Nghe Phương Hạo Vân phân tích như vậy, Hà Thanh liền hít sâu một hơi : "Nếu suy đoán của cậu chính xác, vậy thì chúng ta gặp phiền phức lớn rồi ... tám chín phần là Ngũ Gia đã cấu kết với Long Thần và Long Chiến..."
Trước đây mọi người cũng đã từng có suy đoán này, cái chết của Đại Ngưu càng thêm xác định suy đoán này.
Hà Thanh suy nghĩ một chút rồi nói : "Tôi phải lập tức báo cho cấp trên biết..."
"Lão già chết tiệt, tôi sẽ không bỏ qua cho ông..." Nhớ đến Ngũ Gia, trong lòng Phương Hạo Vân liền nổi giận.
Hà Thanh tìm một chổ không người, vội vàng đem tình huống nơi này báo cáo cho Lã Thiên Hành biết, Lã Thiên Hành lập tức đưa ra chỉ thị.
Sự tham dự của Ngũ Gia, làm cho thế cục trở nên phức tạp, độ khó của kế hoạch cũng đã tăng lên.
Tuy rằng hành động lần này chủ yếu là do Phương Hạo Vân, nhưng mà Lã Thiên Hành không thể không để ý. Bởi vì muốn giải quyết phiền toái Long Thần, thì nhất dịnh phải mượn lực lượng của Phương Hạo Vân. Trừ cái này ra thì không còn phương pháp, ít nhất là lực lượng của ông cũng không thể gióng trống khua chiên đi giải quyết Long Thần được.
Phải biết rằng, phố D tuy rằng lạc hậu, nhưng mà cũng rất phức tạp, có rất nhiều tổ chức tình báo nước ngoài đặt thế lực tại đây.
Một khi đã dính dáng đến Ngũ Gia , chuyện này càng trở nên phức tạp hơn, thậm chí là có thể dẫn đến xung đột về mặt ngoại giao.
Hành động lần này, quan hệ của ông dính liền với Phương Hạo Vân, không thể để xảy ra bất kỳ sai lầm nào hết.
Vì bảo đảm tin tình báo cho đám người Phương Hạo Vân, Lã Thiên Hành đã vận dụng lực lượng tình báo cao cấp tại phố D, thậm chí là còn sử dụng cả vệ tinh theo dõi.
"Phương thiếu gia, cậu yên tâm, ông chủ lớn vô cùng coi trọng chuyện này, ông đã bắt đầu bố trí hành động, tin rằng chúng ta sẽ nhận được trợ giúp lớn nhất" Hà Thanh an ủi : "Nén bi thương thành sức mạnh... người chết cũng đã chết... chúng ta..."
"Không cần khuyên, đạo lý này tôi rất rõ ràng, cô không cần nói với tôi" Phương Hạo Vân khoát tay chặn lời Hà Thanh, lập tức kêu Nhị Ngưu đến.
Sắc mặt của Vương Nhị Ngưu hơi tái nhợt, nhìn chằm chằm Phương Hạo Vân, dùng cái giọng khàn khàn do khóc nhiều nói : "Phương thiếu gia, có chuyện gì?"
Phương Hạo Vân gật đầu, ánh mắt có vẻ hơi phức tạp khi nhìn Vương Nhị Ngưu, hỏi : "Đại ca của anh có người tình nào ở Hoa Hải không, có mang thai chưa?"
"Hẳn là có rồi, theo tôi dc biết, trong quá khứ, cũng đã có ba người mang thai của ảnh... gần đây thì tôi không rõ ràng" Vương Nhị Ngưu thành thật đáp.
"Ừ"
Phương Hạo Vân gật đầu, sau đó gọi điện cho Trần Thiên Huy, dặn dò vài câu.
Sau đó, Phương Hạo Vân nói : "Nhị Ngưu, tôi đã cho chú Trần đi thăm dò, nếu đại ca của anh gần đây còn có người tình mang thai của đại ca anh, tôi sẽ giúp cô ta hạ sinh đứa nhỏ, coi như là an ủi anh trai của anh"
Lời này vừa nói ra xong, Vương Nhị Ngưu lại quỳ xuống đất, nói lời cảm ơn liên tục.
"Đứng lên!"
Phương Hạo Vân quát : "Dưới gối nam nhi có lót vài, nam tử hán đại trượng phu, quỳ lạy cha mẹ, quỳ lạy trời đất, không thể dễ dàng quỳ lạy người khác..."
Vương Nhị Ngưu ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói : "Phương thiếu gia, trong lòng Nhị Ngưu, cậu giống như là cha mẹ tái sinh vậy, một lạy này, xin cậu nhận cho..."
"Anh em tốt... đứng lên đi, đây là những điều tôi nên làm..." Phương Hạo Vân tự mình đỡ Vương Nhị Ngưu dậy.
Nhìn thấy tình cảnh cảm động này, đôi mắt của Hà Thanh đã hơi ướt, chỉ trong một năm mà Phương Hạo Vân đã đạt đến thành tựu này, cũng không phải do ngẫu nhiên.
Long Hi Phượng và Ngũ Gia đã uống ngồi hết chai rượu thứ ba, loại rượu mà họ uống đều là rượu mạnh, theo lẽ thường mà nói, rượu này mà để đàn bà uống thì chỉ một ly thôi cũng đủ lật xuồng rồi.
Nhưng mà mặt của Long Hi Phượng vẫn không chút gì thay đổi, cứ một ly rồi lại một ly.
Ngược lại, Ngũ Gia nổi danh là ngàn chén không say đã bắt đầu có cảm giác mơ hồ.
Rốt cục ông ta đã không chống đỡ nổi, xua tay nói : "Được rồi, anh nhận thua... Tiểu Phượng Hoàng, không biết tửu lượng của em luyện như thế nào nữa, anh thật sự bội phục em..." Bình thường khi chỉ còn hai người, Ngũ Gia đều xưng hô là anh em với Long Hi Phượng cho thân mật. Mà ông ta đâu biết rằng, tửu lượng của Long Hi Phượng đâu phải do luyện, mà chỉ là dùng nội công bức rượu ra thôi.
Làm một người không biết công phu, Ngũ Gia đương nhiên là không hiểu được ngọn nguồn rồi.
"Haha!"
Long Hi Phượng thản nhiên cười nói : "Tửu lượng của em đâu có tốt, chủ yếu là do Ngũ Gia nhường thôi... Ngũ Gia, anh say rồi à?"
Ngũ Gia nghe thấy thế, trong lòng thầm mắng, mẹ kiếp, nếu chưa say thì đã ăn em từ mấy đời rồi, còn đợi đến bây giờ à?
"Tiểu Phượng Hoàng, nói chuyện với Ngũ Gia đi... hy vọng lần này em có thể ở phố D lâu một chút" Trong đôi mắt của Ngũ Gia hiện lên một tia nóng bỏng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Long Hi Phượng, rất giống phong cách của dâm tặc.
Long Hi Phượng cười hỏi : "Ngũ Gia, anh không tham gia buổi tiệc bên ngoài sao?"
"Không cần... dù sao toàn bộ phố D này cũng là của anh, về phần bọn họ, muốn chia thế nào thì chia, cũng chẳng làm gì được... Tiểu Phượng Hoàng, nói thật đi, em có thích đứa nhỏ Hạo Vân đó không?" Ngũ Gia đột nhiên hỏi.
"Không thích, em chỉ thích người thành thục ổn định thôi..." Nói xong, Long Hi Phượng dùng ánh mắt đầy ý nghĩa nhìn Ngũ Gia, thậm chí là còn đưa lưỡi liếm môi vài lần.
Động tác lơ đãng như thế làm cho Ngũ Gia nổi lửa, quả thật muốn đè Long Hi Phượng xuống để mà hành hạ một phen. Nhưng mà, dùng sức mạnh tuyệt đối là không thể, tuy rằng Ngũ Gia tự phụ, nhưng vẫn còn biết sợ Nam Cung thế gia.
Cho nên, ông chỉ nghĩ biện pháp dụ dỗ Long Hi Phượng mà thôi, Lấy đi trinh tiết của bà dưới tình huống hai bên đều tình nguyện, làm thành chuyện tốt.
Nhưng mà Ngũ Gia dường như đã quên mất một chuyện quan trọng, ông ta đã là ông già sáu mươi rồi, Long Hi Phượng dựa vào cái gì mà thích ông ta. Tuy rằng bây giờ Long Hi Phượng cũng đã bốn mươi, nhưng người ta là kẻ luyện võ, và còn là một cao thủ. Với công lực của bà bây giờ, bốn mươi chưa tính là già...
Hơn nữa, dung nhan của bà nhìn sơ qua cũng chỉ ba mươi thôi, là giai đoạn mà mị lực bộc phát cao nhất.
Đáng tiếc là Ngũ Gia làm hoàng đế ngầm đã lâu, nên không còn nghe được lời thật nữa. Tình huống của Ngũ Gia bây giờ, không khác gì ông vua không mặc đồ trong cổ tích vậy.
Nói thật, nếu không phải vì Long Chiến và Long Thần, Long Hi Phượng tuyệt đối không có khả năng nói chuyện với một ông già như vậy.
"Haha!"
Ngũ Gia đã bị rượu làm cho mơ hồ, lại bị Long Hi Phượng mê hoặc như thế, cho nên không còn nhìn thấy đường nữa. Ông cười to vài tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Long Hi Phượng, nói : "Tiểu Phượng Hoàng, nếu em không chê Ngũ Gia già, thì sau này anh nguyện ý cùng em khai sáng một tương lai mới, một thời thế mới"
Long Hi Phượng cố ý nén sự ghê tởm trong lòng, thản nhiên nói : "Chuyện sau này để sau này tính... chuyện quan trọng trong mắt Phượng Hoàng bây giờ là nhanh chóng tìm được hai vị gia huynh..."
"Tiểu Phượng Hoàng yên tâm, chuyện này anh sẽ cố gắng, anh sẽ cho người đi điều tra, chậm thì ba ngày, nhanh thì hai ngày, nhất định sẽ có tin tức" Ngũ Gia cười nói : "Trong phố D này, không có sự đồng ý của anh, cho dù là tướng quân cũng chẳng làm gì được..."
Lão già, chờ sau này sẽ biết. Long Hi Phượng âm thầm bật cười, trong lòng cũng đưa ra quyết định, chờ sau khi hết giá trị lợi dụng, thì mạng của ông cũng sẽ kết thúc.
Khi Long Hi Phượng biết tin có vài anh em của Phương Hạo Vân bị giết, đã là chuyện của ngày hôm sau.
Khi nghe nói những người đó có thể là do Ngũ Gia giết, trong lòng bà lập tức suy nghĩ, tính lợi dụng Phương Hạo Vân để đối phó với lão già Ngũ Gia.
Bị lão già kia nghĩ bậy lâu như vậy, cũng nên đòi lại chút gì đó.
"Hạo Vân, em tính là thế nào? Bây giờ chúng ta vẫn phải dựa vào Ngũ Gia để tìm Long Chiến và Long Thần. Nếu lúc này chúng ta trở mặt, thì chỉ bất lợi cho chúng ta..." Long Hi Phượng đề nghị :" Ý của chị là, tạm thời giả câm giả điếc, đợi sau khi giải quyết xong chuyện của Long Thần, chúng ta sẽ cùng diệt trừ lão già này, em thấy thế nào?"
Phương Hạo Vân khẽ cười, nói giống như giỡn : "Chị Phượng, em thấy lão già đó đối với chị không tồi... vốn tưởng rằng chị có chút hảo cảm với ông ta, không ngờ rằng trong lòng chị cũng giống như em..."
"Hạo Vân, em đừng cười chị Phượng... nếu không phải bây giờ do chúng ta có việc cầu ông ta, thì chị mới lười phản ứng với ổng..." Nói đến đây, Long Hi Phượng đột nhiên cười : "Lão già ấy thật sự là buồn cười, hy vọng có thể kết thành vợ chồng với chị, sống hết quãng đời còn lại... thiếu chút nữa đã làm chị nôn chết"
"Đúng rồi, Hạo Vân, có phải em hoài nghi lão già này cấu kết với Long Thần không?" Long Hi Phượng đột nhiên hỏi.
"Không sai!"
Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Theo tình huống trước mắt, lão già này tám phần đã là người của Long Thần rồi, cho nên, chị Phượng, chị phải cẩn thận"
"Cảm ơn em!" Long Hi Phượng nghe thấy thế, trong mắt hiện lên một sự vui mừng : "Đã lâu rồi không nghe những lời ấm áp, chân thành như vậy... Hạo Vân, chị Phượng có thể kết bạn với em, quả thật là may mắn ba đời..."
"CHị Phượng, chị xem vậy được không? Chị theo dõi Ngũ Gia một chút, mấy ngày nay em phải xử lý chuyện anh em của em bị giết, có tình huống gì chúng ta lập tức báo cho nhau" Phương Hạo Vân nói.
"Không thành vấn đề... Hạo Vân, chị biết em là người có cá tính, nhưng làm chị, chị cũng khuyên em một câu, đừng để bi thương và thù hận làm rối loạn. Nếu chuyện này thật sự là do lão già kia phái người làm, thì chúng ta đã lâm vào nguy cơ rất lớn. Lúc này, chúng ta cần phải bình tĩnh, đừng mắc vào sai lầm gì. Ngũ Gia có mưu tính rất sâu, cho dù chỉ là một nụ cười sai lầm, thì cũng có thể đẩy chúng ta vào cảnh vạn kiếp không phục..." Long Hi Phượng dặn dò.
"Ừ, em biết chừng mực mà" Phương Hạo Vân lạnh giọng nói : "Mặc kệ hung thủ al2 ai, thì hắn chắc chắn phải trả một cái giá gấp trăm ngàn lần... cho dù tàn sát hết cả phố D, em cũng không tiếc...."
Nhìn thấy ánh mắt kiên nghị của Phương Hạo Vân, Long Hi Phượng không chút nghi ngờ. Nhưng mà bà rốt cục vẫn chưa rõ, làm một kẻ bề trên như hắn, tại sao lại quan tâm đến tính mạng của thủ hạ như vậy.
Cái này chính là điểm khác nhau rất lớn giữa Long Hi Phượng và Phương Hạo Vân.
Trong mắt Phương Hạo Vân, trừ bỏ người xấu ra, thì tất cả mọi người đều ngang hàng.
Chúng sinh chưa chắc đã ngang hàng, nhưng sinh mạng thì bằng nhau.
Cho nên, từ trước đến giờ Phương Hạo Vân chưa từng giết một người không nên chết.
Từ lúc gia nhập Thiên Đạo, trên tay của Phương Hạo Vân đã dính đầy máu, nhưng hắn có thể tự hào nói ra, những kẻ chết trong tay hắn từ trước đến giờ đều không oan.
Sau khi hai người thương lượng kế sách tạm thời xong liền chia tay.
Long Hi Phượng tiếp tục thám thính tình hình từ Ngũ Gia, và Phương Hạo Vân tự mình dẫn Thất Tinh Tài Phán sở đi tìm hung thủ. Tất cả đều đồng thời tiến hành.
Cùng lúc đó, mạng lưới tình báo SeeDs của Lã Thiên Hành cũng đã bắt đầu điều tra.
........................................
Làm sai thì phải trả giá cho hành động của mình.
Đinh gia có thể đứng vững tại nước Anh, đương nhiên cũng không phải do may mắn và tự phu. Nhất là gia chủ Đinh Vọng Long, càng có thể gọi là lão cáo già tâm địa hiểm độc.
Mấy ngày nay, dưới sự xâm lấn không ngừng từ các hạng mục của tập đoàn Hùng Long, ông ta dần dần phát hiện ra có vấn đề. Một ý niệm nguy hiểm xuất hiện trong đầu ông, tập đoàn Hùng Long sợ rằng đang tiến hành nuốt chủng tập đoàn Siêu Uy.
Sau khi xác định tin này, ông ta liền mời dự họp gia tộc, hy vọng mọi người cùng nhau nghĩ ra biện pháp tốt để giải quyết. Chỉ là nghe Đinh Vọng Long nói xong, mọi người lại không cho là đúng, nghĩ rằng ông đang nói quá, lo lắng vô cớ. Nhất là Đinh Bối Thành và Đinh Vọng Tân, cứ liên tục khiêu khích châm chọc, nói là ông đã già rồi, lực bất tòng tâm, nói chuyện hay làm việc đều không bằng trước kia.
Đinh Vọng Long liếc nhìn những kẻ chết đến nơi mà còn không biết này bằng cặp mắt khinh miệt, lạnh giọng nói : "Bọn mày vẫn chưa rõ à? Tập đoàn Siêu Uy bây giờ đã đến cảnh sống chết rồi. Có lẽ theo bọn mày thấy, tập đoàn Siêu Uy có thể quật khởi dưới sự trợ giúp của tập đoàn Hùng Long, trở lại con đường phồn vinh lúc trước. Có điều tao có thể nói thẳng với hai đứa mày, tập đoàn Hùng Long đang từng bước nuốt chủng chúng ta... tao đã quan sát các kế hoạch hợp tác gần đây, phỏng chừng, khi các kế hoạch này hoàn thành, thì tập đoàn Siêu Uy cũng có thể quật khởi, và đồng thời, tập đoàn Hùng Long cũng hoàn toàn nắm giữ 60% cổ phần của Siêu Uy, đến lúc đó, chúng ta đã mất đi quyền khống chế tuyệt đối..."