Chương 534: Kịch chiến.

Số 2 nhìn nhìn một chút, rồi suy nghĩ một chút, nói : "Đại ca, em không thể xác định được, cái lổ ấy hơi nhỏ... có điều để em thử xem sao..."

Số 1 nghe thấy thế, quát một tiếng :" Mọi người yểm trợ cho lão Nhị..."

Mọi người tuân lệnh, vội vàng tìm cơ hội ném lựu đạn về hướng lô cốt, những tiếng nổ mạnh lập tức vang lên, khói búi mù mịt làm cản trở tầm nhìn của đám đệ tử Long gia.

Mà ngay lúc đó, số 2 đã tìm được vị trí tốt nhất, đợi khi khói bụi vừa tan hết, liền nhào ra, ném một trái lựu đạn vào lổ châu mai.

"Ầm!"

Một tiếng, trái lựu đạn đã nổ, tuy rằng lô cốt không bị hủy, nhưng mà bên trong đã truyền ra những tiếng kêu thảm thiết.

HIển nhiên, đám đệ tử trong lô cốt đã bị nổ chết hoặc bị thương không ít rồi.

Cùng lúc đó, tiếng súng vang lên, và đã bắn trúng đùi của số 2.

Số 1 thấy thế, vội vàng phóng qua, túm lấy vai số 2 kéo vào góc tường, giúp cho số 2 tránh được một kiếp.

Số 2 trợn mắt, kêu lên :"Đại ca, cho em thêm một lần nữa... lần này cam đoan là sẽ làm cho mấy thằng khốn ấy chết hết..."

Số 1 nghe thấy thế liền quát : "Không được, cậu đã bị thương, tốc độ sẽ bị ảnh hưởng, nếu tôi đoán không sai, bên trong lô cốt có một kẻ ngăn chặn vô cùng lợi hại, bây giờ cậu ra tay, tánh mạng sẽ khó giữ"

"Bắn chết cho tao..." Đúng lúc này, Long Tinh đã tổ chức đám đệ tử Long gia mở một cuộc tấn công mới.

Lần này, bọn chúng dùng súng máy và bộc phá bắn lung tung, chỉ có điều, trong cái sự tung lung ấy lại làm cho cánh tay của số 5 bị trúng đạn.

Trong cơn giận dữ, số 1 gào lớn lên : "Mọi người yểm trợ tôi, tôi đi đến ném,,, nếu tôi ném thành công, không chừa một người nào..."

Nói xong, số 1 phóng lên cao, thân hình di chuyển nhanh như chớp, chỉ để lại tàn ảnh, sát khí mãnh liệt đến nổi ngay cả đám đệ tử trốn trong lô cốt cũng có thể cảm nhận rõ ràng.

Long Tinh tự mình cầm lấy một cây súng máy bắn về hướng số 1, chỉ là tốc độ của đối phương quá nhanh, căn bản là không thể bắn trúng mục tiêu.

Đồng thời, những thành viên khác của Thất Tinh cũng nhanh chóng lấy hết lựu đạn ra ném, để dùng bụi khói làm ảnh hưởng đến tầm mắt của đám đệ tử Long gia, che dấu cho số 1.

Long Tinh liền cảnh giác, mắt thấy tình huống không đúng, vội vàng mang theo một ít đệ tử tâm phúc chạy ra ngoài. Ngay khi bọn họ vừa chạy ra, số 1 đã tiếp cận và ném lựu đạn chính xác vào lô cốt.

Ầm một tiếng, sau đó là những tiếng nổ mạnh, đạn dược bên trong lô cốt gặp lửa liền phát nổ. Vốn đây là một lô cốt rất chắc chắn, nhưng lại trở thành bột phấn chỉ trong nháy mắt, những đệ tử Long gia không kịp thoát đều bị thiêu sống.

"Báo thù cho anh em đã chết!"

Tốc độ của Long Tinh là nhanh nhất, hắn nhanh chóng tập hợp những người còn sót lại, lợi dụng việc lô cốt bị nổ để kích thích ý chí chiến đấu của bọn họ.

Cùng lúc đó,những đệ tử còn sót lại ở chổ khác của Long gia cũng đã chạy đến vì tiếng nổ, tập hợp với Long Tinh, hơn nữa đều là tinh anh, tổng cộng có chừng năm mươi người.

Số 1 dẫn dắt sáu anh em của mình đi ra, lạnh lùng nói : "Long Tinh, bó tay chịu trói đi, các ngươi đã cùng đường..."

Long Tinh nhếch môi, đưa mắt nhìn bốn phía, cười lạnh lùng, nói : "Chỉ bằng bọn mày?"

"Đúng, chỉ bằng bọn tao..." Số 1 nhìn mấy tên đệ tử của Long Tinh, trên mặt không chút gì lo lắng, lạnh giọng nói : "Long gia bọn mày có ngày hôm nay, cũng bởi vì các hành động của bọn mày trước kia, đừng trách người khác... Nếu không đầu hành thì chỉ có một đường chết..."

"Buồn cười!"

Long Tinh ngửa mặt lên trời cười to, đứng trên phế tích của cái lô cốt, nhìn từ trên cao xuống, nhìn số 1, nói : "Thật buồn cười... đám ác ma như bọn mày mà cũng có tư cách nói người khác..."

Số 1 đang muốn nói chuyện, thì đã nghe thấy tiếng nói của Phương Hạo Vân truyền đến : "Ha ha... Long Tinh, hôm nay bọn tao ra tay với Long gia cũng là vì thay trời hành đạo, mấy năm nay, Long gia bọn mày đã phạm quá nhiều tội rồi, đủ để cho bọn mày chết trăm lần, ngàn lần... Loại giai cấp đặc quyền như bọn mày, không nên tồn tại trong xã hội này ngay từ đầu..."

"Hừ!"

Long Tinh giận đến run lên, tức giận nói : "Mày chính là Phương Hạo Vân... tuổi còn trẻ lắm.. có điều những lời mày nói tao không đồng ý. Diệt Long gia, mày lên ngôi, sau này cũng không phải giống bọn tao sao... xem mày dối trá chưa?"

"Mày sai rồi!"

Phương Hạo Vân thản nhiên cười nói : "Tao khác bọn mày... tao có giới hạn và nguyên tắc của tao, chuyện ngoài nguyên tắc, bọn tao chưa từng làm. Tuy rằng tao không phải là người tốt, nhưng cũng không phải là người xấu. Hơn nữa, những cặn bã ở đây không tính là gì. Tao cũng đã tính giùm cho bọn mày rồi, chỉ trong vòng hai năm trở lại đây, những người chết trực tiếp, gián tiếp trong tay bọn mày cũng đã vượt qua hơn một trăm... hành vi của bọn mày đã khiến cho nhân thần cùng phẫn rồi..."

Long Tinh nghe thấy thế, cười nhạo : "Vậy hôm nay bọn mày giết ít à?"

"Mày lại sai rồi... những người hôm nay bọn tao giết đều là kẻ đáng chết..." Phương Hạo Vân cười lạnh : "Long Tinh, có một số việc có thể mày chưa biết, gia chủ Long Chiến của bọn mày đã cải trang bỏ trốn rồi, vứt bỏ hết tất cả bọn mày ở lại chết thay..."

Lời này vừa nói ra, tất cả đệ tử Long gia liền cả kinh, đưa mắt nhìn nhau, dường như không tin đây là sự thật vậy.

Trong cảm nhận của bọn họ, gia chủ vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ bọn họ, sở dĩ bọn họ còn kiên trì chiến đấu, cũng là vì còn gia chủ ở đây.

"Nói bậy!"

Long Tinh thấy lòng người đã động, vội vàng quát lớn : "Mày nói bậy... gia chủ vẫn tồn tại theo bọn tao, ông ấy tuyệt đối không sống một mình... Các vị, đừng nghe lời gièm pha của kẻ địch. Gia chủ sẽ không bỏ chúng ta..."

"Các anh em, giết cho tao, giết sạch đám ác ma này..."

Long Tinh nổi giận quát lớn một tiếng, năm mươi người sau lưng hắn lập tức ùa lên, vọt đến trước mặt Phương Hạo Vân, đem tất cả ám khí, lựu đạn ném đến chổ đám người Phương Hạo Vân.

Trong lúc nhất thời, tiếng gió phát ra từ đống ám khí được ném vang lên không ngừng.

Phương Hạo Vân và đám người của Thất Tinh Tài Phán sở không dám chậm trễ, dù sao cũng là con người bằng xương bằng thịt, so với ám khí hay lựu đạn đúng là không có khả năng rồi

Thân hình tám người nhoáng lên một cái, dùng tốc độ nhanh nhất rút lui khỏi đó.

Long Tinh thấy thế, vội vàng ra lệnh cho thuộc hạ nhân cơ hội đuổi theo triển khai công ki1chh, bây giờ đối phương chỉ có tám người. Người của đối phương hiển nhiên là còn chưa chạy đến, đây là một cơ hội tốt.

Mắt thấy một đệ tử Long gia lao ra từ đống khói, Phương Hạo Vân không thèm liếc thêm một cái nữa, bàn chân chợt xoay, nghiêng người tránh né đòn tấn công của đối phương, sau đó tung ra một cước, đối phương lập tức kêu thảm một tiếng, té xuống bỏ mạng.

Thất Tinh Tài Phán sở thấy thiếu chủ đã ra tya, cũng bắt đầu triển khai tấn công, không ai cam lòng ở lại.

Trên đường đến đây, Phương Hạo Vân đã tận mắt nhìn thấy năng lực của Thất Tinh Tài Phán sở, lúc này nhìn thấy bọn họ ra tay, thân thủ mỗi người đều tương đương với Bạch Quý, trong lòng lập tức vui sướng, và máu nóng cũng sôi trào lên.

"Tao giết tên ác ma này..."

Một đệ tử Long gia thừa dịp Phương Hạo Vân ngây người, đột nhiên nhào đến trước mặt hắn. Nhìn thấy đao xuống chém xuống, Phương Hạo Vân vung tay chụp lấy cánh tay của người đó, phất lên một cái, người nọ liền văng lên trời, đến khi tiếp đất, đầu của người này bị chấn động chết ngay tại chổ không kịp kêu la.

Tiếng kêu thảm vang lên không ngừng, tiếng đao kiếm chạm nhau, tiếng lựu đạn nổ... chỉ sau một chút, khi Phương Hạo Vân đánh chết mười người, thì Thất Tinh Tài Phán sở đã giải quyết ba mươi người đệ tử Long gia rồi.

Ở chổ này đâu đâu cũng là xác vá xác, máu tươi chảy khắp mặt đất, nhuộm đỏ cả cái lô cốt.

Nhìn đám người tinh anh của mình chết hết phân nửa chỉ trong giây lát, những kẻ còn chưa tắt thở thì đang kêu la dưới đất, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

Chênh lệch của hai bên quá lớn.

Nhất là Phương Hạo Vân, đối với bọn họ mà nói, căn bản là không thể chống lại.

Long Tinh nhìn nhìn người của mình, hai mắt đỏ bừng, mồ hôi chảy ra như mưa, hắn biết mình đã hoàn toàn xong rồi, Long gia cũng xong rồi.

"Tao liều mạng với bọn mày!"

Long Tinh dường như mất đi lý trí vậy, hét lên một tiếng, chỉa mũi chân xuống đất, bắn đến hướng Phương Hạo Vân, đao trong tay bổ ra một đường nhanh như tia chớp.

Đòn này của Long Tinh là ra tay trong lúc tức giận, đao pháp rất tàn ác, mang theo tất cả khí thế và sức mạnh của hắn.

Số 1 đứng bên cạnh Phương Hạo Vân tựa hồ không cần nghĩ, lao đến ngăn cản đòn đánh của Long Tinh theo bản năng.

Hai người lao vào nhau, Long Tinh liền cảm thấy một sức mạnh đột nhiên đánh đến ngực, hắn kêu thảm một tiếng, lập tức bay ra ngoài.

Ngã xuống đất, trong ngực khó chịu, liền phun ra một ngụm máu.

Mới vừa rồi, hắn đã bị số 1 dùng nội lực chấn bị thương, sắc mặt trở nên tái nhợt, khóe miệng đầy máu, có thể thấy được số 1 khủng bố thế nào.

Số 1 không cho hắn có cơ hội thở dốc, bước đến, đao trong tay lóe sáng, chém ngay đầu, hiển nhiên là muốn hoàn toàn giải quyết Long Tinh.

Thấy Long Tinh sắp bị chém, đám đệ tử may mắn còn sót lại lao đến cứu giúp, bốn người lao đến ngăn cản hành động của số 1.

"Đại ca, bọn em đến giúp anh..."

Số 2 và số 3 nhìn thấy thế, cười lạnh một tiếng, lao đến ngay, đứng đó ngăn cản đám đệ tử cứu viện của Long gia.

Vài tiếng kêu thảm vang lên, máu tươi lại phun ra, đám đệ tử này đều đã bị số 2 và số 3 chém chết.

Số 1 giơ tay xuống, chặt đầu Long Tinh một cách dứt khoát.

Long Tinh tựa hồ chết không nhắm mắt, người đã chết, mà không được trọn vẹn, và còn trừng to mắt nữa.

Phương Hạo Vân đi đến, vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt không hề có một tia dao động nào cả : "Mày chết không nhắm mắt, vậy mày có biết những người chết trong tay Long gia, có ai từng sáng mắt chưa?"

Lúc này, những đệ tử còn sót lại đã bắt đầu nhục chí, chiến ý cũng chậm rãi mất đi. Chênh lệch của hai bên thật sự quá lớn, đối phương chỉ có một người mà đã làm cho bọn họ đến nông nổi này, chiến đấu như vậy làm sao có thể khiến cho bọn họ tin tưởng được nữa?

Nhất là cái loại khí thế coi thường tất cả của Phương Hạo Vân, đã ghi tạc thật sâu trong lòng mọi người, sắc mặt của đám đệ tử Long gia đều ngưng trong, trong lòng hồi hộp..

Giờ phút này, bọn họ không biết nên làm thế nào bây giờ.

Ánh mắt của Phương Hạo Vân nhìn qua các xác chết trên mặt đất, cười nhạt nói : "Các người muốn chiến hay hàng?"

Lời này vừa nói ra, đám người này liền cúi đầu, thỉnh thoáng dùng ánh mắt liếc nhìn mặt đất đầy xác chiến, trong mắt rực lửa, vừa giận vừa sợ, có lòng đi báo thù, nhưng không có năng lực. Có tâm liều mạng, nhưng lại sợ chết. Nhất là nhìn mặt đất đầy xác chết, bọn họ đã mất đi dũng khí liều mạng.

"Mọi người không cần kinh hoảng... có ta ở đây, Long gia chúng ta nhất định không sao..." Ngay trong lúc đám đệ tử Long gia lâm vào tuyệt vọng, đột nhiên có một tiếng nói già cả nhưng đầy lực vang đến. Đồng thời, một đám người dưới sự dẫn dắt của một ông già râu bạch đã chạy đến.

Trong đám đệ tử Long gia bên này đã có người hô lên : "Là lão tổ tông... lão tổ tông đến cứu chúng ta..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, khẽ nhíu mày, hắn thấy trong tay của lão già này có khoảng một trăm người, phỏng chừng là còn phải kịch chiến một hồi nữa. Hơn nữa, công phu của lão cũng không kém, hơn cả Long Chiến, Long Du.

Có điều, lão già này vẫn chưa đả thông Nhâm Đốc hai mạch, cho nên chuyện này chưa đến mức tồi tệ.

"Tại hạ Long Thiên Hữu, Nhị gia gia của gia chủ đương đại... các người là ai, sao lại làm càn như thế, đến Long gia của chúng tôi gây chuyện...." Lão già râu bạc có dáng người cao lớn, tuy rằng tóc bạc râu cũng bạc, nhưng sắc mặt lại hồng hào, vô cùng tỉnh táo, nhất là đôi mắt của lão, rất là có thần.

Phương Hạo Vân đi qua, cười thản nhiên : "Ông già, con cháu của ông đều chạy hết rồi, mà ông vẫn còn muốn ngăn cản sao... Như vậy đi, tôi thấy tuổi của ông đã cao nên tha cho ông một con đường sống, ông kêu đám người phía sau ông đầu hành đi, để tránh tạo thành chết chóc lớn hơn..."