Chương 486: Người đàn bà thần bí.

"Chú Trần, chú có thể điều tra bệnh viện mà Tiểu Điệp từng đi phá thai không, xem là đi cùng ai, và người kia rốt cục là ai?" Phương Hạo Vân nhìn danh sách trong tay, chữ ký đúng là của Tiểu Điệp, hiển nhiên ràng, cái chổ đó không thể là bệnh viện lớn được.

Dựa theo quy định của quốc gia, khi muốn phá thai cần phải có chồng cùng ký tên, thì bệnh viện mới đồng ý. Mặc dù cô gái đó chưa lập gia đình, nhưng cũng cần phải có người đàn ông đứng tên bảo lãnh, nếu không bệnh viện sẽ từ chối.

"Hạo Vân, con xem cái thứ hai đi, có tên của người đàn ông đấy..." Trần Thiên Huy nhắc nhở.

Phương Hạo Vân lấy ra cái giấy cam kết nạo thai thứ hai, quả nhiên có tên của một người đàn ông khác, chữ ký như rồng bay phượng múa vậy, hình như tên là Hầu Dũng.

"Cái này hẳn là Hầu Dũng phải không?"

Phương Hạo Vân trầm giọng nói : "Mau chóng đi tìm người này, nếu cần thiết thì sử dụng thủ đoạn một chút, nói không chừng thì đứa con trong bụng Tiểu Điệp, chính là của hắn"

"Chú đã cho A Lượng đi thăm dò rồi, nhanh nhất phải là ngày mai mới có kết quả..." Trần Thiên Huy suy nghĩ một chút, rồi nói : "Hạo Vân, hay là con đi gặp Thế Phi đi, tâm sự với hắn, tốt nhất là ám chỉ hắn một chút, để tránh đến khi hắn biết được kết quả, nhất thời khó chấp nhận..."

"Dạ, con cũng đang có ý này..." Nói xong, Phương Hạo Vân liền gọi điện thoại cho Vương Thế Phi, hẹn hắn ra uống cafe.

Vương Thế Phi nhận được điện thoại khi đang đi dạo trên đường, tâm tình rất là buồn bực, nghe là Phương thiếu gia gọi điện hẹn mình gặp mặt, liền gật đầu đồng ý.

Trong khoảng thời gian này, Vương Thế Phi phát hiện ra Phương thiếu gia ít tới lui với mình, giống như là có gì đó bất mãn với mình vậy, hôm nay nhận được lời mời của Phương thiếu gia, trong lòng hắn liền vui vẻ.

Mười phút sau, Vương Thế Phi liền chạy lại đây, có điều Trần Thiên Huy cũng đã đến, ông ta ngồi chỉ đạo điều tra về người tên là Hầu Dũng kia. Người đã tìm được rồi, chỉ cần bắt cho khai ra thôi.

Đây là một chuyện trái pháp luật.

Có điều, Trần Thiên Huy không phải lần đầu tiên làm chuyện này, cho nên không lo lắng nhiều. Chỉ cần không làm chết người, thì không sao cả.

"Thế Phi, lại đây ngồi..."

Phương Hạo Vân nhiệt tình chào đó, chờ đến khi Vương Thế Phi ngồi xuống bên cạnh, thấy vẻ mặt của hắn có vẻ sầu lo, liền chủ động mở miệng hỏi : "Thế Phi, tôi thấy tâm tình của anh không được tốt, xảy ra chuyện gì thế?"

"Haiz...."

Vương Thế Phi thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân, hỏi :" Phương thiếu gia, tôi muốn uống rượu..." Đàn ông mà đau khổ, khi tâm phiền ý loạn, thường thích uống rượu. Uống rượu chỉ vì muốn say, say để cho hết buồn, chỉ là, đàn ông khi say rồi thường làm ra những chuyện xúc động.

Chổ này chỉ có rượu vang đỏ thôi!

Phương Hạo Vân gật đầu, kêu bồi bàn mang một chai rượu vang và hai cái ly đến đây.

Cầm ly lên, Vương Thế Phi uống cạn một hơi : "Phương thiếu gia, ba tôi đã trở về... ổng không đồng ý hôn sự của tôi và Tiểu Điệp... Ổng muốn cho Tiểu Điệp một triệu để đuổi cô ấy đi..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, thầm nghĩ Vương Trạch đúng là người hiền lành, nếu đổi lại là người khác, nghe thấy tin dữ này, phỏng chừng là đã đánh chết Tiểu Điệp rồi.

"Phương thiếu gia, hay là anh giúp tôi khuyên nhủ ba tôi với..." Vương Thế Phi nhìn Phương Hạo Vân bằng cặp mắt đầy hy vọng, nói : "Ba tôi vô cùng tôn sùng anh, có lẽ anh đi khuyên ổng, ông sẽ đồng ý"

Phương Hạo Vân vốn định từ chối, nhưng suy nghĩ lại, gặp mặt Vương Trạch cũng tốt, trong tay của Vương Trạch còn đang giữ những tài liệu đó.

"Được rồi, tôi đồng ý với anh, có thời gian sẽ hẹn ba anh ra nói chuyện..." Phương Hạo Vân đáp.

Vương Thế Phi đương nhiên là không biết tâm tư của Phương Hạo Vân, cũng không cẩn thận suy nghĩ câu nói của Phương Hạo Vân, nghe thấy hắn đáp ứng mình, trong lòng lập tức trở nên thoải mái rất nhiều.

Sau khi rớt ly rượu mới, Vương Thế Phi cảm kích nói : "Phương thiếu gia, nào... tôi kính anh một ly, cảm ơn anh đã lo cho tôi... chuyện của tôi và Tiểu Điệp nếu thành, anh sẽ là ân nhân của chúng tôi..."

Phương Hạo Vân cười nhạt không thôi.

Rất rõ ràng, chuyện này, nếu thành thì hắn sẽ là ân nhân của Tiểu Điệp, điều này không cần nghi ngờ. Nhưng, sẽ trở thành kẻ thù của Vương Thế Phi. thử nghĩ trên đời này, có ai muốn vợ mình ngoại tình rồi mang thai của thằng khác đâu?

Đương nhiên, nói thì nói vậy thôi, không có gì là tuyệt đối trên đời này cả. Có lẽ trên đời này vẫn còn vài người muốn nuôi dưỡng con của người khác. Nhưng Phương Hạo Vân biết rõ, Vương Thế Phi không phải là loại người như thế.

"Phương thiếu gia, hay là bây giờ anh gọi điện hẹn ba tôi đi...' Vì đã hứa với Tiểu Điệp, Vương Thế Phi cũng hy vọng Phương Hạo Vân có thể nhanh chóng thuyết phục ông già của hắn đồng ý hôn sự này.

Phương Hạo Vân gật đầu : "Được rồi, để tôi thử, tôi gọi điện cho ông già của anh.... có điều thành công hay không, tôi không có bảo đảm..."

"Chỉ cần Phương Thiếu gia đồng ý là được..." Vương Thế Phi cảm thấy chuyện này nếu để Phương Hạo Vân ra tay, tuyệt đối là mã đáo thành công, không xảy ra vấn đề gì.

Sau khi gọi điện thoại, Vương Trạch tỏ ý là muốn nói chuyện với Phương Hạo Vân, hơn nữa còn nhanh chóng chạy đến.

Vương Thế Phi cảm thấy rất hấp dẫn, vội vàng nói :" Phương thiếu gia, hạnh phúc của anh em dựa vào anh hết, tôi tránh trước, lát nữa anh thuyết phục ba tôi giùm nhé, rồi tôi sẽ xuất hiện..."

"Cũng tốt..."

Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Anh về nhà trước đi, lát nữa tôi liên hệ với anh sau... nhớ kỹ lời tôi nói, trước khi ba anh đồng ý, không được thân cận với Tiểu Điệp quá..."

"Vì sao?" Vương Thế Phi khó hiểu, trong trí nhớ của hắn, Phương Hạo Vân luôn ủng hộ chuyện của hắn và Tiểu Điệp, vì sao hôm nay lại nói một câu đầy ẩn ý như vậy?

"Về sau tôi sẽ giải thích cho anh biết, nếu anh tin tôi, thì cứ làm theo lời của tôi..." Phương Hạo Vân dặn dò một câu rất nghiêm túc.

"Được rồi!' Vương Thế Phi hầu như là tin tưởng Phương Hạo Vân vô điều kiện, đương nhiên, nếu Phương Hạo Vân đã nói như vậy, hắn cũng không nghĩ nhiều. Chắc chắn rằng có nguyên nhân thì Phương Hạo Vân mới nói như vậy, có lẽ là không muốn mình chọc giận ba của mình.

Sở dĩ Vương Trạch đồng ý gặp mặt Phương Hạo Vân, thật ra cũng có mục đích riêng, hơn nữa cũng có tư tưởng giống như con trai, phải nói đúng là cha nào con nấy.

Vương Trạch biết con trai kính trọng đối phương, cho nên muốn mời Phương Hạo Vân khuyên bảo con trai, để cho nó chia tay với Tiểu Điệp.

Đương nhiên, ông ta không biết con trai đã nói chuyện với Phương Hạo Vân rồi.

"Xin chào chú Vương!" Phương Hạo Vân là anh em của Vương Thế Phi, cho nên đương nhiên cũng phải lễ phép với Vương Trạch.

Vương Trạch, Phương Tử Lân, Trần Thiên Huy là người cùng lứa, trước đó bọn họ có làm ăn với nhau. Chỉ có điều sau này Vương Trạch phát triển ở nước ngoài, cho nên ít liên hệ với Phương Tử Lân và Trần Thiên Huy, cho nên khi thấy Phương Hạo Vân lễ phép, Vương Trạch rất hài lòng.

Sau khi ngồi xuống, Vương Trạch liền mở đầu câu chuyện : "Hạo Vân... cho dù con không gọi cho chú, chú cũng sẽ chủ động tìm đến con, có chuyện muốn nhờ con giúp chú... đúng rồi, con tìm chú là có chuyện gì vậy?"

Phương Hạo Vân cười một cách bí ẩn : "Có lẽ chúng ta đang nói về cùng một chuyện..."

"Tiểu Điệp?" Vương Trạch thăm dò.

"Không sai, là chuyện Tiểu Điệp mang thai..." Phương Hạo Vân là một người có cá tính mạnh, nếu Vương Trạch đã có bằng chứng trong tay rồi, thì hắn cũng không cần phải kiêng dè nữa, đem tư liệu của Trần Thiên Huy giao cho Vương Trạch, để ông ta cẩn thận xem xét.

Vương Trạch cầm lấy tư liệu, cẩn thận lật xem, ông ta là một người thông minh, khi xem xong tư liệu này, lập tức hiểu được dụng ý của Phương Hạo Vân.

"Hạo Vân... cái này là thật à... xem ra con tiện nhân đó đúng là rắp tâm hại người rồi..." Những tư liệu này cùng với kết quả trong tay ông, đã trở thành bằng chứng rồi. Bây giờ ý định giết người đã nhem nhóp trong đầu của Vương Trạch, trước đó, Vương Trạch còn từ bi với Tiểu Điệp, cho cô một triệu, chứ không có làm gì cả. Bây giờ biết được sự thật rồi, Vương Trạch giận đến mức muốn giết người, bâm vầm con tiện nhân này ra làm trăm mảnh.

"Đều là sự thật..." Phương Hạo Vân trầm giọng nói : "Chú Vương, bây giờ chú đã hiểu vì sao con tìm chú rồi chứ"

Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân nói tiếp : "Chú Vương, con biết tâm tình của chú bây giờ, nhưng mà con hy vọng chú có bình tĩnh lại một chút... con và chú Trần đang tìm chứng cứ. Phỏng chừng là sẽ có kết quả thôi, đến lúc đó chúng ta sẽ vạch trần bộ mặt hiểm ác của Tiểu Điệp, tạm thời chú hãy nhịn xuống.

"Ừ, việc này chú nghe lời con..." Vương Trạch gật đầu, thở dài một tiếng : "Thằng nhóc Thế Phi này vất vả lắm mới thích được một cô gái, không ngờ rằng lại là cái thứ này"

"Chú Vương, Thế Phi là người hiểu lý lẽ, khi anh ấy biết được hành vi của Tiểu Điệp, nhất định sẽ tỉnh ngộ" Phương Hạo Vân nói.

Vương Trạch nhíu mày : "Việc này sợ rằng không đơn giản như vậy, chú sợ sau khi trải qua việc này, con trai chú sẽ mất niềm tin vào đàn bà..."

"Được rồi, cứ mặc kệ nó, trước tiên điều tra về con tiểu tiện nhân này đã..."

Sau đó hai người tiếp tục trao đổi ý kiến.

Vương Trạch quyết định, trước khi Phương Hạo Vân có chứng cứ, thì tạm thời không trở mặt với Tiểu Điệp.

.....................................

Hoàng Kỳ Anh không thể nào ngủ được, hắn nhớ rõ mười giờ tối hắn đã đi ngủ, nhưng nằm mãi trên giường vẫn không thể ngủ được. Bây giờ đã là gần sáng rồi, hắn vẫn chưa ngủ, ngược lại, hắn cảm thấy đầu của mình rất hưng phấn, căn bản là không có buồn ngủ.

"haizzz...."

Thở dài một tiếng, Hoàng Kỳ Anh đứng dậy, chậm rãi đi đến cửa sổ, ngẩng đầu lên nhìn sao trên trời, không khỏi nghĩ đến một cô gái... Phương Tuyết Di.

Đúng vậy, không ngủ được cũng là vì cô gái này, Hoàng Kỳ Anh tự nhận mình là bạch mã hoàng tử trong mắt các cô gái, là cái loại đàn ông mà người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Chỉ là trước mặt Phương Tuyết Di, hắn thất bại liên miên, thế nên bây giờ hắn đang mất dần lòng tin vào bản thân.

Trước đó, hắn từng hoài nghi Phương Tuyết Di là les, nhưng mà trải qua nhiều lần hỏi thăm, xác định là không có chuyện này.

Bởi vì như vậy có thể thấy được, Phương Tuyết Di là một cô gái bình thường. Trước mặt một cô gái bình thường mà cứ thất bại liên tục như vậy, làm cho lòng tự trọng của Hoàng Kỳ Anh bị tổn thương. Hắn thề, sớm muộn cũng sẽ có ngày hắn chiếm lấy trái tim của Phương Tuyết Di, cho dù không vì cái gì, cũng chỉ muốn bù đắp cho cái tôi của hắn cũng được.

Nhưng mà, thề thì dễ, còn làm mới khó. Bao nhiêu ngày trôi qua rồi, mặc cho hắn cố gắng thế nào, dùng hết mọi thủ đoạn, thì vẫn không thấy Phương Tuyết Di có chút gì gọi là với hắn cả. Thậm chí là ngay cả một cái hẹn cũng không có. Trong tình huống như vậy, Hoàng Kỳ Anh đúng là không còn cách nào.

"Em rốt cục là người con gái thế nào?" Hoàng Kỳ Anh cười khổ : "Mình đúng là không có mị lực sao?"

Đáp án khẳng định là có, làm một người đàn ông, Hoàng Kỳ Anh có rất nhiều thứ để thu hút người khác phái, trừ Phương Tuyết Di ra, thì có rất nhiều cô gái chung tình với hắn, thậm chí có loại gặp mặt đã muốn lên giường rồi, chỉ là đây không phải loại Hoàng Kỳ Anh muốn.

Đúng lúc này, Hoàng Kỳ Anh đột nhiên giật mình, nhìn thấy một bóng người vụt qua cửa sổ, đồng thời, bên tai hắn còn truyền đến một giọng nói quen thuộc : "Bảo Bảo..."

Bảo Bảo là tên cúng cơm của Hoàng Kỳ Anh hồi nhỏ, người biết tên này không nhiều lắm, chỉ có người nhà và vài người bạn tốt.

Khiếp sợ ngắn ngủi trôi qua, Hoàng Kỳ Anh bắt đầu suy đoán thân phận của người đó. Khoác lên mình cái áo ngủ, hắn mở cửa sổ ra, đuổi theo người đó.

Đại khái là khoảng nửa giờ, Hoàng Kỳ Anh đi theo người phía trước đến một cái ngõ. Sau khi đứng lại, hắn nhìn thấy một người mặc đồ đen đang đứng trước mặt hắn, đối phương trùm kín cả người, chỉ lộ ra đôi mắt thôi, hơn nữa, đôi mắt ấy cũng rất là tinh tường.

"Sao lại là bà... sao bà lại tìm đến Hoa Hải?" Hoàng Kỳ Anh cau mày, nhỏ giọng nói : "Bà không thể trở về tìm tôi... bà quên quy định của cấp trên roi62sao, bà làm như vậy, sẽ hại chết chúng ta..."