Người này nghe thấy thế, nhỏ giọng nói : "Yên tâm đi, Bảo Bảo, chị mới nhận được nhiệm vụ, đến Hoa Hải... chị được cấp trên phê chuẩn, chị không đi một mình đâu..."
"Thì ra là thế..." Dừng lại một chút, Hoàng Kỳ Anh nói tiếp : "Cho dù chị có đến Hoa Hải làm nhiệm vụ, thì cũng không thể tìm ý đến tìm em được, lỡ như thân phận của em bị bại lộ, ảnh hưởng đến kế hoạch của cấp trên, chị và em... ngay cả người nhà của chúng ta sẽ bị cấp trên xử lý... Hãy nghe em nói, Bối Bối, chị trở về đi, sau này đừng tìm đến em. Cho dù vô tình gặp mặt, chị cũng phải làm bộ như không biết em, hiểu chưa?" Cái tên Bối Bối này, hiển nhiên không phải là tên thật rồi.
"Bảo Bảo... em lo lắng cái gì... không ai phát hiện ra đâu..." Người kia nói nhỏ : "Chị nhớ em... cho nên chị muốn gặp em..."
"Em cũng nhớ chị, nhưng bây giờ chúng ta đang làm nhiệm vụ, chúng ta không thể tiếp xúc với nhau, chị hiểu không?" Hoàng Kỳ Anh vô cùng buồn bực, bà chị này tại sao không hiểu chuyện gì hết, bây giờ là lúc nào mà còn nói chuyện yêu đương vậy trời? Có phải là không biết quy định của cấp trên đâu.
"Chị đang ở khách sạn Shangri La, em theo chị đi..." Người nọ dường như không để ý đến lời cảnh báo của Hoàng Kỳ Anh, thản nhiên nói một câu, sau đó phi thân rời đi.
Hoàng Kỳ Anh lầm bầm : "Em khờ à?" Nói xong, liền quay trở về chổ ở của mình. Cô gái này bị điên, nhưng hắn không có điên. Tuy rằng lúc trước lúc hai người được đặc huấn, hắn quả thật là cũng có vài ý tưởng đê tiện với cô, quả thật là muốn mây mưa với cô, nhưng chuyện này có liên quan đến tiền đồ của mình, thậm chí là sinh mạng, thật sự không đáng. Còn nhiều thời gian, để lại tính mạng mới quan trọng.
Dường như phát hiện Hoàng Kỳ Anh không đi theo, người kia liền phi thân trở về, cản đường Hoàng Kỳ Anh, hừ nói : "Bảo Bảo... không phải em luôn hy vọng được làm chị sao? Bây giờ chị muốn giao mình cho em, vì sao em lại lùi bước?"
Hoàng Kỳ Anh nhức đầu, cái này không phải là lùi bước, mà chỉ là vì giữ mạng.
"Được rồi, đừng làm loạn nữa, tôi lập lại một lần nữa, tôi không muốn làm trái kỷ luật!" Trong giọng nói của Hoàng Kỳ Anh lộ vẻ bất mãn cực độ : "Nếu cô không muốn tôi báo cáo lại chuyện này, mời cô rời đi... về sau đừng chủ động tìm tôi nữa..."
"Hừ!"
Người kia nghe thấy thế, tức giận nói : "Em quả nhiên là đã thay lòng đổi dạ..."
"Thay lòng đổi dạ?"
Hoàng Kỳ Anh buồn bực, hắn không nhớ là mình có hứa hẹn gì với cô gái này cả, giữ bọn họ chỉ là quan hệ qua lại thôi. Tuy rằng Tuy rằng lúc trước cũng có thể sẽ phát triển, nhưng sau này bởi vì công việc, cho nên không tiếp tục nữa, đương nhiên là hai người vẫn còn giữ quan hệ bạn bè.
"Chị hỏi em, em có phải là đã thích một người con gái tên là Phương Tuyết Di không?" Trong đôi mắt của người này bắn ra sát khí, hung dữ nói : "Em có tin là chị sẽ giết cô ta không?"
"Không được động vào!"
Giọng nói của Hoàng Kỳ Anh trở nên nghiêm túc : "Bối Bối, nếu chị đụng vào Phương Tuyết Di, vậy thì chị sai rồi... có lẽ vì chuyện này mà chị sẽ trả giá lớn, thậm chí là cái mạng của chị!"
"Có ý gì?"
Người kia dường như không hiểu : "Theo chị được biết, cô gái Phương Tuyết Di này hình như không có năng lực?"
"Bối Bối, đã nói rồi, tôi không muốn nhiều lời, trở về tự suy nghĩ đi... còn nữa, tôi phải nhắc nhở chị một câu, tôi nói cho chị biết, lúc trước tôi vốn không có tình cảm nam nữ gì với chị, càng không nói là thay lòng đổi dạ hay thay dạ đổi lòng gì cả... chúng ta chỉ có quan hệ đồng sự thôi..." Giọng nói của Hoàng Kỳ Anh trở nên nghiêm túc : "Về sau, nhiệm vụ của chị chị làm, của tôi tôi làm, đừng đến quấy rầy tôi, nếu không tôi sẽ báo cáo lại với cấp trên..."
"Em..." Người kia nghe thấy thế, cơ hồ như muốn bùng nổ, nhìn sơ thôi cũng biết được rồi, Hoàng Kỳ Anh là một người giữ nguyên tắc rất mạnh, nói không chừng hắn sẽ báo cáo thật, đến lúc đó thì phiền lắm.
"Chờ đi..."
.......................................
Trải qua sự cố gắng của Trần Thiên huy, rốt cục đã tìm được cái người tên là Hầu Dũng. Trải qua xác nhận chữ ký, lập tức xác định được đây chính là người đàn ông đã ký tên trong cái bản cam kết ấy.
Lúc đầu Trần Thiên Huy nhìn cái tên này, cho rằng đây là một sinh viên, ai mà ngờ thằng này lại chỉ là một tên đầu gấu bình thường, ngay cả tiểu học còn chưa tốt nghiệp, đương nhiên, hắn có cái riêng của hắn.
Ít nhất là bộ dáng của hắn cũng rất đẹp trai, có ngoại hình, đúng là cái loại mặt trắng siêu cấp, nhưng mà so vẻ bề ngoài, hắn thậm chí là còn đẹp trai hơn cả Phương Hạo Vân. Cao một mét tám, dáng người cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, mặt mũi không có gì đặc biệt, nhưng lại rất mê người, nhất là đôi mắt, nhìn là biết sát gái rồi, trong sự u buồn mang theo một chút hư hỏng, nói chung là dễ nhìn.
"Vì sao lại bắt tôi, các người là cảnh sát sao? Tôi không có phạm pháp..." Hầu Dũng bị người của Trần Thiên Huy bắt lấy, có vẻ kích động, gào lên : "Tôi đẹp trai được người ta nuôi, là trai bao... trai bao thì có phạm pháp sao?" Hầu Dũng nói mình là trai bao, đúng theo nghĩa của nó, giống như là gái bao, được một người giàu có bỏ tiền ra nuôi, nhưng cái này đổi lại vị trí, hơn nữa hắn cũng biết, trai bao tuy rằng là trái đạo đức xã hội, nhưng không trái pháp luật. Cho nên, hắn biết làm trai bao không có vi phạm pháp luật.
Trần Thiên Huy nghe thấy thế, lập tức vui vẻ, cảm thấy thằng Hầu Dũng này đúng là một cực phẩm.
Theo biểu hiện của Hầu Dũng, dường như hắn đã hiểu lầm bọn họ là cảnh sát rồi.
Trần Thiên Huy liền tương kế tựu kế, quát hỏi : "Bây giờ tôi có vài câu hỏi muốn hỏi anh, anh nhất định phải trả lời rõ ràng, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả"
"Tôi nhất định sẽ trả lời, trả lời thành thật!"
Hầu Dũng đúng là đã coi những người này trở thành cảnh sát điều tra mặc đồ thường rồi, trong lòng cảm thấy bất an. Hắn cố gắng nhớ lại, ngoại trừ được một sinh viên của một trường đại học nuôi dưỡng, thì dường như không có phạm pháp gì cả, đáng lẽ là không bị bắt.
"Anh có quen biết một cô gái tên là Tiểu Điệp không?" Trần Thiên Huy quát hỏi.
Con mẹ nó, quả nhiên là chuyện này.
Hầu Dũng hơi do dự một chút, lỡ như chuyện này có vi phạm pháp luật, thì mình sẽ làm sao bây giờ? Trước đó vài ngày, hắn còn tìm người để hỏi, loại chuyện này cùng lắm là chỉ bị khiển trách đạo đức thôi, không tính là vi phạm pháp luật, hay là mấy ngày nay vừa sửa luật?
Ngay trong lúc hắn do dự, a Lượng liền đập mạnh xuống bàn, quát hỏi : "Còn không chịu nói, chính sách của bọn tao mày rõ ràng chứ?"
Hầu Dũng hết hồn, vội vàng nói : "Thành thật được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm phạt..."
"Biết thì tốt..." Trần Thiên Huy đúng là muốn đá vào mặt của thằng mặt trắng này ghê, con mẹ nó, cái gì không làm, đường đường là một thằng đàn ông mà lại đi làm trai bao, nhờ cái của nợ ấy mà kiếm cơm, thật đúng là phế vật.
"Có quen, có quen..."
Hầu Dũng hoảng sợ, vội nói : " Cô ta là người nuôi tôi..."
Trần Thiên Huy nghe thấy thế, đúng là hết biết nói sao rồi, Tiểu Điệp đúng là chân nhân bất lộ tướng, quả thật là nhìn không ra.
"Tiểu Điệp hai lần đi nạo thai, đều là của anh? Vì sao lần đầu anh không ký tên?" Trần Thiên Huy quát hỏi : "Gần đây Tiểu Điệp có phải đã mang thai lại rồi không?"
Lời này vừa nói ra xong, mặt của Hầu Dũng liền tái lại, vội cãi : "Đồng chí cảnh sát, tôi nói ra suy nghĩ của mình, anh không được đổ oan cho tôi.. tôi thừa nhận, tôi quả thật là có quan hệ với cô ta, ai kêu tôi là trai bao. Nhưng mà lần trước cô ta đi nạo thai, không phải là của tôi... còn nữa, anh nói cái gì mà hai lần nạo thai, tôi chỉ biết có một lần mà thôi. Có điều, đứa con trong bụng cô ta gần đây là của tôi... cái này có trái pháp luật không?"
Trần Thiên Huy có được câu trả lời hữu dụng từ Hầu Dũng, đứa nhỏ trong bụng của Tiểu Điệp lần này đúng là của Hầu Dũng.
Có điều, nói đi thì phải nói lại, hai lần trước không phải của Hầu Dũng, vậy thì của ai. Con điếm Tiểu Điệp này, bình thường nhìn rất đứng đắn, thì ra lại là loại ** điếm.
" Vương Thế Phi thật đáng thương!"
Trần Thiên Huy quát hỏi : "Tôi hỏi anh, bây giờ Tiểu Điệp mang thai con của anh, anh có dám gặp mặt và xác nhận hay không?"
"Dám, đương nhiên là dám..." Hầu Dũng dường như còn muốn khoe khoang thành tích : "Trong phòng của tôi còn có đoạn băng ghi hình việc mang thai đó, liên tiếp bốn ngày, toàn bộ đều ghi lại..."
"Băng ghi hình?"
Trần Thiên Huy cười hỏi : "Anh cho rằng anh là Trần Quán Hy à?"
Chuyện của Trần Quán Hy, hầu như cả thế giới đều biết, tuy rằng Hầu Dũng không có nghề nghiệp cũng chẳng có học vấn gì, nhưng hắn cũng biết được về sự tích của Trần Quán Hy. Tuy hắn muốn có được thành tích như Trần Quán Hy, nhưng mà trình của hắn vẫn còn non và kém lắm.
"Tôi nói thật, băng ghi hình đó là do Tiểu Điệp yêu cầu quay lại, không liên quan đến tôi... lời nói trong đó có thể chứng minh ..." Hầu Dũng vội nói.
"Haha, trời cũng giúp ta..." Trần Thiên Huy cười nói : "A Lượng, mang theo thằng này đi tìm băng ghi hình, tôi đi gặp Phương thiếu gia... xong việc rồi, mang thằng này đến công ty bảo an trông coi cẩn thận lại..."
Hôm nay đúng là ngày lành, trời không có mây, ánh mặt trời chói chang nóng nực, như muốn thêu đốt tất cả vậy. Chỉ mới mười giờ sáng thôi, nhưng đứng dưới ánh mặt trời như vậy cũng đủ làm cho người ta ướt đẫm mồ hôi.
Phương Hạo Vân tự mình đi đến Kim Bích Huy Hoàng, có điều hắn không đi tìm Vương Thế Phi, cũng không tìm Vương Trạch, mà là đi đến ký túc xá nhân viên, tìm đám người do mình mang về.
Mọi người đều cảm nhận được đại ân đại đức sâu sắc của Phương Hạo Vân, đều muốn bộc lộ tài năng trước mặt hắn, chứng minh thành tích luyện tập mấy ngày nay. Khi đứng vào đội hình, đi đều bước, đứng thẳng lưng, sau đó, dưới sự dẫn dắt của anh em họ Vương, sáu mươi người đồng loạt móc đao ra, biểu diễn Thất Tuyệt Đao của Vương gia.
Phương Hạo Vân đứng nhìn mà khuôn mặt cười vui vẻ, theo tình huống bây giờ, thành quả huấn luyện còn tốt hơn hắn tưởng tượng. Nhất là thao diễn đao pháp Vương gia, làm cho hắn thấy rõ được sự tiến bộ.
"Bạch Quý, không tồi..." Phương Hạo Vân kêu Bạch Quý lại, khen : "Các anh em tiến bộ vô cùng rõ ràng, xem ra ông đúng là một giáo quan xuất sắc"
"Thiếu chủ, Bạch Quý không dám kể công, đây đều là kết quả kích thích của thượng tá Hà Thanh..." Bạch Quý thành thật nói, đao pháp của những người này tiến bộ, đều là do chuyện ngày trước Vương Nhị Ngưu bị Hà Thanh đánh cho bầm dập. Đương nhiên, kích thích không phải là nguyên nhân chủ yếu, tích lũy ngày thường cũng là một trong những nguyên nhân tiến bộ.
Nhắc đến Hà Thanh, Phương Hạo Vân thật đúng là không hiểu. Lẽ ra, Hà Thanh khi biết được tin mình trở về, nhất định phải đi gặp mặt mình chứ?
Chỉ là cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa nhận được lời mời của Hà Thanh.
Đương nhiên, hắn rất rõ hành tung của Hà Thanh thế nào, Trương Bưu và Đại Phi luôn mật báo cho hắn biết.
Hà Thanh không vội, Phương Hạo Vân càng không cần phải khẩn trương, bây giờ xem ai nhịn lâu hơn ai.
"Hạo Vân, bây giờ có nên đi xử lý chuyện của Thế Phi không?" Đợi khi Phương Hạo Vân kiểm tra thuộc hạ của mình xong, Trần Thiên Huy liền cười đi đến : "Hầu Dũng đã bị người của chú mang đến đây, mà thằng nhóc này còn tưởng rằng chúng ta là cảnh sát chứ..."
"Đi, chúng ta đi thôi..." Chuyện Tiểu Điệp mang thai đã vô cùng sáng tỏ, tuy rằng không biết vì sao Tiểu Điệp lại gạt Vương Thế Phi, nhưng mà có một việc không thể nghi ngờ, cô ta đã gạt Vương Thế Phi rồi, lần này cô ta cần phải bị trừng trị.
Trần Thiên Huy đã thông báo cho Vương Trạch trước đó, đem tình huống của Hầu Dũng nói cho ông biết.
Ý của Vương Trạch là muốn ngả bài với Vương Thế Phi và Tiểu Điệp, xem cô ta ăn nói thế nào. Nếu cô ta không thừa nhận, thì sẽ cho Hầu Dũng ra mặt.
"Hạo Vân, chúng ta đi đến văn phòng của Vương Trạch, chổ đó có máy theo dõi, chúng ta có thể nhìn thấy bọn họ nói chuyện..." Trần Thiên Huy đi trước dẫn đường.
Rất nhanh, hai người đã đến văn phòng của Vương Trạch, trên bàn làm việc của ông ta, có một cái máy tính, trên màn hình là hình ảnh trong văn phòng của Vương Thế Phi.
Giờ phút này, cha con nhà họ Vương đang gặp mặt Tiểu Điệp, Vương Thế Phi cúi đầu, mặt xanh mét, xem ra Vương Trạch đã nói gì với hắn rồi.