Chương 356: Đấu giá chợ đen (5)

- Con bà nó, Bắc Kinh này rõ ràng là vùng nước sâu, một kẻ không ngờ như vậy cũng là đại nhân vật.

Dương Ba đang thầm vui vẻ, bây giờ hắn lại thầm nghĩ nên làm sao để tạo nên mối quan hệ với Trang Duệ và Âu Dương Quân, vì nếu nói muốn kết giao thì người ta sẽ không thèm quan tâm, vì thế chỉ có thể để cho hai vị kia có ấn tượng sâu sắc với mình mà thôi.

- Anh Dương, người nọ là ai vậy? Sao lại mang theo Từ Tinh...

Trương Kỳ thật sự cảm thấy rất hiếu kỳ, nàng trước đó nghe Dương Ba nói người mở chợ đen này là đại nhân vật, không ngờ bây giờ chủ nhân của chợ đen lại tỏ ra nịnh bợ người mới đến, hơn nữa đối phương còn kéo theo cả ngôi sao nổi tiếng là Từ Tinh, rốt cuộc đối phương có thân phận thế nào?

Trương Kỳ cũng mới vào nghề chưa bao lâu, còn chưa có tư cách đến hội sở của Âu Dương Quân, nếu không nàng sẽ chẳng cần hỏi như vậy.

- Đây chính thức là đại nhân vật, trong Bắc Kinh này không có gì không làm được, sau này anh đưa em đến hội sở Tây Giao, em sẽ biết...

Dương Ba khẽ hạ thấp giọng nói, hắn thật sự rất hưng phấn, nếu không phải bị ép tắt điện thoại thì hắn đã gọi về cho mẹ mình. Nói thật thì chính hắn cũng không hiểu bối cảnh của Âu Dương Quân, chỉ là bảo sao nghe vậy mà thôi, ngay cả Âu Dương Quân cũng không biết mình là một truyền thuyết với đám người như Dương Ba.

- Anh Ma, có thể bắt đầu được rồi, hôm nay rất bận rộn, nắm chắc thời gian lấy những vật tốt ra, đấu giá cho nhanh.

Âu Dương Quân đến thật sự làm mất chút thời gian, những ông chủ khác cũng không nhịn được, ông chủ chợ đen thì thế nào? Tôi là chủ một trung tâm thương mại bên ngoài, cũng không thiếu tiền hơn anh, cũng không cần làm việc theo ý anh.

- Xin lỗi, thật sự xin lỗi các vị, hôm nay các vật phẩm được bán ra sẽ giảm đi mười phần trăm, coi như là bồi thường cho mọi người.

Ma Cường thật sự làm cho Trang Duệ nghe mà cảm thấy vui vẻ, người tổ chức chợ đen quả nhiên là biết điều, bọn họ đều dùng chiêu này, mà ông chủ ở chỗ này rõ ràng mạnh hơn so với ông chủ trên thảo nguyên rất nhiều, đã tăng thêm năm phần trăm.

Đám người trong đại sản nghe được lời của Ma Cường thì vẻ mặt hòa hoãn trở lại, vừa rồi bọn họ cảm thấy mình bị khinh thường, mất mặt, nhưng lúc này bọn họ được lợi, vì vậy cũng không nói gì thêm.

- Ba vật phẩm này được đánh số từ một đến ba từ trái sang phải, giá quy định là ba chục ngàn, mỗi lần lên giá đều phải hơn năm ngàn, mọi người có thể căn cứ vào đó để ra giá. Ô Tặc, cậu cũng đến hỗ trợ, tốt, bây giờ mọi người có thể ra giá.

- Tượng Bồ Tát đồng xanh số một, tôi ra giá ba mươi lăm ngàn.

Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi lên tiếng.

- Tốt, ông chủ Tại ra giá ba mươi lăm ngàn với vật phẩm số một, còn ai ra giá nữa không?

- Vật phẩm số hai tôi ra giá bốn chục ngàn.

- Lần này người hét giá là Dương Ba, hắn tuy không hiểu đồ cổ, hơn nữa cũng khộng gọi tên được chiếc bình sứ kia là gì, nhưng hắn rất có ánh mắt nhìn người, thấy Kim Mập xem trọng bình sứ kia thì nhanh chóng ra tay.

- Vật phẩm số hai, tôi ra giá năm chục ngàn.

Người đặt giá là Kim Mập, hắn tuy không có chuyên môn chơi đồ sứ, nhưng món hàng kia tạo hình chính thuần, màu sắc đẹp đẽ nhẵn nhụi, lạc khoản rất chính, mười phần là Quan Diêu chính thống. Đừng nói là thứ này giá bốn năm chục ngàn, dù là bốn năm trăm ngàn cũng có thể mua vào tay, sau này mang ra ngoài có thể bán đi với giá gấp bao lần.

- Tốt, thầy Kim ra giá năm chục ngàn, tôi thấy thầy Kim có ý với món này, có bằng hữu nào ra giá nữa không?

- Vật phẩm số hai, năm mươi lăm ngàn...

- Tôi ra giá sáu chục ngàn cho vật phẩm số hai.

- Tôi ra giá một trăm ngàn cho vật phẩm số hai...

Âm thanh của người chủ trì là Ma Cường còn chưa kết thúc thì đã có vài âm thanh hét giá vang lên, sau cùng là Dương Ba nâng giá lên một trăm ngàn.

- Đúng là bực bội...

Lơi nói của Ma Cường thiếu chút nữa làm cho Kim Mập ói máu, trong lòng cũng không khỏi thầm mắng cả họ nhà Ma Cường, đây không phải là mượn tên của mình để ra giá sao? Nhưng tên mập vẫn không cam lòng mà tiếp tục ra giá:

- Tôi ra giá một trăm lẻ năm ngàn với vật phẩm số hai.

- Thầy Kim lại ra giá, vật phẩm số hai là một trăm lẻ năm ngàn, vật phẩm số một là ba mươi lăm ngàn, có ai ra giá nữa không? Hai bức tượng này là thời Tùy Đường, là cơ hội khó kiếm đấy nhé.

Ma Cường thấy món đồ sứ lên giá vù vù mà hai bức tượng đồng không ai ra giá, vì vậy vội vàng mở lời giới thiệu.

- Vật phẩm số một, tôi đặt giá bốn chục ngàn.

- Vật phẩm số ba, tôi đặt giá ba mươi lăm ngàn.

- Vật phẩm số hai giá một trăm mười ngàn.

- Vật phẩm số hai gái một trăm mười lăm ngàn.

Ma Cường xem như là một người chủ trì đấu giá khá chính thức, thật sự làm cho đám người trong đây trở nên xúc động, giá cả ba vật phẩm đều tăng tiến. Lúc này hắn có thể bộc lộ tài năng trước mặt ông chủ, vì vậy mà gương mặt càng thêm đỏ hồng.

Đào Sơn nhìn thấy nhóm mình vừa ngồi xuống thì đấu giá đã bắt đầu nhưng Âu Dương Quân thật sự còn chưa xem xét gì cả, vì vậy hắn nghiêng người khé nói:

- Âu Dương tiên sinh, nếu ngài thích thì có thể lên xem, nếu thích món nào tôi sẽ để lại cho ngài.

- Không cần, không cần, có em tôi ở đây rồi, thứ này toi không cần nhìn.

Âu Dương Quân khoát tay áo nói, hắn tất nhiên hiểu mình cầm cái chén ăn cơm trong cửa hàng cũng không biết thật giả, nhưng hắn biết Trang Duệ ở bên cạnh thì biết về thứ đồ cổ này, vì vậy mà muốn dựa vào hắn để mua hàng.

- Này, Tứ ca, anh mua thì mua, đừng liên hệ đến em chứ?

Trang Duệ thật sự không vui, tôi còn muốn mua vài món đặt trong nhà, anh đến giành sao?

- Hì, tiểu tử này, không nể mặt Tứ ca sao?

Âu Dương Quân trừng mắt nhìn, sau đó lại nở nụ cười ghé sát bên tai Trang Duệ nói:

- Ngũ Nhi, em đưa cảnh sát Miêu đến đây mà không sợ người ta biết sao?

Âu Dương Quân rất hiểu tính cách của Miêu Phỉ Phỉ, tuyệt đối là người không thích có cát trong mắt, bình thường thấy có xích mích sẽ tiến lên bênh vực kẻ yếu. Tuy chợ đen không vi phạm pháp luật nghiêm trọng nhưng cũng là phạm vi đả kích của cảnh sát, hôm nay Miêu Phỉ Phỉ có thái độ rất yên tĩnh, như vậy chỉ có một khả năng, đó là hôm nay nàng đến nằm vùng.

- Có tin hay không thì anh đi mà hỏi cô ấy.

Trang Duệ có chút chột dạ, sớm biết Âu Dương Quân sẽ đến thì hắn trực tiếp không đưa Miêu Phỉ Phỉ đến đây, trực tiếp chào hỏi Âu Dương Quân là xong.

- Hì hì, không cần hỏi, Tứ ca chỉ cần gọi cô ấy là cảnh sát Miêu, cậu thấy thế nào?

Âu Dương Quân uy hiếp Trang Duệ.

- Được, hôm nay xem như em đến không, em nói anh đấu vậy.

Trang Duệ dùng giọng bất đắc dĩ nói, may mà bức tranh vừa rồi ở trong tay tên mập họ Kim, nếu không sẽ bị Âu Dương Quân cướp mất rồi.

Âu Dương Quân nhìn đám người hung hăng đặt giá mà hỏi:

- Những món kia không được sao?

- Được, nếu anh nhiều tiền thì cứ mua tượng đồng xanh về, bây giờ giá đồng khá đắt, mười đồng một cân, mua về bán phế liệu thì được...

Trang Duệ cảm thấy không thoải mái, lời nói cũng có chút châm chích, Âu Dương Quân nghe vậy mà trợn mắt, Miêu Phỉ Phỉ và Từ Tinh ở bên cạnh nghe vậy thì che miệng cười.

- Vật phẩm số hai, Dương thiếu gia ra giá ba trăm ngàn, vật phẩm số một ông chủ Tại ra giá một trăm hai chục ngàn, vật phẩm số ba giám đốc Giang ra giá một trăm mười ngàn, còn ai ra giá nữa không?

Lúc này đấu giá trên đài đã vào hồi kết, Ma Cường dùng giọng kích động nói, những vật này được bán với giá cao vượt mức. Sau khi không thấy ai ra giá thì hắn hô lớn:

- Giao hàng, mời các vị tiến lên đây giao dịch.