Chương 329: Quân Đội

- Bạch Sư lên xe, Tứ ca, anh điện thoại cho ai vậy?

Trang Duệ chạy xe ra khỏi gara thì nói một tiếng với Bạch Sư, hôm nay biết đâu sẽ có chuyện? Vì vậy đưa Bạch Sư đến tạo uy thế cũng không thừa.

- À, đại ca, em là Tiểu Quân, anh bây giờ có rảnh không?

Âu Dương Quân dựng ngón trỏ lên tỏ ý để Trang Duệ đừng nói thêm, nhưng Trang Duệ hiểu, Âu Dương Quân gọi là đại ca chỉ có Âu Dương Lỗi.

- Chồng của em gái ở bên này xảy ra chút chuyện, em rể nào à? Là chồng của Tiểu Mẫn, đúng rồi, em đã quên anh chưa từng gặp Tiểu Mẫn, chính là con gái của cô cô, có chuyện thế này...

Âu Dương Quân nói rõ sự kiện từ đầu đến cuối cho Âu Dương Lỗi trong điện thoại, hắn sợ Âu Dương Lỗi không biết trình tự phá án của cảnh sát địa phương, vì vậy nói cả chuyện chưa có chứng cứ, cuối cùng mới nhờ đối phương vận dụng chút thực quyền để điều động quân.

- Sao cậu lại chạy đến Bành Thành? Để cho Tiểu Duệ tiếp điện thoại đi.

Nói thật ra thì Âu Dương Lỗi thật sự không tin cậu em Âu Dương Quân của mình, Âu Dương Quân tuy có vẻ thành thật ở thủ đô nhưng cũng là kẻ trước nay nổi tiếng phá phách.

- Đại ca, em là Trang Duệ...

- Những gì Tiểu Quân nói là thật sao?

Âm thanh của Âu Dương Lỗi từ trong điện thoại truyền ra.

- Là thật, anh rể là người thành thật, trước nay chưa từng gây sự, mà chuyện này em có thể xử lý được, anh đừng nghe lời Tứ ca, đừng điều động quân làm gì cả.

Trang Duệ cũng không muốn làm lớn chuyện, cứ chờ đối phương đến tận cửa rồi cho anh Vương đưa người đến bắt gọn là xong, nếu cho Âu Dương Lỗi ra mặt thì sợ rằng càng thêm khó khống chế.

- Ai nói tôi muốn động quân? Tiểu Duệ, tôi thật sự còn chưa có năng lượng như vậy, nhưng người nhà chúng ta không thể bị đánh như vậy, việc này tôi xử lý, cậu đưa điện thoại cho Tiểu Quân đi.

Âu Dương Lỗi ở đầu dây bên kia nở nụ cười, hắn dù là một thiếu tướng, cũng là một đại biểu trẻ tuổi trong quân ngũ nhưng lực ảnh hưởng chỉ có cánh quân trên tay, cũng nhờ vào mối quan hệ giữa ông nội, nếu không hắn cũng chẳng được nắm quân như vậy.

- À, vâng, vâng, em biết rồi đại ca, được, anh làm mau lên, đúng rồi, em sắp kết hôn, đến lúc đó anh nhất định phải đến, gì nữa, người không đến thì lễ vật cũng phải đến.

Âu Dương Quân tiếp điện thoại và luôn là Âu Dương Lỗi nói và chính hắn lắng tai nghe, cuối cùng hắn mới nói ra chuyện mình sắp kết hôn, cũng không quên nhắc đại ca chuẩn bị lễ vật.

Âu Dương Quân cúp điện thoại và dùng ánh mắt dương dương đắc ý nhìn Trang Duệ:

- Được rồi, đã xong, chúng ta đến nhà xưởng chờ.

- Đại ca nói thế nào?

Trang Duệ hỏi.

- Lát nữa cậu sẽ biết, trước tiên chúng ta đến bệnh viện, xem tình hình của em rể xong thì chúng ta đến nhà xưởng.

Âu Dương Quân lại không nỏi rõ ràng, Trang Duệ cũng không hỏi nhiều, hắn đưa Âu Dương Quân đi ăn sáng, sau đó cũng mau một phần thức ăn rồi chạy đến bệnh viện.

Buổi sáng thường thì bệnh viện sẽ phát ra hương vị khó chịu, đặc biệt là những phòng bệnh, đầy mùi thuốc, mãi đến khi vào vào phòng thì Trang Duệ và Âu Dương Quân mới thở hắt ra một hơi.

- Chị, anh rể còn ngủ à?

Trang Duệ thấy Triệu Quốc Đống nằm trên giường giống như còn chưa tỉnh ngủ thì trong lòng chợt có chút xúc động, hắn đặt phần thức ăn lên tủ đầu giường, sau đó rót chút linh khí vào chân Triệu Quốc Đống. Hôm qua anh rể còn thức, hắn cũng không dám giúp anh trị liệu.

Trang Mẫn chào Âu Dương Quân một tiếng, sau đó thở phì phì nói:

- Anh rể cậu nửa đêm còn muốn xem đá bóng, cậu nói xem đã bị thương thế này mà còn thích xem đá bóng nữa...

- Ha ha, không có gì, anh ấy bình thường quá bận rộn, bây giờ xem như có thời gian nghỉ ngơi. Chị, không có gì nữa thì em và Tứ ca sẽ đến nhà xưởng đây.

Trang Duệ ngồi một lúc, khi thấy Triệu Quốc Đống chưa tỉnh ngủ thì đứng dậy phải đi.

- À, mọi người cẩn thận một chút, có việc gì thì báo cảnh sát, đám lưu manh kia rất dã man.

Trang Mẫn thật sự không yên lòng, vì vậy mà nhắc Trang Duệ một câu.

- Được rồi, em gái, đợi đến khi bệnh tình của em rể tốt hơn, mọi người đi đến Bắc Kinh chơi một thời gian...

Âu Dương Quân khoát tay áo đi theo Trang Duệ ra khỏi phòng bệnh, dã man sao? Hắn ước gì đối phương dã man một chút, như vậy vừa vặn làm lớn chuyện, mình có thể động tay động chân.

...

- Anh Trang, anh đến rồi.

Trang Duệ trực tiếp lái xe vào xưởng sửa chữa ô tô, những đồ đệ của Triệu Quốc Đống chạy ra nghênh đón.

- Tứ Nhi, không có chuyện gì chứ?

- Không có gì, anh Trang, anh em chúng tôi đều chuẩn bị tốt mọi thứ, cũng không có kẻ nào dám đến quấy rối, nếu không thì anh em sẽ liều mạng.

Tứ Nhi vung vẫy cây tuýp trong tay, làm cho Tiểu Bạch Sư dưới chân Trang Duệ gầm lên một tiếng, vì vậy mà sợ đến mức không dám nhúc nhích.

Trang Duệ bắt chuyện với Tứ Nhi, sau đó quay đầu lại muốn giới thiệu Âu Dương Quân, lại thấy Âu Dương Quân đang lườm mình.

- Tứ ca, đây là Tứ Nhi, là đồ đệ của anh rể, anh và cậu ấy hình như có vai vế ở nhà giống nhau thì phải...

Trang Duệ gãi gãi đầu, không riêng gì Âu Dương Quân cảm thấy khó chịu, mà ngay cả hắn cũng có chút không thoải mái.

- Gọi là anh Quân, bây giờ trong nhà cậu là nhỏ nhất, sau này sẽ gọi cậu là Ngũ nhi...

Âu Dương Quân quyết định cho Trang Duệ gọi tên mình, như vậy sẽ không còn quá tức giận. Vì trước kia trong nhà thường xem hắn là nhỏ nhất, ai cũng có thể ức hiếp, vì thế hắn rất mất hứng.

Một lát sau Chu Thụy và Lưu Xuyên chạy đến, sau lưng còn có cả Kim Mao Sư Vương, hai tên này sợ Trang Duệ bị hại nên đưa cả Ngao Vương đến.

- Trời ạ, con Ngao kia còn lớn hơn cả Tiểu Bạch Sư sao?

Âu Dương Quân lần đầu tiên thấy Kim Mao Sư Vương thì thiếu chút nữa không lồi mắt ra, con Ngao kia lớn như một con nghé, toàn thân lông vàng, thậm chí còn bùng ra kim quang.

- Thế nào? Tứ ca...

- Gọi là anh Quân...

Âu Dương Quân uốn nắn cách gọi của Lưu Xuyên.

- À, anh Quân, giống chó Ngao chúng em lai tạo thế nào? Chính là huyết thống Ngao Vương, một mình nó có thể đấu lại chục con sói thảo nguyên.

Lưu Xuyên cười hì hì nhận một điếu gấu trúc trong tay của Âu Dương Quân, sau đó quảng cáo Ngao viên của mình.

Kim Mao Sư Vương thấy Trang Duệ thì thoát khỏi dây thừng cầm trong tay Chu Thụy mà chạy đến, nó đùng cái đầu lớn cọ xát lên người Trang Duệ, nhưng nó lại không thân mật với Tiểu Bạch Sư ở bên cạnh, điều này làm cho Trang Duệ có chút tò mò, chẳng lẽ Tiểu Bạch Sư không phải là con cháu của Kim Mao Sư Vương?

Nhìn hai con Ngao tỏ ra nước giếng không phạm nước sông, lại có bộ lông đối lập, Trang Duệ chợt có một ý nghĩ vớ vẩn: "Chẳng lẽ mẹ của Tiểu Bạch Sư là chạy ra ngoài mới sinh ra nó?"

- Đại Xuyên, lứa đầu tiên của con Ngao vàng này, cậu phải chọn cho tôi một con thật cường tráng mới được.

Trang Duệ lắc đầu đuổi đi ý nghĩ của mình, đúng lúc Âu Dương Quân đang nói chuyện với Lưu Xuyên về việc mua Ngao con.

- Rất tốt, anh Quân, lứa đầu em sẽ không bán đi, sẽ để cho anh chọn đầu tiên.

Lưu Xuyên là người làm ăn, tất nhiên phần miệng lưỡi sẽ mạnh hơn Trang Duệ rất nhiều.

Vài người cùng cười nói đi vào khu văn phòng của nhà xưởng, lúc này đám nhân công ở bên ngoài cũng an tâm hơn, chưa nói những thứ gì khác, vài con Ngao Tây Tạng cũng đủ rồi, trừ khi đối phương có súng, nếu không thì chẳng có gì phải sợ.

- À, tôi đi tiếp điện thoại cái đã.

Âu Dương Quân vừa vào phòng thì điện thoại vang lên, hắn chạy ra nghe điện thoại có vẻ rất thần bí.

- Ngũ Nhi, cậu nói địa chỉ nhà xưởng này cho tôi nhanh lên.

Lúc này Âu Dương Quân thật sự không nhịn được phải gọi Trang Duệ là Ngũ Nhi.

Trang Duệ cười khổ báo địa chỉ cho Âu Dương Quân, cũng không hỏi xem có chuyện gì, có lẽ là đang tìm sự trợ giúp của Âu Dương Lỗi.

Âu Dương Quân nói chuyện điện thoại xong thì cười tủm tỉm đi vào phòng, cũng không nói đến chuyện vừa nghe điện thoại, chỉ cùng mọi người tán gẫu, phát huy sở trường của người Bắc Kinh, điều này thật sự làm cho nhóm Lưu Xuyên sững sờ.

- Anh Trang, mau đi ra xem, có một nhóm quân nhân chạy đến trên vài chiếc xe, anh ra xem ngay, có phải bọn họ là người đánh sư phụ không?

Khi mọi người trong phòng trò chuyện với khí thế ngút trời thì Tứ Nhi chợt chạy vào, vẻ mặt hắn có chút bối rối, vì bọn họ cũng từng tu sửa xe quân dụng, nhưng đó là làm ăn, bây giờ chợt có vài chiếc xe chạy đến, lại có hơn ba chục quân nhân trang bị súng ống, bọn họ cũng không nói gì mà nhanh chóng sắp xếp đội ngũ.

Tứ Nhi nào đã từng thấy tình cảnh như vậy, vì thế vội vàng chạy vào tìm Trang Duệ.

- Xin hỏi vị nào là Âu Dương tiên sinh?

Tứ Nhi vừa dứt lời thì cửa đã bị mở ra, một viên thiếu tá đứng ngay trước cửa.

- Tôi là Âu Dương Quân, anh là?

Sau khi nghe được lời của Âu Dương Quân thì viên thiếu tá đưa tay chào theo kiểu quân đội, hắn nói với âm thanh vang dội:

- Báo cáo thủ trưởng, tôi là Phương Chính, đại đội trưởng đội cảnh sát quân sự số ba của thành phố Bành Thành, vânh lệnh trung đoàn trưởng đến đây xin chỉ thị.

- Anh cứ nghỉ ngơi, không cần căng thẳng như vậy, bây giờ tôi cũng không phải là quân nhân, đại đội trưởng Phương, mời anh ngồi nói chuyện.

Âu Dương Quân nói với vẻ mặt rất nghiêm túc, nếu như mặc trang phục quân ngũ thì sợ rằng sẽ có hương vị thủ trưởng, Lưu Xuyên thấy vậy mà ngây người, đây là anh Quân mà nãy giờ nói đùa với mình sao?

Đại đội cảnh sát quân sự số ba của thành phố Bành Thành chuyên xử lý những vụ khủng bố, binh lính bên trong đều được huấn luyện tốt, có thể nói là tinh anh, mà Phương Chính cũng là một người nắm đội quân danh dự của trung đoàn.

Nói thật thì khi đại đội trưởng Phương nhận được mệnh lệnh của cấp trên, yêu cầu đến đây tìm một người tên là Âu Dương Quân, hắn thật sự có chút bất mãn, mình là người trong hệ thống quân đội, không liên quan đến quan viên địa phương, dựa vào điều gì phải nghe lời chỉ thị của đối phương?

Nhưng sau khi thấy Âu Dương Quân thì Phương Chính có ý nghĩ khác, hắn mơ hồ thấy đối phương từng là quân nhân, vì vậy mà bất mãn trong lòng mất sạch, nói không chừng là quân nhân chuyển nghề, quân hàm thật sự còn cao hơn mình.

Âu Dương Quân nhìn đội ngũ sắp xếp bên ngoài rồi nói với Phương Chính:

- Trước hết cho quân giải tán, vào trong xưởng nghỉ ngơi, để tôi nói rõ cho anh vài vấn đề...