Lúc Phương Hạo Vân lái xe đến, Phương Tuyết Di đã dọn ra một bàn đồ ăn, trong đó phần lớn đều là những món Phương Hạo Vân thích ăn.
Hơn nữ trên bàn ăn còn có hai bình rượu trắng nữa.
Phương Hạo Vân âm thầm nhíu mày, xem ra lần này chị gái đã có âm mưu rồ. Có điều trong ký ức của hắn, chị rất ít khi uống rượu trắng, và dường như chỉ thích uống rượu vang thôi.
Sao hôm nay lại lấy hai chai rượu trắng ra, chẳng lẽ là muốn uống?
Ngay trong lúc hắn ngây người, Phương Tuyết Di đã đến đón, cười hỏi : "Ngơ ngác cái gì vậy... đều là món em thích ăn đấy, còn không ngồi xuống dùng đi..."
Phương Hạo Vân gật đầu, vội vàng ngồi xuống, đưa tay chỉ vào chai rượu, hỏi : "Chị bắt đầu uống rượu trắng khi nào vậy..."
"Mới bắt đầu uống gần đây thôi... Dù sao sức lượng của chị cũng tốt lắm, đừng lo" Phương Tuyết Di mỉm cười, nụ cười rất đẹp. Cô ngồi xuống đối diện Phương Hạo Vân, cười nói : "Ngày thường đều là chị uống rượu một mình, hôm nay em uống với chị vài ly nha..."
"Cũng được!" Phương Hạo Vân gật đầu, trong lòng bà chị tiện nghi có nỗi đau và nỗi buồn, trong lòng hắn cũng rất rõ ràng.
"Nếm thử đi, xem tay nghề của chị bữa giờ có bị lùi không...." Trong khoảng thời gian này Phương Hạo Vân quá bận, bận đến nổi không có thời gian thưởng thức tay nghề của chị.
"Chị, tay nghề của chị lại tiến bộ rồi, thật ngon... em ước gì mỗi ngày đều có thể ăn đồ do chị nấu..." Sau khi ăn thử một miếng thịt xong, Phương Hạo Vân liền khen.
"Thật sao?"
Phương Tuyết Di mỉm cười : "Vậy em cảm thấy tay nghề của chị so với Mỹ Kỳ và Kỳ, ai hơn ai?"
"Đều tốt!"
Gặp phải vấn đề như vậy, Phương Hạo Vân đành phải trả lời như thế.
Dừng lại một chút, hắn liền đổi đề tài : "Chị, món thịt kho này thật ngon... ngày mai em muốn ăn nữa"
"Yên tâm đi, chỉ cần em thích, mỗi ngày chị sẽ nấu cho em ăn..." Phương Tuyết Di tự tay gấp cho Phương Hạo Vân một miếng thịt nữa, rồi cười nói : "Hạo Vân, em không được đánh trống lãng, chị muốn em nói thật, em cảm thấy tay nghề của chị so với Mỹ Kỳ và Kỳ ai tốt hơn.
Phương Hạo Vân buồn bực, bà chị này cũng thật là, sao tự nhiên hỏi mấy câu nhàm chán như vậy.
"Chị, sao chị lại so sánh với em dâu chứ..." Phương Hạo Vân cười nói : "Chị không phải là có bí mật gì không dám nói cho ai biết..."
Người nói vô tình, người nghe có ý. Phương Tuyết Di nghe em trai nói vậy, mặt liền đỏ lên.
"Đỏ mặt? Không phải là có bí mật thật chứ?' Phương Hạo Vân dày mặt hỏi : "Chị, chị có ý trung nhân rồi phải không, muốn bắt em thử tay nghề trước chứ gì? Có phải là muốn chấp nhận Hoàng Kỳ Anh không?"
"Chị, em đã tiếp xúc với Hoàng Kỳ Anh rồi, em thấy tính tình của anh ấy cũng không tồi... chị thật sự có thể xem xét..." Phương Hạo Vân tiếp tục nói.
Phương Tuyết Di vốn rất vui vẻ, nhưng nghe Phương Hạo Vân nhắc đến Hoàng Kỳ Anh, trong lòng lập tức nổi giận. Cô không thèm để ý đến Phương Hạo Vân nữa, cúi đầu xuống luôn, dày vò miếng thịt trong chén của mình.
Phương Hạo Vân dường như cảm thấy chị gái không vui, liền ngừng nói giỡn lại : "Chị... xin lỗi, em chỉ nói giỡn với chị thôi, em không phải cố ý cười chị..."
Phương Tuyết Di ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân, khoát tay thản nhiên nói : "Hạo Vân, sao em lại giống mẹ thế, luôn nhắc đến Hoàng Kỳ Anh trước mặt chị... xin nhờ, chung thân đại sự của chị, chị tự biết lo rồi"
"À!'
Phương Hạo Vân đáp một tiếng, vội nói : "Chị, chị cũng đừng trách mẹ, thật ra mẹ cũng chỉ muốn tốt cho chị... nói thật, chị nên xem xét một chút!"
"Hạo Vân, chị gọi em đến đây, không phải là để nghe những lời này" Sắc mặt của Phương Tuyết Di càng lúc càng khó coi.
Phương Hạo Vân quyết định đi đường vòng, không nói ra trước mặt.
Hơi do dự một chút, hắn lại gần Phương Tuyết Di, cười hỏi : "Chị, không phải chị giận em chứ?" Lúc này hai người đã ở gần nhau, một mùi thơm trên cơ thể con gái xộc vào mũi của Phương Hạo Vân, dưới sự kích thích này, tim của Phương Hạo Vân liền đập loạn lên.
Phương Tuyết Di cũng cảm nhận được mùi đàn ông trên người Phương Hạo Vân, tim cũng nhảy loạn như nai, không biết vì sao, mỗi lần ở gần Phương Hạo Vân, trong đầu cô liền xuất hiện những cảnh tượng xấu hổ.
Cô kích động lui mình lại, nói : "Mau ăn cơm đi, đồ ăn nguội hết bây giờ..."
"Dạ!" Phương Hạo Vân gật đầu, gấp cho Phương Tuyết Di một chút rau, cười nói : "Ăn nhiều đồ chay rất tốt..."
Phương Hạo Vân tức giận nhìn em trai, nói : "Ý của em là có phải món mặn đều để lại cho em không... em không sợ ảnh hưởng đến dáng người của em à?"
"Haha!"
Phương Hạo Vân cười đắc ý, nói : "Chị, người luyện võ như em không sợ mập đâu, chị em dáng người của em nè, mấy năm nay đâu có đổi đâu"
"Nhưng mà chị nhớ trước đó em đâu có thích ăn thịt?" Trong đôi mắt của Phương Tuyết Di hiện ra một tia gian xảo.
"Cái này... chị, thật ra trên đời này không phải chỉ có con gái mười tám mới thay đổi, con trai mười tám cũng có thay đổi..." Nói đến đây, Phương Hạo Vân đột nhiên hỏi : "Chị, chị cảm thấy em bây giờ hay em trước kia, là con mọt sách, là kẻ nhu nhược thì tốt hơn? Hay bây giờ tốt hơn?"
"Đương nhiên là bây giờ tốt hơn!" Phương Tuyết Di liếc em trai một cái, nói : "Nếu em mà giống như trước kia, ba mẹ sẽ buồn chết vì em mất..." Nếu cẩn thận suy nghĩ lại, nhìn thấy sự thay đổi trước và sau khi lên đại học của Phương Hạo Vân, sẽ thấy một sự thay đổi kinh người. Nhưng mà Phương Tuyết Di, Phương Tử Lân hay Trác Nhã đều cảm thấy rằng Phương Hạo Vân bây giờ tốt hơn.
"Thế em mới nói, con trai mười tám có thay đổi, và thay đổi theo chiều hướng tốt.." Phương Hạo Vân cười nói :"Chị, thật ra cả năm nay chị cũng thay đổi rồi, còn xinh đẹp hơn so với trước kia"
"Thật sao, em cũng thấy vậy à?" Khuôn mặt của Phương Tuyết Di hồng lên, vẻ mặt cũng có chút ngượng ngùng.
"Đúng vậy, chỉ cần là người có mắt đều có thể nhìn thấy sự thay đổi của chị... chị thật sự là đẹp hơn trước kia... chị, con gái xinh đẹp như chị, đúng là thiên chi kiều nữ, lẽ ra chị nên tìm được bạch mã hoàng tử của mình rồi, có được hạnh phúc rồi..." Phương Hạo Vân nhân cơ hội này nói giúp.
"Thằng nhóc nhỏ, nói cả buổi trời thì ra là muốn khuyên chị lập gia đình..." Miệng của Phương Tuyết Di nhếch lên, tức giận nói : "Chị đã nói rồi, hôm nay không nói về những chuyện chán ghét đó... Hạo Vân, hôm nay chị gọi em đến đây, chỉ là muốn em uống rượu với chị, tối hôm nay ba mẹ không trở về, chúng ta có thể uống thoải mái, chị muốn thử cảm giác say...'
Phương Hạo Vân cười thản nhiên nói : "Chị, con gái không nên say xỉn trước mặt con trai"
"Chị biết!"
Phương Tuyết Di nói như khiêu khích : "Con gái không nên say xỉn trước mặt con trai, bởi vì sau khi con gái say sẽ bị con trai nhân cơ hội làm bậy... em là em trai của chị, hay là em muốn làm chuyện xấu với chị?"
"Cái này... đương nhiên là không rồi..."
Phương Hạo Vân cảm thấy rằng trong lời nói của chị gái có vấn đề, dường như đang ám chỉ điều gì đó, hoặc là muốn báo cái gì đó. Chỉ là Phương Hạo Vân không cách nào xác định được.
Phương Tuyết Di sau khi nói ra một câu khiêu khích như vậy, vội cúi đầu, tim đập cực nhanh, và gấp lung tung vào chén của mình, rõ ràng là có vẻ không ổn.
Bầu không khí nơi này đã trở nên xấu hổ, trong lúc nhất thời không ai nói gì cả.
Phương Hạo Vân cũng học theo chị, cúi đầu ăn cơm.
Tay nghề của Phương Tuyết Di quả thật không tồi, tuy rằng chưa chắc đã hơn Bạch Lăng Kỳ, nhưng mà ăn rất ngon, đạt chuẩn của đầu bếp năm sao rồi.
Có thể nói, cô cũng có bản lĩnh trong việc làm bếp.
Đồ ăn ngon nhanh chóng khiến cho Phương Hạo Vân quên hết phiền não, hắn bắt đầu ăn như cọp. Người luyện võ luôn ăn rất nhiều, và không cần phải lo lắng cái gì cả.
Nhìn Phương Hạo Vân ăn giống như quỷ đói, Phương Tuyết Di vừa buồn cười vừa giận, thoáng do dự một chút, cô mở bình rượu ra, nói : "Hạo Vân, chúng ta uống một chút nhé?"
"Ừ, uống một chút thôi, đừng để say..." Phương Hạo Vân cầm lấy ly rượu, hai người liền cụng ly với nhau.
"Chị biết!" Phương Tuyết Di gật đầu, ngửa cổ lên uống cạn một hơi, rồi khà một cái giống như đàn ông.
Phương Hạo Vân thấy thế, cũng không muốn bị thua kém, vội uống cạn một hơi.
"Hạo vân, vì chị có được một cậu em trai tốt như vậy, chúng ta làm một ly..." Phương Tuyết Di lại rót đầy ly cho hai người, sau đó nâng ly lên.
Phương Hạo Vân không nghĩ ra lý do từ chối, đành phải uống tiếp. Phương Tuyết Di luôn tìm đủ mọi lý do để cụng ly cả, không lâu sau, chai rượu vừa khui đã thấy đáy.
Mặt của Phương Tuyết Di đã đủ ửng, hiển nhiên là đã có hơi men.
Khỏi thể phủ nhân, do xã giao bình thường nên sức uống của Phương Hạo Vân rất tốt, chỉ là loại rượu trắng này không giống với rượu vang, độ nặng của nó không phải là thứ mà cô có thể chịu nổi.
Nhìn thấy Phương Tuyết Di thay đổi, Phương Hạo Vân nhanh miệng nói : "Chị, hay là chị đừng uống nữa... chúng ta tiếp tục ăn..."
"Em thật vô dụng..." Phương Tuyết Di giận dữ nói một tiếng, sau đó lại rót cho mình một lý, nói : "Hạo Vân, em biết không? Hôm nay chị thật sự rất muốn uống rượu.. có một số việc, có lẽ chỉ có thể nói được sau khi uống rượu mà thôi..."
Nói xong, cô ngẩng đầu, uống cạn một hơi.
Tiếp theo, cô lại mở chai rượu thứ hai ra, nói : "Tiếp tục uống thôi, nế không đủ thì vào phòng ba, còn có chai rượu trắng ngon lắm..."
Phương Hạo Vân hơi ngẩng người, vì câu nói kia của Phương Tuyết Di, có một số việc chỉ có thể nói sau khi uống... Hay là chị ấy muốn thừa dịp uống say rồi thổ lộ với mình, hoặc là muốn làm ra loại chuyện kinh thiên động địa?
"Nào, cạn ly, vì tình chị em của chúng ta" Phương Tuyết Di giơ ly lên cụng với Phương Hạo Vân, không đợi Phương Hạo Vân nói gì, cô đã uống cạn một hơi.
Phương Hạo Vân không biết nên khuyên thế nào, đành phải uống hết ly rượu.
Chỉ lát sau, chai rượu thứ hai đã còn một nửa, Phương Hạo Vân lúc này đã say rõ ràng, có điều giọng nói của cô vẫn rất rõ ràng : "Hạo Vân, em nói cho chị biết, em cảm thấy chị thế nào? Có phải là loại vô cùng đáng ghét không?"
"Hy vọng em có thể nói thật, chị không sao đâu..." Nói xong, Phương Tuyết Di lại rót đầy một ly, và nuốt xuống bụng.
"Chị, muốn nghe nói thật thì không uống nữa..." Phương Hạo Vân cảm thấy rằng không thể để cho bà chị tiện nghi này uống nữa, hắn đứng dậy giật lấy ly rượu trong tay của chị, sau đó cầm lấy nửa chai rượu trên bàn nốc một hơi, uống xong còn hét một tiếng. Uống rượu kiểu này rất là dễ say, có điều Phương Hạo Vân không sợ, chút cồn này chỉ đủ làm hắn nóng người thôi, căn bản là không ảnh hưởng đến tâm lý của hắn.
"Tốt... giống đàn ông lắm..." Phương Tuyết Di dường như rất thích cách Phương Hạo Vân uống rượu, cười vỗ tay, nói : "Hạo vân, em biết không? Từ sau khi em lên đại học, chị phát hiện ra em càng lúc càng có mùi vị đàn ông.. chị thích ở chung với em... khi ở cùng em, chị cảm thấy rất tốt, rất kiên định, rất an toàn..."
Nghe Phương Tuyết Di nói vậy, Phương Hạo Vân không biết nên làm thế nào... chẳng lẽ chị thật sự muốn mượn rượu để thổ lộ với mình?
Nhìn thấy Phương Hạo Vân ngây người, Phương Tuyết Di cười rộ lên : "Hạo Vân, em hoài nghi lời chị, hay là bị chị dọa? Con gái thưởng thức con trai, có gì sao?"
"Nhỏ giọng chút..." Phương Hạo Vân hởi nhức đầu, tuy rằng Phương Tuyết Di vẫn chưa làm gì quá đáng, nhưng nếu để cho Phương Tử Lân và Trác Nhã nghe thấy được thì sẽ rất phiền toái.
"Chị, đừng lớn tiếng..." Phương Hạo Vân rất muốn che miệng của Phương Tuyết Di, hắn cảm thấy để cho Phương Tuyết Di say, thì có trời mới biết chị sẽ nói cái gì.
"Sợ gì chứ... chị chỉ nói những gì trong lòng thôi... xã hội bây giờ là tự do ngôn luận, chẳng lẽ chị nghĩ lời nói của chị là phạm pháp sao?" Khuôn mặt của Phương Tuyết Di đã đỏ bừng lên rồi.