Chương 7: Xương rồng của kẻ khờ - Part 01

Trời nóng quá. Nóng một cách tàn nhẫn đến độ bất công và bất mãn rồi đây.

Trên con đường duy nhất phía trước, chiếc xe motor phân phối lớn cồng kềnh, mang theo trên lưng một cô gái trẻ trung, xinh xắn đáng yêu với làn da trắng hơn cả tuyết, và đôi mắt đỏ hồng như viên ruby quý giá đầy thơ mộng, đang bon bon băng qua nơi được gọi là hoang mạc.

Không nói đùa đâu, tôi thật sự đang phải vượt qua cái nóng của hoang mạc khi xung quanh hai bên đường chỉ duy nhất sa mạc và sa mạc. Nếu có thêm được điểm nhẩn nào đó thì chắc chỉ có núi, vài bộ xương con gì đó nằm ngổn ngang với cái nóng đến khó chịu giống như trong những bộ phim miền viễn Tây.

Đây đã là mặc trang phục mỏng nhất có thể, và phóng xe với tốc độ vù vù nhưng cũng không thể khiến cái oi bức này vơi đi được phần nào. Tôi dường như đạt đến giới hạn của bản thân mà không ngần ngại hét lên trong đầu “Cái nơi chết tiệt này còn có thể nóng được đến chừng nào kia chứ. Bực mình quá đi”.

Dù ức chế trong suy nghĩ là thế, nhưng xem chừng trời vẫn còn thương cái con bé “Bạch Tạng” dễ thương này nên khi đang chuẩn bị buông ra những lời cay độc từ miệng, thì tôi thoáng trông thấy một trạm tiếp tế nhiên liệu giữa hoang mạc nóng này. Và không cần phải suy nghĩ gì thêm, tôi ngay lập tức rẽ bánh lái, chuyển hướng về phía trạm tiếp tế đó.

Bỏ đồng 10 gil vào trong máy bán nước tự động.

Âm thanh lách cách lộc cộc từ trong chiếc máy cứ vang lên cùng với cái nhạc nền dụ trẻ con cũng khá vui tai. Và chỉ sau vài giây, lon nước chanh dây mát lạnh rơi lộp cộp xuống bên dưới.

Tôi thò tay vào lấy lon nước, mở nó ra và nhanh chóng cho lên miệng mình rồi dốc một hơi trong khoảng thời gian từ mười đến mười lăm giây. Chỉ trong một hơi ừng ực duy nhất, tôi đã uống hết lon nước.

- Hahhh… được cứu rồi!

Không ai có thể thấu hiểu được cái cảm giác lúc như vừa từ cõi chết trở về lúc này của tôi nếu như không thử rơi đúng vào hoàn cảnh của tôi, và trải qua những gì mà tôi vừa phải hứng chịu suốt cả dọc đường.

Để có thể đến được đất nước tiếp theo, tôi buộc phải băng qua hoang mạc này.

Trước khi đi, những người canh chừng biên ải cũng cảnh báo tôi rằng hoang mạc này vào thời gian ban ngày sẽ cực kỳ nóng. Nếu có đi thì nên đi vào tầm giữa đêm là có thể đến được đất nước tiếp theo vào rạng sáng ngày hôm sau.

Khi nghe như thế, tôi cũng nghĩ đến chuyện có lẽ sẽ đợi đến nửa đêm, nhưng rồi lại thoáng nghĩ không biết phải làm gì nên thôi, lại thay đổi suy nghĩ, quyết định đi luôn vào ban ngày, đồng thời cũng muốn thử xem cái nóng của hoang mạc này kinh khủng đến đâu, như kiểu muốn được tự thử thách bản thân ấy.

Chuẩn bị nước đầy đủ, trang phục cũng phù hợp sao cho vừa tránh được cái nóng, vừa thoáng mát dễ chịu. Tôi cũng có chuẩn bị mọi thứ rất kỹ càng trước khi khởi hành đó chứ, nhưng rồi nhận ra bản thân mình đã quá xem thường thiên nhiên. Ai mà có thể ngờ được trời nóng đến độ tôi đã phải uống hết tất cả số nước dự trữ của mình chỉ trong thời gian ngắn. Bộ đồ mỏng của mình cũng chẳng giúp ích được gì nhiều cả, hay phải nói rằng vẫn vô dụng cả thôi.

Đôi khi, tôi còn tưởng chừng rằng chiến hữu Snow Leopard của mình sẽ “tắt thở” giữa đường vì cái nóng hầm hập kia. Nhưng may mắn thay, cậu ấy vẫn bình thản, và còn dẫn tôi được đến trạm tiếp tế này bình yên vô sự.

Cảm ơn cậu nhiều lắm, chiến hữu.

Giờ thì tôi sẽ báo đáp lại bằng cách bơm nhiên liệu cho cậu nhé.

Để xem nào, tôi khởi hành từ lúc 7h sáng và bây giờ là 10h.

Như vậy là cũng đã đi được suốt ba tiếng đồng hồ không nghỉ.

Nếu như theo đúng lời hướng dẫn từ những người giữ biên ải từ đất nước cũ, thì tôi cũng sắp đến đất nước tiếp theo rồi, chắc tầm khoảng một đến hai giờ đồng hồ nữa thôi.

Có lẽ… tôi sẽ đợi đến gần chiều chiều cho trời nó mát đi một chút rồi sẽ khởi hành tiếp. Tôi không muốn trả qua cái khung cảnh địa ngục đó thêm lần nào nữa đâu.

- Bảo dưỡng phụ tùng, đổ xăng, thay nhớt, lọc dầu cặn, kiểm tra các vật dụng cần thiết và làm hạ nhiệt. Tất cả là 5000 gil nhé!

Tôi chưa từng mang motor đi sửa chữa nên cũng chẳng rõ như thế là rẻ hay đắt. Trong nhà chỉ có mỗi mình chị hai tôi đi motor, nên chỉ duy nhất chị ấy rành về khoản này mà thôi. Nhưng tôi cứ thử mặc cả xem thế nào.

- 3000 gil được không. Tôi thật sự không mang nhiều tiền cho lắm, và cũng rất cần tiền để sử dụng ở đất nước kế tiếp!

- Tiểu thư à, đừng có vắt kiệt công sức của ông lão này. Không phải lúc nào cũng có một nơi như thế này xuất hiện sẵn ngoài hoang mạc. Để duy trì nơi đây còn hoạt động cũng phải trả cái giá khá là đắt đấy. 5000 gil không kỳ cò. Nếu không thích, tiểu thư có thể đi nơi khác!

Uầy… làm căng thật đấy.

Xem chừng ông chú này không có ý định giảm giá, kể cả khi người van xin ông ấy là một cô gái đáng yêu đến nhường này.

Tôi trả là được chứ gì.

Nói thật ra tiền thì tôi không thiếu.

Nhưng ai biết được trong tương lai sẽ có chuyện gì xảy ra với chính mình, cũng nên biết sống tiết kiệm.

Không phải khoe chứ tôi luôn là dạng con gái sống trên tinh thần tiết kiệm. Nếu không phải là những điều quan trọng, thì tôi sẽ dè xẻng mà dùng.

Tôi đưa cho ông ta năm đồng 1000 gil.

Ông ta nhận lấy tiền.

- Như thế ngay từ đầu có phải mọi thứ đã dễ dàng hơn rồi không!

Rồi, tiền thì tôi đã đưa cho ông rồi.

Tốt hơn hết là ông nên hoàn thành những gì mình đã hứa với con bé này đi nhé. Đừng có làm hỏng hóc cái gì chiến hữu của tôi đấy. Mà tôi cũng sẽ kiểm tra lại toàn bộ thêm một lần nữa, nên cũng đừng có mà tiện tay chôm chỉa hay đánh tráo, hoặc là làm thiếu sót yêu cầu nào đó nhé.

- Trong lúc mang xe đi bảo dưỡng, tiểu thư có thể vào khu vực bên kia để nghỉ ngơi. Còn không thì có thể vào cửa hàng bên cạnh mua sắm thoải mái. Lão già này khuyên cô nên ghé tiệm mua một chút bánh vừng tròn sốt mật ong. Đó là đặc sản của nơi này đấy!

À à… trông cái bản mặt đắc lợi kia kìa.

Để tôi đoán nhé, kiểu gì thì ông cũng sẽ nói rằng dễ gì có một nơi như thế này giữa hoang mạc, nên ở đây luôn có đầy đủ những thứ mà các lữ khách cần cho chuyến đi dài, sẽ thật uổng phí nếu như không thử qua nó và rồi bum, tôi phải trả một số tiền nào đó cho cái món bánh vừng sốt mật ong đặc sản nào đó. Cái kiểu quảng bá trá hình hòng dụ khị khách hàng này, tôi quen quá rồi.

- Thôi khỏi. Tôi xin khiếu!

- Tch!

Ông ta vừa mới chậc lưỡi một cái đúng không.

- Biết thế thì ta đã tăng giá sửa chữa lên rồi. Con nít con ranh thời nay thông minh quá để làm loạn hết cả à!

Ah… lật mặt nhanh như lật bánh tráng, mà còn thẳng thừng không chút che đậy nào luôn.

Ghê gớm thật, những con người ở cái vùng hoang mạc khô cằn này.

Quyết định rồi, ngay sau khi Snow Leopard đã được chỉnh chu, tôi sẽ phải kiểm tra cho thật kỹ xem liệu ông già đó có làm trò gì đó như kiểu “luộc” đồ, bơm xăng đểu, nhớt kém chất lượng hay phá hoại gì hay không. Nếu có thì nhất định sẽ “bem” cho ông ta một trận nên thân. Sau đó thì ngay lập tức khởi hành tiếp, mặc kệ cho thời tiết lúc đó nóng như cái lò xông hơi hay mát mẻ đi được một chút.

Nghe thế, tôi cũng chẳng vào khu vực phòng chờ làm gì.

Chắc chắn ở trong đó có điều hòa nên sẽ vô cùng mát mẻ. Có nước lạnh phục vụ tận tình cùng với nhiều loại hình dịch vụ khác nhằm khắc phục cái ác của hoang mạc này. Nhưng cũng đảm bảo rằng sau khi mọi chuyện đâu vào đấy, thì một khoảng tiền trên trời sẽ phải chi ra cho những dịch vụ ấy. Tôi biết trước được điều đấy nên quyết định đứng bên ngoài đợi thay vì vào đó.

Không phải là tôi tiếc tiền, nhưng với cách làm ăn trắng trợn như thế, tôi chẳng thích chút nào.

Giữa cái nóng oi bức thế này, mà còn phải hứng chịu sự tức giận của bản thân nữa thì… tha cho tôi đi.

Mà ngẫm lại thì tôi đã thực hiện chuyến hành trình của bản thân cũng được tròn một tháng, tính từ thời điểm rời khỏi Enra.

Cùng với chiến hữu, tôi đã đi qua khá nhiều thành phố lớn, thành phố nhỏ, các thị trấn không thuộc quyền cai quản của bất kỳ quốc gia nào, và các khu vực khác như sông, rừng, núi.

Lần này thì lại là hoang mạc.

Dĩ nhiên, cũng đã có nhiều chuyện xảy ra, nhưng nó cũng không gây ảnh hưởng quá nhiều đến tôi vì phần lớn, chúng không liên quan hay đánh động gì quá trình du hành của tôi cả. Nên tôi thường hay cho qua những vấn đề nhỏ nhặt. Thành ra, tôi cũng gặp không quá nhiều chuyện phiền phức. Nếu không muốn nói đến vấn đề tiền bạc khi ở trọ hay mua sắm các thứ cần thiết cho nhu cầu sinh hoạt. Một số nơi còn khó khăn đến nỗi không có nổi một trụ ngân hàng di động để cho phép tôi rút tiền. Tôi đã gặp không ít khó khăn khi ở những nơi như thế.

Và cũng từ dạo đó, tôi không hề nhận được một cuộc liên lạc nào từ Hoàng tộc.

Xem ra, họ vẫn giữ đúng thỏa thuận của mình rằng sẽ không bắt tôi trở thành người của Hoàng tộc.

Họ sẽ để tôi được tự do thực hiện chuyến du hành này theo mong muốn của bản thân và chỉ hỗ trợ nếu như tôi chủ động liên lạc. Nhưng cho đến giờ, những rắc rối tôi gặp phải, tôi đều tự mình giải quyết được nên cũng chưa cần đến sự hỗ trợ của họ.

Liên lạc từ Hoàng tộc thì không có, nhưng tin nhắn từ ngài Lean thì tôi cũng có nhận được vài cái.

Nội dung bên trong không phải là chuyện liên quan đến nghĩa vụ của Hoàng tộc, mà chỉ là một vài lời khuyên cho hành trình tiếp theo của tôi mà thôi. Trong đó, tôi có hỏi ngài Lean về sức mạnh mà bản thân mình đang sở hữu.

Thật ra thì vài cái đêm trước khi rời khỏi Enra, Đức Vua và ngài Lean có đến gặp riêng tôi.

Họ giải thích cho tôi về khả năng mà tôi hiện đang có.

Đầu tiên chính là việc có thể triệu hồi ra thanh Katana màu trắng bí ẩn kia.

Theo như ngài Lean thì đó được gọi là “Vương Hồn Khí”, là những vũ khí của những vị Vua đời trước đã từng ngồi trên ngai vàng, trị vì Enra.

Đức Vua hiện tại, Guren Kain là vị Vương thứ 114. Điều đó đồng nghĩa với việc trước đó, đã có 113 vị Vua trị vì Enra. Và mỗi một vị Vương đều sở hữu riêng cho mình một món vũ khí được tạo ra từ linh hồn cũng như sinh mệnh của họ. Thế nên, chúng mới được gọi là các “Vương Hồn Khí”.

Tôi cũng hiểu được căn bản nguồn gốc của chúng.

Nhưng vẫn thắc mắc rằng lý do vì sao một dân thường như tôi lại có thể triệu hồi được “Vương Hồn Khí”, những món vũ khí của những vị Vương tiền nhiệm. Thì ngài Lean trả lời rằng, bất cứ ai ở Enra có tố chất đặc biệt, đều có thể triệu hồi các “Vương Hồn Khí”.

Các vị Vua tiền nhiệm trị vì Enra, luôn mong muốn Enra trở thành một đất nước yên bình và ngập tràn hạnh phúc.

Họ vẫn luôn tồn tại và bảo hộ cho những đứa con của Enra mỗi khi cần thiết.

Chỉ cần có một linh hồn kiên định, một trái tim mạnh mẽ. Chắc chắn, các vị Vua sẽ đáp lại nguyện vọng của họ.

Ngài Lean còn nói rằng, thanh Katana này là minh chứng cho việc vị Vua thứ 82 của Enra, đã chấp nhận tôi, và sẽ phù hộ cho tôi mọi lúc mọi nơi. Thế nên, cứ mỗi khi gặp phải khó khăn, đừng ngần ngại mà sử dụng nó… Mà tôi cũng không có ý định ngần ngại khi sủ dụng đâu.

Còn năng lực thứ hai, là việc tôi có thể xuất hiện ngay tại vị trí của “Vương Hồn Khí” dù cho mới đó vừa ném nó đi từ khoảng cách rất xa.

Năng lực ấy được gọi là “Di Ảnh Thần Thuật” (Hiraijin). Cho phép người thực hiện kỹ năng có thể dịch chuyển vị trí của bản thân đến ngay vị trí của một vật được đánh dấu trước đó. Trong trường hợp này thì vị trí được đánh dấu cho quá trình dịch chuyển chính là “Vương Hồn Khí”. Hay nói cho dễ hiểu hơn, từ bây giờ, tôi hoàn toàn có thể tự dịch chuyển bản thân đến ngay vị trí của thanh Katana, dù cho có đang phải đứng ở một nơi nào đó với khoảng cách rất xa.

Đức Vua có thắc mắc rằng “Di Ảnh Thần Thuật” thực chất được cải biến dựa trên nguyên lý của Ma Thuật Không Gian do chính bà già ngố nhà tôi là người nghĩ ra. Nhưng từ đó đến nay, vẫn chưa người nào có thể áp dụng cũng như sử dụng được “Di Ảnh Thần Thuật” ngoại trừ chính bản thân Phù Thủy Thời Không.

Tôi chính là người đầu tiên làm được chuyện ấy.

Đức Vua hỏi tôi đã thực hiện điều đó bằng cách nào.

Mà dù cho ngài ấy có hỏi như thế đi chăng nữa, thì tôi cũng không biết phải trả lời sao cho đúng, bởi lẽ khi đó, tôi đã rất tức giận vì sự phiền nhiễu của Nhất Công Chúa. Tôi thậm chí còn bực mình đến độ ném luôn thanh Katana vào nàng với suy nghĩ “Giá như có thể đánh cho nàng ta ngất đi để bớt cứng đầu một chút”. Và rồi thoáng một cái, tôi đã ở ngay phía sau nàng ấy rồi. Nên là dù có hỏi tôi bằng cách nào thì tôi cũng xin chào thua.

Ngài Lean nói với tôi rằng rất có thể vì tôi mang trong mình dòng máu của Phù Thủy Thời Không, Shinomiya Saya, nên phần nào có thể sử dụng được dạng Ma Thuật Không Gian như bà ấy. Mặc dù không phải là toàn bộ, nhưng chỉ riêng “Di Ảnh Thần Thuật” này cũng là quá đủ rồi.

“Di Ảnh” của tôi hiện chưa hoàn chỉnh, và ngài Lean có đưa ra lời khuyên tôi cần phải tập luyện nhiều hơn để có thể thành thục được nó.

Kể từ dạo đó, trong suốt chuyến hành trình, hễ cứ có dịp, là tôi đều dừng lại rồi bắt đầu luyện tập khả năng “Di Ảnh”.

Thời gian đầu thì thật không ít khó khăn khi chẳng ai có thể hướng dẫn cho mình phải làm thế nào cho đúng. Mọi thứ, tôi đều phải tự mò mẫm, tự nghiên cứu, tự thử nghiệm bằng cách ném “Vương Hồn Khí” ra đại chỗ nào đó không có người, rồi cố gắng tập trung để có thể tự dịch chuyển bản thân mình.

Tuần đầu tiên, tôi luôn bị dịch chuyển ra xa khỏi mục tiêu định sẵn cả trăm mét. Có lúc tự dịch chuyển mình ra ngay vị trí của con sông, báo hại tôi bị ướt sũng như chuột lột, và phải nổi lửa để hong khô quần áo cả ngày trời.

Tuần thứ hai, có chỉnh hơn một chút khi khoảng cách chênh lệch có được thu hẹp khoảng vài chục mét. Tôi cũng rút kinh nghiệm là chỉ nên thử nghiệm ở những khu vực bằng phẳng nên sẽ ít gặp rắc rối hơn.

Sang tuần thứ ba thì mọi thứ dần tốt hơn rất nhiều so với tuần đầu tiên. Khoảng cách chênh lệch đã được thu hẹp lại đáng kể. Tuy nhiên, tôi vẫn cần phải khắc phục thời gian dịch chuyển sao cho nhanh hơn.

Và đến tuần thứ tư, cũng là tròn một tháng. Ngay bây giờ, tôi đã có thể tự dịch chuyển bản thân mình đến ngay tại vị trí của “Vương Hồn Khí”. Bên cạnh đó, chỉ cần một cái liếc nhìn theo “Vương Hồn Khí”, là tôi đã có thể thực hiện “Di Ảnh” ngay lập tức mà không cần phải mất thời gian tập trung ma lực. Không những thế, tôi còn làm được trò “Di Ảnh” liên tục nhiều lần. Và đỉnh cao nhất là việc tôi đã có thể tự treo thân mình ngay trên phần đỉnh của một vách đá dựng cao, dù cho trước đó mấy giây, tôi còn đang đứng ở phía dưới vách đá có độ cao trên 3000 mét.

Tôi bây giờ đã rất thành thục “Di Ảnh Thần Thuật” rồi.

Tôi báo cáo cho ngài Lean biết rằng mình đã hoàn toàn làm chủ được “Di Ảnh Thần Thuật”.

Ngài Lean chúc mừng và đưa cho tôi lời khuyên tiếp theo, đó là hãy đi tìm thêm những “Vương Hồn Khí” khác đang nằm rải rác ở khắp mọi nơi trên thế giới.

Theo như lời kể thì khi xưa, trước khi trị vì Enra, các vị Vua tiền nhiệm cũng đã từng trải qua nhiều cuộc hành trình khác nhau. Nếu chịu để ý về lịch sử hình thành lên của Enra, cũng như mật độ người dân lẫn các Bất Tử Nhân hiện tại đang sinh sống tại Enra, có thể hiểu rằng các vị Vua tiền nhiệm đều đến từ những vùng đất khác nhau, những nền văn hóa khác nhau, và hơn một nửa trong đó đều mang dòng máu Bất Tử Nhân. Chính vì thế, những vị Vương cũng đều có quê hương, và thường ở đó, họ sẽ được tạc tượng để tưởng nhớ cho những chiến công họ đã đạt được khi còn sống.

Ngài Lean nói nếu như tôi có thể đi đến những nơi được xem như quê hương của các Tiền Vương, thì hãy cầu xin được bảo hộ cho tai qua nạn khỏi trên con đường du hành phía trước. Nhất định, các vị Vua sẽ phù hộ cho tôi, giống như vị Vua thứ 82 của Kain đã từng.

Nói thì dễ dàng như thế, nhưng từ lúc bắt đầu chuyến hành trình đến giờ, tôi vẫn chưa đặt chân được đến nơi gọi là quê hương của các Tiền Vương.

Ngài Lean có nói rằng dấu hiệu dễ nhận biết nhất chính là những bức tượng cao lớn được đặt ngay chính giữa thành phố. Nhưng những nơi mà tôi đi ngang qua, chẳng hề có một bức tượng lớn nào cả.

Xem chừng tôi chưa đến đúng nơi mà thôi.

Ọt ọt ọt…

Mãi suy nghĩ quá mà tôi cũng quên mất rằng vì sáng nay đi sớm nên chỉ kịp ăn một cái bánh mì cỡ nhỏ và một tách cà phê, hoàn toàn không đủ, thành ra cái dạ dày mới biểu tình đây.

Tuy là vẫn còn sớm, nhưng chắc tôi cũng ăn trưa luôn một thể, rồi gần xế chiều thì ăn thêm một chút hoa quả gì đó là ổn.

Vậy là tôi sẽ phải vào cái cửa hàng bên kia để mua chút thức ăn cho bữa trưa.

Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ đến được thành phố tiếp theo vào ngay đúng tầm giờ trưa, và sẽ ăn trưa ngay tại đó nên không chuẩn bị trước thức ăn. Thế nên, đâu còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo lời ông già gàn dở kia nói, đi mua sắm một chút ở cái cửa hàng kia, dẫu cho sâu tận trong thâm tâm thì tôi hoàn toàn không muốn một chút nào cả.

Vì đây là trường hợp khẩn cấp nhằm thỏa mãn cái bao tử rỗng của mình, nên tôi được quyền sử dụng tiền thoải mái cho việc này nhé.

Tôi bước vào bên trong cửa hàng.

Hà… cái không khí mát mẻ dễ chịu này ngay giữa một hoang mạc nắng nóng đến tra tấn tinh thần, đúng là quá xa xỉ và tội lỗi. Nhưng ai mà biết được liệu chỉ đứng “ké” miếng hơi mát thế này, cũng phải trả bằng tiền.

Mới nghĩ đến thế thôi mà đã thấy ruột gan muốn lăn lộn tùng phèo bên trong.

- Xin kính chào quý khách!

Đứng ngay tại quầy bán hàng là một anh thanh niên chắc tầm 27 đến 30 tuổi mà thôi. Trông cũng rất trẻ và cũng đôi nét gì đó khá thành thật chân chất.

Không hiểu vì sao tôi lại có cảm giác như vậy người người đàn ông này.

Một nét gì đó rất hiền lành, hoàn toàn trái ngược so với lão già bặm trợn ngoài kia.

- Tôi có thể giúp được gì cho quý khách không ạ?

Tôi bước đến gần khu vực quầy bán hàng, đảo mắt quan sát tấm bảng thực đơn ghi rõ những món ăn có bán trong ngày hôm nay.

Đồ ăn thì có sẵn ở đây rồi, nhưng vấn đề nan giải tiếp theo là sẽ chọn cái nào đây.

Tôi thì không kén ăn.

Bất cứ món gì mà con người có thể ăn được thì tôi đều ăn hết.

Bỏ qua việc có thể đánh giá nó ngon hay dở thế nào. Cái chính là tôi không kén cá chọn canh. Nhưng bên cạnh đó, tôi còn có một thú vui khác đó chính là sẽ ăn các món tùy theo những yếu tố ngoại cảnh xung quanh. Giả dụ như bây giờ bên ngoài đang rất là nóng, tôi sẽ hướng đến những món nào đó lạnh hơn.

- Có được không, nếu như cho phép tôi được đưa ra gợi ý?

Anh chàng đứng quầy muốn đề cử món ăn cho tôi sao?

Cái này có tính phí không đấy anh trai?

Tôi nghi ngờ lắm đó nhé, dù cho mới trước đó vài giây, có khen trông anh khá thành thật chân chất.

- Không cần đâu, tôi đã chọn được món rồi!

- Vậy… vậy sao…

Từ lúc bắt đầu chuyến hành trình đến giờ, cùng với những trải nghiệm đáng giá, tôi có thể đưa ra một kết luận như thế này “Đàn ông càng tỏ ra dễ tin hay thân thiện đến bao nhiêu, thì khả năng là do sói đột lốt cừu càng cao”.

Về cơ bản, đàn ông luôn là những sinh vật khó hiểu và không an toàn chút nào cả. Nên, tôi sẽ hạn chế chấp nhận những lời đề nghị nào đó đến từ đàn ông.

- Tôi sẽ lấy mỳ Udon lạnh với chút cần tây!

- Vâng, tôi đã rõ rồi. Xin quý khách đợi trong giây lát!

Rồi thì anh chàng đó nhanh chóng chạy vào bên trong để chuẩn bị món ăn yêu cầu của tôi.

Đứng ngoài này, tôi tranh thủ hưởng thụ tí gió mát, vì đằng nào cũng sẽ bị tính tiền đứng hưởng hơi gió, nên chơi luôn, hưởng thụ cho đã cái thân đi rồi lát nữa “gây lộn” với người ta sau. Nếu cần thì chạy “quỵt” luôn cũng được.

Thoáng để ý thì cửa hàng này thiết kế cũng khá bắt mắt, không đến nỗi hầm hố như những nơi mà tôi từng ghé qua ở các thành phố trước.

Những gian hàng bày bán được sắp xếp rất gọn gàng, ngăn nắp, từng tầng từng tầng một đều rất chỉnh chu, tạo cho người mua có cảm giác như bản thân đang được tôn trọng vậy.

Bên cạnh đó, có một thứ khiến cho tôi chú ý rất nhiều kể từ lúc bước vào đây, đó chính là một gian kệ nhỏ ở phía trên cao, và có kê rất nhiều chậu cây xương rồng nhỏ khác nhau.

Chúng được xếp ngang hàng với nhau, trông đáng yêu vô cùng.

Nếu như anh chủ của cửa hàng nói rằng anh ta chỉ làm ở đây có một mình và cũng chỉ duy nhất anh ấy là người sắp xếp hết mọi thứ ở đây, thì tôi không tin đâu. Nhất định là phải do bàn tay của một người phụ nữ nào đó thì cửa hàng mới được như thế này.

- Xin lỗi vì đã để quý khách đợi lâu!

Anh ta từ bên trong bước ra với phần ăn yêu cầu của tôi được gói gọn một cách cẩn thận, chỉnh chu và vô cùng bắt mắt giống như những gian hàng ở kia.

Tôi cầm hóa đơn thanh toán trong tay, lấy hết tinh thần và đối diện với sự thật… Nó được bán đúng giá sao?

- Có vấn đề gì ư thưa quý khách?

- Tôi không phải trả thêm phí hưởng hơi gió lạnh à?

Tôi đã bất chợt hỏi như thế.

Và có lẽ đối với anh ấy, câu hỏi này thật kỳ lạ, nên trong vài giây đầu tiên, anh ta chỉ biết nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu xem lẫn chút ngạc nhiên.

- Dĩ nhiên là không có ạ. Tại sao quý khách lại hỏi như thế?

- Vì chẳng phải không dễ gì mà có được một nơi như thế này ngay giữa hoang mạc, nên để có thể duy trì được nơi này cũng phải trả một cái giá khá đắt!

Tôi chỉ nói lại những lời mà lão già gàn dở kia đã dùng để “tét” cho tôi một trận. Và dường như, anh ấy hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

- Ra là thế. Tôi đã nắm được sự tình rồi. Thật tệ khi khiến quý khách thấy phải điều khó coi này. Xin quý khách đợi tôi một chút ạ!

Rồi thì anh ấy rời khỏi quầy bán hàng của mình. Ra khỏi cửa hàng và đi đâu đó không rõ. Tầm vài phút sau, thì tôi thoáng nghe thấy tiếng cự nhau ở khu vực bảo dưỡng chiếc motor của mình.

Tôi có “chui” đầu ra ngó thử, thì thấy anh thanh niên và lão già gàn dở kia dường như đang có một cuộc cãi nhau không nhỏ đâu. Mà do tôi đứng xa quá, nên cũng chỉ nghe được loáng thoáng những thứ xung quanh việc “Đừng có làm tiền khách hàng một cách bất hợp lý” và “Thằng nhóc miệng còn hôi sữa, đừng phá đám chuyện làm ăn của ta”… đại loại như vậy.

Sau đó, anh thanh niên quay trở lại với nụ cười đầy vẻ ái ngại.

- Thật xin lỗi quý khách. Boran bề ngoài trông dị hợm và gian xảo như vậy thôi, nhưng ông ấy thật sự là một con người giàu lòng nhân ái và rất quan tâm đến người khác!

Hô… giàu lòng nhân ái thì đã không đan tâm đi lừa gạt cũng như phũ phàng với một cô gái nhỏ nhắn, đáng yêu này rồi. Còn cái chuyện quan tâm đến người khác hay không thì về cơ bản tôi chẳng thèm quan tâm.

- Tôi đã dặn Boran sẽ hoàn lại số tiền thừa cho quý khách, và đảm bảo chiếc xe sẽ được bảo dưỡng trong trạng thái tốt nhất. Mong quý khách có thể bỏ qua cho ông ấy lần này!

Nếu như anh đã nói thế thì tôi cũng không màng tới nữa. Vì dẫu sao ngay từ đầu, tôi cũng đâu có để bụng.

Thật đấy…

Tôi không hề để bụng đâu…

Chắc vậy…

Nhưng chỉ đơn giản là thông qua những việc trên, tôi bỗng dưng lại có niềm tin vào người đàn ông này hơn. Một con người thẳng thắn, thật thà, chân chất và rất trung thực.

Xin lỗi vì lúc nãy có nói anh là sói đột lốt cừu và không đáng tin.

Tôi có cảm giác rằng mình sẽ có thể nói chuyện được với người này mà không rơi vào trạng thái bực mình như lão già nào đó mà tôi sẽ không còn để bụng nữa.

Mà lão già đó bao nhiêu tuổi rồi nhỉ.

Không biết là sắp xuống lỗ chơi với dế chưa.

- Nhưng có thể quản lý một nơi như thế này giữa hoang mạc rộng lớn. Chắc hẳn hai người đã gặp phải rất nhiều khó khăn!

- À không, mọi việc không nghiêm trọng như quý khách nghĩ đâu. Mặc dù chúng tôi chỉ có thể sống và sinh tồn ở khu vực hoang mạc này. Nhưng bằng cách nào đó, chúng tôi vẫn ổn, vẫn có đủ những điều cần thiết cho sinh hoạt hằng ngày. Và quan trọng hơn là vì nơi đây cũng gần với Lybra, nên nếu có cần gì thì chỉ việc đến đó trong vòng vài giờ đồng hồ. Nói chung là cũng không đến nỗi nào!

Có thể là đúng như anh ấy nói.

Cứ nhìn cách cửa hàng này hoạt động, cũng có thể hiểu được rằng cuộc sống ở đây cũng không đến nỗi quá cực nhọc như tôi nghĩ.

Mà vừa nãy, anh ta có nhắc đến Lybra đúng không.

Đó cũng chính là thành phố mà tôi định đến trong ngày hôm nay, sau khi đã vượt qua được cái hoang mạc dã man rợ này.

Nghe nói, Lybra lại là một thành phố được xây dựng trên một ốc đảo, thế nên không khí sẽ tốt hơn ở hoang mạc này nhiều.

Mà trước sau gì thì tôi cũng phải đến Lybra nếu còn muốn tiếp tục chuyến du hành về hướng Đông của thế giới.

Quay trở lại câu chuyện của anh thanh niên này.

Tôi cũng định hỏi rằng lý do vì sao anh lại quyết định sinh sống ở đây, trong khi có thể đến Lybra và sống ở đó với điều kiện thuận lợi hơn.

Nhưng rồi tôi chợt nhận ra đấy không phải là vấn đề của mình. Và một trong những quy luật hàng đầu mà bản thân tôi đã tự đặt ra trong khoảng thời gian du hành từ đó đến giờ “Không can dự vào những chuyện không liên quan đến mình”.

Một người đã từng đến Lybra như anh ấy, rõ ràng sẽ hiểu việc sống ở Lybra hay hoang mạc này, cái nào là tốt hơn. Nếu như anh ấy đã chọn vùng đất cằn cỗi này để an cư lập nghiệp, ắt hẳn có lý do riêng.

Hơn nữa, chính miệng anh ta cũng nói rằng bản thân vẫn ổn khi sống ở đây. Chỉ cần như thế cũng đủ để tôi không thắc mắc quá nhiều về một người.

Ở trong cửa hàng có bàn để ăn, nên tôi cũng tranh thủ dùng bữa luôn ngay tại đây.

Món mỳ lạnh… quả nhiên là lựa chọn hoàn hảo giữa cái thời tiết nóng oi bức khó chịu này.

Ah… cái cảm giác sợi mỳ mát lạnh hòa tan ngay trong miệng mình… thật khó để diễn tả thành lời, chỉ biết rằng điều này thật quá xa xỉ.

Nhưng ngồi ở đây, tôi vẫn lại để ý thấy những chậu xương rồng ở phía trên kệ kia.

Chúng chỉ là xương rồng bình thường mọc đầy ở ngoài hoang mạc. Ấy vậy mà không hiểu sao, tôi dường như lại bị chúng thu hút rất nhiều.

Ngay bây giờ cũng thế.

Cảm giác giống như kiểu, riêng chúng đang có nỗi niềm gì đó muốn nói lên thành lời.

- Có chuyện gì sao thưa quý khách?

Anh thanh niên đi đến gần chỗ tôi.

Tôi cũng định không hỏi đâu.

Nhưng những chậu xương rồng kia cứ khiến tôi tò mò mãi không thôi. Nên tôi cũng hỏi thẳng.

- Những chậu hoa xương rồng đó là do anh tự tay trồng ư?

Anh thanh niên khẽ hướng nhìn về phía những chậu xương rồng đó.

Và từ đây, tôi thoáng để ý thấy nét biểu hiện trên gương mặt của anh ấy như phần nào tỏ ra trầm tư và phiền muộn đi nhiều.

Anh ấy đã phải mất một khoảng thời gian rất lâu để chìm đắm trong nỗi phiền lòng của chính mình rồi mới có thể trả lời câu hỏi của tôi.

- Chúng không phải do tôi trồng đâu, mà là một người khác đã trồng nó, và gửi đến cho tôi như một món quà mà thôi!

Dùng xương rồng để làm quà tặng.

Tôi chưa từng nghe qua cách tặng quà kỳ lạ như vậy.

Phải chăng đó là phong tục tập quán hay một nét văn hóa riêng biệt ở một quốc gia nào đấy.

- Thật kỳ lạ đúng không. Dùng xương rồng, một loại thực vật không có gì ngoài xương gai làm quà. Tôi đã từng tự hỏi rằng tại sao người đó lại sử dụng xương rồng mà không phải một loài hoa khác. Liệu có phải ẩn sâu bên trong chúng như đang chứa đựng thông điệp nào đó mà tôi không hề hay biết. Nhưng đã năm năm trôi qua, tôi hoàn toàn không thể tìm được gì cả. Để rồi tự nhận ra lý do thật sự để người ấy làm như thế là bởi vì “người đó căm ghét tôi”, nên mới sử dụng một loài cây mang dáng hình quái lạ như thế!

Nếu cho rằng người đó không thích mình mà tặng xương rồng, thế sao anh không mang vứt chúng đi cho rồi.

Người ta đã không ưa mình, thì bản thân cũng đâu còn lý do gì để mà giữ chúng lại.

Anh ta tiếp tục câu chuyện của mình.

- Boran có hỏi tại sao vẫn giữ lại nó, trong khi đã biết người ta không hề quan tâm gì đến mình. Tại sao không ném nó đi để khỏi phải cảm thấy khó chịu trong lòng!

Ồ… ông già đó cũng nói ra điều ấy à.

Xem chừng việc anh nói ông ta biết quan tâm đến cảm giác của người khác là thật… Mà tôi cũng chẳng quan tâm đâu.

- Tôi hiểu Boran lo lắng cho tôi. Nhưng ông ấy không hiểu rằng khi đã yêu ai đó đến chân thành, thì dù có bị trở thành kẻ tồi tệ nhất trong mắt họ, thì tình yêu không hề có lỗi. Có khi, vì từ bỏ đi những cảm xúc của chính mình, mà trong lòng mới càng cảm thấy khó chịu. Thế nên, dù cho có gì xảy ra đi chăng nữa. Thì tôi vẫn một lòng giữ chúng ở lại, xem như là những kỷ vật gợi nhớ về một thời tình yêu đã từng chớm nở nó đẹp ra sao!

Yêu một người thì nó sẽ như thế nào?

Tôi không biết và cũng chưa từng nghĩ đến mình sẽ trải qua cảm giác đó trong tương lai, bởi lẽ, sứ mệnh của mình chính là tiếp tục cuộc hành trình để tìm lại những người thân mà không thể biết trước được sẽ phải mất bao nhiêu thời gian để hoàn thành những điều mình đang hướng đến.

Mà dẫu sao, tôi cũng không muốn phải thấu hiểu nó.

Vì tình yêu cũng là một thứ cảm xúc nào đó của con người.

Mà một khi đã đề cập đến những chuyện như cảm xúc hay cảm giác của con người, thì không có cái nào quan trọng bằng cái của chính bản thân mình cả. Thế nên, tôi sẽ không muốn hiểu cái quan điểm ấy đâu… vì một tương lai không tự chuốc lấy rắc rối vào người.

Thế nên là câu chuyện của anh, tôi cũng chỉ nghe cho biết vậy thôi, chứ hoàn toàn không thể cảm thông cho nỗi buồn hay niềm vui hoặc bình thường lúc này của anh.

Nhưng mà tặng cây xương rồng để làm quà thì quả nhiên là mang hàm nghĩa gì đó không được tốt cho lắm nhỉ.

Nếu thử đặt trường hợp của tôi vào vị trí của anh thanh niên là một người đang yêu… dẫu cho vẫn không hiểu yêu là cảm giác như thế nào… khi nhận một món quả như vậy và nhìn kiểu gì đi chăng nữa thì cũng sẽ thấy thất vọng mà thôi.

Nếu là tôi thì có lẽ, tôi sẽ ném nó đi cũng như thôi ôm mộng về một mối tình… dù vẫn chưa hiểu yêu là như thế nào…

Thế nhưng, người đàn ông này vẫn giữ lại và trân trọng cái thứ cảm xúc không hề nhận được hồi đáp.

Theo suy nghĩ của tôi, suy nghĩ của một người làm khoa học, thì chẳng phải nó rất ngớ ngẩn và ngốc nghếch hay sao.

Nhưng một phần tôi lại cảm thấy suy nghĩ này của mình lại không đúng cho lắm.

Chẳng thể hiểu nổi.

Chợt từ bên ngoài cửa hàng, chính lã lão già gàn dở đã làm tiền tôi ban nãy.

Trông mặt ông ta vẫn đáng ghét đến độ tôi chỉ muốn buông lời cay nghiệt khinh bỉ, nếu như anh thanh niên kia không đứng ra xin lỗi tôi. Tóm lại là nhờ anh ta, nên tôi tạm thời bỏ qua cho ông đấy, lão già gàn dở.

- Này tiểu thư, xong hết rồi đấy!

Ông ta bất ngờ ném chiếc chìa khóa của Snow Leopard. Và tôi cũng nhanh chóng bắt được nó không mấy khó khăn.

- Còn đây là phần tiền còn dư lại. Tch, thật bực mình, nếu như không phải do thằng nhãi kia, thì tối nay lại có chút đỉnh làm vài chén. Muốn kiếm thêm 2000 gil mà khó nhằn đến vậy à!

Rồi ông ta cũng ném cái túi tiền nho nhỏ về phía tôi.

Mà khoan đã.

Ông ta mới than rằng không kiếm được thêm 2000 gil để đi nhậu. Thế hóa ra chi phí cho tất cả những yêu cầu của tôi bằng đúng với mức mà tôi đã trả giá ban đầu sao.

Tệ hại… đúng là lão già vừa gàn dở, vừa tệ hại.

Đi làm tiền một cô gái trẻ trung xinh xắn đang tự thân thực hiện một chuyến hành trình không biết sẽ còn phải gặp bao nhiêu khó khăn phía trước một cách trắng trợn không chớp mắt.

Tôi mong ông hãy nhanh chóng chui xuống đất nằm chung với đám dế đi. Đồ tham lam, vô cảm, không hề nghĩ cho cảm giác của người khác (Vẫn còn mạnh miệng nói được câu thế, trong khi chính mình mới là đứa không thèm nghĩ cho cảm giác của người ta).

- Bây giờ ta có chuyện cần phải đến Lynbra. Có cần mua gì không tên nhãi?

Ông ta đặt câu hỏi cho anh thanh niên trẻ.

Anh ấy khoanh tay suy nghĩ trong thoáng chốc rồi tươi cười nói.

- Đã làm phiền ông Boran rồi. Nhưng hiện giờ không hề có nhu cầu gì cả. Cảm ơn vì đã quan tâm đến tôi!

Hm, quả đúng như những gì anh thanh niên đã nói. Lão già này tuy gàn dở, tham lam và vô nhân tính, nhưng có vẻ như lại rất quan tâm đến người khác. Nếu không thì đã không hỏi một người nào đó ngoài bản thân mình những câu hỏi tương tự như vậy.

- Không cần mua gì hết. Mấy thứ kiểu như gia vị hay thực phẩm vẫn còn sao?

- Vẫn còn. Độ chừng có thể phục vụ cho khách tầm hai ba ngày nữa. Sau đó thì đi mua cũng không muộn!

- Hm, càng hay. Thế thì ta đây càng đỡ phải tốn tiền!

Mặc kệ họ có đang bàn chuyện với nhau, tôi vẫn tiếp tục trọng trách lớn lao của mình là thưởng thức món mỳ lạnh ngay trên bàn này.

Sì soạp…

Ha… cái cảm giác sợi mình vừa ngọt, vừa mặn mặn này tan chảy trong miệng rồi trôi tuột xuống cổ họng. Cộng với phần nước lèo mát lạnh có kèm đôi chút chua chua từ cả chua… Thật là tội lỗi quá.

Phải nói rằng đây là tô Udon lạnh ngon nhất mà tôi từng được thử… Cho một chút cần tây xem vị có thay đổi gì không… Hah… thật quá xa xỉ mà…

- Vậy thế thôi, ta đi đây. Dám chừng sáng mai mới về!

- Lại nữa à. Thật sự đấy, ông cũng có tuổi rồi, không nên uống quá nhiều đâu!

- Một đại trượng phu thì không quan tâm đến tuổi tác và cũng sẽ không vì tuổi tác làm cản bước mình trước những dự định lớn lao nhất trong cuộc đời. Nhớ đấy thằng nhãi!

Ô hô... dự định lớn lao nhất cuộc đời phía trước là ăn nhậu đến say bét nhè. Thật vinh hạnh quá cơ đấy.

Huênh hoang chán chê rồi thì lão già ấy bước ra khỏi cửa hàng. Nhưng trong thoáng chốc, dường như ông ta có khẽ quan sát chậu cây xương rồng trên kệ.

- Này nhãi ranh, lời khuyên thật lòng đến từ lão già dị hợm này đấy. Đừng nuối tiếc quá khứ nữa, và cũng đừng cố chấp đi tìm câu trả lời mà bản thân từng ngày từng tháng mong mỏi. Vì một khi đã biết được rồi, thì những gì ta nhận lại, chỉ còn là sự đau khổ chồng chất đau khổ với sự luyến tiếc mà thôi!

Lão già gàn dở đó nói ra những lời đầy chân tình.

Còn anh thanh niên thì lại tỏ ra trầm ngâm suy tư như cách mà anh ấy đã thể hiện khi đối mặt với câu hỏi của tôi về chậu cây xương rồng. Sau đó, anh ta lại nở nụ cười.

- Tôi biết mình phải làm gì, cũng như hiểu được cảm giác trong mình như thế nào. Cảm ơn vì đã lo lắng cho tôi!

- Tch, ta không có lo lắng, thằng nhãi ranh chết tiệt!

Rồi ông ta lại cộc cằn bước ra khỏi cửa hàng với thái độ đúng khó khăn.

Anh thanh niên quay sang tôi.

- Xin lỗi vì đã để quý khách trông thấy hiện tượng khó coi này. Nhưng mà cốt cũng do Boran quá lo lắng cho tôi mà thôi. Quý khách đừng để tâm nhé!

Tôi đã được tận mắt chứng kiến tấm lòng hảo tâm của lão già gàn dở lừa gạt một thiếu nữ trẻ rồi.

Tôi không có để bụng đâu.

Thật đấy…

… Chắc vậy…

Có thể lão già gàn dở kia chỉ vô nhân tính với người ngoài, nhưng còn đối với anh chàng này thì lại khác chăng.

Mà dù cho có là lý do gì đi chăng nữa, thì suy cho cùng, lão già ấy vẫn nên xuống lỗ nằm càng sớm càng tốt cho nhân loại.

Mặc kệ ông ta có uống đến mức thủng bao tử đi chăng nữa, thì trách nhiệm trước mắt của tôi chính là thưởng thức cho xong tô Udon lạnh này cái đã.