Chương 605: Tuyết Nhi chính tay đâm kẻ thù giết cha.

Chỉ tiếc là chuyện này do Phương Hạo Vân quyết định, nên Kim Phi căn bản là không có quyền phản đối.

Từ chuyện này, Trần Thiên Huy cũng thấy được thủ đoạn mạnh mẽ của Phương Hạo Vân, và bội phục hắn từ trong lòng. Tuy rằng Trần Thiên Huy cũng không nhìn thấu Phương Hạo Vân, nhưng mà ông cảm thấy rằng mình có một người con rể rất tài ba.

Ông rất chờ mong cái ngày đó đến.

Đám người Vương Thế Phi, Kim Gia cũng vô cùng bội phục năng lực làm việc của lão đại. Bọn họ rất rõ lai lịch của Hà Thanh, cho nên đối với chuyện này, trừ kinh ngạc ra thì chính là bội phục.

Vì muốn để cho tài năng của Hà Thanh phát huy ở mức tốt nhất, Phương Hạo Vân đã thành lập một tổ chức tình báo riêng trong công ty bảo an Đằng Phi, lấy tên là Bí Tình Sử. Phương Hạo Vân đảm nhiệm trưởng phòng, còn Hà Thanh làm phó trưởng phòng. Ngoài ra, Hà Thanh còn kiêm luôn chức phó tổng giám đốc thường vụ của công ty bảo an Đằng PHi, có thể tham gia và tất cả hành động và công việc của công ty.

Địa vị và quyền hạn như vậy làm cho Kim Phi rất hâm mộ và ghen ghét.

Kim Gia lo em gái lại gây ra chuyện, cho nên nhỏ giọng khuyên : "Phi Phi, đừng làm bậy, đây là ý của Phương thiếu gia, hơn nữa lia lịch của cô ta cũng không nhỏ, địa vị của cô ta trong công ty không ai dám nghi ngờ... Cô ta dựa vào thật tài thật lực để ngồi vào đây..."

"Cái gì mà thật tài thật lực?" Kim Phi khinh thường : "Em thấy cô ta dùng bộ ngực và cái mông để vào công ty đấy..."

Nghe em gái nói vậy, Kim Gia không biết nên nói gì, đồng thời ông cũng hiểu được sự khúc mắc của em gái.

Phương Hạo Vân nhìn quét vài vòng phòng họp, hắn phát hiện ra Kim Phi dường như hơi buồn bực, thoáng do dự một chút, hắn vẫy tay ngoắc Kim Phi lại : "Lại đây, tôi có lời muốn nói với cô..."

Kim Phi nghe thấy thế, lắc mông đi đến, cũng không quan tâm đến người xung quanh, ôm lấy cánh tay hắn, ngọt ngào nói :" Phương thiếu gia... có chuyện gì vậy, có phải là tối nay muốn tôi hông?"

Lời này vừa nói ra, Kim Gia lập tức cúi đầu xuống, dọa người, thật đúng là dọa người!

Trần Thiên Huy thì len lén nhìn Kim Gia, vẻ mặt bỡn cợt.

Vương Thế Phi cũng âm thầm bật cười.

Vẻ mặt của Hà Thanh vẫn bình thản như trước, cô ta không cảm thấy gì với sự khiêu khích của Kim Phi. Theo cô thấy, mình hoàn toàn không cần phải có cảm xúc gì với Kim Phi cả.

"Nhiều người như vậy, cô đang nói bậy cái gì đó..." Phương Hạo Vân cũng hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói : "Chốn đông người, không được nói bậy... Tôi muốn nói cho cô biết, từ hôm nay trở đi, cô phải cùng hòa thuận với Hà Thanh. Toàn bộ công ty chỉ có hai cô là phụ nữ, sau này hai người phải thân thiết với nhau, hiểu không?"

"À!"

Giọng nói của Kim Phi đầy vẻ nói cho có.

"Đi đi, tâm sự nói chuyện gì đó với Hà Thanh đi, tin rằng giữ hai người sẽ có tiếng nói chung..." Phương Hạo Vân nói xong liền đẩy Kim Phi đi.

Kim Phi rất là buồn bực đi đến, vươn tay ra, nói : "Thượng tá Hà Thanh, chúc mừng em..."

Hà Thanh nghe thấy thế, vội bắt lấy tay của Kim Phi, cười nói : "Chị Kim Phi, cảm ơn chị.. Có điều chị lầm rồi, bây giờ em không còn là quân nhân nữa, từ hôm nay trở đi, em sẽ giống như chị, là thuộc hạ của Hạo Vân, hy vọng chị chiếu cố nhiều hơn..."

"Nói quá lời, em là phó tổng mà, về sauu chị phải nghe lời em, hẳn là em phải chiếu cố chị mới đúng" Kim Phi nói.

Phương Hạo Vân cười cười, vội nói : "Các vị, thừa dịp đông đủ, tôi xin tuyên bố một việc, hành động đối phó Tần gia, sẽ chính thức bắt đầu vào tối mai. Lần này chúng ta đã được trao quyền hợp pháp, cho nên mọi người không cần lo lắng. Nhưng nguyên tắc của chúng ta vẫn không đổi, không giết người tốt... Trừ những kẻ đáng chết ra, thì người còn lại khống chế là được, đừng tạo nghiệt sát sinh nhiều..."

Mọi người nghe thấy thế, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Sau khi biết được quyết tâm của Phương Hạo Vân, cả nhà Tần gia đều hoảng sợ. Tần Như Phong thậm chí là còn hối hận vì sự kiên trì của mình trước đây.

Nhưng bây giờ cho dù giao con trai Tần Tử Hoa ra, sợ rằng cũng không thể vượt qua cơn sóng gió này.

Ông ta và Kim Đại Trung thương lượng với nhau, hy vọng Tần Tử Kiếm có thể lợi dụng quan hệ với gia tộc Morgan mà giúp bọn họ. Chỉ là sau khi gọi điện thoại, Tần Tử Kiếm tỏ vẻ là bó tay.

Gia tộc Morgan đang có nội loạn, loại con rể bên ngoài như hắn căn bản là không có tiếng nói, thật sự là có tâm nhưng vô lực.

Cuối cùng Tần Tử Kiếm đã tỏ thái độ, nếu có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ báo thù cho mọi người. Tần Như Phong ngửa mặt thở dài, cuối cùng chỉ hy vọng là Tần Tử Kiếm có thể tiếp tục kéo dài dòng máu của Tần gia, đừng để Tần gia bị tuyệt hậu.

Trước khi Tần Tử Kiếm cúp điện thoại, đột nhiên nói một câu : "Ba, rốt cục ba đã không còn ghét con là con lai..."

Tần Như Phong há hốc mồm, muốn nói cái gì đó, nhưng bên kia đã cúp máy rồi.

"Ba... thế nào rồi, Tử Kiếm có thể giúp chúng ta không?" Tần Tử Hoa giống như một con chó cùng đường vậy, vẻ mặt hoảng sợ, vẻ phong độ và tiêu sái ngày xưa đã không còn.

Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Tần Tử Hoa, Tần Như Phong lại thở dài một tiếng, không khỏi tự hỏi trong lòng, chẳng lẽ đây là đứa con trai mình coi trọng để thừa kế sự nghiệp Tần gia sao?

"Trở về nghỉ ngơi đi... trời có sập xuống vẫn còn ba đỡ..." Chuyện đã đến nước này, Tần Như Phong chỉ có thể nói vậy, tất cả dựa vào ý trời. Tần gia đến nông nỗi ngày hôm nay, hầu như đã bị ép vào đường cùng luôn rồi.

Kim Đại Trung đẩy cửa phòng ra, vẻ mặt đầy lo lắng, nói : "Như Phong, vừa có tin, Phương Hạo Vân sẽ xuống tay với Tần gia chúng ta, em mau nghĩ cách đi. Lực lượng bên châu Âu đã bị tập đoàn Hùng Long khống chế rồi, chúng ta căn bản là không thể trông cậy được... Em đã kinh doanh ở Hoa Hải nhiều năm như vậy, cũng phải có bạn bè chứ? Theo anh thấy, điều duy nhất bây giờ có thể giúp chúng ta chính là chính phủ... Em nghĩ biện pháp đi, để cho người của chính phủ nhúng tay vào giúp chúng ta vượt qua nguy cơ lần này, cùng lắm thì chúng ta cho họ ít tiền...."

"Vô dụng thôi!"

Tần Như Phong thản nhiên nói :"Đến giờ anh vẫn chưa hiểu sao.... Sau lưng Phương Hạo Vân chính là chính phủ... chờ chết đi..."

"Em... em có ý gì?" Kim Đại Trung nghe Tần Như Phong nói vậy, biến sắc nói : "Vấn đề thật sự nghiêm trọng vậy sao?"

"Còn nghiêm trọng hơn so với chúng ta tưởng tượng...." Tần Như Phong thở dài :"Anh đi ra trước đi, em muốn yên tĩnh một mình, có lẽ em sẽ nghĩ được biện pháp"

So với sự khủng hoảng bên Tần gia, bên Phương Hạo Vân đã chuẩn bị xong hết rồi. Bởi vì có Lã Thiên Hành, cho nên hành động lần này là hợp pháp, và Tần gia đã rơi vào đường cùng.

Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn đường trở nên rực rỡ, thì người của Phương Hạo Vân cũng đã chờ xuất phát, chỉ đợi hắn ra lệnh một câu, thì mấy đoàn người sẽ chia nhau ra hành động, đến biệt thự của Tần gia, hộp đêm của Tần gia, tập đoàn, công ty ... và bắt đầu hành động.

Hàn Tuyết Nhi và Tần Tú Văn mãnh liệt yêu cầu tự tham gia.

Đối với chuyện này, Phương Hạo Vân cũng không từ chối, đồng thời hắn cũng nhắc lại, Tần Tử Hoa sẽ do Hàn Tuyết Nhi tự tay giải quyết, báo thù cho Hàn Sơn.

Hà Thanh lại một lần nữa thấy được bộ mặt đầy máu của Phương Hạo Vân.

Đây là một ác ma, làm kẻ địch với hắn, mặc kệ là ai đều phải chết rất thảm, rất thảm!

"Hạo Vân, đã chuẩn bị thỏa đáng, bây giờ chỉ thiếu lời nói của cậu..." Hà Thanh mặc một bộ đồ vận động, có vẻ xinh xắn và gọn gàng. Làm phó tổng của công ty bảo an, cô được tham gia vào hành động lần này.

"Bắt đầu đi!" Phương Hạo Vân thản nhiên nói một tiếng.

"Dựa theo kế hoạch, mọi người bắt đầu hành động đi..." Hà Thanh quay đầu lại, dặn dò mọi người một tiếng, sau đó đứng bên cạnh Phương Hạo Vân, trông có vẻ rất cung kính.

Phương Hạo Vân rất hài lòng về cách xử lý của Hà Thanh, cười nói : "Tốt lắm... haha... không hổ là SeeDs được huấn luyện đặc biệt. Kế hoạch của cô tôi đã xem qua, vô cùng tốt..." Kế hoạch hành động lần này là do một tay Hà Thanh làm ra, Bạch Quý, Trần Thiên Huy và Phương Hạo Vân coi xong đều nhất trí thông qua.

"Hạo Vân, cậu đã cho tôi tự do, tôi sẽ không làm cậu thất vọng..."

Mà Kim Phi đứng bên cạnh đang âm thầm nhíu mày, thầm nghĩ, có gì mà giỏi, nếu hành động này giao cho cô, cô cũng có thể làm ra một kế hoạch hoàn thiện nhu vậy.

Trần Thiên Huy dẫn người đi xử lý hộp đêm của Tần gia, Vương Thế Phi và Kim Gia đi đến mấy công ty giải trí của Tần gia. Hà Thanh và Bạch Quý thì hộ tống Phương Hạo Vân, Tần Tú Văn, Hàn Tuyết Nhi trực tiếp đi đến biệt thự Tần gia.

Bất ngờ chính là, bên trong biệt thự Tần gia không có sự chống cự hay ngăn cản nào cả.

Hơn nữa Tần Như Phong cũng đã cho tất cả người hầu và nhân viên trong biệt thự nghỉ hết, cái biệt thự to như vậy chỉ có vài người của Tần gia, vài vệ sĩ tâm phúc, cũng không còn ai khác cả. Bầu không khí vô cùng thê lương.

"Ba, không phải ba nói chúng ta sẽ không sao sao? Xảy ra chuyện gì vậy?' Tần Tử Hoa dường như cũng đã cảm nhận được mình rơi vào đường cùng rồi.

"Câm miệng!"

Nhìn thằng con trai kém cỏi của mình, Tần Như Phong quát lạnh một tiếng : "Chuyện này là do mày gây ra... từ giờ trở đi, tốt nhất là mày câm miệng cho tao, tao sẽ đích thân xử lý..."

Phương Hạo Vân kêu Bạch Quý cho người bao vây cả biệt thự, còn mình thì tự đi đến ghế sofa đối diện Tần Như Phong, ngồi xuống lạnh lùng nhìn Tần Như Phong.

Hàn Tuyết Nhi, Tần Tú Văn cũng lần lượt ngồi xuống bên cạnh Phương Hạo Vân, vẻ mặt đầy sự căm thù.

Kim Phi, Hà Thanh thì ngồi xuống một cái ghế sofa khác, chậm rãi được kết quả.

"Phương thiếu gia... không thể tưởng được, Tần gia chúng tôi lại bị cậu ép vào đường cùng..." Tần Như Phong mở miệng trước tiên, trong đôi mắt hiện ra một sự đơn độc.

Phương Hạo Vân nói ngay : "ông sai rồi, Tần gia có ngày hôm nay, không do ai ép, mà là do các người tự đi vào... Vốn tôi không muốn đuổi cùng giết tận các người, nhưng các người làm quá đáng quá... Chú Hàn không thù không oán với các người, các người lại ra tay với chú... Cho nên, các người phải trả giá cho hành vi ngu xuấn của mình..."

"Nợ máu phải trả bằng máu!" Tần Tú Văn căm tức nhìn Tần Như Phong và Tần Tử Hoa, hận không thể cắn chết bọn họ : "Hôm nay là báo ứng của bọn mày!"

Tần Tử Hoa ngồi trên ghế sofa, không ngừng run rẩy, hắn nhìn Tần Như Phong, lại nhìn Kim Phi, vội nói : "Kim tổng... nể tình quan hệ trước kia của chúng ta, cô giúp tôi một lần đi, nói giúp tôi vài lời đi, chỉ cần không giết tôi, xử lý tôi thế nào, tôi cũng không oán không hận..."

Hàn Tuyết Nhi cười khinh thường : "Bây giờ cho dù tao giết mày, thì mày cũng oán hận được sao?"

Kim Phi cũng cười lạnh nói : "Tần Tử Hoa, mày là đồ con lợn, mày và tao có quan hệ gì... Đúng rồi, có thể mày không biết, lúc trước tao tiếp xúc với mày, chỉ là vì 20% cổ phần của Tần thị thôi, bây giờ mục đích của tao đã đạt được, tao thuận tiện báo cho mày biết một tiếng..."

Vừa dứt lời, Tần Như Phong liền nhíu mày hỏi :: "Rốt cục là chuyện gì?"

"Thật ra rất đơn giản..." Người nói vẫn là Kim Phi : "Thằng con trai lớn của ông sợ lão nhị cẩu tạp chủng nhà ông đoạt vị trí của hắn, cho nên đã trăm phương ngàn kế hợp tác với chúng tôi, hy vọng có thể giết chết Tần Tử Kiếm. Tần Như Phong... ông anh hùng cả đời, đáng tiếc hai thằng con của ông lại không được tốt... Nếu bọn nó có được một nửa năng lực như ông, thì Tần gia cũng không đến nông nỗi ngày hôm nay..."

"Súc sinh!"

Tần Như Phong nghe thấy thế, giơ chân đá Tần Tử Hoa té lăn ra đất, mắng : "Thằng nghịch tử, đồ khốn nạn, nếu biết mày như vậy, tao sẽ không bảo vệ mày..."

Trong đôi mắt của Kim Đại Trung cũng hiện lên một tia tàn nhẫn : "Bây giờ tao giết thằng khốn nạn này..."

"Khoan đã!"

Phương Hạo Vân đứng dậy, xua tay : "Giết Tần Tử Hoa còn chưa đến lượt các người ra tay... Tuyết Nhi, em làm đi.." Nói xong, thân hình của Phương Hạo Vân nhoáng lên, xuất hiện trước mặt Tần Tử Hoa, đưa tay điểm huyệt của hắn, hủy công phu của hắn đi, đồng thời còn phong tỏa hành động của hắn.

"Đừng... đừng... tôi không muốn chết..." Phương Hạo Vân vẫn để cho Tần Tử Hoa có thể nói chuyện, dường như để cho hắn thể nghiệm cảm giác hoảng sợ trước khi chết.

Tần Như Phong thấy con trai sắp chết, nhưng lại tỏ vẻ thờ ơ.

Trên thực tế, ông ta không thể làm được gì, một kẻ có thể hủy diệt Long gia, Tần Như Phong làm sao mà chống lại được.

Phương Hạo Vân quả thật lớn quá nhanh.

Hàn Tuyết Nhi và Tần Tú Văn đồng thời cùng bước về hướng Tần Tử Hoa, vẻ mặt đằng đằng sát khí.

Kim Phi cũng xuất hiện đúng lúc, đưa cho Hàn Tuyết Nhi một con dao : "Tuyết Nhi, đừng mềm lòng.... loại chó đẻ này nên xuống địa ngục từ sớm.. Giết chết hắn, cũng là vì trừ hại cho dân..."

Hàn Tuyết Nhi cầm lấy con dao, lúc đầu còn hơi sợ hãi, nhưng nhớ lại ba mình đã chết trong tay kẻ khốn nạn này, sợ hãi trong lòng lập tức biến mất.

"Ba ơi... Tuyết Nhi báo thù cho ba!!!!"

Hàn Tuyết Nhi than nhẹ một tiếng, giơ con dao lên, đâm ngay vào tim của Tần Tử Hoa.

Tần Tử Hoa muốn động mà không động được, chỉ trơ mắt nhìn con dao cắm vào tim mình, kêu thảm một tiếng, còn Tần Như Phong thì quay đầu qua một bên.

Cho dù Tần Tử Hoa có thế nào đi nữa, thì vẫn là con của ông.

Làm một người cha, mà ông lại chỉ có thể trơ mắt ra nhìn con trai bị giết, đau đớn trong lòng đương nhiên không cần phải nói rồi.

Một dao này, vẫn chưa làm cho Tần Tử Hoa chết ngay.

Tần Tú Văn cầm lấy con dao trong tay của con gái, bước lại đâm thêm một cái. Lúc này, Tần Tử Hoa mới hoàn toàn mất mạng, còn Tần Như Phong thì đã rơi lệ đầy mặt.

Ông đứng dậy đi đến trước xác của con trai, rút dao trước ngực nó ra, nhìn chung quanh một vòng, nói : "Tử Hoa đã chết, chẳng lẽ các người còn không muốn buông tha cho Tần gia chúng tôi?"

"Hừ!"

Người nói lần này là Hà Thanh, cô đi đến nói : "Cái chết của Tần Tử Hoa, cũng không thể che dấu được tội ác của Tần gia các người... chuyện này sẽ không chấm dứt như vậy"

"Chị Hà Thanh, chị nói đúng!" Sau khi đã giết người xong, ánh mắt của Hàn Tuyết Nhi cũng trở nên khác hơn, cười lạnh nói : "Mỗi người đều phải trả giá cho hành vi của mình... là bọn mày tự đi vào đường cùng..."

"Bọn mày chính là đám ác ma ăn tươi nuốt sống..." Tần Như Phong hung tợn nói.

Phương Hạo Vân đứng dậy khỏi ghế sofa, khinh thường nói : "Tần Như Phong... chú Hàn là cha vợ của tôi, Tần gia các người giết chú ấy, món nợ này đương nhiên phải là do Tần gia các người trả. Có một số việc tôi cũng nên nói rõ với các người, thế lực của Tần gia tại châu Âu, trong vòng mấy ngày nữa cũng sẽ bị diệt trừ, thằng con tạp chủng của ông cũng sẽ đến địa ngục tìm ông... Đến lúc đó, ba cha con ông có thể đoàn tụ với nhau!"

"Tàn nhẫn lắm..." Tần Như Phong đã hoàn toàn tuyệt vọng, vốn cho rằng Tần Tử Kiếm ở châu Âu sẽ an toàn, nhưng nghe Phương Hạo Vân nói vậy, dường như cũng không tránh khỏi.

"Nói bậy!"

Tần Như Phong quát : "Con tao là con rể của gia tộc Morgan, bọn mày dám đối đầu với gia tộc Morgan sao"

"Ông nói cũng đúng..." Phương Hạo Vân cười khinh miệt : "Người khác không dám chọc gia tộc Morgan, nhưng mà Phương Hạo Vân tôi vẫn xem gia tộc Morgan là kẻ thù.. Hơn nữa, chỉ dựa vào một thứ tạp chủng như Tần Tử Kiếm, ông cảm thấy rằng gia tộc Morgan sẽ trở mặt với tôi trong tình huống đang loạn vậy sao? Tần Như Phong, thật ra có nhiều chuyện ông chưa biết, đương nhiên, ông không cần phải biết... bởi vì, ông sẽ chết nhanh thôi..."

"Hươu chết về tay ai còn chưa biết..." Trước đó Tần Như Phong nghĩ rằng, cho dù Tần gia ở Hoa Hải bị diệt, thì vẫn còn Tần Tử Kiếm ở châu Âu kéo dài dòng máu Tần gia.

Bây giờ hy vọng cuối cùng trong lòng ông cũng đã biến mất, ông muốn giãy dụa trước khi chết.

"Đi ra!"

Nói một tiếng, lập tức có hơn mười người trong góc tối bước ra, trong tay mỗi người là súng tự động, và nhắm họng súng về hướng Phương Hạo Vân.

Mọi người kinh hãi, thầm kêu không tốt.

Phương Hạo Vân nhàn nhạt nói : "Tần Như Phong ơi là Tần Như Phong, vốn tôi còn tính cho ông chết nhanh, cho ông tự mình kết thúc, coi như là cho ông chút tôn nghiêm của kẻ chết, nhưng mà bây giờ... ông làm tôi thất vọng quá"

" Phương Hạo Vân, tao biết thân thủ của mày tốt, nhưng mày đừng quên, tao có hơn mười khẩu súng đang chỉ vào mày, tao không tin rằng mày có thể né hết mười viên đạn..." Tần Như Phong cười lạnh : "Bây giờ tao sẽ làm giao dịch với mày, chỉ cần mày không đuổi cùng giết tận Tần gia, thì tao sẽ bỏ qua, đồng thời còn tự sát trước mặt mày... Tần gia ở Hoa Hải đều sẽ thuộc về mày... mày thấy thế nào?"

Phương Hạo Vân cười khinh thường : "Tần gia vốn đã thuộc về tôi..."

"Vậy phải xem mày có mạng hưởng thụ không..." Tần Như Phong búng tay, và xung quanh lập tức vang lên tiếng lên đạn của súng máy, tình thế vô cùng nguy hiểm.

Phương Hạo Vân vẫn không hoảng sợ gì cả : "Tần Như Phong, đây là quyết định ngu xuẩn nhất của ông..."

Vừa dứt lời, tiếng súng đã vang lên từ bốn phương tám hướng ở cửa sổ.

Chỉ trong chớp mắt, hơn mười người kia đã bị bắn gục.

Hàn Tuyết Nhi và Tần Tú Văn thở phào một hơi, Kim Phi cũng âm thầm vuốt ngực, cảm thấy may mắn vì đã sống sót.

"Hà Thanh, làm tốt lắm..." Những người kia là do Hà Thanh an bài, Phương Hạo Vân nghiêng đầu lại nói : "Chuyện lần này, tôi ghi công đầu của cô..."

Tần Như Phong lập tức ngây dại.

Theo như lời của Phương Hạo Vân nói, ông thật sự rất buồn cười, rất khôi hài. Ngay một giây trước, ông còn cảm thấy rằng mình đang chiếm thế thượng phong, chỉ là sau một giây, người của ông đã chết toàn bộ.