Chương 663: Mấu chốt. (2)

Tuy ngoài miệng Jeferson nói chúc mừng, nhưng trên mặt lại không có bao nhiêu vui vẻ, hắn vốn có ý định đem kiện vật phẩm này ra đấu giá đầu tiên để tạo sự chú ý, nhưng hiện tại, chú ý đã đi sai hướng, các phú hào người Hoa trong đại sảnh đấu giá, lực chú ý của họ tập trung vào Trang Duệ nhiều hơn là bản thân vật đấu giá.

- Chàng trai, chúc mừng a, đúng là tuổi trẻ thật tốt, ồ, nha đầu kia sao ta nhìn quen mặt như thế nhỉ?

Một vị phu nhân ngồi ở hàng phía trước Trang Duệ, quay đầu thiện ý cười với Trang Duệ một cái, nhưng thời điểm nhìn thấy Tần Huyên Băng, hơi nhíu mày, giống như đang tự hỏi mình đã gặp Tần Huyên Băng ở nơi nào đó?

Trang Duệ liền vội vàng gật đầu đáp lễ, hắn không sợ Tần Huyên Băng ghen, bởi vì với tuổi của vị phu nhân này, đã đủ để làm mẹ của hắn.

- Trương phu nhân, tôi họ Tần, cha tôi là Tần Hạo Nhiên.

Vị phu nhân kia không biết Tần Huyên Băng, nhưng Tần Huyên Băng lại biết nàng, lập tức lẽ phép đáp lại một câu.

- Nha, ta biết rồi, thì ra ngươi là tiểu công chúa của Tần gia a, thảo nào ta lại thấy quen mắt đến như thế a.

Trương phu nhân nghe vậy cười, nói tiếp:

- Vị này chắc là Trang tiên sinh a? Đoạn thời gian trước có nghe người ta nhắc tới đại danh, nhưng vẫn chưa gặp qua, không nghĩ tới ở chỗ này lại nhìn thấy, không tệ, rất không tồi, những lời vừa rồi đúng là rất tốt.

- Không dám nhận, tính tình của tôi ngay thẳng, chỉ là không quen nhìn, bọn quỷ tây dương này cướp cổ vật của Trung Quốc, lại từ những món đó cướp tiền của người Châu Á, trong nội tâm của tôi không cách nào chịu được.

Trang Duệ cũng không nhận ra người trước mặt, nhưng nhìn khí độ nói chuyện, hẳn là một nhân vật có uy tín và danh dự, hơn nữa nhìn tuổi cũng không nhỏ, vội vàng nói vài câu khiêm tốn.

Nhưng từ trong lời nói của Trang Duệ, lại lộ ra nguyên hình, tâm tư khi Trang Duệ mua sắm bức tranh này rất lớn, nhưng hắn không muốn bị người ta cho rằng đang dùng tâm kế, cho nên làm ra bộ dáng đầy căm phẫn như vậy.

- Ân, chàng trai, đúng là xứng đôi với tiểu công chúa Tần gia nha.

Vị kia phu nhân này nhìn Trang Duệ cười cười, quay đầu lại , nàng chỉ nghe nói chàng trai trẻ này chính là con rể của Tần gia, hơn nữa còn đánh bạc một bao ngọc trên thuyền, đúng là rất khó chịu nổi, nhưng đó là nghe nói, chuyện của tiểu bối nàng không để trong lòng.

- Huyên Băng, vị phu nhân này là ai?

Sau khi nhìn thấy vị phu nhân này quay đầu trở lại, Trang Duệ nhỏ giọng nói vào tai Tần Huyên Băng, nói:

- Địa vị của nàng không nhỏ...

Tần Huyên Băng đem cái miệng nhỏ kề vào tai của Trang Duệ, nói:

- Đừng nhìn nàng là nữ nhân, nhưng nàng là phó hội trưởng tổng thương hội Hồng Kông Trung Quốc, là tổng giám đốc của Hồng Kông Đại Khánh Dầu Mỏ, tống giám đốc Hồng Kông Vĩnh Hưng xí nghiệp, chủ tịch ngân hàng đầu tư, chủ tịch hiệp hội xí nghiệp phát triển Hồng Kông. Tài sản của nàng, đều ở Hồng Kông, cũng có thể coi là siêu cấp phú hào, còn mạnh hơn gia tộc của em rất nhiều.

- Là nàng? Có phải anh của nàng ta là Trương Tông Hiến?

Trang Duệ nghe lời này của Tần Huyên Băng, sửng sờ một chút, mở miệng hỏi.

Tần Huyên Băng dùng ánh mắt kỳ quái liếc nhìn Trang Duệ, nói ra:

- Đúng vậy, nàng và anh của nàng, đều là danh nhân Hồng Kông, thế nào, anh quen sao?

- Không biết, nhưng nghe nói hai anh em bọn họ, đều là người thích sưu tập đồ cổ, có danh khí rất lớn.

Trang Duệ chưa từng gặp anh em Trương Vĩnh Trân, nhưng đã từng nghe qua tên họ, mà danh tiếng cũng rất lớn.

Trương Vĩnh Trân xuất thân thế gia đồ cổ, ông nội Trương Tiếp Như là một người vang danh một thời, cha là Trương Trọng Anh, vào thời Quốc Dân Đảng ở Thượng Hải, có danh khí nổi tiếng về đồ cổ, ngoài ra còn mở Tự Trân Trai, chuyên môn kinh doanh đồ cổ, mà những người thích gốm sứ cổ năm đó đều thường xuyện đi tham quan Tụ Trân Trai của hắn.

Thời điểm Đức thúc truyền thụ tri thức về đồ cổ cho Trang Duệ, không ít lần đề cập tới Tụ Trân Trai ở Thượng Hải, lại nói nếu mình lớn hơn vài tuổi, nhất định phải nhận lời mời làm chưởng quầy của Tụ Trân Trai.

Mà anh của Trương Vĩnh Trân, Trương Tông Hiến có thể nói là một danh gia đồ cổ cự phách trong và ngoài nước, thuở nhỏ được gia đình hun đúc, Trương Vĩnh Trân luôn có hứng thú với văn hóa nghệ thuật truyền thống của Trung Quốc.

Trương Vĩnh Trân ở vào thập niên bảy mươi thế kỷ trước, đã cùng con của Hắc Anh Đông là Hắc Chấn Hoàn thành lập Hồng Kông Đại Khánh Dầu Mỏ, bán dầu mỏ cho Trung Quốc.

Là một người phụ nữ gan dạ sáng suốt không thua kém đấng mày râu, Trương Vĩnh Trân dẫn đầu và mở rộng nghiệp vụ bán dầu, thành lập một mạng lưới tiêu thụ dầu mỏ trên khắp Trung Quốc, đón lấy đầu tư trong nước như giao thông, thương mậu, bất động sản và các ngành sản xuất, đưa nàng lên vị trí doanh nhân thành công ở Trung Quốc và Hồng Kông, tài sản cũng vượt xa anh mình là Trương Tông Hiến.

Thành công trên sự nghiệp cũng không thể chôn vùi thanh danh tốt đẹp của Trương Vĩnh Trân, Trương Vĩnh Trân sưu tập đồ cổ, bởi vì trình độ và lực ảnh hưởng của anh trai là Trương Tông Hiến.

Mà vào tháng 11 năm 1999, Trương Tống Hiến đã triển lãm và tổ chức đấu giá cổ vật, Trương Vĩnh Trân cũng là người mua chủ yếu, nàng dùng một ngàn hai trăm mười hai vạn đô la Hồng Kông để mua Khang Hi Yên Chi Hồng Địa Pháp Lang Liên Hoa Văn Oản, dùng hai ngàn hai trăm bảy mươi lăm vạn đô la Hồng Kông mua Càn Long Đồng Thai Họa Pháp Lang Hoàng Địa Mẫu Đan Văn Bình.

Sau khi kết thúc đấu giá, Trương Tông Hiến gặp em mình ở nhà hàng, nói:

- Anh biết rõ em có tiền, nhưng em cũng mua quá nhiều, chừa một chút cho người khác mua chứ, người không biết sẽ cho rằng em đang giúp anh bán hàng đấy.

Mà vào năm 2002 Trung Quốc Hồng Kông tổ chức Tô Phú Bỉ đấu giá hội, Trương Vĩnh Trân tốn bốn ngàn một trăm năm mươi vạn đô la Hồng Kông để mua Ung Chính Phấn Thải Bức Đào Cảm Lãm Bình, rồi sau đó nói quyên tặng cho viện bảo tàng Thượng Hải, lần đấu giá đó, đối với Trương Vĩnh Trân mà nói có chút ngẫu nhiên.

Lúc ấy, Trương Vĩnh Trân đang ở trên máy bay trở về Trung Quốc Hồng Kông, khi cực kỳ nhàm chán thì nghe tin tức có đấu giá cổ vật, liếc thấy trên đó có Ung Chính Phẩn Thải Bức Đào Cảm Lãm Bình, nhìn thấy thân bình hình bầu dục và có màu sắc xinh đẹp, tạo hình đường cong thập phần ưu mỹ.

Dưới thân bình còn họa mười tám cánh hoa đào màu hồng, mà đào tượng trưng cho trường thọ, mà "Bức" cùng âm với "Phúc", điều này đại biểu cho cát tường may mắn, mà nó lại là đồ sứ của Ung Chính và Càn Long ưa thích.