Chương 422: Thăm bệnh

- Tiểu Duệ, treo đèn ***g đi, đúng, đúng, đưa lên một chút, lệch rồi, đặt sao cho đúng chứ...

Trong biệt viện của Âu Dương lão gia tử ở Ngọc Tuyền Sơn, lúc này đầy không khí vui mừng, Trang Duệ đang đứng trên thang, nhận sự chỉ huy của mẹ bên dưới, đang treo những chiếc đèn ***g lớn lên trên.

Ngày hôm nay là đại thọ chín mươi của Âu Dương lão gia tử, những ngày qua Trang Duệ luôn bận rộn ở chỗ này, sáng sớm hôm nay Âu Dương Uyển lại đưa ra vài cái đèn ***g cho con trai treo lên.

Tuy nhân viên công tác bên cạnh lão gia tử là không ít nhưng việc thế này phải do chính con cháu xử lý, không chỉ là Trang Duệ, ngay cả Âu Dương Lỗi có thời gian rãnh cũng chạy đến, trong nhà treo đầy đèn ***g dán chữ thọ, bầu không khí xem ra còn vui hơn cả đám cưới của Âu Dương Quân.

- Này, này, Niếp Niếp đi sang một bên, đi tìm anh Bằng chơi đi, đừng đứng đây quấy rối...

Trang Duệ treo đèn ***g xong muốn đi xuống thì phát hiện Tiểu Niếp Niếp đang đứng bên cạnh thang chuẩn bị leo lên, mà Bằng Bằng trong miệng hắn chính là con trai của Âu Dương Lỗi, năm nay mười chín tuổi, năm ngoái đã xuất ngoại đi học nhưng bây giờ cũng đã quay về, coi như là trưởng tôn.

Trong nhóm đồng lứa thì Niếp Niếp là nhỏ nhất, mặt khác Âu Dương Long và Âu Dương Lộ cũng có con gái, cũng đều mười mấy tuổi, nếu lão gia tử không chống đỡ được vài năm nữa thì khó có gia đình ngũ đồng đường.

Vốn sức khỏe của Âu Dương Cương đã sụt giảm nghiêm trọng, hai năm qua dần yếu đi, nào ngờ sau khi con gái quay về thì sức khỏe của hai lão chợt chuyển biến như kỳ tích, không những nhanh chóng phục hồi, hơn nữa còn biến chuyển tốt đẹp một cách khó thể giải thích.

Thật sự ứng với câu nói "tâm tình tốt thì ăn ngon hơn", bây giờ mỗi ngày Âu Dương lão gia tử đều đi ra ngoài hơn nửa giờ, những ông bạn già đi xe lăn thấy Âu Dương Cương cũng thật sự đỏ cả mắt. Tất nhiên cũng có kẻ mắng sau lưng Âu Dương lão gia tử, vì những năm gần đây có chỗ nào mà không tranh đấu?

Gia tộc Âu Dương vừa quật khởi thì đã là khó thể ngăn cản, khi vị đại ca là Âu Dương Chấn Hoa được cho vào trong ban ngành lãnh đạo trung ương, như vậy bọn họ sẽ không an phận như xưa. Vì thế mà nhóm anh em bàn bạc với nhau, quyết định làm tốt đại thọ chín mươi của lão gia tử, tất nhiên đó là một cơ hội biểu hiện.

Hơn một tuần lễ qua hầu như mỗi ngày đều có người đến Ngọc Tuyền Sơn thăm hỏi Âu Dương lão gia tử, những người này đều không có tư cách tham gia tiệc mừng thọ, hoặc là những vị quan phụ mẫu ở nguyên quán, đây chẳng phải là đại biểu nguyên quán chúc thọ ông lão sao?

Tóm lại là những người chỉ có chút quan hệ thì sẽ cố gắng phóng đến như ong vỡ tổ, Trang Duệ lúc này xem như tăng tiến không ít kiến thức.

Thậm chí có ngày Trang Duệ đưa Tiểu Bạch Sư đi dạo thì bị chặn lại, tên kia giới thiệu mình là phó chủ tịch tỉnh, hai mươi năm trước là kỹ thuật viên trong đơn vị công nghiệp quân sự, khi Âu Dương lão gia tử thị sát đơn vị này thì đã từng lên tiếng khích lệ người này, hôm nay hắn nghe tiếng và cũng chạy đến chúc thọ làm cho Trang Duệ dở khóc dở cười.

Sau khi đưa tiểu công chúa nghịch ngợm cho con trai của Âu Dương Lỗi thì Trang Duệ lau mồ hôi, mới sáng sớm mà đã phải bận rộn thế rồi.

- Trang Duệ, đến đây...

- Ai gọi tôi thế?

Trang Duệ chợt sững sốt, sau đó hắn quay đầu, Âu Dương Quân đang đứng ngoài sân khoát tay áo với hắn, trong miệng còn khẽ nói:

- Đừng ồn, ra đây.

Trang Duệ thấy vậy thì khá buồn cười, hắn đi qua nói:

- Tứ ca, đây là nhà chúng ta, anh làm gì vậy? Như ăn trộm vậy.

Khoảng thời gian trước Âu Dương Quân lấy cớ tân hôn để đưa Từ Tinh di du lịch, nhưng bây giờ sắp đến đại thọ của ông cụ, hắn cũng không lớn gan đến mức không dám quay lại. Nhưng bóng tối trong lòng hắn quá mạnh, trước nay cứ thừa dịp ông cụ nghỉ ngơi mới dám đến, hôm nay đến sáng sớm cũng coi như thật sự kỳ lạ.

- Cái gì mà như ăn trộm? Tôi đây không phải sợ quấy rầy ông nội sao?

Âu Dương Quân nói rồi kéo Trang Duệ ra sân, giọng điệu cũng được đề cao hơn, trên đời này ngoài ông nội ra thì không có mấy ai làm Âu Dương Quân sợ hãi như thế.

- Chuyện gì vậy? Anh không giúp thì cũng đừng gây phiền nhé...

Âu Dương Quân đưa mắt nhìn bốn phía rồi khẽ nói:

- Buổi tối có vài hoạt động xã giao, cậu theo giúp tôi...

- Xã giao? Tứ ca, tôi không biết những người bạn của anh, tôi đến xã giao thì có ý nghĩa gì chứ?

Trang Duệ dùng giọng khó hiểu nói, sau khi hắn mua tứ hợp viện thì thậm chí còn không chịu đi qua hội sở của Âu Dương Quân.

Trang Duệ thật sự không thích ứng với những chỗ như vậy, hoặc nói đúng ra phải là không quen, hắn luôn cảm thấy những người đi vào đó đều đeo vài lớp mặt nạ, có thể vênh váo tự đắc với anh, nhưng khi thấy người khác thì lại khúm núm nịnh bợ, đầy mặt nịnh nọt.

- Điều này...Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì? Dù sao cậu chỉ cần đi theo tôi là được, đúng rồi, lát nữa chị dâu của cậu sẽ đến, nếu có hỏi cậu chuyện này thì cứ nói là đến tối hai anh em chúng ta đi bàn về chuyện tứ hợp viện...

Âu Dương Quân bị câu hỏi của Trang Duệ làm cho sững sờ, vì thế bắt đầu không chịu nói đạo lý. Hắn cũng là bị ép không có biện pháp nào khác, Từ Tinh khi đi du lịch thì phát hiện mang thai, khoảng thời gian này tâm tình không ổn định, cả ngày đều muốn Âu Dương Quân ở bên cạnh, vì thế mà một lãng tử như hắn cảm thấy ăn không tiêu, hôm nay muốn đi thả lỏng một chút, vì vậy muốn lấy Trang Duệ làm tấm khiên che chắn cho mình.

Không phải Âu Dương Quân không muốn tìm người khác, mà Từ Tinh thật sự không mấy yên tâm với những người bạn khác của hắn. Phụ nữ mang thai thường khá mẫn cảm, hắn không muốn vợ chồng bất hòa, mà Trang Duệ trước nay là một người thành thật, vì vậy trở thành nhân tuyển số một của Âu Dương Quân.

Trang Duệ thấy Âu Dương Quân còn muốn dây dưa thì giơ tay nói:

- Được được, em đồng ý không được sao? Anh cứ làm gì thì làm đi...

Giữa trưa lúc ăn cơm thì Âu Dương Quân quả nhiên đưa Từ Tinh đi vào Ngọc Tuyền Sơn, lúc này Từ Tinh có mang và nhìn đầy đặn hơn trước. Sau khi cơm nước xong thì Âu Dương Quân nói đến chuyện mình mua tứ hợp viện, sau đó lại nói với Từ Tinh là đến tối mời người dùng cơm.

- Tiểu Duệ, nhà cần phải xây tinh xảo, an toàn, người kia là bạn của em, em cũng nên quan tâm nhiều hơn...

Từ Tinh cũng không có gì nghi ngờ, nàng nói vài câu với Trang Duệ. Bản thân nàng là một người của công chúng, mỗi ngày không biết có bao nhiêu tên muốn chụp hình của mình, vì thế nàng rất chú ý đến phương diện an toàn.

- Được, chị cứ yên tâm, bạn em nhất định sẽ làm tốt...

Trang Duệ thừa dịp Từ Tinh không chú ý mà trừng mắt tức giận nhìn Âu Dương Quân, hắn xem như biết rằng người tốt luôn dễ bị dụ dỗ, nhưng lời nói của hắn cũng rất có thứ tự, không có sơ hở.

Sau khi bị Âu Dương Quân kéo ra khỏi nhà thì Trang Duệ leo lên xe của mình rồi nói:

- Tứ ca, chiều nay anh cứ bận rộn, em còn có việc...

- Được rồi, đến tối anh sẽ gọi điện thoại cho cậu, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm, để chị cậu không lo lắng...

Âu Dương Quân nói xong thì chạy xe đi như chớp, Trang Duệ dở khóc dở cười khởi động xe, người này đúng là, nếu sợ người ta lo lắng thì còn ra ngoài rong chơi làm gì?

Buổi chiều Trang Duệ thật sự có chuện, hắn có hẹn với Tống Quân, còn đến thăm hỏi Tống lão gia tử. Ông cụ này vốn cũng ở trong Ngọc Tuyền Sơn, nhưng vài tháng qua bệnh nặng, mãi nằm trong bệnh viện, hôm qua Trang Duệ đã có liên hệ và hỏi rõ vấn đề với Tống Quân.