng ngày sau ngài có thể đến thẩm định một hai phần.

Dựa theo thân phận Trang Duệ, Tạ trưởng phòng kỳ thật nên gọi hắn là Trang tổng, nhưng mà hắn cũng là một người trong hội đồ cổ, xưng hô một tiếng lão bố, sẽ càng làm cho quan hệ với đối phương càng thêm thân mật một ít.

Nhưng mà người hơn 40 tuổi, há miệng gọi một tiểu thanh niên mới hơn hai mươi tuổi là lão bố, cũng khiến cho mấy người đưa mắt nhìn nhau, tổng cảm giác cũng có chút không tự nhiên.

- Cục quản viện bảo tàng, công việc quản lý nhân sự…

Đừng nói là người hơn bốn mươi tuổi gọi hắn là lão bố, chính là người hơn sáu mươi tuổi cũng có người gọi Trang Duệ là lão bố. Trang Duệ cũng không để ý gì đến chuyện xưng hô mà là nương theo cảm giác say bắt đầu đọc tấm danh thiếp, miệng thì thào lẩm bẩm.

- Cục quản lý viện bảo tàng, như thế nào mà tôi cảm thấy hình như đã từng gặp qua ngài rồi?

- Ha ha, thời gian ngài mở viện bảo tàng tôi cũng đã đến xem.

- Sau này còn cần Tạ trưởng phòng chỉ điểm một vài câu.

Trang Duệ nói.

- Tạ trưởng phòng ngài cũng chính là quan phụ mẫu, sau này có chỗ tốt gì, cũng không nên quên viện bảo tàng của chúng tôi.

Sau khi nghe được lời nói của Tạ trưởng phòng, nhất thời Trang Duệ tỉnh rượu ra vài phần, tuy rằng ngoài miệng hô là quan phụ mẫu, nhưng trong giọng nói lại không có ý tôn kính bao nhiêu. Ở trong lòng Trang Duệ, những tên quan chức này đều là những kẻ tham quan chuyên vơ vét của dân, chẳng làm ra được chuyện tốt đẹp gì cả.

Trang Duệ và Tạ trưởng phòng đối thoại, khiến cho những người đứng nhìn ở ngoài lại càng như lọt vào sương mù không phân biệt được đông tây nam bắc, tuy rằng chỉ số thông minh của các vị tiến sĩ này rất cao, nhưng mà vẫn không thể tìm ra được một chút đầu mối nào để lần ra quan hệ của hai người này.

Từ trong lời nói của Tạ trưởng phòng có thể nghe ra được, dường như Trang Duệ có mở một cái viện bảo tàng tư nhân, thời gian hắn mở cửa Tạ trưởng phòng còn từng đến chúc mừng, nhưng cũng chính điều này mới khiến cho mấy người này không thể phân biệt nổi.

Lẽ ra Trang Duệ mở một viện bảo tàng tư nhân thì sẽ thuộc quyền quản lý của Tạ trưởng phòng. Nếu Trang Duệ sẽ phải nhờ Tạ trưởng phòng phê duyệt, nên không có khả năng không quen biết vị quan trong cục quản lý bảo tàng cũng không biết được?

Lại nói tiếp, coi như Trang Duệ không biết tạ trưởng phòng, mà là thủ hạ của hắn đến làm việc với tạ Trưởng phòng. Nhưng mà bây giờ gặp mặt cũng sẽ là Trang Duệ mời Tạ trưởng phòng chứ không phải là Tạ trưởng phòng mời rượu Trang Duệ như lúc này.

Huyện quan cũng không bằng hiện quản, chẳng lẽ Trang Duệ không sợ sau này Tạ trưởng phòng sẽ làm khó hắn trong công việc hay sao?

Tạ trưởng phòng vốn sẽ không để ý đến chuyện mấy vị tiến sĩ còn lại nghĩ gì trong lòng, sau khi Trang Duệ nói xong, thì vội vàng nói:

- Trang lão sư cứ yên tâm, nếu cần gì, tôi sẽ sắp xếp và mang một ít đồ sưu tầm của các viện bảo tàng khác tới trao đổi, để tăng thêm đồ trưng bày cho viện bảo tàng.

Việc trao đổi giữa các viện bảo tàng là cuyện rất bình thường, nhưng mà muốn thực hiện những việc này, cần phải có những người có chút năng lực như Tạ trưởng phòng mới có thể hoàn thành được.

- Như vậy thì xin cảm ơn Tạ trưởng phòng nhiều, nhưng mà việc này tôi không quản, khi nào ngài rảnh rỗi tôi sẽ bảo Hoàng Phủ Vân tới tìm ngài nói chuyện.

Trang Duệ nghe nói như thế, cũng xem như đối với vị Tạ trưởng phòng mập mạp này coi trọng vài phần, đút tấm danh thiếp vừa nhận được vào trong túi, có người thay mặt giúp mình giải quyết vấn đề, cũng không thể không biết cách cư sử được.

Cái viện bảo tàng của Trang Duệ kia, tuy rằng ở địa phương không tệ, muốn tiền cũng không thiếu, nhưng mà chỉ cần bớt cút đồ trưng bày mà có thể bắt quan hệ với một số viện bảo tàng khác, đó cũng là một chuyện không tồi.

- Thôi, tôi vẫn còn có chút công việc, hôm nay sẽ không làm phiền Trang lão sư nữa, sau này có thời gian sẽ đến nhà tiếp tục thỉnh giáo.

Tạ trưởng phòng là người thế nào chứ, sau khi nghe được lời nói của Trang Duệ, hắn lập tức đứng dậy cao từ, hắn vừa đứng lên thì đám người Nhâm tiến sĩ cũng đều đứng lên đưa tiễn.

- Trang…Trang lão sư, rốt cuộc là ngài đang làm gì vậy?

Sau khi Tạ trưởng phòng rời khỏi, rốt cuộc Ngô Triệu cũng không nhịn được mà mượn rượu hướng tới Trang Duệ hỏi một câu, nhưng mà vốn dĩ đã gọi là anh Trang, hiện tại cũng đã sửa lại thành Trang lão sư.

Sau khi ngô Triệu nói ra, trên bàn trở nên an tĩnh lại, mặc cho cả bọn đều là tiến sĩ thì tất cả đều muốn nghe Trang Duệ giải thích thế nào. Ngay cả Hám Vũ Hàm cũng mở to mắt, tò mò đánh giá Trang Duệ.

Lúc này biểu tình của Khương Nghĩa vẫn rất phong phú, mặc kệ là Trang Duệ là ai, thì hắn cũng đều có thể khẳng định chắc chắn một điều chính là, bản thân mình tuyệt đối không thể trêu chọc nổi, nghĩ đến lời nói vừa rồi của mình với Trang Duệ, Khương Nghĩa hận không thể đào một cái lỗ để chui vào. Hơn nữa ngay cả Tạ trưởng phòng cũng đều phải nịnh bợ Trang Duệ.

Nếu như có thể tạo được quan hệ với Trang Duệ, thì ngay cả làm việc ở trong viện bảo tàng Cố Cung cũng sẽ không thành vấn đề. Khương Nghĩa nghĩ tới chuyện này thì cúi đầu hối hận, cố gắng suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể bù lại.