Chương 355: Đấu giá chợ đen (4)

Có một câu chuyện thế này, ở Cảnh Đức Trấn dù là trước hay sau giải phóng đều nung sứ bằng củi, mãi đến năm 1967 thì quốc hội mới ra luật, chuyển đốt củi sau vài ngàn năm thành đốt than.

Như vậy chỉ cần có kinh nghiệm, ví dụ như những vị nghệ nhân ở Cảnh Đức Trấn chỉ cần liếc mắt nhìn là biết đồ sứ được nung bằng than hay củi.

Nếu như vật thủ công được nung bằng củi thì bước tiếp theo khi xem xét một món đồ cổ chính là nhìn vào lạc khoản, nếu như chữ khắc là thật, lại kết hợp với biểu hiện của lớp men sứ, có thể sơ bộ đưa ra nhận định thật giả.

Nhưng những phương pháp giám định theo trình tự như vậy thì chuyên gia biết mà kẻ làm giả cũng rõ ràng, vì vậy khi làm giả tôi sẽ làm thủ công, sẽ dùng củi để nung sứ, hơn nữa còn làm lạc khoản như thật, chất sứ đẹp tươi, men sứ bóng loáng, những thứ như vậy kết hợp lại thật sự làm cho người giỏi giang cũng phải bổ nhào.

Chú Đức khi trò chuyện với Trang Duệ về đồ sứ thì từng nói về những thứ như vậy, Trang Duệ không ngờ vào chợ đen lần này có thể thấy một chiếc bình sứ hoàn mỹ như vậy, chỉ sợ là ngay cả chủ sự chợ đen cũng không biết nó là thật hay giả.

Trang Duệ đặt bình sứ xuống mà lặng lẽ quay về ngồi xuống ghế sa lông, trong lòng cảm thán không thôi, rõ ràng là trăm nghe không bằng một lần thấy, nếu như không phải tham gia chợ đen lần này thì hắn thật sự khó bao giờ được chứng kiến một cách làm giả độc đáo như vậy.

Còn hai tượng phật bằng đồng, Trang Duệ cũng đã dùng linh khí nhìn qua, thật sự là không có giá trị, không biết chúng nó được làm ra từ xưởng thủ công nào, bên trên lớp vỏ có màu xanh, rõ ràng là làm giả cổ.

Lúc này mọi người đã xem xong ba kiện vật phẩm, Ma Cường định mở miệng hô giá thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng đập dồn dập. Đám người trong phòng chợt căng thẳng, dù tham gia chợ đen cũng không phạm pháp nhưng nếu bị bắt thì cũng mất thể diện.

Ma Cường tỏ ra căng thẳng, hôm nay tổ chức đấu giá chợ đen ở đây thì cũng không có mấy người biết, trừ hắn và những người ở chỗ này thì còn có ông chủ đứng sau lưng mới biết địa chỉ cụ thể. Hơn nữa ngoài cửa đã có treo bảng không được quấy rầy, dựa theo tiêu chuẩn phục vụ của khách sạn năm sao thì không thể nào có chuyện nhân viên phục vụ đến gõ cửa vào lúc này.

- Anh Ma, chúng ta phải làm sao đây?

Ô Tặc cũng sốt ruột, hắn đưa mắt nhìn Ma Cường, phải biết rằng nếu bị cảnh sát vào bắt giữ thì tất cả sẽ bị tịch thu, tết trung thu cũng chỉ ngắm trăng qua cửa sổ nhà tù, còn muốn ăn bánh trung thu sao? Nằm mơ à?

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng đập cửa vẫn vang lên bên ngoài.

"Không phải sẽ phá cửa vào sao?"

Trong lòng mọi người đều có ý nghĩ này.

- Cô em gái xinh đẹp từ trên trời giáng xuống...

Đột nhiên trong phòng chợt vang lên một âm thanh trong đoạn kịch "Cô em gái đến từ trên trời", điều này làm cho mọi người chợt kêu lên sợ hãi.

- Ai? Là ai không tắt điện thoại?

Vẻ mặt Ma Cường chợt trở nên dữ tợn, hắn nghĩ rằng gõ cửa bên ngoài có chín phần mười là cảnh sát, người để lộ tin tức chắc chắn đến từ trong phòng. Hắn suy đoán không sai, trong phòng này có cảnh sát, nhưng Miêu Phỉ Phỉ hôm nay rất thành thật, không làm gì cả.

- Anh Ma, hình như là tiếng chuông điện thoại của anh?

Ô Tặc nhắc nhở làm cho Ma Cường chợt sững sốt, sau đó hắn lấy điện thoại ra xem, thật sự câu hát vừa rồi là từ điện thoại của hắn vang lên.

Khi thấy người gọi hiện lên màn hình, vẻ mặt căng thẳng của Ma Cường chợt hòa hoãn trở lại, hắn cũng không tránh mặt mà nhấn nút nghe, giọng điệu cung kính:

- Ông chủ, tôi là Ma Cường, tôi có chuyện cần báo cáo...

Không biết người trong điện thoại nói gì mà Ma Cường thỏ dài một hơi, hắn đồng ý, sau đó cúp điện thoại, vẻ mặt căng thẳng chợt biến mất.

- Các vị bằng hữu, thật sự xấu hổ quá, tạm thời có vị khách quý muốn đến tham gia đấu giá lần này, đã làm cho mọi người phải sợ hãi rồi, kính mong các vị chờ chút.

Sau khi nghe được rõ ràng lời nói của Ma Cường thì mọi người đều thở dài một hơi, không phải cảnh sát thì tốt, cảnh sát Miêu cũng thả lỏng, nàng vừa rồi còn tưởng rằng cục công an không chịu phối hợp mà chạy đến bắt người. Vì trong thủ đô này trước nay chưa từng có chuyện gì bất ngờ chưa từng xảy ra.

Lúc này đấu giá gián đoạn, vì người chủ trì phải chạy ra mở cửa, vì vạy mà những người vừa rồi còn chưa xem xét cẩn thận đã thừa cơ hội mà tiến lên tiếp tục quan sát, có hai ông chủ tỏ ra kích động, có lẽ đã nhìn trúng một vật nào đó trong số kia.

- Ông chủ, ngài cũng tới sao?

Ma Cường mở cửa và phát hiện ông chủ trước nay chưa từng đến đấu giá đang đứng ngoài cửa, điều này làm hắn chợt sững sờ, vì lúc vừa rồi tiếp điện thoại thì ông chủ chỉ nói hắn ra mở cửa, cũng không nói tự mình đến.

- À, đấu giá bắt đầu chưa? Tôi và Âu Dương tiên sinh muốn đến xem, cậu không cần chen vào.

Ông chủ này hơn bốn mươi, dáng người bình thường, làn da trắng nõn, trên mặt là cặp kính vàng, rất trí thức. Nếu gặp ngoài đường thì người ta sẽ nghĩ rằng đây là một vị hiệu trưởng trường nào đó, dù thế nào cũng không nghĩ rằng đây là ông chủ của chợ đen ở Bắc Kinh.

Đứng sau lưng ông chủ kia còn có một nam một nữ, đều hơn ba mươi, phụ nữ đeo một cặp kính râm che cả gương mặt, Ma Cường không thể nào nhìn cho rõ. Nhưng nếu nhìn vào dáng người cao hơn mét bảy và lồi lõm rõ ràng, sợ rằng đây là mỹ nữ có cấp bậc hại nước hại dân.

- Ông chủ, Âu Dương tiên sinh, mời vào...

Ma Cường nghiêng người mời ba người vào trong, sau đó hắn duỗi đầu quan sát và đóng chặt cửa lại.

- Đào Sơn, đã làm phiền anh rồi...

- Âu Dương tiên sinh không nên nói như vậy, chút chuyện nhỏ như vậy thì tính làm gì? Sau này nếu anh có cần vật gì thì cứ phân phó, tôi sẽ cho người đi tìm...

Ông chủ của Ma Cường có vẻ rất khách khí với vị Âu Dương tiên sinh kia, trong giọng nói có chút nịnh nọt, điều này làm cho đám người Ma Cường chợt choáng váng. Nhưng hắn biết rõ ông chủ của mình là loại người mánh khóe thông thiên, quen biết và được nể mặt từ hai nhà hắc bạch đạo ở thủ đô. Trong mắt Ma Cường thì ông chủ chính là người đỉnh cấp, không ngờ bây giờ lại có bộ dạng thận trọng như thế.

- Ủa, sao lại đến đây rồi?

Không chỉ có Ma Cường ngạc nhiên về đoạn đối thoại vừa rồi của Đào Sơn, Trang Duệ và Miêu Phỉ Phỉ ngồi trên ghế sa lông cũng giật mình, vì cả hai đều hiểu, vị Âu Dương tiên sinh mà Đào Sơn nhắc đến chính là anh họ của Trang Duệ, là Âu Dương Quân.

Trang Duệ nhìn ra phía sau, không chỉ Âu Dương Quân, ngay cả Từ tiểu thư cũng xuất hiện, vì vậy mà trong lòng thầm kêu khổ. Âu Dương Quân trước kia gọi Miêu Phỉ Phỉ là Miêu nha đâu, nhưng thời gian này thường gọi là cảnh sát Miêu, nếu bây giờ mà Âu Dương Quân gọi như vậy, sợ rằng thể diện của Trang Duệ trong ngành đồ cổ sẽ mất sạch.

- Âu Dương tiên sinh, mời sang bên này ngồi...

Lúc này những người lên quan sát vật phẩm cũng đã quay về, Đào Sơn đi vào phòng và thấy bên phía Trang Duệ còn có một chiếc ghế sa lông ba người ngồi, vì vậy mới lên tiếng mời Âu Dương Quân.

- Ủa, người phụ nữ kia sao nhìn quen như vậy?

- Hừ, nhận không ra sao? Đây là ngôi sao lớn đấy.

- Đúng, đúng, tôi nhớ ra rồi, là ngôi sao thường hay đóng phim truyền hình...

Từ Tinh vào phòng thì lấy kính râm xuống, sau đó trong phòng chợt kinh động, danh tiếng của nàng là khá lớn, cũng không phải cô người mẫu kiêm diễn viên Trương Kỳ bên kia có thể so sánh được, địa vị của hai người thật sự khác biệt quá lớn.

Tuy Từ tiểu thư ăn mặc vô cùng bảo thủ, từ trên xuống dưới ngoài cổ và bàn tay thì tất cả đều bị bao bọc nghiêm mật, nhưng sức quyến rũ của nàng vẫn làm cho đám người phải đưa mắt nhìn, coi như cướp đi tất cả danh tiếng của Miêu Phỉ Phỉ và Trương Kỳ.

- Tứ ca, sao anh lại đến đây rồi? Chị dâu, hai người thật sự là thanh thản đấy nhé...

Trang Duệ thấy không thể nào tránh khỏi thì dứt khoát đứng lên bắt chuyện với Âu Dương Quân, hắn tuyệt đối không ngờ cặp đôi đang vội chuyện kết hôn này lại chạy đến đây tham gia náo nhiệt. Xem ra hôm nay là tết trung thu và bác trai cũng không quản chặt, điều này làm cho Trang Duệ có chút bực mình.

- Ngũ...Ngũ Nhi? Ôi, tiểu tử cậu cũng chui đến đây sao? Ủa, còn có cả Miêu...

- Tứ ca, em đến đây sưu tầm vài món, sao không được? Thuận tiện còn mang theo cả Miêu Phỉ Phỉ, mà anh chị đến đây làm gì?

Trang Duệ thấy Âu Dương Quân gặp mặt Miêu Phỉ Phỉ thì vội vàng lên tiếng cắt lời, nếu để cho Âu Dương Quân gọi là cảnh sát Miêu, sợ rằng Trang Duệ sẽ không biết làm sao cho xong chuyện.

- Nói nhảm, tất nhiên là anh đến đây để mua vài món đồ, cậu không biết nhà mới của anh trống không à?

Gặp mặt Trang Duệ ở đây thì Âu Dương Quân cũng có chút xấu hổ, hắn ngày hôm đó đến nhà Trang Duệ và thấy nơi đó có nhiều vật dụng cổ và rất hâm mộ, vì vậy khoảng thời gian này đều tìm về chút đồ sứ và thi họa bày vào trong nhà mới, đến khi nào có tứ hợp viện như Trang Duệ thì đặt vào sau.

Vài ngày trước Âu Dương Quân nghe nói rong tay Đào Sơn có nhiều món hàng tốt, đối phương muốn cho mình xem xét, mà hắn cũng hiểu Đào Sơn muốn tặng cho mình, nhưng hắn không muốn thiếu nợ nhân tình vì vậy mà không chịu đồng ý.

Vốn hôm nay Âu Dương Quân định đi đón bác hai, nhưng sau khi lái xe ra khỏi nhà mới biết đến tối bác hai và bác cả mới đến, mà hắn cũng không dám chạy xe về Ngọc Tuyền Sơn, vì vậy dứt khoát gọi điện thoại cho Đào Sơn, muốn đến xem chợ đen là thế nào. Tất nhiên hắn không ngờ sẽ có thể gặp Trang Duệ ở đây, còn có cả Miêu nha đầu.

- Được rồi, ngồi xuống đi, đừng làm mất thời gian đấu giá của người ta.

Trang Duệ kéo Âu Dương Quân đẻ hắn ngồi bên cạnh mình, điều này làm cho người ta nhìn vào hai người chằm chằm.

Trong này ngoài nhóm Trang Duệ thì Đào Sơn xem như hiểu về Âu Dương Quân nhất, đây là điển hình của con nhà quan lớn, hơn nữa cha chú có địa vị cao vời.

Chưa nói đến những thứ khác, hội sở của Âu Dương Quân thì Đào Sơn cũng chỉ có thẻ bạch kim, chỉ có thể đi vào khu nhà số hai, còn chưa có tư cách tiến vào khu số một, phải biết rằng điều này là cực khó.

Đào Sơn từng gặp qua một chuyện thế này, có một đứa con của một lãnh đạo phó tỉnh ở bên ngoài đến thủ đô chơi, vào trong hội sở của Âu Dương Quân. Tiểu tử kia không biết trời cao đất rộng, nói năng bừa bãi, còn động tay động chân với các cô gái ở chỗ đó.

Việc này rơi vào trong tai Âu Dương Quân, tên kia bị hắn lột sạch quần áo, chỉ để lại một chiếc quần lót rồi đuổi ra khỏi cửa. Mùa đông lạnh lẽo mà tên kia chạy hai mươi dặm mới về đến Bắc Kinh, sau này đến hội sở của Âu Dương Quân một lần nữa nhưng không dám tiếp tục gây rối.

Vì vậy Đào Sơn dù có bối cảnh cũng kính sợ Âu Dương Quân, lúc này thấy Trang Duệ ăn nói tùy tiện thì mơ hồ có ý chỉ trích, nhưng tất cả những gì phát sinh lại làm hắn choáng váng.

Nhưng Đào Sơn cũng là kẻ lăn lộn lâu năm, hắn nói ngay:

- Âu Dương tiên sinh, nếu anh đã gặp người quen thì cứ ngồi ở chỗ này. Ma Cường, còn không mau dâng trà?

Đào Sơn dù rất ngạc nhiên với Trang Duệ nhưng cũng cố áp chế nghi hoặc, hắn gọi Ma Cường dâng trà, sau đó nhìn khắp chung quanh, thấy Dương Ba ngồi cách Trang Duệ không xa, hắn nói:

- Tiên sinh, có thể chuyển vị trí được không?

Lẽ ra người đến đều là khách, Đào Sơn là chủ nhân của chợ đen, nói như vậy là có chút không ổn, nhưng Dương Ba thật sự có vị trí gần bên Âu Dương Quân, vì vậy mà Đào Sơn muốn người trẻ tuổi kia nhường chỗ cho mình.

Dương Ba thật sự có chút không tình nguyện, vẻ mặt có chút khó coi, nhưng đây là địa bàn của người ta, hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Khi đứng lên thì Dương Ba chợt nói với Âu Dương Quân:

- Ngài...Ngài là Tứ ca ở hội sở Tây Giao phải không?

- Ủa, cậu biết tôi sao?

Âu Dương Quân đang nói chuyện với Trang Duệ thì có chút sững sốt, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua người thanh niên kia, chính mình cũng không nhận ra. Hắn cũng không muốn biết đối phương là ai, vì vậy mà khẽ gật đầu với Dương Ba rồi tiếp tục trò chuyện với Trang Duệ.

Dương Ba lại không để ý đến thái độ của Âu Dương Quân, hắn hưng phấn nói:

- Hì, Tứ ca, em thường xuyên đến khu nhà số ba trong hội sở của anh, lần trước còn chào hỏi anh...

- À, là cậu sao, lần sau nhớ thường xuyên đến ủng hộ...

Âu Dương Quân ngoài miệng nói lời khách khí nhưng trong lòng lại mất kiên nhẫn, khu nhà số ba là ai có tiền cũng có thể đến, hắn nào có thể nhớ rõ đã từng bắt chuyện với ai? Hắn là ông chủ một hội sở, tất nhiên thi thoảng có đi dạo sang những tòa nhà kia, nhưng thật sự không có chút ấn tượng nào với cậu thanh niên trước mặt.

Dương Ba thấy Âu Dương Quân nói lời khách khí như vậy thì kéo Trương Kỳ đến ngồi xuống một chiếc ghế sa lông ở bên cạnh, trong lòng hắn thật sự rất kích động, không ngờ mình gặp được đại nhân vật như Âu Dương Quân ở chỗ này.

- May mà mình vừa rồi không đắc tội với vị họ Trang kia.

Sau khi ngồi xuống thì Dương Ba thầm kêu may mắn, hắn nhìn bộ dạng quen thuộc của thầy Trang và Âu Dương Quân, dù là kẻ ngốc cũng biết hai người kia có quan hệ không tầm thường, nếu vừa rồi mình có lời nói nào không phù hợp thì chỉ sợ đối phương dùng một ngón tay cũng làm cho mình chết như kiến. Hán nghĩ đến đây mà không khỏi cảm thấy toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh.