Chương 885: Tạ trưởng phòng. (4)

Vừa rồi Khương Nghĩa uống một bát rượu trắng, tính ra cũng bằng ba lần trước kia, vì vậy cũng có cảm giác hơi say, không nhịn được nói:

- Tiểu Trang, hiện tại chẳng qua cậu chỉ là một thạc sĩ sinh, dù là sau này chúng ta tốt nghiệp tiến sĩ, cũng phải nghe Tạ trưởng phòng chỉ huy, sao lại không biết lớn nhở như vậy, nhanh lên kính rượu Tạ trưởng phòng.

Trang Duệ nghe thấy vậy thì nhíu mày, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Khương Nghĩa có chút phiền toái, luận tuổi tác thì ta còn lớn hơn ngươi, luận lăn lộn xã hội thì tiểu tử ngươi con kém ta không biết bao nhiêu lần, không phải chỉ có bằng cấp là lớn hơn mình sao? Lại có thể dám đứng đây để dạy bảo bản thân mình?

- Tạ trưởng phòng phải không? Đến đây ngồi xuống một chút đi, ừ, tùy ý, tôi nhận tội với ngài.

Trang Duệ không muốn vì người ngoài mà làm Khương Nghĩa khó coi, dù sao thì cũng đều là học sinh của giáo sư Mạnh, liền nhấc cái chén trong tay, hướng tới Tạ trưởng phòng tùy ý một chút, rồi lại buông xuống đặt trên bàn.

Trang Duệ không hề thích việc giao tiếp với đám quan lại nhỏ này, nếu không phải vì thấy bọn người Nhân Xuân Cường tôn kính vị Tạ trưởng phòng này thì ngay cả nói hắn cũng lười.

- Tiểu Trang ngươi.

Khương Nghĩa nhìn thấy thái độ của Trang Duệ, nhất thời nổi trận nôi đình, chính mình thật vất vả mới có thể mời Tạ trưởng phòng ngồi xuống, đây không phải là làm cho bản thân mình khó coi sao?

Đám người Nhâm Xuân Cường tuy rằng không nói gì, nhưng mà cũng cảm giác thấy Trang Duệ có điểm quá phận, dù sao thì tuổi tác và chức vụ của đối phương cũng đều cao hơn Trang Duệ, như vậy không phải là quá không lễ phép chứ?

Kỳ thật đây cũng là suy nghĩ của riêng bọn hắn mà thôi. Câu chào hỏi của Trang Duệ kia nếu đổi thành Tạ Trưởng Phòng nói với Trang Duệ thì mới đúng là biểu hiện không tôn trọng người khác.

Nhưng mà những người đang ngồi này cũng không biết, vì sao Trang Duệ phải tôn trọng đối phương, hắn cũng không phải là khách nhân Trang Duệ mời, chào hỏi đã là vì tôn trọng thể diện của mấy vị đồng học này rồi.

- Xin hỏi, ngài có phải là Trang Duệ, Trang lão sư không ?

Khương Nghĩa chỉ vào Trang Duệ, đang muốn dạy hắn đạo lý đối nhân xử thế một phen thì bên tai đột nhiên vang lên thanh âm của Tạ trưởng phòng.

- Trang…Trang, còn lão sư?

Mỗi người ngồi ở trên đây trong lòng đều hiện lên một dấu chấm hỏi, Khương Nghĩa lại càng mạnh mẽ mang những lời nói đã ra đến miệng nuốt vào trong bụng.

Mấy vị tiên sĩ này cũng không còn nhỏ tuổi, hơn nữa học thức cũng được xem là uyên bác, lão sư là một loại danh xưng, của một người nào đó có phương diện đáng để người khác học tập, thường là để chỉ những lão già có học vấn uyên thâm. Còn về phần danh xưng Thầy giáo ở trong trường kia thì là một chuyện tình khác.

Nhưng mà mấy người uống rượu với Trang Duệ cả nửa ngày, cũng chưa nhìn ra được Trang Duệ có điểm gì đáng để học tập, người có tuổi và học vấn thì lại càng không có trên người Trang Duệ, cho nên khi nghe Tạ trưởng phòng nói như vậy, tất cả đều giật mình há to miệng.

- Tôi là Trang Duệ, lão sư thì không dám, Tạ trưởng phòng cứ gọi tôi là Tiểu Trang là được rồi.

Trag Duệ có chút kỳ quái, chính mình ở trong hội đồ cổ cũng có chút thanh danh, nhưng mà không hề có quan hệ gì với mấy vị quan viên trong chính phủ này, như thế nào hắn có thể nhận ra mình?

- Không thể được, không thể được, học vấn của Trang lão sư và phẩm chất ở trong hội đó là chuyện đã rõ như ban ngày, một đoạn thời gian trước tôi còn muốn đến viện bảo tàng của ngài để học tập nhưng mà không gặp được ngài.

Tạ trưởng phòng nghe thấy Trang Duệ thừa nhận thì hưng phấn không cần nói cũng hiểu, lập tức đổi cái chén thủy tinh của mình, rót đầy một ly rượu, nói:

- Trang lão sư, sau này nếu có cơ hội, xin hãy đến chỗ tôi chỉ đạo công tác, chúng tôi có chỗ nào làm việc không đúng, xin ngài cứ nói.

- Chén rượu này xem như tôi mời ngài, tôi xong rồi, ngài cứ tùy ý.

Lời nói của Tạ trưởng phòng khiến cho đám người Khương Nghĩa hoàn toàn trợn tròn mắt, lời nói vừa rồi của Khương Nghĩa đối với Tạ trưởng phòng, hiện tại lại được hắn dùng đến trên người Trang Duệ, thái độ cung kính giống như Trang Duệ là một lão già bốn mươi tuổi, còn Tạ trưởng phòng là một đứa trẻ vậy.