Long Hi Phượng tức giận nói : "Nam Cung Kiếm, tôi hỏi cậu, vì sao cậu không kết hôn thành gia, có phải cậu đang đợi tôi?"
Nam Cung Kiếm nghe thấy thế, hơi kinh hãi, nhất thời không nói điều gì.
Nam Cung Kiếm là em ruột của gia chủ đời trước Nam Cung Hoàng, chính là em chồng của Long Hi Phượng, năm nay ông ta đã bốn mươi hai rồi, vốn dĩ đã sớm thành gia lập thất rồi, nhưng cho đến giờ vẫn chưa chịu cưới vợ. Vì thế, mẹ của Nam Cung Kiếm, lão phu nhân của Nam Cung thế gia Mộc Nguyệt Dung thậm chí tước luôn quyền thừa kế chức vị gia chủ của Nam Cung Kiếm. Nói rằng nếu ông ta không chịu cưới vợ, thì sẽ không cho ông ta thừa kế chức vị gia chủ.
Và Nam Cung thế gia bây giờ là do hai người đàn bà nắm quyền.
Thứ nhất chính là Long Hi Phượng, Thiếu phu nhân của Nam Cung thế gia. Thứ hai chính là lão phu nhân Mộc Nguyệt Dung.
Hai người này không ai chịu nhường nhịn ai.
Lúc đầu, Mộc Nguyệt Dung và Long Hi Phượng còn sống chung rất tốt. Dù sao cũng là Nam Cung thế gia thiếu nợ Long Hi Phượng, chỉ là sau này, Mộc Nguyệt Dung phát hiện ra con trai thứ của mình mê luyến chị dâu của nó, và tuy rằng là lén lút, nhưng ai ai cũng biết.
Trong tình huống như vậy, sự hòa thuận ban đầu đã phát sinh mâu thuẫn.
Mộc Nguyệt Dung kiên trì cho rằng chính Long Hi Phượng đã cố ý dụ dỗ cậu em chồng của mình.
Nhưng mà Long Hi Phượng nhấn mạnh rằng, chính do bản thân Nam Cung Kiếm cam tâm, nếu đã gả cho Nam Cung Hoàng thì tuyệt đối không gả thêm lần nữa. Nếu Nam Cung Hoàng đã chết thì tuyệt đối không tái giá.
Còn Nam Cung Kiếm thì căn bản là mặc kệ hai người, tỏ vẻ rằng mình sẽ sống như vậy, cho đến một ngày chị dâu đổi ý.
Cứ như vậy, Nam Cung Kiếm đã chờ đằng đẳng hai mươi năm.
Mà trong hai mươi năm này, Long Hi Phượng đã lợi dụng thủ đoạn để cướp lấy một số thế lực của Nam Cung thế gia, hơn nữa còn được một đám người ủng hộ, đủ sức chống lại Mộc Nguyệt Dung.
Hai mươi năm trôi qua, thái độ của Mộc Nguyệt Dung cũng đã chậm rãi thay đổi, bà biết thời gian của mình không còn nhiều, mà Nam Cung thế gia tuyệt đối không thể rơi vào tay của Long Hi Phượng.
Bà hy vọng Nam Cung Kiếm có thể thừa kế Nam Cung thế gia, cho nên, bà ta đã nhượng bộ. Chỉ cần Long Hi Phượng đồng ý giao lại quyền lực của Nam Cung thế gia, thì bà sẽ đồng ý hôn sự của Nam Cung Kiếm và Long Hi Phượng.
Chỉ là lời nói của Mộc Nguyệt Dung cũng chỉ là một bên tình nguyện thôi.
Bởi vì Long Hi Phượng từ trước đến giờ chưa từng đồng ý Nam Cung Kiếm.
Từ hai mươi năm trước, tim của Long Hi Phượng đã bị thù hận ăn mòn rồi. Cho đến hôm nay, lòng của bà ta vẫn chỉ có thù hận mà thôi.
Thù hận của Long Hi Phượng không ai biết được cả, bà ta nhiều lần từ chối Nam Cung Kiếm, ngược lại làm cho người của Nam Cung thế gia tôn kính. Bởi vì tất cả thấy rằng, bà làm như vậy, cũng bởi vì Nam Cung Hoàng, thủ tiết cho Nam Cung Hoàng.
Nam Cung Hoàng khi còn sống có nhân duyên không tồi, hơn nữa có rất đông tâm phúc.
phát biểu cái nhìn của mình : "Hạo Vân, người đàn bà Long Hi Phượng này chú có biết... có thế lực rất lớn tại Nam Cung thế gia, thậm chí là vượt qua cả Long gia nữa. Trong hai mươi năm tranh giành, Long Hi Phượng đã thành công tiếp nhận hết tâm phúc của Nam Cung Hoàng, và đủ để chống đỡ với lão phu nhân Mộc Nguyệt Dung rồi. Chỉ dựa vào điều này đã đủ thấy người đàn bà này không đơn giản"
Vương Thế Phi nhíu mày nói : "Chú Trần, Phương thiếu gia, tôi cảm thấy người đàn bà này không phải người tốt"
"Sao lại nói thế?' Phương Hạo Vân hỏi.
Vương Thế Phi phân tích : "Chuyện của bà ta tôi cũng có nghe nói, nhưng mà trước mặt người ngoài, từ trước đến giờ bà ta đều chưa từng lộ ra thù hận với Long gia. Lòng dạ của bà ta thật sâu... bà ta nói địa điểm của Long Thần cho cậu biết, có thể chứng minh thù hận của bà ta với Long gia là thật. Chỉ là thù hận của bà ta, chưa chắc đã đại biểu cho việc người khác có thể xuống tay với Long gia..."
Phương Hạo Vân hỏi :"Ý của anh là, ngoài mặt bà ta tỏ vẻ không quan tâm đến việc tôi hủy Long gia, nhưng thật ra lại rất hận tôi... hôm nay bà ta gặp tôi, chỉ là muốn thử tôi..."
"Hẳn là như vậy!"
Trần Thiên Huy ném điếu thuốc xuống, nói : "Chú cảm thấy rằng sự phân tích của Thế Phi rất có đạo lý... Long Hi Phượng này thật ra chính là một kẻ biến thái. Loại biến thái giống như bà ta, tuy rằng thù hận người thân của mình, nhưng mà không chấp nhận người khác nhúng tay vào... nếu chú đoán không sai, bây giờ bà ta làm như vậy, cũng bởi vì lực lượng trong tay bà ta không đủ tiêu diệt Long Thần. Đợi đến khi bà ta hoàn toàn nắm giữ lực lượng của Nam Cung thế gia, thì phỏng chừng bà ta sẽ xuống tay với con..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế,nhưng trên mặt không hề có chút lo lắng.
Theo hắn thấy, như vậy cũng rất tốt.
Trước khi đấu với gia tộc Morgan, có thể luyện tập với một số gia tộc như vậy, cũng rất tốt.
Nếu Long Hi Phượng thật sự muốn chơi với mình thì không cần phải xoắn.
Nhưng mà ai chơi với ai thì khó mà nói trước lắm.
"Chú Trần, Thế Phi.... mặc kệ là nói thế nào, chúng ta cũng sẽ đối phó với Long Thần... giữ hắn lại chính là một mối họa... Giải quyết Long Thần trước, còn về phần Long Hi Phượng, từ từ mà chơi" Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói : "Mây 1ngay2 nay, hai người cứ chuẩn bị trước đi, con xác định tin tình báo của Long Hi Phượng xong, sẽ lập tức liên hệ..."
"Tốt!"
Trần Thiên Huy dặn dò :"Hạo Vân, chuyện của Thanh Thanh con không được lơi lỏng. Tuy rằng gần đây con bận rộn nhiều chuyện, nhưng mà chú xin nhờ con, đừng quên Thanh Thanh!"
"Dạ, con hiểu!"
.........................................
Vụ án đụng xe, dưới sự can thiệp của Phương Hạo Vân, rốt cục đã có sự phán quyết hợp lý.
Người qua đường bị đụng tên là Vương Mai, là một công nhân. Ngày đó bà đang trên đường đi đến bệnh viện để thăm chồng mình, chỉ là không ngờ chưa được gặp chồng mà mình lại được vào viện nằm chung rồi.
Dưới sự chữa trị tích cực của bệnh viện, mạng của Vương Mai đã được giữ, nhưng mà cả đời tàn tật, chân phải của bà đã hoàn toàn bị gãy, mà chồng của bà cũng phải bị cắt.
Gia đình bà vốn đã nghèo, bây giờ lại gặp họa, đúng là họa vô đơn chí. Cũng may Vương Mai đã có được ba triệu đồng tiền bồi thường, một triệu trong đó dùng để chi tiêu cho cả đời. Một triệu dùng để sinh hoạt, và một triệu cuối cùng dùng để bồi thường tinh thần. Chồng của Vương Mai bị thương, vốn bởi vì do làm việc trong công trường, sau khi xảy ra, công trường chỉ bồi thường mười ngàn đồng rồi sau đó không thèm để ý.
Sau này, dưới sự can thiệp của Long Hi Phượng, cũng có được hai triệu tiền bồi thường.
Tuy rằng tiền bạc không đổi được sức khóe, nhưng mà chuyện có thể giải quyết đến mức này cũng không dễ dàng.
Đồng thời, hai ngày sau, người đụng trúng Vương Mai, Xuân Hoa và người phụ trách công trường, đã bị cảnh sát bắt giữ, chờ pháp luật nghiêm trị.
Lúc này, dưới sự dặn dò của Long Hi Phượng, mặc kệ là người phụ trách công trường hay là Xuân Hoa, đều được đưa ra trước vành móng ngựa.
Mà tất cả những chuyện này, thật ra đều là do Phương Hạo Vân.
Nếu không phải là Phương Hạo Vân, thì Long Hi Phượng sẽ không làm vậy. Ít nhất là trong mắt bà ta, sinh mạng của người thường không đáng giá như vậy.
Sau khi nhận được tin, trong lòng Phương Hạo Vân cảm thấy vui vui.
Hắn thậm chí suy nghĩ rằng, mình có cần thật sự biến thành Tôn Ngộ Không để hành hiệp trượng nghĩa hay không, tuy rằng năng lực có hạn, nhưng mà cũng có thể xử lý mấy chuyện bất bình.
Chỉ tiếc là trong khoảng thời gian này, hắn thật sự bận rộn quá nhiều chuyện, không thể làm gì được.
Chuyện Tôn Ngộ Không, chỉ có thể đợi qua Trung Thu mới có thể làm được.
Mấy ngày kế tiếp, Phương Hạo Vân dùng hai mươi triệu của Long Nhị để thành lập quỹ bảo đảm cho nhân viên Đằng Phi, dùng để cam đoan lợi ích cho Đằng Phi.
Đối với cái này, toàn bộ nhân viên, tất cả các ban ngành đều rất là hân hoan, ai ai cũng cảm kích ông chủ Phương Hạo Vân không thôi.
Sự nhiệt tình và trách nhiệm của nhân viên cũng tăng lên đáng kể.
Còn có một chuyện vui khác chính là, thông qua sự thương lượng của bác sĩ Paul và Bạch Nguyệt Thiên, đã xác định được ngày về của Đinh Tuyết Nhu, là cuối tuần này.
Phương Hạo Vân đã đáp ứng với Đinh Tuyết Nhu qua điện thoại, đến lúc đó hắn sẽ đích thân ra sân bay đón cô.
Hôm nay thứ ba, còn khoảng bốn ngày, trong thời gian này, chuyện cần Phương Hạo Vân xử lý cũng không hề ít.
Đầu tiên là xác định tin tình báo của Long Hi Phượng, tiếp theo là cần phải theo dõi hạng mục ở thôn Lưu Thủy, đây là hai chuyện quan trọng.
Trừ chuyện công ra còn có chuyện tư, thời gian mang thai của chị Mỹ Kỳ đã không ít rồi, cũng nên bắt đầu dưỡng thai, thân là ba, Phương Hạo Vân đương nhiên là phải chăm sóc rồi. Ngoài ra, bên Hàn Tuyết Nhi cũng phải đi xem, cô nha đầu này đang trong thời kỳ trưởng thành, cảm xúc rất không ổn định, ngoài ra Trần Thanh Thanh cũng đã gửi gắm cho Phương Hạo Vân rồi, nên hắn không đi là không được.
Sau khi thu xếp xong, Phương Hạo Vân quyết định chiều nay sẽ đi tìm Hàn Tuyết Nhi nói chuyện, ngày mai hẹn dì Bạch đến nhà bắt mạch an thai cho chị Mỹ Kỳ.
Vừa khởi động xe, điện thoại liền vang lên, nhìn màn hình là bà chị Phương Tuyết Di gọi đến, Phương Hạo Vân vội vàng nghe. Trong điện thoại truyền ra giọng nói của chị : "Hạo Vân, buổi chiều có thời gian không, chị muốn tâm sự với em..."
Phương Hạo Vân vốn định nói là có việc, nhưng nghĩ lại, tư tưởng của chị cũng có vấn đề nghiêm trọng, hơn nữa cũng không kém Hàn Tuyết Nhi.
"Dạ... em rãnh, chị đang ở đâu, em đến chổ chị..." Phương Hạo Vân hỏi.
"Chị ở nhà... hôm nay ba mẹ không về, chị đang nấu cơm, đợi lát nữa em đến chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện..." Phương Tuyết Di nói xong liền cúp điện thoại.