Chương 606: Bùng nổ sau sáu năm

"Ra tay đi... thua trong tay đám ác ma bọn mày, tao tâm phục khẩu phục..." Chuyện đã đến nước này, Tần Như Phong hầu như đã tuyệt vọng.

Đúng lúc này, Kim Đại Trungg đứng cách đó không xa đột nhiên cười lạnh, trong đôi mắt hiện ra một tia tàn nhẫn.

Đột nhiên, Phương Hạo Vân liền cảnh giác, hai bóng người lập tức đánh tới hắn từ hướng trần nhà, uy thế rất kinh người.

Phương Hạo Vân vẫn cười nhạt, nhấc chân đá vào đũng quần của một người, vừa nhanh vừa chuẩn, làm cho tên này kêu thảm một tiếng, té xuống đất, mồ hôi đổ đầm đìa, quay cuồng trên mặt đất không dừng lại.

Sau đó, hắn liền xoay người tung ra thêm một cước nữa, đá bay tên còn lại đi.

Đến lúc này, hai tên đánh lén đã bị Phương Hạo Vân hạ gục, tuy rằng chưa chết, nhưng mà không khác gì một phế nhân.

"Ra tay đi..." Thấy bị đánh lén, trong lòng Phương Hạo Vân dường như nổi nhiều lửa hơn, thản nhiên nói một tiếng, sau đó mang mọi người đi.

Bạch Quý dẫn người đi vào phòng, tiêu diệt tất cả dư nghiệt của Tần gia, toàn bộ quá trình còn chưa đến mười phút.

Sau đó, Bạch Quý lại cho người dọn dẹp hiện trường một chút, phái người bảo vệ biệt thự, để người của Lã Thiên Hành đến mà xử lý công đoạn cuối cùng.

Trở về tập đoàn Hàn thị, Hàn Tuyết Nhi và Tần Tú Văn liền thắp nén nhang cho Hàn Sơn, đem tin tức đại thù đã báo nói cho ông biết. Sau đó hai mẹ con cùng khóc rống lên, Phương Hạo Vân chỉ đứng yên lặng sau lưng hai người.

Chuyện của Hàn Sơn thật ra cũng là do hắn chủ quan, nếu hắn sớm phái người bảo vệ Hàn Sơn, thì sẽ không để đến mức xảy ra thảm kịch như vậy.

Có điều bây giờ cũng đã báo thù cho Hàn Sơn rồi, tập đoàn Hùng Long cũng đã hành động, tiêu diệt hoàn toàn Tần gia ở châu Âu. Vì Hàn Sơn, Tần gia đã phải chịu cảnh diệt tộc.

Đương nhiên, đây là điều mà Tần gia không bao giờ tưởng tượng nổi.

Rất nhiều người đã thấy được tâm tư và thủ đoạn của Phương Hạo Vân thông qua chuyện này, chỉ cần trêu chọc vào hắn, tuyệt đối là không có kết quả tốt.

Hà Thanh lại một lần nữa ý thức được, người như Phương Hạo Vân chỉ có thể làm bạn, chứ không thể làm địch được.

Làm địch với hắn, thật sự đúng là khủng bố.

Cô cảm thấy rằng, cho dù là Lã Thiên Hành cũng không phải là đối thủ của Phương Hạo Vân.

Nghĩ như vậy, cô âm thầm cảm thấy may mắn, may là mình đã cắt đứt quan hệ với Lã Thiên Hành, có điều, cô lại có chút lo lắng cho Hoàng Kỳ Anh.

Tuy rằng đã có quan hệ xác thịt với Hoàng Kỳ Anh, nhưng trong lòng Hà Thanh vẫn còn tình cảm không thể thay đổi với Hoàng Kỳ Anh được. Ít nhất là bây giờ cô vẫn chưa quên.

Cô nghĩ rằng, mình có nên tìm một cơ hội thích hợp để gặp mặt Hoàng Kỳ Anh, nói bóng nói gió để cho hắn rời khỏi Hoa Hải. Nếu không, một khi thân phận của hắn bại lộ, thì với tính cách và thủ đoạn của Phương Hạo Vân, sợ rằng hắn sẽ chết không có chổ chôn.

Tần gia bị diệt cũng không tạo thành ảnh hưởng ở Hoa Hải, ít nhất là người dân Hoa Hải không ai biết, cũng chẳng ai chú ý.

Mặc kệ là giới truyền thông, hay là báo chí, thậm chí là hệ thống inte cũng không có đưa tin tức liên quan.

Người dân vẫn bận rộn như cũ, cuộc sống bình thường cũng không có ảnh hưởng gì.

Nhưng mà chuyện này lại tạo thành một cơn sóng thần trong hắc đạo Hoa Hải. Tần gia bị diệt, Đằng Phi thống nhất hắc đạo Hoa Hải đã có một dấu hiệu rõ ràng rồi.

Có thể nói, không còn Long gia, Tần gia, việc thống nhất hắc đạo Hoa Hải trở nên dễ dàng.

Bây giờ chỉ còn lại vấn đề thời gian và thao tác thế nào thôi.

Nên làm thế nào, Phương Hạo Vân đã giao cho Trần Thiên Huy, Bạch Quý đi làm, để bọn họ nhanh chóng đưa ra một phương án hữu hiệu.

Đồng thời, chuyện này còn cần phải thông báo với Lã Thiên Hành.

Theo Lã Thiên Hành, bọn họ đã đưa ra phương án khống chế tương quan và vấn đề thống nhất. Đồng thời, Lã Thiên Hành còn tỏ vẻ rằng sẽ có một người liên lạc mới đến.

Trong lòng Phương Hạo Vân liền có một cảm giác không tốt, hắn đoán rằng người này có khả năng là Trần Thanh Thanh.

Có điều, câu nói tiếp theo của Lã Thiên Hành đã làm cho Phương Hạo Vân quên mất chuyện này.

"Hạo Vân, dựa theo ước định lúc , bây giờ ông giúp con nói chuyện với Thanh Thanh, có điều thời gian chỉ có mười phút thôi.. Tất cả, có cái gì cần nói thì con cứ nói cho rõ ràng đi..."

Sau đó, trong điện thoại truyền ra giọng nói của Trần Thanh Thanh : "Hạo Vân, cảm ơn em đã luôn nhớ đến chị, chị khỏe lắm... chị nghĩ chúng ta sẽ nhanh chóng gặp mặt... Ông ngoại đã ủy nhiệm chị là người phụ trách khu Hoa Bắc... Hoa Hải cũng nằm trong phạm vi của chị, đến lúc đó chị sẽ thu xếp thời gian gặp em...Bên ba mẹ chị, xin nhờ em chăm sóc giùm..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, có vẻ hơi buồn bực, Lã Thiên Hành rốt cục đã cho chị Thanh Thanh làm SeeDs rồi, nhưng mà không biết là cái kế hoạch tẩy não ấy có ảnh hưởng đến chị Thanh Thanh bao nhiêu nữa.

Dù sao thì trong điện thoại, Phương Hạo Vân cũng không nghe ra sự khác nhau trước đây của Trần Thanh Thanh.

Có điều, nói đi thì phải nói lại, Lã Thiên Hành đã đưa Trần Thanh Thanh vào một vị trí quan trọng như vậy, nhất định là có chổ nào đó quan trọng. Nói tóm lại một câu, mọi chuyện không đơn giản.

Đương nhiên, đối với tình cảm hai người, Phương Hạo Vân vẫn nắm chắc được.

"Thanh Thanh, có một câu không biết có nên hỏi không, bên em sẽ phái ai đến tiếp nhận công tác của Hà Thanh?" Phương Hạo Vân hỏi.

"Cũng đã xác định rồi, là Trương Toàn. Hắn đã tốt nghiệp SeeDs rất tốt, trước đây chưa từng chấp hành nhiệm vụ gì, lần này coi như là chấp hành nhiệm vụ. Đúng rồi, em là thủ trưởng trực tiếp của hắn, Hạo Vân, hãy nghe em nói, em biết trong lòng anh có rất nhiều nghi ngờ, sau khi chúng ta gặp mặt, em sẽ có được đáp án. Nhớ kỹ, chị yêu em..." Nói xong, Trần Thanh Thanh liền cúp điện thoại.

Lã Thiên Hành vẫn nghe lén toàn bộ quá trình này, ông ta cảm thấy rằng trong câu nói cuối cùng của Trần Thanh Thanh có vấn đề. Có điều ông vẫn rất tin tưởng vào hệ thống giáo dục ở đây.

Huống hồ, ông đã nói đi nói lại nhiều lần với Trần Thanh Thanh, dưa theo ý của ông, sau mười năm nữa, ông sẽ đem Trần Thanh Thanh thành người nối nghiệp.

Đối với chuyện này, Trần Thanh Thanh cũng không có dị nghị gì.

Đương nhiên, đối với Trần Thanh Thanh, Lã Thiên Hành vẫn luôn cảnh giác, có đề phòng. Dù sao quan hệ của cháu ngoại và Phương Hạo Vân cũng rất phức tạp. Nếu thật sự muốn ông yên tâm, thì cần phải tiếp tục giám sát thêm một thời gian nữa.

.............................................

Sau khi tĩnh dưỡng một thời gian ở Hoa Hải, thân thể của Đinh Tuyết Nhu rõ ràng đã tốt hơn, cũng đã khôi phục lại tiêu chuẩn của một người bình thường. Căn cứ theo sự kiểm tra của bác sĩ cho thấy, tình huống thân thể c3ua Đinh Tuyết Nhu bây giờ đã không cần phải theo dõi thường xuyên nữa.

Vì thế, Đinh Tuyết Nhu vui vẻ không thôi, chủ động liên hệ với Phương Hạo Vân, hy vọng hắn có thể cùng cô chia xẻ niềm vui này.

Trên thực tế, Phương Hạo Vân rất rõ tình huống của Đinh Tuyết Nhu, thân thể của cô khôi phục nhanh như vậy, hoàn toàn là do Hoàng Kỳ thuật của dì Bạch cả.

Trong khoảng thời gian này, dì Bạch đã mấy lần xoa bóp thông máu cho cô, còn bốc riêng cho cô vài thang thuốc riêng. Cho nên mới khiến cho tốc độ hồi phục của Đinh Tuyết Nhu được nhanh như vậy.

Nêu không như vậy thì bây giờ cô vẫn đang nằm trên giường.

Nói chuyện điện thoại xong, Đinh Tuyết Nhu vội vàng trang điểm lại, hy vọng là có thể có một hình tượng mới trước mặt Phương Hạo Vân. Vương Hà rất rõ ràng tâm tư của Tuyết Nhu, cho nên đã dậy sớm thu dọn một chút, và giúp đỡ Đinh Tuyết Nhu về cách ăn mặc.

Đợi khi Phương Hạo Vân bước vào cửa, hai người cũng đã chuẩn bị xong xuôi.

"Hạo Vân,... anh đến rồi...mau ngồi đi" Đinh Tuyết Nhu chân thành đi đến trước mặt Phương Hạo Vân, vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc ngọt ngào.

"Khoan đã, đừng nhúc nhích.. cứ đứng như vậy, đừng nhúc nhích..." Lúc Phương Hạo Vân vào cửa, đã cảm thấy hai mắt sáng ngời. Bộ đồ trên người Đinh Tuyết Nhu làm toát lên vẻ cao quý thanh lịch, nhưng không làm mất đi sức sống thanh xuân. Thật sự rất hấp dẫn ánh mắt của người khác. Đinh Tuyết Nhu bây giờ vô cùng gợi cảm và tươi trẻ, sự gợi cảm của cô không xuất phát từ dáng người của cô, mà xuất phát từ khuôn mặt kiều mỵ cùng với nụ cười mê người của cô, cùng với sự diễm lệ trên thân thể của cô.

"Tuyết Nhu, em thật đẹp!" Phương Hạo Vân khen một câu.

Niềm vui lớn nhất của con gái chính là được người yêu khen ngợi. Đinh Tuyết Nhu bận rộn cả ngày, cũng bởi vì muốn có được sự khẳng định của hắn.

"Hạo Vân, lại đây ngồi đi..." Khuôn mặt của Đinh Tuyết Nhu tràn ngập sự hạnh ph1uc, trong đôi mắt tràn ngập nhu tình, ngơ ngác nhìn người đàn ông, trong lòng ngọt liệm như ăn mật đường vậy.

Đợi khi Phương Hạo Vân ngồi xuống ghế, Đinh Tuyết Nhu chân thành ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt đẹp vẫn không rời khỏi Phương Hạo Vân.

Vương Hà nhìn thấy hai người anh có tình, em có ý, không chịu nổi kích thích nên đã bỏ của chạy lấy người.

Sau khi ngồi xuống ghế, cái mông đầy đặn dưới làn váy cùng với vòng eo mảnh khảnh tạo thành một đường cong tuyệt vời, hai chân thon dài mà cân xứng để lỏa ra, làm cho người ta nhìn mà chói mắt.

Hai mắt của Phương Hạo Vân vẫn nhìn chằm chằm lên những đường cong hoàn mỹ trên người Đinh Tuyết Nhu, làm cho cô thích thú không thôi. Được người đàn ông mình yêu chiêm ngưỡng mình, đối với con gái mà nói, chính là một chuyện đáng để tự hào và đắc ý.

"Hạo Vân, cảm ơn anh đã chăm sóc cho em..." Đinh Tuyết Nhu cười ngọt ngào, sau đó đứng dậy, ôm lấy Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân chủ động ôm lấy eo của cô, hai mắt nhìn Đinh Tuyết Nhu, nhẹ nhàng nói : "Khách khí với anh làm gì... Đừng quên, em là người của anh"

"Hạo Vân... bây giờ anh có thể nói với em chuyện năm đó được không?" Đinh Tuyết Nhu rất muốn định danh phận với Phương Hạo Vân, nhưng mà trước đó, cô phải biết rõ ràng mấy năm nay Phương Hạo Vân đã xảy ra chuyện gì.

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, sắc mặt hơi đổi, hiển nhiên là không vui.

Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân hỏi : "Nói thế nào em cũng muốn biết, đúng không?"

"Em muốn quyết định chuyện của chúng ta... Anh cũng biết, em chờ anh sáu năm, tìm anh sáu năm... Bây giờ ông trời đã cho chúng ta cơ hội, em sẽ không buông tha cho cơ hội này đâu" Hai tay của Đinh Tuyết Nhu ôm lấy cổ Phương Hạo Vân, làm nũng : "Nói cho em biết đi, mấy năm nay anh rốt cục dã gặp chuyện gì? Vì sao năm đó anh rất ngây thơ, bây giờ lại trở nên bác ái như vậy?"

Khi nói ra câu cuối cùng, trong giọng nói của Đinh Tuyết Nhu rõ ràng mang theo sự u oán.

"Vì sao?" Câu hỏi của Đinh Tuyết Nhu dường như đã khơi dậy áp lực bấy nhiêu năm trong lòng của Phương Hạo Vân. Hắn cười giận dữ, hai mắt nhìn chằm chằm Đinh Tuyết Nhu, dùng cách nói hầu như là rống lên : 'Bây giờ em hỏi anh tại sao à? Sáu năm trước, sao em không cho anh cơ hội để hỏi câu đó... Em biết không? Vốn anh chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên, làm một nhân vật bình thường, nhưng em rời đi, làm cho cuộc sống của anh xảy ra sự thay đổi to lớn..."

Cảm nhận được sự không vui của Phương Hạo Vân, sắc mặt vui mừng của Đinh Tuyết Nhu đã không còn, cô nói : "Hạo Vân, chuyện năm đó em sẽ giải thích cho anh, hoàn toàn là do lỗi của Đinh gia, Vì an toàn của anh, em mới dùng đến hạ sách này..."

"Đủ rồi!"

Phương Hạo Vân chặn lời Đinh Tuyết Nhu, tức giận nói : "Vì anh... em cái gì cũng vì anh... nhưng em có nghĩ đến không, em làm như vậy, đã gây thương tổn vô cùng lớn đến anh. Vì sao em không nói rõ cho anh, nói rõ ràng chứ? Nếu năm đó em nói rõ cho anh, thì anh cũng không đi vào con đường hôm nay... Tuy rằng đi trên con đường này anh không hề hối hận, nhưng dù sao cũng chính là em đã làm anh thay đổi..."

Đinh Tuyết Nhu nghe thấy thế, không còn biết nói gì hơn.

Đúng vậy, cô có lòng tấm, không muốn Phương Hạo Vân bị Đinh gia làm tổn thương, nhưng mà cô rời đi, bản thân cô cũng bị tổn thương.

Đặt mình vào hoàn cảnh của hắn mà nghĩ, trong sáu năm này, tim của Phương Hạo Vân hẳn là cũng chịu khổ không ít hơn cô.

Nghĩ đến đây, Đinh Tuyết Nhu nhẹ nhàng nói : "Hạo Vân, xin lỗi"

Phương Hạo Vân dường như muốn phát tiết hết tất cả những gì trong lòng phải chịu đựng sáu năm nay, tiếp tục nói : "Xin lỗi? Sáu năm trước vì sao không nói với anh? Em biết không? Bởi vì em đi, làm cho anh nản lòng, bởi vì em đi, làm cho anh đi vào bộ đội đặc chủng, làm sát thủ, em biết không? Những năm gần đây, trên tay của anh đã dính đầy máu tươi rồi, tuy rằng bọn họ là kẻ đáng chết, nhưng mà dù sao cũng là mấy trăm sinh mạng..."

Nói đến đây, trong mắt của Phương Hạo Vân hiện lên một tia dữ tợn.

Đinh Tuyết Nhu lập tức chấn động, cô cũng đoán những gì mà Phương Hạo Vân gặp sáu năm nay, nhưng mà cô tuyệt đối không ngờ Phương Hạo Vân lại đi làm sát thủ, hơn nữa trên tay còn có mấy trăm mạng người. Đúng là không tưởng tượng nổi.

"Sao? Em sợ à?" Dường như cảm nhận được sự sợ hãi của Đinh Tuyết Nhu, Phương Hạo Vân cười lạnh nói : "Biết gì không? Tất cả đều là do em bang tặng đấy..."

"Hạo Vân, anh hiểu lầm rồi, em không sợ... Mặc kệ quá khứ của anh thế nào, em cũng không quan tâm... Trong lòng em, anh vĩnh viễn là người đàn ông mà em yêu nhất" Đinh Tuyết Nhu ôm lấy Phương Hạo Vân, nhẹ nhàng khuyên giải : 'Đã qua rồi, tất cả đã qua rồi, là em sai, là lỗi của em, xin anh đừng nói nữa..."

"Em hỏi anh, vì sao anh lại bác ái, vì sao bên cạnh anh lại có nhiều đàn bà như vậy, em oán giận anh vì sao không chung tình à? Vậy anh hỏi em, khi anh cần em nhất, em ở đâu? Còn nữa, anh từng nhận được một bức thư của em, trong thư toàn là những lời lẽ tuyệt tình với anh... Em giải thích thế nào?" Phương Hạo Vân hỏi.

Năm đó, khi nhận được bức thư tuyệt tình này, nó đã vĩnh viễn trở thành một vết thương trong lòng của Phương Hạo Vân, lá thư này mặc dù đã được xé sau khi hắn xem xong, nhưng mà nội dung của nó hắn vẫn ghi nhớ mãi.

Cho đến giờ, hắn vẫn chưa từng quên một chữ nào.

Thế nhưng ngày hôm nay, câu hỏi của Đinh Tuyết Nhu, làm cho toàn bộ áp lực trong lòng hắn đều bộc phát ra.

"Đó là lời nói dối thiện ý!" Đinh Tuyết Nhu giải thích.

"Haha!"

Phương Hạo Vân đột nhiên cười : "Trên đời này căn bản không có cái gọi là nói dối thiện ý cả... Bản chất của nói dối là lừa gạt.. lừa gạt là lừa gạt, không có gì là thiện ý hay ác ý cả..."

"Tuyết Nhu, vốn những lời này anh không muốn nói ra, nhưng hôm nay em đã ép anh nói ra..." Tâm tình của Phương Hạo Vân rõ ràng đã rất kích động.

"Hạo Vân, đừng nói nữa, xin anh đừng nói nữa..." Thân thể của Tuyết Nhu không ngừng run lên. Mỗi câu nói của Phương Hạo Vân, đều giống như một lưỡi dao sắc bén đâm vào tim cô. Cho đến giờ, cô đều cảm thấy rằng mình chịu khổ nhất, nhưng mà hôm nay khi nghe Phương Hạo Vân nói ra những lời này, cô đã biết được, so với nổi khổ của Phương Hạo Vân, thì một chút đó của cô chẳng tính là gì.

Đinh Tuyết Nhu đau lòng ôm lấy Phương Hạo Vân, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của hắn, rơi nước mắt, nói : "Xin lỗi... Hạo Vân... em sai rồi, em không nên oán giận, em không nên hỏi anh chuyện năm đó..." Sắc mặt của Đinh Tuyết Nhu đã trở nên tái nhợt, trong đôi mắt chảy ra những dòng lệ hối hận.

Cô luôn nghĩ rằng, năm đó cô vì muốn tốt cho Phương Hạo Vân, nhưng không ngờ rằng, nói dối rốt cục vẫn là nói dối... Tổn thương về mặt tinh thần nặng nề hơn tổn thương về mặt thể xác.

Đưa mắt nhìn Phương Hạo Vân, Đinh Tuyết Nhu nức nở nói : "Hạo Vân, đồng ý với em, tất cả đã qua rồi, chúng ta đừng nhắc lại chuyện năm đó, được không? Mặc kệ mấy năm nay anh làm cái gì, mặc kệ bây giờ anh ra sao, em đều không hỏi nữa, trong lòng em, anh vĩnh viễn đều là Hạo Vân của em, em sẽ làm một cô vợ ngoan ngoãn..."

Sự điên cuồng trong lòng Phương Hạo Vân dần dần biến mất dưới sự an ủi của Đinh Tuyết Nhu.

"Tuyết Nhu... em biết không? Sáu năm qua, trong lòng anh phải chịu đựng rất nhiều nỗi đau, rất nhiều áp lực... Anh từng thề rằng Đinh gia phải trả giá lớn..." Nói đến đây, Phương Hạo Vân lại ngẩng đầu lên nhìn Đinh Tuyết Nhu : "Nếu em còn muốn cầu tình cho Đinh gia, vậy thì em sai rồi, sai hoàn toàn rồi. Có lòng tốt thật ra chính là ngu ngốc, sáu năm nay đã nói với anh biết, đối với kẻ địch cần phải nhổ cỏ tận gốc... anh phải nói cho em biết, anh sẽ làm cho Đinh gia bị tiêu diệt, giống như Long gia và Tần gia ở Hoa Hải vậy.... em cần phải chuẩn bị tâm lý..."

"Em biết... từ lần anh báo với em, em đã có chuẩn bị tâm lý rồi..." Đinh Tuyết Nhu nghiêm túc nói : "Anh nói đúng, hành vi của Đinh gia, vốn không thể tha thứ được..."

"Hạo Vân, em yêu anh... trong sáu năm nay, tình yêu em dành cho anh vẫn không hề thay đổi..." Nói đến đây, Đinh Tuyết Nhu đột nhiên đưa môi hôn lên miệng hắn, đồng thời còn quàng tay quăng cổ hắn, chậm rãi đưa thân sát lại, nói : "Hạo Vân... yêu em đi... Hôm nay đừng trở về, ở lại đi, từ từ mà yêu em... em muốn làm người đàn bà của anh..."

Phương Hạo Vân nói rất rõ ràng, cô muốn giao hoàn toàn của mình cho Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân không phải là đồ ngốc, hắn đương nhiên là hiểu ý của Đinh Tuyết Nhu rồi, có điều hắn dường như đang sửng sờ.

Nói cách khác, hắn vẫn chưa chuẩn bị tinh thần đè Đinh Tuyết Nhu xuống.

Đinh Tuyết Nhu ôn nhu nhìn người đàn ông này, khóe miệng lộ ra một nụ cười ngượng, thân thể càng lúc càng cọ sát nhanh hơn. Thoáng do dự một chút, cô chụp lấy tay hắn, để lên bộ ngực sữa của mình, hơn nữa còn muốn hắn xoa bóp nhè nhẹ.

Theo ước định ban đầu của Đinh Tuyết Nhu, thì khi nào hai người xác định danh phận xong, làm rõ ràng tình huống hiện tại của hắn, thì cô mới giao cơ thể này cho hắn.

Nhưng mà bây giờ cô đã đổi ý rồi