Tôi vừa mới từ chối lời yêu cầu từ Đức Vua, giống như cách những bạn nữ trong lớp từ chối lời tỏ tình của những cậu thanh niên một cách phũ phàng như không còn gì phũ hơn.
Bên cạnh đó, việc tôi từ chối người đứng đầu cả một đất nước thế này, khiến cho không chỉ người bị chối từ là Đức Vua, mà ngay đến những người còn lại nơi đây cũng phải làm cái biểu hiện ngạc nhiên như nhìn thấy sinh vật lạ thế kia.
Phản ứng có đôi chút thái quá thì phải.
Có những người bắt đầu tỏ ra sồn sồn vì cho rằng hành động của tôi mắc vào tội phạm thượng, nhưng chính Đức Vua là người đã đưa tay mang ngụ ý dừng lại. Ngài vẫn nhìn trực diện vào tôi với câu hỏi.
- Có thể nói cho ta biết lý do vì sao cô lại từ chối?
Ah… đây chính là điều một vị vua nếu không phải là anh minh thì sẽ không bao giờ thực hiện, đó là lắng nghe lý do của thường dân.
Tôi đã tự nhủ rằng mình sẽ thẳng thắn mà chẳng cần quan tâm đến cảm giác của người khác nữa.
Bấy lâu nay, tôi chỉ dám suy nghĩ và giữ những điều ấy bên trong lòng mà không dám thể hiện thành lời vì không muốn cuộc sống yên bình thường ngày của bản thân biến mất.
Nhưng cứ thử nhìn lại những gì đã xảy ra xem.
Tôi vốn đã không còn “nơi để trở về”, thậm chí cái gọi là “cuộc sống yên bình” cũng đã hoàn toàn tan biến.
Bên cạnh đó, tôi cũng đã quá mệt mỏi với việc chỉ có thể đứng nhìn mà không có bất kỳ hành động nào.
Tôi đã quá chán ngán việc không thể nói lên những điều mà mình đang nghĩ trong lòng.
Nên từ giây phút này trở đi, tôi sẽ là chính tôi, một Noel sống thật với chính những cảm xúc, cách nhìn nhận của chính mình.
- Thưa Bệ Hạ. Như những gì thần đã nói. Lời đề nghị của người thật sự là cơ hội ngàn năm có một. Nói trắng ra thì khi nghe ngài nói rằng sẽ tìm mọi cách để tìm cho được mẹ và chị hai… yay yay, đổi lại thôi. Bà già ngố và Onee - chan, thần cảm thấy vô cùng yên tâm vì nghĩ mình có thể tin được Hoàng tộc. Nhưng rồi suy nghĩ đó trong thần đã thay đổi ngay từ cái phút giây ngài đưa ra lời đề nghị ấy. Thưa Bệ Hạ, bà mẹ ngốc nghếch của thần, Shinomiya Saya, cùng với Onee – chan của thần, Shinomiya Mikasa, đã không tiếc sinh mạng của mình vì sự yên bình và thịnh vượng cho Enra. Việc thần không ghét tính cách này của họ là sự thật. Thần cũng không căm hận Enra hay Hoàng tộc vì những gì đã xảy ra, điều đó cũng là sự thật. Và như đã nói, đây chính là tia hy vọng mới, mục tiêu mới mà nhất định thần sẽ nắm lấy để hoàn thoành ước nguyện của mình. Nhưng bên cạnh đó, thần cũng xin phép từ chối lời đề nghị này!
- Với lý do là…
Tôi vẫn giữ nguyên nụ cười ngây thơ của mình.
- Vì đối với một vị Vương có ý định lừa gạt và lợi dụng mình, thì thần không có lý do gì để tiếp tục tin tưởng vào lời đề nghị này!
Rồi thì bây giờ, nét biểu hiện của những con người ở đây trông thú vị lắm.
Như kiểu họ đã dày công nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo để biến đứa con gái của Phù Thủy Thời Không trở thành con rối trong tay, nhưng để rồi lại bị chính cô con gái ấy phát hiện ra chỉ trong một thời gian ngắn. Không những thế, mà còn bị chỉ điểm thẳng mặt giữa “thanh thiên bạch nhật” như thể vừa bị công tố những điều xấu xa ngay trên truyền thông đại chúng chỉ trong chớp mắt.
Thiệt tình.
Đừng có nghĩ đến việc qua mặt tôi, một đứa đang chờ đợi cái bằng tiến sĩ khi độ tuổi còn trẻ này chứ.
Các người là người đứng đầu một cường quốc mà vẫn còn non và xanh lắm cơ.
…
…
Góc nhìn của Đức Vua.
Bị nhìn thấu mất rồi.
Thật đáng kinh ngạc và cũng thật đáng sợ.
Tuy chỉ mới là một cô gái trẻ nhưng trong thoáng chốc, đã nhìn thấu ra được kế hoạch của người giỏi nhất của bộ tham mưu trong cung điện.
Dante tuy cũng còn trẻ, nhưng lại được rất nhiều người tín nhiệm vì trí thông minh của cậu ta. Mà cũng đâu có gì làm lạ khi cậu ấy lại chính là một trong các đồ đệ của Saya - sama. Người nắm giữ được rất nhiều sự tinh thông của Phù Thủy mạnh nhất thế giới. Ấy vậy mà…
Quả nhiên, đồ đệ có giỏi đến thế nào đi chăng nữa, nhưng cũng không thể sánh bằng với dòng máu và bộ mã ADN.
…
…
Góc nhìn của tôi.
Tôi nói đúng tim đen rồi nên mới làm cái gương mặt ấy phỏng.
Thiệt tình mà… Tôi nào có để bụng đâu nên cứ thẳng thắn với nhau ngay từ đầu có phải tốt hơn không.
Lời nói dối cùng ý đồ xấu một khi đã lỡ lầm một lần thì sẽ chỉ càng khiến cho mỗi quan hệ giữa người với người sẽ mãi mãi tệ đi.
- Ta không hiểu ý của cô là gì!
Ồ da, vẫn còn giả bộ ngu ngơ để giữ lại hình ảnh cho Hoàng tộc, hay ngài vẫn còn đang định thử tôi đấy Bệ Hạ.
Thôi mà kệ đi.
Nếu ngài muốn chơi đến cùng, thì tôi cũng không có lý do gì để từ chối. Vì bỗng dưng đang vui mà bị cắt ngang giữa chừng, thì đâu còn gì là thú vị nữa.
- Bệ Hạ. Lời đề nghị của ngài thoạt nghe thì thật đúng với ý định của thần. Thế nhưng, nó lại có một lỗ hổng “be bé” mà để lại hậu quả khá “lơn lớn”. Trước tiên, ngài nói rằng vì đi khám phá các bí mật xung quanh tàn tích mà mẹ lẫn chị hai của thần đều mất tích. Và thay vì cứ ngồi yên một chỗ rồi phó mặc cho Hoàng tộc tìm kiếm trong vô vọng như mười năm qua, thần nên tự bản thân mình đi tìm hiểu nguyên nhân thật sự là gì. Điều này đồng nghĩa với việc thần sẽ phải đến vạch đích cuối cùng chính là cái tàn tích đó, rồi tự mình tìm hiểu vụ việc. Trong quá trình điều tra, nhiều khả năng rằng thần cũng sẽ phát hiện điều gì đó về tàn tích. Và với danh nghĩa được Enra hỗ trợ, thần sẽ được xem như một nhân viên điều tra của Enra. Rồi thần sẽ phải thường xuyên báo cáo tiến độ cho Hoàng tộc. Việc đó, nào có khác gì trách nhiệm của Shinomiya Saya. Hay nói cho đúng hơn, nếu như có thể đẩy thần đến tàn tích đó dưới danh nghĩa người của Enra, thì thần cũng sẽ đảm nhận vai trò còn đang dang dở của Shinomiya Saya, hay nói đúng hơn thì sẽ nằm dưới quyền giám sát của Enra. Vừa thỏa được mong muốn tìm lại người thân của thần, vừa giúp được cho mục đích của Hoàng tộc. Quả là một mũi tên trúng hai con nhạn!
Không cần phải tỏ ra tròn mắt ngạc nhiên đến chừng ấy đâu.
Ngay cả một đứa trẻ miệng còn hôi sữa mà có được tấm bằng thạc sĩ thì chỉ cần nghe thoáng qua cũng biết được âm mưu phía sau là gì mà. Thế nên, cũng đừng có nhìn tôi với ánh mắt như thể nhìn thấy sinh vật ngoài hành tinh nữa có được không. Thật sự là khiến tôi cảm thấy khó chịu lắm đấy.
Mà tôi còn chưa vào phần chính, cũng chính là cái lý do thật sự đây này.
Vẫn đang cười nhé.
Hiện giờ, tôi vẫn giữ nguyên nụ cười không cay cú của mình trên môi nhé mọi người.
- Bệ Hạ, lý do thần bỏ mặc ngôi nhà còn đang tan hoang rồi thực hiện chuyến đi này. Ngài có hiểu điều ấy nói lên dụng ý gì không ạ. Ở phương Đông, để thể hiện quyết tâm một đi không trở lại, một số người đã dùng cách châm lửa đốt trụi đi nơi mình đã được sinh ra và lớn lên như một cách tự xóa bỏ đi nơi mình sẽ quay về. Tuy mang trong mình dòng máu phương Đông, nhưng thần không sử dụng phương pháp cực đoan ấy vì trông nó thật ngu ngốc. Thế nhưng, việc thế này cũng muốn nói rằng, trước khi tìm thấy được hai người thân duy nhất của mình, thì thần sẽ không trở về. Thần đã hạ quyết tâm từ bỏ mọi thứ sau lưng, kể cả là quyền công dân của một người dân ở Enra. Chính vì thế, thần xin mạn phép bỏ qua lời đề nghị này. Hay nói cho đúng hơn, thì thần xin từ chối trở thành món đồ chơi vô nghĩa cho Hoàng tộc thích thì sai khiến lợi dụng, hết giá trị thì vứt đi như cỏ rác!
Xem chừng lời nói của tôi đã đánh động không ít người. Và cũng xem ra mức chịu đựng của họ cũng gần lên đến giới hạn thì phải.
- Tên thường dân kia. Ngươi có biết mình đang nói gì không. Dẫu cho có là quan hệ ruột thịt với Phù Thủy Thời Không, thì những lời ngươi vừa nói không thể tha thứ được!
Rồi thì hàng trăm hàng ngàn mũi giáo sắc nhọn đều đang chĩa hết về phía tôi, về phía cô gái tóc trắng đáng thương bị ăn hiếp bởi một toán người.
Tôi có làm quá mọi chuyện lên không nhỉ.
Không, tôi chỉ làm đang làm theo lời của bà mẹ ngốc nghếch của mình từng dạy thôi. Đừng quan tâm đến cảm giác của người khác, quan trọng là cảm giác của chính mình. Vì chỉ có như thế thì mới đạt tay đến được với sự tự do và thay đổi.
Do những con người đó quá nhạy cảm mà thôi.
- Ha ha ha ha
Bỗng dưng có tiếng cười chợt cất lên, làm thu thút hết tất cả các ánh nhìn đều tập trung về một hướng. Ngay cả bản thân tôi cũng không ngoại lệ.
Ngồi trên chiếc ngai vàng nhưng không hề có màu vàng kia, Đức Vua của Enra đang không ngừng cất lên những tiếng cười sảng khoái với bàn tay phải không ngừng vỗ vỗ vào tay nắm ghế.
…
…
Góc nhìn của Đức Vua.
Không chỉ bị bắt thóp tận gáy một, mà là toàn bộ những ý định của Dante.
Kinh khủng thật đấy.
Những con người mang trên mình màu trắng tinh khôi cùng cái họ Shinomiya đều đáng gờm như thế cả sao.
Dẫu biết điều này từ trước, nhưng quả nhiên, Enra đang có trong tay một kho báu còn quý giá hơn bất cứ thứ gì đáng giá trên đời này.
Đất nước càng có những nhân tài như thế này, thật tuyệt vời.
Ta hoàn toàn đã bị khuất phục trước sự điềm tĩnh, tự tin và một chút ngông cuồng của cô bé ấy.
Không kiêng nể bất kỳ ai.
Không lo sợ bất cứ thành kiến nào.
Và chỉ tin tưởng duy nhất chính bản thân mình.
Tất cả những tố chất ấy đều xứng đáng để trở thành một vị Vương.
Hơn mười năm trôi qua, Saya – sama đã nuôi dạy cô con gái này thật tuyệt vời.
…
…
- Giỏi lắm cô gái. Thật không ngờ, cô lại có thể nhìn ra được dụng ý thật sự của chúng ta. Cô có hiểu rằng điều này cũng đồng nghĩa với việc cô đã vượt qua cả chỉ huy tham mưu tài giỏi nhất của Enra không. Ta có lời khen đặc biệt dành tặng cho cô!
Tôi cũng liền cúi đầu.
- Thần không dám, thưa Bệ Hạ!
Không phủ nhận chứng tỏ rằng những điều tôi nói đều chính xác.
Tôi cứ tưởng rằng rồi chuyện gì đó khủng khiếp lắm sẽ đến với mình chỉ vì mình đã thất kính với Đức Vua. Nhưng xem chừng ra, là do tôi đã đọc sách, tiểu thuyết và xem hoạt hình về những tên vua tàn bạo quá nhiều nên hễ cứ gặp mấy thứ liên quan đến vua chúa là dè chừng không cần thiết.
- Ta chịu thua rồi. Quả nhiên là con gái của Saya – sama. Không chỉ thừa hưởng sắc đẹp mà trí thông minh cũng không hề kém cạnh gì!
Cảm ơn vì lời khen, nhưng bằng một cách nào đó, ngài đừng sử dụng hình ảnh của bà già ngố ấy rồi áp dụng lên tôi như hai khuôn mẫu rồi so sánh được không?
Không phải là tôi ghét bỏ gì việc bị so sánh.
Nhưng tự dưng nghĩ đến việc mình bị đem ra so đo chi tiết với Phù Thủy “phiền phức” đó, tôi tự dưng cảm thấy chán chường đến vô vọng.
Kiểu như mất hứng để làm một việc nào đó khá ngu ngốc và vớ vẩn ấy.
- Đúng thật là Enra có ý muốn biến cô trở thành người của Hoàng tộc, thông qua đó sẽ có thể tiếp tục công việc còn đang dang dở của Saya – sama. Nhưng mà, việc muốn tìm cho ra được Phù Thủy Thời Không và Mãnh Vương Huyết Tổ, thật sự cũng là mong muốn của tất cả những người ở đây. Bất kỳ ai, cũng muốn Saya – sama và Mikasa – sama có thể an toàn trở về!
- Thần hiểu rõ điều này, thưa Bệ Hạ. Thế nên thần mới nói rằng đây là một cơ hội ngàn năm có một để thần có thể đi tìm bà già ngố ấy và Onee - chan. Thần sẽ tự thân mình thực hiện một chuyến hành trình dài, đi đến nơi hai người họ đã mất tích và tìm cho ra được sự thật!
Đức Vua và những người khác lại làm vẻ mặt ngạc nhiên đó nữa.
- Tự mình cô thực hiện chuyến đi ư?
- Vâng!
- Cô gái. Cô có biết rằng tàn tích đó nằm ở đâu không. Là ở bên kia của thế giới, là nơi còn được biết đến là “điểm tận cùng” của thế giới. Chính bản thân Saya - sama sử dụng đến phi thuyền cũng phải mất nhiều năm mới đến được đó. Và chắc cô cũng hiểu, phi thuyền chỉ được sử dụng bởi…
- Người thuộc Hoàng tộc. Chỉ duy nhất người thuộc Hoàng tộc mới có đủ thẩm quyền để được sử dụng phi thuyền, loại phương tiện hiện đang là nhanh nhất trên toàn bộ các châu lục. Dĩ nhiên là thần hiểu rõ điều đó. Thế nhưng, đó không phải là điều khiến thần phải bận tâm. Vậy nên, thần xin được từ chối lời đề nghị của ngài, và tự mình thực hiện chuyến hành trình này. Kể cả khi thời gian có kéo dài đi bao lâu chăng nữa, thần cũng muốn tự mình quyết định mọi thứ. Và nhất định sẽ tìm cho ra hai con người ấy, dẫu có phải lục tung mọi ngóc ngách trên thế giới!
…
…
Góc nhìn của Đức Vua.
Đứa trẻ này… ta thật sự không thể đoán ra được suy nghĩ của nó là gì.
Chịu thua toàn tập rồi.
Bởi lẽ khi nhận ra một điều rằng đứa trẻ này không sợ hãi bất cứ điều gì ngoại trừ sự cô đơn đã kéo dài suốt mười năm qua, và chỉ muốn đạt được mục đích bằng cách của riêng mình.
Cũng không thể nào làm lay chuyển được chủ nghĩa cá nhân và quyền tự do của nó.
Một đứa trẻ như vậy, làm sao có thể hy vọng sẽ biến nó trở thành một món đồ cho người khác sai khiến.
Chuyện đã đến nước này rồi, ta còn có thể làm được gì nữa ngoài việc chấp nhận sự thật trước mắt này.
- Nếu cô đã nói thế. Được, dưới danh nghĩa là Đức Vua của Enra, ta tuyên bố, cô, Shinomiya Noel, từ bây giờ, cô sẽ bắt đầu chuyến…
- Xin hãy đợi một chút!
Ugh… cái giọng nói này… hà, mọi thứ chuẩn bị trở nên phiền phức rồi đây.
Ta ngoái đầu lại thì quả nhiên, ngọn núi lửa sắp sửa phun trào đến nơi mất rồi.
…
…
Góc nhìn của tôi.
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra và chuẩn bị xảy ra.
Có vẻ như Đức Vua đang định chấp thuận điều gì đó, thì bỗng dưng, nàng Công Chúa cả của Enra lên tiếng cắt ngang.
Nàng ấy hùng hùng hổ hổ đi thẳng về chỗ tôi, trước ánh mắt khiếp sợ của biết bao nhiêu người.
Đến bản thân tôi cũng muốn rùng mình trước áp lực của nàng ấy.
Nàng ấy nhìn xuống tôi như một người có chức có quyền nhìn xuống một tên dân đen.
Ừ thì như thế thì sẽ phù hợp hơn với khung cảnh hiện tại.
Mà phải thừa nhận một điều rằng được ngắm nhìn ở khoảng cách gần như thế này, nàng ấy thật đẹp. Kể cả khi là đang giận dữ hay thế nào đi chăng nữa, thì nàng vẫn thật đẹp.
Còn nếu như phải so sánh thì… tôi không dám tự nhận bản thân mình đẹp hơn Công Chúa, nhưng mà… tôi cũng là một cô gái xinh đẹp với làn da trắng hơn cả tuyết, và đôi mắt đỏ hồng ruby mơ màng thơ mộng.
Ai… ai…
Người nào mà mang nét đẹp đến hút hồn ấy thế.
Chính là tôi đây.
Nàng nhìn tôi với ánh mắt sao lại trầm tư như thể đang chất chứa rất nhiều nỗi tâm tư trong lòng.
Kỳ lạ thật đấy.
Chắc chắn là nàng không nhầm tôi với ai khác đúng chứ.
Tôi vẫn có cảm giác rằng nàng đang muốn ám chỉ đến người nào đó đứng phía sau mình và cũng quay cổ lại ngó nghiêng đôi chút, nhưng sự thật là chẳng có ai đứng sau lưng tôi cả.
Thật khó hiểu.
Rồi không biết suy nghĩ về điều gì, nàng chợt thay đổi ánh nhìn từ trầm tư sang nghiêm túc.
Nàng nói với tông giọng lớn và mạnh mẽ.
- Phụ Hoàng, chuyện này rõ ràng là vô lý. Để một cô gái tự thân thực hiện một chuyến du hành mà không hề biết trước điều gì sẽ xảy đến với mình. Có ai lại chấp thuận điều đó không cơ chứ?
Ờ thì… đúng là chưa từng có ai làm cái chuyện như thế. Nếu có thì rất hiếm người thực hiện những chuyến đi phượt một mình, nhưng đa số đều là cánh đàn ông có sức khỏe dồi dào, chứ không phải dành cho một con bé bị “Bạch Tạng”, xinh đẹp và đáng yêu như tôi.
- Đó là chưa nói đến chuyện ở bên ngoài Holy Blessing, còn có rất nhiều các Majuu sinh sống xung quanh. Để một cô gái đơn thân độc mã như thế, chẳng phải là quá vô lý ư. Dù ai nói gì đi nữa. Con tuyệt đối không chấp thuận việc này!
Công Chúa mạnh mẽ thật đấy.
Nhất định sẽ trở thành một người mà ai ai cũng nương nhờ vào được.
Nếu Đức Vua có ý định nhường ngôi cho Công Chúa thì chắc chắn, nàng sẽ trở thành một Nữ Vương anh minh.
Không biết là nàng đang có dụng ý xem thường hay thật sự lo lắng cho tôi nữa. Nếu là vế sau thì tôi vô cùng biết ơn.
Còn nếu là vế đầu thì… cũng đâu trách được vì trông tôi chẳng có tí “thịt mỡ” nào cả.
Nhưng dù sao thì tôi vẫn xinh đẹp và đáng yêu.
Mà mặc kệ đi, điều quan trọng là nàng không muốn tôi thực hiện chuyến du hành nên mới tỏ ra cố chấp như thế.
Nên mới nói, mấy cái thứ như cảm giác của người khác… phiền phức quá đi.
- Dù cho con có nói thế, nhưng đây hoàn toàn là mong muốn của cô bé. Con có thể làm gì được đây, Nebulis?
À à, Công Chúa tỏ ra đuối lý rồi.
Nhưng dám khẳng định nàng không can tâm nên mới có gương mặt đáng sợ như vậy.
Tôi vẫn không hiểu, tại sao nàng lại bướng bỉnh chỉ vì vấn đề của một thường dân như tôi nhỉ.
- Chỉ cần… chứng minh. Phải rồi, chỉ cần cô gái này chứng minh được cho con thấy rằng bản thân có thể tự lo liệu được ngay khi bước ra khỏi Enra, thì con sẽ để yên vụ này!
Oi… oi, rõ ràng là quá phi lý rồi.
Bất cứ người nào thuộc Hoàng tộc cũng vô lý như thế sao?
Nghe thì giống với những kẻ quyền lực thật đấy, nhưng sau cùng thì vô lý vẫn cứ là vô lý.
Mà tôi biết phải chứng minh như thế nào để nàng thỏa mãn đây?
Đức Vua vừa mới thở dài tỏ ra ngán ngẫm thì phải.
- Vậy con muốn cô gái đó phải chứng minh như thế nào?
Đây cũng chính là câu hỏi mà tôi muốn hỏi đấy.
- Đơn giản thôi!
…
…
Hôm nay là ngày mấy tháng mấy năm mấy nhỉ.
Mà tôi cũng chẳng buồn quan tâm đến nó làm gì nữa.
Điều mà trái tim nhỏ nhoi này như đang muốn gào thét lên rằng “Thế quái nào mà mọi chuyện lại dần chuyển biến thành chuyện tôi phải giao chiến với Nhất Công Chúa Nebulis Kain một chọi một cơ chứ”.
- Chuẩn bị xong rồi chứ?
Dù nàng có nói thế thì…
Tôi đâu có muốn mọi chuyện thành ra thế này đâu.
Cái gì mà “Chỉ cần đánh bại con bằng một trận đấu kiếm thì xem như cô ấy đủ khả năng rời khỏi sự bảo vệ của Holy Blessing”. Rồi thì tự dưng tôi lại bị kéo ra khu vực luyện tập của đội quân Hoàng gia, để tham gia vào một cuộc chiến một chọi một như trong anime thế này đây.
Mà xem ra… Nhất Công Chúa có nhiều fan hâm mộ thật đấy.
Đa số những người lính ở đây đều yêu thích Nhất Công Chúa, cũng như không ngừng cổ vũ cho nàng.
Trong khi bên mình thì, ngoài những cô cấp dưỡng và một số ít những người lính từng ăn bánh do tôi làm ra thì… một fanclub có chung sợi dây kết nối là bánh mì chăng.
Hơn thế nữa, Đức Vua và Vương Hậu cũng ngồi ở kia như giám khảo ư?
Họ thật sự không có ý định khuyên ngăn Nhất Công Chúa ngưng cái việc này lại à?
Không phải… Không phải là họ không can ngăn. Mà là dù có can ngăn thì kết quả vẫn chỉ là con số không mà thôi.
Nhất Công Chúa Nebulis cứng đầu, cố chấp đến mức một khi đã quyết làm điều gì thì phải hoàn thành cho bằng được. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc, chỉ có hai kết cục trong chuyện này, một là Công Chúa là người chiến thắng, tôi là người thua.
Hai là ngược lại, tôi thắng, Công Chúa thua.
Nhưng vì nếu như tôi để thua, thì sẽ mãi mãi không bao giờ được đi du hành. Thành ra chỉ còn lại một lựa chọn duy nhất cho chính bản thân mình là phải thắng.
Đứng cách xa nhau một đoạn, nàng chợt chỉ tay lên cao.
- Ngay khi ánh nắng đầu tiên ló ra khỏi áng mây, thì trận chiến sẽ bắt đầu. Cố gắng tung hết tất cả sức lực mình có ra đi nhé. Ta đây cũng muốn xem, con gái của Phù Thủy Thời Không, rút cuộc có tài năng gì!
Hây da, mọi thứ trở nên phiền phức hơn rồi đây.
Trên tay Công Chúa và tôi ngay lúc này đều là hai thanh kiếm gỗ dùng để tập luyện.
Kiếm gỗ thì đây không phải lần đầu tiên sử dụng.
Lúc còn ở nhà, cứ mỗi sáng luyện tập kiếm thuật, tôi cũng sử dụng kiếm gỗ nhưng có phần nặng hơn một chút. Thanh tôi cầm trên tay này nhẹ hơn hẳn, nên cử động chắc cũng sẽ linh hoạt lắm đây.
Mà nếu như sử dụng kiếm gỗ như thế này, cũng đỡ lo lắng hơn là sử dụng kiếm thật nhỉ.
Dù cho có được cho phép tung hết sức, nhưng tôi cũng không muốn làm bị thương Nhất Công Chúa chút nào.
Ngay khi ánh sáng mặt trời ló ra khỏi đám mây, khiến cho tôi phải đưa tay lên che mắt vì có hơi chói. Thì tôi cũng quên đi mất đấy chính là dấu hiệu bắt đầu cuộc tranh tài.
Nhất Công Chúa bất ngờ cầm kiếm lao thẳng về phía tôi với tốc độ khá nhanh.
Tôi cũng bị giật mình trong thoáng chốc nhưng cũng kịp thời quay trở lại với cuộc chiến.
Nàng ấy vung thanh kiếm gỗ đó và liên tiếp đánh vào tôi từng đường chém rất nhanh và mạnh.
Mạnh thật sự đấy, chứ không phải đùa đâu.
Ai là người đã dạy kiếm thuật cho nàng mà sức lực của một cô gái trẻ lại có thể tung ra những đường đánh nhanh và hiểm hóc đến chừng ấy thế.
Tôi buộc lòng phải đánh trả bằng mọi khả năng của mình.
Lúc đầu thì do bị bất ngờ nên tốc độ có theo không kịp.
Nhưng càng đánh, thì tôi lại dần theo được với tốc độ của nàng.
Không chỉ có thế, tôi cũng từng chút từng chút nhìn ra được đường kiếm của mình. Để rồi bây giờ, từng nhát kiếm của nàng, tôi đều có thể lách đầu sang trái sang phải để tránh, hoặc không thì cũng dùng kiếm đánh bật nó sang một bên.
Là do tôi tưởng tượng hay thật sự là tốc độ của nàng càng lúc càng chậm đi nhỉ. Và cũng càng lúc tôi nhìn rõ được đường kiếm của nàng như kiểu thay vì vung chém trong một giây thì nó lại trở thành ba đến bốn giây. Ý tôi ở đây chính là tốc độ xuất kiếm chém vào tôi ấy mà.
- Vậy còn thế này thì sao?
Không chỉ đánh chậm đi, mà tôi cũng gần như đoán được bước di chuyển tiếp theo của nàng là gì.
Tôi cũng bắt đầu phản công bằng cách lấy thế tấn công chủ động.
Tôi bây giờ đang là người đánh nàng phải lùi lại, và chính bản thân nàng cũng đang cật lực dùng kiếm để cản những đòn của tôi một cách đầy khó khăn. Nàng ấy sao thế nhỉ.
Tôi không những chiếm lợi thế được về trận đánh, mà còn thực hiện được bằng những đòn đánh lừa theo kiểu trêu tức đối phương như vung kiếm định chém từ bên trái và buộc nàng phải đưa kiếm lên bên trái để đỡ, nhưng rồi bất thình lình lại xoay người một góc ngược lại để thực hiện một đường kiếm ngang đánh qua từ cánh phải, buộc nàng ấy phải lùi lại để tránh. Không những thế, tôi còn nhanh chóng hụp người xuống để tránh đòn đánh ngang mặt của nàng, tiện thể thì dùng chân đá thấp, khiến nàng ngã lăn ra trước biết bao nhiêu người, rồi nàng cũng nhanh chóng đứng dậy và tiếp tục.
Nó như kiểu càng đánh, thì tôi lại càng bắt nhịp được với tốc độ của trận đấu, và càng dồn đối thủ được vào một góc.
Trận chiến càng lúc càng dễ đi đối với tôi thì phải.
…
…
Dưới góc nhìn của Đức Vua.
Ngay tại lúc này đây, ta đang được chứng kiến một trận so tài phải nói rằng chênh lệch rất nhiều về sức mạnh, tốc độ, linh hoạt, kỹ thuật, tất cả mọi thứ.
Thoạt đầu tiên, cứ ngỡ rằng người nắm thế chủ động là Nebulis khi đã khiến cho cô gái kia không thể trở tay kịp.
Nhưng bằng hình thức nào đó, thế cờ hoàn toàn bị đảo ngược vị trí.
Giờ đây, chính Nebulis mới là người gặp không ít khó khăn trước đối thủ.
Mà cách đánh của cô gái đó, tưởng chừng như rất nghiệp dư.
Nhìn nó thể hiện một nét gì đó không hề nghiêm túc, một chút gì đó mang tính chất giỡn cợt, chỉ càng khiến cho đối thủ thêm phần kích động. Nhưng một khi đã ra tay, thì không cách nào có thể khống chế được cô gái ấy. Kiểu như khiến cho đối phương kích động, mất đi toàn bộ sự sáng suốt của bản thân rồi lao đến tấn công một cách thiếu tổ chức, và lại bị đáp trả bằng sự cách biệt giữa hai bên.
Đường kiếm thì chẳng hề nghiêm túc chút nào, nhưng khi cần thì lại di chuyển rất nhanh, rất chính xác và đều toàn là những đòn chí hiểm, chỉ cần trúng một lần thì chắc chắn sẽ phải nhận lấy hậu quả khôn lường.
Không thể nhầm lẫn vào đâu được.
Ta đã từng được chứng kiến cách đánh như thế một vài lần trong quá khứ. Và nó chắc chắn là cách tấn công của Mãnh Vương Huyết Tổ Shinomiya Mikasa.
…
…
Theo góc nhìn của Lean.
Mãnh Vương Huyết Tổ, Shinomiya Mikasa, là Huyết Tổ mạnh nhất trên đại lục này. Nghe nói cô ta đã từng đi rất nhiều nơi trên thế giới và lĩnh hội được rất nhiều tinh hoa võ thuật cận chiến.
Đối với những võ sĩ hay chiến binh thông thường, họ sẽ đặt cao yếu tố nghiêm túc, cũng như linh hồn vào trận đấu. Nhưng với cách đánh trông thì vô tổ chức như của Shinomiya Mikasa, thì đó chính là một con dao chứa đầy độc tố, cắm sâu vào tinh thần nghiêm túc của một đấu sĩ.
Nếu như không có một tính cách mạnh mẽ và tâm trí tĩnh lặng, thì chắc chắn sẽ bị cách đánh mang đầy tính khiêu khích ấy phá hoại đi sự bình tĩnh, và dần mất đi lý trí của bản thân, dẫn tới những lựa chọn sai lầm trong cuộc chiến. Nhưng điều đó vẫn chưa đáng sợ bằng việc ngay sau đó, Shinomiya Mikasa sẽ tung ra những đòn dứt điểm với tốc độ rất nhanh vào các vị trí trọng yếu trên cơ thể.
Nếu như sự kiên định là một tấm khiên bằng sắt, thì cách đánh của Mikasa sẽ như một ống tiêm chứa đựng một liều acid cực mạnh đủ để ăn mòn sắt một cách từ tốn. Người càng có trái tim kiên định, càng dễ bị hủy hoại. Đó là cái đáng gờm nhất trong thế võ của Mikasa.
Nhất Công Chúa Nebulis có niềm tin rất mãnh liệt vào trách nhiệm của bản thân, và luôn tin rằng bản thân mình có thể vượt qua được mọi thứ nếu như hạ quyết tâm. Đây là một đức tính rất tốt, nhưng cũng vì thế lại vô tình trở thành điểm yếu chí mạng cho người.
…
…
Quay về góc nhìn của tôi.
Mồ… đã thôi được chưa. Vì dù nhìn kiểu gì đi chăng nữa thì tôi đang thắng thế đậm đấy.
Trông Công Chúa vừa chĩa kiếm về phía tôi, vừa thở dốc với những giọt mồ hôi cứ xuất hiện trên gương mặt của nàng.
Sắp đến giới hạn của nàng rồi đó.
Mình dừng lại ở đây nhé.
- Mọi thứ… vẫn chưa xong đâu…
Ehhh… thật đấy à.
Nhưng mà tôi muốn mọi chuyện kết thúc ở đây nhanh nhất có thể.
Không còn cách nào khác, tôi sẽ phải buộc nàng buông kiếm chịu thua, để tôi có thể rời khỏi đây.
Và như thế, tôi chợt phóng đến với tốc độ nhanh nhất của bản thân.
Tôi nâng thanh kiếm gỗ trong tay dự định sẽ thực hiện một cú đánh thấp ngang mạn xương sườn.
Công Chúa cũng đã bị bất ngờ một phen, nhưng cũng kịp thời vung thanh kiếm lên cao và thực hiện một cú bổ xuống thẳng đầu tôi.
Là ai sẽ nhanh hơn đây?
Thanh kiếm của tôi sẽ chạm vào vị trí xương sườn của nàng trước, hay lưỡi kiếm của nàng sẽ đánh xuống trúng đầu tôi trước?
Câu trả lời là…
Chân của tôi đã đá văng thanh kiếm trên tay nàng bằng cách bất thình lình thay đổi hướng cơ thể rồi vung chân đá móc lên vào thanh kiếm của nàng, buộc Công Chúa phải buông thanh kiếm ra vì lực nắm của nàng yếu hơn hẳn so với lực đá của tôi.
Mất đi kiếm trong tay, tôi tiếp tục xoay cơ thể để thực hiện một cú chém với chiến thắng gần như thuộc về mình. Nhưng bằng cách nào đó, nàng vẫn kịp thời nhảy bật về phía sau một đoàn và tránh được đường kiếm của tôi đến sát nút. Tôi còn có thể cảm nhận được rõ kiếm của mình chỉ chạm được vào vài ngọn tóc óng ánh của nàng.
Công Chúa đã mất kiếm rồi. Cả cơ thể cũng ướt đẫm vì mồ hôi. Chắc hẳn là khó chịu lắm.
Cùng là con gái với nhau, bỗng dưng tôi cảm thấy tội cho nàng.
- Thưa Công Chúa, có lẽ chúng ta nên dừng ở đây thôi ạ. Nếu còn tiếp tục, thần e rằng…
- Mọi chứ vẫn chưa kết thúc đâu!
Lời nói chắc như đinh đóng cột.
Tôi bắt đầu cảm thấy run sợ trước người phụ nữ này, nhưng đồng thời cũng run lên vì ngưỡng mộ người phụ này. Một ý chí chiến đấu rất kiên cường mà từ trước đến nay, tôi chưa từng được trải nhiệm, ít nhất cũng đã phải mười năm.
Tuyệt vời thật.
Có thể được đối đầu một người như thế này, tuy không cảm thấy chút khó khăn nào, nhưng với tôi thì nó thật tuyệt vời.
Một cuộc đối đầu thật sự sau khoảng thời gian mười năm… không tính với thầy giáo quái vật nhé, vì đấy rõ ràng là cuộc chiến sống còn, chứ không phải là trên tinh thần võ sĩ.
- Vẫn chưa kết thúc. Kể cả khi thanh kiếm đã không còn trong tay. Nhưng với ý chí mạnh mẽ này, ta vẫn sẽ tiếp tục chiến đấu cho đến hơi thở cuối cùng. Chính vì vậy, ta tuyệt đối không để mọi chuyện kết thúc một cách dễ dàng như thế!
Rồi thì từ đâu mà xung quanh Công Chúa bỗng dưng xuất hiện một thứ gì đó trông như một món vũ khí khác bay vòng quanh nàng.
A… nó giống hệt như lúc thanh Katana màu trắng xuất hiện rồi lơ lửng xung quanh tôi ấy. Giống hệt như lúc đó.
Nàng cũng đưa tay chạm vào thứ vũ khí đó, thì nó hiện nguyên hình thành một thanh Rapier màu trắng có vân hoa hồng thì phải. Cũng giống như lúc tôi với tay chạm vào thì nó sẽ biến ra thanh Katana thật sự.
…
…
Góc nhìn của Đức Vua.
Mọi chuyện đi đến tận mức này rồi sao.
Nebulis một khi đã nghiêm túc thì không điều gì có thể cản được con bé. Cũng như con bé sẽ tìm đủ mọi cách để hoàn thành được điều mình muốn làm. Về tính cách này của Nebulis thì ai cũng đều hiểu rõ.
Phải sử dụng đến cả Vương Hồn Khí trong một cuộc chiến như thế này, đủ để hiểu rằng Nebulis thật sự để tâm đến vấn đề cô bé rời khỏi đây.
Nebulis, ta có thể hiểu được nỗi đau âm ỉ trong con, để rồi phải sử dụng đến Vương Hồn Khí để kết thúc mọi thứ. Ta không ủng hộ sự việc của hiện tại, nhưng cũng không bao giờ trách con vì chuyện này đâu.
…
…
Góc nhìn của tôi.
Nhìn kiểu gì đi chăng nữa thì thanh Rapier đó trông nguy hiểm lắm đây.
Công Chúa bất ngờ lao đến tôi, nhưng lần này, tốc độ của nàng ấy tăng vọt lên một cách không thể ngờ đến.
Trong phút giây tôi chỉ có thể tròn mắt khi chưa biết chuyện gì vừa xảy ra, thì nàng đã ngay sau lưng tôi từ bao giờ.
Nàng đâm mũi kiếm nhọn hoắt đó thẳng vào cổ họng tôi.
Tôi đã nhanh chóng lách cơ thể nhỏ nhắn mảnh mai của mình để tránh, nhưng lại không hoàn toàn, vô tình để mũi kiếm ấy sướt ngang qua gương mặt của mình, và cũng nhờ đó mà trên gương mặt trắng nõn nà này, để lại một vệt cắt ngang với dòng máu đỏ cứ thế mà tuôn ra.
Tôi cũng ngay lập tức vung thanh kiếm gỗ của mình để đánh trả.
Một lần nữa, nàng lại dùng thanh Rapier ấy chém nát thanh kiếm gỗ trong tay tôi ra thành từng mảnh.
Nhận thấy điều không lành, tôi cũng liền nhảy lộn nhào ngược về phía sau, tạo khoảng cách an toàn cho chính bản thân mình.
Mấy anh lính fan cuồng kia cỗ vũ cho Công Chúa nồng nhiệt thiệt chứ.
Trông vui quá nhỉ.
Còn hội những người yêu thích bánh mỳ bên tôi thì… cũng náo nhiệt không kém.
Xem chừng ra thì cả hai chúng tôi đều được cổ vũ rất hăng say. Ít ra thì mình cũng không cảm thấy bị buồn tủi.
Tôi đưa tay lên chạm vết thương trên mặt mình.
- Nó đau!
Nó đau thật đấy, nhưng là bây giờ thì mới bắt đầu có cảm giác đau rát. Chứ trước đó, ngay khi cảm nhận được rõ mũi kiếm đã quét qua mặt mình một đường, tôi còn chưa cảm thấy được đau cho đến lúc này. Nhưng vì đã được chui rèn sự chịu đựng, nên dù đau đến thế nào, thì cũng phải cắn răng, không được hét toáng lên như một đứa trẻ sợ hãi.
Nhưng ngạc nhiên thật sự. Chỉ trong một phút chốc, mà nàng dường như đã trở thành một con người khác.
À thì tính cách vẫn như cũ.
Cái khác ở đây chính là những đòn tấn công cũng như tốc độ dường như mới vừa được tăng lên thêm một cấp bậc mới.
Bây giờ thì đến lượt tôi không còn vũ khí trong tay nữa rồi.
- Thế nào rồi. Nếu như chịu đầu hàng, thì ta sẽ không làm đau cô nữa đâu. Chỉ cần chấp nhận thua cuộc và hứa với ta rằng sẽ quay trở lại nơi cô vốn dĩ thuộc về. Ta sẽ không tấn công thêm nữa!
Nơi tôi thuộc về vẫn còn đó, nhưng tôi đã hứa với lòng mình rằng cho đến khi tìm được hai người họ, thì tôi sẽ không trở về.
Người phương Đông đã nói thì sẽ làm cho bằng được.
Chính vì vậy, tôi nhất quyết không quay đầu lại.
Bằng cách nào đó, tôi cũng triệu hồi được thanh Katana trong suốt và lởn vởn xung quanh mình như cái cách mà Công Chúa đã làm.
Công Chúa đã tỏ ra rất ngạc nhiên.
- Vương Hồn Khí… làm sao mà…
…
…
Góc nhìn của Đức Vua.
Hiện giờ, có lẽ không chỉ riêng gì bản thân ta, đến Hoàng Hậu, các con của mình, cũng như tất cả những người đều đang có mặt ngay tại đây đều không thể tránh khỏi sự ngạc nhiên khi nhìn thấy thứ mình đang trông thấy.
Hoàng Hậu đã hỏi ta.
- Bệ Hạ… Đó chính là…
Phải… không thể nào sai được.
Thứ mà tất cả đang được chứng kiến ngay lúc này, nhất định chính là phép màu mà Thượng Đế ban cho chúng ta.
Cô bé đã triệu hồi được Vương Hồn Khí.
…
…
Góc nhìn của tôi.
Dù có nhìn ngắm bao nhiêu lần đi chăng nữa, thanh Katana này vẫn thật là bí ẩn.
Có vẻ như những lúc tôi cần thì nó sẽ xuất hiện để cứu nguy cho tôi.
Không cần suy nghĩ gì thêm nữa, tôi vứt bỏ thanh kiếm gỗ đã nát và chỉ có thể dùng để đi nhóm củi.
Tôi đưa tay chạm lấy thì thanh Katana thật xuất hiện và nằm gọn trong lòng bàn tay của tôi.
Tôi từ từ rút lưỡi kiếm sáng óng ánh ra khỏi bao rồi chĩa mũi kiếm về phía trước theo tư thế truyền thống của các Samurai.
Thấy thế, Công Chúa cũng thủ thế với thanh Rapier đó.
Chúng tôi đã đứng yên như tờ trong phút chốc, cho đến khi gió thổi, khiến cho một chiếc lá từ đâu đó nhẹ nhàng chạm xuống đất, thì cũng là lúc cả hai đều lao vào nhau với tốc độ như chớp nhoáng.
Chúng tôi tấn công nhau dồn dập.
Âm thanh kim loại cứ vang lên không ngừng khắp khu tập luyện này.
Tốc độ của hai bên cứ mỗi lúc một tăng lên không ngừng, và các đòn đánh cũng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
…
…
Góc nhìn của Đức Vua.
Thật lòng mà nói, đây rõ ràng là một trận đấu tuyệt vời nhất ta từng được chứng kiến.
Hai Vương Hồn Khí đối đầu với nhau.
Ta thật không thể kìm nổi cái cảm giác vừa rùng mình nhưng cũng vừa hưng phấn này.
Cả hai đứa trẻ ấy đều đã trưởng thành lên rất nhiều rồi.
…
…
Góc nhìn của tôi.
Tôi và Công Chúa cứ như thế này mãi chắc cũng được hơn ba mươi phút rồi. Cả hai đều chưa bên nào có dấu hiệu xuống sức, Nhưng cũng dễ thấy một điều rằng tôi lại đang chiếm ưu thế nhiều hơn.
Một lần nữa, tôi lại dần quen được với tốc độ của nàng, nên chẳng mấy chốc, tôi lại là người dành được thế chủ động.
Thanh Katana của tôi khó có thể thực hiện những nhát đâm vừa nhanh vừa mạnh như Rapier, nhưng độ linh hoạt của nó thì miễn bàn khi gần như lưỡi kiếm của tôi khiến cho Công Chúa gặp khó khăn hơn nhiều.
Tôi thì né tránh mũi đâm đơn giản hơn là các đường kiếm lắc léo của Katana, nên đã sớm xuất hiện một vài vết thương nho nhỏ trên cơ thể ngọc ngà đó của nàng.
- Dừng lại ở đây thôi thưa Công Chúa. Đã quá đủ rồi ạ!
- Không bao giờ. Cho đến khi đôi tay này không thể cầm kiếm được nữa. Còn không thì không bao giờ!
Công Chúa cứng đầu đến độ khiến tôi phát bực rồi đấy nhé. Làm ơn hiểu cho rằng tôi không hề muốn khiến nàng bị thương đâu. Thế nên đừng làm khó dễ cho tôi được không.
Tôi bực mình thật rồi đấy, đến nỗi chẳng còn nhân nhượng gì mà ném thẳng thanh Katana trong tay mình vào nàng luôn một thể.
Nàng đã kịp thời lách đầu sang trái để tránh.
Thanh Katana bay vút qua mặt nàng, nhưng rồi cũng bằng cách nào đó, tôi, kẻ đang đứng trước mặt Công Chúa, lại xuất hiện ngay tại vị trí mà thanh Katana đang bay, hay nói đúng hơn là tôi bất thình lình hiện ra ngay sau lưng nàng.
- Di Ảnh Thần Thuật… không thể nào…
Tôi chẳng biết chuyện gì đã xảy ra với chính bản thân mình, nhưng mặc kệ nó đi.
Tay nắm chặt lấy thanh Katana, tôi dồn hết tất cả mọi sự giận dữ trong mình và thực hiện một cú đánh bằng cán kiếm vào vị trí sau gáy, khiến cho Công Chúa gục ngã ngay trên thảm cỏ xanh.
Bàn tay buông thanh Rapier.
Nàng nằm bất động trên thảm cỏ xanh, báo hiệu rằng trận đấu đã kết thúc, và phần thắng hoàn toàn thuộc về tôi.
…
…
Sau trận đấu tay đôi ngày hôm đó, Nhất Công Chúa đã được đưa vào bên trong cung điện và được chữa trị bởi những bác sĩ giỏi nhất trong cung điện.
Nghe nói rằng chỉ cần để nàng nghỉ ngơi một chút thì sẽ khỏe lại.
Tôi cảm thấy yên tâm phần nào vì dẫu sao cũng do tôi mà nàng mới trở nên như thế. Nhưng cũng may là chỉ đơn thuần ngất đi. Chứ nếu lúc đó, tôi xung quá làm điều gì ngu ngốc thì chắc bản thân mình cũng chẳng thể nào yên ổn nổi.
Dĩ nhiên tôi cũng được trị thương, nhưng ngay sau khi đến gặp bác sĩ, thì ông ấy tỏ ra ngạc nhiên khi chẳng tìm ra được vết thương nào trên cơ thể tôi cả.
Rõ ràng là có một vết sẹo dài trên gương mặt trắng này mà.
Tôi còn đang tự hỏi liệu nó có để lại dấu vết nào đó sau này hay không. Nhưng quả thật là khi tôi đưa tay tự kiểm chứng thì nó đã hoàn toàn biến mất.
Vị bác sĩ ấy hoàn toàn thản nhiên, và còn cười hề hề nói rằng có lẽ là vì tôi mang dòng máu của Phù Thủy Thời Không, một sinh vật Bất Tử hùng mạnh. Bên cạnh đó, chị gái còn lại là Huyết Tổ, càng minh chứng cho việc chính dòng máu Bất Tử chảy trong tôi đã tự chữa lành vết thương ấy với tốc độ rất nhanh. Điều này đang muốn nói lên rằng tôi đang sở hữu một khả năng tự tái tạo vết thương rất “bá đạo” đây.
Sau khi đã hoàn thành công việc kiểm tra sức khỏe, tôi đã quay trở lại phòng của mình để có thể nghỉ ngơi và tầm đến chiều tối, tôi lại được diện kiến Đức Vua và Hoàng Hậu, cùng các con của người, trừ Nhất Công Chúa vẫn còn đang ở trong phòng nghỉ.
Nội dung của buổi diện kiến này không hẳn có gì quan trọng ngoài việc chúc mừng tôi đã dành được chiến thắng, và cũng là để khẳng định một chuyện quan trọng khác.
- Dưới danh nghĩa là vị Vua thứ 114 của Kain, Guren Kain, chính thức công nhận Shinomiya Noel, con gái của Phù Thủy Thời Không Shinomiya Saya, sẽ bắt đầu chuyến hành trình đi về phía Đông của thế giới dưới sự bảo hộ của Enra. Đây hoàn là một chuyến đi tự thân, thế nên Shinomiya Noel không có nghĩa vụ cũng như trọng trách gì đối với Hoàng tộc Kain cũng như Enra. Lời tuyên bố chính thức có hiệu lực kể từ giây phút này!
Rồi thì bao nhiêu tiếng vỗ tay vang lên xung quanh, cũng có một số người thì không đồng tình với quyết định này nên không chúc mừng tôi chăng.
Mà cũng chẳng phải là vấn đề gì to lớn đối với tôi.
Cái quan trọng là tôi có thể rời khỏi Enra nhưng không trên danh nghĩa là quân cờ của Enra.
Chỉ cần nhiêu đó là quá đủ rồi.
Đức Vua đã nói với tôi rằng.
- Từ nay về sau, chuyến hành trình của cô sẽ gặp muôn vàn khó khăn. Nếu như cảm thấy quá mệt mỏi, thì hãy dừng lại và đừng ngần ngại nhờ đến sự trợ giúp của chúng ta. Hoàng tộc Kain sẽ luôn theo sau và hỗ trợ cho cô hết khả năng của mình!
- Xin cảm ơn Đức Vua. Nhưng chỉ cần ngài để yên và đừng chen ngang vào chuyến đi của mình là đã đủ cho thần lắm rồi ạ!
Ngài ấy đã cười một cách khanh khách đầy thích thú.
- Thẳng thất thật đấy. Và đương nhiên, ta không ghét người như cô!
Rồi bỗng dưng Lean đến kế bên tôi, trên tay có một chiếc khay lớn. Và bên trong chiếc khay lớn là một cuốn sổ cỡ trung, và một tấm thẻ màu trắng.
Tôi đang thắc mắc đây là gì thì Lean đã giải thích.
- Đây là thẻ thông hành đặc biệt. Với nó, cô có thể đi qua các khu vực đóng chốt, ghé chân vào các tiểu vương quốc, và quan trọng nhất là có thể đi qua các chốt chặn ở các khu vực biên giới. Với những nơi cần yêu cầu xuất hình giấy tờ, thì đây chính là vật phẩm cực kỳ hữu dụng!
Ah, đúng là thứ rất hữu dụng cho các chuyến đi xuyên lục địa.
Nói chung thì nó cũng giống như hộ chiếu nhập cảnh các quốc gia khác, nhưng “xịn xò” hơn nhiều khi với nó, tôi có thể đi đến bất kỳ đâu trên thế giới này.
Quá tuyệt vời.
- Vì đây là thứ vô cùng quan trọng, chỉ duy nhất có một cái nên đừng có để làm mất đấy!
- Vâng, tôi sẽ cẩn thận. Cảm ơn ngài Lean!
Sau đó, Đức Vua cũng đưa cho tôi một cuốn sổ.
- Còn đây là một cuốn nhật ký mà cô có thể sử dụng để ghi lại mọi thứ trên chuyến du hành của mình. Chắc là cô cũng có thói quen viết nhật ký như mẹ mình chứ nhỉ!
Hoàn toàn không.
Ngài đoán sai con người của tôi rồi.
Đúng là bà già ngố nhà tôi có thói quen viết nhật ký từng ngày, nhưng tôi thì hoàn toàn không có cái thói quen đó. Thế nên là có đưa cho tôi thì cũng trở nên vô ích thôi.
Tôi đang tính lắc đầu từ chối, thì Lean bỗng nói.
- Quả thật, không phải ai cũng có thói quen viết nhật ký. Nhưng với những phượt thủ, thì việc viết nhật ký từng ngày cũng là một nét văn hóa rất thú vị, càng tô điểm thêm cho chuyến đi muôn vàn thú vị. Hãy thử tưởng tượng rằng cô đến một nơi nào đó có nhiều thứ rất tuyệt vời. Cô bỗng dưng muốn lưu giữ những ký ức đó lại. Cô sẽ ghi vào nhật ký. Rồi một ngày nào đó, cô bỗng dưng muốn kể về những điều tuyệt đẹp đó cho một ai đó, thì chẳng phải sẽ rất tiện khi đã có cuốn nhật ký này trong tay sao. Lấy ví dụ như sau khi đã tìm được Phù Thủy Thời Không và Mãnh Vương Huyết Tổ. Cô có muốn kể cho họ nghe thật nhiều những điều mình đã từng trải qua trong chuyến hành trình của mình!
Nghe Lean nói có lý thật đó.
Tôi bỗng dưng tưởng tượng ra viễn cảnh đó.
Khung cảnh cả ba người chúng tôi lại quây quần bên nhau quanh lửa trại, và lần này, thì đến lượt tôi lại kể những câu chuyện của mình.
- Nếu Lean đã nói như thế. Có lẽ, tôi sẽ thử viết xem sao!
Tôi nhận lấy chúng như món quà chia tay từ Hoàng tộc dành cho mình.
…
…
Sáng sớm ngày tiếp theo, đã đến lúc phải nói lời tạm biệt cung điện Priah và bắt đầu chuyến đi của mình.
Tôi đã sắp xếp những thứ mình cần vào trong chiếc túi đeo chéo ngang vai, cùng với thêm rất nhiều đồ ăn lương thực được tặng từ các cô cấp dưỡng dưới nhà bếp.
Tôi bước qua cánh cổng chính của cung điện và nhìn thấy Snow Leopard, người bạn đồng hành của mình đang đợi sẵn ở đấy.
Tôi quay lại nhìn tất cả mọi người với nụ cười trên môi.
- Vậy thì, tôi đi đây. Mọi người xin hãy bảo trọng!
Đưa tiễn tôi là những cô cấp dưỡng, những người lính yêu thích bánh mì của tôi, những người trong bộ tham mưu mà tôi chưa từng gặp lần nào cũng như những bộ phận khác trong cung điện. Có cả Lean, Đức Vua, Hoàng Hậu, hai hoàng tử và công chúa nhỏ.
Có những người còn rơi nước mắt khi chia tay tôi nữa cơ.
Thiệt tình, chúng ta gặp nhau chưa được bao lâu, đâu cần thiết phải tỏ ra thương cảm như thế đâu chứ.
Đức Vua nói với tôi.
- Nhớ đấy. Nếu cảm thấy khó khăn gì, đừng ngần ngại yêu cầu sự giúp đỡ. Enra luôn là hậu phương vững chắc cho cô bất kể lúc nào và bất kể khi nào!
- Xin cảm ơn Bệ Hạ. Thần sẽ ghi nhớ điều này!
Rồi vị Hoàng Tử lớn cũng bắt chuyện với tôi.
- Tuy thời gian gặp gỡ chưa được lâu, và cả hai chúng ta đều chưa có nhiều thời gian để hiểu thêm về nhau. Nhưng chúng tôi ở đây, ai ai cũng đều mong muốn cô sớm quay trở lại. Thế nên, hãy hứa rằng sau khi tìm được hai người họ, xin hãy quay trở lại đây một cách bình an!
- Xin cảm ơn Hoàng Tử!
Và Lean cũng nhắn nhủ với tôi vài điều.
- Chuyến đi này sẽ khá là gian nan khi giờ đây, những mối nguy hiểm xung quanh Majuu sẽ xuất hiện trước mắt cô. Đừng làm điều gì để khiến bản thân mình bị rơi vào hiểm nguy. Cô hiện giờ, chính là tia sáng duy nhất của cả Enra chúng ta!
Nghe sao mà áp lực quá thể.
Chắc chắn là tôi không có dính dáng gì đến các vấn đề của Hoàng tộc đúng chứ.
Tôi chỉ có một mục tiêu duy nhất là đi tìm tung tích của mẹ và chị hai mà thôi. Nên làm ơn đừng khiến tôi nghĩ rằng mình đang làm việc cho Hoàng tộc như thế.
Tôi chợt nhớ ra vẫn còn một người mà tôi chưa thể nói lời chào tạm biệt.
- Ngài Lean này… Nhất Công Chúa…
Dường như hiểu được tôi đang muốn hỏi gì, Lean trả lời tôi ngay.
- Đừng lo lắng, Công Chúa Nebulis vẫn chưa khỏe nên còn đang nằm nghỉ trong phòng. Ngài ấy sẽ sớm trở lại như bình thường thôi!
- Nếu được vậy thì thật tốt. Vậy thì nhờ ngài gửi lời chào của tôi đến Công Chúa. Đồng thời cho tôi được xin lỗi nếu như có lỡ ra tay mạnh quá!
- Không sao đâu. Đây cũng là một trải nghiệm tốt cho ngài ấy mà. Đôi khi cứ “kéo” thay vì “đẩy”, cũng là một cách huấn luyện rất hiệu quả!
Tôi chẳng hiểu Lean nói gì cả, nhưng thôi kệ đi, vì đó không phải vấn đề của mình.
Chạm nhẹ lên chiếc Snow Leopard. Tôi cảm thấy có lỗi khi đã để nó lại một mình.
Xin lỗi vì đã để cậu lại, chiến hữu. Nhưng bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu một chuyến đi mà không biết khi nào sẽ chấm dứt.
Tôi cho hết hành lý của mình vào trong cốp rồi leo lên chiếc xe.
Tai đeo headphone, mắt đeo kính chắn gió. Mọi thứ đều đã sẵn sàng.
Bỗng Đức Vua chợt lên tiếng.
- Shinomiya Noel. Nói cho ta biết, cô có căm hận chúng ta vì đã khiến cô phải một mình trong suốt khoảng thời gian qua không?
Câu hỏi đó chẳng phải trước đây ngài ấy đã từng hỏi tôi rồi ư. Và tôi cũng đã đưa ra câu trả lời của mình rồi mà.
Đừng nói là ngài quên rồi nhé.
Phiền quá đi.
- Thần không căm hận Hoàng tộc Kain hay Enra!
- Thật sự không căm hận sao?
- Vâng, thần không căm hận. Mà thần cực kỳ ghét Hoàng tộc Kain nói riêng và cả Enra nói chung!
Tôi đã trả lời như thế với nụ cười tự tin trên môi mình.
Và một lần nữa, Đức Vua đã phá lên cười rất lớn. Sau đó, ngài ấy đưa tay lên cao.
- Đi đường cẩn thận!
Rồi tôi bắt đầu kéo tay lái, điều khiển chiếc Snow Leopard từ từ di chuyển ra khỏi khuôn viên của cung điện.
…
…
Dưới góc nhìn của Dante.
Tiếng rồ ga này, chắc chắn là cô gái mang tên Shinomiya Noel kia đã rời khỏi cung điện.
Thú thật, tôi chẳng muốn ra tiễn cô ta nên mới trốn ở phòng của Nebulis, đợi cho đến khi cô ta đi mất.
Nhưng bên cạnh đó, thì cô bạn thân thuở ấu thơ của mình đang làm bộ mặt khó coi lắm.
- Nếu đã muốn nói lời từ biệt đến vậy. Sao cậu không ra ngoài đó mà nói cho rõ thành lời. Cứ ru rú trong phòng như thế này rút cuộc để làm gì?
- Còn cậu thì sao. Tại sao cậu không đi?
- Oi oi, tớ là người ngoài đấy. Rõ ràng không hề mang chung dòng máu Hoàng tộc gì với các cậu cả. Thế nên, đó không phải là trách nhiệm của tớ. Nhưng cậu thì lại khác, Nebulis!
Cô bạn thân của tôi, bề ngoài bình thường nghiêm nghị đến nỗi hét một tiếng, ai cũng khiếp sợ. Nhưng lại chỉ biết giấu kín những cảm xúc của mình bên trong mà thôi.
Ai trong cung điện này mà không biết cậu yêu thương những người thân trong gia đình đến nhường nào.
- Tớ cảm thấy mông lung vô cùng. Cứ ngỡ rằng sau chừng ấy thời gian, chúng tớ sẽ lại được trùng phùng. Đâu có ngờ rằng, đây lại là một lời tiễn biệt khác. Rõ ràng là tớ chẳng muốn chút nào. Nhưng sau khi chứng kiến được sức mạnh đó, làm sao tớ có thể tiếp tục nói không được đây?
- Nhưng sâu trong thâm tâm, cậu rất muốn được ở bên cạnh cô ấy mà nhỉ. Vậy thì tại sao không đấu tranh cho đến cùng. Bình thường, một khi đã muốn làm điều gì đó, thì cậu rất quyết tâm kia mà. Tại sao lần này lại chịu nhún nhường chỉ vì một trận thua như vậy. Nebulis mạnh mẽ, có tiếng nói thét ra lửa là như vậy, bỗng trở nên ngoan ngoãn một cách kỳ lạ quá nhỉ!
- Đừng có mà chọc điên tớ lúc này nhé. Cậu cũng thừa hiểu còn gì. Vì đó là niềm hạnh phúc duy nhất của em ấy. Tớ không muốn vì sự ích kỷ của mình mà hạnh phúc của em ấy bị lấy đi thêm lần nào nữa!
- Thế nên tớ mới nói, cậu yêu quý những người thân xung quanh cậu quá mức, mà đôi khi không nhận ra rằng, bản thân cậu cũng cần được yêu thương và trân trọng nhiều hơn!
Thành thật thì bản thân tôi cũng chẳng rành về khoản này.
Tôi có thể giỏi trong việc nghĩ ra những kế hoạch, hay đưa ra những ý kiến về một sự việc trong một sự kiện, một lĩnh vực nào đấy. Còn các vấn đề xung quanh cảm xúc của con người thì cũng mù tịt mà thôi.
Những gì tôi có thể làm ngay lúc này là đến kế bên, xoa đầu Nebulis với lời nói.
- Lần sau gặp lại, hãy chào em ấy một cách tử tế đi nhé!
- Uhm!
…
…
Rời khỏi biên giới của Enra, tôi bắt đầu chuyến đi của mình.
Lần đầu tiên tôi rời khỏi đất nước này, và cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một thế giới bao la bên ngoài với những điều thú vị hay buồn bã đều đang chờ đợi mình phía trước.
Và bây giờ là tiết mục đố vui không có thưởng đây.
Vì ước muốn tìm lại người thân của mình, có một cô gái trẻ với mái tóc trắng bạch kim, đôi mắt đỏ hồng như viên ruby quý hiếm đầy thơ mộng, sở hữu làn da trắng còn hơn viên ngọc trai vừa được đánh bóng.
Cô ấy đã có một chuyến đi đến cung điện của Hoàng tộc Kain, mang theo mong muốn được tìm lại những người thân đã mất tích của mình.
Cứ nghĩ rằng cô ấy không thể nhận được gì, cho đến khi một phương án được đưa ra, giúp cho cô ấy sớm tìm được mục tiêu cũng như sứ mệnh của bản thân mình là gì. Nhưng để thực hiện được điều ấy, trước tiên, cô gái đã phải đấu trí với Đức Vua cũng như phải đấu kiếm với cả Nhất Công Chúa.
Cô ấy đã vượt qua tất cả, và bắt đầu chuyến hành trình của mình trên lưng chiếc motor đáng tin cậy này là ai thế?
Vâng, đó chính là tôi đấy.