"Khẩu khí của thằng nhãi ranh nhà ngươi cũng thật lớn, lão hủ vốn chỉ phụ trách trong tàng bảo các, không hỏi thế sự... nhưng các ngươi đúng là khinh thường quá đáng, lão nhân gia ta không thể không quản. Thẳng nhãi ranh, nói thật cho ngươi biết, trăm đệ tử phía sau ta đều là do một tay ta tự dạy dỗ, thân thủ không tầm thường, chỉ dựa vào đám người các người, căn bản là không đủ sức... khoan đã..." Long Thiên Hữu dường như nhận ra cái gì đó : "Ngươi nói là thằng nhóc Long Chiến đã chạy? Buồn cười... đệ tử Long gia nghe đây, tập hợp lực lượng, chờ sau khi chiến thắng lão nhân gia ta sẽ có thưởng... Nếu ai có thể giết chết thằng nhãi này, thì sẽ được làm gia chủ tiếp theo..."
Có thưởng lớn đương nhiên là kích thích dũng khí.
Long Thiên Hữu vừa nói xong, đệ tử Long gia lập tức hứng phấn, bởi vì vị trí gia chủ quả thật rất hấp dẫn, trong lúc nhất thời, lòng tham đã lấn áp cái sợ.
Phương Hạo Vân âm thầm nhíu mày, hiển nhiên là sự xuất hiện của lão già này đã làm khí thế của đám đệ tử Long gia lên đến cực điểm, chiến ý sôi sục, có vẻ muốn ăn tươi nuốt sống Phương Hạo Vân.
"Sao còn nhiều người quá vậy..." Đúng lúc này, Bạch Quý cùng anh em họ Vương và Hà Thanh chạy đến đây, Hà Thanh thấy Long gia còn nhiều người như vậy, lập tức nghi hoặc.
Phương Hạo Vân tức giận liếc cô một cái, nói : "Cô hỏi ai đó... bây giờ tôi còn muốn hỏi cô... trong tư liệu của mấy người hình như không có tên Long Thiên Hữu..."
"Cái này... tôi cũng không rõ ràng..." Hà Thanh cố gắng suy nghĩ : "Phương thiếu gia, theo điều tra trước đó của chúng tôi, quả thật là không có tên của Long Thiên Hữu..."
"Được rồi, các ngươi đừng tốn sức..."
Lổ tai của Long Thiên Hữu vẫn còn xài tốt, nghe thấy hai người nói chuyện, liền cười nói : "Lão phu luôn ở trong Tàng Bảo Các, đã nhiều năm rồi chưa lộ diện. Cho dù là đệ tử Long gia cũng không có nhiều người biết về ta, huống chi là các ngươi..."
"Phương thiếu gia, bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, tôi thấy nên nghĩ biện pháp giải quyết lão già này trước đã..." Từ lúc hành động bắt đầu cho đến bây giờ,thái độ của Hà Thanh đối với Phương Hạo Vân vân rất tốt.
Những người do Long Thiên Hữu dẫn dắt đều là tinh nhuệ của Long gia, được huấn luyện liên tục và kéo dài ở ngọn núi phía sau Long gia, mặc kệ là tâm tính hay là thân thủ cũng đều là hạng nhất.
Bây giờ, dưới sự ủng hộ của Long Thiên Hữu, chiến ý trong lòng tăng lên rất mạnh.
Phương Hạo Vân nhìn nhìn, những người này đủ so với đám người của anh em họ Vương. Nếu có thể thu phục, thì chính là một món hời lớn rồi.
Có điều, Phương Hạo Vân biết, đây chỉ là vọng tưởng.
Theo tình huống bây giờ mà nhìn, đây đều là người của Long gia, muốn phản bội Long gia dường như không phải chuyện dễ. Lui một bước mà nói, bây giờ cho dù có cưỡng ép thu phục, thì sau này cũng trở thành một quả bom hẹn giờ.
Chuyên gia vừa ra tay, nhìn là biết khác biệt.
Phương Hạo Vân nhìn hành động của những người này, liền cảm thấy bọn họ không tầm thường.
"Cẩn thận ứng phó!" Phương Hạo Vân dặn dò một tiếng, Bạch Quý và anh em họ Vương tuân lệnh, lập tức dặn dò người của mình ngay.
Hà Thanh âm thầm thở dài, cười khổ : "Xem ra hôm nay không đại khai sát giới là không được..."
"Được rồi, cô đừng than thở nữa... tiếp tục liên lạc với Long Nhị..." Theo Phương Hạo Vân thấy, uy hiếp của những người này không thể bằng được Long Nhị. Trong tay Long Nhị là cái điều khiển thuốc nổ xung quanh sơn trang Long gia. Mặc dù có lệnh của Lã Thiên Hành, đã cử nhiều đội gỡ mìn đến, và đang bắt tay vào làm việc, nhưng sơn trang Long gia có diện tích quá lớn, hơn nữa còn giấu rất kỹ. Cho nên trong thời gian ngắn đúng là không thể dọn sạch mìn được.
Hà Thanh nghe thấy thế, cũng không nói nhiều, vội vàng lấy điện thoại ra, tiếp tục gọi điện cho Long Nhị. Hy vọng rằng nhanh chóng liên lạc được với Long Nhị, hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Nói thật, kế hoạch hành động lần này vô cùng nghiêm mật. Vốn tưởng rằng tất cả sẽ thuận lợi, nhưng kết quả bây giờ thật bất ngờ, đúng là không ai ngờ được.
Hà Thanh vô tình đánh giá lại chính sách của cấp trên.
Theo góc độ của cô, Long Nhị đúng là tội ác đầy trời, làm một thành viên kỳ cựu của tổ chức, ông ta không nên làm ra hành động thiếu khôn ngoan trong thời điểm mấu chốt như vậy.
Nếu như có thể, Hà Thanh hy vọng có thể tự tay giết chết tên phản đồ vô sỉ này.
"Giết sạch những kẻ xâm lược..."
Long Thiên Hữu sợ đêm dài lắm mộng, thừa dịp bây giờ người nhà còn nhiều, vội vàng ra lệnh tấn công, cố gắng giết chết đám người này.
Mặt của đám người Thất Tinh Tài Phái sở không đổi sắc, cầm chiến đao trong tay, làm ra tư thế chuẩn bị đại chiến.
"Giết chết tên ác ma này..." Không thể không nói, vị trí gia chủ Long gia đúng là mê người, mắt của đám đệ tử Long gia đều đỏ lên, lao về hướng của Phương Hạo Vân.
Trong đó, có một người nhanh nhất, hai tay nắm chặt đao, chém về hướng cổ của Phương Hạo Vân. Tay trái của Phương Hạo Vân khẽ nâng lên, nghiêng về hướng lưỡi đao, khóe miệng xuất hiện một nụ cười lạnh, không có ý tránh né gì cả. Trong giây phút người kia kinh ngạc, Phương Hạo Vân đã dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi đao của hắn.
"Cút!'
Lập tức, nghe Phương Hạo Vân quát một tiếng, người kia liền bị quăng ra ngoài, lúc té xuống đất đã hộc máu bỏ mạng.
Ở những nơi khác cũng bắt đầu chém giết, lần này Thất Tinh Tài Phán sở không chủ động tấn công, mà làm thành một lớp phòng ngự, lấy trận pháp ngăn địch.
Đệ tử Long gia tuy rằng đã phân ra ba mươi người vây lấy bảy người của Thất Tinh, nhưng mà không thể đột phá được lớp phòng ngự của họ, không thể gây tổn thương gì cho bọn họ.
Mà thành viên của Thất Tinh mỗi lần di chuyển, đều tạo thành cảnh tượng đầu rơi máu chảy.
Lúc trước Long Thiên Hữu đã xem thường những người này, bây giờ ông ta mới phát hiện ra mình đã lạc quan quá mức rồi, trận chiến hôm nay ai thắng ai thua cũng chưa rõ ràng được ngay.
"Trận chiến này liên quan đến an nguy của Long gia, liều mạng..." Long Thiên Hữu hô to một tiếng ; "Vì Long gia, vì chính bản thân, mọi người liều mạng đi..."
Bên Phương Hạo Vân đều là những người có nghiệp giết chóc cả, căn bản là không cần điều động cảm xúc, bọn họ tự biết xử lý. Chiến ý của đệ tử Long gia càng cao, đối với bọn họ mà nói, chỉ càng kích thích hơn thôi.
Cảnh tượng trở nên hỗn loạn, máu tươi và tiếng kêu gào thảm thiết hợp lại với nhau, làm kích thích mỗi người ở đây.
Rất nhanh, sự chênh lệch của hai bên lại hiện ra. Đệ tử Long gia mặc dù có sự dạy bảo của Long Thiên Hữu, có sức chiến đấu không tồi. Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên bọn họ gặp phải cảnh tượng đầu rơi máu chảy như ngày hôm nay. Xác người, máu, những tiếng kêu la thảm thiết đã làm cho bọn họ nảy sinh sự sợ hãi, chiến ý lúc đầu cũng chầm chậm giảm xuống...
Long Thiên Hữu nhìn thấy cảnh này, nhíu mày không thôi, đang muốn tự mình tham chiến, nhưng mà trong lòng vẫn còn sợ Phương Hạo Vân.
Ánh mắt dừng lại trên chiến trường một hồi, Long Thiên Hữu quyết định tham chiến, nếu không thì ngày hôm nay Long gia sẽ bị diệt sạch.
"Giết!!!!!!!!!!!"
Gầm lên một tiếng giận dữ, Long Thiên Hữu rút chiến đao mười năm chưa đụng đến bên hông ra, vọt vào đám người, bắt đầu đấu với thuộc hạ của Phương Hạo Vân.
Công phu của Long Thiên Hữu cao hơn số 1 một chút, khi ông ta vào chiến trường, lập tức có mấy người của anh em họ Vương bị chém, hai anh em họ Vương thấy thế, liền vây Long Thiên Hữu lại, giảm bớt tổn thất cho bên mình. Nhưng mà Long Thiên Hữu ra tay tàn ác, cho dù là cả hai anh em họ Vương cũng không phải là đối thủ.
Phương Hạo Vân lập tức phi thân qua, vội vàng thế chổ cho hai người : "Các người tránh ra, để tôi tự mình đối phó Long Thiên Hữu..."
Long Thiên Hữu đang giết người sảng khoái, thấy Phương Hạo Vân lao đến, liền ra tay đánh trả, chiến đao trong tay phát ra chiến ý và sát khí mãnh liệt. Cũng may người này là Phương Hạo Vân, nếu đổi lại là người khác sợ rằng đã sinh ra tâm lý sợ hãi rồi.
Phương Hạo Vân lạnh lùng cười : "Đáng tiếc ông vẫn chưa đả thông Nhâm Đốc hai mạch"
Lời này vừa nói ra, trong lòng Long Thiên Hữu liền sửng sốt, chẳng lẽ đối phương đã được đả thông Nhâm Đốc hai mạch? Nếu quả thật như vậy, ông sẽ không còn phần thắng. Làm một kẻ luyện võ, ông biết rõ tầm quan trọng của Nhâm Đốc hai mạch là thế nào, sự khác biệt trước và sau khi đả thông rất rõ ràng.
Có điều, chuyện đã đến nước này, đã không còn đường lui rồi.
Điều duy nhất mà Long Thiên Hữu có thể làm bây giờ chính là liều mạng, Phương Hạo Vân bây giờ đã nắm chặt Thiên Phạt trong tay, đón tiếp Long Thiên Hữu.
Thiên Phạt trong tay hắn bổ từ đỉnh đầu bổ xuống, ngăn chặn một đao của Long Thiên Hữu. Hai thứ vũ khí chạm vào nhau, Long Thiên Hữu liền bị đánh bật ngược trở lại, nhưng không kịp đứng vững thân hình thì Phương Hạo Vân lại đến tiếp.
Long Thiên Hữu kinh hãi, hai chân đạp mạnh xuống đất, dùng sức lui về sau. Phương Hạo Vân cười lạnh, tăng tốc độ lên, thân hình giống như quỷ mị, theo đuôi không dứt.
Thấy như vậy, Long Thiên Hữu liền hoảng hốt, ông biết tốc độ của mình không thể bằng Phương Hạo Vân được, muốn tránh đã không kịp rồi, ông nhắm mắt lại, thầm kêu một tiếng; " Mạng của ta cũng ..."
Đúng ngay thời khắc mấu chốt này, một đệ tử tâm phúc của Long Thiên Hữu lao đến, dùng thân thể đỡ một đao của Phương Hạo Vân, tranh thủ thời gian cho Long Thiên Hữu.
Long Thiên Hữu mở mắt ra, nhìn thấy đệ tử tâm phúc của mình chậm rãi ngã xuống, trong lòng liền cảm thấy bi thương. Sau khi do dự ngắn ngủi, ông quyết định rời khỏi nơi này, mình căn bản không phải là đối thủ của Phương Hạo Vân, trốn trước rồi tính sau.
Phương Hạo Vân cản đường trốn của Long Thiên Hữu, cười khinh miệt : "Còn muốn chạy, sợ rằng không dễ như vậy!" Khi nói chuyện, Phương Hạo Vân đã quơ Thiên Phạt chém xuống người của Long Thiên Hữu.
"Long Gia, ngài đi trước đi, bọn con cản lại cho ngài..." Hai đệ tử khác của Long Thiên Hữu dường như ôm lấy tâm lý liều chết, cùng bước ra, ngăn cản Phương Hạo Vân lại, tiếp tục tranh thủ thời gian cho Long Thiên Hữu.
Tuy rằng Phương Hạo Vân thầm khen những người này trung thành, nhưng mà trên chiến trường, không chấp nhận một chút mềm lòng. Hắn khẽ quát một tiếng, Thiên Phạt múa một vòng trên không, và chỉ trong nháy mắt, hai người này đều bị chém đứt eo.
Lúc này, anh em họ Vương và Bạch Quý đã vây Long Thiên Hữu rồi, cả bọn liều mạng với nhau, tính luôn cả Long Thiên Hữu là bốn, cả bốn người đều đã nhuộm đầy máu tươi.
"Còn muốn chạy sao?" Phương Hạo Vân nhoáng một cái, đứng trước mắt Long Thiên Hữu, trong đôi mắt hiện ra một tia sát khí tàn khốc : "Ông phải chết... chỉ có cái chết của ông mới làm cho đám đệ tử Long gia mất đi ý chí chiến đấu, cũng giảm bớt thương vong bên tôi..."
Nói đến đây, Phương Hạo Vân liền động, thành một tia chớp, xuất hiện bên cạnh Long Thiên Hữu, Thiên Phạt trong tay lóe sáng, chém về hướng cổ của ông ta.
Long Thiên Hữu vội giơ chiến đao lên ngăn cản, vốn định cầm cự thêm một chút, nhưng mà lần này Phương Hạo Vân dùng hết toàn lực, căn bản là không cho ông ta cơ hội.
Một tiếng hét thảm vang lên, ngay cả đao và đầu của Long Thiên Hữu đều đã bị Thiên Phạt chém đứt, cái xác liền gục xuống đất.
"Long Thiên Hữu đã chết, các người còn không đầu hàng?" Bạch Quý nhìn thấy Long Thiên Hữu bị thiếu chủ giết, lập tức hô to một tiếng. Tuy rằng chổ này rất ồn ào, nhưng lời nói của Bạch Quý có mang theo chân khí, làm cho mọi người đều nghe rõ ràng.
Phỏng đoán của Phương Hạo Vân rất đúng, chỉ cần Long Thiên Hữu vừa chết, thì đám đệ tử Long gia liền mất đi sức chiến đấu, và chuyện kế tiếp liền trở nên đơn giản hơn.
"Kẻ đầu hàng không chết!"
Phương Hạo Vân nhảy lên, đứng trên cái lô cốt, dùng chân khí hét lớn một tiếng, giọng nói truyền đến lổ tai của từng người rất rõ ràng.
Rốt cục, đã có kẻ nhát gan giơ tay tỏ vẻ đầu hàng.
"Tốt, tha cho mày một mạng!" Phương Hạo Vân cườ thản nhiên.
Loại chuyện này có người mở đầu, là sẽ có nhiều người đi theo. Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của người đi đầu, đã có hơn hai ba chục người đầu hàng. Có điều, ở đây vẫn còn mười người chưa muốn đầu hàng, ai ai cũng đang nhìn Phương Hạo Vân bằng cặp mặt hung tợn, hận không thể ăn thịt hắn, uống máu hắn, bâm xác hắn ra làm trăm mảnh.
Phương Hạo Vân lạnh lùng nói :"Giết không tha!"
Hà Thanh ngẩng đầu nhìn những người đó, vốn định nói cái gì, nhưng không nói nữa, bởi vì theo bản thân cô ta thì không hy vọng tạo thành giết chóc quá lớn.
Nhưng cấp trên đã ra lệnh, phải làm cho chuyện này thật lớn.
Chỉ có như vậy mới làm cho Long Chiến và người em của ông ta nổi điên lên, làm cho bọn họ điên cuồng đi trả thù, như vậy mới có thể bắt hết một lúc.