Nghe Đinh Vọng Long nói vậy, những thành viên bình thường an nhàn nhất gia tộc đã không dám tin, nhưng mà lời nói của Đinh Vọng Long vô cùng có căn cứ, dường như không có lý do để không tin.
Đinh Bối Thành nhíu mày : "Đại ca, vậy theo ý của anh, bây giờ chúng ta nên làm gì? Mặt khác, lúc trước tại sao anh không nhìn ra? tập đoàn Hùng Long cho dù là rồng, thì chúng ta cũng là hổ, em không tin chúng ta có thể nuốt trôi Siêu Uy của chúng ta... Ngoài ra em cũng không rõ, vì sao tập đoàn Hùng Long lại muốn làm vậy?"
Đinh Vọng Long cười lạnh : "Lão Nhị, ngay cả cái này em còn chưa rõ sao... Nếu anh đoán không sai, tập đoàn Hùng Long làm như vậy đều là vì Phương Hạo Vân"
Đinh Vọng Tân nằm dựa hẳn vào ghế, gác chân lên bàn, uống một ngụm trà rồi nói :"Đại ca, ý của anh em hiểu, chuyện này là do nha đầu Tuyết Nhu gây ra... em nghĩ Phương Hạo Vân nhất định là vì Tuyết Nhu cho nên mới cố ý trả thù chúng ta..."
Đinh Bối Thành nghe vậy, vội vàng phụ họa : "Không sai, chính là như vậy...nha đầu Tuyết Nhu này trước kia nhìn cũng không tồi, sao khi trưởng thành lại độc ác như vậy, thật sự đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo"
Đinh Vọng Tân thản nhiên nói : "Đại ca, anh là gia chủ, hơn nữa chuyện này là do Tuyết Nhu gây ra, anh quyết định đi, bọn em nghe theo anh..."
Đinh Vân Uy nãy giờ không nói gì, ngẩng đầu lên nhìn chung quanh, trong lòng thở dài một hơi, gia tộc đã đến cảnh sinh tử tồn vong rồi, mà những người này còn có tâm tư đùn đẩy trách nhiệm, thật đúng là rác rưởi trong rác rưởi, có những người anh như vậy, cũng là một nổi đau.
"Anh hai, anh ba... hai anh không biết bây giờ điều chúng ta cần nhất là đoàn kết sao?" Đinh Vân Uy trầm giọng nói : "Anh em đồng lòng, cùng nhau hợp lực... Đại ca, anh nói đi, bây giờ chúng ta nên làm gì? Nên hủy bỏ sự hợp tác với tập đoàn Hùng Long?"
Đinh Vọng Long không trực tiếp trả lời, mà thản nhiên nói : "Gia tộc Flynn gần đây hình như cũng đã hợp tác với tập đoàn Hùng Long... có điều anh phỏng chừng rằng bên Flynn khẳng định sẽ không cam lòng làm người dưới, anh tính toán gặp mặt tiếp xúc một chút, nhìn xem có thể thương lượng được không"
Dừng lại một chút, ông tiếp tục nói : "Mấy đứa phải hiểu, tập đoàn Siêu Uy của chúng ta lần này đã đến cảnh sinh tử tồn vong rồi, anh hy vọng mấy đứa có thể nghiêm túc một chút, tỉnh táo một chút. Nếu mấy đứa cứ tiếp tục không quan tâm như vậy, thì sau này tập đoàn Siêu Uy mà có suy sụp, thì cho dù có hối hận cũng đã không còn kịp rồi"
Mọi người lần đầu tiên nghe Đinh Vọng Long nói chuyện nghiêm túc như vậy, tuy rằng bọn họ là những kẻ thối nát, nhưng không ngốc, cũng hiểu được tập đoàn Siêu Uy đang chịu áp lực như thế nào.
Trong tình huống như vậy, châm chọc vào khiêu khích đã không còn ý nghĩa gì.
Đinh Vọng Tân cầm lấy tách trà lên, thản nhiên nói : "Đại ca, lỡ như không thể trông cậy vào gia tộc Flynn thì sao, anh tính thế nào? Hơn nữa, cho dù gia tộc Flynn có đồng ý hợp tác, anh cản thấy rằng thực lực của hai nhà đủ đến chống lại tập đoàn Hùng Long saoo? đưa mắt ra nhìn khắp châu Âu, có thể chống lại tập đoàn Hùng Long cũng chỉ có gia tộc Morgan, anh đã nói vấn đề ra, em cảm thấy chúng ta cũng nên từ từ tính toán..."
"Vậy ý của em là?" Đinh Vọng Long nhìn lão tam, nói : "Nói kế hoạch của em đi"
"Em không có kế hoạch gì... Một thế lực mạnh như tập đoàn Hùng Long mà muốn tính kế với chúng ta, chúng ta đúng là khó lòng phòng bị. Ý của em là giải linh cần người tu linh, đại ca, ý của em chính là nếu chuyện này là do Tuyết Nhu, chúng ta muốn giải quyết thì chỉ có thể đi tìm Tuyết Nhu, trừ cái này ra, thì không còn phương pháp nào cả" Đinh Vọng Tân thản nhiên nói : "Em cảm thấy rằng chúng ta nên lấy bài tình thân ra mà ca, Tuyết Nhu thật ra là một đứa nhỏ rất đơn thuần.... Tuy rằng quá khứ nó đã phạm phải vài sai lầm, do đó làm chúng ta ghét nó, cuối cùng còn làm quan hệ trở nên quyết liệt... Nhưng em nghĩ rằng chỉ cần chúng ta có thành ý, thì Tuyết Nhu vẫn có thể nhận chúng ta, còn có thể trở lại Đinh gia chúng ta... Chỉ cần Tuyết Nhu chịu quay đầu về, thì nguy cơ của Đinh gia bây giờ không phải là tự biến mất sao?"
"Nói thì đúng là vậy, nhưng chưa chắc đã đi thông" Người nói chuyện là Đinh Tuyết Siêu, hắn thản nhiên nói : "Chú ba, tính tình của chị Tuyết Nhu con rõ nhất, Đinh gia chúng ta đã gây tổn thương cho chị ấy quá lớn, con thấy chị ấy chưa chắc đã chịu hòa giải với chúng ta, con đề nghị nên nghĩ biện pháp khác..."
Đinh Bối Thành nghe thấy thế, vội nói : "Tuyết Siêu, ý của con là, chúng ta không còn cách nào sao, ngồi ở đây chờ chết? Đúng rồi, con là người nối nghiệp tương lai của Đinh gia, theo con thấy chuyện này chúng ta nên làm gì? Con cũng không còn nhỏ, cũng đã lúc nên quyết định rồi"
Nhìn Đinh Bối Thành châm choc như vậy, Đinh Vân Uy không khỏi thở dài một thế, âm thầm suy nghĩ, xem ra Đinh gia lần này không thể vượt qua được rồi.
"Có lẽ đây là báo ứng?" Nhớ đến chuyện cũ, Đinh Vân Uy liền chua xót.
"Lão Tam, em đừng ở đây quát lớn quát nhỏ" Đinh Vọng Long nổi giận : "Bây giờ chún ta phải đoàn kết lại, anh không hy vọng em gây náo loạn ở đây..."
"Đại ca.. anh đang nổi nóng với em à? Anh có năng lực thì đi gặp Bạch Nguyệt Thiên mà nói, là hắn hại Siêu Uy chúng ta, chứ không phải em, các người nói chuyện đi, tôi có việc đi trước" Đinh Bối Thành hừ lạnh một tiếng, liền xoay người rời đi.
"Đồ khốn nạn!"
Đinh Vọng Long quát một tiếng lớn.
Đinh Vân Uy nhìn thấy cảnh này, trong lòng cười lạnh, gia tộc này đã hết cứu được rồi, ông ta phải cùng con gái và con rể tính đường lui thôi.
Nói thật, Đinh Vân Uy từng kỳ vọng rất cao vào gia tộc, nhưng mà gia tộc suy sút, bản chất ích kỷ của Đinh Vọng Long cũng bộc lộ ra, càng làm cho ông hết hy vọng vào gia tộc.
Ông biết rõ, cứ tiếp tục thế này thì chỉ chôn cùng với gia tộc thôi.
Đinh Vọng Tân nhìn thấy lão tam bị mắng bỏ đi, cũng nổi giận ; "Ai gây ra tai họa, thì để người đó giải quyết.... Đại ca, việc này em không xen vào..."
Đinh Vọng Long càng nghe càng tức giận, hừ lạnh một tiếng, cả một đám điếc không sợ súng, đến lúc nào rồi mà còn trốn tránh trách nhiệm. Xem ra Đinh gia lần này thật sự không xong rồi.
"Lão tam, mày về nói cho lão nhị nghe.. nếu lần này Đinh gia xong đời, bọn mày cũng đừng mong sống tốt.. Ngày mai tao sẽ thanh tra tất cả tài khoản của thành viên trong gia tộc, bọn mày muốn ôm tiền bỏ chạy là không có khả năng rồi" Thế cục đã như vậy, Đinh Vọng Long cũng không cần phải giữ hòa khí nữa, nói thẳng ra luôn.
Đinh Vọng Tân nghe vậy, lập tức ngây dại.
Chiêu này của Đinh Vọng Long quả thật còn hơn cả qua cầu rút ván, anh trai làm vậy, kế hoạch trước đó của mọi người sẽ hoàn toàn bị quấy rầy, đứng nói là cuộc sống xa hoa, ngay cả sống yên bình thôi cũng đã xuất hiện vấn đề rồi.
Đợi khi Đinh Vọng Long đi ra khỏi chổ này, tất cả mọi người đều cùng nhau thảo luận, nhưng mà chuyện mà bọn họ nói không liên quan đến sống chết của Đinh gia, mà chính là câu nói đó của Đinh Vọng Long.
Mấy năm nay, ai là không tích trữ riêng, ai mà không nhân cơ hội tham ô? Đinh Vọng Long hạ quyết tâm thanh tra tài vụ của gia tộc, thì bọn họ không ai chạy thoát.
Tình huống của Đinh gia không giống các gia tộc khác, mặc dù đã đến mức sinh tử tồn vong, nhưng hệ thống tài vụ của bọn họ vẫn tương đối hoàn hảo, muốn chuyển tiền ra khỏi Đinh gia là điều không có khả năng.
"Đại ca, lần này anh thật sự không còn cách nào sao?" Đinh Vân Uy đi vào trong phòng sách của Đinh Vọng Long, hỏi.
Mỉm cười bất an với Đinh Vân Uy, Đinh Vọng Long thản nhiên nói : "Đối thủ của chúng ta lần này là tập đoàn Hùng Long, là một thế lực chúng ta không thể kháng cự. Có lẽ lão nhị và lão tam nói đúng, chúng ta hẳn là nên đi tìm Tuyết Nhu, trừ cái này ra thì đúng là không còn biện pháp..."
"Đại ca, vẫn còn biện pháp..." Đinh Vân Uy suy nghĩ một chút rồi nói : "Chúng ta có thể kết thân với gia tộc Morgan. Con gái của anh hai, anh ba không phải vẫn chưa kết hôn sao? Để cho bọn nó đi làm đám cưới đi... Chỉ cần có đám cưới với gia tộc Morgan, có được sự trợ giúp của gia tộc Morgan, tập đoàn Hùng Long cũng không dám làm gì chúng ta..."
"Haha!"
Đinh Vọng Long cười nói : "Lão tứ, suy nghĩ của em quá ngây thơ rồi, em thật sự cho rằng đám cưới sẽ cứu vớt được Đinh gia sao? Cái gọi là đám cưới, thật ra chính là sự kết hợp lợi ích, bây giờ Đinh gia chúng ta sa sút, kinh tế đình trệ, còn đến mức sống chết thế này. Dưới tình huống như vậy, em cảm thấy rằng gia tộc Morgan sẽ giúp chúng ta sao? Đã không có quan hệ lợi ích, thì cái gọi là đám cưới ấy cũng chỉ là một trò khôi hài thôi..."
Nói đến đây, trên mặt Đinh Vọng Long liền xuất hiện vẻ sầu não, nhìn lá rụng ngoài cửa sổ, khẽ cười : "Có lẽ lúc trước chúng ta đã hơi quá đáng..."
"Đại ca, anh tính phái ai đi nói chuyện với Tuyết Nhu?" Đinh Vân Uy hỏi.
"Phái ai đi cũng không quan trọng, quan trọng là có thể thuyết phục được nó... lão tử, câu hỏi của em đã giúp anh nghĩ thông hơn...." Đinh Vọng Long thở dài. Thật ra, ông muốn nói với Đinh Vân Uy rằng, nếu em muốn, em đi đi. Nhưng mà ông phát hiện ra Đinh Vân Uy dường như đang cố ý trốn tránh chuyện này.
Dừng lại một chút, Đinh Vọng Long ngẩng đầu lên nói :"Được rồi, chuyện này em đừng quan tâm. Từ ngay mai trở đi, em và Hoàng Bột đi thanh tra tài khoản đi. Khi gia tộc gặp nguy cơ, bọn họ đừng mơ sẽ ôm tiền chạy lấy người, anh sẽ không để cho bọn họ thực hiện đâu..."
"Đại ca, làm như vậy có phải hơi quá không, lỡ như làm cho người ta tức giận?" Đinh Vân Uy khuyên : "Trước kia, loại chuyện này không phải là cam chịu sao?"
"Thời thế mỗi lúc mỗi khác.... hành vi của bọn họ đã vượt qua giới hạn của anh... Trong thời khắc gia tộc gặp nguy hiểm mà bọn họ lại làm ra chuyện này, anh tuyệt đối không thể tha thứ được" Đinh Vọng Long tức giận nói : "Đinh gia đã thành như vậy, anh cũng không sợ mọi người tức giận"
..........................................
Trải qua vài ngày điều tra, theo tin tức thu thập được, và với tình huống trước mắt mà nhìn, cái chết của Vương Đại Ngưu quả thật là do một tay Ngũ Gia bày ra.
Không cần quản Ngũ Gia và Long Thần có cấu kết hay không, chứng cứ trước mắt đã cho thấy điều này.
Dưới sự thu xếp của Phương Hạo Vân, Hà Thanh và Long Hi Phượng đã gặp mặt.
Sau khi gặp mặt, hai người có vẻ không được thích nhau, có điều do có Phương Hạo Vân ở đây, cho nên hia người cũng không gây ra mâu thuẫn hay xung đột gì.
"Phương thiếu gia... tôi hy vọng cậu có thể lấy đại cục làm trọng, đừng trở mặt với Ngũ Gia, ít nhất là chúng ta cần một ít thời gian để xác định quan hệ của Ngũ Gia và Long Thần. Nếu bây giờ mà trở mặt, thế cục sẽ vô cùng bất lợi với chúng ta, dù sao đây cũng là phố D, không phải trong nước. Cường long không chơi lại rắn độc, chúng ta nên cẩn thận thì tốt hơn..." Người lên tiếng là Hà Thanh, cô đang lo Phương Hạo Vân nhất thời nổi giận, sẽ làm ra một quyết định sai lầm. Theo thế cục trước mắt, nếu thật sự trở mặt với Ngũ Gia, thì phần thắng thật sự quá nhỏ. Không nói về việc hoàn thành công tác, chỉ với lực lượng trong tay của Ngũ Gia thôi cũng đã hơn ngàn người rồi, hơn nữa cái này còn chưa tính về lực lượng hắc đạo ở phố D....
Phương Hạo Vân lạnh giọng nói : "Nợ máu phải trả bằng máu... thượng tá Hà Thanh, tôi cảm thấy rằng bây giờ chúng ta không cần phải làm xác định gì cả... Không cần nghi ngờ, Ngũ Gia và Long Thần tuyệt đối cùng một phe, nếu không như vậy thì sao ông ta lại đi ám sát người của tôi? Phải biết rằng, trước đây tôi và ông ta đều không quen biết, căn bản là không có thù hận. Bởi vậy có thể thấy được, chuyện này cũng có liên quan đến Long Thần... Bây giờ không quyết, thì sẽ làm trễ thời cơ... Tôi có một dự cảm, Long Thần và Ngũ Gia còn chưa ra tay, phỏng chừng cũng là do đang tìm kiếm cơ hội. Nếu chúng ta còn chưa động, vậy thì sẽ thật sự lâm vào nguy cơ...."
"Nhưng mà ông chủ lớn ra lệnh..." Trên mặt Hà Thanh lộ vẻ khó xử.
"Đủ rồi!"
Phương Hạo Vân thấy Hà Thanh nói như vậy, cười khinh thường : "Ở bên ngoài quân lệnh cũng không thể làm gì, huống chi ông Lã không có ở đây, phán đoán của ông ta chưa chắc đã chính xác. Chuyện này, từ giờ trở đi, tôi làm chủ, sau này có trách nhiệm gì thì để một mình tôi gánh vác..."