Vài ngày hôm nay Trương Ngọc Phượng thật sự cảm thấy tâm thần không yên, đặc biệt là sau ngày hôm qua bị cảnh sát tìm đến tận cửa, hắn càng cảm thấy có gì đó không đúng, trong lòng thầm cảm thấy hối hận vì mua hai nhà xưởng sửa chữa xe hơi.
Năm xưa khi Trương Ngọc Phượng lập công ty taxi, sau đó hắn bị bỏ tù và bán tài sản đi được hơn một triệu, nhưng bây giờ hắn tiếp nhận hai nhà xưởng này đã mất bảy trăm ngàn, hai tháng qua ngoài vá vỏ xe hơi thì không còn làm gì khác, đồng thời mỗi tháng còn phải nuôi một đám người ăn không ngồi rồi, vì thế mà hắn thật sự sinh ra cảm giác khó thể chống đỡ được.
Hai nhà xưởng kia có vị trí ở gần nhau, vị trí địa lý cũng tương đối khá, nằm ở phần giữa quốc lộ 314, nơi này trước không làng sau không quán, theo lý mà nói thì xe có vấn đề sẽ đến chỗ này tu sửa, ai ngờ đám người kia tình nguyện gọi xe tải kéo đén nhà xưởng của một người tên là Triệu Quốc Đống, đây không phải là vấn đề sao?
- Có phải nên cho người đến phá nhà xưởng của tên kia không?
Trương Ngọc Phượng vuốt cằm, hắn đang tự hỏi đến bước sinh tồn tiếp theo của nhà xưởng. Ở gần vị trí nhà xưởng của hắn có một cung đường không tốt, khá gồ ghề, dễ dàng làm cho xe bị thủng, hắn nghĩ rằng mình có thể làm ra chút trò gì đó để kiếm thêm thu nhập.
Những tài xế chạy đường dài đều biết lốp xe sau khi ma xát với mặt đường trong thời gian dài thì sẽ nóng lên, khi đó nếu ***ng phải vật gì đó bén nhọn thì rất dễ dàng nổ lốp, Trương Ngọc Phượng là người chơi xe lão luyện, tất nhiên sẽ hiểu rõ điều này, mà suy nghĩ của hắn cũng cơ bản đứng ở phương diện này.
...
- Đại ca, chúng ta lại đến nhà xưởng của tên Quốc Đống kia một lần nữa, nói không chừng bọn họ sẽ thay đổi ý kiến, tình nguyện bán cho chúng ta thì sao?
Khi Trương Ngọc Phượng đang ngồi trong văn phòng xa hoa thở dài thở ngắn thì một ông bạn già trước kia là thủ hạ của hắn đẩy cửa bước vào, người này gọi là Hắc Đản, năm xưa cũng tham gia vào trận chiến cuối cùng nhưng chỉ bị phạt tù hai năm, thật sự ra tù sớm hơn nhiều so với Trương Ngọc Phượng. Nhưng những năm qua Hắc Đản phát triển không được như ý, lúc này Trương Ngọc Phượng tiếp nhận hai nhà xưởng, Hắc Đản cũng là một trong những cổ đông.
- Tình nguyện cái con khỉ, mày cũng không nhìn xem người ta mỗi tháng có bao nhiêu lợi nhuận sao? Con bà nó, sao tao lại đi nghe lời tiểu tử mày đi đến đòi phần lớn cổ phần với người ta? Nhà xưởng của người ta chỉ cần hoạt động hai tháng là có thể bằng với nhà máy của chúng ta, bọn họ sẽ hùn vốn với chúng ta sao?
Sau khi nghe được lời của Hắc Đản thì Trương Ngọc Phượng thật sự bực bội, khoảng thời gian trước hắn đã cho Hắc Đản đi điều tra xem Triệu Quốc Đống đầu tư bao nhiêu tiền, Hắc Đản quay về nói là hai trăm ngàn. Sau đó Trương Ngọc Phượng tìm đến tận cửa, dù thế nào thì hắn cũng đầu tư hai nhà xưởng gần cả triệu, tất nhiên đòi một số cổ phần lớn cũng không coi là nhiều, nhưng ai ngờ đối phương lại từ chối.
Trương Ngọc Phượng khi đó hỏi thăm lại, thì ra nhà xưởng của người ta mỗi tháng có doanh thu bốn năm trăm ngàn, tất nhiên sẽ không chịu hùn vốn với mình, sợ rằng yêu cầu lấy hai mươi phần trăm cổ phần cũng không được đồng ý.
Sau khi nghe ngóng rõ ràng thì Trương Ngọc Phượng cực kỳ tức tối, nếu không phải Hắc Đản trước kia theo mình nhiều năm, bây giờ lại phát triển không tốt thì sợ rằng đã bị hắn đuổi ra khỏi nhà xưởng, nhưng vài ngày qua hắn cũng thật sự không quá mặn mà gì với người này.
Hắc Đản đến trước mặt Trương Ngọc Phượng rồi dùng giọng thần bí nói:
- Đại ca, vài ngày trước đối phương không đồng ý, như vậy cũng không có nghĩa là sẽ mãi không đồng ý. Trong thành phố Bành Thành này có kẻ nào mà không biết danh tiếng của anh, tiểu tử kia ít nhất cũng phải nể mặt chứ?
- Này, Hắc Đản, chuyện ông chủ nhà xưởng bên kia bị đánh là do mày làm sao?
Trương Ngọc Phượng nghe được lời của Hắc Đản thì có phản ứng, hôm qua cảnh sát tìm đến tận cửa, tiểu tử này đã nhanh chóng trốn tránh, bây giờ còn nói ra lời này, xem ra mười phần là ra tay với người ta.
Hắc Đản móc thuốc ra đưa một điếu cho Trương Ngọc Phượng, giúp hắn đốt thuốc, sau đó dương dương đắc ý nói:
- Đại ca, không có chứng cứ, ai dám nói là em làm? Hôm qua cảnh sát cũng đến mà có thể làm gì được chúng ta? Tiểu tử kia nếu không thức thời thì em sẽ tiếp tục dạy cho một bài học.
- Con bà nó, mày còn chưa ngồi tù đủ sao? Vẫn còn muốn đánh người à? Không được, mày ra ngoài trốn một thời gian đi, tao đưa mày ba ngàn, vài tháng sau đừng quay lại, con bà nó, tiểu tử mày làm ăn mà thật sự không có đầu óc cái quái gì.
Trương Ngọc Phượng nghe Hắc Đản nói rõ ra thì thật sự nỏi giận, hắn cho Hắc Đản một tát, đánh rơi cả điếu thuốc trên miệng xuống đất.
- Đại ca, anh làm gì vậy? Huynh đệ này đã làm thì sẽ đảm đương, cũng sẽ không làm phiền đến anh.
Hắc Đản thấy Trương Ngọc Phượng muốn lấy tiền cho mình trốn chạy thì thật sự trợn trừng mắt, vị đại ca nay tại sao trở nên xa lạ như vậy, uy phong trước kia tông xe thật sự chạy đâu mất hết rồi? Lẽ ra bây giờ hết tù tội thì phải càng trở nên uy phong và kiêu ngạo mới đúng chứ?
Thật ra Hắc Đản cũng không hiểu lòng người khi bị bắt giam lâu ngày, tuy hắn cũng đã ngồi tù hai năm nhưng thời gian quá ngắn, thật sự chưa mài đi những mũi nhọn trên người mình.
Những người ngồi tù được thả ra ngoài thường được chia làm vài loại tâm lý, một là những tên tội phạm bị giam cầm thời gian ngắn, chỉ bị hai ba năm, sau khi ra tù thì thật sự không thể nào thay đổi làm một người khác, ra ngoài theo tâm tư "vò mẻ lại sứt", tiếp tục dùng những kỹ năng đã học được để làm xằng bậy.
Loại người thứ hai chính là những kẻ bị giam lâu năm, trên ba năm dưới mười năm, không cần phải nói thì những người này thật sự đã dâng hiến tuổi xuân cho nhà ngục, những năm cải tạo lao động và học tập trong tù sẽ mài giũa đi một phần những mũi nhọn trên người, còn có người thành thạo một nghề, sau khi ra tù cũng có thể kiếm miếng cơm ăn. Những người này chỉ cần không phải có nhân cách phản xã hội, bọn họ tuyệt đối sẽ không muốn tiếp tục ăn cơm tù.
Loại còn lại chính là những trọng phạm bị giam giữ trên chục năm, loại người này sau khi đi ra đều đã là trung niên, năm sáu mươi tuổi là bình thường, bọn họ là mối nguy hại khá lớn, vì cả đời đã bị hủy diện, hơn nữa về già cũng không được nuôi dưỡng, lẻ loi hiu quạnh. Đồng thời vài chục năm bị giam cầm thì tâm lý cũng có lối phát triển vặn vẹo, sau khi đi ra rất dễ trả thù xã hội, ví dụ như tên Bạch Bảo Sơn giết hại gần mười người vào những năm chín mươi, đây là một vụ án điển hình.
Mà Trương Ngọc Phượng thì thuộc vào hạng người thứ hai, hắn bị giam bảy năm, cũng không muốn tiếp tục tiến vào nơi mà thấy heo nái thì hai mắt cũng tỏa sáng kia. Đồng thời hắn cũng còn lại chút vốn, ăn uống không cần phải lo, tuy còn chưa tìm được vợ nhưng hai ba ngày đi tắm hơi hạ hỏa một lần, cuộc sống xem như tiêu dao tự tại.
Vì vậy mà ngày đó Trương Ngọc Phượng đến nói chuyện hợp tác với Triệu Quốc Đống và bị từ chối nhưng cũng không phát sinh ra tâm tư lệch lạc, hôm qua khi cảnh sát đến đặt nghi vấn thì cũng nói ra những lời hào hùng mà không chột dạ, nhưng thật sự không ngờ mình chẳng làm mà do một mình Hắc Đản tự tiện ra tay. Nếu không phải nể tình đối phương là đàn em theo mình nhiều năm, sợ rằng hắn còn có tâm tư đi tố cáo.
Trương Ngọc Phượng lấy một xấp tiền ném đến trước mặt Hắc Đản rồi dùng giọng chỉ hận rèn sắt không thành thép nói:
- Cầm tiền rồi nhanh chóng bỏ đi, tìm một địa phương nào đó trốn vài tháng, con bà nó, có ăn có uống mà còn thích làm chuyện phạm pháp, tiểu tử mày cũng không có vài ngày tốt lành đâu.
Hắc Đản thật sự trợn tròn mắt, mình nghe lời này sao giống như đám chính trị viên trong tù vậy? Hắn mơ màng nhét tiền vào túi áo, đang định nói gì đó thì một tiếng "ầm" vang lên, cửa bị người ta đá văng.
Trương Ngọc Phượng thấy bảy tên cảnh sát quân sự xách súng tự động vọt vào, hắn chợt nhảy dựng lên khỏi ghế dùng hai tay ôm đầu theo phản xạ có điều kiện, đồng thời còn ngồi xổm xuống rồi la lớn:
- Chính quyền...Báo cáo chính quyền, tôi cũng không làm gì phạm pháp.
- Ai là Trương Ngọc Phượng?
- Là tôi, là tôi, tôi là Trương Ngọc Phượng, tôi tuân theo pháp luật, chưa từng trốn thuế, các anh làm gì vậy? Năm xưa tuy tôi có phạm sai lầm nhưng chẳng phải phương châm của chính quyền là đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại sao?
Trương Ngọc Phượng ngồi xổm xuống bên tường không dám ngẩng đầu, hắn biết những tên cảnh sát quân sự kia, khi còn trong tù thì thật sự không ít lần bị bọn họ cho ăn đòn, vì thế lúc này thậm chí là không dám cử động, nhưng trong lòng thầm nghĩ, việc bắt người này nên do cảnh sát ra tay mới đúng chứ?
- Nói gì vậy? Xem ra rất biết cách ăn nói, là anh đánh Triệu Quốc Đống phải không? Cố ý đánh người không phải là phạm pháp à?
Trang Duệ vừa vào cửa thì nghe thấy những lời nói củae Trương Ngọc Phượng, vì thế mà không tự chủ được phải nở nụ cười, có câu nói "bị bệnh lâu ngày sẽ thành lương y", tên kia ngồi tù lâu ngày lại biến thành chuyên gia pháp luật.
Âu Dương Quân và Lưu Xuyên cảm thấy không có gì thú vị, bọn họ làm ra động tĩnh lớn như thế này vốn còn trông chờ đối phương sẽ phản kháng, như vậy sẽ có lý do để ra tay, hoạt động gân cốt, không ngờ tên lưu manh kia trực tiếp ngồi xổm xuống, bọn họ cũng không thể nào tiến lên cho đối phương ăn đòn được.
- Điều này...Đây không phải là chuyện tôi làm.
Hắc Đản thấy đám cảnh sát quân sự vũ trang đầy đủ thì trong lòng cảm thấy sợ hãi, hắn biết mình đã chọc vào tổ ong vò vẽ, vì vậy mà muốn cất bước ra ngoài cửa, ở lại thật sự chỉ có chết.
- Anh cũng ngồi xổm xuống, gọi tất cả những người hiềm ngi ở bên ngoài vào.
Nhà xưởng này của Trương Ngọc Phượng tổng cộng có mười mấy người, tất cả đều không chạy trốn, trong nhóm có vài công nhân kỹ thuật rất hiền lành, thật sự bị tình huống lần này làm cho run rẩy cả người.
- Thế này mà cũng dám đến ép người ta sát nhập, không được còn ra tay đánh người sao?
Âu Dương Quân thật sự rất xem thường bộ dạng của Trương Ngọc Phượng, hắn cũng lười nói nhiều mà lên tiếng:
- Trương Ngọc Phượng, Triệu Quốc Đống bị đánh là do anh sai người ra tay phải không?
- Chính quyền, oan uổng, tôi thật sự oan uổng, việc này không phải do tôi làm.
Trương Ngọc Phượng lớn tiếng kêu oan, trước kia hắn vào tù vì thủ hạ đánh hau, bây giờ cũng không muốn gánh tội thay cho Hắc Đản.
- Tôi...Tôi biết rõ chuyện này là ai làm, không liên quan đến ông chủ Trương.
Trương Ngọc Phượng làm việc cũng xem như khá sảng khoái, tuy hai tháng qua không làm ăn được tốt nhưng chưa từng thiếu nợ tiền của các nhân viên. Lúc này người lên tiếng chính là một nhân viên nhà xưởng, hắn đã nghe được những lời nói phân công của nhóm Hắc Đản.
- Tiểu tử, mày muốn chết sao?
Hắc Đản nghe thấy có người muốn tố cáo mình thì lập tức trừng mắt, nhưng một tên cảnh sát ơr bên cạnh nhanh chóng vung tay cho ăn đòn.
- Á, cứu mạng, cứu mạng, tôi nói, là tôi làm, mua đưa con chó này đi ra.
Khi Hắc Đản ngẩng đầu lên thì một cái miệng máu xuất hiện ngay trước mắt, hàm răng bén nhọn như những con sao sắc lẻm, điều này làm hắn sợ đến mức hét lên, âm thanh thê thảm giống như bị bác sĩ cưa chân vậy.
- Bạch Sư, quay về.
Một mùi khó ngửi chợt bùng lên, lúc này đũng quần của Hắc Đản đã ướt sũng, Trang Duệ vội vàng gọi Bạch Sư về. Lúc này Bạch Sư khẽ gầm lên một tiếng với Hắc Đản, sau đó ngẩng đầu chậm rãi đi đến bên cạnh Trang Duệ.
Bạch Sư vừa xuất hiện và hù dọa thì hiệu quả thật sự rất tốt, không mất quá nhiều thời gian thì Hắc Đản đã thành thật khai báo, là hắn muốn tìm một chén canh từ trong nhà xưởng của Triệu Quốc Đống, vì vậy mới gạt đại ca Trương để đến cho Triệu Quốc Đống một gậy, mà đại ca Trương thật sự chẳng biết gì.
Kết quả này thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người, ai cũng cho rằng tất cả là do Trương Ngọc Phượng làm ra, lại không ngờ đó chỉ là hành vi cá nhân của Hắc Đản. Trang Duệ cùng Lưu Xuyên và Âu Dương Quân thương lượng với nhau, sau đó bọn họ quyết định cho cảnh sát xử lý, dù sao thì cảnh sát quân sự cũng không phải lực lượng chấp pháp, mà bây giờ mang Hắc Đản đi đánh một trận cũng không có nhiều ý nghĩa.
Trang Duệ cũng coi như hiểu rõ lai lịch của đội cảnh sát quân sự này, Âu Dương Lỗi có một thủ hạ là một vị trung đoàn trưởng, vì muốn gia tăng lực lượng cho cảnh sát quân sự địa phương mà bị điều đến trung đoàn cảnh sát quân sự Giang Tô làm phó trung đoàn trưởng, bây giờ Âu Dương Lỗi có việc cần nhờ, vị phó trung đoàn trưởng kia lại đang có mặt ở Nam Kinh, nếu không đã tự mình dẫn đội ngũ đến đây rồi.
Nửa giờ sau một chiếc xe cảnh sát kéo còi chạy vào nhà xưởng của Trương Ngọc Phượng, chính là Vương Lập Quốc, là bộ hạ cũ của bố Lưu Xuyên. Vụ án liên quan đến Triệu Quốc Đống đã xong, lúc này giao vào trong tay của anh Vương cũng xem như là một phần nhân tình.
- Đại Xuyên, bạn của cậu là ai vậy? Sao có thể huy động được cả cảnh sát quân sự thế này?
Anh Vương cho người đưa Hắc Đản lên xe, sau đó lén kéo Lưu Xuyên sang một bên. Tuy lực lượng cảnh sát quân sự thuộc về quân đội, nhưng ngoài cục trưởng cục công an là đệ nhất chính ủy của cảnh sát quân sự địa phương, những người còn lại căn bản không điều động được lực lượng này.
- Anh Vương, việc này cũn không thể nào nói rõ với anh vào lúc này cho được, là quan hệ từ Bắc Kinh, sau này nếu nhà xưởng của anh Quốc Đống sinh chuyện, anh cần phải quan tâm nhiều hơn.
Âu Dương Quân thật sự có bối cảnh quá lớn, Lưu Xuyên cũng không dám nói bừa, chỉ nói một câu như vậy mà thôi.
- Yên tâm đi, Đại Xuyên, chỉ với quan hệ giữa hai anh em chúng ta, tôi còn có thể không quan tâm sao? Tên khốn đánh Triệu Quốc Đống sẽ phải ngồi tù ít nhất là vài năm.
Vương Lập Quốc cũng là người thông minh, sau khi nghe được lời của Trang Duệ thì trong lòng đã có quyết định, mình không nên qua cầu rút ván với lãnh đạo cũ đã về hưu là bố của Lưu Xuyên, thậm chí sau này mình nên thường xuyên đến nhà của lãnh đạo cũ, vì mình còn trẻ, còn có thể cầu tiến.