Chương 423: Kỳ tích

- Anh Tống, chỗ này thật sự khó tìm, ông cụ đã tỉnh chưa?

Trang Duệ chạy xe đến bệnh viện quân đội, chỉ là Tống lão gia tử cung không nằm ở trong phòng bệnh thường, mà là ở trong một căn biệt thự ở phía sau bệnh viện. Sau khi trải qua vài lớp kiểm tra không thua kém gì Ngọc Tuyền Sơn thì cuối cùng Trang Duệ mới có thể lấy điện thoại ra gọi cho Tống Quân, để đối phương đưa mình qua trạm gác cuối cùng.

- Không, buổi sáng có tỉnh lại một chút, bây giờ đang hôn mê, chỉ sợ khó qua khỏi...

Hai mắt Tống Quân có hơi đỏ lên, hắn là đứa cháu được lão gia tử nuôi nấng từ nhỏ, tuy bị ông cụ cướp đi không ít vật phẩm tốt nhưng ngoài miệng thì hùng hổ mà thật ra lại rất thích khi thấy ông vui vẻ.

Trang Duệ vỗ vai Tống Quân rồi hỏi:

- Tôi có thể đến gặp ông cụ chứ?

- Chỉ có thể đứng nhìn ngoài cửa kiếng thôi, sức khỏe của ông rất kém, nếu cậu muốn vào thì phải trừ độc này nọ, rất phiền.

Trong phòng bệnh của Tống lão gia tử, ngoài là phòng khách, trong này ngoài Tống Quân thì còn có một vị bác sĩ trực ban, còn có một y tá trực ban, nếu Tống lão gia tử có bất kỳ tình huống nào thì sẽ nhanh chóng cứu chữa.

Trang Duệ đi đến phòng và nhìn qua cửa kính và thở dài một hơi, giường bệnh đến cửa kính không quá mười mét, nếu không thì Trang Duệ phải nghĩ biện pháp đi vào bên tong.

Trong phòng có không ít máy móc chữa bệnh, đầu giương là bình dưỡng khí, có hai sợ dây trắng cắm và mũi Tống lão gia tử, vịy tá kia đang ngồi cách xa ông cụ hơn ba thước, ánh mắt nhìn chằm chằm ào điện tim đồ, đồng thời còn thi thoảng ghi chép vài thứ gì đó.

Trang Duệ nhìn gương mặt ông cụ trắng bệch trên giường mà cũng sinh ra ưu tư, đối phương một vị tướng giỏi, năm xưa có cống hiến lớn cho công tác hiện dại hóa quân sự.

Nhưng hôm nay ông lão cung khó tránh khỏi sinh lão bệnh tử, lúc này gương mặt sát phạt quyết đoán đã có nhiều nếp nhăn và gầy hốc hác.

Trang Duệ nhìn ông cụ nằm trên giường bệnh mà có chút cảm khái, dù con người khi còn trẻ có phát triển thế nào, là người ra sao thì khi về già cũng phải về với đất, đất mẹ không biết đã tiếp nhận bao nhiêu con người hiển hách, những người như vậy hôm nay chỉ có thể tiếp nhận hương khói của hậu nhân mà thôi.

Trang Duệ dùng dư quang khóe mắt nhìn thoáng qua, Tống Quân lúc này đang trò chuyện với vị bác sĩ trong phòng, có lẽ đang thảo luận về bệnh tình của ông cụ, cũng không chú ý đến mình, vì vậy hắn vội vàng phóng linh khí lên người ông lão trên giường bệnh.

Vì Trang Duệ không biết ông lão bị bệnh gì nên cũng không thể nào châm chước, chỉ có thể dùng linh khí truyền vào giữa ngực và bụng, hơn nữa còn dùng với số lượng rất nhiều. Cơ thể của ông cụ thật sự như một hố sâu không đáy, linh khí hắn rót vào bên trong nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi.

- Cậu Trang, cậu có cái tâm như vậy thì anh xin nhận, mà ông cụ sinh lão bệnh tử cũng là chuyện thường...

Khi Trang Duệ quay đầu, hắn còn chưa kịp lau nước mắt thì đã bị Tống Quân nhìn thấy, hắn thấy bộ dạng đau buồn của Trang Duệ thì cũng có chút cảm động, mới lấy khăn tay đưa sang. Biểu hiện của Trang Duệ tất nhiên làm cho hắn thỏa mãn, đây mới là bạn bè kết giao chứ.

- Con bà nó, vì sao mỗi lần mình làm chuyện tốt đều rơi lệ đầy mặt thế này? Mà làm chuyện tốt cũng không thể lưu danh.

Sau khi nghe được câu nói của Tống Quân thì Trang Duệ không riêng gì rơi lệ mà trong lòng cũng thật sự uất ức, bệnh của lão gia tử quá nặng, Trang Duệ hầu như đã tiêu hao hết linh khí trong mắt nên muốn khôi phục thì phải mất vài ngày. Nếu không phải nể mặt Tống Quân, hơn nữa quan hệ giữa Tống gia và Âu Dương gia cũng khá tốt, sợ rằng hắn cũng mặc kệ không xen vào.

- Anh Tống, tôi đây là đang nghĩ về ông cụ ở nhà, có lẽ ngày nào đó cũng se sẽ giống thế này, ôi, nếu như vậy sẽ không còn cơ hội được gặp lại. Anh Tống, tôi cáo từ trước, ông ngoại tôi có nói là vài ngày nữa sẽ đến thăm ông Tống...

Trang Duệ tìm lý do cho mình, Tống lão gia tử cũng không phải thân nhân của hắn, làm gì mà phải khóc thương tâm như vậy?

Trang Duệ cũng không biết lúc nào thì linh khí có tác dụng, nhưng bây giờ hắn nên đi chỗ khác, để đến khi sức khỏe của ông cụ phát triển tốt thì cũng chẳng có ai nghi ngờ mình. Dù sao hắn cũng chỉ đứng bên tấm kiếng nhìn vài phút, coi như là những tác giả viết sách cũng khó thể có trí tưởng tượng phong phú như vậy được.

Lúc này Tống lão gia tử đang nằm mộng, đó là nửa thế kỷ trước, đang vào thời chiến, lão đang leo lên núi tuyết, tường gương mặt chiến hữu lướt qua mắt, còn có gương mặt đám kẻ thù, tình cảnh rất đáng sợ.

- Xông lên, giết!

Tống lão gia tử chợt giơ hai tay lên làm động tác chém xuống, động tác khá mạnh, hai sợi dây thông khí vào mũi chợt bật ra, cô y tá ở bên cạnh sợ đến mức vội vàng chạy đến.

- Ông nội.

Tống Quân ở bên ngoài nghe được âm thanh của ông cụ thì cũng không cần quan tâm trừ độc cái quái gì, hắn đẩy cửa phòng vọt vào, vì hắn sợ ông cụ hồi quang phản chiếu lúc hấp hối. Khi hắn chạy đến bên giường thì nhanh chóng ấn nút máy ghi âm, là thứ chuẩn bị sẵn cho trường hợp xấu.

- Tiểu Quân, sao lại khóc? Ông đây tung hoành sa trường cả đời, rất nhiều bạn già đã mất, bây giờ ông mất cũng có sao đâu, đàn ông Tống gia không được phép rơi lệ...

Đời này lão Tống đã gặp nhiều tình huống sinh tử ly biệt, tất nhiên những chiến hữu được lão vuốt mắt yên nghĩ là nhiều không kể xiết, lão cũng hoài nghi tình huống vừa rồi mình mơ thấy là hồi quang phản chiếu, nhưng lão rất trấn định, uy nghiêm năm xưa lại hiện ra trên mặt.

- Ông nội.

Tống Quân đã sớm nghẹn ngào không nói nên lời, hai chân quỳ xuống đầu giường của ông cụ, hắn vùi đầu khóc lớn, bộ dạng thật sự rất giống một đứa trẻ. Ai nói đàn ông không khóc, có lẽ chưa đến đúng tình huống đau thương mà thôi.

- Ông, ông còn lời nào nhắn nhủ không?

Tống Quân đẩy máy ghi âm lên đầu giường, khoảng thời gian qua ông cụ nửa tỉnh nửa mê, nói chuyện đứt quảng, bây giờ Tống Quân muốn thừa lúc ông cụ còn tinh để nghe những gì muốn nói, để miễn lưu lại nối tiếc.

- Không có, cả đời này cũng coi như đáng giá, khi chết đi có thể được phủ quân kỳ, có thể chôn gần những ông bạn già, như vậy là quá đủ rồi.

Nhưng tình huống rõ ràng là khác thường, Tống lão gia tử cũng không để ý, bình thường là hồi quang phản chiếu chỉ có thể chống đỡ được vài phút. Lão đã từng gặp qua tình huống trên chiến trường, có kẻ bị bom nổ nát hai chân, nói đúng năm phút, sau khi giao phó mẹ già ở nhà cho chiến hữu thì mới chết đi.

Khi hai ông đang tranh thủ nói chuyện thì cô y tá ở bên cạnh chợt giật mình chỉ vào điện tâm đồ nói với bác sĩ:

- Bác sĩ Ngô, anh xem...Anh xem...Điều này...Hình như không có việc gì cả...

- Đừng nói, đã quên kỷ luật rồi sao?

Bác sĩ Ngô trừng mắt nhìn cô y tá, bọn họ thật sự có thân phận chữa bệnh và chăm sóc bệnh nhân nhưng cũng đều là quân nhân, khi ông cụ hấp hối thì bọn họ chỉ có thể cung cấp ghi âm và ghi hình, trên đầu có máy camera, cứ cách một khoảng thời gian sẽ có người thay băng.

- Không phải, anh xem trái tim của thủ trưởng kìa, hình như đập rất vững vàng...

Tuy không phải là bác sĩ nhưng cô y tá cũng được học cách nhìn máy móc thiết bị, lúc này những tín hiệu là rất đều, nếu là người đang hấp hối thì sợ rằng dao động điện từ sẽ là cực kỳ hỗn loạn.

- Ủa?

Bác sĩ Ngô nhìn qua dụng cụ đo mà vẻ mặt cũng tràn đầy kinh ngạc, hắn vốn cho rằng ông cụ sắp hấp hối, cũng không muốn làm ra hoạt động gì, muốn cho người ta thời gian yên tĩnh phút chốc và chuẩn bị lo hậu sự. Nhưng bây giờ nhìn vào dụng cụ đo thì thật sự cảm thấy khó tưởng.

- Tống tiên sinh, làm phiền anh một chút, tôi muốn kiểm tra thủ trưởng.

Lúc này bác sĩ Ngô mới từ phía sau đi đến yêu cầu Tống Quân đang quỳ khóc đứng xịch ra, sau đó bắt mạch cổ tay của ông cụ, phát hiện mạch đập vững vàng, tuy không quá mạnh mẽ nhưng hoàn toàn không nguy hiểm đến tính mạng.

- Đi ngay, thông báo cho giám đốc, chuẩn bị tiến hành hội chuẩn chuyên môn...

Bác sĩ Ngô không hiểu trên người Tống lão gia tử có chuyện gì xảy ra, rõ ràng đã khôi phục lại từ trạng thái nguy kịch, nhưng hắn biết rõ đó sẽ không phải là kỳ tích của y thuật, vì thế vội vàng thông báo một tiếng với cô y tá.

Vài phút sau có vài vị bác sĩ trong mặc quân phục ngoài phủ áo trắng tiến vào trong phòng, bọn họ tiến hành kiểm tra tất cả phương vị trên người Tống lão gia tử, mà Tống Quân thì bị đưa ra ngoài, vẻ mặt mờ mịt, sau khi nghe y tá nói thì hắn mới biết lúc nãy mình lầm.

Sau khi kịp phản ứng thì Tống Quân nhanh chóng cầm điện thoại gọi đi, tuy còn chưa biết tình huống cụ thể của lão gia tử nhưng ít nhất cũng cần thông báo cho người nhà. Nửa giờ sa thì phòng bệnh đầy khách, bọn họ đứng trong phòng khách bên ngoài, vẻ mặt ai cũng đầy lo lắng, chờ đợi kết quả kiểm tra của đám bác sĩ bên trong.

- Giám đốc Trương, lão gia tử thế nào?

Sau khi cửa phòng bệnh mở ra, Tống Quân nhanh chóng tiến lên hỏi, lần này hội chuẩn chuyên gia do phó giám đốc ký tên đầu tiên, người này là chuyên gia điện tâm đồ.

- Tình huống của thủ trưởng là rất tốt nhưng tâm tình không ổn định, chúng tôi đã cho ngài một mũi thuốc, ngài đã ngủ, các anh cứ yên tâm, sức khỏe của thủ trưởng đã hồi phục, đã không còn vấn đề gì...

Giám đốc Trương cau mày nhìn đám người đang chờ, sau đó lên tiếng báo một tin tốt, nhưng khi nhìn mặt thì thật sự giông như lão gia tử cũng không tốt lắm, điều này làm cho đám người bên ngoài có chút mất hứng. Vị giám đốc Trương này đúng là, việc vui lớn thế này sao không cho ra nụ cười nào?

- Chúng tôi còn phải tiến hành chuẩn đoán bệnh, mời mọi người không nên ồn ào, để cho thủ trưởng nghỉ ngơi cho tốt.

Giám đốc Trương nói một câu rồi nhanh chóng đưa các vị chuyên gia bỏ đi, sự kiện Tống lão gia tử hồi phục quá quỷ dị, hắn muốn xem xét xem đó rốt cuộc là thế nào, điều này có liên quan đến sức khỏe của nhiều cựu chiến binh khác, vì cũng có vài vị đồng chí giống như Tống lão gia tử ở trong bệnh viện.

- Chẳng lẽ thật sự giống như những gì thủ trưởng Tống đã nói? Những chiến hữu cũ trong giấc mộng đã tiếp sinh lực cho cụ?

Vị giám đốc Trương ngồi trong phòng họp mà có một ý nghĩ như vậy, tuy lúc đầu nghe Tống lão gia tử nói như vậy thì hắn nghĩ rằng ông cụ mê sảng, nhưng bây giờ nghĩ lại thì hầu như chỉ có thẻ giải thích như vậy mà thôi, còn có cách nào khác sao?

Lúc này các chuyên gia lúc nãy tham gia nghị luận cũng đều lên tiếng, nhưng cuối cùng cũng không ai nói ra được chứng cứ, cuối cùng chỉ có thể nói ra được hai chữ "Kỳ tích".

- Tứ ca, anh đi đâu vậy? Đã đến phường Đáo Lang, anh còn chạy đi đâu nữa?

Lúc này kẻ sáng lập ra kỳ tích là Trang Duệ đang ngồi trên xe của Âu Dương Quân, hắn dùng ánh mắt nhàm chán nhìn tuyết trắng ngoài cửa sổ, sau khi tụ họp với Âu Dương Quân thì người này chạy xe ra khỏi Bắc Kinh, không nói đi đến nơi nào nhưng nụ cười trên mặt rất ỉu xìu.

- Anh đây sẽ mang cậu đi bán sao? Hôm nay tiểu tử Bạch Phong kia mời khách, bảo là muốn bồi tội với cậu, thuận tiện sắp xếp vài tiết mục, tôi đây chẳng phải đưa cậu đến sao?

Âu Dương Quân thật sự có chút buồn bực, hắn không biết Bạch Phong bồi tội với Trang Duệ vì vấn đề gì, nhưng hắn cũng không phải quá quan tâm, tiết mục tiếp theo mới là quan trọng nhất. Sau khi Từ Tinh có mang thì đã nửa tháng rồi Âu Dương Quân ăn chay, thật sự là sắp bội thực.

- Bạch Phong sao? Em và anh ta không có giao tình gì, có gì phải bồi tội với em?

Trang Duệ nghe vậy thì thật sự cảm thấy khó hiểu:

"Hay cạm bẫy lần trước đối phương sắp xếp chính là dàn cho mình, nhưng cũng không thể nào, mình và Bạch Phong không động chạm gì, không đến mức tổn hao tâm tư gài bẫy mình như vậy chứ?"

- Cậu ấy nói vì chuyện khai quật nhà cổ lần trước, tôi cũng không rõ ràng lắm, chút nữa sẽ biết thôi...

Âu Dương Quân nói thì đúng lúc xe đến một ngã ba, nơi này có chút giống như hội sở của hắn, đều là vùng ngoại ô, hơn nữa bên đường còn có cây cao, nếu như mùa xuân mà ra đây đạp thanh cũng là rất tốt, nhưng với khí trời vào lúc này thì mặt đất bị tuyết bao phủ, không có mấy cảnh sắc.

Trang viên của Bạch Phong ở chỗ này thật sự nhỏ hơn hội sở của Âu Dương Quân, ngoài cửa chỉ có vài tên bảo vệ mặc áo bông, hơn nữa còn biết Âu Dương Quân, khi nhìn thấy xe của Âu Dương Quân thì nhanh chóng dùng bộ đàm thông báo cho người bên trong.

- Anh Quân, cậu Trang, hoan nghênh hai vị...

Bạch Phong đi từ trong tòa nhà ba lầu ra nghênh đón, lần này hắn khách khí hơn với Trang Duệ, sau ngày hôm đó thì hắn có đi nghe ngóng thân phận của Trang Duệ, biết rõ đây là cháu ngoại của Âu Dương Cương, lực ảnh hưởng trước mặt ông cụ còn lớn hơn cả Âu Dương Quân. Vì thế mà hắn không khỏi hối hận vì thái độ của mình ngày trước, lúc này mới muốn hẹn Âu Dương Quân và Trang Duệ để thể hiện cảm tình.

Căn nhà của Bạch Phong có phong cách châu Âu, trong đại sảnh có lò sưởi ở vách tường, bên trong đốt gỗ lớn, thỉnh thoảng có thể nghe thấy những âm thanh tách tách.

Lò sưở sát vách tường trong nhà Bạch Phong thật sự có hương vị phương bắc, khí nóng sẽ di chuyển một vòng quanh tường, sau đó thì khói đặc sẽ thông qua ống khói mà bay lên, trong phòng không có mùi khói, thật sự rất ấm áp.

Chính giữa đại sảnh còn có một cây thông Nô en thật cao, khi thấy thứ này thì Trang Duệ mới nhớ chỉ còn vài ngày nữa là đến giáng sinh. Những năm gần đây thông Nô en và lễ tình nhân thật sự phát triển mạnh trong nước, đối với người trẻ tuổi thì hai ngày này còn quan trọng hơn cả tết âm lịch.

- Vào thời tiết khốn kiếp như thế này thì ngồi bên cạnh lò sưởi uống rượu là thoải mái nhất...

Sau khi đi vào đại sảnh thì Bạch Phong mời Trang Duệ và Âu Dương Quân đến bên cạnh lò sưởi, ở đó đã được sắp xép một bàn ăn không quá lớn, bên trên là nồi lẩu bằng than, là loại hai tầng có thể mở ra, chỉ cần nhìn tạo hình và chất liệu đồng thì cũng biết đó là đồ cổ. Trên mặt bàn có sẵn thịt bò, rau cỏ, còn có hai chai rượu Hồng Tinh năm mươi sáu độ.